Trong xe đúng là Triệu Truyền Lễ tới tìm cô và vợ ông ấy Ngô Diễm Phương.
Lục Hướng Noãn đi thẳng đến huyện thành, nghĩ tới trong nhà không có đồ ăn vặt gì, đặc biệt là trong nhà còn có thai phụ không thể bị đói, Lục Hướng Noãn đến hợp tác xã mua bán một chuyến trước.
Cô muốn mua ba túi bánh phục linh, một cân bánh hạch đào, cuối cùng lại mua thêm hai hộp đào vàng.
Mua xong mấy thứ này Lục Hướng Noãn xách theo túi nilon rồi rời khỏi hợp tác xã mua bán.
Vạn Tân Vũ đi ngang qua bên cạnh Lục Hướng Noãn đột nhiên ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, anh ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn, thì thấy được một bóng dáng.
Nhưng mà nhìn từ phía sau, cùng với làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài, Vạn Tân Vũ không khó đoán được nữ đồng chí kia chắc chắn quốc sắc thiên hương.
Chẳng qua Vạn Tân Vũ có chút thất vọng, anh ta còn tưởng là cô gái tóc vàng kia cơ.
Vì cô mà Vạn Tân Vũ đã ngồi xổm ở chợ đen rất lâu, cô giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vì chuyện này anh ta còn chậm trễ lộ trình đến Hải Thị.
Đây là lần đầu tiên anh ta găp được cô gái khiến anh ta mất hồn như vậy.
Vạn Tân Vũ đang định rời mắt, tiến vào hợp tác xã mua bán mua hai cái bánh, không cẩn thận liếc thấy nốt ruồi bên tai Lục Hướng Noãn.
Vị trí giống y đúc, còn có mùi thơm quen thuộc, Vạn Tân Vũ mũi chó sẽ không ngửi sai.
Lại nhìn kỹ thêm một lát, chiều cao của cô xấp xỉ với cô gái tóc vàng kia.
“Cô nhóc, lần sau trang điểm thì trang điểm cả sau lỗ tai nữa, sau này cũng không gặp được người tốt bụng như tôi nữa đâu.”
Đáp án miêu tả sinh động, Vạn Tân Vũ giống như ngộ ra gì đó, nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng cũng đuổi kịp, chẳng qua khi thấy gương mặt của cô Vạn Tân Vũ nhìn đến hơi thất thần.
Lục Hướng Noãn nhìn người đàn ông xa lạ nhìn mình với vẻ mặt si mê, ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
Gần đây tim mệt cô không muốn gây chuyện nên né tránh anh ta, đạp xe rời đi không thấy bóng dáng.
Đợi Vạn Tân Vũ hoàn hồn đâu còn bóng dáng của cô, chuyện này khiến Vạn Tân Vũ tức tới mức đấm ngực dậm chân, nhưng mà không chậm trễ anh ta móc giấy bút trong túi ra.
Chỉ mấy nét bút ít ỏi đã phác họa ra dáng vẻ Lục Hướng Noãn, nhưng thật ra có mấy phần nhan sắc của cô, chẳng qua kém xa người thật mà Vạn Tân Vũ nhìn thấy.
Vạn Tân Vũ càng nhìn càng quen thuộc, hiện giờ anh ta có thể chắc chắn 100% người anh ta gặp hôm nay là cô gái tóc vàng kia.
Nghĩ tới đây trái tim của Vạn Tân Vũ đập nhanh hơn.
Anh ta nhất định phải tìm được cô gái kia, nhất định sẽ tìm được, Vạn Tân Vũ xoa trái tim đang đập mãnh liệt âm thầm thề.
Ngay sau đó Vạn Tân Vũ cho bức tranh vào túi như bảo bối.
Lục Hướng Noãn ra khỏi hợp tác xã mua bán thì không đi dạo nơi khác nữa, khi lái xe rời khỏi huyện thành cô tìm một chỗ không có ai vào không gian.
Trong nhà có người, chỉ có lúc này cô mới có thể phát tiết cảm xúc, sóng triều tưởng niệm mãnh liệt đánh úp về phía cô, khóe mắt cô chảy ra giọt lệ.
Một lúc lâu sau, Lục Hướng Noãn mới ổn định tâm trạng lấy đồ cô đã chuẩn bị ra, tìm dây thừng buộc chắc.
Có 10 cân bột mì trắng, 25 cân bột ngô, còn có một miếng thịt ba chỉ 1.5 cân, ngoài ra còn có miếng mỡ heo, bình mỡ trong nhà sắp hết.
Bọn họ tới quá đột ngột, đột ngột đến mức Lục Hướng Noãn chưa kịp chuẩn bị gì.
Khi Hoắc Cảnh Xuyên còn ở nhà trong nhà cơ bản đều ăn bột mì trắng, chẳng qua vào thời gian này còn ăn bột mì trắng, thì có vẻ quá phách lối.
Mọi chuyện Lục Hướng Noãn chỉ cầu lòng bình an, cẩn thận một chút không sai, đặc biệt là ở khu đại viện người nhà tràn ngập người tài ba, càng phải cẩn thận hơn.
Lục Hướng Noãn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, ngay cả động vật không có lúc này mới yên tâm ra khỏi không gian, đạp xe đi về nhà.
Ngoại trừ Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh được Lưu Quốc Diệu gọi đi, Vương Giải Phóng tìm đám chiến hữu cũ của anh ta ôn chuyện, những người còn lại đều ở nhà.
Cho nên khi thấy Lục Hướng Noãn trở về, trên xe đạp còn có túi lớn túi nhỏ, mọi người đều hơi kinh ngạc.
“Không phải là con nói con đi có việc sao? Sao lại đến huyện thành, đồ trong nhà ngày hôm qua cha con mới mua xong, còn chưa ăn hết đâu, sao lại mua thêm nhiều như thế.
Lưu Thúy vừa nói, vừa lấy đồ trên xe xuống giúp Lục Hướng Noãn.
Thực ra Lưu Thúy muốn nói là Lục Hướng Noãn tiết kiệm một chút, sau này còn có nhiều chỗ cần tiêu tiền lắm, nhưng mà trong sân còn có những người khác, bà ấy ngượng ngùng nói rõ.