Chẳng mấy đã đến thời gian phân phối đất phần trăm, sau khi Kim Tú Châu nhận được thông báo bèn dẫn con gái qua xem.
Đường đi không xa, chỗ đó ở gần chân núi phía sau tòa nhà cao tầng. Khi Kim Tú Châu tới, ở đó đã có rất nhiều người. Tiền Ngọc Phượng và thím Ngô cũng tới, Tiền Ngọc Phượng thấy cô thì vẫy vẫy tay.
Kim Tú Châu dắt con gái qua chỗ chị ta, thời tiết tháng ba tháng tư nhiệt độ không quá cao, đặc biệt là mấy ngày gần đây ban ngày đều có mặt trời, rất nhiều người chỉ mặc áo khoác mỏng.
Tiền Ngọc Phượng mừng rỡ cười nói: “Mỗi nhà có thể nhận hai mảnh, chờ lát nữa chúng ta chọn chỗ ở cạnh nhau, tiện trông cho nhau.”
Rồi lại nói: “Vẫn là lãnh đạo anh minh, chúng ta có đất của mình, sau này có thể tiết kiệm được không ít tiền, đừng nhìn rau dưa rẻ, quanh năm suốt tháng cộng lại cũng tốn không ít tiền.”
Kim Tú Châu gật gật đầu, nhưng cô và Tiền Ngọc Phượng không nghĩ giống nhau. Cô sẽ không trồng trọt, hơn nữa hiện giờ cô có thể tự mình kiếm tiền, đối với cô việc chi tiền mua đồ ăn đỡ tốn công tốn sức. Sở dĩ cô tới đây vì cảm thấy không nhận thì phí. Cô muốn trồng một số loại cây ăn quả hơn là trồng rau, như vậy có thể làm một ít mứt hoa quả ăn.
Cô có chút lo lắng hỏi: “Có thể bị người ta trộm không?” Đất liền kề nhau như vậy, ngộ nhỡ có người đi ngang qua tiện tay hái thì sao.
Tiền Ngọc Phượng thì thầm, “Thật ra thì khó mà nói, mấy kẻ tắt mắt cũng không ít.”
Thím Ngô ở bên cạnh nói: “Lúc đầu nhất định là sẽ có người trộm, chúng ta cứ để kệ vậy thôi, trộm nhiều, sẽ có người tới quản, khi đó sẽ ổn.”
Kim Tú Châu nghe xong cảm thấy có lý, “Vẫn là thím thông minh ạ.”
Thím Ngô xua xua tay, “Cái gì mà thông minh với thông tuệ, chỉ là sống lâu mà thôi.”
Đứng trò chuyện một lát, sau khi mọi người đến đông đủ, có hai đồng chí mặc quân phục đi ra, bảo bọn họ xếp hàng bắt đầu nhận đất.
Thím Ngô bảo Tiền Ngọc Phượng đi nhận, bà đứng đây chờ.
Kim Tú Châu đi sau Tiền Ngọc Phượng. Khi hai người xếp hàng, Tiền Ngọc Phượng đột nhiên kể chuyện nhà mình, “Ngày hôm qua Đại Nha đi học, ba con bé đã bàn bạc lại với dưới quê, nói là sau này mỗi tháng gửi hai mươi đồng về thôi, nhà chị cũng cần phải chi tiêu. Dưới quê gọi điện thoại lên, lúc đầu khóc thảm khóc thiết, ba với bà nội con bé còn có chút mềm lòng, nhưng chị sống chết không chịu. Không phải chị nhẫn tâm mà chị thật sự chịu đựng đủ những ngày tháng thế này rồi. Nào biết, sau khi nhà bọn chị quyết tâm, họ lại bắt đầu mắng cả nhà bọn chị không lương tâm, không màng sống chết của anh em. Theo ý chị ấy mà, hai mươi đồng tiền ấy không cần cho nữa, cho nhà bọn họ làm gì? Nuôi một nhà ăn cháo đá bát.”
Kim Tú Châu biết việc này, ngày hôm qua Tiểu Nham tan học về kể rằng chị Đại Nha hôm nay cũng đi học, ngồi ở sau cậu, rất nghiêm túc học hành. Chỉ có Ngô Tiểu Quân phản ứng quá mức, Đại Nha gọi là cậu chàng chạy mất, cảm thấy chị gái học lớp nhỏ hơn mình thì có hơi mất mặt.
