Những ngày kế tiếp, Kim Tú Châu càng bận rộn. Buổi sáng tới nhà ăn, làm xong công việc thì về nghiên cứu món ăn mới, buổi chiều ngủ một giấc, sau đó làm bài tập ôn bài, buổi tối đi học và tới nhà ăn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày hôm sau.
Bận rộn như vậy nhưng không có ngày nghỉ, còn mệt mỏi hơn so với lúc trước cô quản lý tiểu viện ở Hầu phủ và làm ăn ngoài, khi đó cô chỉ cần mở miệng, thuộc hạ sẽ xử lý mọi việc cho cô.
Tuy rằng rất mệt nhưng Kim Tú Châu cũng không muốn lười biếng, mỗi ngày đều tận lực nghĩ ra món ăn mới, có nhiều món cô đã từng ăn, có nhiều món thì cô và con gái cùng nhau nghĩ ra. Buổi chiều làm bài tập, ngoại trừ bài hai cô giáo cho, cô còn chép bài khoá và học thuộc lòng.
Bút máy của Giang Minh Xuyên cô dùng không thuận tay, trước kia cô có thể viết kiểu chữ Khải nhỏ rất đẹp, loại bút này ngòi viết ra không giống đầu bút lông, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
So với chữ viết như gà bới của Giang Minh Xuyên, chữ của Kim Tú Châu quả thực đạt cấp bậc đại sư.
Chữ của Giang Minh Xuyên để riêng trông còn tạm, nhưng đặt cạnh chữ cô thì thật sự xấu. Không nói đến chữ to chữ bé mà viết còn không thẳng hàng thẳng lối. Kim Tú Châu cũng chẳng biết sao anh làm được vậy, trong lòng ghét bỏ không thôi.
Cũng không biết có phải bị Kim Tú Châu tác động hay không mà Giang Minh Xuyên và Hạ Nham đều trở nên sốt sắng, hai cha con có rảnh là lại lấy giấy bút ra luyện chữ, dùng chữ của Kim Tú Châu làm bảng chữ mẫu, lấy báo cũ ra tập viết.
Hai cha con viết xong Kim Tú Châu sẽ sửa cho bọn họ, có tiến bộ sẽ tuyên dương.
Sau khi đi học khoảng hai tuần, lớp xoá nạn mù chữ chỉ còn hơn phân nửa so với ban đầu, khi đó rất nhiều người bị ép tới, phòng học lúc trước không đủ chỗ ngồi giờ trở nên thưa thớt.
Kim Tú Châu vẫn thường tới rất sớm, cô thật sự không hiểu nổi mấy bà chị này nghĩ gì nữa. Ở triều Đại Cảnh chỉ có bé trai mới có thể tới học đường, lễ bái sư và học phí gần như tốn trọn nửa năm tiền kiếm được của một gia đình bình thường, chưa kể tới giấy bút mực và những thứ khác. Hồi đó gia đình bán cô và chị hai đi, một phần là vì trong nhà quá nghèo, một phần cũng vì muốn cho em trai đi học.
Cô thật sự thích thế giới này, tuy rằng có hơi nghèo khổ, nhưng trẻ con bình thường muốn đi học là có thể đi, con gái cũng có thể đi học.
Kim Tú Châu cầm vở ôn tập bài học ngày hôm qua, con gái ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, không khóc cũng không ồn ào, tự chơi chú hổ bông trong tay.
Đây là thú bông đầu tiên Kim Tú Châu làm cho cô bé, sau đó thấy cô bé thích, lại làm thêm chó con và mèo con, nhưng Phó Yến Yến vẫn thích nhất chú hổ bông này.
Cô mới vừa ngồi xuống không lâu, Tiền Ngọc Phượng đã cùng một chị trông khá là quen mắt xị mặt bước vào. Người này Kim Tú Châu cũng biết, tên là Lý Quế Lan, chơi khá thân với Tiền Ngọc Phượng, mấy ngày nay Tiền Ngọc Phượng toàn sang nhà chị ta trốn học.
Nhìn thấy Kim Tú Châu ngồi ở bàn đầu tiên, hai người kia mang vẻ mặt mệt mỏi đến ngồi phịch xuống bên trái Kim Tú Châu, sau đó thở dài thườn thượt.
Kim Tú Châu tò mò quay đầu nhìn hai người, hỏi: “Hôm nay sao lại tới?”
Tiền Ngọc Phượng bất đắc dĩ xua xua tay, “Đừng nói nữa, cái thằng nhóc Tiểu Quân chết tiệt kia mách bà nội nó, nói chị ngày nào cũng trốn học, mẹ chồng chị chạy đến nhà chị ấy bắt quả tang, ép tụi chị phải đi học.”
Nói xong lại tức giận: “Em nói xem, chị đã lớn tuổi như vậy rồi còn học mấy thứ này làm gì? Bao nhiêu năm nay không học có sao đâu? Cũng không biết sao Đại Nha khóc lóc đòi đi học?” Dù sao thì chị ta cũng không thích tí nào.
Lý Quế Lan bên cạnh Tiền Ngọc Phượng cũng thở dài, “Hôm nay thật xui xẻo, chúng ta đang buôn chuyện hăng say.”
“Đúng thế.”
Tiền Ngọc Phượng gật đầu, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên xoay đầu thì thào với Kim Tú Châu: “Em biết chuyện Tiểu Nham bị bắt nạt lần trước là ai nói không?”
Kim Tú Châu vốn dĩ không để ý tới chị ta, nghe thấy vậy, theo bản năng xoay đầu nhìn về phía chị ta, “Ai vậy?”
Lúc trước cô đã cảm thấy có vấn đề, chuyện cô làm việc ở nhà ăn, rồi chuyện Tiểu Nham được nhận nuôi chỉ có nhóm mấy người vợ lính biết, thằng bé tên Chu Quốc Văn kia là con của người trong đội sản xuất, nhất định là có ai nói với nó điều gì.
