Giang Minh Xuyên nói được thì làm được, tới cuối tuần, anh dẫn Kim Tú Châu tới tòa nhà bách hóa trên huyện.
Quầy đồng hồ ở tầng hai, ở cửa có không ít người đang xem nhưng mua lại không có mấy người, chỉ có một cô gái trẻ đi cùng cha mẹ đang cầm một chiếc đồng hồ màu nâu đeo thử.
Khi Kim Tú Châu đến gần nghe thấy cha cô bé nói: “Xuống nông thôn là phải làm việc nhà nông, mua đồ đắt như vậy quá lãng phí tiền, đổi cái tiện dùng đi, ba xem cái này cũng rất đẹp.” Rồi chỉ vào một đồng hồ màu bạc.
Cô gái vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt cũng héo đi vài phần, không còn hứng thú như lúc đầu.
Người phụ nữ đằng sau cô gái nhíu mày, “Ông nói những thứ này để làm gì? Con gái thích là được, con bé còn phải xuống nông thôn, còn không thể dùng đồ tốt?”
“Mua đi, mẹ mua cho con.”
Cô gái lúc này mới vui vẻ trở lại, trề môi làm nũng nói: “Chỉ có mẹ là tốt.”
Kim Tú Châu cúi đầu nhìn, đồng hồ quá nhiều, kiểu dáng gì cũng có, cô sốt sắng bảo người ta lấy ra một chiếc đồng hồ dáng vỏ Tonneau* màu vàng, dây đồng hồ màu nâu. Nhân viên cửa hàng thấy cô có ý muốn mua, khi mang ra cho cô thử đã giới thiệu: “Đây là đồng hồ máy cơ nhập khẩu, giữ gìn cẩn thận có thể sử dụng cả đời đấy.”
*Dáng vỏ Tonneau: giống với hình dáng một thùng rượu – hai đầu thẳng và hai cạnh bên hơi cong.
Kim Tú Châu gật đầu, lại nhìn trúng một chiếc đồng hồ dáng vỏ Oval, bảo nhân viên cửa hàng lấy ra cho cô xem.
Nhân viên cửa hàng khen ngợi: “Mắt nhìn của cô đây thật tốt, đây là hàng nhập khẩu của nước R, trong cửa hàng của chúng tôi chỉ có tổng cộng hai chiếc, một cái ngày hôm qua đã có người mua rồi.”
Kim Tú Châu chỉ cười không nói gì, lại yêu cầu lấy cái đồng hồ khác mình nhìn trúng ra xem.
Giang Minh Xuyên đứng ở bên cạnh chờ, hai cái một lớn một nhỏ, căn bản không nhìn ra có gì khác nhau.
Chỉ có Phó Yến Yến tò mò thò đầu nhìn, khi Kim Tú Châu xoay đầu hỏi Giang Minh Xuyên cái nào đẹp hơn, Giang Minh Xuyên đáp qua loa, “Đều đẹp.”
Kim Tú Châu không quan tâm tới anh, vẫn là con gái chỉ ngón tay mũm mĩm nói: “Màu vàng đẹp.”
Kim Tú Châu cũng cảm thấy cái này đẹp, nhưng cô cũng thích cái kia, mỗi tay một cái, rối rắm không biết chọn cái nào, nếu là trước kia nhất định là cô mua cả.
Cuối cùng cô hỏi nhân viên cửa hàng, “Hai cái này giá tiền thế nào?”
Nhân viên cửa hàng cười trả lời, “Cái màu vàng một trăm tám mươi đồng, cái màu đen một trăm hai mươi đồng.”
Chênh nhau sáu mươi đồng. Kim Tú Châu rối rắm hai giây sau đó chọn cái đầu tiên. Đắt hơn là xịn hơn.
Sau khi chọn xong, cô quay đầu nhìn về phía Giang Minh Xuyên. Thật ra Giang Minh Xuyên chẳng có ý kiến gì, vốn dĩ dẫn cô tới mua đồng hồ nên anh đã mượn nhiều tiền một chút.
“Rất đẹp, vậy chọn cái này đi.”
Kim Tú Châu vừa lòng gật đầu, đeo lên tay luôn. Giang Minh Xuyên tiến lên một bước thanh toán tiền và phiếu.
Người bên cạnh còn đang ngắm nghía đồng hồ thấy thế thì vẻ mặt lộ ra ít nhiều hâm mộ làm thỏa mãn tính hư vinh của Kim Tú Châu. Nhưng chỉ có cả nhà bọn họ biết, tiền mua đồng hồ đều do đi mượn.
