Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 20

Trước khi Hạ Nham khai giảng một ngày, công việc của Kim Tú Châu ở nhà ăn gặp trục trặc. Nguyên nhân là có người báo cáo với lãnh đạo, Kim Tú Châu biển thủ nguyên liệu nấu ăn của nhà ăn, còn thường xuyên mang đồ ăn của nhà ăn về nhà.

Việc này quả thật không cách nào giải thích rõ ràng, vì cho dù mỗi ngày nấu cơm theo đầu người thì cũng sẽ phải làm dư ra một ít, đề phòng có người ăn không đủ no hoặc có lý do khác, nhất định là sẽ còn thừa. Đồ ăn còn dư và cơm sáng thì đều để cho lính hậu cần làm việc ở nhà ăn. Có đôi khi không đủ thì mọi người cũng sẽ tự xào cho mình món gì đó ăn. Sau khi Kim Tú Châu đến làm, đồ ăn dư nhiều sẽ để cô mang về nhà. Làm vậy cũng tránh lãng phí vì thật ra cũng không đáng bao nhiêu.

Lãnh đạo phía trên nếu có biết cũng sẽ không nói gì, nhưng nếu việc này bị đồn thổi ra ngoài thì việc Kim Tú Châu làm lại bị coi là chiếm lợi của bộ đội, gây ra ảnh hưởng không tốt.

Hơn nữa còn có nhiều chị vợ lính trong lòng không phục, Kim Tú Châu không chỉ được nhận tiền lương, còn lấy nguyên liệu nấu ăn của bộ đội, ai biết cô ta lấy về bao nhiêu? Chẳng trách nuôi hai đứa con đều vừa cao vừa béo. Đặc biệt Kim Tú Châu còn thường xuyên tặng người khác điểm tâm mình làm, việc này không ít người đã chứng kiến.

Kim Tú Châu được bếp trưởng Trương mời tới nên việc này cũng là bếp trưởng Trương ra mặt nói với cô: “Hiện tại nhóm các chị vợ lính phản ứng rất gay gắt với việc này, trước tiên cháu hãy ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ qua giai đoạn này rồi xem xét lại.”

Kim Tú Châu nghe vậy thì trong lòng không thể không cảm thấy mất mát, nhưng cô điều chỉnh tâm trạng rất nhanh rồi nói thẳng: “Được ạ, chỉ là lại gây thêm phiền phức cho chú rồi, đến lúc đó rồi tính, nếu không quay lại làm cũng không sao ạ, cũng không thể làm chú khó xử.”

Nói xong trên mặt cô lộ ra vẻ rối rắm, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà sau khi cháu rời nhà ăn thì bên mình không thể làm những món điểm tâm cháu đã làm. Những món đó đều là tổ truyền của nhà cháu, theo lý thuyết là thuộc về cháu, tự làm ăn thì được, nhưng không thể làm rộng rãi ra bên ngoài.”

Tuy rằng lúc chế biến Kim Tú Châu cố ý tránh người khác, nhưng có một số món có cách làm đơn giản, chỉ cần nhìn qua vài lần là có thể làm ra được.

Cô cũng không phải là người để mình chịu thiệt. Bản thân cô có thể nghỉ việc, nhưng nhà ăn không thể xuất hiện món điểm tâm cô mang đến, thế này thì có gì khác qua cầu rút ván đâu?

Bếp trưởng Trương còn lo lắng Kim Tú Châu ăn vạ không chịu đi, dù sao làm ở đây mỗi tháng cũng có hai mươi đồng tiền lương. Chú nghe vậy thì nhẹ nhàng thở phào và còn có chút cảm động, nói gần nói xa thì Kim Tú Châu cũng biết nghĩ cho chú ấy.

Khi nghe Kim Tú Châu nói như vậy, không cần đắn đo chú đã nói: “Còn làm cái rắm, đừng ai mong được ăn những món điểm tâm đó của cháu, chúng đi mà ăn màn thầu.”

Đứa báo cáo Kim Tú Châu chẳng phải đang ghen tị đến mức đỏ mắt rồi sao. Kim Tú Châu làm ở nhà ăn nửa năm, là người có chừng mực hơn bất cứ ai. Cho dù túi bột mì đã mở để ở một góc trong nhà ăn thì cô cũng không động vào, nếu cần dùng thì đưa tiền của mình tìm người mua hàng mua giúp.

Không phải chú ta thổi phồng, mà với những món điểm tâm Kim Tú Châu làm, nếu còn ở thời địa chủ trước kia thì sẽ thành chiêu bài của cửa hàng, không thấy mỗi khi lễ Tết đều có rất nhiều người tới phòng bếp đóng gói những món đó mang đi tặng lễ à?

