Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên đất, thở hổn hển từng hơi, nghĩ tới vợ đang ở nhà đợi anh về, anh biết mình không thể ngồi đợi chết.
Cho nên Hoắc Cảnh Xuyên chịu đựng đau đớn, nâng tay xuống kéo vòng cổ trên cổ, cổ bị kéo ra vệt máu.
Nhưng mà lúc này Hoắc Cảnh Xuyên không rảnh bận tâm chuyện khác, chỉ thấy anh lấy hai miếng nhân sâm bên trong dây chuyền ra, không hề nghĩ ngợi ngậm vào miệng nuốt xuống.
Làm xong mọi chuyện, thể lực của anh chống đỡ hết nổi, ngất đi.
Mà lúc này, cơ thể đầy vết thương của anh đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cũng may Vương Quốc An đến huyện thành mua đồ về, nếu không chút đồ trong nhà chỉ sợ thực sự không đủ ăn.
Nhiều người ở đây như vậy, Lục Hướng Noãn không tiện lấy đồ trong không gian ra tiếp viện.
Cho nên Lục Hướng Noãn quyết định ngày mai dành thời gian đến huyện thành một chuyến, mang ít lương thực trở về.
Cơm trưa là Lưu Thúy và Vương Quế Anh làm, con cá Hồ Ái Hương đưa được Lưu Thúy thêm hậu hũ hầm, chẳng qua mọi người đều không nỡ uống, để lại cho Lục Hướng Noãn còn có Vương Hiểu Linh mang thai uống.
Ngoại trừ món này còn có món gà hầm, Vương Quế Anh bảo Hồ Ái Hương giết một con gà trong hai con gà bọn họ mang tới bồi bổ cho Lục Hướng Noãn.
Khi hầm gà, xung quanh nồi còn dán rất nhiều bánh bột ngô, bên trên thịt gà làm bánh bao bột ngô cuộn.
Còn có món khác là ít rau trộn.
Vương Quốc An vốn hôm nay mời hai nhà kia tới đây ăn bữa cơm, hiện giờ xem ra để sau vậy, đám bọn họ đều ngồi đầy bàn.
Giếng nước trong nhà vì lúc trước có Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên mỗi ngày Lục Hướng Noãn đều nhỏ giọt nước linh tuyền vào.
Cho dù anh không còn nữa, chuyện này vẫn thành thói quen của Lục Hướng Noãn, cô vẫn lặng lẽ nhỏ giọt linh tuyền vào trong.
Cho nên trong cơm, trong canh mọi người ăn hiện giờ đều có nước linh tuyền cải thiện thể chất cơ thể người.
Nhưng Lục Hướng Noãn vẫn có chút không yên lòng Vương Hiểu Linh đã to bụng ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm tới, cho nên thêm giọt nước pha loãng vào cốc nước của cô ấy.
Hiệu quả sẽ không rõ ràng, nhưng cũng có, số lượng đó đủ che chở cho cô ấy và đứa bé trong bụng cô ấy.
Lục Hướng Noãn càng quý trọng phần tình cảm này, cô càng không dám dùng đồ trong không gian.
Cô đang sợ gì chứ?
Có lẽ chỉ có mình cô biết.
Vương Hiểu Linh hài lòng uống cốc nước Lục Hướng Noãn “tự mình” rót cho cô ấy, không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, cô ấy cảm thấy nước ngày hôm nay là nước ngon nhất cô ấy từng uống.
Ngọt ngào, ngọt đến mức trong lòng cô ấy ứa ra bong bóng màu hồng.
Nếu sau này có thể như vậy thì tốt, nhưng mà cô ấy nghĩ tới tính cách của Lục Hướng Noãn, e rằng khó như lên trời, nghĩ vậy Vương Hiểu Linh hơi bi quan lắc đầu.
Lục Hướng Noãn nhìn dáng vẻ cổ linh tinh quái của Vương Hiểu Linh, cũng không nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười sủng nịch, chẳng qua bị Vương Hiểu Linh bắt tại trận.
Lục Hướng Noãn nhanh chóng kìm nén ý cười xuống, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng.
Đúng là người ngoài lạnh trong nóng, Vương Hiểu Linh nghĩ thầm trong lòng, nhưng mà cô ấy không vạch trần.
Cơm Lưu Thúy và Vương Quế Anh nấu rất được hoan nghênh, ít nhất đồ ăn đều sạch bách, nhưng mà gà hầm nấm thì con nhiều.
Lưu Thúy nghĩ hiện giờ trời không nóng lắm, tính toán để lại canh ngày mai đun lại.
Chẳng qua khi ăn cơm, Vương Quế Anh và Hoắc Đại Khánh thực sự không có khẩu vị, cho nên không động đũa mấy.
Lục Hướng Noãn đã nhận ra được điểm này biết vì sao bọn họ lại như vậy trên mặt cô cũng lộ ra chút bi thương không dễ phát hiện ra.
Nhiều người như thế, nhà Lục Hướng Noãn chỉ có hai phòng, không thể ở được, cho nên Lục Hướng Noãn tính toán đưa bọn họ đến nhà khách ở, kết quả mới ăn cơm tối xong Hồ Ái Hương tới.
“Hướng Noãn, nhà chị chỉ có chị và chồng, phòng bên cạnh còn để trống, vừa rồi chị đã thu dọn, vừa vặn có thể ở được mấy người, em xem bọn họ ai tiện vào ở.”
Lục Hướng Noãn không phải là người thích làm phiền người khác, cho nên nói cảm ơn với Hồ Ái Hương xong thì từ chối.
Hồ Ái Hương thấy Lục Hướng Noãn xa lạ như vậy, thì tức giận:
“Ở nhà khách không mất tiền à, còn khách sáo với chị dâu như vậy, có phải em coi chị dâu là người ngoài hay không.”
Lục Hướng Noãn cười khổ nói: “Không phải.”
“Không phải là được rồi, lát nữa bảo bọn họ đến nhà chị ở, nếu không chị gọi chồng chị tới nói chuyện với em về chuyện này.”
Lục Hướng Noãn vừa nghe bảo Lưu Quốc Diệu tới, thì nhanh chóng nhận ý tốt của cô ấy:
“Vậy thì cảm ơn chị dâu.”