Buổi tối ngày hôm đó, chồng Lưu Hồng Nguyệt dẫn theo con trai tới cửa tới xin lỗi.
Người đàn ông này tầm ba bốn mươi tuổi, cũng không cao lắm, cỡ trên dưới 1m75, mày rậm mắt to, đôi mắt đen bình tĩnh toát lên sự chính trực. Cậu bé đứng sau lưng anh cỡ mười một mười hai tuổi, làn da rất đen, để tóc húi cua, ánh mắt có hơi hung dữ, nhưng khi nhìn sang bố đứng bên cạnh lại có vài phần sợ hãi.
Trên người cậu bé có rất nhiều vết roi, vừa nhìn là biết bị bố cậu đánh, trong tay bố cậu cầm một túi to. Kim Tú Châu lơ đãng liếc nhìn, thấy bên trong có hai hộp sữa mạch nha, hai túi kẹo sữa thỏ trắng, hai hộp hoa quả đóng hộp cùng một túi bánh quy to, cộng lại cũng không ít tiền.
Thích Mẫn giải thích lý do, sau đó lạnh mặt bảo con trai nói xin lỗi.
Hôm nay cũng do việc này gây náo động nên anh mới biết được Lưu Hồng Nguyệt gây ra nhiều chuyện như vậy. Vợ Giang Minh Xuyên lúc mới tới có đến nhà đoàn trưởng Nghiêm ăn cơm, tối đó anh huấn luyện bên ngoài không đến được. Con trai anh bắt nạt con trai Giang Minh Xuyên, việc này anh cũng không biết gì, càng đừng nói tới chuyện Lưu Hồng Nguyệt báo cáo công việc của vợ Giang Minh Xuyên. Vợ Giang Minh Xuyên không làm việc ở nhà ăn, rất nhiều người tới ăn cơm đều nói đáng tiếc, lúc ấy anh cũng cảm thấy như vậy, không ngờ lại do Lưu Hồng Nguyệt làm.
Từ trước đến nay anh làm việc quang minh lỗi lạc, nhưng không ngờ tất cả đều thua trong tay Lưu Hồng Nguyệt và con trai.
Giờ anh đang sống ở ký túc xá, nếu không phải bởi vì việc này thì căn bản sẽ không về nhà. Tối hôm qua anh và Lưu Hồng Nguyệt cãi nhau một trận to, thấy cô ta không chút nào hối cải, nên mới đánh con trai một trận trước mặt cô ta.
Cậu bé cúi đầu vùng vằng bước lên trước hai bước, sau đó lí nhí nói: “Xin lỗi.”
Lông mày Thích Mẫn nhăn tít lại, lớn tiếng trách cứ: “Chưa ăn cơm à? Con xin lỗi ai thế?”
Thân thể cậu bé run lên, đôi mắt đỏ ửng, lớn tiếng nói: “Xin lỗi, Hạ Nham.”
Hạ Nham đứng ở đằng sau Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu. Lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, có chút luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía ba mẹ, Kim Tú Châu không can thiệp vào, chỉ nói: “Tự con quyết định xem có tha thứ hay không?”
Kim Tú Châu chưa từng coi Hạ Nham là một cậu bé, có lẽ trong lòng cô vẫn bất giác nghĩ mình là người của triều Đại Cảnh. Ở triều Đại Cảnh, trẻ con bằng tuổi Hạ Nham đã có thể tự mình lập môn hộ rồi.
Hạ Nham nghĩ một lát, “Tha thứ cho anh cũng được, nhưng sau này anh không được bắt nạt người khác, không chỉ em, các bạn khác cũng không được bắt nạt.”
Thích Khang gật đầu, giơ tay lau nước mắt.
Thích Mẫn chẳng hề thương hại bảo: “Trả lời.”
Thích Khang lập tức nghẹn ngào nói: “Được.”
