Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 15

Kim Tú Châu xưa nay không phải người dễ chọc vào, tuy rằng thủ đoạn của cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên vụng về, nhưng quả thật hữu dụng. Hai người họ biết Giang Minh Xuyên sẽ không nói chuyện này ra ngoài, trong lòng anh cũng quan tâm tới bọn họ. Họ làm như vậy vừa giữ được thể diện, lại vừa có thể làm tổn thương Giang Minh Xuyên, làm anh áy náy khổ sở.

Đời trước, khi Kim Tú Châu giao tiếp với người khác, cho dù trong lòng có bất mãn thế nào thì lúc thể hiện ra ngoài vẫn có chừng mực, khiến cho đối phương không thể phàn nàn câu nào. Lần đầu tiên cô thấy hành vi vô lại như vậy, có chút cảm giác không biết xuống tay thế nào.

Nhưng xưa nay cô làm việc luôn dứt khoát, biện pháp phản công tốt nhất là đánh trúng vào điểm yếu của đối phương. Hiển nhiên điểm yếu của cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên là thanh danh. Mấy chục năm nay từ khi bọn họ nhận nuôi Giang Minh Xuyên đã kiếm được không ít lợi.

Chuyện này làm cho Kim Tú Châu không thể không nhớ tới một chuyện cũ ở kinh đô, đại phu nhân Bá phủ Vĩnh Ninh nổi danh hiền đức, đối đãi với đại công tử còn tốt hơn so với con ruột của mình. Sau khi quận chúa Quỳnh Dương gả qua đó, bị người ta tính kế vài lần. Một lần trong yến hội, nàng ta đột nhiên khóc lóc quỳ gối trước mặt đại phu nhân xin tha, nói buông tha cho nàng ta đi, nàng ta không dám nữa, sau đó vờ chịu khuất phục vạch trần tất cả hành vi ngày thường của đại phu nhân……Đợt náo loạn tưng bừng ngày đó đã gây ra một trận chê cười, những chuyện diễn ra trong yến hội đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ngay trong ngày.

Kim Tú Châu không thể tới dự, nhưng căn cứ vào lời kể sinh động như thật của người khác, cô đã hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện. Sau đó cô cẩn thận ngẫm lại, quận chúa Quỳnh Dương cũng thật thông minh. Cha mẹ nàng ta mất sớm, nàng ta không có gì dựa vào ngoại trừ cái phong hào quận chúa. Sau khi thành hôn trượng phu lại bị mẹ chồng chèn ép, còn không biết về sau tước vị có thể rơi vào tay phu quân mình hay không. Khi nàng ta gây ra trận ầm ĩ này, ngoại trừ thanh danh bên ngoài không dễ nghe, còn lại được lợi rất nhiều, ngay cả hoàng gia cũng không thể chấp nhận chuyện nàng ta bị khinh nhục như vậy.

Kim Tú Châu mỉm cười, mang màn thầu bánh nướng hôm qua nhận được ra ngoài phơi khô.

Phó Yến Yến nhíu mày khó hiểu nhìn cô, “Phơi cái này làm gì ạ?”

Kim Tú Châu cong cong khóe môi, “Đương nhiên là hữu dụng.”

Không chỉ có như thế, Kim Tú Châu còn gửi về thủ đô một phong thư tình sâu nghĩa nặng, kèm một gói rất to, trong đó là một bọc hoa khô, nói để pha trà uống rất ngon. Hoa do Hạ Nham ngày thường trên đường đi học về hái, cậu biết Kim Tú Châu thích mấy thứ hoa cỏ, mỗi lần nhìn thấy đẹp là lại hái mang về.

Có mấy chữ Kim Tú Châu không biết viết nên để trống, chờ buổi tối Giang Minh Xuyên về bổ sung vào. Nào biết Phó Yến Yến ngồi bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được dùng ngón tay vẽ vài nét trên bàn nhắc nhở cô. Kim Tú Châu quay đầu sang, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô bé.

Phó Yến Yến vô cùng bình tĩnh nói: “Con thấy trong sách của anh có viết.”

Kim Tú Châu cười ừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, cuối cùng nhờ con gái hướng dẫn đã viết xong toàn bộ bức thư, Phó Yến Yến cũng đọc được, cô bé cảm thấy Kim Tú Châu của thế giới này đối nhân xử thế thật hợp tình hợp lý.

Viết xong, Kim Tú Châu xoa đầu cô bé, khen một câu, “Yến Yến nhà ta thật thông minh.”

Chỉ câu nói này đã khiến đôi mắt Phó Yến Yến lập tức đỏ hoe. Đời trước cô bé chờ đợi cỡ nào cũng không thể nghe được câu nói này từ miệng Kim Tú Châu. Một lần cũng chẳng có.

——

Làm xong mấy việc này, Kim Tú Châu đi vào phòng bếp bắt đầu nghiên cứu món điểm tâm mới của mình.

Ngày hôm qua nhân viên mua hàng có chuyển tới một thùng sữa bò, vì lần trước Kim Tú Châu yêu cầu. Lúc ấy cô chỉ thuận miệng hỏi một câu rằng quanh đây có nuôi bò không, nếu có thì có thể kiếm hộ ít sữa bò không, nào ngờ mua được thật. Nhân viên mua hàng còn nói với cô, bên này không nuôi bò nhiều lắm, nhưng có nhiều dê. Kim Tú Châu bèn nói với người ta, sữa dê cũng được.

Vốn dĩ Kim Tú Châu muốn làm bánh bột năng sữa bò, nhưng trong nhà không có bột năng nên đổi thành bột khoai lang. Triều Đại Cảnh không có khoai lang, mãi khi tới đây cô mới biết được có thứ hay ho như thế này.

Trộn bột khoai lang với sữa bò và đường thành bột nhão, sau đó lấy một bát nước ấm hòa với men nở rồi khuấy đều với bột, đậy nắp vào ủ trong một giờ, sau đó nhào lại lần nữa để đẩy hết bọt khí trong bột ra ngoài rồi cho thêm một ít dầu ăn vào ủ tiếp. Chờ khoảng nửa giờ, sau đó lại nhào cho tan hết bọt khí, cuối cùng cho vào nồi hấp nửa giờ.