Phó Yến Yến ngồi trên đùi Kim Tú Châu cũng xoay đầu nhìn về phía Tiền Ngọc Phượng. Một lớn một nhỏ mặt mày tương tự nhau, ngay cả thần thái cũng giống hệt, ánh mắt mang theo vài phần khó chịu và tức giận.
Tiền Ngọc Phượng nhìn có chút buồn cười, cảm thấy nhìn dáng vẻ bà cụ non của đứa trẻ này rất thú vị.
Chị ta thì thào nói: “Còn có thể là ai? Con mụ Lưu Hồng Nguyệt đó chứ ai, lần trước em mới đến đây đã tới nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm, bị người ta bắt nạt, em hỏi chị đó là ai, là cô ta đó, còn nhớ không?”
Tiền Ngọc Phượng vừa nói đến đó Kim Tú Châu đã biết là ai, có điều cô thấy khó hiểu, “Không phải mọi chuyện đã qua rồi sao?”
Uông Linh vợ đoàn trưởng Nghiêm không thích cô. Khoảng thời gian trước cô bảo Giang Minh Xuyên mang chút điểm tâm cho đoàn trưởng Nghiêm, sau đó Uông Linh sai con trai mang đến nhà bọn bọn bốn quả trứng vịt muối, còn khen điểm tâm ăn rất ngon, mấy ngày này hai nhà tặng qua lại nhau không ít đồ.
Lý Quế Lan không nhịn được xen vào, “Qua cái gì mà qua? Hai chuyện khác nhau đấy, mặc kệ ai làm việc ở nhà ăn, trong lòng cô ta đều sẽ không phục.”
“Con người cô ta ấy mà, là kiểu không vừa mắt ai hơn mình cả. Lúc trước em gái Lưu ở bên cạnh nhà cô ta ấy, mới mua một chiếc xe đạp bị cô ta biết được nên ngày nào cũng bị cô ta bới móc kiếm chuyện. Lúc thì nói trẻ con nhà em ấy ồn ào làm cô ta không ngủ được, khi thì nói nấu cơm khói bay sang nhà cô ta… Chả biết sao chồng cô ta chịu được? Buổi tối ngủ chung một giường chả lẽ cũng sợ chật? Ha ha ha.” Nói xong che miệng cười xấu xa.
Tiền Ngọc Phượng cũng cười gian xảo.
Phó Yến Yến ngồi trên đùi Kim Tú Châu nghe thấy thì cạn lời, cảm thấy mấy người này cũng thật chẳng coi ai ra gì, còn có trẻ con ở đây đó.
Chỉ có Kim Tú Châu nhíu mày, “Vậy không dễ ở chung rồi.”
Nếu là hai nhà có mâu thuẫn thì còn có thể nghĩ cách hóa giải, nhưng chuyện bị người ta ghen tị xoi mói này sẽ không biết khi nào người ta lại giở trò.
Cô tò mò hỏi một câu, “Chồng chị ta là người thế nào?”
Tiền Ngọc Phượng lắc đầu, “Không biết, chị cũng chỉ gặp doanh trưởng Thích vài lần.”
Ba người đều im lặng, nào biết bà chị ngồi bên phải Kim Tú Châu đột nhiên thò đầu sang nhỏ giọng nói: “Doanh trưởng Thích mấy cô nói có phải Thích Mẫn không? Chị biết đấy.”
Nghe thấy vậy, ba lớn một nhỏ đồng thời quay đầu sang.
Người phụ nữ này tết tóc hai bên, mặt tròn mắt to, có điều da hơi đen, khi cười khoe hàm răng rất trắng. Chị ta nhỏ giọng lén lút nói: “Chồng cô ta lúc trước bị lừa kết hôn đấy.”
Kim Tú Châu tức khắc trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía chị ta. Tiền Ngọc Phượng thì gấp không chờ nổi hỏi: “Chuyện như thế nào?”
Chị kia rất hài lòng với phản ứng của mọi người, lúc này mới nói tiếp: “Chồng cô ta lúc trước đi xem mắt với em họ cô ta, cô bé đó vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn học hết cấp ba, nào biết khi kết hôn lại đổi thành cô ta. Nhà trai vẫn chẳng hay biết gì, ngày hôm đấy phát hiện ra muốn đổi lại, nhưng bị nhà gái nhùng nhằng không chịu. Nhà trai đã mời tới nhiều bạn bè thân thích như vậy cũng sợ bị chê cười, muốn giữ thể diện nên cưới cô ta. Đừng lo chuyện nằm chung giường chật, người ta đâu có ngủ chung giường.” Nhìn dáng vẻ như thể chị ta chứng kiến hết thảy chuyện đó vậy.
Kim Tú Châu kinh ngạc không thôi, lần đầu tiên cô nghe được chuyện như này.
Lý Quế Lan cũng kinh ngạc, tò mò hỏi thêm một câu, “Sao chị biết?”
Chị kia đắc ý nhướng mày, “Sao không biết, chồng chị với chồng cô ta trước kia thường xuyên ăn cơm cùng nhau, chồng cô ta tự kể.”
Ba người cùng tặc lưỡi, trong nhất thời không nói rõ được trong lòng có cảm nhận gì, chẳng ngờ bên trong còn có duyên cớ như vậy.
Tiền Ngọc Phượng còn muốn hỏi thêm gì đó, cô giáo Trần đã vào lớp, chị ta sợ tới mức vội vàng ngồi thẳng người.
Học xong hai tiết, Kim Tú Châu lại học được thêm không ít kiến thức mới. Vừa mới nghỉ giải lao, Tiền Ngọc Phượng và Lý Quế Lan đã vội vàng chuồn mất, Kim Tú Châu dắt con gái đi tìm Phương Mẫn còn đứng trên bục giảng.
Phương Mẫn cũng đang chờ cô. Trước đó Kim Tú Châu nghe nói Phương Mẫn ở nhà viết lách mà kiếm ra tiền, nhưng cụ thể kiếm tiền như thế nào thì Tiền Ngọc Phượng cũng không biết, Kim Tú Châu đành phải uyển chuyển hỏi Phương Mẫn, nói muốn đọc thơ văn của cô ấy. Phương Mẫn cũng không từ chối, nói ngày hôm sau đợi cô.