Thích Mẫn nhìn về phía hai vợ chồng Kim Tú Châu, sắc mặt dịu lại, sau đó dịu giọng nói với Hạ Nham: “Lần sau nó lại bắt nạt cháu thì báo với chú, chú đánh gãy chân nó.”
Nghe vậy, Thích Khang sợ tới mức run lên bần bật, Hạ Nham cũng hơi sợ hãi nhìn về phía ông chú hung dữ này.
Thích Mẫn lại nói với Kim Tú Châu: “Trước đó anh không biết những chuyện Lưu Hồng Nguyệt làm, nhưng vợ chồng là một, công việc của em dâu ở nhà ăn quả thật là do cô ấy ở giữa gây khó dễ, sau này mỗi tháng anh sẽ trích hai mươi đồng tiền lương cho em, để đền bù tổn thất.”
Vốn dĩ anh cũng định dẫn Lưu Hồng Nguyệt sang đây xin lỗi, nhưng Lưu Hồng Nguyệt giống hệt người điên, khóc lóc kêu gào ở trong nhà, đối với người phụ nữ đó, anh đã không còn bất kỳ chút kiên nhẫn nào.
Trước đây là mẹ anh bị bệnh nên anh xin nghỉ phép về nhà đi xem mắt. Lúc xem mắt là em họ Lưu Hồng Nguyệt, tới lúc kết hôn mới phát hiện là Lưu Hồng Nguyệt, nhà họ Lưu và mẹ anh quỳ trước mặt cầu xin anh đừng làm to chuyện, nói cưới ai cũng giống nhau…
Hiện giờ ngẫm lại mới thấy nực cười làm sao, sao có thể giống nhau được? Nhà người khác thì hoà thuận vui vẻ, chỉ có nhà bọn họ cãi vã không thôi. Anh cũng từng thử sống hòa hợp với cô ta, nhưng con người cô ta về căn bản không biết phân biệt trắng đen, chướng mắt hết người này đến người kia. Hễ cô ta thấy người khác sống tốt là ghen ghét, nói xấu sau lưng người ta, căn bản không có cách nào thay đổi.
Anh rất nhiều lần muốn hỏi mẹ anh, trước đó vì sao một hai ép anh phải kết hôn, cuộc hôn nhân như vậy thật sự cần thiết sao?
Nghe thấy vậy, Kim Tú Châu thay đổi góc nhìn về anh ta một chút, nhưng vẫn từ chối, “Không cần đâu, em đã tìm được việc khác rồi. Con người em trước nay vẫn luôn tách biệt rõ ràng, anh là anh, Lưu Hồng Nguyệt là Lưu Hồng Nguyệt, em cũng không cần anh đền bù, anh có thể đưa con trai tới xin lỗi cũng đã rất tốt rồi.”
Nếu cô nhận số tiền kia, công sức chuẩn bị cho hôm nay không phải là đi tong sao. Kim Tú Châu đâu có ngốc. Nhưng cô nhìn ra được, người này chính trực hơn Lưu Hồng Nguyệt nhiều.
Thích Mẫn thấy Kim Tú Châu hiểu rõ lý lẽ thì gật đầu, đặt quà tặng trong tay xuống góc tường, “Mấy thứ này để cho bọn trẻ ăn, hai người nhận đi, không quấy rầy cả nhà nữa.”
Anh nhìn Giang Minh Xuyên, cũng không nói thêm gì nữa, im lặng dẫn con trai ra về.
Đi được mấy bậc cầu thang, Thích Mẫn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, bước chân anh dừng lại, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa rồi. Khi anh gõ cửa, cô bé nhỏ nhất nhà ra mở cửa rồi quay đầu gọi ba mẹ. Vợ Giang Minh Xuyên và con trai đang viết viết vẽ vẽ gì đó bên bàn. Giang Minh Xuyên từ trong bếp lau tay bước ra, đồ đạc trong nhà cũng được sắp xếp rất ấm áp, rõ ràng chỉ là cảnh tượng rất đơn giản nhưng anh lại chưa bao giờ trải qua.