Kim Tú Châu nhìn bếp trưởng Trương cười, “Có những lời này của chú là cháu an tâm rồi.”

Buổi trưa khi Giang Minh Xuyên về nhà ăn cơm, Kim Tú Châu nói chuyện này lại với anh.

Giang Minh Xuyên nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh thì không biết cô đang nghĩ gì, đành phải an ủi: “Không làm nữa thì thôi, lại đỡ vất vả hơn một chút, ngày nào cũng dậy sớm ngủ muộn, rất hại thân thể, tiền lương của anh đủ cho nhà mình ăn uống.”

Kim Tú Châu nghe xong cũng chẳng thấy vui hơn chút nào mà chỉ hỏi anh, “Không thể biết là ai báo cáo sao?”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Nặc danh, không tra được.”

Kim Tú Châu nhíu mày. Hai đứa nhỏ một trái một phải nhìn cô, nhận thấy không khí kỳ lạ, cũng không dám nói gì.

Giang Minh Xuyên cho rằng cô vẫn không cam lòng, anh trấn an: “Anh nghe nói quân đội sang năm cũng định mở trường học, em học tập cho tốt, không chừng sang năm cũng có thể làm cô giáo.”

Lời này của anh hoàn toàn để dỗ dành cô. Nếu muốn làm cô giáo thì cũng phải có văn bằng, chưa tính việc phải tốt nghiệp đại học giống Phương Mẫn nhà bên cạnh thì ít nhất cũng cần học hết cấp ba.

Kim Tú Châu cũng biết anh là đang an ủi mình. Trong lòng cô hiểu rõ rất khó để quay lại làm việc bên nhà ăn. Mà nếu có thể trở về cô cũng không muốn, cô sao có thể gọi tới là tới đuổi đi là đi? Cô muốn cho tất cả mọi người chấn động, rằng Kim Tú Châu cô không chỉ có thể làm việc ở nhà ăn mà còn có thể làm công việc khác.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô trở nên kiên định, không chút do dự cự tuyệt: “Không cần, em muốn giống Phương Mẫn viết văn gửi báo.”

Văn chương mà viết hay thì còn có thể lưu danh sử sách đấy, không thấy mấy bài thơ trong sách của Hạ Nham à? Đều là của tiền nhân viết.

“…”

Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu hứng thú bừng bừng, vẻ mặt anh có chút phức tạp, không rõ cô lấy đâu ra tự tin nhiều như vậy?

Anh chưa kể với cô rằng nhà Phương Mẫn điều kiện rất tốt, ông bà ngoại cô ấy đều là ngôi sao sáng trong giới văn học. Khi còn nhỏ anh từng được gặp vài lần. Đây cũng là lý do vì sao lần trước khi anh dẫn Kim Tú Châu tới nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm thì cô ấy lại chủ động mở miệng giải vây giúp.

Nhưng từ nhỏ tính cách của Phương Mẫn đã thích yên tĩnh. Cô ấy không thích nơi đông người, chuyện này có liên quan đến chuyện cô ấy trải qua khi còn bé, do vậy khi anh và cô ấy gặp nhau bên ngoài cũng rất ít khi nói chuyện chào hỏi.

Kim Tú Châu không biết những chuyện này, nhưng cô tin tưởng chắc chắn rằng người khác có thể làm được thì nhất định mình cũng làm được.

Vì thế những ngày tiếp theo, Kim Tú Châu thường xuyên sang nhà Phương Mẫn mượn sách đọc, khi đọc xong một quyển còn nghiêm túc viết bút ký tổng kết.

Nhưng cô luôn có cảm giác thứ cô viết ra bị thiếu chút gì đó. Cô mang bài mình viết nhờ Phương Mẫn đọc thử. Khi cô ấy đọc xong thì trầm ngâm một hồi lâu, sau đó nói cho cô biết, tư tưởng trong bài viết vẫn chưa phù hợp cho lắm. Bối cảnh và sự vật trong các bài Kim Tú Châu viết đều ở thời cổ đại, nếu đặt vào hiện đại thì lại dở dở ương ương.

Kim Tú Châu chưa từ bỏ ý định. Cô mang về sửa một lần nữa nhưng trong lòng thì hiểu rõ, tuy cô mượn xác hoàn hồn ở nơi này nhưng bản chất bên trong vẫn chính là người ở triều Đại Cảnh kia. Tầm nhìn và kiến thức vẫn đang dừng lại ở những gì cô đã trải qua. Cô chưa hiểu hết thế giới ở đây. Thậm chí cô còn chưa từng nghe tới món ăn, tập tục, đồ vật mà người ta viết trong sách.

