Giang Minh Xuyên không nghĩ sâu xa, khi nghe Kim Tú Châu hỏi còn nghiêm túc nhớ lại, sau đó nói: “Người khá tốt.”
Đúng là khá tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã tặng Hạ Nham một bộ quần áo, tuy rằng hơi rộng nhưng cũng thể hiện tấm lòng.
Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu càng tươi hơn, lại hỏi: “Em thì sao?”
Giang Minh Xuyên không hiểu ýcô, “Gì cơ?”
Kim Tú Châu nhìn anh, hỏi lại một lần nữa, “So với cô ấy, trong lòng anh em là người thế nào?”
Giang Minh Xuyên dường như cảm thấy câu hỏi này có hơi khó, nhíu nhíu mày, cuối cùng nói: “Không giống nhau.”
Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu nhạt dần, “Không giống chỗ nào?”
Giang Minh Xuyên chưa ý thức được nguy hiểm, anh nghĩ thường ngày Kim Tú Châu cũng hay dỗ dành mình, cũng muốn làm vậy với cô, vì thế nói: “Là dù em không tốt tính, anh cũng thích.”
Kim Tú Châu tức giận cười, à một tiếng, “Hóa ra trong lòng anh em không phải người tốt?”
“Anh không có ý này.”
Kim Tú Châu chờ anh giải thích, nào biết Giang Minh Xuyên rối rắm cả nửa ngày cũng không biết phải giải thích như thế nào với cô, “Cô ấy là người rất để ý cái nhìn của người khác, còn em lại coi trọng cảm nhận của bản thân hơn, hai người không thể so sánh…”
“Bà cụ non” Phó Yến Yến được Giang Minh Xuyên ôm trong lòng dường như thở dài, cô bé kéo kéo cổ áo Giang Minh Xuyên, muốn nhắc anh không nên nói nữa, càng giải thích càng làm người ta hiểu lầm. Không lẽ anh cho rằng tính tình Kim Tú Châu thật sự rất tốt hả?
Kim Tú Châu chẳng buồn nghe mấy lời vô nghĩa này của Giang Minh Xuyên, cô lia mắt tới chỗ con trai, “Có phải ba con vừa rồi nói mẹ không tốt không?”
Hạ Nham không hiểu hai người đang nói gì, nghe Kim Tú Châu hỏi thì ngây ngô gật đầu. Đúng là cậu nghe được hai từ ‘không tốt’.
Trên mặt Kim Tú Châu lại hiện lên nụ cười, cô nhìn về phía Giang Minh Xuyên nhưng giọng có chút lạnh lùng, “Anh xem, con trai cũng nói nó nghe thấy.”
“…”
Giang Minh Xuyên không hiểu gì, anh không nhớ rõ mình nói cô không tốt lúc nào. Anh mấp máy môi định nói thêm, nào biết Kim Tú Châu đã xoay người bỏ đi.
Hai cha con hai mặt nhìn nhau.
Phó Yến Yến không nhịn được mắng một câu, “Hai cái người ngốc này.”
Giang Minh Xuyên cũng nhận ra Kim Tú Châu giận rồi, tức giận nhìn về phía con trai, “Con gật đầu làm gì?”
Hạ Nham ấm ức, “Chẳng phải vừa rồi ba nói thế sao.”
“…”
Giang Minh Xuyên không muốn so đo với cậu, cúi người thả con gái xuống, “Hai đứa các con theo sau nhé.” Rồi vội vàng đuổi theo.
Hạ Nham vẫn thấy không phục, oán giận nói với em gái: “Rõ ràng ba nói như vậy, còn không thừa nhận.”
Phó Yến Yến trừng cậu một cái, “Thừa nhận cái đầu anh ấy.” Nói xong cũng vội chạy đuổi theo.
Hạ Nham thấy ba với em gái đều ghét bỏ mình, trong lòng càng thêm ấm ức, cảm thấy mẹ mới là người tốt, chỉ có mẹ thích khen cậu.
Sau khi cậu đuổi theo em gái, nhìn ba mẹ đi phía trước cách đó không xa thì nói với em gái một cách lấy lòng: “Em nắm tay anh, anh chạy nhanh, kéo em theo sau.”
Phó Yến Yến: “…” Không thấy là ba cố ý thả cô bé xuống sao?
Cô bé xoay đầu nhìn về phía Hạ Nham, tên nhóc này mặt mày có vài phần hao hao với dáng vẻ tuấn tú sau này, có điều trong ánh mắt trong sáng của cậu có vài phần ngờ nghệch. Cô bé nói không chút khách khí: “Sau này nhất định anh không tìm được bạn gái đâu.”
Hạ Nham chưa nghĩ đã hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì anh là đồ óc heo!”
“Em lại mắng anh.”
——
Một ngày trước khi doanh trưởng Dương làm tiệc rượu, anh ta còn cố ý tới nhà Giang Minh Xuyên để thông báo cho hai vợ chồng. Cả nhà Kim Tú Châu mới vừa ăn xong cơm tối, ngày mai là cuối tuần nên Giang Minh Xuyên định dẫn cả gia đình lên thành phố ăn một bữa ngon vì anh mới nhận tiền lương.
Kim Tú Châu cũng không biết vì sao doanh trưởng Dương lại chấp nhất muốn bọn họ phải tới như vậy, dù sao cô cũng không muốn đi nên nhìn thẳng về phía Giang Minh Xuyên. Anh cũng không định đi nên từ chối: “Ngày mai trong nhà có việc, tôi tính dẫn bọn trẻ vào thành phố một chuyến.”
Doanh trưởng Dương dường như có chút đáng tiếc gật đầu, “Thế thì thôi vậy.”