Thích Khang thấy ba không đi nữa, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Ba.”
Thích Mẫn mím môi, bước nhanh rời khỏi. Trong lòng anh không nhịn được nghĩ, nếu trước đây mình không mềm lòng, có thể sẽ có kết cục khác không?
Sau khi Giang Minh Xuyên đóng cửa lại, nhịn không được nói với Kim Tú Châu: “Trước kia Thích Mẫn có cơ hội đi học ở trường quân đội, nhưng vợ anh ta không biết nghe người khác xúi bẩy gì, chạy đến chỗ lãnh đạo gây chuyện khiến cho danh ngạch bị hủy bỏ, vốn có thể được thăng chức, nhưng giờ chỉ có thể chờ sang năm giải ngũ.”
Kim Tú Châu không ngờ còn có chuyện này, cô gật đầu, cũng vì thấy đáng tiếc thay cho anh ta, còn chọc vào cánh tay Giang Minh Xuyên, “Anh xem anh hạnh phúc biết bao, cưới được người vợ tốt như em.” Chẳng bao giờ cô quên dát vàng lên mặt mình.
Giang Minh Xuyên nghe thì cười, nhưng ngẫm lại đúng là vậy, anh may mắn hơn Thích Mẫn nhiều.
Nếu Kim Tú Châu giống vợ Thích Mẫn, anh và Tiểu Nham cũng không thể sống yên ổn. Nghĩ đến đây, anh nhìn về phía con trai, Hạ Nham và con gái đang lôi đám đồ ăn vặt Thích Mẫn mang đến ra, thậm chí đã bóc kẹo sữa thỏ trắng nhét vào trong miệng, hai đứa ăn đến mức phồng hết cả má.
Trong lòng anh có hơi xúc động, anh nhớ khi Tiểu Nham vừa tới đây luôn cúi đầu, muốn nói cũng không dám nói. Nhưng từ khi Kim Tú Châu tới, cậu đã dần dần trở nên hoạt bát hơn, hiện giờ đã coi bọn họ như cha mẹ thực sự. Anh vừa vui mừng đồng thời lại có một cảm giác hâm mộ mơ hồ.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Hồng Nguyệt mang đôi mắt sưng đỏ chạy đi tìm Triệu Vận.
Triệu Vận không ngờ Lưu Hồng Nguyệt sẽ tới tìm cô ta, theo bản năng nhìn về phía cửa, thấy không có ai nhìn đến mới nhẹ nhàng thở ra, mời chị ta vào nhà, sau đó rót một chén nước dịu dàng hỏi: “Sao lại sang đây?”
Trong lòng cô ta không hề muốn chị ta tới đây. Lúc trước lui tới với Lưu Hồng Nguyệt thì còn có thể giải thích là vì có Uông Linh. Nhưng xảy ra chuyện ngày hôm qua, Lưu Hồng Nguyệt tiếng xấu lan xa, để người ta thấy tóm lại là không ổn.
Lưu Hồng Nguyệt nghe câu này, đôi mắt lại rơm rớm, cả giận nói: “Còn không phải do Thích Mẫn sao, anh ta mắng tôi vô sỉ đê tiện. Còn nói sao tôi lại có thể làm ra chuyện như vậy, khiến cho anh ta không dám ngẩng đầu trong quân, rồi bảo Kim Tú Châu không mắng sai, tôi chính là Lưu đỏ mắt.”
“Tôi ganh tị cái gì? Tôi nói sai chỗ nào, con ả Kim Tú Châu kia mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon ở nhà, sao tôi thèm tin cô ả trong sạch, không lấy tí đồ ăn nào của nhà ăn? Anh ta chỉ biết giúp đỡ người ngoài ức h**p tôi, đêm qua còn đánh Tiểu Khang ngay trước mặt tôi. Cô chưa biết anh ta nhẫn tâm thế nào đâu, cái gậy to như vậy mà anh ta cầm đánh từng cái từng cái lên người thằng bé, cứ như thể thằng bé không phải con của anh ta.”