Kim Tú Châu không tiện bàn luận chuyện nhà người khác, chỉ dặn Hạ Nham ở ngoài không được nhiều lời.
Hiện giờ Hạ Nham hiểu chuyện hơn rất nhiều. Cậu chịu ảnh hưởng của Kim Tú Châu, biết cái gì có thể nói, cái gì không.
Đối với Tiền Ngọc Phượng, Kim Tú Châu cũng có thái độ này. Trong lòng cô chẳng cảm thấy nếu chuyện này của nhà họ Ngô không xử lý tốt, sẽ làm ảnh hưởng tới quan hệ của cô và chị ta, nhưng ngoài miệng lại nói là: “Doanh trưởng Ngô và thím đều là người tốt, người tốt sẽ được báo đáp, phúc khí nhà chị sẽ còn lâu dài. Nhà ai mà chẳng có một hai họ hàng khiến ta bực mình như vậy, chị cũng đừng quá tức giận, để mình bực tức thế không đáng. Như chị nói, so với việc tiêu tiền cho người ngoài, còn không bằng để Đại Nha đi học, như bây giờ thì tốt rất nhiều rồi, không phải sao?”
Tiền Ngọc Phượng nghe vậy, vẻ mặt hòa hoãn hơn, “Thật ra cũng không hẳn thế, Đại Nha nhà chị đi học cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhà chị còn có thể tiết kiệm thêm một ít.”
Quả thật không tốn nhiều tiền, ngoại trừ khai giảng đầu năm đóng năm đồng tiền học phí và mua một ít vở bút, sau đó cũng không tốn thêm gì. Kim Tú Châu nhớ tới Tiểu Nham, sáng tối đều ăn ở nhà, cơm trưa cũng mang từ nhà đi.
Cũng không biết vì sao lúc trước lại không cho Đại Nha đi học? Kim Tú Châu muốn sau này sinh con gái hơn là sinh con trai. Con trai ít thân thiết với mẹ, nhưng con gái thì khác, hiểu chuyện tri kỷ.
Tiền Ngọc Phượng lại nghĩ tới một chuyện, vội nói: “Ấy, không biết chồng em có nói với em không, tầm tháng bảy tháng tám là chúng ta là có thể dọn vào tòa nhà năm tầng bên kia ở.”
Kim Tú Châu tò mò nhìn chị ta, “Nhanh như vậy? Anh ấy cũng chưa nói với em.”
“Doanh trưởng Giang nhà em miệng kín như bưng, không nói cũng bình thường, đến lúc đó không biết hai nhà chúng ta còn có thể ở cạnh nhau không. Nghe nói còn phải rút thăm, vậy phải chờ vào vận may rồi.”
Kim Tú Châu nghe ra có gì đó không đúng, hỏi chị ta, “Sao vậy, nhà lầu có chỗ nào không tốt sao?”
“Cũng không hẳn thế, nhà lầu có mắc điện, đèn điện chiếu sáng trưng, buổi tối cũng sáng như ban ngày, hơn nữa trong phòng bếp còn có nước máy, em biết nước máy không? Là mở vòi một cái nước sẽ chảy ra, thật thần kỳ, nhưng phải trả tiền.”
“Lo lắng duy nhất là đến lúc đó rút thăm được tầng một hay tầng cao nhất. Chị nghe nói tầng một thì ẩm thấp, hơn nữa ánh sáng cũng không đủ, tầng cao nhất đông lạnh hạ nóng, tốt nhất là ở tầng ba.”
Kim Tú Châu ghi nhớ trong lòng, gật gật đầu, “Nếu chị không nói, em cũng không biết những thứ này, may mà chị có nhân duyên tốt.”
Tiền Ngọc Phượng được khen phấn khởi, che miệng cười, “Thường ngày chị không có việc gì, chỉ thích buôn chuyện với người ta, à này, gần đây chị nghe nói một chuyện…”
Nói được một nửa chị ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn Kim Tú Châu chợt có chút ảo não, dường như tự trách mình lắm lời.
Kim Tú Châu đã hiểu, chuyện này liên quan đến nhà mình nên tức giận nhìn chị ta một cái, “Với quan hệ của hai chúng ta còn có gì không thể nói? Nói đi, nếu giờ chị không nói, sớm hay muộn em cũng biết. Chị yên tâm đi, em sẽ không để bụng đâu. Chiều nay em chuẩn bị làm món điểm tâm mới, còn định mang sang cho chị một phần đấy.”