Chờ người đi rồi, Kim Tú Châu hỏi Giang Minh Xuyên, “Anh ấy cũng tới nhà mời rồi, nhà chúng ta có nên gửi quà mừng không?”
Giang Minh Xuyên còn chưa nghĩ đến chuyện này, anh nhìn về phía Kim Tú Châu, không biết phải làm sao.
Kim Tú Châu cũng chỉ hỏi vậy thôi, quà mừng cần phải gửi, chỉ là gửi phần tiền mừng này đi thật sự khiến cô không thoải mái. Nhà cô không dự tiệc lại gửi tiền mừng, chẳng biết người ngoài nghĩ như thế nào?
Trong lòng nghĩ như thế lại thấy oán trách cái gã doanh trưởng Dương kia “Người này cũng thật là, chả hiểu sao lại phải tới tận nhà một chuyến?”
Giang Minh Xuyên không muốn nghĩ xấu về người khác, “Có thể anh ấy cảm thấy nếu không tới tận nhà mời thì có vẻ không thành ý.”
Kim Tú Châu trừng mắt, mỉa mai: “Đúng rồi, mấy người đều là người tốt, chỉ có em là người hẹp hòi, toàn thích nghĩ xấu cho người khác.”
“…”
Giọng Giang Minh Xuyên có vài phần cam chịu, “Đã qua rồi, không phải em hết giận rồi sao?”
Kim Tú Châu hừ một tiếng, xoay người sang nhà Tiền Ngọc Phượng, hỏi chị ấy xem thành phố có chỗ nào chơi.
Hai nhà ở cách vách, nhà này có động tĩnh là nhà kia biết, Tiền Ngọc Phượng thấy Kim Tú Châu tới thì lập tức tò mò hỏi: “Vừa rồi là ai tới vậy? Sao trông quen quen.”
Kim Tú Châu biết thừa tính tình của chị ta nên kể rõ mọi chuyện. Tiền Ngọc Phượng nghe xong nhíu chặt mày, ngay cả thím Ngô đang ngồi ở cửa vá quần áo cũng nói: “Việc này chả ra sao cả, bọn họ muốn có thể diện nhưng lại đặt hai người các cháu vào vị trí xấu hổ.”
Tiền Ngọc Phượng đang chưa rõ chuyện này sai chỗ nào, nghe mẹ chồng nói vậy lập tức hiểu ngay, vội gật đầu, “Đúng thế, nếu hai người bọn em tới, đến lúc đó nhất định người ta sẽ chế giễu. Còn nhà em không đi nhưng gửi tiền mừng, nếu truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Người khác còn tưởng rằng doanh trưởng Giang chưa từ bỏ ý định với cô ta đấy, nên làm sao bây giờ?”
Kim Tú Châu nói: “Tiền mừng nhất định phải đưa, dù sao người ta cũng tới tận nhà mời rồi, nhưng bọn họ mời muộn quá. Bọn em chẳng kịp sắp xếp, định chờ ngày mai bọn họ tổ chức tiệc rượu xong xuôi rồi mang tiền mừng tới sau, cũng không biết có hợp quy củ không?”
Tiền Ngọc Phượng không hiểu mấy chuyện này lắm, nhìn về phía mẹ chồng mình.
Thím Ngô bình tĩnh nói: “Nào có gì mà không hợp quy củ? Sớm muộn gì chẳng như nhau, có đưa tiền mừng chúc phúc là được. Bây giờ đã là thời đại mới, cũng bỏ bớt các quy tắc cũ rồi.”
Kim Tú Châu mỉm cười, cảm thấy nói chuyện cùng người thông minh thoải mái biết bao, “Có những lời này của thím là cháu an tâm rồi.”
Dù sao nếu có bị người ta nói ra nói vào thì cô cứ mang lời thím Ngô ra là được, xem như đã hỏi trưởng bối rồi. Mà nếu thím Ngô đã nói như vậy là cũng đang muốn chống lưng cho cô.
Kim Tú Châu hỏi vài câu về thành phố, biết có thể tới tòa nhà bách hóa, Cung Tiêu Xã và công viên Hoà Bình chơi, sau đó ra về.
Chờ người đi rồi, Tiền Ngọc Phượng mới không nhịn được hỏi mẹ chồng, “Sao con có cảm giác lời cô ấy nói có ẩn ý?”
Thím Ngô không để ý tới chị ta, cảm thấy so với Kim Tú Châu con dâu mình còn kém xa lắm. Bà nghĩ nếu lúc trước con trai cưới con dâu giống Kim Tú Châu, cuộc sống hẳn sẽ tốt hơn. Tiểu Quân sẽ hiểu chuyện hơn, Đại Nha cũng sẽ không nhút nhát như vậy.
Trước kia bà không nhận ra vì không có ai để so sánh. Hiện tại thấy Tiểu Nham và Yến Yến càng ngày càng ngoan ngoãn, lòng bà lại có chút hụt hẫng, cảm thấy cưới vợ vẫn nên cưới người có đầu óc thông minh. Nhưng bà cũng chỉ nghĩ vậy thôi, phận ai duyên người đó. Nếu Kim Tú Châu mà vào cửa nhà bà, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả bà cũng phải nghe theo cô.
Thấy mẹ chồng lại không để ý tới chính mình, Tiền Ngọc Phượng cúi đầu bĩu môi, cảm thấy bà đối xử với người ngoài còn tốt hơn mình
Sáng sớm hôm sau, cả nhà bốn người lên thành phố.
Trời chưa sáng bọn họ đã xuất phát, Kim Tú Châu còn xin nghỉ một ngày. Đầu tiên bọn họ ngồi thuyền lên huyện thành, sau đó chuyển xe khách, tới gần mười giờ sáng mới đến thành phố.
