“Hoắc Cảnh Xuyên ngu ngốc, em cũng rất thích rất thích anh.” Chẳng qua những lời này, Lục Hướng Noãn không còn cơ hội giáp mặt nói với anh.
Trong đầu Lục Hướng Noãn giống như là phim điện ảnh, hồi ức lại từng cảnh Hoắc Cảnh Xuyên đối xử tốt với cô.
Hoắc Cảnh Xuyên sẽ dỗ cô, xảy ra chuyện gì Hoắc Cảnh Xuyên cũng nhân nhượng cô, sẽ chạy đến ban bếp núc chăm chỉ học tay nghề nấu nướng, chỉ vì khiến cô ăn nhiều một chút, cho dù chọc Hoắc Cảnh Xuyên tức giận anh cũng luyến tiếc hung dữ với cô…
Đúng là tên khốn nói chuyện không giữ lời, cứ vứt bỏ cô như vậy.
Lục Hướng Noãn vất vả lắm mới có được chút ấm áp, lúc này cây đại thụ che trời trong lòng sập xuống.
Quả nhiên cô là người đen đủi, người nào tới gần cô đều không có kết cục tốt.
Lục Hướng Noãn rúc vào trong sừng trâu.
Tin Hoắc Cảnh Xuyên chết truyền khắp cả khu đại viện, có người khổ sở, cũng có người vỗ tay vui mừng, trong đó có Quách Phương không thích Lục Hướng Noãn nhất.
Nghe tin Hoắc Cảnh Xuyên chết, Quách Phương bị Lưu Vệ Quốc đánh mặt mũi bầm dập cảm thấy không đau nữa.
Lúc này cô ta cảm thấy vô cùng may mắn lúc trước mình không gả cho Hoắc Cảnh Xuyên, nếu không hiện giờ cô ta còn trẻ đã biến thành quả phụ.
Quả phụ, đen đủi cỡ nào.
Mà đám Hứa Đạt Nhạc cũng thế, mọi người đều không tin đây là sự thật vây quanh Vương Chí Cường, kéo lấy áo anh ta bắt anh ta nói chuyện này không phải là sự thật.
Vương Chí Cường vừa mới há miệng ra, nước mắt lập tức chảy ào ào, không thể ngăn lại được.
Mọi người ở đây trái tim đều như rơi vào hầm băng, lúc này bọn họ cảm thấy bi thương xưa nay chưa từng có.
Đều nói nước mắt của nam nhi không dễ rơi, chẳng qua là chưa tới lúc đau lòng, Hứa Đạt Nhạc khóc đến suýt nữa ngất xỉu, mà những người khác cũng không khá hơn chỗ nào, mỗi người khóc không kiềm chế được, đôi mắt đỏ bừng.
Trình Hiểu Yến và Hồ Ái Hương cũng không dám quấy rầy Lục Hướng Noãn, chỉ có thể mỗi ngày nấu cơm bưng đến nhà Lục Hướng Noãn.
Chẳng qua cô không động vào cơm.
Chuyện này khiến Hồ Ái Hương và Trình Hiểu Yến liên tục thở dài, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì mới tốt.
Mà Vương Chí Cường đã gửi lá thư khác Hoắc Cảnh Xuyên để lại về quê của Hoắc Cảnh Xuyên, thuận tiện còn gọi điện thoại cho Vương Giải Phóng, bảo Vương Giải Phóng chuyển lời cho cha mẹ Hoắc Cảnh Xuyên một tiếng.
Khi Vương Giải Phóng nhận được điện thoại thì thất thần, đặt mông ngồi trên ghế, đợi khi Vương Hiểu Linh tới đưa cơm trên mặt Vương Giải Phóng đều là nước mắt nước mũi.
Nhìn thấy chồng mình như vậy, Vương Hiểu Linh hoảng hốt, vội vàng đặt cơm lên bàn đẩy cánh tay Vương Giải Phóng:
“Giải Phóng, làm sao vậy? Ban ngày ban mặt, anh khóc cái gì.”
“Vợ à.” Vương Giải Phóng lấy lại tinh thần nhào vào trong lòng Vương Hiểu Linh khóc rống, chẳng qua Vương Hiểu Linh hơi lo lắng cho đứa bé trong bụng mình nên đẩy anh ta ra.
“Xảy ra chuyện gì thế, anh nhanh nói đi chứ, có phải anh muốn em sốt ruột chết hay không.” Vương Hiểu Linh đều tức tới mức dậm chân.
Vương Giải Phóng run rẩy nói: “Lão Hoắc… Không còn…”
“Hoắc Cảnh Xuyên không còn ư?”
Vương Giải Phóng gian nan gật đầu, mà Vương Hiểu Linh suýt nữa không đứng vững té ngã xuống đất, vẫn là Vương Giải Phóng lanh tay lẹ mắt nhìn thấy kịp thời đỡ cô ấy.
“Vợ à, em cẩn thận một chút, hiện giờ em còn đang mang thai đấy.”
Vương Hiểu Linh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngây ngốc, đợi cô ấy lấy lại tinh thần mở miệng chính là:
“Vậy Lục Hướng Noãn làm sao bây giờ? Gặp phải loại chuyện như thế, cô ấy chắc chắn không chịu nổi. Không được, em phải đi thăm cô ấy, Giải Phóng, bây giờ em phải đi thăm cô ấy.”
Nghĩ tới Lục Hướng Noãn ở bên đó một mình, trái tim của Vương Hiểu Linh như bị kim đâm.
Vương Giải Phóng lau khô nước mắt trên mặt nhỏ giọng dỗ Vương Hiểu Linh: “Vợ à, hiện giờ em đang mang thai, đợi đứa bé sinh ra rồi nói.”
Vương Hiểu Linh lắc đầu:
“Cơ thể em không có gì đáng ngại, Giải Phóng, em muốn lập tức đi thăm Lục Hướng Noãn, cô ấy ở bên đó một mình, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, không biết mấy ngày nay cô ấy thế nào.”
“Vợ à, anh…”
Vương Hiểu Linh cắt ngang lời anh ta nói:
“Không có Lục Hướng Noãn em đã sớm chết rồi, là Lục Hướng Noãn cứu em trở về. Giải Phóng, em cầu xin anh, anh để em đi thăm cô ấy đi, được không?”
Nghe thấy những lời này, cuối cùng Vương Giải Phóng không nói ra được lời từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Vương Hiểu Linh về nhà thu dọn đồ, Vương Giải Phóng thì đạp xe đi thông báo cho người Hoắc gia.