Trên đường trở về, Kim Tú Châu vui vẻ ôm cánh tay Giang Minh Xuyên, ngọt ngào khen ngợi: “Hôm nay em rất vui, trước đây thấy mọi người đều có mà mỗi em không có, anh không biết em hâm mộ họ biết chừng nào. Quả nhiên, người đàn ông em chọn là tốt nhất, sẽ mua cho em đồng hồ đắt đến thế, anh xem ba của cô gái kia còn không nỡ mua cho con gái, so ra anh vẫn là người tốt nhất, ôi, em thật hạnh phúc.”
“Có những lúc người khác thật không thể nào tốt bằng anh được, anh xem, ngoại hình anh không chỉ đẹp, còn đối tốt với vợ con, biết kiếm tiền, sao em có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy được? Thấy thế nào thì em cũng là người may mắn.”
Tuy rằng trong lòng Giang Minh Xuyên hiểu rõ là cô nịnh nọt mình thôi, nhưng dù vậy khi nghe được mấy lời này, trong lòng vẫn thấy vui vẻ. Cũng không biết có phải anh bị rót quá nhiều canh mê hồn hay không bèn nói một câu, “Cuối năm sẽ mua nốt cái kia.”
Kim Tú Châu vui vẻ cười thành tiếng, “Thật sao? Vậy tốt quá, em biết là anh tốt nhất mà.”
Hạ Nham thấy thế, cũng hớn hở nói: “Ba thật tốt, con cũng muốn.”
“…”
Giang Minh Xuyên khôi phục lý trí, hắng giọng nói, “Con trai không đeo đồng hồ, mua cho con cũng vô dụng.”
“Vì sao? Vừa rồi con nhìn thấy có chú kia đang xem mà.”
“Đó là người ta mua cho người nhà.”
“Thế ạ, vậy sau này con cũng mua cho mẹ, cho em gái.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, Kim Tú Châu bên cạnh che miệng cười. Chỉ có Phó Yến Yến trợn trừng mắt với cậu.
Hạ Nham nhìn thấy, dùng tay che miệng thì thầm với cô bé: “Anh biết là ba lừa anh, ba nghèo mà thôi, không có tiền mua cho anh.”
Phó Yến Yến giật giật khóe miệng, nghĩ thầm anh cũng có khá khẩm hơn đâu, khi trưởng thành anh còn nghèo hơn.
Về đến nhà, Tiền Ngọc Phượng còn cố ý chạy tới hỏi Kim Tú Châu mua gì?
Vốn dĩ Kim Tú Châu sợ chị ta ghen tị, không muốn nói nhưng không ngờ là cái miệng của con trai quá rộng, đã nói với Ngô Tiểu Quân cùng sang chơi: “Ba mua cho mẹ một cái đồng hồ, rất đẹp.”
Kim Tú Châu đành phải cuốn ống tay áo lên cho chị ta xem.
Trên cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn đeo một chiếc đồng hồ bé bé xinh xinh màu vàng, dây đồng hồ màu nâu càng làm cánh tay thêm trắng.
Tiền Ngọc Phượng nhìn thấy, quả thực là có chút ganh tị, nhịn không được nói: “Chồng em đối với em thật tốt, thứ này tốn không ít tiền nhỉ? Nhị Trụ nhà chị năm nào cũng hứa hẹn mua cho chị nhưng đã năm nào làm đâu, toàn là bánh vẽ thôi.”
Càng nói trong lòng càng khó chịu, “Vẫn là chồng em tốt với em, không giống lão Ngô nhà chị, một lòng hướng về mẹ thôi. Anh ấy căn bản không biết thương chị, hôm qua còn nói chị không biết cách dạy con nên thằng bé ngày nào cũng đánh nhau với con người ta, lại thi kém như vậy làm anh ấy mất mặt. Anh ấy cũng không tự nhìn lại bản thân xem mình thông minh thế nào, còn mong đợi con trai có thể thông minh đến đâu?”
Kim Tú Châu nghe xong muốn cười, mím môi cố kìm xuống, sợ Tiền Ngọc Phượng cảm thấy mình cười nhạo chị ta.
Cô vờ tức giận nói với chị ta: “Chị cũng quá thật thà rồi, doanh trưởng Ngô hứa mua cho chị, chị tính chờ đến lúc anh ấy nhớ tới mới mua cho chị à? Em toàn mặt dày mày dạn đòi mua đó.”
