Sáng sớm Vương Quốc An đã rời giường, đi khắp nơi hỏi thăm cuối cùng cũng biết được đường tới huyện thành.
Cho nên ăn cơm xong, ông ấy vô cùng lo lắng đi ra ngoài, sợ không đuổi kịp xe đến huyện thành.
Bởi vì ông ấy muốn đến huyện thành đặt mua ít đồ, sáng nay khi đến phòng bếp ông ấy phát hiện tủ bát thiếu nhiều đồ.
Lưu Thúy biết Lục Hướng Noãn còn có việc, vì không quấy rầy cô nên ăn cơm xong, Lưu Thúy ôm việc rửa bát để cô đi làm việc của mình.
Cùng lúc đó, đám Vương Hiểu Linh ngồi xe lửa cũng tới Bắc Kinh.
Bởi vì có Vương Giải Phóng ở đây, cho nên bọn họ không cần như ruồi nhặng không đầu tìm kiếm lung tung, không lâu sau bọn họ đã xuất hiện ở cửa bộ đội.
Vẫn là lưu trình như hôm qua, binh sĩ thủ vệ tìm người đưa đám Vương Giải Phóng tới cửa đại viện người nhà, chẳng qua khi tới gặp Vương Chí Cường.
Vương Chí Cường tiến lên đánh anh ta một quyền: “Anh tới đây mà không nói một tiếng.”
“Tới hơi vội nên quên mất, đây là vợ tôi, đây là cha mẹ lão Hoắc.”
“Không cần giới thiệu, chúng tôi quen nhau.” Sau khi nói xong Vương Chí Cường chạy vội tới nhận lấy đồ trong tay hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh.
Trên gương mặt làn da khô nứt của Hoắc Đại Khánh xuất hiện chút ngượng ngùng:
“Chỉ đạo viên, làm phiền cháu rồi.”
“Chú, thím, hai người khách sáo với cháu như vậy làm gì, cháu và lão Hoắc là anh em kết bái mà.”
Còn chưa nói hết câu, vừa nói bầu không khí ở đây lập tức lạnh xuống, trong mắt Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh lập tức phiếm lệ, Vương Chí Cường rất muốn tát mình một cái, cái hay không nói đi nói cái dở.
Cái miệng này của anh ta thường ngày rất giỏi ăn nói mà, sao vừa tới thời khắc mấu chốt lại rớt dây xích.
Vẫn là Vương Hiểu Linh thấy tình hình không thích hợp, kịp thời đổi đề tài, lúc này trong lòng Vương Chí Cường tràn ngập cảm kích…
Nữ đồng chí đen trước mặt.
Thực sự rất đen, Vương Chí Cường sống lâu như vậy chưa từng thấy cô gái nào đen như thế.
Lưu Thúy đang ở nhà giết cá, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài thì nghĩ là Lục Hướng Noãn về nhà nên bà ấy để dao xuống, rửa tay đi mở cửa.
Khi hai bên nhìn thấy nhau, rõ ràng là đều khiếp sợ.
Vẫn là phản ứng của Lưu Thúy nhanh, nhanh chóng dẫn bọn họ vào nhà:
“Tôi và lão Vương là sáng ngày hôm qua tới, nếu biết mọi người cũng tới, đã đi cùng với mọi người.”
Mà Vương Chí Cường đưa người tới xong, vừa thấy Lục Hướng Noãn không ở đây lập tức đoán được cô đang ở đâu, vì thế nhanh chóng đi tìm.
Lục Hướng Noãn đang làm thí nghiệm nghe nói trong nhà lại có người tới, nhanh chóng đặt thí nghiệm xuống trở về.
“Lục Hướng Noãn, tôi rất nhớ cô.” Vương Hiểu Linh nhìn thấy Lục Hướng Noãn, thì nhào tới ôm cô.
Ở trong mắt cô ấy Lục Hướng Noãn là người xinh đẹp nhất, cô ấy chưa từng gặp người nào xinh đẹp hơn Lục Hướng Noãn, lúc này mới bao lâu không gặp, sao Lục Hướng Noãn bị tàn phá thành như vậy.
Vương Hiểu Linh đau lòng muốn chết.
Lúc này Vương Giải Phóng bị Vương Hiểu Linh dọa sợ sắp mất cả hồn: “Vợ à, em đang mang thai đấy, chậm một chút.”
Lục Hướng Noãn nói: “Vương Hiểu Linh, cô chậm một chút, tôi không chạy mất đâu.”
Xem ra bệnh tình của cô lại nặng hơn, nếu không sao lại muốn chảy nước mắt như vậy.
Vương Hiểu Linh nói: “Lục Hướng Noãn, cô nhớ tôi không?”
Lục Hướng Noãn chần chừ một lát nói: “… Không nhớ…”
Đúng là cô gái cứng miệng, Vương Hiểu Linh lén nói thầm trong lòng, nhớ là nhớ, nói không nhớ là sao đây.
Lục Hướng Noãn nhìn bụng phồng to của cô ấy thì hơi sợ hãi, nhanh chóng nắm tay cô ấy nói:
“Đừng lộn xộn.”
Sau khi nói xong, thì nhắm mắt bạch mạch cho cô ấy.
Cũng may thai nhi trong bụng khỏe mạnh, lúc này Lục Hướng Noãn mới yên lòng.
Mãi đến lúc này, Vương Hiểu Linh mới dám nói chuyện: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, thai nhi rất khỏe mạnh.”
Nghe thấy những lời này, không chỉ Vương Hiểu Linh thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Vương Giải Phóng cũng thế.
Đối với y thuật của Lục Hướng Noãn, hai vợ chồng bọn họ tin tưởng 100%.
Mà Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh tuy ở bên cạnh không xen miệng, nhưng trong mắt tràn ngập đau lòng đối với Lục Hướng Noãn không phải giả.
Nước M.
Hoắc Cảnh Xuyên trên người trúng nhiều vết thương do súng vốn tưởng rằng mình đã chết, ai biết khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện vậy mà mình ở trên một đảo nhỏ vắng vẻ.
Khi anh định đứng dậy quan sát hoàn cảnh bốn phía, đau đớn đánh úp lại, anh đau tới mức gần như ngất đi.