Hôm nay là cuối tuần, công viên rất đông người, phần lớn là gia đình dắt con cái đi chơi, cũng có nam nữ trẻ tuổi nhưng không đáng kể.
Lần đầu tiên Hạ Nham tới công viên, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, cậu nắm chặt tay Kim Tú Châu, sợ đi lạc.
Giang Minh Xuyên ôm con gái đi đằng sau. Anh thấy có nhân viên bán kem bèn gọi hai người đi phía trước dừng lại, còn mình ôm con gái đi mua ba cây kem đậu xanh.
Kim Tú Châu chưa từng ăn thứ này, cô bắt chước Hạ Nham l**m một miếng, lạnh lạnh, ngọt ngọt, giải nhiệt tốt.
Cô nếm một miếng rồi đút cho Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý tới mình mới vội cúi đầu cắn một miếng.
Có đứa bé nhìn thấy bọn họ ăn kem que, ầm ĩ đòi người lớn mua. Có người miễn cưỡng mua, có người thì kéo thẳng con nhà mình đi.
Hạ Nham thấy vậy, có chút khoe khoang cố ý ăn từ từ.
Đây là lần đầu tiên cậu ăn kem que. Trước kia khi ở nhà chú, thím mua kem que cho em trai còn cậu không có. Bà nội nói với cậu chỉ có bé ngoan mới được ăn, mà cậu không biết phải làm gì nữa mới là bé ngoan, rõ ràng cậu rất nghe lời mà.
Còn khi ở nhà bà Ngô, khi thím Tiền mua cho Ngô Tiểu Quân cũng hỏi cậu ăn không. Tuy cậu rất muốn ăn nhưng vẫn lắc đầu, cậu biết, nếu thím hỏi như vậy là đã không muốn mua cho cậu. Cũng may cậu không phải quá khó chịu, bởi vì chị Đại Nha cũng không có.
Hiện giờ, rốt cuộc cậu cũng được ăn rồi, ba mẹ còn chưa hỏi gì đã mua cho cậu rồi.
Cậu rất thích ba mẹ hiện tại, còn cả em gái nữa.
Sau khi đi dạo công viên xong, cả nhà tới tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thịnh soạn, có sủi cảo, mì sợi, cá kho và sườn xào chua ngọt, ăn đến căng cả bụng.
Cơm nước xong lại tới tòa nhà bách hóa, hai người mua cho mỗi đứa nhỏ một đôi giày, còn mua dây buộc tóc cho con gái.
Giang Minh Xuyên còn muốn mua kem con sò* cho Kim Tú Châu. Cô ngó nghiêng ở quầy hàng mấy bận thì thấy còn chả bằng kem dưỡng cô tự làm, nên không mua.
*Một loại kem dưỡng da có vỏ hộp làm theo hình vỏ sò(có thể mua trên Shopee, tìm với từ khóa là Kem Bao Mei nha)
Lúc về đến nhà đã năm giờ chiều. Vừa tới nhà thì Tiền Ngọc Phượng lại mang một đĩa rau dại xào cùng một ít nấm khô sang, “Hôm nay chị về nhà mẹ đẻ lấy. Mấy ngày trước trời mưa, cháu trai chị vào trong núi hái về, mới vừa phơi khô, biết em thích ăn cái này nên chị cố ý mang về nhiều một chút.”
“Chị lúc nào cũng tốt, món gì ngon cũng nghĩ đến em.”
Tiền Ngọc Phượng nghe vậy trong lòng thoải mái, “Còn không phải sao, chị cũng chẳng thích chiếm lợi của người khác, không thể ăn đồ nhà em mãi được.”
Tiễn người đi, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên ngâm nấm rồi xào. Buổi tối ăn rau dại và nấm xào ớt cay, ăn cơm xong, Kim Tú Châu mang bát đĩa đã rửa sạch sẽ sang trả hàng xóm
Phó Yến Yến cũng theo cùng. Hạ Nham phải ở nhà làm cho xong bài tập, hôm nay cậu còn chưa viết được chữ nào.
Khi Kim Tú Châu sang nhà hàng xóm, Tiền Ngọc Phượng đang rửa bát trong bếp, thấy cô và con gái sang còn hỏi đùa Phó Yến Yến hôm nay chơi vui không?
Phó Yến Yến trả lời rõ ràng: “Chơi vui ạ, ăn kem que, buổi trưa còn ăn sủi cảo và thịt.”
Tiền Ngọc Phượng nghe xong cười, “Chỉ nhớ mỗi ăn, khó trách béo như thế.”
Phó Yến Yến: “…”
Tiền Ngọc Phượng nói với Kim Tú Châu: “Mà béo cũng tốt, nhìn là thấy thích. Đại Nha nhà chị ấy nhìn chán lắm, giống hệt ba nó, gầy tong teo.”
Kim Tú Châu an ủi nói: “Con bé chỉ đang cao lên thôi, chờ Yến Yến lớn cũng sẽ vậy.”
Tiền Ngọc Phượng chỉ thuận miệng nói chứ không để ý nhiều, còn nói thêm: “Chị bảo này, buổi chiều chị thấy hai vợ chồng doanh trưởng Dương mời cơm xong từ bên ngoài trở về, đúng lúc chị quay lại từ nhà mẹ đẻ, bọn chị gặp nhau ở cổng lớn.”
Nói tới đây, chị ta hạ giọng: “Nghe nói hai vợ chồng nhà đó hôm nay mời khách ở tiệm cơm quốc doanh trên huyện, cũng thật có tiền, bữa này cũng phải đến một hai trăm đồng ấy chứ?”
