Ông ta lập tức kéo áo Lục Quốc Khánh bảo Lục Quốc Khánh trả tiền, ông ta không cưới người này, ai thích cưới thì cưới.
Không đợi Lục Quốc Khánh nói chuyện, Lục Hướng Noãn ở bên cạnh bối rối: “Ông muốn từ hôn ư? Vậy tôi còn sống làm gì, không thể hủy hôn, đồ cũng không thể trả.”
“Cút.” Hồ Hữu Tiền nhìn thấy cô thì buồn nôn ghê tởm.
“Trả tiền, trả đồ lại cho tôi, ông nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của tôi.” Hồ Hữu Tiền quay đầu đòi lễ hỏi với Lục Quốc Khánh.
“Lúc trước là ông sống chết muốn cưới con nhóc này, đã đính hôn, mọi người cũng đã biết, bây giờ muốn từ hôn không có cửa đâu.” Nếu đã biết, vậy bất chấp tất cả đi.
Dù sao lễ hỏi không còn, chỉ còn người, ông ta muốn mang đi thì mang, không cần thì thôi.
“Chưa từng có người nào dám chơi ngang ngược với tôi, ông được lắm, ông đúng là có bản lĩnh.” Hồ Hữu Tiền vừa nghe Vương Phượng Kiều nói thì cười vui vẻ, như vậy là muốn chơi xấu với ông ta đây mà.
Vậy thì ngại quá, Hồ Hữu Tiền này không sợ, ông ta hơi động ngón tay, thu thập bọn họ đơn giản y như bóp chết con kiến.
Mà Lục Quốc Khánh nghe được lời ông ta nói tuy hơi sợ, nhưng vẫn kiên định đứng về phía Vương Phượng Kiều.
Hồ Hữu Tiền nhìn hai vợ chồng bọn họ như rắn chuột một ổ, trực tiếp tức tới mức muốn đập đồ.
Nhưng mà trong phòng trống rỗng, ngay cả cái chổi cũng không tìm được, nói hai câu tàn nhẫn xong thì rời đi.
Mà hai vợ chồng Lục Quốc Khánh cho rằng ông ta không truy cứu nữa, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm một hơi thì nghe thấy giọng nói của ác ma vang lên bên tai:
“Lúc này mới là lúc nào chứ, đợi xem.”
Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì về phòng, Hồ Hữu Tiền bụng dạ hẹp hòi ích kỷ sao có thể để mình thiệt lớn, nhưng mà hai người ngu ngốc này còn không tự biết.
Cô chính là mượn dao Hồ Hữu Tiền, cô muốn Lục Quốc Khánh mất luôn cả công việc.
Lục Quốc Khánh nghe cô nói như vậy thì tức giận, lập tức muốn đi giáo huấn cô, kết quả chỉ nghe rầm một tiếng, ông ta bị nhốt ngoài cửa, cuối cùng chỉ có thể ánh mắt hung ác trừng cửa.
Tốt nhất là con nhóc chết tiệt này có thể khiến Hồ Hữu Tiền mang đi.
Hồ Hữu Tiền rời khỏi đại viện xong đi thẳng tới cục cảnh sát báo án, không lâu trước cảnh sát Tiểu Lưu mới nói chuyện với ông ta nghe nói chuyện này, cũng coi trọng lên.
Lập tức cùng mấy đồng nghiệp đi theo ông ta một chuyến, kết quả vẫn là dáng vẻ cũ, nhưng mà không tìm được, tiền bị trộm đi, bọn họ còn là người bị hại.
Ngoài ra cũng hấp dẫn người trong đại viện tới, tuy trong lòng mắng hai vợ chồng Lục Quốc Khánh không phải người, nhưng vẫn có chút đau lòng Lục Hướng Noãn.
Cô nhóc này không còn mẹ ruột thì thôi, hiện giờ mới ít tuổi lại bị hủy dung, còn bị lão già này hủy hôn, với điều kiện trong nhà hiện giờ cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.
Hồ Hữu Tiền thấy bên Lục Quốc Khánh không thể thực hiện được, thì tìm Lục Hướng Noãn đòi tiền.
Kết quả không đợi Lục Hướng Noãn nói chuyện, người trong đại viện đã đứng ra nói thay cô.
…
Dù sao số tiền này cô không chạm vào được, tất cả đều chui vào trong túi Lục Quốc Khánh, còn ở ngay trước mặt mọi người, sao có thể tính trên đầu Lục Hướng Noãn được.
Mà lúc trước Lục Hướng Noãn bảo Lục Quốc Khánh nhận lấy tiền là vì thời khắc này, khiến Hồ Hữu Tiền ghi hận Lục Quốc Khánh.
Cô giống như chịu ấm ức rất lớn, cúi đầu không nói lời nào.
Cuối cùng không có biện pháp, vòng đi vòng lại vẫn rơi xuống đầu hai vợ chồng Lục Quốc Khánh.
Nhưng hai vợ chồng Lục Quốc Khánh cũng không nhận, cắn chết câu nói kia, hôn lễ không cần làm, bảo ông ta đưa Lục Hướng Noãn đi.
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế trực tiếp dựa vào người bác gái Vương nhỏ giọng nức nở, bác gái Vương đau lòng không biết nên nói gì mới tốt.
Mệnh của cô nhóc này còn khổ hơn hoàng liên.
Cảnh sát cũng không có biện pháp, dù sao nhà này bị trộm sạch sẽ, tên trộm thiếu đạo đức kia còn không để lại quần cộc cho người ta, chỉ có thể bảo hai bọn họ thương lượng.
Thương lượng cái rắm, nếu thật sự mang người phụ nữ này về nhà lãng phí lương thực thì không nói, buổi tối ngủ một giấc còn có thể bị hù chết, cuối cùng Hồ Hữu Tiền chỉ có thể tự nhận xui xẻo rời đi.
Nhưng đồng thời trong lòng âm thầm ghi nhớ hai vợ chồng Lục Quốc Khánh một khoản, nếu ông ta không sống tốt, vậy thì bọn họ đừng mơ sống yên ổn, ông ta có biện pháp chỉnh Lục Quốc Khánh.