Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 19

Sáng ngày hôm sau, Kim Tú Châu ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn làm một ít bánh đậu xanh và đậu Hà Lan, nhớ tới Phương Mẫn ở ngay bên cạnh, hơn nữa cô ấy còn là cô giáo của cô, trước đây không cơ hội cảm ơn, hiện giờ vừa vặn có cớ.

Sau khi cô làm xong thì sang gõ cửa nhà hàng xóm, Phương Mẫn nghe tiếng mở cửa ra thấy là Kim Tú Châu, gương mặt lộ vẻ tươi cười, mắt thấy cái đĩa trên tay cô bèn do dự mở miệng hỏi, “Đây là?”

“Cô giáo Phương, đây là điểm tâm em làm, lúc trước không biết nhà cô giáo ở đâu, muốn cảm ơn cũng không tìm thấy người, lại sợ người bên ngoài nhìn thấy nói nọ nói kia. Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta thành hàng xóm, cũng tiện cho em tới cửa.”

Kim Tú Châu nói một hơi làm Phương Mẫn cũng không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể nói: “Ở ngoài không cần gọi chị là cô giáo, chúng ta cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, gọi chị là Phương Mẫn là được, đồ quá quý trọng, để lại cho con em ăn đi.”

“Chị đã bảo em gọi chị là Phương Mẫn, còn khách khí với em làm gì? Trong nhà vẫn còn mà, bọn trẻ đều có phần rồi, bằng không cũng sẽ không khỏe mạnh béo tốt như vậy. Chị nhận đi, không làm phiền chị sáng tác nữa. Màu vàng là bánh đậu xanh, chị cũng có thể gọi là bánh hoàng kim, bánh kia dùng đậu Hà Lan, nếu có cơ hội có thể đi vào tác phẩm của chị thì em cũng coi như nở mày nở mặt.”

Phương Mẫn mím môi cười, cảm thấy Kim Tú Châu nói chuyện vừa dễ nghe lại làm người ta không từ chối được, “Vậy chị đi tìm cái cái đĩa đựng.”

“Vâng.”

Nhận xong, Phương Mẫn mời Kim Tú Châu vào trong ngồi một lát, Kim Tú Châu sợ quấy rầy đến cô ấy nên nói trong nhà còn có việc, sau này có rất nhiều cơ hội sang chơi.

Mọi chuyện đều sắp xếp rất khéo.

Sau khi về nhà, Kim Tú Châu dọn dẹp trong nhà một chút, sau đó bắt đầu làm cơm trưa.

Buổi chiều, khi hai đứa nhỏ còn ngủ trưa, Kim Tú Châu ngồi một mình trong phòng khách vừa ăn điểm tâm vừa thêu hoa.

Lúc gần ba giờ, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Kim Tú Châu còn tưởng là Tiền Ngọc Phượng, đứng dậy nói một câu, “Ra đây.”

Ra mở cửa thì phát hiện là Phương Mẫn. Trong tay Phương Mẫn cầm một cái lon sắt lớn và hai hộp trái cây đóng hộp.

Kim Tú Châu kinh ngạc nói: “Sao chị lại sang đây? Còn mang theo đồ tốt như vậy.” Rồi vội vàng bảo: “Mau vào nhà ngồi.”

Phương Mẫn cười câu nệ, “Điểm tâm buổi sáng em mang sang ăn rất ngon, nhà chị cũng không có món gì ngon, đây là từ đồ mang dưới quê lên, để hai đứa trẻ ăn.”

Kim Tú Châu dẫn cô ấy vào nhà ngồi, Phương Mẫn ôm đồ đi vào. Cô bảo cô ấy ngồi xuống ghế, “Chờ một chút, em đi pha trà.”

“Không cần đâu, chị ngồi một lát rồi về thôi.”

“Không sao đâu, chị nếm thử trà hoa em mới làm, uống ngon lắm.”

