Hoắc Đại Khánh hút một hơi thuốc nói:
“Vậy được rồi, chúng ta coi như có thêm con gái, không phải là bà đang lo không có con gái ư?
Nếu con bé muốn gả, đến lúc đó chúng ta tích cóp ít hồi môn cho con bé. Nếu con bé không muốn gả, chúng ta nuôi con bé cả đời. Cơ thể này của tôi vẫn còn cứng rắn, lại làm thêm 10-20 năm cũng không có vấn đề gì.”
Động tác của Vương Giải Phóng rất nhanh, nhờ quan hệ tìm người mua bốn vé giường nằm vào hai giờ chiều mai.
Tôn Mỹ Linh cũng biết Hoắc Cảnh Xuyên đã xảy ra chuyện, cho nên thấy con trai con dâu muốn đến bên Bắc Kinh cũng không ngăn cản, chỉ có thể dặn dò con trai Vương Giải Phóng chiếu cố con dâu Vương Hiểu Linh mang thai trên đường đi.
Nếu không xảy ra chuyện gì, trở về bà ấy sẽ không tha cho anh ta.
Vương Giải Phóng vỗ ngực đảm bảo, nhất định sẽ chăm sóc vợ thật tốt.
Lúc này Tôn Mỹ Linh mới yên tâm, sau đó lại về phòng không nói hai lời nhét tiền vào tay Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh cảm thấy tiền trong tay hơi phỏng tay, nhanh chóng trả lại: “Mẹ, hai bọn con có tiền, mẹ mau cất đi.”
Tôn Mỹ Linh đẩy tiền trở về:
“Không phải cho con, sau khi con tới nơi đó, nhìn xem cô bé kia thiếu gì thì mua cái đó, đừng luyến tiếc không tiêu.
Cô bé kia đúng là mệnh khổ, hai đứa là bạn, sau này quan tâm cô bé đó nhiều một chút.”
“Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Vương Hiểu Linh cảm thấy mẹ chồng cô ấy là mẹ chồng tốt nhất thế giới này, không có ai sánh bằng.
Từ lúc cô ấy gả tới đây, mẹ chồng cô ấy chưa từng ghét bỏ cô ấy, còn suy nghĩ cho cô ấy khắp nơi.
Khi mang thai chân cô ấy bị chuột rút, Vương Giải Phóng đang đi làm, là mẹ chồng cô ấy mát xa cho cô ấy.
Cô ấy buồn nôn ăn không ngon miệng nôn ra, cũng là mẹ chồng đổi các món ăn cho cô ấy, chính vì khiến cô ấy ăn nhiều thêm một chút, hiện giờ lại nghĩ tới bạn của cô ấy.
Sau này cô ấy nhất định sẽ đối xử với mẹ chồng cô ấy tốt hơn.
“Khách sáo với mẹ làm gì, chúng ta đều là người nhà, nếu cô gái kia không muốn ở đó, lại không có chỗ để đi, con dẫn cô ấy về ở nhà một thời gian, nghe thấy không.”
Vương Hiểu Linh khịt mũi, gật đầu đồng ý.
Tin tức hai vợ chồng Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh muốn đến Bắc Kinh nhanh chóng truyền khắp đại đội Hồng Kỳ.
Không chỉ người của đại đội Hồng Kỳ tới, ngay cả đám thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Lục Hướng Noãn cũng tới.
Hoắc Đại Khánh nhìn bọn họ nói: “Mọi người đây là?”
Vương Chí Thành nhìn thoáng qua mọi người, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đại Khánh:
“Chúng tôi biết hai vợ chồng ông sẽ tới Bắc Kinh vào hôm nay, cho nên tới đây gặp hai người. Đây là chút tâm ý của mọi người, ông cầm lấy, đợi sau khi tới nơi thì thay chúng tôi giao tiền cho thanh niên trí thức Lục, tiền hơi ít, hy vọng cô ấy không ghét bỏ.”
Hoắc Đại Khánh biết cuộc sống của các đội viên hiện giờ cũng rất gian nan, ăn mặc tiết kiệm mới moi ra được ít tiền, lấy ra e rằng đều là của cải của bọn họ, cho nên vội vàng từ chối.
Quách Cẩu Tử nói:
“Lại không phải cho anh, là cho thanh niên trí thức Lục, thanh niên trí thức Lục là ân nhân của đại đội Hồng Kỳ chúng tôi, chúng tôi là thật lòng cảm kích cô ấy.
Ông đi nói với cô ấy, nếu cô ấy không muốn ở đó, thì trở về đi, chúng tôi nuôi cô ấy.”
“Đúng vậy, chúng tôi nuôi cô ấy, Vượng Tài tôi có miếng ăn, thì sẽ không để thanh niên trí thức Lục bị đói.”
“Còn có tôi nữa, sau này tôi không lén lười khi làm việc nữa, kiếm thật nhiều công điểm.”
…
Hoắc Đại Khánh nhìn bọn họ khóe mắt rưng rưng, miệng mấp máy nói: “Tôi cảm ơn các vị thay vợ lão tam.”
Cuối cùng đám Triệu Truyền Lễ cũng ngồi xe lửa tới được Bắc Kinh, không kịp nghỉ ngơi ông ấy xuống xe vội dẫn theo đám người phong trần mệt mỏi chạy tới bộ đội ở vùng ngoại thành Bắc Kinh.
Lưu Quốc Diệu phụ trách tiếp đãi đám Triệu Truyền Lễ.
“Quốc Diệu, hiện giờ cô nhóc kia ở đâu? Mau dẫn tôi đi gặp cô bé ấy.”
Triệu Truyền Lễ nghĩ tới thành quả nghiên cứu trong tay Lục Hướng Noãn, mông có chút không ngồi yên.
Phải biết rằng đồ trong tay Lục Hướng Noãn có giá trị ngàn vàng, có thể cứu vô số sinh mệnh, có nó, sẽ giảm lượng lớn chiến sĩ tử vong trên chiến trường Hoa Quốc.
Thứ này, đổi lại là ai cũng sẽ đỏ mắt.
Lúc này Triệu Truyền Lễ cảm thấy may mắn Lục Hướng Noãn là người Hoa Quốc, nếu thành người của phe địch mà nói, sẽ là tổn thất lớn của Hoa Quốc.