Kim Tú Châu có chút kinh ngạc, “Doanh trưởng Dương nhiều tiền như vậy sao?”
Tiền Ngọc Phượng lắc đầu, “Chị không biết doanh trưởng Dương có nhiều tiền không, nhưng vợ anh ta chắc chắn có tiền. Em chưa biết đâu, vợ doanh trưởng Dương bán suất làm ở nhà máy dệt rồi, sau này sẽ đưa con gái theo quân. Chắc chắn cô ta bán được không ít tiền, em nghĩ xem, công việc ở đó một năm phải kiếm được cỡ hai ba trăm đồng, còn được bao ăn trưa, ngày thường còn có thêm phúc lợi khác, nếu không được giá hai ba ngàn cô ta đời nào bán? Chỉ sợ hai ba ngàn là còn ít đấy.”
Kim Tú Châu nhíu mày, “Vậy có ai mua?”
Tiền Ngọc Phượng cười gian manh: “Nhiều người muốn mua lắm, hiện giờ đang có phong trào thanh niên trong thành phố xuống nông thôn. Có nhiều nhà thương con, không nỡ để chúng xuống nông thôn nên sẽ sắp xếp công việc trong thành phố.”
Kim Tú Châu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu
Tiền Ngọc Phượng an ủi cô, “E là sau này phải thường xuyên gặp mặt, em cũng nghĩ thoáng một chút.”
Kim Tú Châu nghe xong cười, “Em nào có nghĩ gì luẩn quẩn trong lòng?”
Theo quan điểm của cô, trên đời này đàn ông rất nhiều. Nếu Giang Minh Xuyên thực sự có tâm tư khác, vậy cô bỏ anh là được. Dù sao cô cũng có bản lĩnh, không sợ chết đói. Chỉ là lời này cô không tiện nói với Tiền Ngọc Phượng.
Trên đường về, Phó Yến Yến đột nhiên hỏi: “Nếu ba còn thích cô kia thì phải làm sao?”
Kim Tú Châu không ngờ con gái sẽ hỏi vậy, bước chân cô dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía cô bé.
Phó Yến Yến cúi đầu, chân đá vào cục đá bên cạnh, bình tĩnh nói: “Nếu không phải do con, mẹ cũng sẽ không gả cho ba Giang, ba Giang sẽ không cưới mẹ, nếu như cô kia sống không hạnh phúc lại tới tìm ba Giang…”
Kim Tú Châu vẫn luôn cảm thấy con gái rất thông minh, rất nhiều tầng quan hệ mà người lớn phải phân tích mới hiểu rõ được thì cô bé có thể đã nhìn thấu sau một cái liếc mắt, nhưng như Giang Minh Xuyên nói, tuệ cực tất thương, cô bé còn nghĩ nhiều hơn cô.
Đối với sự âu lo của con gái, cô cũng không có đáp án. Vì cũng có khả năng xảy ra chuyện như con bé nói, nếu người phụ nữ kia sống không vui vẻ rồi tới tìm Giang Minh Xuyên thì lúc đó giữa cô và Giang Minh Xuyên nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Khi ấy lựa chọn của cô và anh đều vô cùng quan trọng, liên quan tới việc có thể tiếp tục duy trì gia đình này không.
Cô nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ kết hôn với ba Giang không hoàn toàn vì con.”
Phó Yến Yến ngẩng đầu im lặng nhìn cô.
“Lý do chính là vì chính bản thân mẹ, mẹ không muốn cả đời này phải sống ở nơi hẻo lánh nghèo khổ đó, không muốn ngày nào cũng bị cô với bà nội của con ức h**p, càng không muốn cô con sống tốt hơn mẹ…”
Đây đều là những suy nghĩ chân thật của “Kim Tú Châu” và cô, không liên quan gì đến cô bé ba tuổi này cả.
“Bởi vì con là con mẹ, cho nên mẹ mới có thể dẫn con theo cùng. Nhưng chuyện này đều là mong muốn của mẹ, không liên quan gì tới con.”
Phó Yến Yến cũng đã từng trấn an bản thân mình như vậy, nhưng lần đầu tiên cô bé nghe lời này từ miệng Kim Tú Châu thì vẫn thấy sống mũi cay cay, không nén được nước mắt.
Đời trước Kim Tú Châu không nói thế, bà ấy nói tất cả đều do cô bé. Bởi vì cô bé, bà ta mới cố dùng loại thủ đoạn không trong sáng này ăn vạ ba Giang, nếu không phải vì cô bé thì một mình bà ta sẽ sống rất tốt, ba Giang cũng sẽ sống tốt…
Kim Tú Châu tiếp tục nói: “Bây giờ ba Giang con cũng không để bụng những chuyện đó, chúng ta không nên tự trách bản thân, cuộc sống luôn hướng về phía trước, có gì xảy ra thì sau này nói. Nếu thật sự không chung sống được với ba con, mẹ sẽ dẫn con đi, chúng ta có tay có chân, còn sợ chết đói sao?”
Sau đó cô còn đùa: “Thêm nữa, con thông minh như vậy, về sau nhất định có thể nuôi được mẹ.”
Phó Yến Yến nghe vậy nhưng không nghĩ thoáng được như Kim Tú Châu, cô bé im lặng một lát rồi rầu rĩ nói: “Con không đi, con muốn sống cùng mẹ, cũng muốn sống cùng ba Giang và anh, chúng ta là người một nhà.”
Kim Tú Châu ngẩn người, không nói gì nữa, chỉ dắt tay cô bé trở về nhà.
——
Buổi sáng hôm sau từ nhà ăn trở về, Kim Tú Châu xách theo một giỏ đồ rồi dẫn con gái ra ngoài.