Nói xong hăng hái đi vào bếp pha trà cho cô ấy, miệng còn bảo, “Cô giáo Phương, nếu chị không bận thì một lát nữa đọc thơ của em với. Không ngại chị chê cười, em cũng sáng tác mấy bài, không biết có ra gì không. Nếu chị đọc thấy hay, em cũng gửi bài đi thử.”

Nghe vậy, Phương Mẫn cũng bớt ngại ngùng đi vài phần, “Ừ được.”

Kim Tú Châu bưng một tách trà hoa từ trong bếp ra, nước trà màu lục nhạt, bên trên có nổi mấy cánh hoa bách hợp, tươi mát thanh nhã.

Kim Tú Châu nói được thì làm được, xoay người đi vào trong phòng lấy thơ mình viết.

Phương Mẫn cầm tách trà, chậm rãi quan sát phòng khách.

Phòng khách ngăn nắp sạch sẽ. Vì đồ đạc được bố trí đúng nơi đúng chỗ nên trông có vẻ rất rộng. Từ chi tiết nhỏ này có thể rõ ràng nhìn ra đã được người ta chú ý sắp xếp, cho nên nhìn sơ qua thấy không bị đơn điệu cứng nhắc.

Phương Mẫn rất lịch sự không ngó nghiêng nhiều, chỉ nhìn liếc qua một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khung thêu hoa trên bàn, trên tấm vải màu đen có thêu hai chú hổ con đang chơi đùa, thần thái linh động, tưởng đơn giản nhưng càng nhìn lâu càng thấy đẹp. Cô ấy không nén được quay đầu nhìn kỹ hơn.

Rất nhanh, Kim Tú Châu đã cầm thơ mình làm ra, căng thẳng đưa cho Phương Mẫn, sau đó ngồi đối diện với cô ấy, đôi mắt sáng lấp lánh chờ mong nhìn đối phương.

Phương Mẫn cầm lấy tờ giấy viết bản thảo một cách không tự nhiên, cúi đầu nghiêm túc đọc. Tổng cộng mười mấy bài thơ, lúc đầu Phương Mẫn còn cảm thấy tài văn chương rất cao, nhưng đọc một hồi không nhịn được nhíu chặt mày lại.

Kim Tú Châu thấy thế, trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Sao vậy ạ, là viết không hay?”

Phương Mẫn lắc đầu, cầm tập bản thảo lật lại lần nữa, chỉ ra vấn đề mấu chốt, “Thơ em viết rất tốt, gieo vần tinh tế, phương pháp sáng tác rất giống cổ nhân, nhưng bây giờ người ta viết thơ không quá chú trọng những thứ này, chúng ta đề cao việc theo đuổi nội tâm tự do”.

Cô ấy ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt có chút mơ hồ của Kim Tú Châu, do dự bổ sung một câu, “Trong thơ của em toàn thể hiện tình cảm khuê oán xuân đau thu buồn, không giống thứ hiện tại mọi người theo đuổi, nếu gửi đi, e là không dễ được lựa chọn.”

Kim Tú Châu cắn môi, nhìn những tác phẩm đắc ý mình tỉ mỉ chọn lựa trong tay cô ấy.

Cô nghe hiểu ý Phương Mẫn, “Vậy dạng theo đuổi mới này phải viết như thế nào mới được?”

“Tích cực hướng về phía trước, ca ngợi điều tốt đẹp, tác phẩm thể hiện tinh thần kiên cường bất khuất.”

Phương Mẫn cũng không hiểu lắm, cô thường viết văn xuôi và tiểu thuyết, không liên quan gì mấy với thơ từ.

Kim Tú Châu gật đầu cái hiểu cái không, quyết định tìm mấy quyển thơ để đọc, học hỏi người ta.

Phương Mẫn phát hiện mặt sau tờ giấy viết thơ còn có tranh, trong đó có một bức vẽ cô gái mặc trang phục cổ trang dựa vào lan can nhìn xa xăm, ngoài cửa sổ có mấy cành hoa mai nghiêng nghiêng. Chỉ vài nét bút đã họa được thần thái của cô gái vô cùng sinh động.