Triệu Vận thấy chị ta khóc nước mắt nước mũi tèm nhem thì vội quay mặt qua chỗ khác, lại thấy cách đó không xa con gái đang ngồi bên bàn vểnh tai nghe lén, đôi mắt cô ta hơi trừng lên, sau đó ra hiệu cho cô bé về phòng.
Đường Doanh bị mẹ bắt gặp, hơi rụt cổ, không vui nhảy từ trên ghế xuống, bịch bịch chạy về phòng.
Lưu Hồng Nguyệt còn đang kể lể: “Tôi biết anh ta hận tôi như nào, cảm thấy tôi thua kém con Kim Tú Châu đó, cảm thấy tôi làm anh ta mất mặt, hận tôi lúc trước lừa cưới, nhưng anh ta cũng đâu phải hạng tốt đẹp gì, thấy em họ tôi tuổi trẻ xinh đẹp thì anh ta đồng ý, nhưng thấy tôi xấu xí nên anh ta ghét bỏ đúng không?”
Khi chị ta nói lời này còn nhìn về phía Triệu Vận. Triệu Vận cũng không biết nói gì, cô ta đã nghe nói chuyện trước kia của Lưu Hồng Nguyệt và doanh trưởng Thích, trong lòng nghĩ nếu cô ta là đàn ông thì cũng ghét, nhưng lời nói ra lại là, “Doanh trưởng Thích không phải là người như vậy, chị đừng nghĩ linh tinh, nếu thật sự ghét bỏ thì sao lại có con được?”
Nghe vậy, Lưu Hồng Nguyệt hít nước mũi, Triệu Vận thấy thế cảm thấy có chút ghê tởm, căng da đầu gắng gượng không quay mặt đi. Trong lòng Lưu Hồng Nguyệt đã nguôi ngoai, nhưng vẫn nương theo lời Triệu Vận thừa nhận: “Thì là thế, nếu anh ta ghét bỏ thì đã cự tuyệt ngay ở hôn lễ.”
Không hề nhắc tới chuyện chị ta xúi giục mẹ chồng giả bệnh ép anh sinh con với mình, cũng không hề nhắc tới chuyện hôm hôn lễ chị ta cùng cả nhà quỳ xuống cầu xin Thích Mẫn đừng làm to chuyện.
Giọng Triệu Vận càng thêm nhu hòa, “Chị đừng tức giận, vợ chồng nhà nào mà không cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, qua mấy ngày nữa là không sao rồi.”
Lưu Hồng Nguyệt nghe xong thì sắc mặt càng thêm khó coi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa là vợ chồng bình thường, nhưng chị ta và Thích Mẫn thì không như vậy. Họ cãi nhau thì không có chuyện làm hòa, không biết nghĩ gì, chị ta đột nhiên xoay đầu nhìn về phía Triệu Vận, ánh mắt mang theo vài phần oán trách, giận dỗi nói: “Đều tại cô nói với chị là cô nhìn thấy ở nhà Kim Tú Châu dùng điểm tâm chiêu đãi vợ chính ủy Chúc, còn hỏi chị đãi ngộ công việc ở nhà ăn, chị mới nghĩ tới chuyện đi báo cáo cô ta. Nếu không phải do cô, chị cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ, cô có biết giờ chị cũng không dám ra cửa không, ai nhìn thấy chị cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Không dám ra cửa còn dám tới nhà tôi? Triệu Vận nghe được thì trong lòng cười nhạo, cũng không bất ngờ với hành vi qua cầu rút ván của Lưu Hồng Nguyệt. Cũng may cô ta còn đang buồn phiền chưa biết lấy cớ gì để phủi sạch quan hệ với người này, nghe xong sắc mặt lập tức lạnh lùng, vờ tức giận nói: “Tôi tốt bụng an ủi chị, chị còn đổ thừa tôi như vậy. Ngày nào tôi cũng quanh quẩn ở nhà, thấy Kim Tú Châu có công việc tốt nên nhịn không được hỏi một câu, sau đó biết cô ta dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được việc thì cũng không để tâm nữa, nào biết chị sẽ đi báo cáo người ta, là tôi xúi chị đi báo cáo đấy à? Vậy mà chị lại còn đi trách tôi, chị về đi, nói thật, người giống như chị tôi cũng không dám chơi thân.”