Tiền Ngọc Phượng vừa nghe có ăn, lập tức quẳng nốt sự do dự ra sau đầu, lén nhìn một vòng chung quanh, sau đó thì thà thì thầm: “Còn nhớ rõ lúc trước chị đã kể với em chuyện hồi xưa chồng em có đi xem mắt một cô nàng?”
Kim Tú Châu gật gật đầu, trong đầu lập tức hồi tưởng. Hình như đối phương cũng giống cô, có một đứa con gái, nhưng người ta là công nhân nhà máy. Ở thế giới này, địa vị công nhân rất cao.
Quả nhiên nghe Tiền Ngọc Phượng tiếp tục nói: “Gần đây chị nghe nói cô ta lại đi xem mắt với doanh trưởng Dương. Hẳn là em không biết doanh trưởng Dương, anh ta là một cấp dưới khác của đoàn trưởng, dáng dấp cũng được, mặt vuông chữ điền, chỉ không đẹp trai bằng chồng em thôi.”
“Chuyện về doanh trưởng Dương chị cũng nghe người khác nói nhiều rồi. Những mặt khác thì tốt, ngặt nỗi có bà mẹ quá ghê gớm. Nghe nói người vợ đầu của anh ta không chịu được bà mẹ chồng nên mới chia tay, người thứ hai mới cưới một năm đã ồn ào đòi ly hôn. Lúc ấy bao nhiêu lãnh đạo đi khuyên cũng không được, sau khi ly hôn tới giờ anh ta vẫn chưa kết hôn, cũng không ai dám giới thiệu. Lần này không biết ai thiếu đạo đức thế, giới thiệu cô ấy cho anh ta. Chị nói em nghe, gả chồng không chỉ xem người đàn ông đó thế nào mà còn phải xem mẹ anh ta nữa, chồng mình có tốt, nhưng mẹ chồng không ra gì thì cũng khổ.”
Mẹ chồng chị ta hiểu lý lẽ, vậy mà cuộc sống ở nhà chồng chị ta còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là có bà mẹ chồng như một cây gậy thọc cứt thế kia.
Phó Yến Yến ngồi xổm bên cạnh xem kiến, nghe thấy vậy bèn mím môi. Đời trước cũng vậy, mỗi lần người phụ nữ kia chịu ấm ức lại tới tìm ba Giang. Ba Giang mềm lòng giúp đỡ nên Kim Tú Châu hoài nghi bọn họ có gian tình, hơn nữa người khác còn đồn bậy đồn bạ, sau cùng Kim Tú Châu cãi nhau với ba Giang tới mức không nói chuyện với nhau.
Con gái của người phụ nữ kia còn khóc lóc với cô bé, nói đều tại mẹ của cô bé, ba Giang vốn là ba của cô ta.
Con gái của người phụ nữ kia xinh đẹp lại thông minh, các bạn trong trường học đều thích vây quanh cô ta, cũng giúp cô ta mắng cô bé, nói cô bé và Kim Tú Châu là kẻ cướp đi hạnh phúc của người khác.
Khi đó cô bé khủng hoảng, sợ hãi, tự trách lại khổ sở. Cô bé cũng cảm thấy rất có lỗi với người ta, bởi vì “Kim Tú Châu” nói với cô bé, nếu không vì cô bé thì lúc đó bà ta sẽ không làm vậy.
Tất cả là lỗi của cô bé.
Cho nên sau đó nghe được chuyện Kim Tú Châu muốn ly hôn với ba Giang, cô bé thấy vui vẻ. Cô bé trả lại ba Giang cho hai người họ, cô bé không phải kẻ cướp.
Kim Tú Châu nghe đến đây, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh nó đã biến mất, sau đó cười nói với Tiền Ngọc Phượng: “Vẫn là chị hiểu thấu mọi chuyện, việc này em cũng không tiện nói gì, nhưng em thật tình hy vọng cô ấy có thể được hạnh phúc.”
Tiền Ngọc Phượng bội phục nhất điểm này của Kim Tú Châu, bất kể nghe được gì cũng không nói lung tung, giống với mẹ chồng chị ta, mọi chuyện đều giấu trong lòng, quan trọng là mắt nhìn cũng tốt.
