Phía trên đã dặn dò trước, nếu có người nhà của đoàn trưởng Hoắc tới tìm thì cho vào, không cần thông báo.
Lục Hướng Noãn đang ở phòng thí nghiệm vùi đầu làm việc, thì nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa tìm cô.
Lục Hướng Noãn cởi găng tay ra, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, người trước mắt là Trình Hiểu Yến, còn có Vương Ái Dân được cô ấy ôm trong lòng.
“Hướng Noãn, người nhà em tới, đang ở cửa nhà em đợi em.”
Lục Hướng Noãn nói cảm ơn với cô ấy, sau đó về phòng thí nghiệm rửa sạch tay, khóa cửa lại, rồi chạy chậm trở về.
Sau khi cô thấy rõ người tới thì hơi ngây ngẩn cả người, chỉ thấy đôi mắt cô nhanh chóng phủ kín tầng sương mù, miệng run rẩy nói:
“Cha nuôi, mẹ nuôi.”
Từ bên Đông Bắc ngồi xe tới đây cũng mất bốn ngày ba đêm, hai vợ chồng già không nói tiếng nào xách nhiều đồ tới như vậy.
Vương Quốc An và Lưu Thúy nhìn thấy Lục Hướng Noãn như vậy, đau lòng nước mắt chảy ra.
Nhìn thấy cô gầy đến mức một cơn gió thổi là có thể bay, nghĩ tới mấy ngày nay cô chỉ có một mình bên cạnh không có người thân, chắc chắn là sống không tốt lắm.
Cũng may hai bọn họ tới.
Lưu Thúy tiến lên trước ôm chặt Lục Hướng Noãn:
“Con gái, mẹ tới rồi, đừng sợ, có cha mẹ ở đây, cho dù khó khăn tới mấy cũng có cha mẹ rồi.”
Một câu có cha mẹ ở đây khiến nước mắt của Lục Hướng Noãn không chịu khống chế chảy ra, lúc này không có câu nào khiến người ta động lòng hơn câu này.
Vương Quốc An ở bên cạnh nhìn cũng chảy nước mắt, Trình Hiểu Yến ôm đứa bé cũng cái mũi ê ẩm, cô ấy nhanh chóng quay lưng đi, không ngừng cầm áo của Vương Ái Dân lau nước mắt.
Vương Ái Dân thấy dì xinh đẹp rơi lệ, cũng ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Trình Hiểu Yến không khóc không nháo.
Lưu Thúy vỗ nhẹ lưng Lục Hướng Noãn nói: “Con gái, đừng khóc, lại khóc mắt sẽ sưng lên mất.”
“Dạ.” Lục Hướng Noãn ổn định tâm trạng, sau đó mở cửa, khi cô định xách hành lý giúp Vương Quốc An thì bị Vương Quốc An từ chối.
“Thứ này không nặng, cha tự xách được.”
Vương Quốc An nói xong thì xách túi lớn túi nhỏ vào nhà.
Lục Hướng Noãn cảm ơn Trình Hiểu Yến, lại đưa cho Vương Ái Dân hai cái kẹo sữa thỏ trắng rồi nhanh chóng vào nhà.
Lục Hướng Noãn rửa sạch mặt mũi tay chân, sau đó về phòng rót cốc nước cho bọn họ.
Vương Quốc An không kịp uống nước, đã giải thích với Lục Hướng Noãn:
“Con gái, anh trai và chị dâu con còn hai đứa bé ở nhà, cho nên lần này không theo cha mẹ tới, con đừng để trong lòng.”
…
Lục Hướng Noãn nói: “Cha mẹ có thể tới con đã rất vui vẻ.”
Những lời này của cô là thật lòng.
Nghe cô nói như thế, Vương Quốc An và Lưu Thúy mới an tâm hơn.
Lục Hướng Noãn nghĩ bọn họ đi từ xa tới đây, chắc chắn không ăn cơm tử tế, đặc biệt là mắt đầy quầng thâm, có lẽ cũng không nghỉ ngơi tốt.
Cho nên cô định làm cơm, để bọn họ ăn xong ngủ một giấc trước đã.
“Cha mẹ, cha mẹ ngồi ở đây đi, con đến phòng bếp nấu bát mì.”
Vừa nghe thấy thế, Lưu Thúy nhanh chóng đứng dậy: “Con gái, con nghỉ ngơi đi, để mẹ làm cho.”
Hai bọn họ tới đây là giúp đỡ con gái, không phải tới gây thêm phiền.
Ngay sau đó dưới chỉ dẫn của Lục Hướng Noãn, Lưu Thúy đến phòng bếp, chẳng qua đợi Lục Hướng Noãn xắn tay áo lên chuẩn bị giúp đỡ Lưu Thúy, thì bị Lưu Thúy đuổi ra ngoài.
Vương Quốc An nhàn rỗi không có việc gì làm cầm chổi tới, chuẩn bị quét dọn sạch sẽ lá rụng trong sân, sau khi thấy Lục Hướng Noãn bị đuổi ra thì cười nói:
“Con gái, mẹ con không chịu ngồi yên đâu, để bà ấy nấu cho, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hai vợ chồng già không dám nhắc tới Hoắc Cảnh Xuyên, chỉ sợ bóc vết sẹo của Lục Hướng Noãn, chọc cô đau lòng.
“Cha, để con làm cho, cha ngồi xe mấy ngày cũng mệt mỏi, cha về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lục Hướng Noãn nói xong thì tiến lên đoạt cái chổi trong tay ông ấy, nhưng bị Vương Quốc An né tránh.
Vương Quốc An giả vờ tức giận nói:
“Mệt cái gì, cha không mệt, cơ thể cha rất tốt. Nhưng mà con đó, nên nghỉ ngơi thật tốt, nghe cha, nhanh về phòng ngủ một giấc đi, lát nữa cơm nấu xong cha đi gọi con.”
Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ, chỉ có thể về phòng.
Nhưng mà cô không nghỉ ngơi, mà nhân lúc hiện giờ có rảnh đến phòng bên cạnh dọn dẹp.
Cũng may lúc trước bảo thợ mộc làm thêm một cái giường, nếu không trong nhà không có chỗ để ngủ.
Lục Hướng Noãn cầm chăn trong tủ ra, đây là khi cô và Hoắc Cảnh Xuyên kết hôn, Vương Quế Anh làm cho bọn họ, vẫn luôn để trong tủ nên hơi ẩm.
Hôm nay hai vợ chồng già ở tạm trước, ngày mai lấy ra phơi dưới ánh mặt trời.