Phương Mẫn cũng nghe được chuyện của Kim Tú Châu. Nhà cô ấy không nấu cơm, mỗi ngày chồng Phương Mẫn sẽ mang cơm từ nhà ăn về cho cô ấy. Nửa năm nay, bữa sáng ở nhà ăn muôn màu muôn vẻ, mỗi ngày ăn xong thì lại chờ mong tới bữa tiếp theo. Lần trước về quê, chồng cô ấy còn cố ý mang một ít điểm tâm từ nhà ăn về. Mọi người trong nhà ai cũng khen ngon, còn hỏi cô ấy mua ở đâu? Đó là lần đầu tiên cô ấy được cả nhà vây quanh nói chuyện.

Thấy Kim Tú Châu cố gắng như vậy, trong lòng Phương Mẫn không khỏi có chút cảm động. Nếu người khác gặp tình huống tương tự rất có thể sẽ nổi giận oán trách hoặc sa ngã, nhưng Kim Tú Châu lại muốn tự tìm một con đường khác.

Phương Mẫn rất ít khi nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng khi Kim Tú Châu tới tìm cô ấy lần nữa thì cô ấy không nhịn được nói một câu, “Chị cảm thấy em có thể vẽ tranh gửi đi thay vì viết văn như này, chị nghĩ khả năng được chọn cao hơn một chút.”

Kim Tú Châu vừa nghe thì nhìn về phía Phương Mẫn một cách mơ hồ, chưa hiểu cô ấy có ý gì.

Phương Mẫn dừng một chút, sắp xếp lại từ ngữ để giải thích: “Ngoại trừ nhận các tác phẩm văn chương, tòa soạn báo còn nhận tranh vẽ. Có rất nhiều quyển sách có tranh minh hoạ: sách giáo khoa học sinh, báo chí, trang bìa sách xuất bản và bích họa các thứ. Tác phẩm đẹp thì có rất nhiều nhưng khá là khó để đặt hàng được với họa sĩ. Hơn nữa theo chị được biết giá cả còn không thấp.”

“Chị thấy em vẽ tranh rất đẹp, rất có thiên phú hạ bút thành tranh, em có thể thử xem sao.”

Phương Mẫn nói lời này là thật lòng thật dạ. Trong khoảng thời gian này, chắc có lẽ Kim Tú Châu cảm thấy quá quấy rầy cô ấy nên đã thêu tặng cô ấy một chiếc khăn tay. Khăn làm bằng lụa, trên chiếc khăn màu xanh biếc thêu một bụi phong lan, còn có bút danh của Phương Mẫn. Đây là kiểu thêu hai mặt mà cô ấy đã từng được nghe bà ngoại nói, một mặt trêu tranh một mặt thêu chữ, đẹp không gì sánh bằng.

Phương Mẫn rất thích, giữ gìn khăn tay hết sức cẩn thận, thỉnh thoảng mới mang ra ngắm nhìn.

Thậm chí cô ấy cảm thấy, chỉ cần Kim Tú Châu dùng khả năng thêu thùa tới nhà máy dệt xin việc thì người ta cũng sẽ nhận cô, không phải ai cũng có bản lĩnh này.

Sau khi Kim Tú Châu nghe xong Phương Mẫn nói thì rơi vào trầm tư.

Cô cũng không phải là người chỉ chăm chăm liều mình xông pha vào con đường viết lách mà không muốn đổi sang hướng khác, hiện giờ biết có cách tương tự khác để đề tên vào sách báo thì vội vàng hỏi: “Vậy làm thế nào để gửi bài?”

Cô quyết định nghe theo lời gợi ý của Phương Mẫn thử một lần.

Phương Mẫn cũng không rành mấy thứ này lắm, “Có lẽ giống chị thôi. Lúc trước chị đọc tin trên báo, thấy người ta đăng bài muốn nhận tác phẩm. Trên bài đăng đó có địa chỉ, chị sẽ viết lại địa chỉ tòa soạn báo của chị cho em. Nếu em không thích thì có thể đi tìm các tòa soạn báo khác, có nhiều nơi như thế lắm.”

Kim Tú Châu gật đầu.

Khi ra về, Phương Mẫn còn hào phóng đưa cho cô mấy phong thư và tem. Cô ấy sợ cô không nhận còn hiếm khi nói đùa: “Về sau sách của chị khả năng là phải phiền em rồi.”

Kim Tú Châu bèn không khách sáo với cô ấy nữa, “Nếu mọi chuyện thành, em nhất định sẽ vẽ đẹp nhất cho chị.” Sau đó hứng thú bừng bừng về nhà.