Phương Mẫn lấy từ trong cặp ra hai tờ báo, “Bút danh Vong Ưu Quân đó là chị, nếu em đọc thấy thích, lần sau chị lại mang cho em.”
Kim Tú Châu mỉm cười, “Cảm ơn chị.”
Phương Mẫn gật đầu, vẫy tay với cô rồi ra về. Kim Tú Châu cẩn thận gấp tờ báo lại rồi bỏ vào cặp sách.
Phó Yến Yến im lặng nhìn, không biết vì sao cô bé cảm thấy trên người Kim Tú Châu có sức sống mãnh liệt vươn đến phía trước, như thể cô đang gắng hết sức bổ sung mọi thiếu hụt của bản thân.
Phó Yến Yến không ngăn được suy nghĩ nếu đời trước cô bé gặp được Kim Tú Châu hiện tại, cho dù mỗi ngày bị ép học tập thì chắc cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, bởi vì Kim Tú Châu còn nỗ lực hơn nhiều so với cô bé.
Giống như Hạ Nham, đời trước anh ấy dường như chẳng lo học hành gì, sau đó vì muốn thi vào trường quân đội mới liều mạng học tập. Nhưng hiện giờ, mỗi ngày đều anh ấy đều nghiêm túc làm bài tập học thuộc lòng, mỗi lần thi cử đều đứng trong tốp đầu lớp.
Hai mẹ con ra cửa, đã nhìn thấy Hạ Nham chờ ở gần cửa. Giang Minh Xuyên không ở nhà, mấy ngày nay anh dẫn binh ra ngoài huấn luyện.
Kim Tú Châu chắc cũng không ngờ là cậu sẽ tới đây, vội vẫy tay với cậu.
Hạ Nham vội chạy đến gần, chủ động vươn tay dắt em gái. Phó Yến Yến nhẫn nhịn, nể mặt Kim Tú Châu nên không hất ra.
Kim Tú Châu kể chuyện lúc trước được nghe ở lớp học cho cậu, cuối cùng hỏi cậu, “Con muốn làm như thế nào?”
Hạ Nham suy nghĩ một lát, lắc đầu, sau đó do dự nhìn về phía mẹ và em gái.
Kim Tú Châu đối diện với ánh mắt trong trẻo của Hạ Nham, trong lòng mềm nhũn, kiềm chế ác niệm trong lòng, cười nói: “Chúng ta không nên giống như họ, hãy là người quân tử, nói lời hay, làm việc tốt. Chúng ta phải làm một chính nhân quân tử, phải có phẩm đức và phẩm hạnh tốt đẹp, loại người như thế này chúng ta không học theo.”
Hạ Nham ngây thơ mờ mịt gật đầu, có lẽ đã hiểu ý Kim Tú Châu, đó là không được ném đá giấu tay như những người kia, phải làm người tốt.
Phó Yến Yến đi bên cạnh Kim Tú Châu im lặng không nói gì, sau đó thả lỏng bàn tay đang nắm tay Kim Tú Châu.
Buổi tối Phó Yến Yến ngủ cùng Kim Tú Châu. Khi về đến nhà nằm trên giường, Phó Yến Yến thấy khó ngủ. Cuối cùng, cô bé cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Vì sao mẹ dạy con không được mềm lòng với bất kỳ ai, lại dạy anh trai làm quân tử?”
Khi nói những lời này, dường như cô bé đã dùng hết toàn bộ dũng khí và sức mạnh của mình.
Đời trước cũng vậy, cô bé không hiểu vì sao “Kim Tú Châu” luôn cố tình so sánh cô bé và người khác? Hạ Nham chưa từng bị những yêu cầu này, cậu đều được khen thông minh tài giỏi với mọi người, còn cô bé thì bị chê ngốc muốn chết.
“Kim Tú Châu” kia ép cô bé học hành, thi không tốt thì mắng cô bé vô dụng. Bà ấy cũng không chăm lo cho cô bé, thường ngày hay xin quần áo cũ của người khác cho cô bé mặc, sau đó lại mắng cô bé xấu, ghét bỏ cô bé làm bà ta mất mặt……
Kim Tú Châu ngạc nhiên, không ngờ con gái sẽ hỏi cô câu này. Cô mở to mắt nhìn về phía bóng người nho nhỏ nằm bên cạnh, duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé, mỉm cười yêu thương nói: “Người thì nhỏ nhưng suy nghĩ lại trưởng thành ra phết.”
Cô nói thẳng không giấu giếm: “Thật ra trước lúc mẹ nói thế với anh con, lòng mẹ nghĩ chúng ta cũng cần ăn miếng trả miếng, để anh con đến trường cũng bêu xấu chuyện nhà bọn họ, khiến bọn họ chịu hoàn cảnh như nhà ta. Thế nhưng trong phút chốc suy nghĩ ấy xuất hiện mẹ lại cảm thấy làm thế không tốt, bởi vì anh con còn nhỏ, cuộc đời của anh con còn rất dài, không cần thiết phải chú ý tới những chuyện lông gà vỏ tỏi này, càng không cần để tâm tới những chuyện xấu thế này. Hơn nữa làm một người quân tử thì dễ hơn làm kẻ tiểu nhân, cuộc sống cũng nhẹ nhàng hơn.”
“Mẹ là người rất hẹp hòi đến mức có thù tất báo, nhưng tối nay mẹ đột nhiên cảm thấy ba con nói rất đúng, có một số thứ các con đừng nên học, mẹ không muốn các con phải sống mệt mỏi giống như mẹ.”
“Bây giờ dạy anh con thế này, lúc trước lại dạy con thế khác, là do trước đó mẹ muốn truyền hết toàn bộ kinh nghiệm hữu dụng của mẹ sang cho con, như vậy về sau con có thể bớt đi rất nhiều đường vòng. Nhưng chung quy con với mẹ không giống nhau, con có cha mẹ yêu thương con, bất kể về sau con gặp phải chuyện gì thì mẹ và ba đều sẽ làm lá chắn cho con.”