“Em dạy cho chị một cách, lần sau doanh trưởng Ngô lại hứa mua đồng hồ cho chị thì chị hãy ra ngoài kể cho mọi người biết anh ấy sẽ mua đồng hồ cho chị, sau khi chồng chị biết liệu có thất hứa được không? Không mua cho chị, vậy anh ấy sẽ xấu mặt thôi.”
Tiền Ngọc Phượng ngây ra, không ngờ còn có thể làm vậy.
Kim Tú Châu không cảm thấy mình nói có chỗ nào sai, nếu đã hứa thì phải làm, không đúng sao?
Nhưng ba cha con trong phòng sau khi nghe thấy thì im lặng một lúc lâu, Phó Yến Yến nhìn Giang Minh Xuyên, trong ánh mắt có phần cảm thông.
——
Đầu tháng bảy, trường học cho nghỉ.
Hạ Nham cầm ba tờ giấy khen về nhà, ngữ văn đứng thứ ba, toán học đứng nhất, còn có một tờ giấy khen là học sinh ba tốt*.
*Học sinh ba tốt: Đạo đức tốt, Học tập tốt, Thể lực tốt.
Giấy khen do thầy giáo tự viết, rất đẹp, Hạ Nham nâng niu mang về nhà, sau khi cho cả nhà xem thì không cho bọn họ dán lên, cậu nói muốn dán ở trên tường phòng mới.
Kim Tú Châu đồng ý, giúp cậu cất cẩn thận vào trong hòm.
Hạ Nham ở nhà, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên bớt được nhiều việc. Buổi sáng sau khi Giang Minh Xuyên làm xong cơm sáng, ăn xong Hạ Nham sẽ dẫn em gái ra bờ sông giặt quần áo, cậu xách theo thùng, em gái cầm chày gỗ và xà phòng.
Sau khi về nhà thì làm bài tập, chờ Kim Tú Châu về cậu mới đi ra ngoài chơi. Lúc đầu Phó Yến Yến còn ở nhà, sau cũng theo cậu chạy ra ngoài chơi, lên núi bắt chim, xuống sông bắt cá. Chỉ mới mấy ngày, hai đứa đã phơi nắng đen thui.
Nhưng thức ăn trong nhà lại phong phú hơn, có lúc sẽ bắt được thỏ hoang gà rừng mang về, có lúc thì có mấy con cá với ít tôm.
Kim Tú Châu thấy hai đứa chơi vui vẻ, nên để kệ. Đã đen thì cho đen luôn, tới mùa đông rồi dưỡng trắng lại là được.
Cũng không biết có phải bị Kim Tú Châu lung lạc không, Tiền Ngọc Phượng thật sự làm theo lời cô nói, bắt đầu truyền ra ngoài là chồng sẽ mua đồng hồ cho chị ta, gặp ai là kể cho người đó, khen chồng chị ta trên trời dưới đất luôn.
Vì thế trước khi chuyển nhà, doanh trưởng Ngô nhân dịp cuối tuần được rảnh đã dẫn chị ta lên huyện thành mua.
Khi trở về, chuyện đầu tiên Tiền Ngọc Phượng làm là tìm Kim Tú Châu kể, “Đúng là cách của em dùng được, em xem, anh ấy đã mua cho chị.”
Nụ cười trên mặt Tiền Ngọc Phượng tươi rói, lợi cũng hở cả ra. Chị ta vươn tay để Kim Tú Châu xem, trên cổ tay thô thô có thêm một cái đồng hồ màu bạc, có thể thấy chị ta thật sự rất thích, giấy nilong bảo vệ mặt đồng hồ cũng chưa được bóc ra.
Kim Tú Châu vui thay chị ta, “Thật là đẹp, lúc về nhớ khen anh rể nhiều một chút.”
Tiền Ngọc Phượng cẩn thận sờ sờ, nghe vậy, không cần suy nghĩ đã nói: “Đồng hồ đã mua rồi còn khen lão ấy làm gì? Lão có gì đáng để khen? Lười chảy thây, nếu khen chị cũng thấy ngượng mồm.”
“…” Được rồi, chị vui là được.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên bàn bạc, quyết định hai lăm tháng bảy chuyển nhà.
Kỳ thật cuối tháng sáu đã có người bắt đầu dọn vào, nhưng Kim Tú Châu dẫn hai đứa nhỏ tới nhà mới thì thấy trong phòng có mùi kỳ lạ nên định để bay hết mùi rồi mới dọn tới.
