Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 12

Trong phòng bếp, Giang Minh Xuyên nói với Kim Tú Châu về chuyện công việc của cô.

“Bếp trưởng Trương nói, trước hết chú ấy xin cho em vị trí phụ bếp, đầu tiên là hỗ trợ làm bữa sáng, chờ về sau làm tốt thì có thể được điều đến làm bữa trưa hoặc bữa tối.”

“Về phần tiền lương cũng giống những người khác, một tháng hai mươi đồng, mỗi tháng có phiếu gạo năm cân, nửa lít dầu mè, những thứ khác cuối năm sẽ phát. Nhưng yêu cầu dậy sớm, mỗi ngày ba giờ sáng phải đến nhà ăn làm việc, chín giờ sáng kết thúc, từ chín tới mười giờ tối thì chuẩn bị nguyên liệu sáng mai nấu.”

Về đãi ngộ, tiền lương có thể so được với công nhân thành thị, điểm không tốt duy nhất là phải thức khuya dậy sớm.

Nhưng những thứ này cũng không phải vấn đề gì đối với Kim Tú Châu. Trước kia khi cô làm nha hoàn, thường xuyên gác đêm phải đứng cả đêm, nhất là vào mùa đông, ngay cả khi mặc áo khoác dày cũng cảm thấy lạnh muốn chết.

Thêm nữa, cho dù là phu nhân Hầu phủ, mỗi ngày cũng đều phải dậy vào giờ Dần* trang điểm để tới thỉnh an lão phu nhân, so sánh với hiện tại, cũng tương đương tầm ba, bốn giờ sáng.

*Giờ Dần: từ ba giờ tới năm giờ sáng.

Kim Tú Châu không thấy vấn đề gì, gật gật đầu, “Có thể, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.”

Giang Minh Xuyên hoài nghi nhìn cô, anh nghe con gái nói, ngày nào cô cũng ngủ đến nửa buổi sáng mới dậy.

Buổi tối, Kim Tú Châu còn muốn rúc vào người Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ đè tay chân cô lại, nhỏ giọng nói: “Sáng mai em có muốn dậy sớm không?”

Kim Tú Châu nghe xong, trong lòng có chút rối rắm, do dự nói: “Vậy chúng ta nhanh một chút?”

Giang Minh Xuyên: “…”

Kim Tú Châu thấy anh bất động, nhân cơ hội duỗi tay s* s**ng ngực anh một hồi. Mặt Giang Minh Xuyên đỏ lên, anh chưa từng thấy người phụ nữ nào da mặt dày như vậy.

Mắt thấy Kim Tú Châu lại muốn bò lên người mình, anh vội ôm cô lại, sau đó giữ chặt cô trong ngực, không cho phản kháng nói: “Nghe anh, ngủ đi.”

Giọng đàn ông trầm thấp, khi nói hơi thở nóng vừa vặn phả l*n đ*nh đầu Kim Tú Châu, làm người cô ngứa ngáy. Mặt cô dán vào ngực người đàn ông, cũng không biết do nhiệt độ cơ thể anh cao hay là nhiệt độ trên mặt cô cao, cảm thấy người rất nóng.

Lần đầu tiên Kim Tú Châu cảm nhận cảm giác được người khác ôm vào lòng, cảm thấy thỏa mãn như thể ôm lấy toàn thế giới. Mà giờ khắc này, cái ổ chăn nho nhỏ an tĩnh này chính là cả thế giới của cô.

——

Một đêm ngủ ngon. Rạng sáng, Kim Tú Châu đúng giờ mở mắt. Cô nằm nghiêng trên giường, người đàn ông từ phía sau ôm lấy cô. Trong lòng hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy đàn ông nào cũng có loại đức hạnh thối này, dù không cam tâm cưới nhưng chẳng phải cũng ôm cô ngủ đó sao?

Nhưng khi cô dậy vẫn cử động nhẹ nhàng. Cô mặc một cái áo bông thật dày, tới phòng bếp lấy nước nóng trong phích rửa mặt, sau đó buộc tóc thật chặt rồi ra cửa. Bên ngoài trời vẫn tối đen, cũng may có ánh trăng, có thể thấy rõ đường đi.

Khi Kim Tú Châu tới nhà ăn, bên trong đã sáng đèn. Nhà ăn dùng đèn điện, sáng trưng, bếp trưởng Trương không có ở đây, trong phòng bếp chỉ có bốn cậu lính hậu cần tới sớm chuẩn bị. Ai nấy cũng đều bận bịu với việc trong tay, hẳn là trước đó bếp trưởng Trương đã dặn dò bọn họ, lúc nhìn thấy Kim Tú Châu đến, họ cũng không bất ngờ, ánh mắt chỉ thêm tò mò.