Vì không có ai che chở, trước kia cô chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên sau đó con đường cô có thể đi mới càng ngày càng hẹp.
Nói tới đây, giọng Kim Tú Châu có chút bùi ngùi, nhưng lại thêm phần thư thái.
Phó Yến Yến không hiểu ý cô lắm, nhưng cô bé nghe ra được Kim Tú Châu không bất công. Không hiểu sao trong lòng cô bé thấy nhẹ nhõm.
Kim Tú Châu cúi đầu hôn trán cô bé, dịu dàng nói: “Mẹ không bất công, ngủ đi.”
Khóe mắt Phó Yến Yến ươn ướt, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Cô bé nghĩ thầm, cuối cùng cũng chờ được những lời này.
——
Đã gần đến Tết Đoan Ngọ, nhà ăn đã có nhiều thay đổi, có thêm mấy món bánh ú và trứng vịt muối, Kim Tú Châu cũng có cơ hội thi thố tài năng, làm mấy món như bánh đậu xanh, bánh phỉ thúy hoa sen, bánh hoa quế củ mài cùng với sữa đông chưng đường. Một mình cô làm không được bao nhiêu nên sau đó kéo thêm những người khác cùng làm, cũng chẳng quan tâm người ta có học mất công thức hay không.
Thấy Kim Tú Châu hào phóng như thế, mấy cậu lính hậu cần khác đều cảm thấy cô tốt tính, bình thường đều chừa nguyên liệu nấu ăn còn dư cho cô mang về, thậm chí lâu lâu còn cho cô cả món ăn dư.
Không thể không nói tuy rằng công việc ở nhà ăn bận rộn, nhưng chất lượng thực phẩm của cả nhà họ đúng là được cải thiện không ít. Trong gần nửa năm, Hạ Nham đã cao lên trông thấy, dáng dấp con gái thì càng thêm đáng yêu, làn da trắng hồng, đôi mắt long lanh, ai nhìn cũng thấy giống như bé gái trong bức tranh Tết.
Kim Tú Châu thì khỏi phải nói, làn da trắng trẻo mịn màng. Người khác hỏi thì cô chỉ khăng khăng là do hơi nước trong nhà bếp. Nghe vậy nên rất nhiều chị vợ lính cũng thích dùng hơi nước xông mặt khi nấu cơm, cuối cùng có một chị không cẩn thận bị bỏng, còn tìm tới cửa tính sổ.
Việc này bị Giang Minh Xuyên biết được, ôn tồn tiễn người ra về, lúc trở lại thì lôi Kim Tú Châu ra thuyết giáo một chặp, bảo cô không được nói lung tung với người ngoài.
Kim Tú Châu chột dạ sờ sờ mũi.
Hôm nay Tết Đoan Ngọ, Kim Tú Châu bận việc buổi sáng xong thì mang một giỏ đồ ăn về nhà. Những thứ này được coi như là phần thưởng của nhân viên làm việc ở nhà ăn, có mấy món bánh ú bánh ngọt, còn có hai món bếp trưởng Trương làm.
Từ sáng sớm bếp trưởng Trương đã bận rộn, hôm nay có lãnh đạo tới thị sát nên nhà bếp vô cùng náo nhiệt.
Hai mẹ con vừa đi vừa ăn. Về đến nhà, Hạ Nham đang ngồi ở băng ghế ngoài sân làm bài tập, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, nhìn thấy hai mẹ con Kim Tú Châu, ánh mắt cậu sáng lên.
Kim Tú Châu vẫy tay gọi cậu, “Mau tới đây ăn.”
Mấy ngày nay Hạ Nham đã ăn không ít bánh ú nhưng lúc được gọi vẫn quăng bút xuống rồi lon ton chạy tới, chọn một cái bánh ú nhân táo đỏ mà cậu thích ăn nhất.
Khi vào nhà Kim Tú Châu bỏ bánh ú bánh ngọt trong giỏ ra, sau đó lại vào trong bếp cầm thêm mấy cái đĩa ra chia. Ngoài bánh ú nhân thịt và bánh ú nhân táo đỏ sáng nay nhà ăn làm, bếp trưởng Trương còn tự bỏ tiền ra mua nguyên liệu làm bánh ú nấm trứng mặn và bánh ú nhân chân giò hun khói. Đây là món ăn ở quê của ông, khi lớn tuổi lại nhớ tới hương vị ngày xưa.
Bánh ú cũng không nhiều, Kim Tú Châu đếm số lượng rồi xếp vào mỗi đĩa mấy cái, sau đó dặn dò hai đứa nhỏ, “Hai đứa mang đĩa này sang nhà đoàn trưởng Nghiêm, nói rằng ba mẹ cháu chúc hai bác ngày Tết đoàn tụ xum vầy, tình nghĩa dài lâu, đã nhớ chưa?”
Thật ra tốt nhất thì Kim Tú Châu nên tự mình đưa sang, nhưng đề phòng người khác bàn tán, hai đứa nhỏ mang sang thì hợp lý hơn.
Hạ Nham đang ăn đầy mồm, gật đầu thật mạnh, sau đó cẩn thận bê đĩa ra cửa, Phó Yến Yến đi theo sau.
Kim Tú Châu tự mình bưng hai đĩa bánh ú khác sang hàng xóm. Nhà hàng xóm náo nhiệt hơn nhiều so với nhà bọn họ. Hôm nay trường học nghỉ, Ngô Tiểu Quân và Đại Nha đều ở nhà, thím Ngô là người tương đối truyền thống, sáng sớm đã bắt bọn chúng quét tước nhà cửa, còn mình thì kéo Tiền Ngọc Phượng vào bếp nấu nướng.
Đại Nha đang giặt giày ở trong sân. Qua một thời gian không gặp, Đại Nha đã bạo dạn hơn rất nhiều, khi nhìn thấy Kim Tú Châu cô bé thoải mái ngẩng đầu chào hỏi: “Cô Kim ——”
Kim Tú Châu gật đầu, “Mẹ với bà cháu đâu?”