Lần này nhà bọn họ dọn tới thuộc nhà đợt hai, so với đợt đầu tiên thì nhà rộng hơn một chút, bởi vì trước đó có người phản ánh với lãnh đạo diện tích nhà không đủ ở, cho nên đợt thứ hai thì trong nhà có thêm một căn phòng nhỏ.
Hơn nửa tháng này, Kim Tú Châu thường xuyên bớt thời giờ dẫn hai con sang đây quét tước dọn dẹp, vì để công bằng, phòng của hai đứa cũng để chúng rút thăm quyết định.
Vận may của Hạ Nham quả nhiên không thể nào tốt, rút được căn phòng hướng Bắc, nhưng cậu cũng không để bụng, cậu có thể có riêng một căn phòng cho mình cũng đã rất vui rồi.
Kim Tú Châu dùng tiền lương của mình tìm người đóng một cái bàn nhỏ và bốn cái ghế, cái bàn cũ lồi lõm quá, quá xấu, cô không thích.
Chiếc bàn mới được trải một cái khăn trải bàn bằng vải bông màu trắng, ở giữa đặt một cái bình thủy tinh mẻ miệng. Cái bình này do cô mang về từ nhà ăn, vốn dùng để đựng mật ong, nhưng bị vứt đi do mẻ miệng, cô mang về nhà mới làm đồ trang trí cắm hoa khô tự làm.
Trong phòng hai đứa có kê thêm bàn, giường cũng tìm người đóng mới, còn có cả tủ quần áo. Kim Tú Châu tích cóp tiền lương lâu như vậy, giờ gần như tiêu hết hơn phân nửa. Mỗi ngày thêm vào một ít, căn phòng vốn trống rỗng dần dần ra dáng một ngôi nhà.
Hôm nay chuyển nhà, hai đứa bé đều rất hưng phấn, sáng sớm đã dậy.
Giang Minh Xuyên dùng khăn trải giường cũ đóng gói đồ cần mang theo, gồm chăn, quần áo, giày, đồ của hai đứa nhỏ… cũng không ít thứ thượng vàng hạ cám.
Hạ Nham và Phó Yến Yến chủ động cầm cây chổi quét tước trong phòng một lượt. Buổi sáng không nấu cơm sáng, đồ dùng trong bếp đã được đóng gói lại từ tối hôm qua, mấy bố con chờ Kim Tú Châu tan làm mang đồ ăn về từ nhà ăn.
Hơn tám giờ sáng Kim Tú Châu về, hiện giờ cô đã thân thiết với mọi người ở nhà ăn, muốn về sớm chỉ cần nói một tiếng là được.
Cô lấy cơm sáng từ trong giỏ ra, có sủi cảo chiên, bánh rán và bánh quẩy, còn có bánh củ mài cô làm. Hai đứa nhỏ không cần nhắc nhở, tự ngoan ngoãn đi rửa tay, Giang Minh Xuyên bảo mọi người ăn trước.
Kim Tú Châu và hai con ăn trước, vừa ăn vừa xem anh thu dọn quần áo.
Những đồ nhỏ còn lại chờ Kim Tú Châu sắp xếp, Giang Minh Xuyên ăn sáng xong thì ra ngoài mượn một chiếc xe đạp về, anh chở những đồ cồng kềnh qua trước. Bởi vì xe đi mượn nên anh định trả sớm một chút, do vậy tất cả đồ chở tới đều đặt ở dưới lầu, dự định chuyển hết cả sang rồi mới mang lên.
Kim Tú Châu bảo hai đứa nhỏ qua trông đồ, cô dọn nốt trong nhà. Sau khi dọn hết đồ sang, Giang Minh Xuyên trả xe cho người ta, gần đây nhiều người chuyển nhà nên có nhiều người mượn xe dùng.
Kim Tú Châu mang những thứ nhẹ lên trước. Giang Minh Xuyên không hổ là tham gia quân ngũ, một lần có thể khiêng vài bao đồ lớn.
Giờ là mùa hè, bên ngoài nóng nực, Kim Tú Châu mới lên xuống hai chuyến đã chảy mồ hôi đầy đầu. Hôm nay không chỉ riêng bọn họ chuyển nhà, những người khác bất kể nam nữ ai cũng khệ nệ bê bao lớn bao nhỏ.