Lưu Hồng Nguyệt sửng sốt nhìn Triệu Vận, trợn to mắt hỏi cô ta, “Cô có ý gì?” Mình khó khăn lắm mới chạy tới tìm cô ta kể khổ, cô ta lại muốn đuổi mình đi.
Triệu Vận lạnh lùng nói: “Ý của tôi là chị mau rời khỏi nhà tôi đi, việc này hoàn toàn do chị gieo gió gặt bão, không liên quan gì với tôi cả, đừng có đổ lỗi của chị lên đầu tôi.”
“Triệu Vận, cô… cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy…”
“Mời chị về cho!”
Sau khi đuổi Lưu Hồng Nguyệt về, Đường Doanh mới trở lại phòng khách, nhìn thấy mẹ dùng giẻ lau chùi ghế thím Lưu vừa ngồi, nhịn không được hỏi: “Mẹ, thím Lưu này có thể nói bậy sau lưng mẹ không?”
Triệu Vận nghe xong cười lạnh một tiếng, “Giờ cô ta có thể nói với ai? Còn có ai thèm nói chuyện với cô ta?”
Lại nhìn về phía con gái, nghiêm túc nói: “Chuyện của người lớn trẻ con không cần lo. Con còn nhỏ, có một số việc con chưa hiểu đâu, con chỉ cần chuẩn bị sang năm đi học là được.”
Đường Doanh không vui bĩu môi, trong lòng không phục, sao cô bé lại không hiểu? Cô bé không chỉ biết chuyện mẹ với thím Lưu này, còn biết mẹ vẫn luôn chưa quên chú Giang dưới lầu kia.
Bởi vì chú Giang cưới người khác, cho nên mẹ mới gả cho chú Dương.
Buổi tối, Giang Minh Xuyên về nói với Kim Tú Châu, đoàn trưởng Nghiêm mời bọn họ tới ăn cơm.
Kim Tú Châu cũng không nghĩ sâu xa, cô đặt nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xuống, chia vào từng bát rồi đậy đĩa lên, để lại sáng mai xào. Cô còn dặn Giang Minh Xuyên nhấc nồi vịt hầm trên bếp xuống rồi về phòng thay quần áo.
Cả nhà chuẩn bị xong thì ra cửa, Kim Tú Châu hỏi Giang Minh Xuyên, “Tối nay ăn cơm có bao nhiêu người?” Thật ra cô muốn hỏi nhà Lưu Hồng Nguyệt có đến không.
Giang Minh Xuyên biết cô muốn hỏi gì, nói: “Anh hỏi rồi, đoàn trưởng Nghiêm nói không có người khác.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Nào biết tới nhà đoàn trưởng Nghiêm thì phát hiện trong phòng khách ngoại trừ hai vợ chồng đoàn trưởng Nghiêm, còn có nhà Dương Diệu.
Bước chân Kim Tú Châu ngừng lại, xoay đầu nhìn về phía Giang Minh Xuyên, ánh mắt tràn ngập sát khí. Đây mà là không có người khác đấy à?
Giang Minh Xuyên cũng sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày.
Chỉ có đoàn trưởng Nghiêm xấu hổ nhìn Giang Minh Xuyên cười cười, sau đó nhiệt tình tiếp đón bọn họ vào, còn giả giọng trẻ con nói cười với hai đứa nhỏ: “Tiểu Nham, Yến Yến còn nhận ra bác không?”
Hai đứa ngoan ngoãn chào hỏi.
