Chưa tới mấy ngày, Lục Quốc Khánh vì sai sót trong công việc mà bị đuổi việc.
Người trong đại viện đều biết rất rõ, bình thường có người nào không phạm sai lầm, phía trên sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, cũng không chỉnh chết như ông ta.
Đây đều là kết quả lúc trước ông ta đắc tội Hồ Hữu Tiền, đừng nhìn Hồ Hữu Tiền chỉ là phó chủ nhiệm, nhưng quyền lực cũng rất lớn, chỉnh một công nhân nho nhỏ như ông ta vẫn rất dễ dàng.
Cho dù Lục Quốc Khánh kêu oan như thế nào cũng không có tác dụng gì, chuyện này đã thành kết cục đã định, hơn nữa công việc của ông ta cũng nhanh chóng bị người khác thay thế.
Người thay thế còn là chồng của em gái xưởng trưởng, Lục Quốc Khánh như trứng chọi đá chỉ có thể khóc lóc nuốt cục tức này xuống.
Ông ta thất nghiệp, trong nhà không còn nguồn kinh tế, trong nhà bị trộm thì không nói, bên ngoài còn nợ một khoản chống đói, Lục Quốc Khánh và Vương Phượng Kiều mỗi ngày đều xụ mặt dài hơn mặt lừa.
Hơn nữa Lục Quốc Khánh đã không vay nổi lương thực còn có tiền, hiện giờ Lục gia xem như ăn bữa nay lo bữa mai.
Bởi vì dựa theo tình hình hiện giờ, bọn họ vay cũng không trả nổi.
Hơn nữa lương thực của người trong đại viện không phải do gió to thổi tới, có nhà người nào không ăn bữa nay lo bữa mai, thắt lưng buộc bụng, đâu còn quan tâm đại phát thiện lương cứu tế người khác.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn ăn no, đám bác gái Vương lo lắng cho cô, lần nào cũng nhét vào tay cô một cái bánh bột ngô.
Cô cắn từng miếng phát hiện thứ này rất khô còn dễ bị nghẹn, suýt nữa không thở nổi đi gặp Diêm Vương gia, nhưng mà cô không ném đi, đều được cô ném vào không gian.
Dù sao lãng phí lương thực là chuyện xấu hổ, đặc biệt là khi cô còn nhỏ thường xuyên đói bụng, càng thêm hiểu rõ mức độ trân quý của lương thực.
Cho nên mấy ngày nay Lục Hướng Noãn luôn ăn đồ ăn trong không gian, rảnh rỗi sẽ trốn vào trong không gian uống trà sữa, ăn xiên cay lẩu nướng, thay đổi đồ ăn của mình, gương mặt gầy được cô dưỡng đã có chút thịt.
Nhìn thấy bọn họ mặt ủ mày ê, trong lòng Lục Hướng Noãn vô cùng thoải mái.
Ngay khi cô vui sướng, Lục Hồng Tinh đã lâu không gặp trở về.
Chỉ thấy cậu ta giống y như nhị đại gia gân cổ lên bắt đầu tìm cha gọi mẹ.
Vương Phượng Kiều nằm bò trên giường vừa nghe thấy giọng con trai mình, nhanh chóng đi giày vào chạy ra.
Đương nhiên đôi giày trên chân Vương Phượng Kiều cũng là mượn, giày không vừa chân thì tạm thời không nói, ngón chân còn lộ ra.
“Con trai, con đã đi đâu thế? Mẹ nhớ con muốn chết.” Vương Phượng Kiều nước mắt lưng tròng nhìn cậu ta, mà Lục Hướng Noãn thì ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hai mẹ con diễn tình thâm.
Chẳng qua khiến cô thất vọng rồi, Lục Hồng Tinh đẩy mẹ mình ra với vẻ ghét bỏ: “Đói chết con mất, mau đi làm đồ ăn cho con.”
Còn không đợi Vương Phượng Kiều nói chuyện đã quay đầu đi về phòng mình, kết quả khi cậu ta mở cửa xong thì phát hiện trong phòng cậu ta không còn gì.
Ngay sau đó Vương Phượng Kiều chạy nhanh tới giải thích với cậu ta: “Trong nhà bị trộm, đồ bị trộm đi sạch.”
“Giường của con cũng bị trộm ư?” Vẻ mặt Lục Hồng Tinh không tin.
Vương Phượng Kiều rất muốn nói không phải, nhưng hiện thực không phải do bà ta tạo ra, nên gật đầu.
Lục Hồng Tinh còn tưởng mẹ mình nói giỡn, đang định quậy phá mẹ giao giường của mình ra, Lục Hướng Noãn ôm cánh tay phá hủy chút ảo tưởng cuối cùng của cậu ta.
“Đừng nói là giường của mày, ngay cả tiền cha mày giấu, tiền lễ hỏi của tao cũng bị trộm đi. Hiện giờ trong nhà không có gì ăn. Nhóc con, tao khuyên mày nên tiếp nhận hiện thực, chăm chỉ kiếm tiền nỗ lực trả nợ.” Lục Hướng Noãn ra dấu cố lên với cậu ta.
“Mẹ, người phụ nữ xấu xí này là ai thế, ở nhà chúng ta làm gì?” Lục Hồng Tinh không tin lời cô nói, nhìn cô một cái nhanh chóng rời mắt đi.
Thật sự là quá xấu, đời này cậu ta chưa từng gặp người nào xấu như vậy.
“Tên nhóc thối, mày có biết ăn nói không.” Lục Hướng Noãn nâng chân lên đạp mạnh vào mông cậu ta, cậu ta đau tới mức nhe răng trợn mắt xoa mông, trên mặt lộ vẻ hung ác giơ tay muốn đánh cô.
Vào thời khắc mấu chốt bị Vương Phượng Kiều ngăn cản, bây giờ bà ta vẫn còn nhớ rõ tính cách xấu xa của con nhóc này:
“Nó là Lục Hướng Noãn.”
“Cái gì?” Lục Hồng Tinh cho rằng mình nghe nhầm, vẻ mặt không dám tin nhìn mẹ mình.
“Chính là nó, ngủ một giấc dậy thì thành dáng vẻ như quỷ này.” Vương Phượng Kiều vui sướng khi người khác gặp họa nói.