Kim Tú Châu nhìn tay mình xách hai cái túi nhỏ, lại nghe thấy tiếng thở hổn hển của Giang Minh Xuyên đằng trước, có hơi chột dạ. Cho nên chuyến chuyển đồ sau cô sợ Giang Minh Xuyên cảm thấy mình lười biếng nên cũng cố ý thở phì phò.
Giang Minh Xuyên lau mồ hôi trên đầu, nhìn cô, “Em nghỉ ngơi trước đi, chỗ còn lại anh mang lên.”
Kim Tú Châu th* d*c không ngừng, lo lắng nhìn anh, “Anh mang hết được không?”
Giang Minh Xuyên gật đầu, “Ừ nhanh thôi.”
Kim Tú Châu bèn kệ anh, nhìn theo anh xuống lầu, sau đó mở những đồ đã được mang lên bắt đầu sắp xếp.
Có lẽ là nghe được động tĩnh, cửa nhà đối diện mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi đi ra xem, cô ấy nhìn thấy Kim Tú Châu thì sửng sốt một chút, sau đó cười chào hỏi: “Không ngờ chúng ta thành hàng xóm, có cần giúp gì hay không?”
Kim Tú Châu cũng cười, “Khéo quá, cô giáo Phương, không ngờ hàng xóm lại là cô. Dạo gần đây em thường xuyên qua đây cũng không gặp được cô.”
Phương Mẫn giải thích: “Thật trùng hợp, nhà bọn chị đã dọn sang sau khi mới bốc thăm xong, nhưng gần đây chị về quê một chuyến, hôm qua mới quay lại.”
Đúng lúc này cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện, từ xa tới gần, là giọng của Giang Minh Xuyên và Tiền Ngọc Phượng.
Phương Mẫn cũng nghe thấy, cười với Kim Tú Châu, “Chị xuống vứt rác trước đã.”
Kim Tú Châu biết cô ấy không thích giao tiếp với người khác nên bảo cô ấy đi cẩn thận.
Giang Minh Xuyên và Tiền Ngọc Phượng đi đến, một tay Tiền Ngọc Phượng còn xách giúp một bọc đồ, tay kia xách theo cá khô.
Kim Tú Châu vội vàng chạy lên nhận lấy, vui mừng hỏi: “Sao chị lại qua đây?”
Dạo này là mùa thu hoạch ở nhà mẹ đẻ Tiền Ngọc Phượng, đã mấy ngày không thấy chị ta.
Tiền Ngọc Phượng cười sang sảng nói: “Định bụng hôm nay bớt thời gian sang đây giúp em chuyển nhà, nhưng buổi sáng có việc nên giờ mới đến. Cái này chị mang từ nhà mẹ đẻ sang đấy, hấp lên là ăn được.”
Xong rồi nhịn không được hỏi: “Vừa rồi chị nhìn thấy Phương Mẫn, cô ta cũng ở tòa nhà này à?”
“Đúng rồi, hàng xóm nhà em, vừa rồi em cũng mới biết.”
Tiền Ngọc Phượng không khỏi hâm mộ, “Thật tốt quá, lúc trước còn nghĩ dọn sang đây sớm để ở nhà lầu, chờ khi vào ở mới phát hiện cái gì cũng bất tiện, phòng bếp thì lớn quá, đi lại cũng mệt. Những chỗ khác trong nhà thì chỗ nào cũng nhỏ, chẳng có mấy không gian qua lại, không giống trước kia còn có cái sân, điểm tốt duy nhất là không ẩm thấp, nhà thì rất sáng.”
Nhà chị ta ở tầng hai tòa nhà bên cạnh, cách nhà Kim Tú Châu một khoảng, không tiện như trước kia lúc nào cũng sang được, sau này Kim Tú Châu làm món gì ăn ngon, chỉ sợ nhà bọn họ không thể thường xuyên được ăn rồi.
Nghĩ vậy, Tiền Ngọc Phượng càng thêm hâm mộ Phương Mẫn.
Kim Tú Châu nhíu mày, “Nghe chị nói như vậy thì thấy căn nhà lúc trước tốt hơn à.”
“Em đừng nghi ngờ, em ở sẽ biết.”
Tiền Ngọc Phượng cúi người giúp cô sắp xếp, Giang Minh Xuyên lại xuống lầu một lần nữa. Tiền Ngọc Phượng thấy thế, nhịn không được khen, “Vẫn do em thông minh, chờ chồng em ở nhà mới dọn, tính chị nôn nóng, chị với mẹ chồng hai người dọn, hôm đó mệt bở hơi tai.”