Lúc đầu Phó Yến Yến còn không biết cô định đi đâu, đi một hồi mới thấy có chút quen thuộc.
Kim Tú Châu dừng ở một căn nhà có tường bao bị đổ sụp xuống một mảng, cô nhìn quanh một vòng, thấy có mấy người phụ nữ ngồi trong sân.
Mấy người phụ nữ đang nói chuyện rôm rả nhìn thấy Kim Tú Châu thì ngừng lại, người phụ nữ trung niên ngồi ở giữa rướn cổ hỏi: “Tìm ai thế?”
Sân không có cửa, Kim Tú Châu dắt tay con gái đi thẳng vào, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt nghi hoặc kia nói: “Đây là nhà doanh trưởng Dương ạ? Em tới gửi tiền mừng, ngày hôm qua có việc không tới được, hôm nay mới tiện mang sang.”
Ba người phụ nữ nhìn nhau, một người phụ nữ mặt dài kịp phản ứng đầu tiên, “Em tìm lầm nhà rồi, nhà doanh trưởng Dương ở đằng sau.”
“Ôi, là vậy ạ, thật ngại quá, em chưa sang bên này nhiều, quấy rầy rồi.”
Kim Tú Châu cười xin lỗi, xong còn rất oán giận nói: “Đều tại chồng em cả, tự anh ấy đưa sang là được, nhưng anh ấy bảo người ta đã đồn đại này kia rồi nên muốn em phải đưa sang. Doanh trưởng Dương cũng đâu thèm để ý tới mấy chuyện đó, em để ý làm gì? Doanh trại lớn như vậy, em đi một vòng loạn cả phương hướng rồi.”
Sau đó cô lại ngập ngừng vươn tay chỉ một nhà hỏi: “Là ngôi nhà kia ạ?”
Người phụ nữ tiếp chuyện lúc đầu gật đầu, “Đúng vậy, em là họ hàng của doanh trưởng Dương à? Ngày hôm qua nhà họ mở tiệc mừng.”
Nghe vậy, Kim Tú Châu cười khó xử bảo, “Nào phải thân thích gì đâu? Chồng em trước đây có xem mắt với vợ anh ấy, sau lại không thành. Tết Đoan Ngọ mấy hôm trước trên đường xem biểu diễn về nhà tình cờ gặp được nên anh ấy mời chúng em qua uống rượu mừng tiệc báo hỉ. Vốn dĩ em tưởng anh ấy nói xong rồi quên, mà hôm trước anh ấy còn chủ động đến nhà bọn em một chuyến. Cuối tuần cả nhà em thực sự có việc nên không tới được, nhưng người ta đã tới tận cửa mời, hai vợ chồng chúng em cũng không thể không nể mặt người ta, tụi em cân nhắc lại vẫn thấy nên gửi ít tiền mừng. Chồng em cảm thấy việc này làm anh ấy rất mất mặt nên bắt em đi.”
“Cũng không biết làm vậy có hợp quy củ không, thím hàng xóm nhà em nói bây giờ là thời đại mới rồi, đừng quan tâm những quy củ đó, có tấm lòng là được. Cho nên em mới sang đây, hy vọng bọn họ không để bụng.”
Ba người phụ nữ nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vài phần khác thường, cuối cùng người phụ nữ lớn tuổi kia gật đầu, “Ừ đúng vậy, có tấm lòng là được.”
“Vậy được rồi, cảm ơn mọi người, em mang đồ sang đó trước.”
Người phụ nữ còn đứng dậy đưa cô đi, “Ấy, lại đi nhầm đường rồi, cái nhà đằng sau kia cơ mà, vợ chồng bọn họ chắc là không ở nhà đâu, nhưng hẳn là có bà cụ ở nhà.”
“Vâng.”
Kim Tú Châu dắt tay con gái đi về phía căn nhà đằng sau, mới ra khỏi cổng đã nghe thấy tiếng phụ nữ nói: “Chị nhìn thấy mang theo không ít thứ tốt đâu…”
Phó Yến Yến trên đường vẫn im lặng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, “Lát nữa đến gặp người ta mẹ cũng nói như vậy sao?”
Kim Tú Châu cười, “Đương nhiên không phải.”
Phó Yến Yến gật đầu, cái hiểu cái không. Đột nhiên cô bé phát hiện khó có thể nhìn thấu tâm tư Kim Tú Châu. Nhưng như người phụ nữ kia nói, hai vợ chồng doanh trưởng Dương đều không ở nhà, khi hai mẹ con cô bé tới cửa chỉ có một bà già đang phơi quần áo.
Bà già nhìn lớn tuổi hơn thím Ngô một chút, tóc gần như đã bạc hết, nếp nhăn nơi khóe mắt rất nhiều. Nhìn thấy hai mẹ con Kim Tú Châu, bà ta hơi nhíu mày, ánh mắt mang theo vài phần dò xét.
Kim Tú Châu khách sáo hỏi: “Bác ơi, đây là nhà doanh trưởng Dương ạ?”
Bà già do dự nhìn cô, “Đúng vậy, cô là?”
Kim Tú Châu cười, “Chồng cháu là bạn của doanh trưởng Dương, họ Giang, ngày hôm qua nhà có việc không thể tới tham gia tiệc rượu, hôm nay mới bảo cháu mang lễ mừng sang đây.” Nói xong bèn lấy đồ trong giỏ ra.
Bà già nhìn thấy cô lấy điểm tâm và bao lì xì từ trong giỏ ra, ánh mắt sáng lên, gương mặt lập tức tươi cười, “Mau vào nhà mau vào nhà, sao lại khách sáo như vậy?”
“Đều là bạn bè cả ạ.”