Phó Yến Yến không khỏi chuyển tầm mắt nhìn sang hướng bé gái ngồi bên bàn, cô bé kia ăn mặc rất đẹp, thấy ánh mắt Phó Yến Yến thì lập tức thè lưỡi.
Phó Yến Yến còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì Hạ Nham bên cạnh đã nhìn thấy, cậu cảm thấy em gái mình bị người ta ức h**p bèn chắn trước cô bé trừng mắt với bé gái kia.
Đường Doanh ấm ức bĩu môi, hất bím tóc xoay đầu không để ý tới bọn họ. Đây vốn là anh trai của cô nhóc.
Chỉ có Phó Yến Yến nhìn Hạ Nham chắn trước mặt mình, trong lòng không khỏi thấy ấm áp.
Uông Linh bưng đồ ăn từ bếp ra, mặt đầy tươi cười nói: “Tới rồi à? Vừa đúng lúc, đồ ăn mới vừa nấu xong, có thể ăn rồi.”
Triệu Vận đi sau, cô ta cũng bưng một đĩa đồ ăn, nhìn thấy Giang Minh Xuyên tay cầm đồ ăn tới thì cười nói: “Vẫn là mọi người hiểu chuyện, nhà chúng tôi không biết xấu hổ, tay không tới đây.”
Hai vợ chồng Uông Linh nghe xong cười. Chỉ có Kim Tú Châu nghe ra cô ta đang khoe khoang mình và Uông Linh quan hệ thân thiết, tới nhà cũng không cần mang theo gì.
Kim Tú Châu nhoẻn miệng cười, “Thật sự không biết nhiều người ăn cơm như vậy, vốn cho rằng chỉ có một nhà chúng tôi, nghĩ tay không tới cửa thì không phải phép, nên mới mang tới thêm một món. Tôi cũng không biết ý định của chị, sớm biết như thế, tôi nhất định không dám mang gì.”
Một câu mà chê cười cả hai nhà, chê cười đoàn trưởng Nghiêm lừa bọn họ tới, lại cười nhạo Triệu Vận làm người không hiểu lễ nghĩa còn thích khoe khoang. Kim Tú Châu cũng không thèm quan tâm có để lại tình cảnh gì khó coi hay không. Cô vốn không phải là quả hồng mềm, trúng ám chiêu còn không dám phản kháng.
Giang Minh Xuyên đứng cạnh Kim Tú Châu nhìn cô một cái, cũng không nói gì. Đoàn trưởng Nghiêm đang ngồi dỗ dành hai đứa trẻ lại xấu hổ thêm lần nữa, vội đứng dậy dẫn bọn họ vào.
Nụ cười trên mặt Uông Linh trong nháy mắt cũng trở nên gượng gạo, vội nói: “Mau vào nhà ngồi.” Rồi gọi con trai trong phòng, “Tiểu Tinh, bài tập đợi chút nữa rồi làm, ra ăn cơm đi.”
Kim Tú Châu cũng không tới phòng bếp hỗ trợ mà ôm con gái tới ghế ngồi, vờ bận rộn rót nước uống cho cô bé.
Bữa tối có sáu món mặn một món canh, Kim Tú Châu vừa vặn ngồi đối diện với Triệu Vận.
Uông Linh và đoàn trưởng Nghiêm khuấy động bầu không khí, bảo mọi người không cần khách sáo, cứ ăn uống tự nhiên đi. Uông Linh còn tự mình gắp cho Kim Tú Châu một con cua, “Hôm nay lính cũ của lão Nghiêm đến thăm bọn chị, có mang theo một ít cua, em nếm thử xem, có rất nhiều gạch đấy.”
Kim Tú Châu mỉm cười, “Tiếc quá, gần đây em thấy không khoẻ, không thể ăn đồ ăn có tính hàn.” Cô không động tới con cua này, còn gắp một đũa rau xanh.
Uông Linh thấy thế, có chút khó xử nhìn phía Triệu Vận.