Hôm ấy Kim Tú Châu cũng dẫn hai đứa nhỏ sang, Tiền Ngọc Phượng không giống cô, cái gì không dùng nữa thì bỏ mà chổi cùn rế rách gì trong nhà chị ấy mang hết theo. Vốn dĩ căn nhà cũng không lớn mà còn chất đầy cả đồ, nhà chị ta lại đông người, thím Ngô và Đại Nha ngủ một phòng, Ngô Tiểu Quân ngủ phòng nhỏ. Trong phòng Ngô Tiểu Quân ngoài một chiếc giường, còn lại đều là đồ linh tinh, cũng không biết giữ lại sau này để làm gì.
“Nhà em ít đồ.”
Tiền Ngọc Phượng nghe xong, theo bản năng xoay đầu lại nhìn một vòng, rõ ràng bố cục căn phòng như nhau mà nhà Kim Tú Châu có vẻ rộng hơn rất nhiều, hơn nữa tất cả đồ dùng trong nhà đều là đồ mới, nhìn rất thoáng đãng.
Trong lòng chị ta khó chịu nghĩ, nhà chị ta đúng là không cách nào so với nhà Kim Tú Châu, mua toàn bộ đồ mới như vậy, không biết tốn bao nhiêu tiền.
Chị ta lại cúi đầu nhìn cổ tay mình, hôm nay không cần về nhà mẹ đẻ phụ việc ngoài đồng, cho nên cố ý đeo đồng hồ.
Mua xong cái đồng hồ này, lúc về nhà mẹ chồng nói chuyện rất lâu với chị ta, bảo chị ta không cần so với Kim Tú Châu. Kim Tú Châu là người có bản lĩnh, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không giống với chị ta, hoàn cảnh hai nhà cũng khác nhau, khoản tiền đó tiêu không đáng.
Trong lòng chị ta không hiểu nổi, đã gả vào nhà họ Ngô nhiều năm như vậy, sinh hai đứa con, nhọc lòng vì chuyện lớn chuyện bé trong nhà, ngày thường chi tiêu tiết kiệm, vì sao lại không được mua một cái đồng hồ? Mà Kim Tú Châu và những người khác đâu cần làm gì mà vẫn có được những thứ đó.
Tiền đó không phải tiêu không đáng, mà là không đáng tiêu cho chị ta.
Cho nên hiện giờ chỉ cần ra khỏi cửa là Tiền Ngọc Phượng sẽ đeo đồng hồ. Thế nhưng giờ chị ta đột nhiên lại thấy khổ sở, bởi đã phát hiện ra mình hao hết tâm tư để có một món đồ giống Kim Tú Châu nhưng lại không thể nào so được nhiều thứ khác nữa.
Rõ ràng lúc người mới tới còn không bằng chị ta, bây giờ cuộc sống càng ngày càng tốt, chênh lệch càng lúc càng lớn, chị ta không nghĩ ra vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu.
Kim Tú Châu không biết trong lòng chị ta đang nghĩ gì, đứng dậy đi vào phòng bếp, chuẩn bị đun nước pha trà.
Trong nhà lầu dùng bếp lò giống như nhà ăn, Kim Tú Châu thuần thục gắp hai viên than tổ ong bỏ vào bếp lò, sau đó đặt ấm đun nước lên.
Khi trở lại phòng khách, Giang Minh Xuyên đã dẫn hai đứa trẻ lên, đi cùng còn có Đại Nha và Ngô Tiểu Quân, hai đứa đều giúp mang đồ, đây là chuyến cuối cùng, tất cả đồ đạc đều đã được mang lên.
Hạ Nham vui vẻ dẫn Ngô Tiểu Quân đi thăm phòng cậu.
Trong phòng có bàn và kệ sách, bàn đối diện cửa sổ, trên bàn còn có một lọ hoa. Trên bức tường ở cuối giường có dán ba tấm giấy khen. Chăn đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng.
Ngô Tiểu Quân vừa thấy đã hâm mộ không thôi, lập tức chạy ra bên ngoài tìm mẹ, “Mẹ, mau đến xem, con cũng muốn phòng giống như Hạ Nham, phòng con quá xấu.” Cậu không thích tí nào.
Đại Nha hiểu chuyện đang giúp đỡ sắp xếp đồ, nghe vậy ngẩng đầu nhìn. Mấy cửa phòng đều mở, cô bé không chỉ nhìn được phòng Hạ Nham, còn nhìn thấy phòng Yến Yến. Trong phòng có bàn mới và ghế dựa, khăn trải giường hoa nhí, trên tường còn treo mấy con thú bông nhỏ……
Cô bé chỉ liếc nhìn một cái rồi vội vàng cúi đầu, sợ người khác nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mình. Ngô Tiểu Quân vẫn luôn ầm ĩ cho tới lúc đi về.
Kim Tú Châu mời bọn họ ở lại ăn cơm, có lẽ là Tiền Ngọc Phượng cảm thấy xấu hổ, chị ấy phết vào mông con trai mấy cái rồi kéo đi, “Chị không ăn đâu, về nhà ăn, hôm nào lại qua đây chơi.”
Hôm nay chuyển nhà, đồ ăn đã đặt xong rồi, chỉ có thể nhìn bọn họ ra về.
Bóng dáng ba người biến mất ở hàng hiên, còn có thể nghe được tiếng khóc của Ngô Tiểu Quân và tiếng mắng chửi của Tiền Ngọc Phượng.
Chờ đi xuống lầu, Tiền Ngọc Phượng đã giận tái cả mặt, “Nếu con không muốn ở thì nhường phòng cho chị con, con ở cùng phòng với bà nội.”
Ngô Tiểu Quân khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, “Dựa vào đâu mẹ có thể mua đồng hồ, mà lại không thể trang trí phòng con giống phòng Hạ Nham? Đồng hồ đắt như vậy còn bắt ba mua…”
Tiền Ngọc Phượng sững người, há miệng th* d*c, không nói nên lời.
Ngô Tiểu Quân còn tưởng rằng chị ta chột dạ, “Mẹ đúng là đồ ích kỷ, đồng hồ đâu có tí tác dụng nào, bé tí như vậy mà hơn một trăm đồng, mẹ không kiếm ra tiền mà còn mua đồ đắt như vậy, sao con không thể muốn…”
Tiền Ngọc Phượng nghe mà toàn thân rét run, hóa ra trong lòng con trai mình cũng không xứng đeo đồng hồ.
Đại Nha nhận ra vẻ mặt mẹ không đúng, vội vàng ngăn cản em trai nói tiếp, “Lúc về chị thu dọn sắp xếp phòng em một chút thì sẽ giống như phòng Hạ Nham thôi.”
Ngô Tiểu Quân càng tức giận, gắt gỏng: “Không giống được, không giống được, chị thì hiểu cái gì, trong phòng Hạ Nham đều là đồ mới, có sắp xếp thế nào cũng không giống được.”
Đại Nha không hiểu cậu tức giận nỗi gì, trong nhà đã cố gắng cho cậu thứ tốt nhất rồi, tuy rằng phòng cậu nhiều đồ linh tinh, nhưng ít ra chúng thuộc về cậu, còn cô bé chỉ có thể ngủ chung với bà nội trên một cái giường. Ban đêm ngủ bà nội ngáy rất to, đã mấy đêm cô bé ngủ không ngon giấc rồi.
Chờ khi mọi người đi rồi, Hạ Nham có chút luống cuống đứng tại chỗ, nhìn mẹ, lại nhìn em gái, nhỏ giọng hỏi: “Có phải con lại làm sai gì không?”
Kim Tú Châu xoa đầu cậu, “Con không làm gì sai, con và Ngô Tiểu Quân là bạn tốt, chia sẻ căn phòng mới của con với cậu ấy là bởi vì con đang vui, cũng muốn cậu ấy cảm nhận được là niềm vui đó, nhưng Ngô Tiểu Quân không có phòng đẹp như con vậy nên con hãy thông cảm cho tâm trạng của cậu ấy một chút.”
“Sau này chúng ta có gì thứ tốt cũng đừng nên khoe với người khác, ngộ nhỡ người ta không có, bọn họ sẽ thấy buồn, thậm chí có khả năng sẽ ghét con, sẽ làm ra chuyện không tốt với con.”
Hạ Nham gật đầu cái hiểu cái không. Giống như trước kia, cậu thấy Ngô Tiểu Quân có người nhà yêu thương thì trong lòng rất hâm mộ.
Lần này, Phó Yến Yến hiếm khi không cười nhạo cậu, mà nhắc nhở: “Dù với ai cũng không nên lộ tài ra ngoài”
Giang Minh Xuyên cũng đồng ý, “Mẹ và em gái con nói rất đúng, lần sau chúng ta không làm như vậy là được.”