Kim Tú Châu cười nói: “Trong nhà còn nhiều việc cần làm, bác nhận giúp cháu, cháu về trước, đừng khách sáo với cháu ạ.”
“Ôi chao” Bà già vừa nghe cô nói như vậy, giả vờ khách khí nói: “Sao lại không biết xấu hổ như vậy được?” Bà ta lau tay lên người, vui mừng nhận lấy điểm tâm và bao lì xì trong tay Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu nhiệt tình nói với bà ta hai câu, sau đó ra về. Khi đi ngang qua nhà lúc nãy cô vào nhầm còn cố ý đứng bên ngoài chào hỏi ba người kia, “Ba chị, em đi trước, vừa rồi thật cảm ơn các chị.”
Ba người thấy thế, hỏi: “Tặng đồ xong rồi sao?”
“Có người ở nhà không?”
“Có, bà ở nhà, đã đưa tận tay bà, bà cụ còn rất nhiệt tình.”
Ba người nghe xong cười cười không nói lời nào. Họ thấy Kim Tú Châu tuổi còn trẻ, chắc là dâu mới cưới, mới sang đây không bao lâu nên cái gì cũng không biết.
Về chuyện nhà họ Dương, các cô ở gần như vậy nên cũng nghe được không ít tin đồn. Vừa rồi khi Kim Tú Châu chưa tới các cô đang nói chuyện tiệc rượu ngày hôm qua, cũng không biết bà già kia nghĩ gì, trong buổi tiệc nhất quyết ép cháu trai phải gọi mẹ. Cháu trai không gọi thì đánh, hiện trường ồn ào rất khó coi.
Khi Kim Tú Châu dẫn con gái về nhà, Tiền Ngọc Phượng dường như đã chờ ở cửa từ lâu. Chị ta nhìn thấy cô về thì lôi ngược trở lại nhà mình, hỏi: “Sao rồi? Tặng đồ xong chưa?” Xem ra còn sốt ruột hơn Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu buồn cười, “Tặng rồi, nhưng người không ở nhà, trong nhà chỉ có một bà cụ.”
Tiền Ngọc Phượng nghe xong có chút thất vọng, “Chắc là mẹ chồng cô ta.”
Chị ta còn muốn nghe chuyện Kim Tú Châu chạm mặt với người kia, nhưng với hiểu biết của chị ta về Kim Tú Châu và Triệu Vận, hai người hẳn sẽ không đánh nhau đâu, khả năng cao là sẽ cười giả lả trò chuyện.
Kỳ thật Kim Tú Châu cũng muốn gặp người kia một lần, cũng may vào buổi tối khi cô và con gái tới lớp xoá nạn mù chữ, không ngờ rằng lại gặp được đối phương.
Triệu Vận mặc một chiếc váy dài màu lam vừa người, tóc tết đuôi sam, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, khi cười lên đuôi mắt cong cong, làm cho người khác cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Thời buổi này phần lớn mọi người mặc quần dài rộng thùng thình, làn da vàng vàng, tóc hoặc dài hoặc ngắn. Ai tóc dài thì bện lại, rất ít người để kiểu khác. Cô ta ăn mặc như vậy đứng giữa đám người nhìn rất nổi bật.
Dù sao thì khi người vừa vào cửa đã khiến cho không ít các chị trong lớp chú ý.
Cô ta còn ôm trong lòng một cô bé vô cùng xinh đẹp. Bé gái thắt bím tóc hai bên, cũng mặc một chiếc váy màu lam, vừa nhìn đã biết là hai mẹ con. Cô bé dường như hơi sợ người lạ, rúc trong lòng mẹ không dám ngẩng đầu.
Kim Tú Châu vốn dĩ đang nghiêm túc ôn tập, nhận thấy thân thể bé con trong lòng đột nhiên cứng đờ, lúc này mới theo tầm mắt cô bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thấy hai mẹ con xa lạ kia, cô cho rằng con gái nhìn họ nên ngẩn người bèn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, buồn cười nói: “Không có tiền đồ.”
Nghe thấy tiếng Kim Tú Châu, Phó Yến Yến mới lấy lại tinh thần. Cô bé cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, sợ Kim Tú Châu nhận ra điều gì nên cúi đầu không nói tiếng nào.
Kim Tú Châu thấy thế còn tưởng rằng cô bé không thoải mái, cô duỗi tay sờ trán cô bé, lo lắng hỏi: “Sao thế con?”
Cô bé xoay thân mình mũm mĩm đi, vùi mặt vào lòng Kim Tú Châu, lắc đầu không nói gì.
Tuy rằng Kim Tú Châu rất giỏi xem mặt đoán ý, nhưng thấy con gái như vậy cũng không hiểu tại sao. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại lần nữa, lần này đối diện với ánh mắt của người phụ nữ kia.
Cô ta đang nhìn cô, trong ánh mắt có vẻ khó hiểu và dò xét.
Thấy Kim Tú Châu đột nhiên nhìn lại lần nữa, mặt cô ta hơi giật giật, sau đó rất nhanh đã chuyển thành tươi cười. Cô ta khách khí gật đầu với cô.
Mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, nếu không phải Kim Tú Châu xưa nay nhạy bén thì e là chưa phát hiện ra. Kim Tú Châu dường như đã nhận ra điều gì, khóe miệng cười mỉm, lần nữa cúi đầu dỗ dành con gái.
Triệu Vận mang tâm trạng bất an tìm vị trí ngồi xuống.
Từ chỗ ngồi của cô ta bên này, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy người phụ nữ ngồi giữa bàn đầu tiên. Người kia thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, làn da trắng trẻo, mái tóc đen dài mềm mại được cô tùy ý búi ở sau đầu, cài một cây trâm gỗ, lộ ra vầng trán trơn rộng, đôi mắt đen nhánh, môi hồng răng trắng.