Trong lúc chờ, Kim Tú Châu lại dùng sữa bò còn lại để làm sữa đông hấp đường, tổng cộng cô làm tám bát, sau khi hấp xong, đặt bát vào nước lạnh để giữ lạnh.

Giữa trưa, Giang Minh Xuyên về. Ăn cơm xong, Kim Tú Châu dùng giấy dầu* gói một ít bánh khoai lang sữa bò để anh mang theo.

*Giấy dầu hay còn ở nước mình gọi là giấy xi măng là một loại giấy chống thấm nước màu nâu thường được dùng để gói thực phẩm.

Anh không muốn cầm theo, “Anh không có thời gian ăn cái này.”

Kim Tú Châu thầm mắng anh ngốc, đây đâu phải cho anh ăn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vậy anh chia cho người khác ăn, em thấy đoàn trưởng Nghiêm ngày thường rất quan tâm anh, nhà chúng ta làm đồ ăn ngon cũng nên chia cho người khác nếm thử, còn những đồng liêu*… à đồng nghiệp gì đó.”

*Đồng liêu: thời cổ đại cùng làm quan chức với nhau gọi là đồng liêu.

Giang Minh Xuyên nhìn cô không nói gì. Thật ra anh cũng biết nên làm như vậy, nhưng chỉ thấy hơi ngượng, sợ người khác bàn tán anh.

Kim Tú Châu nhìn là biết anh đang nghĩ gì, dịu dàng cười trấn an nói: “Đây không phải là nịnh bợ, coi như chúng ta hiếu kính đoàn trưởng Nghiêm như trưởng bối thôi. Anh xem, chẳng riêng gì anh ấy, em còn muốn đem cho chị Tiền với bếp trưởng Trương. Chúng ta không thể chỉ nhận ý tốt của người khác, cũng cần phải báo đáp người ta, anh nói có phải không?”

Nói như vậy thì Giang Minh Xuyên đồng ý, nhận lấy gói giấy dầu cất vào trong túi.

Trên bàn cơm còn có Phó Yến Yến, cô bé cảm thấy thật thần kỳ. Đời trước “Kim Tú Châu” chỉ thích mắng ba Giang cứng nhắc, không biết tặng quà cũng không biết làm lãnh đạo vui lòng, bằng không cũng không đến mức mười mấy năm còn chưa được thăng chức. Người khác đều được tăng lương còn ba thì chẳng có gì, còn bị điều đến địa phương nghèo khổ.

Không ngờ là ba Giang cứng nhắc cũng sẽ thay đổi, khá tốt.

Chờ anh đi rồi, Kim Tú Châu mới nhỏ giọng nói một câu, “Ba con đầu óc chậm chạp quá.”

Phó Yến Yến nhìn cô một cái, “Là do mẹ chọn.”

Kim Tú Châu: “…”

——

Buổi chiều, sau khi ngủ trưa, Kim Tú Châu dẫn con gái tới mảnh đất phần trăm, ở đó đã có người bắt đầu trồng rau, có người xới đất, chỉ có nhà cô chưa có động tĩnh gì.

Kim Tú Châu quyết định chờ cuối tuần Giang Minh Xuyên tới xem một lần, rồi trồng khoai lang và khoai tây, cô thích ăn hai thứ này.

Trên đường về Kim Tú Châu còn nói với con gái: “Đến lúc đó chúng ta thử dùng bột khoai lang và bột khoai tây làm mì sợi, xem ăn có ngon không?”

Phó Yến Yến gật gật đầu, còn phụ họa theo, “Có thể thêm chút ớt cay và rau.”

Ánh mắt Kim Tú Châu sáng lên, “Đến lúc đó thử xem.”

Vừa đi vừa trò chuyện, tiện thể trao đổi buổi tối ăn món gì, nào biết vừa đến nhà đã xảy ra ngoài chuyện ý muốn, Tiền Ngọc Phượng đứng ở cửa sốt ruột gọi cô lại, “Ôi giời, em đi đâu thế? Vừa rồi Tiểu Quân chạy về kể, Tiểu Nham đánh vỡ đầu con nhà người ta, bây giờ thầy giáo đang tìm em đến trường học đấy.”

Kim Tú Châu sửng sốt, kịp phản ứng lại mới thấy không thể tin nổi, nếu bảo Ngô Tiểu Quân đánh con người ta cô còn tin, nhưng Hạ Nham là đứa bé ngoan như vậy, sao có thể đánh người khác?

Kim Tú Châu thiếu chút nữa hỏi thành tiếng, nhưng vẫn ngăn được cơn kích động, cô do dự hỏi: “Thật là Tiểu Nham?”

“Còn giả được sao? Em mau đi đi, cũng không biết có nghiêm trọng không?”

Thím Ngô cũng chạy ra nói: “Tốt nhất mang theo năm quả trứng gà, dù ai đúng ai sai, cũng là con nhà mình làm con nhà người ta bị thương.”

Kim Tú Châu gật gật đầu, dẫn theo con gái còn đang bàng hoàng về nhà lấy năm quả trứng gà, sợ không đủ, còn bỏ thêm cả bánh khoai lang sữa bò chưa ăn hết vào một cái túi xách theo.

Tiền Ngọc Phượng chờ ở bên ngoài định đi cùng cô, sợ một mình Kim Tú Châu đi bị người ta bắt nạt.

Trên đường Tiền Ngọc Phượng còn nói: “Việc này chị có kinh nghiệm, khi tới đó rồi có chuyện gì em cũng mặc kệ, cứ liên tục xin lỗi là được, người ta nhìn thái độ ấy của em sẽ không quá so đo. Con trai ấy mà, đánh nhau suốt đó thôi, em cũng đừng sợ, những chuyện như thế này về sau còn nhiều lắm.”

Kim Tú Châu gật đầu bừa, đáp vâng.