“Vâng.”
Buổi trưa, Kim Tú Châu hấp cá khô Tiền Ngọc Phượng đưa tới, còn xào một đĩa đậu đũa và rau hẹ. Mọi người bận bịu một buổi sáng ai cũng đói bụng, ăn sạch sẽ mọi thứ.
Lần đầu ở trong nhà mới, mọi người đều có chút kích động, trước khi ngủ trưa trước còn đặc biệt tắm rửa một lần.
Kim Tú Châu chuẩn bị hai chậu nước tắm, Giang Minh Xuyên và Hạ Nham dùng chung một chậu tắm trước, cô và con gái dùng một chậu khác. Chậu tắm đặt trong bếp, pha vừa nước nóng vừa nước lạnh, quần áo đặt ở ghế bên cạnh, tắm xong đổ nước vào rãnh thoát nước, là đường ống dẫn nước thải.
Tắm rửa xong cả người đều thoải mái sảng khoái hơn nhiều. Kim Tú Châu ngồi trên giường cầm quạt hương bồ quạt, Giang Minh Xuyên cũng vào phòng sau đó, tay còn cầm một cốc nước, hỏi cô uống không.
Kim Tú Châu vốn dĩ không khát, nghe anh hỏi như vậy, tự nhiên cảm thấy cũng khát nước. Cô nhận lấy uống một ngụm rồi đưa cốc lại cho anh.
Giang Minh Xuyên đặt cốc trên bàn bên cạnh, sau đó đi đến mép giường nằm xuống, bàn tay to duỗi một cách tự nhiên về phía Kim Tú Châu. Vừa muốn chạm vào, Kim Tú Châu đã dùng cây quạt gạt ra, ghét bỏ nói: “Nóng.”
Giang Minh Xuyên nghiêm trang trả lời cô, “Lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ mát.”
Tay anh chưa từ bỏ ý định tiếp tục thò về phía cô.
Kim Tú Châu trợn mắt lườm anh, “Trên trán còn đầy mồ hôi, cũng chưa thấy anh mát chỗ nào.” Mông cô dịch tới cuối giường, cách anh xa một chút.
“Em lại đây, chúng ta cùng quạt một hồi là mát.”
Nghe vậy, Kim Tú Châu khẽ trừng mắt nhìn anh, “Đừng cho là em không biết anh đang nghĩ gì? Ban ngày ban mặt, còn muốn làm bậy, cũng không sợ bị người ta nghe thấy.”
Giang Minh Xuyên bị nhìn trúng tim đen, vẻ mặt ngượng ngùng, hạ giọng chữa thẹn cho mình, nói: “Không phải em muốn sinh con sao?”
Nói đến việc này, Kim Tú Châu lập tức nổi giận, dùng cây quạt đập vào chân anh, “Đã nửa năm rồi còn không mang thai, anh còn không biết xấu hổ mà nói.”
Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ, “Chuyện này không gấp được, có người còn mấy năm chưa sinh được đấy, chúng ta tùy duyên đi.”
Những lời này không biết chọc tới chỗ đau nào của Kim Tú Châu, làm cô tức giận cười lạnh, chua loét nói: “Đúng rồi, là anh với em vô duyên vô phận, với người khác mới có duyên phận đấy, người kia ở tầng trên kìa, có phải hối hận tới xanh cả ruột rồi không?”
Giang Minh Xuyên đã biết sẽ có ngày này. Lúc trước khi biết được hai vợ chồng Triệu Vận ở ngay tầng trên nhà bọn họ, anh đã cảm thấy có điềm rồi. Giờ thấy cô không có việc gì cũng kiếm chuyện, biết không thể cứ dỗ nữa, bằng không về sau sẽ không chấm dứt được, mới giả vờ giả vịt ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, ngủ thôi.” Rồi quay người đi nhắm mắt lại.
Kim Tú Châu thấy anh vờ vịt một cách trắng trợn như thế, tức giận lấy quạt đánh vào chân anh. Đánh được mười mấy cái, tay mình thì mỏi, mà anh vẫn chẳng nhúc nhích, cô cắn môi, “Anh đừng có mà giả vờ ngủ, dậy nói rõ ràng cho em.”
Mới vừa dứt câu‘giả vờ ngủ’ đã nghe thấy tiếng ngáy của anh.
“…”
Kim Tú Châu xem như đã thấy rõ tên này nhìn thì thành thật, nhưng trong lòng cũng lươn lẹo không ít.