Ngô Tiểu Quân đang chẻ củi trong sân, cho dù được cưng chiều từ bé nhưng việc cần làm vẫn phải làm.
Nghe hỏi vậy, cậu chàng quay vào bếp gọi to một tiếng, “Mẹ —— cô Kim tới này.”
Cậu chẻ xong thanh củi trong tay rồi ném rìu xuống, cười hì hì xán lại gần: “Cô ơi, cô có món gì trông ngon thế?”
Kim Tú Châu đưa đĩa bánh cho cậu, “Cháu nếm thử xem, buổi sáng mới làm.”
Ngô Tiểu Quân không khách khí cầm ăn thử.
Tiền Ngọc Phượng đi ra, Kim Tú Châu trò chuyện mấy câu với chị ta rồi chuẩn bị về. Thím Ngô lấy hai cây lạp xưởng từ trong phòng bếp ra cho cô, “Đồ dưới quê mới gửi lên, hấp xào ăn đều ngon, cháu cầm về ăn thử đi.”
Kim Tú Châu cười: “Vậy cháu không khách sáo với thím.”
“Hai nhà chúng ta còn khách với sáo cái gì?”
Tiền Ngọc Phượng tiễn cô ra cửa, Kim Tú Châu tò mò hỏi: “Lạp xưởng do nhà bác Tiểu Quân gửi tới à?” Nếu là thế thì nhà kia cũng không tệ lắm.
Mặt Tiền Ngọc Phượng lộ vẻ khinh thường, “Lấy đâu ra? Là nhà em trai của mẹ chồng chị gửi tới. Họ muốn nhờ Trụ Tử tìm giúp cho cháu gái nhà đấy một đối tượng. Nhà bọn họ là người thành phố, trước kia coi thường nhà bọn chị, bây giờ cháu gái nhà đấy là thanh niên trí thức* phải xuống nông thôn nên mới vội vã tìm Trụ Tử hỏi có người thích hợp hay không. Mẹ chồng chị còn muốn giúp, nhưng chọn người thường thì nhà bọn họ lại không ưng ý.”
*Trong thời gian Đại cách mạng văn hóa nhiều thanh niên trí thức ở các thành phố đã phải xuống nông thôn để lao động sản xuất.
Kim Tú Châu cũng không biết đáp gì, chỉ bảo: “Chị nói vậy với em thì được, nhưng đừng nói thế trước mặt thím Ngô đó.”
Tiền Ngọc Phượng cười, cảm thấy Kim Tú Châu đang lo lắng dùm mình, “Đương nhiên rồi, chị cũng không ngốc.”
Buổi trưa Giang Minh Xuyên về ăn một bữa cơm rồi đi luôn, trước khi đi còn nói với Kim Tú Châu: “Buổi tối anh không về ăn cơm, đúng rồi, bảy giờ tối ở Hội trường có biểu diễn, em có muốn đi xem không?”
“Bảy giờ ạ?” Hạ Nham dùng ánh mắt sáng rực nhìn về phía Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu do dự, “Đến lúc đó rồi tính.”
Nhưng cô lại nói với Hạ Nham: “Con ăn cơm xong rồi đi xem với Tiểu Quân, mẹ sẽ nói một tiếng với thím Tiền.”
Hạ Nham gật gật đầu, không còn hứng thú như nãy nữa. Cậu thích đi với mẹ và em gái hơn.
Có điều buổi chiều Kim Tú Châu nhận được tin báo tối nay không cần tới lớp xoá nạn mù chữ. Nghe được tin này Hạ Nham vui vẻ nhất, lập tức chạy sang nhà hàng xóm nói với Ngô Tiểu Quân rằng buổi tối cậu muốn ngồi cùng mẹ và em gái, không đi cùng Ngô Tiểu Quân nữa.
Kim Tú Châu thấy thế cười bất đắc dĩ, “Đúng là trẻ con.”
Phó Yến Yến nghe thế, nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy có phải ngày thường biểu hiện của mình quá già dặn không?
Sáu giờ rưỡi tối, Kim Tú Châu dẫn hai đứa nhỏ ra cửa, trước đó cô nghe nói, bởi vì quá đông người nên tốt nhất là bọn họ tự mình mang ghế đi, ở đó có khi không còn ghế ngồi.
Hạ Nham một mình xách hai cái ghế, vô cùng hăng hái.
Khi bọn họ tới nơi, phía trước đã ngồi đầy người, chỉ thấy từng hàng quân trang, nhìn qua thì không phân biệt được ai với ai. Sân khấu bố trí rất rực rỡ, tất cả đều có màu đỏ rực, phía dưới còn có người chụp ảnh.
Kim Tú Châu đi với nhà Tiền Ngọc Phượng. Tiền Ngọc Phượng có kinh nghiệm, chị ta dẫn Kim Tú Châu đi sang hướng bên phải, sau đó tìm một chỗ ở vị trí giữa giữa ngồi xuống, còn nhiệt tình giải thích với cô: “Cũng chỉ là ca hát khiêu vũ, nhưng năm ngoái có diễn xiếc với kịch Hoàng Mai, xem cũng hay lắm.”
*Kịch Hoàng Mai: một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Diễn xiếc thì Kim Tú Châu biết, đã có lần cô và Hầu gia tới trà lâu dự tiệc, dưới lầu có biểu diễn, lúc ấy cô mải xem đến nỗi quên cả rót trà, quả thật xuất sắc.
Nhưng còn kịch Hoàng Mai thì cô không biết.
Người càng lúc càng đông, cuối cùng Tiền Ngọc Phượng còn dịch ghế sát sang chỗ Kim Tú Châu, hai người phải ngồi sát với nhau mới đủ chỗ.
Khoảng gần bảy giờ, một đôi nam nữ mặc quân trang lên sân khấu, trong tay họ cầm một thứ gì đó để nói, âm thanh rất lớn, truyền khắp toàn bộ hội trường.
Tiền Ngọc Phượng phổ cập khoa học cho Kim Tú Châu, “Đây là microphone.”
Kim Tú Châu ngạc nhiên gật gật đầu.
Người dẫn chương trình nói một hồi những lời hoa mỹ rồi mời một người đàn ông trung niên lên hát, giọng hát rất lớn vang dội cả hội trường.
Các bài hát ở đây và triều Đại Cảnh khác nhau rất nhiều. Tuy Kim Tú Châu nghe không quen nhưng cũng cảm thấy rất hay. Sau đó là bài múa của các nữ chiến sĩ văn công, ai cũng uyển chuyển yểu điệu, làm đám trẻ con ngồi ở dưới xem hưng phấn vỗ tay rào rào.
Kim Tú Châu cũng không nhịn được khen: “Múa đẹp quá.” Cô nào cũng cười tươi như hoa, làm ai nhìn cũng thích.
“Tất nhiên rồi, không phải ai cũng có thể trở thành chiến sĩ văn công, chỉ xét về ngoại hình đã lọc lên lọc xuống bao nhiêu lần, hơn nữa về sau đa số các cô ấy đều được gả rất cao.”
Nói tới đây, Tiền Ngọc Phượng có phần hâm mộ. Chị ta nhìn về phía cô bé trong lòng Kim Tú Châu: “Yến Yến nhà ta xinh như vậy, sau này cũng làm nữ chiến sĩ văn công nhé. Chị còn nghe kể rất nhiều nữ chiến sĩ văn công đã kết hôn với con trai của lãnh đạo đấy.”
Kim Tú Châu cúi đầu nhìn con gái. Hẳn là cô bé đã nghe thấy, vẻ mặt có hơi ngây ra. Kim Tú Châu thấy mà buồn cười, xoa đầu cô bé, giọng dịu dàng: “Còn chưa lo xa như vậy, để sau này xem con bé thích gì.”
Tiền Ngọc Phượng vô tư gật gật đầu, cảm thấy hai vợ chồng Kim Tú Châu quá nuông chiều con cái, không nỡ để con cái chịu khổ. Nếu là Đại Nha nhà chị ta thì nhất định chị ta sẽ đưa đi học khiêu vũ từ sớm.
Chỉ riêng Phó Yến Yến nhớ tới một chuyện, đời trước Đường Doanh con gái của Triệu Vận là một nữ chiến sĩ văn công, sau này quen với cháu trai của một lãnh đạo lớn, rồi bắt đầu hẹn hò.
Khi nghe những lời này của Kim Tú Châu, trong lòng cô bé thấy ngọt ngào. Cô bé đột nhiên nhớ tới tối đó Kim Tú Châu từng nói đường đời mai này của cô bé và Hạ Nham còn dài, đừng nên bị một số việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này ảnh hưởng.
Đúng vậy, đời này cô bé sẽ sống thật tốt, sẽ làm những gì mình thích, sẽ không bị những người khác ảnh hưởng.
Buổi diễn rất náo nhiệt, đặc biệt là khi diễn ra tiết mục xiếc, tiếng vỗ tay không ngừng. Kịch Hoàng Mai diễn cũng rất hay, khi kết thúc có nhiều người không tự giác ngâm nga theo.
Buổi diễn kết thúc lúc chín giờ rưỡi.
Khi kết thúc, không biết Giang Minh Xuyên chạy từ đâu tới, anh đón lấy Phó Yến Yến trong lòng Kim Tú Châu. Người quá đông, Kim Tú Châu sợ người khác giẫm phải con gái nên bế cô bé lên.
Sau khi Giang Minh Xuyên bế lấy con gái, lại giơ tay xoa xoa đầu con trai rồi móc trong túi ra mấy miếng chocolate, cất trong túi hơi lâu, kẹo đã hơi chảy.
Anh đưa chocolate cho Kim Tú Châu trước.
Kim Tú Châu cũng không khách sáo, còn hơi lóng ngóng bóc giấy gói kẹo ra, nhìn thanh kẹo đen xì xì, hơi nghi ngờ nhìn về phía Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên nói với cô: “Đây là chocolate, là kẹo nước ngoài.”
Kim Tú Châu yên tâm khẽ cắn một miếng, chân mày cau lại. Đắng quá, hương vị rất kỳ lạ, nhưng ăn lại rất thơm, trong vị đắng còn có chút ngọt.
Cô lại nhìn lần nữa về phía Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên một tay ôm con gái, một tay bóc giấy gói kẹo, Phó Yến Yến há to miệng ăn, bên cạnh con trai cũng ăn, cái miệng nhỏ nhem nhuốc, chỉ có anh không ăn.
Kim Tú Châu bèn đút miếng chocolate còn lại trong tay cho anh.
Giang Minh Xuyên nhìn thanh kẹo được đưa tới bên miệng, không nỡ ăn, “Em ăn đi, trước kia anh từng ăn nhiều rồi.”
Kim Tú Châu nghe xong có chút buồn cười, cũng chỉ là kẹo thôi mà, trước kia món hiếm lạ gì mà cô chẳng từng ăn?
Nhưng Giang Minh Xuyên không biết những chuyện đó. Trong suy nghĩ của anh, hiện giờ kẹo chocolate này là món ngon nhất.
Kim Tú Châu không nghe, tiếp tục đưa tới bên miệng anh, “Nhưng em cũng muốn cho anh nếm thử.”
Trong lòng Giang Minh Xuyên ấm áp, đành phải cúi đầu ăn, hương vị vẫn giống như khi còn nhỏ nhưng sao lại thấy ngon hơn.
Cả nhà Tiền Ngọc Phượng đứng bên cạnh. Bọn họ đang chờ người đằng trước đi bớt. Trong mắt Ngô Tiểu Quân chỉ thấy có mỗi kẹo, kéo nhăn hết quần áo Tiền Ngọc Phượng. Cậu muốn ăn nhưng xấu hổ không dám xin.
Tiền Ngọc Phượng cảm thấy xấu hổ, nhỏ giọng nói với cậu: “Ba con cũng có, về nhà rồi ăn.”