Trường học ở gần thôn, hiện giờ con cái của bộ đội cũng không nhiều lắm, đều đi học trong thôn.

Thôn này là đội ba, cách đội hai nhà mẹ đẻ Tiền Ngọc Phượng khá gần, chị lớn của chị ta lấy chồng ở thôn này.

Đi nửa đường cỏ dại mọc um tùm quá, Kim Tú Châu ngồi xổm xuống cõng con gái sau lưng, cõng một lát mệt không bước nổi nữa thì Tiền Ngọc Phượng cõng dùm.

Vừa đặt Phó Yến Yến lên lưng, chị ta đã ôi chao một tiếng, “Nhóc con này nhìn nho nhỏ mà nặng thật đấy, ngày thường ăn nhiều lắm nhỉ?”

Phó Yến Yến: “…”

Nói tới đây, Tiền Ngọc Phượng ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu trước mặt, không nhắc tới chị ta cũng quên mất. Mấy tháng trước hai mẹ con vừa mới tới đây xanh xao vàng vọt, nhìn đã thấy đáng thương, cũng không biết bắt đầu thay đổi từ khi nào.

Mỗi ngày gặp mặt cũng không thấy thay đổi nhiều, nhưng giờ cẩn thận đánh giá lại phát hiện ra làn da Kim Tú Châu trắng hơn rất nhiều, tóc cũng đen nhánh mượt mà, mái tóc dài búi lỏng ở sau đầu, dùng một cây trâm cài bằng gỗ, trên người mặc chiếc áo ngắn màu xám và quần màu đen, thoạt nhìn trông như mấy cô gái mười bảy, mười tám tuổi.

Chị ta nhịn không được cảm thán, “Tuổi trẻ tốt biết mấy, chăm sóc tốt là như thay da.”

Kim Tú Châu biết chị ta hiểu lầm nhưng cũng không giải thích nhiều, những thứ dùng để dưỡng da dưỡng tóc đó cô muốn giữ lại về sau kiếm tiền. Tuy rằng hiện tại không thể buôn bán, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không làm được.

Nhưng với Tiền Ngọc Phượng cô vẫn thấy thân thiết hơn, “Lúc về em chia cho chị một ít kem dưỡng da, là chồng em mua.”

Tiền Ngọc Phượng ngoài miệng thì nói, “Sao chị lại không biết xấu hổ mà nhận chứ?” Nhưng trong lòng đã nghĩ tới việc da mình cũng sắp trắng đẹp như thế.

Hai lớn một nhỏ tới trường học, Tiền Ngọc Phượng rất quen thuộc nơi này, dẫn thẳng Kim Tú Châu tới văn phòng giáo viên, văn phòng ở sau khu dạy học, còn chưa tới đã thấy Hạ Nham đứng ở cửa.

Ngô Tiểu Quân đứng ở bên cạnh nói với cậu gì đó, Hạ Nham cúi đầu.

Ngô Tiểu Quân nhanh mắt, nghiêng đầu thấy mấy người Kim Tú Châu, vui mừng gọi một tiếng, “Mẹ, cô Kim ——”

Hạ Nham lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Kim Tú Châu, lại hổ thẹn cúi đầu.

Thoạt tiên Tiền Ngọc Phượng mỉm cười, sau đó nhận ra, vội chạy tới cho Ngô Tiểu Quân một bạt tai, “Con không đi học tới đây làm gì?”

Ngô Tiểu Quân gãi gãi đầu, tìm cho mình lý do, “Không phải vì con muốn ở cùng Tiểu Nham sao?”

“Ở cùng cái con khỉ, mẹ còn không biết con sao? Chỉ muốn tìm cơ hội trốn học.”

“Hi hi hi…”

Hai mẹ con tuy rằng ồn ào nhốn nháo nhưng vừa nhìn là biết tình cảm rất tốt.

Hạ Nham đứng bên lặng lẽ nghe, cậu thấy thật hâm mộ. Khi thấy Kim Tú Châu đến gần, thân thể cậu cứng đờ, sợ cô tức giận, nhưng cũng sợ cô không thèm tức giận.

Kim Tú Châu đi đến bên cạnh, giơ tay xoa xoa đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”

Hạ Nham im lặng lắc lắc đầu.

Kim Tú Châu lại hỏi: “Thầy giáo ở bên trong à?”

Hạ Nham còn chưa trả lời, Ngô Tiểu Quân bên cạnh đã vội vàng đáp: “Mẹ của Chu Quốc Văn một hai đòi đi bệnh viện, thầy giáo đi cùng rồi, dặn nếu người nhà Tiểu Nham tới thì đợi ở đây ạ.”

Kim Tú Châu gật gật đầu, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói cho cô nghe.”

Ngô Tiểu Quân lập tức như kiến bò chảo nóng gấp không chờ nổi kể lể: “Cô ơi, cô không biết đâu, cái thằng Chu Quốc Văn kia thật quá đáng, trước giờ luôn bắt nạt Tiểu Nham, sau đó chú Giang dẫn Tiểu Nham tới nhà nó thì nó ngoan ngoãn được một thời gian. Gần đây không biết nó nghe ai nói lại bảo Tiểu Nham không phải con ruột của hai người…”

Hạ Nham bên cạnh đột nhiên lên tiếng ngăn lại, “Đủ rồi.”

Ngô Tiểu Quân vội mím môi, cậu chàng nhìn Hạ Nham, lại nhìn Kim Tú Châu, do dự muốn nói lại thôi.

Hạ Nham cúi đầu, hai tay nắm chặt bên hông. Phó Yến Yến đứng cạnh Kim Tú Châu tò mò nghiêng đầu nhìn lén, thấy hốc mắt cậu đỏ ửng.

Đột nhiên đối diện với ánh mắt em gái, Hạ Nham có hơi cuống, lỗ mũi thoát ra một cái bong bóng. Miệng cậu mếu máo, nâng cánh tay lên vội vàng lau nước mắt với nước mũi.

Phó Yến Yến: “…” Ấy, thằng nhóc này còn khóc kìa.

Kim Tú Châu cũng thấy, xoa xoa đầu cậu, nói với Ngô Tiểu Quân: “Cháu tiếp tục nói đi, cô muốn nghe.”

Ngô Tiểu Quân nhìn về phía Hạ Nham, thấy lần này Hạ Nham không phản đối nữa bèn nói tiếp: “Nó nói Tiểu Nham không phải con ruột, nói mẹ cậu ấy không cần cậu ấy nữa, bỏ đi với người ta rồi, cậu ấy là thằng nhóc không ai cần, còn nói sau này hai người sẽ có con riêng của mình, sẽ không thương cậu ấy…”

Nói đến khúc sau, giọng Ngô Tiểu Quân càng lí nhí, cậu chàng không nhịn được ngẩng đầu hỏi một câu, “Cô ơi, sau này thật sự cô sẽ có con của mình sao?”

Tiền Ngọc Phượng bên cạnh vừa nghe thấy lại giơ tay cho cậu một bạt tai, “Nhóc con thì biết cái gì? Cô con với chú Giang đã nhiều tuổi rồi, có con là bình thường.”

Kim Tú Châu nhíu mày nhìn về phía Hạ Nham, có mấy lời cô khó nói trước mặt người ngoài. Cô vỗ vỗ đầu cậu bé, chỉ có thể an ủi nói: “Đừng lo, thím sẽ luôn thương con.”

Hạ Nham nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết cậu có tin hay không.

Chờ tới gần giờ tan học thì thầy giáo mới cùng mẹ con Chu Quốc Văn về. Thầy giáo chưa gặp Kim Tú Châu lần nào, khi biết cô là người nhà của Hạ Nham còn sửng sốt một chút, không ngờ lại trẻ đẹp như vậy.

Thầy giáo khách khí hỏi, “Xin hỏi cô là?”

Kim Tú Châu đáp lại, “Tôi là mẹ Hạ Nham, có chuyện gì có thể nói với tôi.”

Thấy Kim Tú Châu có thái độ tốt, thái độ của thầy giáo cũng mềm mỏng hơn vài phần, “Vậy vào trong phòng rồi nói.”

Nào biết mẹ con Chu Quốc Văn nghe xong lại có chút không vui, tức thì vung tay đẩy thầy giáo đằng trước ra, “Có lời gì không tiện mà phải vào trong nói? Cứ nói ở bên ngoài đi.”

Sau đó chỉ vào mặt Kim Tú Châu nói: “Nhìn xem con nhà cô đánh con trai tôi ra nông nỗi nào, nó cầm cục đá to như thế đập vào đầu thằng bé, miệng vết thương to oành ra này, chảy biết bao nhiêu máu. Tôi cũng không muốn nói phải trái gì với cô nữa, cô xem bồi thường thế nào đây, vừa rồi đi bệnh viện khám mất năm đồng, tiền đi lại mất một đồng, tiền này cô mau trả đi.”

Kim Tú Châu còn chưa nói gì, Tiền Ngọc Phượng bên cạnh đã dè bỉu, “Năm đồng? Sao chị không đi cướp đi?”

“Đừng có cho rằng tôi không biết gì, ngồi thuyền từ đây đi về một chuyến cũng chỉ mới bốn xu*, mở miệng là muốn nuốt không của người ta à.”

*Một đồng(một nhân dân tệ) bằng mười hào, một hào bằng mười xu.

“Mất toi một buổi chiều đi làm của tôi, đó không phải là tiền à?”

Tiền Ngọc Phượng lúc nãy còn bảo phải lo mà xin lỗi, nghe xong lời này thì kích động hơn Kim Tú Châu, “Á à, chị tính tới tiền công đi làm đúng không? Chẳng lẽ chúng tôi không phải đi làm, rõ ràng là chị không biết dạy con, nếu không phải con nhà chị mắng chửi thằng bé, có thể khiến con nhà chúng tôi nổi nóng sao? Thằng bé nhà chúng tôi ngoan ngoãn có tiếng, sao không đi đánh đứa khác mà lại đánh con nhà chị? Còn không phải do con nhà chị gây sự à!”

“Mắng chửi là đánh người à? Thế bao nhiêu người mắng chửi người khác chẳng nhẽ ai cũng bị đánh? Hơn nữa con nhà tôi cũng đâu nói sai, thằng bé này không phải con ruột…”

Vốn dĩ Kim Tú Châu không để bụng, định chờ hai người cãi nhau xong cô mới đứng ra, nhưng không ngờ sẽ nghe được lời này, mặt lập tức nghiêm lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đối phương, giọng lạnh băng quát lớn: “Câm miệng.”

Người phụ nữ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kim Tú Châu trong lòng run rẩy, nhưng lại cảm thấy như vậy thật mất mặt, không phục nói: “Tôi… Tôi đâu nói sai, tôi đã nghe con trai tôi nói rồi, thằng bé này là các người nhận nuôi…”

Cũng không biết đã tan học lúc nào, văn phòng bên này được vây quanh bởi không ít học sinh và giáo viên tới hóng chuyện.

Kim Tú Châu cười lạnh một tiếng, “Vậy con trai chị có nói với chị rằng cha ruột thằng bé là quân nhân, hy sinh khi làm nhiệm vụ không? Kiến quốc mới có bao nhiêu năm đâu mà nhanh như vậy đã quên mất những ngày tháng khổ cực trước kia rồi? Nếu không có quân nhân, chị có thể có cuộc sống hoà bình ổn định như hiện tại không? Nếu không có quân nhân, bây giờ con trai chị có thể vui vẻ mà đi học ở trường không? Cha thằng bé vì bảo vệ quốc gia và nhân dân mà hy sinh, còn chị thì sao? Chị đã dạy con chị như thế nào, dạy thằng bé bắt nạt con cái của quân nhân à, cười nhạo thằng bé là đứa trẻ không có cha à?”

“Đúng, thằng bé không có cha mẹ ruột, nhưng tôi và chồng tôi chính là ba mẹ thằng bé. Vốn dĩ tôi còn nghĩ, dù sao chăng nữa cũng do con tôi đánh người, định bồi thường cho nhà chị. Nhưng với thái độ này của chị thì chúng tôi cảm thấy không cần thiết, thậm chí tôi có quyền báo với đội sản xuất bên chị, có phải đội sản xuất của các chị đều có tư tưởng và giác ngộ thế này không?”

Nói xong cô dắt tay con gái và Hạ Nham xoay người bỏ đi, “Chúng ta về, chúng ta không sai, không cần xin lỗi.”

“Ấy, cô… đứng lại cho tôi…”

Mẹ của Chu Quốc Văn đứng sau còn định duỗi tay kéo người về, lại bị thầy giáo ngăn cản, “Mẹ Chu Quốc Văn này, lần này đúng thật do hai người làm không đúng rồi, chị dẫn con trai về nhà dạy lại đi.”

“Thầy Vương, thầy có ý gì…”

Đi một đoạn xa không còn nghe thấy tiếng nói phía sau, Tiền Ngọc Phượng cả đường im lặng, mãi tới khi ra khỏi trường học mới nhịn không được vỗ vỗ ngực nói: “Vừa rồi em như vậy thật sự quá dọa người, thật đấy, chị cũng không dám thở ra tiếng.”

Xong lại nói thêm: “Miệng lưỡi em đúng là sắc bén, nói vài câu đã khiến cho người ta cãi lại được.”

Kim Tú Châu lắc đầu, “Em chỉ nói thật thôi, lần này không thể trách Tiểu Nham nhà em được, do hai mẹ con nhà kia không có giáo dục.”

“Em thật sự muốn báo cáo với thôn sao?”

Kim Tú Châu nhướn mày, “Đương nhiên, chúng ta không ức h**p người khác, nhưng người khác ức h**p chúng ta thì mình cũng không thể ngồi im chịu đựng.”

Hạ Nham đi đằng sau giơ tay lau nước mắt, nhưng lần này không phải nước mắt đau lòng, mà là nước mắt hả giận.

Ngô Tiểu Quân bên cạnh vỗ vỗ bả vai cậu, thì thầm: “Thím của em thật tốt, chẳng bù cho mẹ anh, lần nào cũng không buồn hỏi đã đè đầu bắt anh xin lỗi, có mấy lần căn bản không phải anh sai.”

Hạ Nham dùng giọng có chút nghẹn ngào nói: “Không phải là thím, là mẹ.” Ở trong lòng cậu, về sau Kim Tú Châu chính là mẹ cậu.

Khi về tới cổng nhà chia tay Tiền Ngọc Phượng, Kim Tú Châu đưa túi bánh khoai lang sữa bò cho chị ta, “Cám ơn chị đã đi cùng em một chuyến, cái này chị cầm ăn đi, hôm nay em mới làm.”

Đôi mắt hai mẹ con đều sáng bừng, Tiền Ngọc Phượng khách khí hai câu rồi vội vàng nhận, ngoài miệng còn nói: “Lần sau có việc cứ tìm chị, chị lúc nào cũng sẵn lòng.”

Kim Tú Châu mỉm cười.

Về đến nhà, Giang Minh Xuyên đã nấu xong bữa tối, anh nghe được động tĩnh mới từ phòng bếp đi ra. Khi anh về không thấy ai mới sang nhà họ Ngô xem thử, nghe thím Ngô kể lại nên đã biết mọi chuyện.

Anh vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai, vỗ vỗ bả vai cậu, “Ăn cơm nào.”

Hạ Nham vâng một tiếng.

Cơm tối có hai món và một canh, rau xanh, đậu phụ và canh trứng.

Lúc ăn cơm cả nhà bốn người không ai nói gì, khi rửa bát, Kim Tú Châu mới kể chuyện này cho Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên nghe Kim Tú Châu có thể nói ra lời giác ngộ cao như vậy thì cảm thấy vui mừng, “Em nói không sai, có điều tuy chúng ta không sai nhưng con nhà người ta cũng đã bị thương, đợi chút nữa anh mang năm quả trứng gà sang nhà người ta, để bọn họ bồi bổ cho thằng bé đó, việc này cũng coi như cho qua.”

Kim Tú Châu hừ nhẹ một tiếng, biết anh tâm tính tốt, “Anh không sợ Tiểu Nham đau lòng à?”

Giang Minh Xuyên: “Anh sẽ nói một tiếng với Tiểu Nham, thằng bé là đứa hiểu chuyện.”

“Cho nên thằng bé hiểu chuyện phải chịu ấm ức?”

“Đó không gọi là chịu ấm ức. Trong chuyện này, thằng bé họ Chu kia mắng nó là sai, nhưng thằng bé dùng cục đá đánh con nhà người ta bị thương thì quá kích động rồi. May lần này không xảy ra việc gì, nếu đánh con người ta bị thương nặng gây ra chuyện ngoài ý muốn nặng hơn, e là phải dùng cả đời để đền bù. Cuộc đời của thằng bé còn dài, không nên bị ảnh hưởng bởi những chuyện như thế này.”

Lần này Kim Tú Châu không phản bác, cũng vì cô quan tâm nên bị loạn, thật ra trong lòng cô biết Giang Minh Xuyên nói không sai, khẽ ừ một tiếng, “Vậy anh nói với Tiểu Nham đi.”

“Ừ.”

Giang Minh Xuyên quay đầu ôn nhu nhìn cô. Không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm giác Kim Tú Châu có chút thay đổi, giống như trở nên mềm mại hơn.

Kim Tú Châu không biết anh nhìn gì, đưa tay sờ sờ mặt, “Sao vậy? Mặt em dính gì à?”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, nói sang chuyện khác: “Gần đây quân đội chuẩn bị mở lớp xoá nạn mù chữ, em có muốn đăng ký học không?”

