Lưu Quốc Diệu hít sâu một hơi, gian nan nói: “Thủ trưởng, chồng của đồng chí Lục mới qua đời, tâm trạng không tốt lắm, có thể hoãn hai ngày hay không.”
“Qua đời ư? Xảy ra chuyện gì thế?”
Triệu Truyền Lễ có ấn tượng khá tốt đối với cậu nhóc kia, nói năng lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh, đặc biệt còn là hạt giống tốt.
Còn trẻ tuổi, sau này chắc chắn còn nhiều đất dụng võ.
Hiện giờ đột nhiên nghe tin anh đã chết, trên mặt Triệu Truyền Lễ tràn ngập bi thương.
Lưu Quốc Diệu nói: “Khi chấp hành nhiệm vụ ở nước M, không cẩn thận qua đời.”
Vừa nghe Lưu Quốc Diệu nói như vậy, Triệu Truyền Lễ hiểu rõ là chuyện gì:
“Vậy hoãn mấy ngày đi, dù sao người không chạy được, gặp phải loại chuyện này người nào cũng khó có khả năng tiếp nhận.”
“Cảm ơn thủ trưởng thông cảm.”
Triệu Truyền Lễ dặn dò:
“Quốc Diệu, nhất định làm tốt công tác trợ cấp, không thể tổn thương trái tim người nhà, có khó khăn gì cứ tới tìm tôi, đừng khách sáo.”
Cô bé kia cũng không dễ dàng gì, lúc này trong lòng Triệu Truyền Lễ đã sinh ra mấy phần ý tưởng sau này sẽ chiếu cố Lục Hướng Noãn nhiều hơn.
Sau khi nghe tin Hoắc Cảnh Xuyên qua đời một tuần Lục Hướng Noãn mới ổn định lại, hiện giờ trên mặt cô không nhìn ra được bất cứ bi thương nào, giống như chuyện Hoắc Cảnh Xuyên qua đời chưa từng xảy ra.
Lúc này Lục Hướng Noãn còn chưa biết Triệu Truyền Lễ dẫn theo người tới, cho nên cô vẫn giống như thường ngày, đến phòng thí nghiệm vùi đầu làm thí nghiệm.
Ở phòng thí nghiệm, cô làm việc cả ngày, mãi đến buổi tối cô mới quét dọn phòng thí nghiệm, về nhà.
Chẳng qua cô thấy được một đám người ở cửa nhà, đều là chiến sĩ dưới tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Lục Hướng Noãn hỏi: “Sao các cậu lại tới đây?”
Lưu Học Kim thẹn thùng nói: “Chị dâu, mọi người không yên lòng chị, nên muốn tới xem chị.”
Trong lòng Lục Hướng Noãn nóng lên, miễn cưỡng nhếch miệng cười: “Tôi không sao, mọi người mau đi ngủ đi, sáng ngày mai các cậu còn phải bận rộn huấn luyện mà.”
Lưu Học Kim nói:
“Chị dâu, chúng em tới đây là muốn nói với chị, tuy đoàn trưởng không còn nữa, nhưng chị vẫn còn chúng em, chúng em vĩnh viễn ở phía sau chị. Sau này chị có yêu cầu gì, chị cứ nói với chúng em một tiếng là được.”
Đây là quyết định mọi người cùng nhau nhất trí sau khi nghe tin Hoắc Cảnh Xuyên qua đời.
Chị dâu Lục Hướng Noãn này, bọn họ đã nhận định.
Đoàn trưởng thích chị dâu nhất, mọi người đều biết, cho nên vì khiến đoàn trưởng ra đi an tâm, bọn họ cần phải chiếu cố chị dâu thật tốt.
Lục Hướng Noãn chân thành tha thiết nói: “Cảm ơn mọi người.”
Lúc này trái tim lạnh như băng đã lâu của cô nóng lên chút, ý cười trên mặt cũng chân thành hơn.
Lục Hướng Noãn tiễn bọn họ đi xong, thì lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
“Hướng Noãn, em khoan hãy đóng cửa, ăn bát mì rồi ngủ tiếp.” Hồ Ái Hương bưng bát mì nóng hổi chạy nhanh tới, phía trên còn có trứng gà dùng mỡ heo ốp lết vàng rụm.
“Cảm ơn chị dâu.”
Hồ Ái Hương nhìn Lục Hướng Noãn đã trở nên gầy hơn, trong lòng chua xót, cố dấy lên tinh thần nói:
“Khách sáo với chị dâu làm gì, mau ăn đi, ăn xong chị dâu cầm bát về.”
Không tận mắt nhìn thấy cô ăn hết, trong lòng Hồ Ái Hương bất an.
“Vâng.”
Mì rất nóng, nóng giống như trái tim Lục Hướng Noãn lúc này.
Lục Hướng Noãn bưng bát, ăn từng miếng mì, chẳng qua trong lúc hoảng hốt dường như có từng giọt gì đó rơi vào trong bát.
Mặn mặn.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Lục Hướng Noãn ăn hết bát mì, lúc này Hồ Ái Hương mới yên lòng, lại dặn dò Lục Hướng Noãn một lát xong, mới bưng bát trở về.
Lưu Quốc Diệu ở nhà đợi hơi sốt ruột thấy vợ trở về, nhanh chóng tiến lên hỏi: “Thế nào rồi?”
Hồ Ái Hương lắc đầu: “Nhìn sắc mặt vẫn không tốt lắm, có lẽ còn cần thêm thời gian nữa, Hướng Noãn mới có thể đi ra.”
Lưu Quốc Diệu nghe thấy thế, thở dài một hơi: “Từ từ sẽ tốt hơn.”
Vương Quốc An và Lưu Thúy xách theo túi lớn túi nhỏ, cuối cùng cũng tới Bắc Kinh, trên mặt hai người tràn ngập mệt mỏi.
Bởi vì lo lắng cho Lục Hướng Noãn, hai bọn họ đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt.
Bắc Kinh rất rộng, hai người suýt nữa hoa cả mắt, sau khi nhờ người ta xong cuối cùng cũng có người chở hai vợ chồng bọn họ tới chỗ quân khu của Hoắc Cảnh Xuyên.
Chẳng qua Vương Quốc An và Lưu Thúy bị cản lại ở cổng lớn.
Vương Quốc An nhanh chóng tiến lên nói với người canh gác bọn họ tới tìm hai vợ chồng Hoắc Cảnh Xuyên và Lục Hướng Noãn, cũng lấy thư giới thiệu ra cho anh ta xem.
Người canh gác nhận lấy cẩn thận xem một lát, bảo Vương Quốc An đăng ký trên giấy xong, thì tìm người dẫn hai bọn họ tới cửa đại viện người nhà.