Vương Quế Anh nghe thấy tin dữ này không chịu nổi trực tiếp ngất đi, mà Hoắc Đại Khánh cũng không tốt hơn chỗ nào, cả người như già đi mười tuổi, trên mặt đều là bi thương.
Vương Giải Phóng ôm Vương Quế Anh chạy về nhà, dáng vẻ hấp tấp hấp dẫn các đội viên trong đội quan tâm.
Khi nghe được tin Hoắc Cảnh Xuyên qua đời, trong lòng mọi người khó chịu không tốt hơn hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh chỗ nào.
Một lát sau Vương Quế Anh tỉnh lại, tỉnh lại chính là khóc, giống như muốn khóc khô hết nước mắt, khóc xong thì tát mặt mình mấy cái.
“Lúc trước Cảnh Xuyên khăng khăng muốn đi tham gia quân ngũ, tôi không nên đồng ý mà, nếu không đã không xảy ra chuyện như thế này, đây là để người đầu bạc như tôi tiễn kẻ đầu xanh mà, ông trời ơi.”
Nếu có thể một mạng đổi một mạng mà nói, Vương Quế Anh ước gì có thể dùng mạng bà ấy đổi cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Giải Phóng nói: “Thím, thím đừng nói như vậy, nếu Cảnh Xuyên nhìn thấy thím như thế, có lẽ sẽ không an tâm.”
Mãi đến khi cảm xúc của Vương Quế Anh ổn định lại, Vương Giải Phóng nhớ tới vợ mới dám đưa ra ý rời đi.
Trước khi đi Vương Quế Anh gọi Vương Giải Phóng lại, bà ấy xoay người lấy tiền trong rương ra, nhét vào tay Vương Giải Phóng:
“Giải Phóng, làm phiền cháu mua vé xe cho thím và chú, một mình Hướng Noãn ở nơi đó, bên cạnh không có người thím không yên tâm, thím và chú cháu đến xem con bé.”
Vương Giải Phóng đồng ý, nhưng mà không nhận tiền.
Mà Vương Quế Anh chỉ có thể cất tiền đi, nghĩ lần sau lại trả cho anh ta, không thể để anh ta bận việc không công được, bọn họ đã làm phiền anh ta nhiều.
Khi Vương Giải Phóng rời đi, Vương Quế Anh gọi nhà lão đại, còn nhà lão nhị Vương Quế Anh đã lựa chọn không có bọn họ.
Vương Quế Anh nói tin Hoắc Cảnh Xuyên qua đời cho hai vợ chồng bọn họ, lại dặn dò bọn họ trông nhà cửa.
Còn hai con gà Vương Quế Anh nuôi, ngày mai bà ấy định mang qua nấu cho Lục Hướng Noãn ăn.
Hoắc Kiến Thiết nghe tin em trai mình qua đời, lập tức che mặt ngồi xổm trên đất khóc rống, mà Lưu Chiêu Đệ bên cạnh anh ta cũng không tốt hơn chỗ nào.
“Đừng khóc, chuyện này đã xảy ra rồi, lần này cha và mẹ con qua đó ngoại trừ nhìn xem Hướng Noãn, còn phải mang tro cốt của lão tam trở về.”
Khi Vương Quế Anh nói chuyện, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Hiện giờ con trai út mình yêu thương nhất đã chết, không thể nghi ngờ là có người cầm con dao đâm mạnh lên ngực bà ấy, bà ấy đau tới mức gần như không thở nổi.
Hoắc Kiến Thiết nức nở nói: “… Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi… Con và Chiêu Đệ… Sẽ trông nhà cẩn thận…”
Lưu Chiêu Đệ che mặt khóc ở bên cạnh nghe chồng mình lên tiếng, cũng nhanh chóng nói:
“… Mẹ, bên Hướng Noãn… Mẹ quan tâm nhiều chút… Chú ba đi rồi… Trong khoảng thời gian ngắn em ấy chắc chắn không tiếp nhận được…
Nếu em ấy không muốn ở lại bên đó… Mẹ cứ đón em ấy trở về đi… Sau này con và Kiến Thiết sẽ nuôi em ấy… Chỉ cần hai bọn con có miếng ăn… Sẽ không để em ấy chịu đói…”
Nếu không chú em chồng, cô ấy đã sớm chết, hiện giờ em chồng không còn, cô ấy chỉ có thể trả phần ân này lên người em dâu.
Lưu Chiêu Đệ thuộc loại người cố chấp, người nào đối xử tốt với cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ liều mạng trả trở về.
“Được rồi được rồi, các con đã nói như vậy, vậy mẹ yên tâm rồi.” Vương Quế Anh nghe thấy những lời này có chút vui mừng, ít nhất nhà lão đại không bị nuôi lệch.
Tiễn vợ chồng Lưu Chiêu Đệ xong, Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh bắt đầu thu dọn đồ.
Không có nhiều đồ lắm, ngoại trừ mấy bộ quần áo ra, thì chính là hai con gà đã nuôi nhiều năm, đợi khi đi dùng dây thừng buộc nó vào, mang đi theo là được.
Còn có 5 cân bột mì trắng hai vợ chồng già bọn họ ăn mặc cần kiệm tích cóp được, Vương Quế Anh vốn định mấy ngày này gửi qua, gửi cho hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên, hiện giờ thì không cần, vừa vặn có thể mang qua luôn.
Thu dọn đồ xong Hoắc Đại Khánh không nói lời nào, cứ ngồi trên giường đất hút thuốc, chưa từng dừng lại, trong phòng tràn ngập mùi thuốc.
Vương Quế Anh biết trong lòng ông ấy đau khổ, cho nên không ngăn cản ông ấy, kệ ông ấy đi.
Rất lâu sau Hoắc Đại Khánh mới nghẹn ngào nói:
“Bà già, lần này mang theo tiền tích cóp mua quan tài của chúng ta theo luôn, cùng nhau mang quà cho nhà lão tam.
Có lẽ lão tam đi làm nhiệm vụ hy sinh, đến lúc đó tiền an ủi chúng ta cũng đừng lấy, đều để cho vợ lão tam đi.
Một người phụ nữ còn trẻ tuổi đã không còn đàn ông, sau này sẽ sống khó khăn.”
Vương Quế Anh gật đầu tán thành:
“Tôi cũng nghĩ như vậy, tóm lại là Hoắc gia chúng ta có lỗi với con bé, nhân lúc hai chúng ta còn có thể làm việc, sau này trợ cấp con bé nhiều một chút, nếu không lão tam ở dưới cũng không an tâm.”