Lục Hướng Noãn ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Sư trưởng, có việc gì anh cứ nói đi.”
Lưu Quốc Diệu hít sâu một hơi nói: “Cảnh Xuyên… Khi chấp hành nhiệm vụ, không cẩn thận… Qua đời…”
Gương mặt Lục Hướng Noãn trắng bệch, cô không chắc chắn lắm hỏi lại lần nữa: “Sư trưởng, vừa rồi tôi không nghe rõ, làm phiền anh lặp lại lần nữa.”
“Hướng Noãn, tôi biết trong khoảng thời gian ngắn, cô không có biện pháp tiếp nhận tin dữ này, nhưng mà Cảnh Xuyên…”
Lục Hướng Noãn cắt ngang lời Lưu Quốc Diệu nói, gương mặt bình tĩnh đáp: “Sư trưởng, anh không cần phải nói nữa, tôi biết rồi.”
Mọi người thấy Lục Hướng Noãn như vậy, đều lo lắng muốn chết.
Nếu Lục Hướng Noãn khóc ra, trái lại bọn họ không lo lắng, cô không khóc không nháo như vậy, chuyện gì cũng nghẹn trong lòng sẽ nghẹn hỏng mình.
Hồ Ái Hương tiến lên trước, ôm Lục Hướng Noãn vào lòng:
“Hướng Noãn, chị dâu biết em khó chịu, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, đừng nghẹn trong lòng, mọi chuyện còn có bọn chị mà.”
“Chị dâu, em không sao.” Lục Hướng Noãn nói, chẳng qua móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Vương Chí Cường cố nén bi thương trong lòng, tiến lên khuyên nhủ:
“Em dâu, tuy lão Hoắc không còn nữa, còn có anh và chị dâu mà. Sau này em chính là em gái ruột của anh, có việc gì em cứ nói với anh và chị dâu.”
Trình Hiểu Yến được nhắc tên cũng vội vàng tỏ thái độ.
Lục Hướng Noãn điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó rời khỏi trong lòng Hồ Ái Hương, giọng nói của cô hơi nghẹn ngào nói:
“Chị dâu, em đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có chút việc, em đi về trước.”
Không đợi mọi người mở miệng, Lục Hướng Noãn đã rời đi.
Trình Hiểu Yến muốn đuổi theo thì bị Hồ Ái Hương ngăn cản:
“Hiện giờ tâm trạng của Hướng Noãn không tốt, để em ấy ở một mình đi. Loại chuyện này chỉ có thể để mình em ấy tự đi ra, chúng ta khuyên cũng vô dụng.”
Trình Hiểu Yến cảm thấy những lời Hồ Ái Hương nói có đạo lý, nên không đuổi theo nữa, chẳng qua ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn bóng dáng Lục Hướng Noãn rời đi.
Chuyện này là chuyện gì đây.
Mà lúc này Vương Chí Cường đột nhiên nhớ tới anh ta còn chưa đưa thư Hoắc Cảnh Xuyên giao cho anh ta, nhanh chóng đuổi theo Lục Hướng Noãn.
“Em dâu.”
Lục Hướng Noãn vươn tay lau nước mắt trên mặt, mới dám xoay người lại: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của Vương Chí Cường run run: “Trước khi lão Hoắc rời đi còn dặn dò anh, nếu anh ấy… Anh ấy xảy ra chuyện, bảo anh giao lá thư này cho em.”
Hóa ra anh đã sớm chuẩn bị tốt.
Lục Hướng Noãn hít sâu một hơi, nhận lấy lá thư trong tay Vương Chí Cường, nói cảm ơn với anh ta xong thì bước vội về nhà.
Đi quá mức sốt ruột, Lục Hướng Noãn không chú ý đường trực tiếp bị vấp ngã.
Vương Chí Cường kinh hãi gọi một tiếng: “Em dâu.”
Lục Hướng Noãn không quay đầu lại xua tay với Vương Chí Cường: “Em không sao.”
Ngay sau đó rời đi.
Chẳng qua mắt cá chân đau đớn như dẫm lên mũi dao, nhưng cho dù là như vậy, đều không đau đớn bằng trong lòng Lục Hướng Noãn.
Sau khi về đến nhà Lục Hướng Noãn khóa cửa lại, vùi mình vào trong chăn.
Cơ thể nhỏ trong chăn run rẩy, đầu tiên là khụt khịt, cuối cùng là khóc to, mãi đến khi nước mắt chảy khô, giọng nói khóc không nên lời Lục Hướng Noãn mới chui ra khỏi chăn.
Khóc đến gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ rực, nếu Hoắc Cảnh Xuyên còn ở đây mà nói, chắc chắn sẽ tự trách còn đau lòng ôm Lục Hướng Noãn vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Nhưng hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên người đau lòng Lục Hướng Noãn nhất đã không còn nữa.
Lục Hướng Noãn cuộn tròn ở góc giường, sau đó cẩn thận mở lá thư Hoắc Cảnh Xuyên để lại.
Vợ à.
Khi em nhận được lá thư này, có lẽ anh đã không còn nữa. Em cũng đừng khổ sở vì anh, em biết anh sợ em khóc nhất mà, mỗi lần nhìn thấy em khóc anh như cảm thấy trời sập xuống.
Kể từ lúc anh tham gia quân ngũ anh đã biết, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, chẳng qua rất xin lỗi em, là anh ích kỷ muốn trói em vào bên người.
…
Chỗ cha mẹ anh đã nói chuyện, bọn họ sẽ không tới gây khó dễ cho em, sau khi anh chết tiền an ủi có lẽ cũng đủ cho em sinh sống.
Em còn trẻ, tương lai còn dài, cho nên quên anh đi, sống thật hạnh phúc. Chỗ sư trưởng anh cũng đã nói chuyện rồi, chuyện ly hôn anh ấy sẽ tìm em làm thỏa đáng cho em.
Vợ à, anh rất thích em, thực sự rất thích em, nếu có kiếp sau mà nói, anh nhất định sẽ tìm được em trước tiên.
Lục Hướng Noãn khép thư lại, dán nó vào ngực mình, giống như làm như vậy Hoắc Cảnh Xuyên còn ở bên cạnh cô.