Kim Tú Châu vốn đang nghĩ có bị làm khó dễ hay không. Căn cứ vào những trải nghiệm của cô trong quá khứ, đến núi nào phải bái Sơn thần núi đó, nhưng làm cô thấy bất ngờ là bốn cậu lính hậu cần này vô cùng khách khí với cô, trong đó một cậu lính cao cao còn dừng việc trong tay tới hỏi: “Sư phụ Kim xem còn cần gì? Chúng tôi chuẩn bị cho chị.”

Nghe thấy ba từ sư phụ Kim, Kim Tú Châu vừa lòng nhìn đối phương. Ánh mắt cô quét quanh phòng bếp một vòng, nhìn thấy gạo nếp và táo đỏ đã ngâm, cũng không khách khí nữa, cô cuộn ống tay áo lên, nói với cậu ta: “Tôi còn cần đậu đỏ và hoa quế, ở đây có không?”

“Đậu đỏ có, nhưng hoa quế không có.”

“Vậy lấy đậu đỏ đi.”

Người nọ nghe xong xoay người đi lấy. Kim Tú Châu qua xem gạo nếp.

Tám giờ sáng, kết thúc thể dục buổi sáng, binh lính đều nhịp tiến vào nhà ăn. Mỗi người lấy một cái khay ở cửa, sau đó xếp hàng tới cửa lấy cơm.

Ngày thường suất ăn là một quả trứng gà, một cái màn thầu, một cái bánh bao rau cộng thêm một bát cháo nóng, hôm nay đột nhiên không giống, màn thầu đổi thành một nắm cơm đo đỏ, trên mặt có đậu đỏ và táo khô, thơm ngào ngạt, vừa nhìn đã biết ăn ngon.

Khi bước lên trước, việc đầu tiên mỗi người làm là dùng đũa gắp miếng cơm nắm này ăn. Mới vừa ăn vào miệng đã nếm được vị ngọt ngào, ăn ngon tới mức nuốt cả đầu lưỡi. Có người cảm thấy quá ngon, không nỡ ăn hết ngay, cố ý để dành một nửa ăn cuối cùng.

Giang Minh Xuyên không nấu bữa sáng, anh dẫn theo hai đứa nhỏ tới nhà ăn, dùng phiếu cơm đổi ba phần ăn sáng. Phó Yến Yến và Hạ Nham đều từng ăn bánh long phượng, lần này không ăn nhanh như lúc đầu tiên được ăn, hai đứa dùng thìa múc từng chút một, vô cùng lịch sự tao nhã.

Ăn xong Giang Minh Xuyên dẫn Phó Yến Yến đến phòng bếp giao cho Kim Tú Châu.

Mặt Kim Tú Châu bị hơi nước trong phòng bếp làm đỏ bừng. Gần đây cô ăn ngon uống tốt, đã có da có thịt, làn da cũng trắng lên không ít, tóc cũng đen mượt hơn, nhìn khác xa hồi trước nhưng khác thế nào thì không nói rõ được.

Kim Tú Châu lấy bánh long phượng vụn dính trong lồng hấp cho con gái ăn, còn nói với Giang Minh Xuyên: “Ngày mai không cần mua phần của Yến Yến, nhiều như vậy đủ con bé ăn.”

Phó Yến Yến: “…”

Phó Yến Yến mím chặt môi không muốn ăn, Kim Tú Châu dỗ dành: “Ngoan, mẹ cố ý để dành cho con.”

Bên cạnh Hạ Nham hâm mộ nhìn em gái. Phó Yến Yến chẳng muốn để ý tới cậu.

Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ nói: “Đừng trêu con nữa, em cứ bận việc đi, anh đưa Tiểu Nham ra cửa.”

Kim Tú Châu bận việc xong thì dẫn con gái về. Khi đi ngang qua cửa nhà họ Ngô lại bị Tiền Ngọc Phượng gọi lại, dường như chị ta cố ý chờ ở cửa. Chị ta có chút ghen tị lườm Kim Tú Châu một cái, “Em thật không ra sao, chị có chuyện gì cũng nói với em, em thì sao, sang nhà ăn làm việc cũng không nói câu nào với chị. Chị hỏi doanh trưởng Giang nhà em mới biết được. Làm việc ở nhà ăn thế nào? Nghe nói mỗi tháng có rất nhiều trợ cấp, lúc trước có nhiều chị dâu muốn đi, nhưng đều không được, mỗi em có bản lĩnh.” Đúng là có bản lĩnh, lừa cưới được doanh trưởng Giang, giờ còn tìm được việc làm.