Vì thế buổi tối khi Giang Minh Xuyên về thì phát hiện Kim Tú Châu lại bắt đầu chuyển sang vẽ tranh. Một lớn hai nhỏ ngồi ngay cửa, lớn vẽ tranh, nhỏ thì làm bài tập, còn nhóc con kia thì ngồi đối diện chơi xếp gỗ, đây là đồ chơi Giang Minh Xuyên làm cho con gái.

Trong tay Giang Minh Xuyên còn xách theo một phần đồ ăn.

Kim Tú Châu thấy anh trở về bèn đứng dậy dọn dẹp giấy vẽ về phòng. Buổi tối nhà họ ăn mỳ, nguyên liệu nấu ăn đều được chuẩn bị đầy đủ chờ anh về thì nấu bởi không biết khi nào Giang Minh Xuyên mới về.

Trong nồi đã đun nước nóng, cô bỏ cà chua vào trước, chờ nước sôi lại lần nữa mới bỏ thịt vào, rồi cho thêm nấm. Khi tất cả đã chín thì thả mì sợi vào, cuối cùng nêm thêm muối và bột ngọt.

Giang Minh Xuyên vào bếp phụ cô rửa dao và thớt gỗ, vừa rửa vừa nói: “Bếp trưởng Trương bảo anh hỏi em có thể châm chước cho phép bữa sáng nhà ăn làm mấy món điểm tâm kia không, có nhiều người tìm chú ấy đề nghị chuyện ấy.”

Mọi người được ăn ngon nhiều rồi, giờ quay lại ăn màn thầu, bánh bao rau trước kia thì sao ăn nổi nữa.

Động tác của Kim Tú Châu cũng không dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, nhướng mày, “Anh cũng nghĩ vậy?”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Anh nghe em, bếp trưởng Trương cũng bảo nghe theo em.”

Kim Tú Châu hừ lạnh một tiếng, bảo nghe cô nhưng nếu cô không đồng ý thì chú ta sẽ trực tiếp tới tìm cô chứ không nhờ chuyển lời nữa. Kim Tú Châu nghĩ thông suốt điều này thì tỏ ra rối rắm: “Được thì cũng được thôi, nhưng phải bỏ tiền mua. Mấy món đó đều là công thức tổ truyền của nhà em, đâu ra muốn dùng là dùng? Một công thức ít nhất hai mươi đồng.”

Nghe thế, Giang Minh Xuyên nhìn về phía cô, không rõ có phải cô đang nói đùa không. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì anh biết cô thực sự nghĩ như vậy.

Tuy Giang Minh Xuyên cảm thấy có hơi đắt, nhưng vẫn gật đầu, chuẩn bị ngày mai nói một tiếng với bếp trưởng Trương.

Vì thế ngày hôm sau, bếp trưởng Trương mang theo đồ đệ tự mình tìm tới cửa.

Ngay trước mặt chú ta, Kim Tú Châu viết ra cách làm bánh nhân đậu, bánh sữa bò khoai lang, bánh đậu xanh. Các món còn lại thì không chịu viết nữa. Những món này kể cả cô không viết thì người khác cũng biết làm, lúc trước cô từng làm ba món điểm tâm này trước mặt người khác vì cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ rời khỏi nhà ăn. Cũng may cô để lại đường lui, người ta ăn điểm tâm ngon đều nhớ tới người làm.

Giờ cô muốn bán lấy tiền là do ỷ vào bếp trưởng Trương là người tốt tính.

Bếp trưởng Trương mong chờ món bánh xốp xoắn ốc và sữa đông chưng đường của cô nên chú ta mặt dày hỏi công thức.

Kim Tú Châu cười ngọt ngào, “Hai món đó là hai món ngon nhất của cháu, có trả nhiều tiền cũng không thể bán. Cháu biết chú cũng có chỗ khó nói nhưng mong chú thông cảm cho cháu.”

Bếp trưởng Trương hơi sượng mặt, không còn lời nào để nói.

Kim Tú Châu chu đáo nói: “Chú yên tâm, về sau mấy món này cháu làm sẽ không thiếu phần chú, còn những người khác cháu không quan tâm, dù sao trong lòng cháu vẫn còn thấy bực.”

Bếp trưởng Trương ngẫm lại, cũng đúng, nếu là chú ta cũng sẽ không tốt tính như vậy, bèn gật đầu, “Cứ vậy đi.”

Sau đó chú ta hào phóng trả tiền rồi cầm công thức đi, có mấy cái này thì chú ta cũng coi như có cái bàn giao.