——
Nhận xong đất phần trăm về đến nhà đã gần giữa trưa, Giang Minh Xuyên đã về, đã xào những nguyên liệu nấu ăn buổi sáng Kim Tú Châu chuẩn bị. Anh nấu cơm, còn nấu một bát canh trứng. Con gái không thích ăn trứng luộc, mỗi ngày sẽ nấu một bát canh trứng bổ sung dinh dưỡng cho cô bé.
Kim Tú Châu về nhà nhìn thấy trên bàn đặt một cái túi lớn, hỏi Giang Minh Xuyên trong phòng bếp, “Trên bàn có gì vậy anh?”
“Từ thủ đô gửi tới, anh còn chưa mở ra xem.”
Vừa nghe vậy, Kim Tú Châu biết là cha mẹ nuôi của anh gửi tới, nói: “Vậy em bóc nhé.”
“Ừ.”
Kim Tú Châu mở túi ra, bên ngoài nhìn thì to, ai ngờ lúc mở ra thì bên trong chẳng có gì nhiều. Trên cùng là một phong thư, ở phía dưới có hai chiếc bánh nướng* và mấy cái màn thầu được gói lại bằng vải, phía dưới nữa là mấy quyển sách và vở, sách đều đã cũ, quyển đầu tiên ghi là “Cha của con.”
*Bánh làm bằng bột mỳ, có nhân hoặc không nhân đem nướng, để được khá lâu, không phải loại bánh nướng giống như bên mình.
Kim Tú Châu nhướng mày, lại mở phong thư ra xem, trong đó chỉ có ngắn gọn một câu, “Đã biết.”
Theo như cô biết, lần trước Giang Minh Xuyên viết thư về kể chuyện kết hôn với cha mẹ nuôi và chuyện sắp tới không thể gửi tiền về. Chỉ nhìn dòng chữ là có thể tưởng tượng ra người hồi âm rất lạnh nhạt. Lại nhìn mấy thứ này, khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều. Thế giới này quả thật có hơi nghèo khó, nhưng ba mẹ nuôi của Giang Minh Xuyên đều làm ở vị trí cao, trong nhà điều kiện không tệ, cho nên không đến mức gửi cho con mình mấy cái màn thầu và hai cái bánh nướng chứ.
Cũng quá xấu tính rồi.
Mà người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy một túi đồ to, Kim Tú Châu cười mỉm, cảm thấy thật thú vị.
Chỉ có Phó Yến Yến là không thấy bất ngờ gì. Mấy người ở thủ đô kia vẫn luôn lãnh đạm như thế đối với ba Giang, nhưng luôn luôn thể hiện ra bên ngoài là rất thương ba Giang.
Mỗi lần “Kim Tú Châu” và ba Giang cãi nhau, bà ta đều thích dùng chuyện này mỉa mai ba Giang, nhìn ba Giang im lặng khó chịu, bà ta sẽ cười rất đắc ý.
Phó Yến Yến nhìn về phía Kim Tú Châu, phát hiện lần này tuy rằng trên mặt Kim Tú Châu cũng đang cười, nhưng lại là nụ cười đầy mỉa mai khi thấy rõ trò hề mà đối phương diễn.
Kim Tú Châu đối diện với ánh mắt con gái, nhỏ giọng nói một câu, “Học hỏi đi.”
Sau đó cầm bức thư xoay người đi vào phòng bếp.
Không bao lâu, Phó Yến Yến nghe thấy trong phòng bếp truyền đến giọng nói dịu dàng của Kim Tú Châu, “Bọn họ không thương anh thì để em thương anh. Anh tốt như vậy xứng đáng có được mọi thứ tốt nhất trên thế giới này, sao bọn họ dám đối xử với anh thế này? Em thật hận không thể moi tim ra cho anh xem…”
“…”
Thế là, chờ khi hai người nấu cơm xong đi từ phòng bếp ra, Phó Yến Yến phát hiện ba Giang không chỉ không đau khổ mà sắc mặt ba lại hồng hào, ánh mắt sáng rực.
Tới khi ăn cơm, hai người còn sến súa nắm tay nhau phía dưới bàn. Phó Yến Yến có chút cạn lời, cúi đầu vờ như không nhìn thấy.