Tiền Ngọc Phượng tuyệt đối không thừa nhận chị ta ghen tị, chị ta chỉ giận Kim Tú Châu gạt mình, không coi chị ta là bạn bè.

Kim Tú Châu đã sớm đoán được sẽ như vậy. Chẳng những cô không dỗ dành chị ta, ngược lại còn cố ý xụ mặt, “Chị nói lời này khiến cho em nghe không thoải mái, em cũng mới biết được vào tối hôm qua, buổi sáng hôm nay ba giờ đã ra khỏi nhà, cũng không cơ hội nói với chị. Nếu chị nghĩ thế thì thật sự coi em là người ngoài. Em tự hỏi tới đây lâu như vậy, vẫn luôn chân thành đối đãi với chị, làm món gì ngon cũng nghĩ tới chị trước tiên, nhưng chị lại nghĩ xấu cho em.” Nói xong cũng không nhìn chị ta, nắm tay con gái đi thẳng về nhà.

Nghe mấy lời này, Tiền Ngọc Phượng chột dạ không thôi, chị ta vội vàng chạy lên giữ chặt người, “Ấy ấy, em cũng thật là, chị còn chưa nói gì, em đã tức giận tới thế rồi? Được rồi được rồi, là chị không tốt, mau vào nhà ngồi, uống chút nước ấm, bận rộn từ sáng sớm đã mệt lắm rồi.”

Kim Tú Châu trừng mắt nhìn chị ta, “Nào dám giận chị? Bằng không lại nói em không biết tốt xấu.”

“Ôi giời, tính tình kìa, cũng chỉ doanh trưởng Giang mới có thể chịu được em.”

Chị ta nói xong lời phân trần thì vội kéo người vào cửa, “Mẹ chồng chị ra ngoài rồi, buổi sáng mới vừa ầm ĩ một trận, chị cũng không muốn dỗ dành, thích đi đâu thì đi, mau vào đi.”

Phó Yến Yến đứng bên cạnh trơ mắt nhìn Kim Tú Châu chỉ dùng dăm ba câu đã khiến người ta hết giận, còn khiến đối phương phải dỗ dành mình. Đổi lại là cô bé, e là vừa nghe thấy những lời này đã vội vàng xin lỗi. Đột nhiên cô bé phát hiện Kim Tú Châu ở thế giới này thật sự khác trước.

Kim Tú Châu hỏi chị ta, “Chị lại cãi nhau với mẹ chồng?”

“Chị nào có lá gan lớn vậy? Là Đại Nha, chị dựa theo lời em nói ngày hôm qua, sau khi về đến nhà chị bèn nói chuyện nhẹ nhàng với Đại Nha, rồi nói chị vô cùng ủng hộ chuyện con bé muốn đi học, nhưng trong nhà không có tiền. Nếu con bé muốn đi học thì tới ăn vạ bố với bà con bé đi. Ăn vạ bọn họ mới có tác dụng, để bọn họ đừng chăm lo cho cả nhà bác con bé nữa, có lo thì lo cho con bé ấy.”

“Nào ngờ con bé này lại lợi hại như vậy. Sáng nay nó thật sự ầm ĩ một trận với bà nội và ba nó. Nhưng mà chị thấy thật thoải mái. Giờ chị cũng nghĩ thông suốt rồi, so với việc chu cấp nhiều tiền như vậy để nuôi nguyên nhà anh chồng, còn không bằng để Đại Nha nhà chị đi học.”

Kim Tú Châu gật gật đầu, “Đúng là nên như vậy.”

Chỉ có Phó Yến Yến có thể đồng cảm với tâm tình của Đại Nha. Trước kia chị ấy một mình đối kháng cả nhà, nhưng hiện giờ được mẹ ủng hộ, tất nhiên chị ấy sẽ vô cùng dũng cảm. Bởi vì chị ấy cảm thấy mẹ thương chị ấy.

Buổi chiều, Hạ Nham về muộn hơn so với thường ngày.

Kim Tú Châu cũng không để ý. Cô thường xuyên nghe Tiền Ngọc Phượng oán giận nói Tiểu Quân hay bị thầy giáo giữ lại phụ đạo thêm, có hôm về nhà trời đã tối rồi. Thầy nghiêm ắt có trò giỏi, cô cho rằng Hạ Nham cũng như thế.

Nhưng khi ăn cơm, con gái đột nhiên nói một câu, “Anh bị người ta bắt nạt.”

Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cùng thấy sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Hạ Nham. Dường như Hạ Nham bị giật mình, cậu ngẩng đầu, vội vụng về giải thích, “Không phải không phải, con không bị ai bắt nạt.”

Phó Yến Yến nhìn anh trai một cách ghét bỏ, bĩu môi nói: “Lúc anh về giày ướt, cặp sách cũng bẩn.”

“Đó… Đó là bởi vì con không cẩn thận bị ngã.”

“Nhưng trên cổ anh có vết cào.”

Hạ Nham không nói gì. Cậu cúi đầu, giống như phạm phải sai lầm, không dám nhìn Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên.

Trong nhà ánh đèn lờ mờ, Hạ Nham lại mặc áo khoác nên Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên chưa phát hiện ra. Sắc mặt Kim Tú Châu trở nên lạnh lùng, duỗi tay kéo cổ áo của Hạ Nham ra, trên cổ lộ ra ba vệt đỏ, có một vệt còn rách da.

Cô nhíu chặt mày, “Đã có chuyện gì?”

Hạ Nham cho rằng cô tức giận. Trước kia cậu đánh nhau với trẻ con trong thôn, mẹ của đứa đánh thua sẽ c** q**n nó ra rồi dùng gậy đánh, mắng nó là đồ vô dụng, làm cho bà ta mất mặt.

Cậu lí nhí nói: “Không đau đâu ạ.”

Giang Minh Xuyên cũng không quá để bụng, cho rằng chỉ là bọn trẻ con đánh nhau tí thôi, “Lát nữa bôi thuốc là được rồi.”

Phó Yến Yến nghe vậy bèn không nói gì nữa. Chỉ có Kim Tú Châu nhướn mày lên, “Nói gì vậy? Bị người ta cào thế này còn bảo là không có việc gì? Bây giờ bị chúng nó cào, lần sau nhất định sẽ bị chúng nó đánh vào đầu. Anh biết chuyện anh trai nhà họ Ngô không? Đầu đập vào tảng đá nên người nằm liệt giường đã nhiều năm không dậy được.”

Giang Minh Xuyên ngậm miệng, anh biết lúc này mình căn bản không cãi lại được Kim Tú Châu.

Phó Yến Yến nhìn ba Giang, lại nhìn Kim Tú Châu, thức thời cúi đầu ăn cơm.

Chỉ có Hạ Nham bị dọa không nhẹ, sợ mình cũng sẽ nằm liệt trên giường không động đậy được, vội vàng kể rõ ra. Hóa ra lớp hai có mấy thằng nhóc đầu gấu sáng nay không biết nghe ai mách, rằng mẹ Hạ Nham làm việc ở nhà ăn, muốn Hạ Nham mang đồ ăn ngon cho chúng. Hạ Nham không chịu. Sau đó lúc tan học bọn chúng chặn cậu lại không cho về.

Mấy thằng nhóc đó rất hư, ra chơi còn cố ý đứng ở cửa nhà vệ sinh, bắt mấy đứa muốn đi vệ sinh phải chui qua háng bọn chúng mới cho vào, bằng không không cho bọn họ vào nhà vệ sinh.

Giang Minh Xuyên nhíu chặt mày, ý thức tệ quá rồi.

Kim Tú Châu đang muốn dạy cậu làm thế nào phản kích lại. Dường như Giang Minh Xuyên đoán được cô muốn nói gì, anh nói thẳng: “Ngày mai con đi hỏi thăm nhà mấy đứa đó ở đâu, cuối tuần ba sang nhà bọn chúng. Lần sau gặp phải chuyện này phải nói với ba mẹ.”

Hạ Nham không ngờ là ngày thường ba bận rộn như vậy, giờ lại ra mặt giúp cậu, thật ra không chỉ mình cậu bị bắt nạt.

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.” Trong lòng thấy vui vẻ.

Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu vào bếp rửa bát, trong phòng khách Phó Yến Yến thình lình hỏi một câu, “Anh chui à?”

Hạ Nham chậm nửa nhịp mới phản ứng được cô bé đang hỏi gì, do dự lắc lắc đầu, “Đâu có.”

Phó Yến Yến hoài nghi nhìn cậu, cười nhạo một tiếng.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Nham đỏ bừng. Cậu thật sự không có chui mà, nhưng cậu tè ra quần, ngồi nguyên tại chỗ đến chiều không đứng lên.

Trong phòng bếp.

Giang Minh Xuyên đang khom lưng rửa bát, Kim Tú Châu ở bên cạnh lau dọn bệ bếp, cô đột nhiên xoay đầu hỏi anh, “Có phải ở trong thâm tâm anh không tin tưởng em?”

Bình Luận (0)
Comment