Nhưng sau này bất kể ai có dựa theo công thức cũng không làm ra được hương vị Kim Tú Châu đã làm. Có người lấy điểm tâm nhà ăn tặng người thân thì người nhà họ cũng nói không ăn ngon như lần trước. Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Thế là tự dưng Kim Tú Châu kiếm được một khoản tiền, trưa hôm đó cô bèn dẫn hai đứa con lên huyện thành mua đồ.

Hạ Nham sắp khai giảng, vốn dĩ trước đó Kim Tú Châu nghĩ cậu còn nhỏ, học kỳ này chỉ muốn cậu thích ứng một chút, năm sau lại học lại lớp một, nhưng không ngờ tuy cậu học chậm nửa năm mà thành tích lại vô cùng ưu tú, cho nên chuẩn bị học lên lớp hai luôn.

Kim Tú Châu mua cho cậu một chiếc bút máy hiệu Anh Hùng và một lọ mực nước, mất năm đồng, lại mua bốn quyển vở và năm chiếc bút chì. Ngoài ra cô còn mua cho mỗi đứa một đôi giày đế mềm màu xanh lục.

Cô mua cho mình mười mấy cây bút chì và bút lông, rồi mua thêm giấy trắng, giấy Tuyên Thành, mực nước, phong thư và tem các thứ.

Sau khi ra khỏi Cung Tiêu Xã, Kim Tú Châu dẫn hai đứa nhỏ tới nhà máy chế biến thịt, mua móng heo với thịt vai, thắng lợi trở về.

Khi về đến nhà trời đã tối, Giang Minh Xuyên cũng đã về rồi. Khi Kim Tú Châu đi có để lại tờ giấy, biết ba mẹ con đi huyện thành nên anh đã nấu bữa tối xong rồi.

Hạ Nham vui vẻ nhất, chuyện đầu tiên khi về nhà nhìn thấy ba là khoe cây bút máy mới của mình, sau đó thật cẩn thận bơm mực nước rồi viết tên mình lên quyển vở mới.

Viết xong lại cảm thấy chữ của mình xấu, bèn nhờ Kim Tú Châu viết giúp cậu. Kim Tú Châu viết tên cậu lên ba quyển vở còn lại, còn viết luôn tên môn học lên vở.

Hạ Nham vừa lòng, cầm vở đi vào trong phòng trải ra bàn, sợ mực nước chưa khô làm nhòe.

Bên ngoài Giang Minh Xuyên thấy cậu mãi không đi ra thì gọi, “Mau ra đây ăn cơm, lát nữa rồi làm.”

“Vâng.”

Bên ngoài, Giang Minh Xuyên nghe chuyện hôm nay Kim Tú Châu bán công thức được sáu mươi đồng thì da đầu anh tê rần, sau đó lại nghe cô nói: “Bán vẫn rẻ quá.”

Nếu là triều Đại Cảnh thương nghiệp phồn vinh, một công thức có thể bán hai trăm lượng bạc.

Giang Minh Xuyên gắp cho cô một đũa đồ ăn, “Đã rất cao rồi.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Ngày mai anh mang mấy tờ báo về, phía sau báo có ghi địa chỉ tòa soạn, em dự định gửi tranh cho mấy tòa soạn. Phương Mẫn khen em vẽ tranh rất đẹp, khả năng sẽ có nơi nhận.”

Giang Minh Xuyên cảm thấy lời cô nói có phần không thực tế. Bộ đội nhiều chị vợ lính như vậy nhưng cũng chỉ có một mình Phương Mẫn có thể kiếm tiền dựa vào viết lách.

Nhưng anh không tiện đả kích lòng tự tin của Kim Tú Châu. Anh cũng đã nhận ra Kim Tú Châu chỉ coi công việc ở nhà ăn là việc để kiếm tiền, không đi làm nữa thì thôi. Nhưng đối với mấy thứ sáng tác văn chương gì đó anh không hiểu sao cô lại có sự nhiệt tình và si mê. Nếu bảo cô không làm được thì lại càng làm cô càng hăng hái, đoán chừng có thể bị ảnh hưởng do khi còn nhỏ cô không cơ hội đi học.

Cơm nước xong, Kim Tú Châu lập tức lấy ra giấy bút mình mới mua bắt đầu vẽ tranh, còn dỗ Giang Minh Xuyên đi rửa bát, “Mấy ngày này anh vất vả một chút, chờ em kiếm được tiền cũng mua bút máy cho anh.”

Giang Minh Xuyên nghe thì cười, “Còn chưa kiếm được tiền đã bắt đầu vẽ bánh cho anh rồi.”

Kim Tú Châu hừ một tiếng, cảm thấy anh không hiểu cô. Phương Mẫn đã nói cô có thiên phú vẽ tranh, nhất định cô ấy đúng.