Ngô Tiểu Quân bĩu môi, “Ba không có thì sao?”
Tiền Ngọc Phượng không biết trả lời sao bởi chị ta chỉ thuận miệng dỗ con trai vậy thôi.
Hạ Nham nghe thấy, luyến tiếc nhìn kẹo trong tay. Cậu nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cắn răng bẻ một phần cho Ngô Tiểu Quân, “Đây, cho anh Tiểu Quân, anh với chị Đại Nha chia nhau ăn.”
Ánh mắt Ngô Tiểu Quân sáng lên, lập tức nhận lấy, còn do dự hỏi một câu, “Cho anh thật à?”
Cậu chàng hỏi Hạ Nham, nhưng mắt lại nhìn về phía Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên không nói gì. Hạ Nham nói với cậu, “Anh với chị Đại Nha chia nhau ăn, bằng không không cho anh.”
Đại Nha vội xua tay, “Hai đứa ăn đi, chị không đói bụng.”
Ngô Tiểu Quân nghe vậy thì hơi chần chừ, nhưng nghe thêm câu của Đại Nha thì chưa nghĩ đã vội nói: “Chị nói chị không đói bụng.”
Hạ Nham còn chưa nói gì, thím Ngô đã bảo: “Chia cho chị con một nửa.”
Ngô Tiểu Quân không sợ mẹ, nhưng lại sợ bà nội, bởi vì trong nhà, ba mẹ đều phải nghe bà nội. Cậu chàng bĩu môi nhưng vẫn bẻ một nửa cho chị gái. Cậu cầm một nửa ăn từ từ, sau đó cười với Hạ Nham, “Ăn ngon thật.”
Nếu là cậu thì chắc không nỡ chia cho Hạ Nham, nhưng Hạ Nham lại hào phóng chia cho cậu. Trong lòng Ngô Tiểu Quân vừa vui lại vừa ngượng ngùng.
Hạ Nham thì không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì cậu thích người bạn Ngô Tiểu Quân này hơn là kẹo.
Mẹ kỳ vọng cậu thành người quân tử, cậu không biết thế nào là quân tử, chỉ cảm thấy làm thế là giống quân tử rồi.
Hai nhà tới cửa hội trường thì tách ra, mấy người Tiền Ngọc Phượng còn phải đợi Ngô Nhị Trụ cùng nhau về nên nhà Kim Tú Châu về trước.
Tiền Ngọc Phượng nghe thấy Kim Tú Châu khen Hạ Nham là đứa bé ngoan, biết chia sẻ, ngày mai sẽ làm món ngon cho cậu ăn. Giang Minh Xuyên cũng nói làm người thì không nên mãi coi trọng vật chất, vẫn nên bồi dưỡng cuộc sống tinh thần hơn.
Cách thật xa mà vẫn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của cậu nhóc Tiểu Nham.
Tiền Ngọc Phượng có chút hoảng hốt, bởi vì Tiểu Nham ở nhà chị ta cũng hơn nửa năm nhưng trước giờ chưa từng thấy cậu bé cười vui vẻ như vậy.
Chẳng mấy chốc Ngô Nhị Trụ đã đi ra, anh ta vừa đi tới vừa nói cười với người khác, sau đó vẫy tay tạm biệt người ta rồi nhận lấy băng ghế trong tay thím Ngô, hỏi mấy người họ buổi tối nay xem diễn thấy hay không?
Ngô Tiểu Quân không muốn trả lời, hỏi thẳng ba cậu kẹo đâu.
Ngô Nhị Trụ có hơi sửng sốt, “Kẹo gì?”
Ngô Tiểu Quân gấp gáp, “Là cái kẹo đen đen ấy, chú Giang có, mẹ nói ba cũng có.”
Ngô Nhị Trụ chợt hiểu ra, “À, là chocolate, đó là món của người nước ngoài, không thể ăn.”
“Sao lại không ăn được? Con vừa ăn rồi, rất ngon, chú Giang có mà, của ba đâu?” Cậu còn định chia một phần cho Hạ Nham.
Ngô Nhị Trụ phớt lờ xua tay, “Đông người như thế sao ba có thể không biết ngại mà lấy kẹo? Thêm nữa, không phải con đã ăn rồi sao?”
Ngô Tiểu Quân còn muốn nói thêm, Ngô Nhị Trụ đã bất mãn nói với Tiền Ngọc Phượng: “Mình cũng thật là, sao lại nói thế với con trai.”
Tiền Ngọc Phượng nghe vậy không vui, “Con trai anh có cái nết gì anh còn không biết sao? Nó sống chết đòi ăn, tôi không nói như vậy còn biết làm thế nào? Ai bảo anh không lấy, sao doanh trưởng Giang cũng không ngại mất mặt mà lấy?”
Ngô Nhị Trụ ấm ức, “Hôm nay nhiều lãnh đạo như vậy, anh nào có tâm tư nghĩ tới chuyện khác…”
Mắt thấy hai người sắp sửa cãi nhau, thím Ngô vội lên tiếng ngăn lại, “Được rồi, thích thì về nhà mà cãi nhau, đừng gây chuyện ở bên ngoài người ta cười cho.”
Ngô Nhị Trụ đành phải ngậm miệng.
Tiền Ngọc Phượng hừ một tiếng, quay đầu sang hướng khác, cố nén cơn giận trong lòng xuống.
Chị ta nghĩ đến cảnh vừa rồi kết thúc buổi biểu diễn Giang Minh Xuyên đã tới ngay, không chỉ bế con gái cho Kim Tú Châu cho cô đỡ nặng, còn đưa kẹo cho Kim Tú Châu trước. Kim Tú Châu đút anh ăn anh còn không nỡ ăn, muốn để lại cho vợ mình ăn.
Trái ngược hẳn với người đàn ông nhà mình. Trên tay cô cầm hai cái ghế anh ta cũng chẳng nhìn thấy, chỉ nhìn đến mẹ anh ta, cũng không nghĩ tới chuyện lấy kẹo về cho hai đứa con ăn. Ngẫm lại mình đã kết hôn mười mấy năm, trước nay còn chưa được ăn viên kẹo nào chồng cho, trong lòng tức khắc thấy hụt hẫng.
