Động tĩnh trong văn phòng Vương Giải Phóng đương nhiên không thể gạt những người khác ở cục công an, khi nghe thấy Hoắc Cảnh Xuyên đã xảy ra chuyện, Vương Dược Phú cũng cảm thấy hoa mắt, nhờ đồng nghiệp bên cạnh xin nghỉ giúp anh ta, sau đó vội vàng đạp xe về nhà.
Hôm nay Lưu Thúy nghỉ, cho nên rảnh rỗi ở nhà chăm sóc Lý Tiểu Uyển và hai đứa bé.
Hiện giờ đứa bé đang ở thời điểm nháo người, bên cạnh không rời người, bình thường là Lưu Thúy và Vương Quốc An cùng với hai vợ chồng thông gia thay phiên chăm sóc.
Khi Lưu Thúy đang nói chuyện với Lý Tiểu Uyển chuyện Lục Hướng Noãn gửi sữa bột tới, Vương Dược Phú đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Lý Tiểu Uyển móc khăn trong túi ra, nói: “Sao lại chạy đầu đầy mồ hôi như vậy, Dược Phú, anh cúi đầu xuống, em lau mồ hôi cho anh.”
Vương Dược Phú xua tay với cô ấy, thở hổn hển nói: “Em gái xảy ra chuyện rồi.”
“Xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện gì, con mau nói đi.”
Lý Tiểu Uyển và Lưu Thúy vừa nghe tới đây, sốt ruột đến mức mặt đỏ bừng lên.
“Em rể không còn, con cũng chỉ mới biết mà thôi.”
Cơ thể Lưu Thúy run rẩy, sau đó đột nhiên vỗ đùi, lệ rơi đầy mặt nói:
“Đây là chuyện gì thế này, em gái con vẫn luôn sống khổ như thế, hiện giờ Cảnh Xuyên rời đi, sau này con bé phải sống thế nào đây, sao ông trời không có mắt như vậy.”
Trong ba người Lý Tiểu Uyển có lý trí nhất, cô ấy nhìn về phía Lưu Thúy trấn định nói:
“Mẹ, hiện giờ không phải lúc khóc, mẹ nhanh đi thu dọn đến chỗ em gái đi. Bên cạnh em ấy không có ai, xuất hiện loại chuyện như vậy, chắc chắn không biết nên làm gì bây giờ.
Chuyện trong nhà mẹ không cần lo lắng đâu, đã có cha mẹ con ở đây.”
Ngay sau đó Lý Tiểu Uyển lại dặn dò Vương Dược Phú:
“Dược Phú, anh nhanh đi mua vé cho mẹ đi, càng nhanh càng tốt, thuận tiện gọi cha luôn, bảo cha xin nghỉ mấy ngày đi cùng mẹ. Một mình mẹ chưa từng đi xa nhà, em lo lắng mẹ không biết nơi.”
Trải qua nhắc nhở của Lý Tiểu Uyển, Lưu Thúy lập tức nín khóc, bà ấy vuốt ve tay Lý Tiểu Uyển, vẻ mặt áy náy nói:
“Tiểu Uyển, lần này là mẹ có lỗi với con, đợi mẹ trở về, lại chăm sóc con và đứa bé. Bên em gái con, hiện giờ thực sự cần có người ở bên.”
“Mẹ, nghe mẹ nói gì kìa, mạng của con và đứa bé là do em gái cứu về, nếu không có em gái, con đã sớm chết rồi. Hiện giờ em gái có khó khăn, con không thể qua đó đã là con không đúng, bên em gái còn phải làm phiền mẹ quan tâm chút.”
Vương Dược Phú mua vé hai giờ chiều, mà bên này Vương Quốc An nhận được tin cũng nhanh chóng xin nghỉ, về nhà xách đồ dẫn theo Lưu Thúy đến nhà ga đợi xe, trong lòng đều là lo lắng cho con gái ông ấy.
Nước mắt vẫn luôn chảy ra, chưa từng dừng lại.
Còn cha mẹ Lý Tiểu Uyển phải ở nhà giúp chăm sóc Lý Tiểu Uyển, không đi được nên bọn họ lấy ít tiền ở nhà, nhét vào tay Vương Quốc An nhờ ông ấy mang qua giúp bọn họ.
Cũng coi như là chút tâm ý của hai vợ chồng già bọn họ.
Hai vợ chồng già bọn họ vẫn luôn nhớ kỹ ân tình của Lục Hướng Noãn, không ngừng cảm thán nói người tốt không có mệnh tốt.
Vương Giải Phóng đã sắp dẫm ra tia lửa, cuối cùng cũng tới đại đội Hồng Kỳ, chẳng qua chân bị chuột rút.
Nhưng mà trước mắt có chuyện càng quan trọng hơn, cho nên anh ta không rảnh lo chuyện này.
Trong nhà Hoắc gia không có ai, Vương Giải Phóng đạp xe tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được Vương Quế Anh đang làm việc.
Vương Quế Anh vừa thấy Vương Giải Phóng tới, vui sướng muốn chết, vừa vặn cũng tới giờ tan làm, nên kéo Vương Giải Phóng về nhà muốn làm mì sợi cho anh ta.
“Thím, không cần ăn mì sợi đâu, cháu tìm thim và chú là có việc muốn nói, chú đâu ạ? Chú đang ở đâu?”
Vương Quế Anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Vương Giải Phóng thì sợ hãi: “Cháu ở đây đợi thím, thím đi tìm chú cháu.”
Sau khi nói xong, Vương Quế Anh cất bước rời đi, đợi khi bà ấy trở về, bên cạnh có thêm Hoắc Đại Khánh thở hổn hển.
“Giải Phóng, xảy ra chuyện gì thế? Chú nghe thím cháu nói, cháu có việc tìm chú.”
Vương Giải Phóng nhìn hai người trước mặt, mím môi, gian nan nói: “Bộ đội gọi điện tới, nói… Cảnh Xuyên đã xảy ra chuyện…”
“Cái gì?” Vương Quế Anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Trên mặt Hoắc Đại Khánh tràn ngập hoảng loạn, cố trấn định nói:
“Hiện giờ Cảnh Xuyên ở đâu? Ở bệnh viện sao? Bây giờ hai bọn chú đi thu dọn đồ qua thăm thằng bé.”
“Không phải… Là qua đời…”