Cho nên mấy hôm sau dù không phải dậy sớm tới nhà ăn thì Kim Tú Châu vẫn dậy sớm vẽ tranh. Buổi sáng vẽ tranh, buổi chiều học tập luyện chữ, buổi tối đi học, cô bận rộn nhưng lại vô cùng vui vẻ.

Hạ Nham cũng đi học. Hiện giờ Ngô Tiểu Quân không chỉ nghỉ chơi với cậu mà còn không cho bọn trẻ khác chơi cùng cậu.

Việc này cậu không nói với mọi người trong nhà nhưng Phó Yến Yến vẫn biết, cô bé nhịn không được hỏi cậu có buồn không.

Hạ Nham đang làm bài tập thì ngừng lại, gương mặt tròn tròn đột nhiên mang theo vài phần nghiêm túc, gật đầu nói: “Vẫn có chút buồn, nhưng cũng không buồn lắm. Lần trước sau khi kể cho mẹ, mẹ cho anh tiền mua kem dỗ Ngô Tiểu Quân, sau đó lại tới nhà bà Ngô hỏi họ có chuyện gì. Mẹ rất để tâm chuyện của anh.”

“Anh cũng không biết diễn tả sao, chỉ cảm thấy Ngô Tiểu Quân không chơi với anh thì cũng chẳng hề gì, vẫn còn những người khác. Anh ấy không chơi với anh thì anh chơi một mình, anh còn có thể chơi với bạn khác trong trường học. Ba mẹ nói anh là đứa trẻ ngoan, anh ấy không chơi với anh thì người thiệt thòi là anh ấy thôi.”

Câu cuối cùng cậu nói rất tự tin, dường như trong lòng cậu cũng nghĩ vậy.

Phó Yến Yến nghe xong thì ngạc nhiên, cô bé nhìn về phía cậu nhóc giờ khắc này vô ưu vô lo, so với bóng lưng gù lam lũ ở hành lang bệnh viện đời trước thì khác biệt rất nhiều. Cho dù ở đời trước, khi còn nhỏ, Phó Yến Yến cũng chưa từng thấy Hạ Nham trong sáng lạc quan như thế.

Trong ấn tượng của cô bé, cậu bé kia lúc trước mặt ba Giang và Kim Tú Châu thì luôn vờ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau lưng lại rất đen tối cay nghiệt. Thậm chí cậu ta còn cố ý đổ dầu vào lửa khi Kim Tú Châu chửi mắng cô bé. Cậu ta cũng không cảm thấy Kim Tú Châu thiên vị cậu mà chỉ thấy do Kim Tú Châu lo lắng cho cô bé nên mới răn dạy bắt bẻ.

Chuyện này Phó Yến Yến nghe thấy lúc ở trong bệnh viện. Hóa ra khi còn nhỏ Hạ Nham đã từng cảm thấy cha mẹ thiên vị cô bé.

Ba sẽ mua váy cho cô bé, Kim Tú Châu la mắng là vì muốn cô bé trở nên tốt hơn, vậy nên cậu cam chịu. Nhưng sau đó cậu biết em gái bị người ta ức h**p nên định thi vào trường quân đội để sau này làm chỗ dựa cho em gái.

Có điều, khi đó đối với Phó Yến Yến, tất cả đều đã muộn rồi.

Cô bé không biết hiện tại Hạ Nham đã thay đổi ra sao, nhưng không hiểu sao trong lòng cô bé thấy vui thay cho cậu. Cậu không cảm thấy cha mẹ bất công, sẽ không trải qua những chuyện đời trước, phiền não duy nhất của Hạ Nham là bạn tốt không chơi với cậu nữa, thật may quá.

Nhưng cô bé thì không thể như cậu được. Có một số chuyện nếu đã trải qua là khắc vào trong xương cốt, không dám nhớ tới, cũng không dám quên đi.

——

Tin Kim Tú Châu nghỉ việc ở nhà ăn rất nhanh đã được truyền đến tai các chị vợ lính, cũng may ngày thường cô không kết giao với nhiều người, ngoại trừ buổi tối tới lớp xoá nạn mù chữ thì dường như cũng không gặp được những người khác.

Cho nên tuy cô thấy ánh mắt người khác nhìn cô có hơi kỳ lạ thì cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ tập trung vào bài học.

Lần trước chuyện với Tiền Ngọc Phượng kết thúc không mấy vui vẻ, Kim Tú Châu cho rằng hai người sẽ cắt đứt luôn như thế. Cắt đứt thì cắt đứt, nhiều năm như vậy, Tiền Ngọc Phượng là người đầu tiên khiến cô mặt nóng dán mông lạnh, trước đây kế phu nhân Hầu phủ còn phải nhìn sắc mặt cô đấy.

