Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 11

Kim Tú Châu cũng không biết Giang Minh Xuyên có giúp cô hay không, dù sao cô cũng đã nói hết nước hết cái rồi, nhất định anh sẽ không cản đường cô.

Mấy ngày kế tiếp, Kim Tú Châu chỉ lẳng lặng chờ đợi, nhưng không đợi được tin tức của bếp trưởng Trương mà lại nghe thấy nhà hàng xóm dường như náo loạn lên.

Tuy rằng Kim Tú Châu tò mò nhưng cũng không tiện trắng trợn đi hỏi thăm. Lúc ăn cơm sáng Hạ Nham kể với cô, do chị Đại Nha muốn đi học nhưng thím Tiền và bà Ngô không đồng ý. Chị Đại Nha khóc lóc, nói hai người chỉ biết thiên vị em trai, thím Tiền tức giận lấy gậy đánh chị ấy.

Hạ Nham dạo này được ăn ngon nên mặt phúng phính hơn, cằm cũng sắp có nọng rồi, cậu nhăn tít đôi lông mày nói: “Chị Đại Nha vẫn luôn muốn đi học, rất nhiều lần con còn nhìn thấy chị ấy cầm sách vở của anh Tiểu Quân đọc, hỏi anh ấy mấy chữ đó phát âm như thế nào? Có lần anh Tiểu Quân khó chịu mắng chị ấy, chị ấy đã khổ sở rất lâu.”

Khi đó Hạ Nham còn ở nhà họ Ngô, cảm thấy chị Đại Nha thật đáng thương. Nhưng cậu cũng đáng thương không kém. Cậu không dám nói thêm, lúc ấy chỉ nghĩ nếu về sau mình được đi học thì sẽ sang dạy chị Đại Nha, còn giờ cậu đã hết ở nhà bà Ngô nữa nên không có cách nào dạy chị.

Kim Tú Châu gật gật đầu, cho dù là triều Đại Cảnh hay là ở đây, là phận nữ nhi đều sống không dễ dàng.

Khi cô còn nhỏ, để nuôi được em trai, người nhà đã bán cô và chị hai cho người môi giới. Ở trên đường chị hai bị bệnh chết, người môi giới sợ bị lỗ nên đã cố ý giữ cô lại để bán vào thanh lâu, may là cô lọt vào mắt xanh của Nhị phu nhân hầu phủ nên được mua về, bà ấy còn dùng thủ đoạn đưa đến viện của thế tử.

Cô dặn dò: “Chuyện nhà người khác chúng ta chỉ nghe để đấy thôi, nếu có người hỏi, con phải nói không biết.”

Hạ Nham ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hỏi, “Nếu Ngô Tiểu Quân chủ động nói với con thì sao?” Ngô Tiểu Quân miệng rộng, luôn thích kể chuyện nhà mình ra ngoài.

“Vậy còn phải xem cậu ấy kể chuyện gì? Nếu cậu ấy nói người nhà mình không tốt, con phải nói nhất định là cậu ấy nghĩ nhiều rồi, con cảm thấy trong nhà cậu ấy ai cũng rất tốt, cha mẹ đều rất vất vả, bà nội tốt bụng, chị gái hiểu chuyện, nhưng mà nhà ai cũng đều có chuyện khó xử, nói cậu ấy phải biết thông cảm cho bọn họ. Nếu cậu ấy nói bản thân cậu ấy không tốt, vậy con hãy khen cậu ấy có thể nghĩ như vậy đã rất hiếu thuận hiểu chuyện rồi. Ở bên ngoài, nói năng gì cần cẩn thận giữ lại ba phần thật lòng, chúng ta nên cố gắng nói lời dễ nghe với người khác, lời thật thì mất lòng, không phải tất cả mọi người đều thích nghe lời nói thật. Hơn nữa, con cũng không thể chắc chắn rằng các con vẫn luôn là bạn tốt, nếu ngày nào đó trở mặt, những lời khó nghe con đã từng nói sẽ trở thành tiếng xấu của con. Đương nhiên cũng không thể lúc nào cũng khen người khác, như vậy có vẻ giả dối quá, mức độ thế nào con cần tự mình cân nhắc.”

Hạ Nham gật đầu thật mạnh, chưa có ai dạy cậu những điều này. Trong lòng cậu có chút hối hận, trước kia khi Ngô Tiểu Quân từng phàn nàn với cậu về ai đó không tốt, cậu sợ anh ấy không dẫn mình đi chơi cùng nên đều phụ họa theo.

Phó Yến Yến ngồi cạnh nắm chặt đôi đũa trong tay. Hồi trước, một khi Kim Tú Châu mở miệng nhắc tới ai là phải chê bai đối phương, chỉ trích những khuyết điểm của người ta, giống như làm thế thì bà ta mới có vẻ rất ghê gớm.