Người đó cũng không mấy chú trọng tới ăn mặc và trang điểm, cô ấy mặc quần dài ống rộng màu xám giống những người khác, ống quần rộng thùng thình, mới nhìn qua thì không có gì nổi bật, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì cả người giống như là được chiếu sáng, làm người khác không rời được mắt.
Không chỉ như thế, trên người cô ấy còn toát ra khí chất rất đặc biệt, vừa biếng nhác, vừa hững hờ. Khi cô ấy nhìn người khác, lại khiến đối phương có cảm giác bị cô ấy thắng thế hơn. Người khác nói với cô ta rằng vợ doanh trưởng Giang rất xấu, vừa già lại vừa gầy, trông như đứa ăn xin. Lúc mới tới cô ta còn kích động mà giờ khắc này thì như thể bị tạt một chậu nước lạnh. Đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân hao tốn tâm tư sửa soạn một hồi thật nực cười.
Triệu Vận thất thần suốt hai tiết học, hai vị giáo viên giảng gì cô ta cũng không nghe lọt nổi một câu, chờ khi tan học mọi người đi hết rồi cô ta mới đứng dậy.
Vừa ra khỏi phòng học, cô ta nhìn thấy một nhà bốn người cách đó không xa. Tuy bóng người cao lớn quay lưng về phía cô ta, nhưng vừa liếc mắt một cái cô ta đã nhận ra anh.
Người đàn ông ôm lấy bé gái trong lòng người phụ nữ kia, đặt cô bé lên vai mình, mà thằng bé tên Hạ Nham vốn thẹn thùng kia lại chủ động nhận lấy cặp sách trên tay người phụ nữ. Người đàn ông dường như muốn nói với cô ấy câu gì, lúc xoay người không cẩn thận làm cô bé trên vai giật mình vội nắm lấy tóc anh, người phụ nữ thấy thế tức giận đánh anh…
Triệu Vận lặng lẽ nhìn, đúng lúc này, Dương Diệu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô ta, gương mặt tươi cười, “Đi thôi, về nhà thôi.”
Triệu Vận dừng một chút, “Sao anh lại qua đây?”
Dương Diệu cười cười không nói gì. Anh ta nghe nói mỗi ngày Giang Minh Xuyên đều tới đón vợ tan học nên cũng tới đón vợ mình, không muốn kém hơn. Dương Diệu duỗi tay muốn ôm cô bé trong lòng Triệu Vận, cô ta lại tránh đi theo bản năng, thấy tay Dương Diệu chững lại, vội giải thích: “Con bé vẫn có chút sợ người lạ.”
Dương Diệu gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Thấy không khí có chút xấu hổ, Triệu Vận nói: “Đi thôi.”
Trên đường, Triệu Vận không nhịn được hỏi: “Không phải anh nói vợ Giang Minh Xuyên khó coi lắm sao? Tối nay em nhìn thấy rồi, khá là xinh đẹp mà.”
Dương Diệu không biết có phải do anh ta cả nghĩ không nên quay đầu nhìn vợ, thấy trên mặt cô ta không có cảm xúc gì, có chút lấy lòng nói: “Ở trong lòng anh, cô ta không đẹp bằng một nửa em.”
Triệu Vận cúi đầu, nghe được lời này thì lẳng lặng nhếch khóe môi, nhưng cô ta cười không nổi. Lưu Hồng Nguyệt nói với cô ta người kia rất xấu, Dương Diệu cũng nói như vậy làm cô ta thật sự tin.
Đêm nay cô ta không nên tới.
——
Sáng cuối tuần, Kim Tú Châu dẫn Hạ Nham và con gái đi rút thăm.
Địa điểm rút thăm là ở sân thể dục. Hình như toàn bộ các chị vợ lính đều tới, ngoài những gia đình cần tới rút thăm, còn cả những gia đình đã sống ở nhà lầu tới đây xem náo nhiệt.
Từ buổi sáng Tiền Ngọc Phượng ra cửa đã bắt đầu xoa tay, miệng không ngừng lẩm bẩm tầng ba làm cho Kim Tú Châu cũng thấy căng thẳng.
Thời gian là chín giờ sáng, vì để mọi người chịu phục, trình tự rút thăm dựa theo thành tích chạy bộ của các chị vợ lính.
Đúng vậy, trước khi rút thăm mọi người phải thi đấu chạy bộ tám trăm mét.
Cũng không biết là ai nghĩ ra ý tưởng này. Mọi người nghe tin này, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, có người vui mừng, có người ưu sầu.
Kim Tú Châu không hiểu lắm, vội vàng hỏi Tiền Ngọc Phượng. Sau khi Tiền Ngọc Phượng giải thích cho cô, cô lại càng thấy lo lắng hơn. Nếu bảo cô học thuộc, viết chữ, làm thơ thì còn được, chuyện chạy bộ này quả thực là làm khó cô.
Nhưng cho dù nói thế nào thì vẫn phải chạy.
Kim Tú Châu và những người khác xếp hàng trên vạch xuất phát. Khi trọng tài hô bắt đầu, Kim Tú Châu và mọi người đều bắt đầu chạy, chẳng biết do gần đây ăn ngon hay do mỗi ngày sớm tối gì đều phải đi bộ, vậy mà cô lại chạy rất nhanh.
Bên ngoài Hạ Nham và Phó Yến Yến nhìn thấy, đều kích động cổ vũ cô cố lên.
Kim Tú Châu không quan tâm tới gì khác, chỉ chạy về phía trước, cuối cùng chạy được thành tích thứ tám.