Không ngờ tối nay ở lớp xoá nạn mù chữ lại gặp Tiền Ngọc Phượng.

Tiền Ngọc Phượng tới tương đối trễ, sau khi nhìn một vòng thì ngồi bên cạnh Kim Tú Châu, có điều ở giữa cách hai cái ghế.

Kim Tú Châu không nhìn sang, Tiền Ngọc Phượng xoay đầu nhìn cô vài lần, thấy cô vẫn không để ý tới mình bèn lặng lẽ dịch sang một ghế.

Phó Yến Yến ngồi trên đùi Kim Tú Châu nhận ra mẹ đã không lật sách cả một lúc lâu thì chớp mắt, cảm thấy này hai người giống y trẻ con cãi nhau.

Tiền Ngọc Phượng thấy cô vẫn không để ý tới mình, bèn hắng giọng nói, “Chị nghe nói em không còn làm ở nhà ăn nữa?”

Phó Yến Yến: “…” Thím Tiền này thật là, cái hay không nói, lại nói cái dở.

Quả nhiên, Kim Tú Châu tức thì cười lạnh, cất giọng mỉa mai: “Dường như chị rất vui vẻ?”

Tiền Ngọc Phượng nghe xong tức giận hừ một tiếng, “Nói gì vậy chứ, chị không xấu tính như thế.”

Tuy trong lòng chị ta ghen tị Kim Tú Châu có công việc tốt, nhưng cũng chỉ ghen tị thôi chứ không có ý muốn cô sống không tốt. Hai vợ chồng Kim Tú Châu còn trẻ, sau này nhất định sẽ sinh thêm con, nhà mẹ đẻ ở xa không giúp được gì, nếu Kim Tú Châu có công việc thì nhà họ cũng đỡ vất vả hơn một chút.

Tiền Ngọc Phượng vốn định sau này tránh xa Kim Tú Châu, có điều nghe được cô không còn công việc thì vẫn không khỏi mềm lòng nên qua đây một chuyến. Nhưng khi nói ra lời thì vẫn rất mạnh mồm, “Chị nghe nói buổi chiều em lên huyện thành? Không phải chứ, công việc của em đã mất rồi, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm đi, sau này còn nhiều chỗ tiêu đến tiền, đất vườn bên kia cũng nên dọn dẹp đi, trồng chút rau dưa nhà mình ăn cũng đỡ được không ít tiền.”

Tuy ngữ khí chị ta không tốt tí nào, nhưng Kim Tú Châu vẫn nghe ra sự quan tâm trong lời nói, sắc mặt dịu xuống không ít.

Tiền Ngọc Phượng còn định nói thêm thì cô giáo Trần đã vào lớp, sau một tiết học, Tiền Ngọc Phượng không mở mắt nổi, vừa hết tiết đã bỏ của chạy lấy người.

Kim Tú Châu học xong hai tiết thì về với Phương Mẫn, hai người đi song song, mỗi người dắt một tay Phó Yến Yến.

Miệng Kim Tú Châu nhẹ nhàng ngâm nga, Phương Mẫn nhịn không được cười, “Tâm trạng em không tồi.”

Kim Tú Châu thu lại vài phần, “Cũng được ạ, chủ yếu do chị dạy hay quá.” Cô mở miệng là nói lời ngon tiếng ngọt.

Chỉ có Phó Yến Yến hiểu rõ Kim Tú Châu không có tiền đồ. Mấy ngày nay cô mạnh miệng nói không để bụng, nhưng thím Tiền xuống nước cái là vui vẻ.

Giang Minh Xuyên vẫn là người cảm nhận rõ ràng nhất, buổi tối khi đi ngủ, Kim Tú Châu ôm anh, không ngừng hôn mặt anh, còn v**t v* mặt anh nói anh đẹp trai.

Buổi sáng hôm sau khi thức dậy, Giang Minh Xuyên đứng trước gương soi thật lâu, thấy con gái dậy bèn vừa xoa cằm vừa nói với cô bé: “Tối hôm qua mẹ con khen ba đẹp trai.”

Phó Yến Yến giật giật khóe miệng, cảm thấy ba Giang có hơi tự luyến.

Nào biết, chờ Hạ Nham thức giấc, Giang Minh Xuyên lại vờ lơ đãng nói với con trai, “Mẹ con ngày hôm qua có chuyện gì vui sao? Sao tối hôm qua đột nhiên nói ba đẹp trai?”

Hạ Nham không nghĩ ngợi nhiều, sau khi uống một ngụm nước canh thì chân thành nói: “Không có đâu, hẳn là mẹ cảm thấy ba thật sự đẹp.”