Chủ yếu do từ khi Kim Tú Châu tới nhà ăn làm việc, rất nhiều chị vợ lính không phục, đã kiến nghị tới các lãnh đạo, nói Kim Tú Châu đi cửa sau, sử dụng quan hệ của cha mẹ nuôi anh. Lãnh đạo bị làm phiền nên không còn cách nào, cuối cùng quyết định mở lớp xoá nạn mù chữ, để mấy chị kia có rảnh thì đi học thêm kiến thức, đừng cả ngày xía vào chuyện nhà người khác.

Việc này Giang Minh Xuyên không nói với Kim Tú Châu, nhưng anh cảm thấy dù anh có nói, Kim Tú Châu cũng sẽ không để ý.

Kim Tú Châu gần đây học cùng Hạ Nham, đã học xong ghép vần và đếm số, sách vở năm nhất cơ bản đã học hết rồi, hơn nữa sau này Hạ Nham không muốn học cùng Kim Tú Châu và em gái, bởi vì cậu phát hiện chỉ cần ba dạy một lần, mẹ sẽ hiểu hết. Không chỉ mẹ biết, em gái cũng có thể nghe hiểu, mấy phép toán cộng trừ, cậu còn chưa tính ra kết quả, em gái đã có thể đọc ra đáp án rồi.

Rõ ràng ở lớp cậu học cũng khá lắm mà, dù học chậm hơn các bạn nửa học kỳ nhưng mỗi lần đi thi đều có thể lọt vào tốp năm.

Không phải tối nào Giang Minh Xuyên cũng có thời gian, bình thường là sau khi ăn tối thì dạy bọn họ một lát.

Từ trước đến nay Kim Tú Châu khát vọng tri thức, cô không ngờ rằng mình cũng có thể đi học, không cần suy nghĩ đã nói: “Bao giờ vậy? Em đi học.”

“Hình như là thứ sáu tuần sau.”

Kim Tú Châu gật đầu, trong lòng đã tính toán phải khâu cho mình cái cặp sách.

Trong phòng khách, Phó Yến Yến nhìn Hạ Nham ngoan ngoãn làm bài tập, đột nhiên hỏi một câu, “Có phải Chu Quốc Văn kia còn có một anh trai không?”

Hạ Nham chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu nhìn cô bé, chớp chớp mắt, “Sao em biết?”

Phó Yến Yến không trả lời mà hỏi tiếp: “Anh trai nó tên gì?”

Hạ Nham nhíu mày nghĩ, “Hình như tên là Chu Quốc Cường hay là Chu Văn Cường gì đó, không rõ nữa, sao vậy?”

Phó Yến Yến im lặng một chút, nếu cô bé nhớ không lầm thì người này tên Chu Quốc Cường. Đời trước Hạ Nham gãy chân hình như do anh ta làm. Kỳ nghỉ hè năm ấy, trước khi Hạ Nham vào học trường quân đội thì vô tình thấy anh ta kéo một cô gái vào sau đống cỏ khô. Sau khi cứu người, cậu bị Chu Quốc Cường trả thù, hắn ta dẫn theo một đám người đánh gãy chân Hạ Nham. Lúc ấy y học còn chưa phát triển, hơn nữa còn chậm trễ thời gian nên chân Hạ Nham không đi lại bình thường được, cũng không thể nhập học trường quân đội.

Những chuyện này Phó Yến Yến nghe thấy trong bệnh viện, cô gái kia chính là Đường Doanh con gái của Triệu Vận, cũng là cô gái nói cô bé đã cướp đi ba Giang của cô ta. Đường Doanh dẫn theo hôn phu tìm đến bệnh viện, cô ta xinh đẹp khéo léo, ngượng ngùng đứng bên cạnh vị hôn phu cao lớn tuấn tú càng làm cho Hạ Nham thêm chật vật.

Phó Yến Yến không nhìn Hạ Nham, chỉ nhàn nhạt nói một câu, “Sau này đừng kích động như vậy, thêm nữa, về sau anh cách xa hai anh em nhà đó một chút, bọn họ không phải người tốt.”

Hạ Nham cũng không nghĩ nhiều, cho là cô bé lo lắng cho mình. Cậu có chút cảm động nhìn cô bé, ngoan ngoãn đồng ý, “Sau này anh sẽ không đánh người.”

Phó Yến Yến cũng không biết cậu có nghe vào hay không, chỉ nghĩ về sau sẽ nhắc nhở cậu.

——

Lớp xoá nạn mù chữ mở ở phòng bên cạnh nhà ăn, nơi này vốn nhà kho chứa đồ linh tinh, sau khi được dọn dẹp mới dùng làm lớp xoá nạn mù chữ.

Dường như lãnh đạo rất coi trọng lớp xoá nạn mù chữ lần này, còn đặc biệt tìm hai chị vợ lính từng học đại học làm giáo viên, một vị họ Trần, trông cũng khá lớn tuổi rồi, hình như là vợ của sư đoàn trưởng. Kim Tú Châu trước đây chưa từng gặp người này, cũng do Tiền Ngọc Phượng nghe ngóng được. Chị ta tới đây nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp vị này, nhưng hỏi thăm được chuyện vị này thời trẻ đã từng đi du học, còn làm phiên dịch cho các lãnh đạo lớn.

Những người đến đây học hầu như đều muốn tới lớp của chị ấy dạy.

Người còn lại là Phương Mẫn, lúc mới tới đây có sang nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm. Kim Tú Châu có nói chuyện với cô ấy vài câu, nhưng sau đó vẫn chưa từng gặp lại. Tiền Ngọc Phượng nói cô ấy là người kiêu ngạo vì cô ấy chỉ ở nhà cũng có thể kiếm tiền, ngày thường Phương Mẫn chỉ ở nhà viết lách.

Kim Tú Châu thích điểm này ở thế giới này nhất. Ở đây nam nữ đều bình đẳng, không có chủ tớ, phụ nữ cũng có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Đây là chuyện đời trước có cho cô cũng không dám mơ.

Mọi nghề đều thấp kém, duy chỉ có đọc sách là cao, đây là tư tưởng cô tiếp thu từ nhỏ. Trong trí nhớ của cô, cho dù là nha hoàn ở hầu phủ, đứa biết chữ cũng sẽ khiến người khác coi trọng hơn.

Cô không muốn cả đời này ở mãi trong phòng bếp, sau này cô cũng muốn làm công nhân. Đây là mục tiêu Kim Tú Châu định ra cho mình.

“Nước ngoài trông thế nào?”

Tiền Ngọc Phượng biết Kim Tú Châu có rất nhiều chuyện không hiểu, mỗi lần nói tới những chuyện này đều khiến chị ta thấy rất nhiệt tình, có vẻ chị ta hiểu biết rất nhiều nên nhiệt thành nói: “Nước ngoài là nước ngoài ấy, có nước M nước Y nước S, tuy rằng phát triển hơn đất nước chúng ta nhiều, nhưng lãnh đạo chúng ta nói nước ta sẽ vượt qua bọn họ nhanh thôi.”

Kim Tú Châu gật gật đầu, biết chị ta cũng chẳng giải thích được thêm bao nhiêu.

Trong phòng đã ngồi đầy người, cảm giác tất cả các chị vợ lính đều tới. Có người không có chỗ ngồi chỉ có thể đứng, bởi vì Kim Tú Châu rất hăng hái nên các cô ngồi ở bàn đầu tiên, nhìn bảng rõ nhất.

Tiết đầu tiên, cô giáo Trần dạy mười con số, cầm phấn viết lên bảng đen từ một đến mười, sau đó dùng thước chỉ vào từng số dạy các cô đọc.

Đọc cỡ năm lần thì bắt đầu gọi người đứng lên trả lời, lúc đầu dựa theo thứ tự, sau đó lại tiện tay chỉ người ngẫu nhiên. Dần dần có người đọc sai.

Tiền Ngọc Phượng bên cạnh Kim Tú Châu căng thẳng kéo cô, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chị không bị gọi chứ, vừa rồi không tập trung.”

Kim Tú Châu: “…”

Nào biết càng sợ cái gì thì gặp ngay cái đó. Tiền Ngọc Phượng đột nhiên bị gọi đứng lên, cô giáo Trần chỉ hướng con số bảy, Tiền Ngọc Phượng đơ người, dùng tay lặng lẽ đếm. Tuy rằng chị ta không biết chữ này nhưng biết thứ tự, chậm một chút mới đọc được, “Bảy.”

Cô giáo Trần lập tức chỉ một số khác. Qua vài lần, Tiền Ngọc Phượng bắt đầu rối, cuối cùng vẫn nhờ Phó Yến Yến ngồi trên đùi Kim Tú Châu thấy chị ta đáng thương, nhịn không được lén nhắc nhở.

Tiền Ngọc Phượng chó ngáp phải ruồi, không ngờ tất cả đều đáp đúng, cuối cùng an toàn ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống mặt chị ta đỏ bừng, đổ mồ hôi đầy người, chị ta thì thầm với Kim Tú Châu nói: “Sau này chị không bao giờ tới nữa.”

Quá đáng sợ.

Trên bục giảng cô giáo Trần vờ như không nhìn thấy, chẳng qua ánh mắt dừng ở cô bé trên đùi Kim Tú Châu, trong ánh mắt lấp lánh ý cười.

Cô giáo Trần dạy toán học, Phương Mẫn dạy ngữ văn. Buổi tối chín giờ tan học, vừa đúng giờ Kim Tú Châu sang nhà bếp chuẩn bị bữa sáng ngày mai.

Vừa mới tạm biệt Tiền Ngọc Phượng ở cửa lớp, lại thấy con gái kéo kéo tay mình, “Là ba kìa.”

Kim Tú Châu quay đầu nhìn, đúng là bọn họ. Tuy rằng trời tối om thấy không rõ, nhưng nhìn vóc dáng thì biết là hai cha con.

Trong lòng Kim Tú Châu mềm nhũn, không biết bắt đầu từ khi nào cô đã quen thuộc với bọn họ đến vậy.

Cô nắm tay con gái qua đó, khoảng cách chỉ vài bước chân. Giang Minh Xuyên cũng nhìn thấy hai mẹ con, anh bước lên hai bước, ôm con gái lên, “Học thế nào?”

Kim Tú Châu gật gật đầu, “Cũng tạm.”

Nói xong dường như nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, anh biết nói tiếng nước ngoài không?”

Cô nghe Tiền Ngọc Phượng nói, lãnh đạo quốc gia ra nước ngoài phải ngồi máy bay, không biết về sau mình có cơ hội này không.

Giang Minh Xuyên khiêm tốn nói: “Biết một chút tiếng nước S và nước Y.”

Kim Tú Châu vừa lòng gật gật đầu, “Có cơ hội dạy em với.”

Học thêm nhiều kiến thức không phải chuyện xấu.

“Được.”

Khi Kim Tú Châu sang nhà ăn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sáng mai, Giang Minh Xuyên và hai đứa nhỏ chờ ở ngoài. Mấy người bếp trưởng Trương cũng ở đây, bọn họ vừa mới xong việc, nhìn thấy Kim Tú Châu tới thì vẫy tay với cô, “Buổi tối còn thừa một ít thịt kho tàu, cháu có lấy không?”

Kim Tú Châu cũng không khách khí với chú ta, “Vậy tốt quá ạ, sáng mai dậy chỉ cần xào rau.”

Bếp trưởng Trương vui tươi hớn hở cười, bảo đồ đệ tìm cái bát để Kim Tú Châu đựng.

Mỗi lần Kim Tú Châu làm món gì ăn đều đưa một phần cho bếp trưởng Trương, lâu ngày bếp trưởng Trương cũng sẽ chừa chút đồ ăn thừa cho cô.

Khi Kim Tú Châu nhào bột mì, bếp trưởng Trương đứng bên cạnh nói: “Học thêm chút tri thức lúc nào cũng tốt, khi chú còn nhỏ, chỉ thích lẻn vào trường tư thục nghe lén, nhìn những học sinh học trong đó chú hâm mộ biết bao nhiêu. Toàn là những cậu ấm cô chiêu nhà nhiều tiền, sau có người thành nông dân, cũng có người thành nhà khoa học. Chú sống nhiều năm như vậy, đã từng chịu khổ chịu mệt, chú nói cháu nghe, những ngày lành còn ở phía sau.”

Kim Tú Châu cười, “Cháu cũng mong như vậy.”

Khi từ phòng bếp đi ra, hai đứa nhỏ đang ngồi trên đùi Giang Minh Xuyên, một trái một phải, chăm chú nghe Giang Minh Xuyên kể chuyện hồi xưa mình tham gia quân ngũ.

Nhìn thấy Kim Tú Châu ra, Giang Minh Xuyên mỗi tay ôm một đứa lên, hai đứa hoảng sợ hô thành tiếng.

Kim Tú Châu nhìn buồn cười, tay cầm bát thịt kho tàu gắp từng miếng đút cho bọn họ, miếng đầu tiên đưa tới miệng Giang Minh Xuyên.

Giang Minh Xuyên cảm nhận được vị ngọt bên môi, có hơi sửng sốt, anh không ngờ cô lại đút cho anh trước

Kim Tú Châu chớp chớp mắt nhìn anh.

Giang Minh Xuyên nhìn cô, há mồm ăn. Thịt kho tàu đã nguội nhưng hương vị lại rất ngon, ngọt ngào, rất thơm, anh chậm rãi nhai, trong thoáng chốc có phần không nỡ nuốt vào.

Hai đứa nhỏ trong lòng Giang Minh Xuyên thấy thế, đều hướng ánh mắt trông mong nhìn về phía Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu vội đút cho hai đứa, sau đó cô cũng ăn một miếng.

Một nhà bốn người ăn phồng cả má, Kim Tú Châu cười nói: “Vốn dĩ định để lại sáng mai ăn, mà giờ xem ra còn chưa tới nhà đã ăn hết rồi.”

Khóe miệng Giang Minh Xuyên cong lên, “Không sao, muốn ăn thì ngày mai anh nói nhà ăn chuẩn bị ít thịt.”

Kim Tú Châu lắc đầu, “Thôi không cần đâu, thịt rất đắt, chi bằng cuối tuần tới nhà máy chế biến thịt mua ít lòng lợn, chúng ta tự nấu ăn…”

Họ đã đi xa, không còn nghe rõ tiếng nói chuyện. Xa xa có thể thấy bốn bóng người mơ hồ càng ngày càng nhỏ.

Bếp trưởng Trương thấy cậu đồ đệ còn vươn cổ nhìn, tức giận bộp đầu cậu ta một cái, “Nhìn cái gì mà nhìn? Thoải mái quá nhỉ?”

Cậu chàng đồ đệ xoa xoa đầu, cười ha ha, “Chỉ là không nhịn được muốn nhìn thêm một chút, thấy một nhà bốn người bọn họ vui vẻ, trong lòng con cũng thấy vui. Chú, chú nói xem, nếu cha mẹ con còn sống, có phải cũng như thế này không?”

Bếp trưởng Trương nghe xong, cũng nhịn không được nhìn ra bên ngoài một cái, cười cười, không nói gì nữa.

Nghĩ thầm, ai mà biết đâu.

Buổi tối trước khi ngủ, Giang Minh Xuyên ôm vợ vào lòng, đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu, “Em có yêu anh không?”

Kim Tú Châu buồn ngủ díp cả mắt, nghe hỏi vậy, không kiên nhẫn rầm rì.

Giang Minh Xuyên không hài lòng với câu trả lời của cô, lại hỏi một lần nữa, sau đó nói: “Vì sao em lại cho anh ăn thịt trước?”

Kim Tú Châu bị anh ồn ào thấy phiền, tức giận buông ra một câu “Bởi vì anh thích ăn ngọt”, rồi xoay người đi không để ý tới anh.

Giang Minh Xuyên nghe được câu trả lời, không nhịn được ôm cô càng chặt, sống mũi cay cay. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người phát hiện anh thích ăn ngọt.

Sau khi ổn định cảm xúc, cúi xuống nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu cô một cái.

——

Rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Nham ra ngoài đi tiểu xong chạy về phòng ngủ tiếp. Thấy em gái bị mình đánh thức ngồi ở trên giường trừng mắt nhìn mình, cậu chàng sợ cô bé phát hỏa, vội vàng nói: “Em biết vừa rồi anh nghe thấy ba mẹ nói gì không?”

Nhà vệ sinh nằm ở bên ngoài khu nhà. Giang Minh Xuyên sợ bên ngoài có rắn rết không an toàn, nên mua cái bô nhỏ đặt trong phòng khách, tiện cho hai đứa nhỏ nửa đêm dậy dùng.

Phó Yến Yến quả nhiên tò mò, nhịn xuống cơn giận bị tỉnh ngủ, nhướng mày hỏi: “Nói gì?”

Hạ Nham bối rối nhìn cô bé, sau đó thì thào: “Anh nghe thấy mẹ nói ba chính là tâm can bảo bối của mẹ, nghĩ đến việc cả một buổi sáng không được gặp ba, trong lòng mẹ lại thấy khó chịu.”

Khóe miệng Phó Yến Yến giật giật, không nhịn nổi trợn tròn mắt.

Hạ Nham cho rằng cô bé không tin, còn cố ý cường điệu nói: “Là thật đấy, mẹ còn khen ba lợi hại, làm mẹ không nỡ xa ba.”

Phó Yến Yến cạn lời, sau đó vội vàng nhắc nhở cậu, “Những lời này anh đừng có kể ra ngoài.”

Hạ Nham chột dạ ngó nghiêng, cam đoan một cách thiếu tự tin: “Anh không nói.”

Nói xong còn biện minh cho mình, “Nhà người khác ba mẹ luôn cãi nhau, có nhà ba còn đánh mẹ, chỉ có nhà chúng ta hạnh phúc.”

Vậy nên có đôi khi cậu không nhịn được khoe khoang, khoe mình có ba mẹ tốt, còn khoe mình có em gái vô cùng thông minh.

“…” Cái loa phát thanh này nữa!

Bình Luận (0)
Comment