Cô ấy không nhịn được hỏi: “Đây do em vẽ à?”

Kim Tú Châu gật đầu, “Có cảm hứng nên vẽ vài nét.”

Nói xong, cô cầm lấy bức thêu còn chưa hoàn thiện trên bàn, tiếp tục thêu. Mắt cô còn chẳng nhìn vào, kim thêu cứ thuần thục xen kẽ từng mũi một trên một dưới.

Phương Mẫn nhìn mà ngây người, “Mấy con hổ con này cũng do em vẽ?”

Kim Tú Châu thản nhiên nói: “Cái này có gì mà đẹp ạ? Em chỉ thêu bừa thôi, nghĩ đến mấy tháng nữa là trời lạnh rồi nên em làm mũ với bao tay cho hai đứa nhỏ, chị có thích không? Em thêu đóa hoa lan cho chị, chị có khí chất thanh nhã, hoa lan hợp với chị.”

Phương Mẫn định nói thêm gì, bên ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa, Kim Tú Châu theo bản năng ới một tiếng, “Tới đây.” Rồi đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa thì thấy đó là một hình bóng quen thuộc, người phụ nữ kia tươi cười bưng một đĩa dưa hấu cắt sẵn, dịu dàng nói: “Lần trước cả nhà chúng tôi đều rất thích điểm tâm chị mang đến, hôm nay tôi mua một trái dưa hấu nên mang một ít sang đây, bây giờ chúng ta cũng coi như là hàng xóm, qua lại cũng tiện.”

Kim Tú Châu nhìn Triệu Vận, có phần đau đầu. Cô không hề muốn có quan hệ gì với cô ta, nhưng hai vợ chồng này cũng không biết bị trúng tà gì, người này tiếp nối người kia tới cửa.

Kim Tú Châu vờ kinh ngạc xua tay, “Không được không được đâu, dưa hấu đắt lắm, chị giữ lại ăn đi, mấy món điểm tâm đó mọi người thích thì tốt rồi, là tôi tự làm, cũng không đáng mấy đồng. Tại vì doanh trưởng Dương có ý tới nhà mời mà hai vợ chồng chúng tôi bận không tới được, trong lòng rất áy náy, chị đừng khách sáo như vậy.”

Gần như cô đã nói thẳng hai nhà quan hệ không thân, không cần thiết phải lui tới quá nhiều.

Triệu Vận cũng nghe ra ý trong lời Kim Tú Châu, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, nhưng vẫn tươi cười nói: “Lời này của chị mới thật sự là lời khách khí, điểm tâm ăn ngon như vậy đâu thể nào không đáng mấy đồng? Nếu chị không nhận là khinh thường tôi.”

Kim Tú Châu nghe xong lời này thì nhíu mày theo bản năng, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá nhìn về phía đối phương.

Kim Tú Châu cũng coi như là cao thủ giao tiếp với người khác, xưa nay nói chuyện luôn chừa lại thể diện cho đối phương. Lời gì nên nói lời gì không nên nói cô đều rất rõ ràng. Cô đã gặp quá nhiều người nói giọng điệu kiểu ‘nếu lại chối từ là khinh thường đối phương’ này. Bình thường lời này dù dùng ngữ khí nhẹ nhàng vẫn ẩn chứa thái độ mạnh mẽ bức bách không cho phép từ chối, trừ phi quan hệ hai bên đặc biệt tốt.

Kim Tú Châu không rõ Triệu Vận biết điểm này không, hay là bản chất cô ta là cực kỳ bá đạo.

Giang Minh Xuyên nói cô ta là người rất tốt, Tiền Ngọc Phượng cũng nói cô ta người dịu dàng, rất được người khác thích.

Triệu Vận bị Kim Tú Châu nhìn bèn thấy không thoải mái, có loại cảm giác mình bị ánh mắt cô l*t tr*n. Cô ta theo bản năng dời tầm mắt đi, sau đó nhìn thấy Phương Mẫn đang ngồi trong phòng.