Giang Minh Xuyên vừa lòng, gật đầu xem như tán thành lời cậu.

Phó Yến Yến: “…”

Buổi sáng khi Kim Tú Châu ở nhà vẽ tranh, Tiền Ngọc Phượng mang theo một giỏ đồ ăn tới cửa.

Không khí giữa hai người còn có chút vi diệu. Kim Tú Châu bảo chị ta vào nhà, mặt vẫn còn hơi xị ra nhưng lại mang chè đậu xanh ra đãi chị ta. Chè đậu xanh nóng hổi ở trong nồi, khi múc ra bát còn thêm hai muỗng đường, ăn vừa ngọt vừa mềm rất ngon miệng.

Tiền Ngọc Phượng vừa lấy đồ ăn trong giỏ ra vừa nói: “Mới từ nhà mẹ đẻ trở về, Trụ Tử cho nhà mẹ đẻ chị một ít phiếu dầu, mẹ chị bảo chị cầm một con vịt trời về. Con vịt này nửa đêm anh trai chị bắt được ở bờ sông, đã làm sạch rồi, chị chia cho em một nửa để nấu cho hai đứa nhỏ ăn.”

Nếu là trước kia, Tiền Ngọc Phượng nhất định sẽ để lại cho chồng và con trai chị ta ăn, nhưng hiện tại, chi ta thấy thất vọng buồn lòng với hai người đó. Chị ta nhớ trước kia Kim Tú Châu có gì ngon đều nghĩ tới mình nên mang một nửa sang đây.

“Món này thịt tương đối dai, em phải hầm lâu…”

Sợ cô không biết, còn cẩn thận dặn dò. Kim Tú Châu ở bên cạnh lặng lẽ nghe, cuối cùng Tiền Ngọc Phượng dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên nói: “Chị giúp em hỏi thăm rồi, chuyện công việc của em bị người ta báo cáo, e là có liên quan đến Lưu Hồng Nguyệt.”

Kim Tú Châu không khỏi nhíu mày, “Sao lại là cô ta nữa? Lần trước chuyện con trai cô ta bắt nạt Tiểu Nham nhà em, em còn chưa tính sổ với cô ta đâu.”

Tiền Ngọc Phượng cũng thấy ngứa mắt với người này, “Con mụ đó đúng là hẹp hòi, em để ý chút đi. Không nói chuyện với em nữa, chị phải về nhà nấu cơm.”

Kim Tú Châu thấy chị ta mới bỏ đồ ăn xuống đã muốn đi, vội nói: “Uống chè đậu xanh đã rồi hãy đi.”

Tiền Ngọc Phượng nhìn về phía bát chè đậu xanh to ở trên bàn. Vừa rồi chị ta thấy Kim Tú Châu bỏ vào hai muỗng đường trắng, hào phóng tới độ chị ta thấy tiếc dùm. Suy nghĩ đầu tiên của Tiền Ngọc Phượng là mang về nhà cho con trai ăn, nhưng rất nhanh chị ta đã buộc bản thân áp xuống suy nghĩ này.

Khi còn nhỏ chị ta nhường em trai, mỗi năm mùa hè chỉ có thể uống bã canh nhạt nhẽo vô vị, sau khi kết hôn đồ ngon đều để lại cho con trai và chồng mình.

Cũng không biết là để xả giận hay là vì lý do khác khác, chị ta quyết đoán bưng chè đậu xanh trên bàn lên uống cạn từng ngụm.

Chè đậu xanh rất ngọt, ngọt đến tận trong tâm khảm của chị ta.

Tiền Ngọc Phượng nâng cánh tay lên, nương theo động tác lau khóe miệng thuận thế vội lau khóe mắt.

Mãi đến khi ra cửa chị ta vẫn còn nghĩ, hóa ra chè đậu xanh lại ngon đến vậy.

Hết chương 20.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Hừ, miễn cưỡng tha thứ cho Tiền Ngọc Phượng đi.

Giang Minh Xuyên: Vợ tôi khen tôi đẹp.

Hạ Nham: Tình cảm giữa ba mẹ thật tốt.

Phó Yến Yến: Được rồi, ba Giang vui vẻ là được.

Tiền Ngọc Phượng là một người phụ nữ nông thôn rất bình thường, nhìn thấy Kim Tú Châu sống tốt hơn mình, trong lòng cô ấy sẽ không thoải mái, nhưng khi biết Kim Tú Châu thất nghiệp thì lại đau lòng mà mềm lòng, cảm xúc phức tạp nhưng lại chân thật. Cô ấy không phải người xấu, cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ có nhân tính mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment