Cho nên những lời sắp nói tới bên miệng, bị Vương Giải Phóng sửa lại: “Cháu chào ông Triệu, bà Ngô.”
Triệu Truyền Lễ nhìn Vương Giải Phóng có nhãn lực như vậy, cũng vô cùng hài lòng.
Chào hỏi với Vương Giải Phóng xong, thì thúc giục Vương Hiểu Linh kể chuyện thú vị của Lục Hướng Noãn ở nông thôn cho ông ấy nghe.
Trái tim của Vương Giải Phóng từ lúc ngồi xuống đã đập rất nhanh, khi sắp vọt tới cổ họng, Vương Giải Phóng nhanh chóng tìm cớ rời đi.
Lúc này sau lưng anh ta đã tràn ngập mồ hôi.
Vương Giải Phóng tìm tới Lục Hướng Noãn đang bận việc trong bếp: “Chị dâu, chị biết hai người bên ngoài có thân phận gì không?”
Lục Hướng Noãn không để bụng nói: “Biết.”
Chẳng qua tay vẫn luôn xào đồ ăn, sợ đồ ăn bị cháy.
“Vậy vì sao chị không sợ, bọn họ chính là…”
Khi hai chữ kia sắp nói ra, Vương Giải Phóng không cẩn thận thấy được ánh mắt nóng rực còn tràn ngập tò mò của Lưu Thúy và Vương Quế Anh, vì không dọa hai bọn họ anh ta vội vàng câm miệng.
“Đứa nhỏ này, sao nói chuyện lại nói một nửa, còn không nói hết hại bọn thím tò mò, bọn họ là ai thế?”
Ngay khi Vương Giải Phóng không biết làm sao, Lục Hướng Noãn kịp thời cứu vớt anh ta:
“Mẹ, mẹ đến vườn rau hái giúp con ít rau đi.”
Lưu Thúy vừa nghe thấy thế lập tức ném chuyện mình vừa mới hỏi ra sau đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Mà Lục Hướng Noãn cũng tìm cớ tương tự bảo Vương Quế Anh rời đi.
Lúc này Vương Giải Phóng mới có thời gian thở dốc, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà anh ta vẫn rối rắm vì sao hai vị đức cao vọng trọng sẽ xuất hiện ở đây rõ ràng là quăng tám sào cũng không tới.
“Lần trước ông cụ phát bệnh trên phố, tôi không cẩn thận cứu ông ấy, lần này ông ấy tới là cảm ơn tôi.”
Lục Hướng Noãn thản nhiên nói một câu, giống như một cục đá ném vào trong nước, bắn ra bọt nước tung tóe suýt nữa khiến Vương Giải Phóng ngất xỉu.
Rất lâu sau, cuối cùng Vương Giải Phóng hết chấn động trong mắt tràn ngập bội phục, chỉ thấy anh ta giơ ngón tay cái với Lục Hướng Noãn:
“Chị dâu, chị trâu, chị thật trâu.”
Cứu thủ trưởng?
Đây là khái niệm gì?
Đầu óc dung lượng nhỏ của Vương Giải Phóng rõ ràng là không đủ dùng, nhưng mà anh ta biết, sau lưng Lục Hướng Noãn có chỗ dựa vững chắc, dựa vào ân tình này, người khác muốn bắt nạt cô cũng phải ước lượng xem có thể nhận được lửa giận này hay không.
Như vậy cũng tốt, Hoắc Cảnh Xuyên cũng có thể ra đi an tâm.
Thực ra Lục Hướng Noãn còn giấu một số việc, đó chính là cô không nói chuyện nghiên cứu y học cho Vương Giải Phóng, bởi vì cô cảm thấy không cần thiết.
Hơn nữa Lục Hướng Noãn cũng biết, hôm nay Triệu Truyền Lễ tới không đơn giản là vì cảm ơn cô, còn vì Penicillin cô mới tìm ra cách tinh luyện không lâu trước.
Cho nên sau khi ăn xong, Lục Hướng Noãn đã hẹn với Triệu Truyền Lễ, bảo ông ấy ngày mai dẫn theo đám cấp dưới tới phòng thí nghiệm tìm cô.
Lục Hướng Noãn ghét bỏ Vương Giải Phóng ở phòng bếp vướng bận nên đuổi anh ta ra, chẳng qua trước khi đi đặc biệt dặn dò anh ta đừng để lộ thân phận của hai vợ chồng Triệu Truyền Lễ, cô sợ trong nhà biết sẽ sợ hãi, câu nệ, không được tự nhiên.
Vương Giải Phóng đồng ý, bởi vì hai vị trong nhà rõ ràng là không muốn để lộ thân phận, anh ta không ngốc đến mức tìm việc cho mình đâu.
Chẳng qua ra khỏi phòng bếp Vương Giải Phóng nhìn vợ mình vừa nói vừa cười nói chuyện với hai ông bà, trái tim anh ta vẫn luôn run rẩy.
Lá gan của vợ anh ta đúng là lớn.
Hoắc Đại Khánh giết con gà kia, Lục Hướng Noãn trực tiếp làm thành gà hầm, trong nhà nhiều người lớn tuổi, cho nên Lục Hướng Noãn không thêm ớt cay vào.
Lần này hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh tới mang theo ít nấm phơi khô, Lục Hướng Noãn dùng nước ấm ngâm chúng, sau đó cho vào nấu luôn.
Ngoài ra còn có thịt ba chỉ hôm nay Lục Hướng Noãn tới huyện thành mua về, Lục Hướng Noãn chia nó làm hai, một nửa dùng để xào ngồng tỏi, một nửa làm thịt kho tàu.
Chẳng qua làm thịt kho tàu hơi ít, Lục Hướng Noãn lại thêm ít khoai tây vào bên trong.
Thịt ba chỉ Lục Hướng Noãn lấy ra có chút mỡ, cho nên khi rán nó ra mỡ cô cũng không lãng phí, múc hết vào bình mỡ heo, sau đó dùng nó xào món ăn khác.
Dùng mỡ heo xào ra món ăn rất thơm rất thơm, Triệu Truyền Lễ ở bên ngoài nói chuyện với Vương Hiểu Linh thường quay đầu nhìn về phía bếp, chỉ thiếu chảy nước bọt.