Triệu Vận nhận ra Phương Mẫn, cô ta cũng tới lớp xoá nạn mù chữ vài lần, nhưng mỗi lần Phương Mẫn lên lớp xong là lập tức đi luôn, như thể sợ phải trả lời người khác.

Mấy ngày này dọn qua đây, biết Phương Mẫn ở tầng dưới nhà mình, Triệu Vận còn muốn tới chào hỏi nhưng nghe ý Dương Diệu bảo dường như nhà chính ủy Chúc điều kiện không bình thường. Mà sau đó Dương Diệu rất nhanh đã gạt đi ý định của cô ta, nói vợ chính ủy Chúc không thích lui tới với người khác, đừng đi quấy rầy người ta, Triệu Vận bèn nghĩ sau này dần dần tìm cơ hội tiếp xúc.

Không ngờ Phương Mẫn ‘không thích lui tới với người khác’ – theo lời Dương Diệu, lại đang ở trong nhà Giang Minh Xuyên, một tay nâng chén trà, một tay cầm khung thêu xem, vẻ mặt vô cùng thảnh thơi. Trên bàn bên cạnh còn bày mấy loại bánh rất đẹp, vừa nhìn đã biết sẽ dự định ngồi nói chuyện lâu.

Không biết trong lòng Triệu Vận có cảm giác gì, dường như Kim Tú Châu trời sinh đã đối nghịch với cô ta. Chỉ cần Kim Tú Châu muốn người nào là sẽ cướp người ấy đi. Giang Minh Xuyên cũng vậy, Phương Mẫn cũng thế.

Cô ta lại nhìn lần nữa về phía Kim Tú Châu, trong lòng mơ hồ có cảm giác không cam lòng.

Kim Tú Châu nói với cô ta: “Ý tốt của chị tôi xin nhận, nhưng chị vẫn nên mang về ăn đi, trong nhà còn rất nhiều đồ ăn, ăn không hết lại hỏng mất.”

Trong lòng cô rõ hơn ai hết, một khi đã bắt đầu thì về sau sẽ có cớ lui tới không dứ. Cô có thể qua lại thân thiết với nhà Tiền Ngọc Phượng nhưng Triệu Vận thì không được.

Triệu Vận không nghĩ rằng mình đã nói tới nước này mà Kim Tú Châu còn vẫn cự tuyệt. Cô ta nhìn đối phương, mím môi, nụ cười trên mặt cũng biến mất, “Vậy được, tôi mang về ăn.” Nói xong cũng không chào hỏi, xoay người đi thẳng.

Kim Tú Châu cũng xoay người về phòng.

Phương Mẫn đang cầm bức thêu của cô chăm chú xem. Khi Kim Tú Châu quay lại thì cô ấy cũng không hỏi có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Kim Tú Châu hiểu rõ, muốn giữ quan hệ tốt với người khác, biện pháp tốt nhất là lộ ra át chủ bài của mình trước. Cô dọn sang đây, tầng trên là nhà Triệu Vận, tầng dưới là nhà ai cô không biết, cách thích hợp nhất là tạo mối quan hệ tốt với Phương Mẫn, đặc biệt là chính ủy Chúc còn là lãnh đạo của Giang Minh Xuyên, trăm lợi mà không một hại.

Cho nên cô bày ra bộ dáng khổ não thở dài, có phần khó xử nói: “Thật là không hiểu được hai vợ chồng bọn họ nghĩ gì nữa, vốn dĩ quan hệ đã xấu hổ, hai nhà không lui tới là được, còn cứ thích xuất hiện trước mặt bọn em.”

Nghe thấy vậy, Phương Mẫn nhìn về phía cô, không biết phản ứng sao mới ổn.

Kim Tú Châu nhận khung thêu trong tay cô ấy tiếp tục thêu, còn kể chuyện trước kia Giang Minh Xuyên và Triệu Vận xem mắt, lại nói mình ăn vạ Giang Minh Xuyên ra sao, cùng với khoảng thời gian trước Dương Diệu mời hai vợ chồng bọn họ đi ăn tiệc mừng. Kim Tú Châu khéo ăn nói, kể chuyện có vần có điệu, kể tới điểm mấu chốt thì trầm bổng du dương nên nghe rất là hấp dẫn.

Phương Mẫn nghe xong bị cuốn theo, cảm giác còn thú vị hơn so với đọc sách, vốn dĩ chỉ định ngồi một lát rồi đi, nào ngờ ngồi nghe xong toàn bộ câu chuyện cho đến tận khi hai đứa nhỏ ngủ dậy mới uống thêm ngụm nước, vẫn chưa đã thèm.

Kim Tú Châu còn nói: “Hiện giờ hai người họ ai cũng đã thành hôn rồi, ai sống cuộc đời của người đấy là được, hà tất phải vì ánh mắt người khác mà cam chịu qua lại một cách không thoải mái? Cuộc sống là phải hướng về phía trước, chị nói xem có phải không?”

Phương Mẫn dường như có chút đồng cảm gật gật đầu.

Tiễn Phương Mẫn về, Kim Tú Châu lại thêu bức hổ con một lát nữa.

Buổi tối Giang Minh Xuyên về, Kim Tú Châu kể chuyện buổi chiều với anh, cô nói thẳng: “Em không muốn sau này phải qua lại nhiều với cô ta, trong lòng cũng rất để ý chuyện hồi trước của anh và cô ta, em biết nếu không có em, hai người rất có thể đã kết hôn, nhưng trên đời không có nếu, cưới em là quyết định của anh.”

“Lần trước gửi tiền mừng là bất đắc dĩ, nhưng lần này em nhất định phải từ chối. Nếu anh không thích quyết định của em, có suy nghĩ khác, em sẽ không ngăn cản, trái lại còn sẽ thành toàn cho hai người, cơ hội chỉ có một lần, tự anh lựa chọn đi.”

Cô muốn nói rõ ràng tất cả suy nghĩ của mình ra, đỡ cho hai người phải đoán ý nhau. Chủ yếu Kim Tú Châu biết tâm tư của Giang Minh Xuyên, nhưng Giang Minh Xuyên lại không đoán trúng suy nghĩ của cô, cho nên cách tốt nhất là nói thẳng với anh.

Cô biết Giang Minh Xuyên dễ dàng mềm lòng. Anh từng mềm lòng với cô thì cũng sẽ dễ mềm lòng với người khác. Mềm lòng là đức tính tốt, nhưng không cần thiết với một số người.

Quả nhiên, Giang Minh Xuyên nghe vậy thì cảm thấy cô suy nghĩ quá nhiều, có lẽ đơn giản là người ta không nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ anh cũng coi như hiểu rõ tính tình Kim Tú Châu. Nhìn qua cô có vẻ ôn hòa, kỳ thật chạm vào là nổ, bèn nói thuận theo: “Không muốn qua lại thì không qua lại, anh và Dương Diệu vốn dĩ cũng không thân thiết lắm.”

Thật ra anh và Triệu Vận cũng không thân thiết gì cho cam, hai người cũng chỉ gặp nhau hai lần, cô ta bận, anh càng bận hơn, hai lần đều là Triệu Vận tới doanh trại.

Lúc trước là anh có chút áy náy với Triệu Vận, nhưng sau khi cô ta kết hôn thì hết áy náy. Anh cảm thấy Dương Diệu là người không tồi, nếu hai người đối xử tốt với nhau thì mai này cuộc sống sẽ không tệ.

Kim Tú Châu đã đoán trước được phản ứng của Giang Minh Xuyên. Cô vừa lòng gắp cho anh một miếng thịt, giọng nói dịu dàng hơn vài phần, “Bây giờ em rất bận, không muốn lãng phí công sức vào mấy việc nhỏ này. Kể cho anh nghe, hôm nay em đưa thơ em viết cho Phương Mẫn xem, cô ấy còn khen em có tài văn chương, chỉ là tình cảm quá bi oán, nếu không thì đã có thể đăng báo.”

“Anh thấy đó, em là người rất có năng lực, rất ưu tú, có điều đầu thai nhầm chỗ thôi. Bây giờ em vừa phải chăm sóc gia đình, lại phải chăm sóc con cái, còn muốn làm việc và học tập, anh mà làm phiền em bởi mấy cái chuyện đó, cho dù có là thần tiên cũng không chịu nổi đâu, anh bảo có đúng không? Tính tình của em mà bị chọc lên thì rất có thể sẽ mang theo con gái đi luôn.”

Vốn dĩ ban đầu Giang Minh Xuyên không coi trọng chuyện này, nghe vậy, khó tránh khỏi có chút đau lòng. Ngày thường cô chăm chỉ thế nào anh đều thấy cả, trời còn chưa sáng đã tới nhà ăn làm, ban ngày vừa học tập lại vừa lo việc nhà, buổi tối hơn mười một giờ mới có thể ngủ.

Cho nên mỗi ngày anh đều cố gắng về sớm một chút, buổi sáng cũng sẽ giặt sạch quần áo cả nhà. Anh cảm thấy mình làm nhiều hơn một chút cũng không thành vấn đề. Anh là đàn ông sức dài vai rộng không sợ chịu khổ, nhưng anh không muốn Kim Tú Châu đi theo anh chịu khổ.

Lúc nghe cô nói sẽ mang con gái đi luôn, anh cảm thấy cô có thể làm được chuyện đó. Lúc trước cô ăn vạ anh thế nào thì trong lòng hai người đều hiểu rõ, lá gan của cô lớn hơn người bình thường.

Kim Tú Châu đã sớm thăm dò tính cách của anh, cô luôn phản hồi chuẩn xác tương ứng, thay vì bảo đối phương không tốt, còn có ý xấu, thì chẳng bằng nói với anh rằng nếu lui tới thường xuyên với người ta sẽ gây ra rất nhiều phiền phức. Giang Minh Xuyên sẽ không xót cho bản thân mình, nhưng anh sẽ lo lắng cho danh tiếng của cô ta. Không biết tính cách hay nghĩ cho người khác mà không lo cho chính mình được hình thành ra sao nữa?

Buổi tối đi ngủ, Kim Tú Châu lại chủ động ôm lấy anh

Còn trong phòng cách vách, Phương Mẫn và chính ủy Chúc lại an tĩnh nằm ở trên giường giống thường ngày. Phương Mẫn nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, biết anh vốn chưa ngủ. Từ khi biết vợ không ngủ được do tiếng ngáy của mình, anh luôn cố gắng ngủ muộn hơn cô. Nhưng dù sao đi nữa thì anh cũng không muốn chia giường ngủ.

Thật ra Phương Mẫn cũng biết tính tình mình không tốt lắm, có hơi quái gở. Cô không thích giao lưu với người khác. Có khi cô đối xử với anh như thế này nhưng lại đối xử với người khác trong nhà như thế khác. Nhưng hôm nay sau khi nghe chuyện của Kim Tú Châu xong thì chẳng hiểu sao cô giống như nắm bắt được mạch suy nghĩ khác từ cô ấy.

Cô nghĩ một lát, chủ động kể với chồng chuyện chiều nay sang nhà hàng xóm.

Dường như anh không ngờ rằng cô sẽ kể chuyện, nhưng cũng không lộ ra biểu hiện gì khác thường, thỉnh thoảng còn phụ họa một hai câu.

Giọng người phụ nữ nhu hòa thong thả, tựa như một bài hát ru. Khi kể đến đoạn sau, Phương Mẫn đột nhiên nghe được một tiếng ngáy dài thì có hơi sửng sốt. Sau đó cô cười nhẹ nhàng rồi nhắm hai mắt theo.

——

Mấy ngày sau, Hạ Nham trở về kể với Kim Tú Châu rằng Ngô Tiểu Quân đột nhiên không chơi với cậu nữa. Lúc cậu chào hỏi người ta thì Ngô Tiểu Quân đã xoay người chạy mất.

Kim Tú Châu cho rằng chỉ là chuyện nhỏ trẻ con gây gổ thôi, cười nói: “Không sao đâu, mẹ cho con năm xu, con đi mua hai que kem là Ngô Tiểu Quân lại chơi với con thôi.”

Hạ Nham nhớ tới tính tình của Ngô Tiểu Quân, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”

Cậu cầm tiền rồi cuống cuồng chạy đi.

Chờ người đi khuất, Phó Yến Yến không nhịn được chêm vào một câu: “Bạn bè thực sự thì không bị vật chất mua chuộc.”

Kim Tú Châu nghe rồi cười, “Anh con còn nhỏ, sau này sẽ gặp được bạn bè thực sự thôi.”

Phó Yến Yến không buồn nói nữa.

Nhưng lần này có vẻ không có tác dụng, không bao lâu sau Hạ Nham đã khóc lóc chạy về, trước ngực còn ướt một mảng lớn, Kim Tú Châu vội vàng hỏi cậu có chuyện gì?

Hạ Nham ấm ức nói: “Tiểu Quân không ăn kem que của con, anh ấy còn lấy kem của con ném vào con, nói là ghét con.”

Sắc mặt Kim Tú Châu trầm xuống, nhớ tới chuyện lần trước xảy ra. Cô vốn tưởng rằng chỉ là xích mích nhỏ nhưng giờ có vẻ như chuyện không hề nhỏ.

Nhưng cô vẫn an ủi Hạ Nham, “Không sao đâu, mẹ sang nhà bà Ngô hỏi giúp con một chút chuyện của Tiểu Quân nhé?”

Hạ Nham ủ rũ nhìn Kim Tú Châu, vâng một tiếng.

Kim Tú Châu nấu cơm chiều trước rồi bưng một đĩa ớt xanh xào thịt sang nhà họ Ngô. Hạ Nham không đi, cô chỉ dẫn con gái theo.

Khi tới nhà họ Ngô, thím Ngô đang nhặt rau ở cửa, Kim Tú Châu cười chào bà, “Hai ngày này chuyển nhà bận nhiều việc, hôm nay mới rảnh rỗi, buổi sáng cháu có mua thịt, vừa xào xong một đĩa mang sang cho mọi người, thím xem ăn có ngon không?”

Thím Ngô cũng cười, “Thật tình, cái gì ngon cũng đều nghĩ đến nhà thím, các cháu giữ ăn đi.”

“Trong nhà vẫn còn ạ.”

Kim Tú Châu nhìn quanh phòng, “Chị dâu có ở nhà không ạ?”

Nụ cười trên mặt thím Ngô nhạt đi vài phần, “Ở trong bếp đấy.”

Kim Tú Châu vờ như không thấy, vẫn tươi cười nói: “Vâng, vậy cháu mang qua đó.”

Cô đi vào nhà rồi vào phòng bếp, thấy Tiền Ngọc Phượng dựa vào tường bếp ngẩn người. Chị ta nhìn thấy Kim Tú Châu đến, gương mặt hiện lên nụ cười, có chút khách khí hỏi: “Sao lại sang đây?”

Kim Tú Châu nhìn chị ta lần nữa, lặp lại lời vừa rồi nói ở bên ngoài.

Tiền Ngọc Phượng gật đầu, ừ một tiếng, sau đó cũng nói: “Em giữ ăn đi, trong nhà có đồ ăn.”

Kim Tú Châu nhíu mày nhìn chị ta, ngày thường Tiền Ngọc Phượng sẽ không khách khí với cô như vậy, không nhịn được hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Tiền Ngọc Phượng chưa nghĩ đã nói: “Không có.”

Chị ta lại tránh ánh mắt cô, cầm lấy giẻ trên bàn ra sức lau, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

Kim Tú Châu nghĩ thầm trong lòng, cuối cùng nói với chị ta chuyện xảy ra giữa hai đứa trẻ lúc nãy.

Dựa theo tác phong ngày thường của Tiền Ngọc Phượng, nghe xong nhất định sẽ muốn mắng cho Ngô Tiểu Quân một trận. Nhưng lần này nghe xong chị ta chỉ im lặng một hồi, rồi dùng giọng bình tĩnh nói: “Bọn trẻ chơi đùa với nhau vậy cũng bình thường thôi mà, qua mấy ngày lại ổn thôi.”

Kim Tú Châu dừng một chút, cũng nhận ra đối phương lãnh đạm với mình, nên không nói thêm gì nữa.

Cô rất ít khi dùng mặt nóng dán mông lạnh, quay qua nói câu “Đi về”, rồi dẫn con gái về mất.

Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất ở cửa, Tiền Ngọc Phượng mới ném giẻ lau trong tay lên bàn, chị ta biết chuyện không liên quan đến Kim Tú Châu, nhưng trong lòng chị ta không thoải mái nên muốn cô cũng không được thoải mái.

Ngày đó chị ta đã đánh cho con trai một trận ở trên đường. Sau khi về đến nhà, chồng và mẹ chồng biết chuyện thay phiên nhau phê phán chị ta. Hai ngày nay chị ta không nói một lời với ai trong nhà, ngoại trừ Đại Nha.

Chị ta cảm thấy thay vì sau này suốt ngày bị đem ra so sánh với Kim Tú Châu chi bằng bây giờ bớt qua lại cho rồi. Dù gì chị ta đã sống như vậy nhiều năm mà chưa thấy khổ sở gì, nhưng từ khi khi quen biết Kim Tú Châu thì càng ngày càng thấy buồn khổ.

Trên đường về, Phó Yến Yến thấy Kim Tú Châu không nói lời nào, bèn bảo: “Có thể thím Tiền chỉ đang hâm mộ mẹ thôi.”

Cô bé có thể hiểu được cảm giác này. Rõ ràng lúc đầu không khác nhau bao nhiêu, nhưng dần dần phát hiện chênh lệch giữa mình và người ta càng lúc càng lớn, cảm giác bất lực này rõ là làm người ta thấy khó thở.

Đời trước cô bé cũng cảm thấy thế với Đường Doanh, hệt như thím Tiền với mẹ.

Nói xong, cô bé nhịn không được hỏi một câu, “Mẹ có hâm mộ người nào không?”

Cô bé còn muốn hỏi Đường Doanh những lời này hơn.

Kim Tú Châu cũng không nghĩ sâu xa, cô trả lời con gái chắc như đinh đóng cột, “Không có, nếu mẹ muốn gì thì sẽ nỗ lực gấp trăm gấp mười để đạt được, còn nếu kết quả thất bại thì mẹ cũng sẽ không hối hận.”

Kỳ thật cũng có, nhưng cuối cùng những người đó đều bị cô đạp dưới chân.

Phó Yến Yến trước nay chưa từng nghe câu trả lời có sức nặng như vậy. Cô bé theo bản năng xoay đầu nhìn về phía Kim Tú Châu. Ở góc độ đó cô bé thấy người phụ nữ trông thật trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng ánh mắt kiên nghị của mẹ càng làm cho người ta thấy xao động. Ánh mắt ấy tưởng như có thể phá tan hết thảy gian nan hiểm trở và chông gai.

Không biết có phải bị lây nhiễm cảm xúc của Kim Tú Châu không, tim Phó Yến Yến cũng đập hơi nhanh, dường như trong nội tâm cô bé có thêm vài phần dũng khí.

Mà sau đó Kim Tú Châu lại dùng sự thật chứng minh Phó Yến Yến không nhìn lầm người. Trước khi Hạ Nham khai giảng một ngày, công việc của Kim Tú Châu ở nhà ăn gặp trục trặc.

Bình Luận (0)
Comment