Giang Minh Xuyên vẫn luôn cư xử thế nhưng anh lại không nghĩ nhiều giống Kim Tú Châu. Anh làm vậy hoàn toàn là do tính cách. Khi ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, anh phát hiện cô có rất nhiều điểm làm anh cảm thấy bất ngờ.

Kim Tú Châu cũng không cảm thấy những lời này ảnh hưởng đến hai đứa trẻ bao nhiêu, đây chẳng qua chỉ là một phương pháp nhỏ bé để cô sinh tồn thôi. Giờ Hạ Nham và Yến Yến là con cô, cô dạy hai đứa những thứ này rất bình thường. Những điều này cô không chỉ yêu cầu hai đứa nhỏ làm theo mà bản thân cô cũng phải làm được như vậy.

Buổi sáng Tiền Ngọc Phượng mang theo đôi mắt đỏ hoe tới nhà làm khách. Kim Tú Châu lấy bánh rán mới vừa làm ra, cắt thành từng miếng nhỏ đặt lên đĩa.

Tiền Ngọc Phượng nếm một miếng, thấy mằn mặn, nguyên liệu có bột và củ cải khô, dưa muối, nhưng ăn rất thơm. Chị ta không nhịn được cắn thêm hai miếng, ăn xong có chút ngượng ngùng nhìn Kim Tú Châu, “Em thật khéo quá, luôn làm ra được các món ăn ngon, Tiểu Quân nhà chị ngày nào cũng đòi chị làm, nhưng chị nào biết làm mấy món này?”

Nói tới đây lại thở dài, “Hai đứa con không có đứa nào hiểu chuyện, tri kỷ cả. Lúc trước còn cảm thấy Đại Nha an tĩnh ngoan ngoãn, nhưng giờ nó cũng chẳng ngoan nữa, còn ồn ào muốn đi học, nói chị thiên vị. Chị thiên vị cái gì chứ? Đúng là đang sướng mà không biết đường sướng. Con bé không xem lại khắp đại đội, có nhà ai thoải mái như nhà chị không? Ăn no mặc ấm, còn không cần ra đồng làm việc.”

“Con gái đi học thì có ích lợi gì? Cuối cùng không phải cũng gả chồng sinh con hay sao, vậy chẳng phải lãng phí tiền à? Em à, em xem làm gì có ai sau khi kết hôn còn hướng về nhà mẹ đẻ? Em cũng đừng chê cười, chị cũng chỉ muốn tiết kiệm tiền thôi.”

Kim Tú Châu an ủi chị ta, “Cũng giống nhau thôi, em cũng muốn tiết kiệm tiền, nhưng hai đứa đều quá gầy, em bèn nghĩ dù sao trong nhà cũng không có tiền, tiết kiệm thế tiết kiệm nữa cũng vẫn vậy, chi bằng ăn uống cho thỏa, để bồi bổ cho bọn chúng một chút.”

Tiền Ngọc Phượng lắc đầu, “Em không hiểu đâu, nhà bọn chị không giống nhà em, mỗi tháng hơn phân nửa tiền lương của ông chồng chị phải gửi về quê, nhắc đến là chị thấy giận. Lúc trước chị nghĩ gả cho anh ta thì được sống sung sướng, ai biết còn gặp phải chuyện này. Ông bố chồng đã chết của chị còn có một bà vợ, sinh được đứa con trai là anh chồng chị, mấy năm trước khi làm việc ngoài ruộng bị ngã, chẳng may đụng đầu vào tảng đá nên bị liệt, đã về thăm gửi hai lần tiền rồi, nhưng bà chị dâu kia lại nhất quyết không đi làm nữa, ở nhà chăm sóc ông chồng nằm liệt và hai đứa con, cuộc sống cậy nhờ cả vào ông chồng chị. Không phải chị so đo, nhưng ở nông thôn cho dù có cách ngày ăn thịt cũng không tiêu hết năm mươi đồng. Chị nói với Trụ Tử, anh ấy nói anh trai còn phải uống thuốc. Uống thuốc gì được nữa, đã nằm liệt không thể cử động còn uống thuốc gì? Trước kia chị còn mong chờ anh ta khỏe lại, bây giờ xem ra, rất khó.”

“Nếu tiền lương của ba tụi nhỏ có thể giữ lại cả, không lẽ chị không cho Đại Nha đi học sao? Con bé còn có em trai, qua mấy năm nữa còn phải cưới vợ, chị phải tích cóp tiền cho Tiểu Quân nữa, chị chịu khổ trăm bề.” Nói rồi mắt lại rơm rớm, trách mình số khổ.

Kim Tú Châu dùng vẻ mặt đau lòng nhìn chị ta, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành: “Không ngờ trong lòng chị dâu lại chất chứa nhiều chuyện như vậy, chị cũng đừng trách Đại Nha, con bé ngoan hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, nếu không cũng sẽ không đợi đến giờ mới gây chuyện. Thật ra trút hết tâm sự ra cũng tốt, chị nghĩ mà xem, chị nói ngày thường con bé quá lặng lẽ, bây giờ đã chịu nói ra cho mọi người nghe suy nghĩ của mình, như vậy đã có tiến bộ, sau này về nhà chồng thì không sợ con bé sẽ chịu ức h**p.”

Cô dừng một chút, lại an ủi: “Hơn nữa, sau khi nghe xong chuyện của chị, em có cảm giác gia đình bác của Tiểu Quân cần được xem xét lại. Chắc là cha Tiểu Quân và bà nội cũng hiểu chuyện này, chỉ là bọn họ còn vướng thân tình khó mà nói ra. Chị là con dâu bị kẹp ở giữa, quả thật có chút khó xử, nhưng lúc này Đại Nha gây chuyện ngược lại có thể là một cơ hội.”

Nghe được lời này, Tiền Ngọc Phượng vốn dĩ đang mất bình tĩnh, tâm trạng dần dần hồi phục, cảm thấy có lý, nghe câu kế tiếp thì mắt sáng rực lên, “Có ý gì? Em nói tiếp đi.”

“Nhìn vào chi phí ăn mặc của Đại Nha thì vẫn thấy được ba Tiểu Quân và bà nội vẫn rất thương con bé.”

Tiền Ngọc Phượng gật đầu cái rụp, “Đúng vậy, khi còn nhỏ ba con bé cứ về nhà là muốn bế nó, bà nội cũng không nỡ để con bé phải làm việc nặng.”

“Người ngoài có tốt đến đâu cũng không thể bằng ruột thịt nhà mình. Chị về nhà gắng dỗ dành Đại Nha, ngẫm lại khi chúng ta còn con gái, thật ra không phải là không thương em trai em gái mà chỉ muốn khẳng định cha mẹ cũng yêu thương chúng ta mà thôi. Nhưng đến khi làm cha mẹ thì chúng ta lại không nghĩ được nhiều như vậy, có đôi khi hành động có tốt tới mấy thì cũng kém một lời nói dỗ dành, bọn trẻ còn nhỏ, chỉ biết nhìn bề ngoài, không hiểu tấm lòng của chị.”

Lời này quả thực động đến tâm khảm của Tiền Ngọc Phượng, chị ta cảm thấy Đại Nha không nhận ra được lòng chị ta lo lắng cho con bé biết chừng nào.

Ngẫm lại cẩn thận những lời Kim Tú Châu nói, càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Đúng vậy, chị ta là con dâu thì cũng như người ngoài, có nói nhiều đi chăng nữa làm sao bằng một câu nói của con gái.

Nhưng nếu chị ta là người ngoài thì bác của Đại Nha càng là người ngoài. Nghĩ thông suốt đạo lý này, Tiền Ngọc Phượng không ngồi tiếp được nữa, đứng dậy định về. Chị ta phải về nhà nói chuyện tử tế với Đại Nha. Kim Tú Châu cầm thêm hai cái bánh ra cửa đưa cho chị ta.

Trở lại phòng, Phó Yến Yến nhìn về phía cô, đột nhiên hỏi một câu, “Mẹ thật sự cảm thấy thím Tiền yêu thương chị Đại Nha sao?”

Kim Tú Châu theo bản năng hỏi lại cô bé, “Vì sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì nếu thím Tiền thật sự yêu thương chị Đại Nha thì thím ấy sẽ không tới tìm mẹ tố khổ.”

Kim Tú Châu sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười. Cô cũng không thấy lời đứa bé ba tuổi nói có gì kỳ lạ, có một số đứa trẻ thông minh hơn bình thường.

Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi mới cân nhắc nói: “Tình yêu thương có thể cảm nhận được, nếu khi con hoài nghi một người có yêu con hay không thì chắc chắn là người đó không yêu con. Mẹ nói những lời này chỉ vì đó là những lời thím Tiền muốn nghe.”

Phó Yến Yến cúi đầu không nói lời nào, có phải lời đó nghĩa là đời trước Kim Tú Châu căn bản không yêu cô bé hay không?

Kim Tú Châu thấy cảm xúc của cô bé tụt xuống, lại an ủi: “Nhưng con không cần cảm thấy buồn thay chị Đại Nha, có đôi khi biết được cha mẹ không yêu thương mình kỳ thật lại là chuyện tốt.”

Phó Yến Yến lại ngẩng đầu nhìn cô lần nữa.

