Thôi, có lẽ bà ấy cũng không khuyên được Lục Hướng khuyên được, bà ấy biết rất rõ tính cách của Lục Hướng Noãn, sau này bà ấy và Vương Quốc An sẽ tìm cơ hội trợ cấp cho cô.
Vương Quốc An cũng nhanh chóng tiến lên giúp khuân đồ.
Mà Vương Hiểu Linh tự biết không giúp được gì thì ngồi rất thành thật, không tiến lên gây thêm phiền cho bọn họ.
Lục Hướng Noãn đẩy xe vào phòng, lúc này mới chú ý tới trong phòng còn có người ngoài.
Lưu Thúy giới thiệu: “Con gái, bọn họ nói là bạn của con, tới đây từ sớm, đang ở trong nhà đợi con đấy.”
Trong nhà còn có rất nhiều đồ, lát nữa bà ấy sẽ nói chuyện với con gái, xem con gái sắp xếp thế nào.
Triệu Truyền Lễ gương mặt hiền từ nói: “Cô bé, ông tới đây thăm cháu, cháu sẽ không không chào đón đúng không.”
“Hoan nghênh, rất hoan nghênh.”
Cô đâu dám nói chữ không, dù sao vị trước mặt là thủ trưởng đại nhân.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhìn người trong nhà dường như không biết thân phận của Triệu Truyền Lễ, vì không dọa sợ bọn họ, Lục Hướng Noãn vẫn che giấu chuyện này.
Triệu Truyền Lễ thấy cô nhóc hoan nghênh mình như vậy, vui sướng không khép được miệng, ngay sau đó giới thiệu vợ mình.
Không đợi Lục Hướng Noãn mở miệng, Ngô Diễm Phương đã nói: “Đồng chí Lục, lần trước may mà có cháu, nếu không có cháu, lão già này đã mất mạng rồi.”
Lục Hướng Noãn xa cách lại có lễ phép nói: “Bà khách sáo quá rồi, lần trước ông ấy đã cảm ơn cháu rồi.”
“Lần này khác, tóm lại Triệu gia bọn bà nợ cháu một ân tình, sau này có việc gì cháu cứ tới tìm bà, chỉ cần bà có thể giúp chắc chắn sẽ giúp.”
Lục Hướng Noãn ngây ngốc một lát, cuối cùng vẫn đồng ý, phân lượng ân tình của Triệu gia rất nặng, nhận cũng tốt.
Cô cũng không đảm bảo được sau này sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tươi cười trên mặt Ngô Diễm Phương càng chân thành hơn trước.
Khi sắp tới giờ ăn cơm, Triệu Truyền Lễ và Ngô Diễm Phương không có ý định rời đi, cho nên Lục Hướng Noãn mở miệng giữ bọn họ ở lại ăn cơm.
Triệu Truyền Lễ chỉ đợi cô nói câu này, từ lần trước ăn cơm cô nấu xong, ông ấy trở về vẫn luôn nhớ hương vị đó, nhớ đến cào tim cào phổi buổi tối ngủ không ngon.
Thực sự là làm quá hợp khẩu vị của ông ấy, nấu khảm vào tim ông ấy, cho nên Triệu Truyền Lễ gật đầu đồng ý.
Mà Ngô Diễm Phương nhìn Triệu Truyền Lễ cười xán lạn thì cảm thấy có chút mất mặt, ngay sau đó lễ phép nói cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
Chủ yếu là bà ấy muốn nếm thử mỹ vị mà Triệu Truyền Lễ nhắc mãi mỗi ngày là ăn ngon thế nào.
Bà ấy kiên quyết không thừa nhận bà ấy thèm.
Lúc này Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh cũng đỏ mắt trở về, nhìn thấy trong nhà còn có người ngoài, Vương Quế Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó về phòng bếp.
…
“Người bên ngoài là ai thế?”
Lưu Thúy vừa nhặt rau, vừa giải thích cho bà ấy: “Bạn của Hướng Noãn, hôm nay sẽ ở lại ăn cơm.”
Vương Quế Anh vừa nghe thấy thế, nhanh chóng đi ra ngoài bảo Hoắc Đại Khánh giết con gà cuối cùng bọn họ mang tới.
Chẳng qua Vương Quế Anh cảm thấy hơi đáng tiếc, bởi vì con gà này vốn mang tới bồi bổ cơ thể cho Lục Hướng Noãn.
Hôm nay có khách ở đây, hơn nữa nhìn qua còn thuộc loại không phú thì quý, cho nên Lục Hướng Noãn đưa ra ý mình nấu, Lưu Thúy và Vương Quế Anh không nói gì, nhanh chóng nhường vị trí cho cô, hai bọn họ thì ở bên cạnh giúp đỡ.
Còn Vương Hiểu Linh thì ngồi ở bên ngoài nói chuyện với hai vợ chồng Triệu Truyền Lễ, mới đầu Vương Hiểu Linh có chút không được tự nhiên, nhưng Ngô Diễm Phương là người khá thân thiện, nói chuyện một lát cảm giác câu nệ trong lòng Vương Hiểu Linh đã ít đi nhiều.
Vương Giải Phóng nói chuyện với chiến hữu xong trở về thì thấy cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này, khi anh ta đang định chào hỏi vợ, không cẩn thận liếc thấy ông cụ ngồi bên cạnh vợ, đồng tử co rụt nhanh, anh ta giật mình cằm sắp không khép lại được.
Vợ anh ta đúng là gan lớn, đó chính là, đó chính là…
Vương Giải Phóng nghĩ lại mà sợ nuốt nước bọt.
Ngay khi anh ta không biết nên làm thế nào mới tốt, Vương Hiểu Linh đột nhiên thấy được Vương Giải Phóng trở về, nhanh chóng vẫy tay với anh ta.
Vương Giải Phóng ngẩn ra, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, cơ thể run rẩy đi về phía Vương Hiểu Linh
Vương Hiểu Linh thân thiện nói: “Vương Giải Phóng, em giới thiệu cho anh một chút, vị này là ông Triệu, vị này là bà Ngô.”
“Thủ…” Chữ trưởng còn chưa nói ra, Vương Giải Phóng đã thấy Triệu Truyền Lễ lắc đầu với anh ta, rõ ràng là ông ấy không muốn người khác biết thân phận của ông ấy.