Sau khi kết thúc cô thở hổn hển, hai đứa một trái một phải vui vẻ đỡ cô. Hạ Nham nói ngọt như mía lùi, “Mẹ thật lợi hại, mẹ chạy quá nhanh…”
Kim Tú Châu xoa xoa đầu cậu. Vẫn là con gái hiểu cô, nói hộ tiếng lòng: “Im đi, đang mệt chết được.”
Hạ Nham bĩu môi.
Khi rút thăm, Phó Yến Yến bá đạo đoạt lấy số thứ tự trong tay mẹ, chạy lên trước bốc thăm.
Hạ Nham cũng không tức giận, chỉ dõi ánh mắt trông mong nhìn theo em gái, thấy em gái cười giơ dãy số phòng trên tay, lập tức kích động chạy lên rồi lớn tiếng hét với Kim Tú Châu: “Mẹ ơi, là tầng ba.”
Sau đó lại bắt đầu không so đo hiềm khích trước đây khen em gái, “Em gái anh thật lợi hại.”
Kim Tú Châu cũng cười.
Cách một khoảng Triệu Vận nghe thấy nên quay đầu nhìn qua.
Cô bé đứng bên cạnh cô ta cũng nghe thấy, nhìn về phía Hạ Nham, sau đó có chút kinh ngạc nói: “Mẹ ơi, là anh đó.”
Triệu Vận khẽ ừ một tiếng.
Bà cụ Dương cũng cầm số nhà mới đi đến chỗ họ, là tầng bốn, nhưng bà ta vẫn có chút không hài lòng. Nghe người ta nói tốt nhất nên ở tầng ba. Bà ta không cảm thấy vận may của mình là nguyên nhân mà quay sang trách Triệu Vận chạy quá chậm, “Nếu cô chạy nhanh hơn một chút thì tốt rồi.”
Vẻ mặt Triệu Vận thản nhiên, “Mẹ cũng có thể không ở.” Rồi dẫn con gái đi thẳng.
Bà Dương sửng sốt một chút, sau khi hiểu ra thì muốn mắng người, nhưng hai mẹ con kia đã đi xa. Bà ta nhìn quanh thấy nhiều người như vậy nên nén nhịn đi theo
Giữa trưa Giang Minh Xuyên về, biết được con gái rút thăm được tầng ba, anh khen cô bé thật giỏi.
Phó Yến Yến có chút ngượng ngùng xoay người đưa lưng về phía anh.
Hạ Nham thấy thế không nhịn được lên án, “Ba khen em, em không nói lời nào, anh khen em thì em chê anh là vua nịnh nọt.”
Phó Yến Yến hừ một tiếng, chẳng hề thấy mình sai ở đâu.
Giang Minh Xuyên vào bếp hỗ trợ.
Kim Tú Châu thấy anh vào, xoay người đưa lưng về phía anh hờn dỗi nói: “Buổi sáng khi thi chạy, người tốt trong lòng anh vẫn luôn đuổi theo em, tay chân cô kia nhỏ như thế, chạy xong chắc cũng mệt không ít đâu.”
Giang Minh Xuyên vừa nghe, da đầu căng lên, “Ai là người tốt trong lòng? Không được nói bậy.”
Kim Tú Châu hừ một tiếng. Thần thái và động tác hai mẹ con quả thực giống nhau như đúc. Giang Minh Xuyên dở khóc dở cười.
Kim Tú Châu vứt giẻ lau trong tay lên trên bệ bếp, xoay người đối diện với anh, lông mày nhướn lên, “Em nói sai chỗ nào? Không phải anh nói cô ấy là người tốt, em là người xấu sao?”
“Chuyện này phải làm sao em mới bỏ qua được?”
Kim Tú Châu vươn ngón tay chọc chọc vào ngực anh, “Qua gì mà qua? Mơ đi, việc này em sẽ nhớ cả đời.”
Lần này, Giang Minh Xuyên nổi da gà, anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa, không thấy hai đứa nhỏ nên tiến lên một bước nhỏ giọng lấy lòng nói: “Vậy làm sao em mới hết giận?”
Kim Tú Châu khoanh tay lườm anh trắng mắt, không nói gì.
Vẻ mặt Giang Minh Xuyên lúng túng tiếp tục lấy lòng nói: “Đừng giận nữa được không?”
Anh không biết dỗ người khác, chỉ biết nói đi nói lại câu này. Từng này tuổi rồi nhưng người duy nhất anh dỗ dành là Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu cũng hiểu rõ anh thế nào, cô không làm khó anh, vươn tay quơ quơ trước mặt anh, hỏi: “Đẹp không?”
Giang Minh Xuyên không hiểu sao cô đột nhiên hỏi đẹp hay không, nhưng vẫn đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Đẹp.”
Đúng là đẹp, vừa trắng lại vừa nhỏ.
Kim Tú Châu cũng gật đầu nói: “Đúng, em cũng cảm thấy đẹp, nếu mà đeo một chiếc đồng hồ lên thì càng đẹp.” Nói xong lại xoay đầu nhìn anh.
“…”
Kim Tú Châu thấy anh im lặng hồi lâu, cho rằng anh tiếc tiền, mặt cô lập tức xị ra, “Được rồi, em không xứng dùng đồ xịn.”
Giang Minh Xuyên dở khóc dở cười, “Anh đâu bảo không mua cho em? Anh đang nghĩ vay tiền mua cho em hay là chờ tháng sau được phát lương rồi mua cho em.”
Kim Tú Châu không cần suy nghĩ đã trả lời: “Vay tiền.” Mua sớm dùng sớm. Tiền của đàn ông chỉ có tiêu cho mình mới có lời.