Kim Tú Châu cười nói: “Sẽ bớt được rất nhiều phiền não, người với người ở chung kỳ thật có rất nhiều chuyện phức tạp. Cho nên về sau bất kể là con gặp gỡ ai, nếu đối phương không thích con thì con cũng không cần thích lại người ta. Con đừng chạy theo lấy lòng và nhân nhượng, chỉ cần làm chính mình là được. Thế gian có hàng ngàn hàng vạn người, luôn có người vô duyên vô cớ ghét hoặc thích con.”

Phó Yến Yến không ngờ sẽ có ngày nghe được Kim Tú Châu nói những lời này. Nhưng phải thừa nhận những lời này tựa như một đôi tay, từng chút một đẩy ra cánh cửa lớn phủ đầy bụi đã lâu trong lòng cô bé. Ánh sáng bên ngoài trong chớp mắt chiếu vào.

——

Buổi chiều Giang Minh Xuyên trở về, Kim Tú Châu vui vẻ chia sẻ với anh, “Em cảm thấy Yến Yến nhà ta có thể là thiên tài.”

Giang Minh Xuyên cho thêm một thanh củi vào bếp, nghe được lời này cười hỏi, “Sao lại nói thế?”

Kim Tú Châu bèn kể chuyện buổi sáng cho Giang Minh Xuyên, cô cũng không sợ Giang Minh Xuyên cảm thấy cô là người thực dụng. Anh đã sớm biết cô là người như thế nào, “Con bé mới ba tuổi, đã nghe hiểu hết mấy chuyện này, còn nói trúng tim đen trong một câu, quả là thông minh.”

Tuy Giang Minh Xuyên cũng rất kinh ngạc khi biết Yến Yến nói như vậy nhưng anh lại đau đầu hơn khi Kim Tú Châu có tư tưởng nguy hiểm đến thế, “Em không thể dạy con như vậy, con bé mới ba tuổi, những lời này sao có thể nói với con bé được, sau này lớn lên tư tưởng con lệch lạc thì làm sao?”

Kim Tú Châu lườm anh một cái, “Em hoàn toàn nói sự thật, sao có thể có tư tưởng lệch lạc được? Chẳng lẽ dạy con bé thiện lương hiểu chuyện để chịu ức h**p thì phải nén nhịn? Đó mới là hướng con bé đi nhầm đường, người ta thường dạy con cái là muốn chúng mở mang đầu óc, anh nhìn đi, tính tình của Đại Nha mà không thay đổi thì sau này sẽ phải chịu khổ.”

Giang Minh Xuyên biết có nói cô cũng không thông, đành phải cơm nước xong xuôi rồi tìm con gái nói chuyện riêng, giải thích với con bé rằng lời mẹ nói có lời có thể nghe, nhưng có một số không thể tin là thật, “Làm người quan trọng nhất là thành thật thiện lương, trên thế giới vẫn luôn có nhiều người tốt, con vẫn là trẻ con, không cần suy nghĩ quá phức tạp.”

Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên nói một câu, “Nhưng ba cũng không thành thật mà.”

Giang Minh Xuyên nghe thấy thì cười, “Sao ba lại không thành thật?”

Phó Yến Yến nói: “Con nghe thấy, trước kia ba cho chú Ngô vay tiền, chú Ngô nói tạm thời không trả được, ba nói thôi bỏ đi, nhưng mẹ không biết.”

“…”

Giang Minh Xuyên theo bản năng quay đầu lại nhìn một vòng, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Phó Yến Yến cũng lấp lánh ý cười.

Vẻ mặt Giang Minh Xuyên có chút xấu hổ, “Đó là chuyện khác, con còn nhỏ, không nên nghĩ quá nhiều. Tuệ cực tất thương*, ta không nên khiến mình quá mệt mỏi.”

*Một câu thành ngữ của Trung Quốc, đầy đủ là “Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ” nghĩa là thông minh quá ắt tổn thương, tình sâu đậm thường chẳng dài lâu.

Phó Yến Yến không nói gì, mà đáy lòng thấy chua xót. Cho dù là đời trước hay là hiện tại, ba Giang vẫn luôn suy nghĩ cho cô bé.

Giang Minh Xuyên đi ra ngoài, không bao lâu trong phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện.

Hạ Nham đang viết chữ bên cạnh chờ ba đi rồi, nhịn không được thò đầu sang hỏi em gái, “Hai người đang nói cái gì vậy? Sao anh nghe không hiểu.”

Nụ cười trên mặt Phó Yến Yến biến mất, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, “Đồ ngốc.”

Hạ Nham ấm ức ra mặt, “Sao em có thể mắng anh như thế?” Cậu thấy em gái trước mặt với sau lưng là hai người khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment