Cuối cùng Vương Hiểu Linh có thai và Vương Giải Phóng đi theo Hồ Ái Hương rời đi, khi đi Vương Hiểu Linh lưu luyến mỗi bước nhìn Lục Hướng Noãn, dáng vẻ không nỡ đó thực sự dễ khiến người ta sinh ra hiểu lầm.
Lúc này Vương Giải Phóng đang nắm tay Vương Hiểu Linh cảm thấy chua xót trong lòng, giống y như đánh vỡ lọ dấm lâu năm.
Vợ anh ta chưa từng đối với anh ta như vậy, cũng may Lục Hướng Noãn là chị dâu, nếu không anh ta sẽ liều mạng với kẻ đó.
Hoắc Đại Khánh và Vương Quốc An ngủ cùng một phòng, mà Lưu Thúy và Vương Quế Anh ngủ cùng với Lục Hướng Noãn.
Lúc trước Hoắc Cảnh Xuyên vì tiện cho hai người buổi tối làm ầm ĩ, cho nên nhờ thợ mộc làm một cái giường 1m8 và 2 mét, hiện giờ đám Lục Hướng Noãn ngủ trên giường còn tính là rộng rãi.
Sở dĩ bảo Vương Hiểu Linh đi theo Hồ Ái Hương, cũng là suy xét Vương Hiểu Linh đã mang thai mấy tháng, không thể có chút sơ suất.
Bởi vì Lục Hướng Noãn biết mình ngủ không thành thật, nếu buổi tối không cẩn thận đá trúng Vương Hiểu Linh, vậy thì trên đời này không có thuốc hối hận cho cô uống.
Nhân lúc Lưu Thúy đi tắm, Vương Quế Anh lấy tiền trong đội góp cho Lục Hướng Noãn trong túi ra.
Vương Quế Anh nhìn ra được Lục Hướng Noãn muốn nói gì đó, cho nên bà ấy mở miệng nói trước cô:
“Đừng nói không cần, đây là tâm ý của người trong đội, nếu con không nhận trở về bọn họ sẽ trách mẹ.”
Lục Hướng Noãn nhìn từng tờ tiền nhăn dúm dó trong tay, từng tờ tiền, từng góc nhăn của tiền…
Giống như có thứ gì lại sắp chảy ra, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nóc xà nhà.
Mãi đến khi kìm nén trở về, cô mới dám cúi đầu nhìn Vương Quế Anh trước mặt: “Vâng, con nhận, mẹ, mẹ cảm ơn người trong đội giúp con.”
Nương theo ánh đèn mỏng manh, Vương Quế Anh cũng có thể nhìn ra được đôi mắt sưng đỏ của Lục Hướng Noãn, trong lòng bà ấy không dễ chịu biết Lục Hướng Noãn đang cố chống đỡ, cũng không vạch trần.
Vương Quế Anh nói:
“Mọi người đều coi con như người thân, Noãn Noãn, nếu con ở đây không quen thì chúng ta về nhà, mọi người đều ở nhà đợi con.
Còn có mẹ và cha con, cha mẹ sẽ nuôi con cả đời. Tuy Cảnh Xuyên không còn nữa, nhưng vẫn còn cha mẹ mà, đừng sợ.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc kia, nước mắt của Lục Hướng Noãn không chịu khống chế chảy ra, Lưu Thúy mới tắm xong đang chuẩn bị về phòng, kết quả đi tới cửa thì nghe thấy tiếng khóc trong phòng, thì dừng bước.
Lưu Thúy ở ngoài cửa phòng mặt đầy nước mắt mắng: “Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”
Vương Quế Anh cũng khó chịu muốn chết, nhưng mà bà ấy sợ bà ấy khóc, Lục Hướng Noãn sẽ khóc càng thương tâm, cho nên cố chịu đựng.
Không biết Lục Hướng Noãn đã khóc bao lâu, hình như là muốn phát tiết ra hết cảm xúc kìm nén mấy ngày qua, cuối cùng khóc mệt dựa vào trong lòng Vương Quế Anh ngủ mất.
Vương Quế Anh xoa bả vai gầy nhô xương của Lục Hướng Noãn, đau lòng chảy nước mắt.
Lão tam đi rồi, có lẽ cô mới là người khó chịu nhất.
Mà Lưu Thúy ở ngoài cửa không còn nghe thấy được tiếng khóc, lúc này mới dám đẩy cửa đi vào.
Lưu Thúy nhỏ giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”
Vương Quế Anh sợ đánh thức Lục Hướng Noãn vất vả lắm mới ngủ, nên gật đầu.
Mà Lưu Thúy thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này bầu không khí trong phòng bên cạnh cũng không yên bình lắm, Vương Quốc An nhìn Hoắc Đại Khánh trước mặt nói:
“Lão Hoắc, đứa con gái này của tôi tuy là nhận làm con nuôi, nhưng hai vợ chồng tôi đã sớm coi là con ruột. Tuy Cảnh Xuyên đã mất, nhưng vẫn còn hai bọn tôi, chỉ cần bọn tôi vẫn còn sống, thì không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt con bé.”
Hoắc Đại Khánh làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy đâu có khả năng không nghe hiểu ý trong lời nói của Vương Quốc An, đây rõ ràng là đang cảnh cáo ông ấy, nhưng ông ấy cũng hiểu nên nói:
“Hai ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi là loại người gì ông còn không rõ lắm sao? Việc này nói đi nói lại vẫn là Hoắc gia chúng tôi có lỗi với con bé, mới gả vào chưa được bao lâu chồng mất.
Nếu sau này Hướng Noãn muốn gả đi, tôi và bà già tuyệt đối không ngăn cản con bé. Nếu con bé không muốn gả, tôi coi như nuôi con gái, chỉ cần hai bọn tôi có miếng ăn, sẽ không để con bé chịu đói. Tôi đảm bảo với ông, tuyệt đối không để người ta bắt nạt con bé.”
Đối với nhân phẩm của Hoắc Đại Khánh, Vương Quốc An vẫn rất xem trọng.
Khi thấy ông ấy đảm bảo với mình, Vương Quốc An hơi an lòng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lục Hướng Noãn nói dối mình có việc cần làm, nên đẩy xe đi ra ngoài, cô mới ra cửa thì bỏ lỡ chiếc xe biển đỏ.