Ngô Tiểu Quân và Đại Nha đi đằng sau, cậu lặng lẽ nói với chị gái: “Em thật hâm mộ Hạ Nham, ba nó rất thương nó.”
Đại Nha nhìn cậu không nói gì, trong lòng khó chịu nghĩ, rõ ràng cả nhà thương Ngô Tiểu Quân nhất. Rồi cô bé lại nghĩ tới bé gái được chú Giang bế. Nửa năm trước con bé còn nhỏ nhỏ gầy gầy đáng thương, giờ đã cao hơn, trắng trẻo mập mạp, mặc chiếc áo ngắn sạch sẽ vừa người, trên đầu tết hai cái bím tóc nhỏ, vừa thấy đã biết ngày thường được nuông chiều.
Nếu cô bé cũng có thể gặp được cha mẹ như vậy thì tốt rồi.
——
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cùng hai đứa nhỏ về nhà, trên đường Giang Minh Xuyên nói chuyện nhà ở, “Hôm nay lãnh đạo hỏi chuyện này, hẳn là cuối tháng có thể dọn vào. Hai ngày nữa sẽ tổ chức rút thăm, em có muốn đi rút thăm không?”
“Rút thăm ở đâu?”
“Chưa biết nữa, chờ lãnh đạo sắp xếp đã.”
Kim Tú Châu gật đầu, cô chưa nói gì thì con gái đang được Giang Minh Xuyên ôm trong ngực đột nhiên vươn tay, “Con muốn đi rút.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé là biểu cảm vô cùng nghiêm túc, dường như đang đưa ra một quyết định trọng đại.
Hạ Nham thấy vậy, cũng vội vàng giơ tay lên, “Con cũng muốn đi rút thăm.”
Cô bé không cần suy nghĩ đã nói: “Vận may của anh rất tệ, không được.”
Đời trước là Hạ Nham rút được căn ở cạnh cái nhà kia. Đời này ai cũng có thể đi rút thăm, nhưng Hạ Nham thì không.
Hạ Nham nghe thế có chút ấm ức, “Đã rút thăm đâu nào, sao lại nói vận may của anh kém.”
Phó Yến Yến bá đạo hừ một tiếng, “Em nói không được là không được.”
Hạ Nham phùng má, còn muốn cãi thêm, Giang Minh Xuyên đã cười ba phải, “Được rồi được rồi, cùng nhau rút.”
Lúc này Hạ Nham mới vừa lòng.
Nào biết nhóc con kia lại dứ dứ nắm đấm với thị uy với cậu, bộ dáng hung ác kiểu anh mà dám đi rút thì chết chắc.
Hạ Nham bị chọc giận, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhóc con hung dữ.”
Đúng lúc này, từ đằng sau đột nhiên có người gọi một tiếng: “Doanh trưởng Giang ——”
Cả nhà bốn người theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông mặc quân trang tầm ba bốn mươi tuổi đang dắt tay một cậu bé đi đằng sau, tay kia của anh ta cầm ghế. Thấy Giang Minh Xuyên quay đầu lại thì cười vang nói: “Còn lo là nhìn lầm rồi, không ngờ đúng là cậu.”
Không ai để ý thấy Phó Yến Yến đang nắm chặt cổ áo Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên cũng cười cười với anh ta, chào hỏi, “Doanh trưởng Dương.”
Sau đó giới thiệu với anh ta, “Đây là doanh trưởng Dương, còn đây là vợ em Kim Tú Châu, hai đứa bé là Tiểu Nham và Yến Yến.”
Kim Tú Châu cười nói: “Chào anh.”
“Chào em chào em.”
Không cần Kim Tú Châu nhắc nhở, hai đứa trẻ đã chủ động chào hỏi, “Chào bác.”
“Chào các cháu.”
Người đàn ông tươi cười gật đầu, sau đó cúi đầu bảo con mình chào hỏi. Cậu bé đứng bên cạnh anh ta tầm tám chín tuổi, nghe thấy vậy thì trốn ở phía sau người đàn ông, không nói tiếng nào.
Người đàn ông cười khó xử với hai người, “Thằng bé có hơi sợ người lạ.”
Giang Minh Xuyên gật gật đầu đã hiểu, “Hai đứa này cũng thế.”
Người đàn ông dường như nhớ ra chuyện gì, “Đúng rồi, hai ngày sau anh tổ chức tiệc rượu, hai người các em có thể tới dự không?”
Nghe vậy, Giang Minh Xuyên rõ ràng do dự một chút. Anh nhìn Kim Tú Châu bên cạnh, cô vờ như không hiểu chuyện gì, gương mặt tươi cười, khách khí nói với anh ta: “Chúc mừng anh, tới lúc đó rồi tính ạ, chưa chắc tụi em đã có thời gian.”
Người đàn ông gật đầu, “Vậy được, đến lúc đó rồi tính.”
Anh ta nương theo tầm mắt Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu. Bên ngoài trời tối đen không thấy rõ lắm nhưng có thể mơ hồ nhìn ra người cũng khá xinh đẹp, không giống lời đồn vừa già vừa xấu. Trong lòng anh ta thở phào, cảm thấy Giang Minh Xuyên hẳn là sẽ không còn nhớ thương Triệu Vận.
Sau khi tạm biệt, Kim Tú Châu đợi một lát, thấy Giang Minh Xuyên không định giải thích bèn chủ động hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”
Giang Minh Xuyên dừng một chút rồi thẳng thắn thành khẩn báo cáo, “Là doanh trưởng Dương, trước khi gặp em, vợ đoàn trưởng Nghiêm có giới thiệu cho anh một nữ công nhân, bây giờ bọn họ ở bên nhau.”
Kim Tú Châu gật gật đầu, “Thế à.”
Sau đó hỏi anh một cách đầy ẩn ý: “Nữ công nhân kia là người thế nào?”