Thái độ của Kim Tú Châu khiến chị không đoán ra là do cô không thể ăn hay không. Nếu không phải thế, thì có mấy lời không nói được rồi, tóm lại chị cũng không muốn đắc tội với hai vợ chồng Kim Tú Châu.
Triệu Vận hiểu ý của chị, sau khi do dự một lát thì chủ động mở miệng: “Thật ra bữa cơm hôm nay là tôi muốn mời hai người, nói ra cũng là lỗi của tôi. Chuyện là thế này, buổi sáng Lưu Hồng Nguyệt chạy đến nhà tôi nói cô ta và doanh trưởng Thích cãi nhau, tôi cũng không nghĩ nhiều, mới an ủi cô ta hai câu, không ngờ từ lời oán giận của cô ta tôi mới biết được là cô ta báo cáo công việc của cô ở nhà ăn, còn nói nếu không phải tôi hỏi chuyện công việc của cô, cô ta cũng sẽ không nghĩ đến việc báo cáo này.”
“Tôi cũng mới vào đây, cũng chưa quen biết được mấy người. Lúc trước nghe nói cô làm việc ở nhà ăn, nghĩ mình nấu ăn cũng không tệ, nên không nhịn được hỏi cô ta vài câu, sau đó nghe nói cô được đầu bếp nhà ăn đặc biệt giới thiệu, nên từ bỏ ý định. Nhưng không ngờ sau đó lại xảy ra việc này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy áy náy, cho nên mới mặt dày nhờ chị Uông mời giúp hai người qua đây ăn bữa cơm để xin lỗi hai người.”
Cô ta nói xong còn chủ động đứng lên, bưng chén trà lên nói: “Kính hai người một chén, cũng chúc công việc của cô sau này càng ngày càng thuận lợi.”
Giang Minh Xuyên nghe thế thì nhìn về phía Kim Tú Châu, hiện giờ anh cũng học theo Kim Tú Châu, chuyện của mình thì mình tự quyết định, chuyện của hai đứa nhỏ cũng vậy, cho nên hiện tại anh không định nhúng tay.
Triệu Vận chú ý tới, cúi mắt, sau đó uống hết chén trà trong tay.
Uông Linh vội vàng phụ họa, “Việc này chị cũng có trách nhiệm, hai người họ có thể quen nhau là do chị. Em yên tâm, sau này bọn chị nhất định là không lui tới với cô Lưu Hồng Nguyệt ấy nữa, sẽ không xảy ra những chuyện bực mình thế này nữa đâu.”
Dương Diệu cũng khách sáo cầm lấy cái ly kính Giang Minh Xuyên, “Việc này tôi cũng nói với Tiểu Vận, cô ấy biết sai rồi, về sau có chuyện gì cô ấy cũng sẽ hỏi tôi trước, lần này thật sự do ngoài ý muốn.”
Uông Linh phụ họa gật đầu, “Đúng thế, sớm biết Lưu Hồng Nguyệt là người như vậy, chị sao có thể qua lại với cô ta?”
Sau đó lại khen Kim Tú Châu, “Cũng nhờ em có bản lĩnh, giờ làm việc ở tòa soạn báo, thật làm cho mấy người vợ lính chúng ta có thể diện.”
Kim Tú Châu nghe được câu sau, suy nghĩ xoay chuyển linh hoạt, sau đó mặt cô nở nụ cười, không nhìn về hướng Triệu Vận còn đang đứng, mà cười nói với Uông Linh: “Lời này của chị dâu quả là khen đúng rồi, cũng là do cái tính tình ngoan cố của em, nếu đổi là người khác thì chắc đã tìm tới cửa cãi nhau với chị ta một trận. Nhưng em không làm gì khuất tất cả, em có thể tự tìm được công việc ở nhà ăn cho mình thì cũng có thể kiếm ra công việc tốt khác.”
“Khi còn nhỏ trong nhà đông anh chị em, em ở giữa không được yêu thương, muốn đi học cũng chưa có cơ hội, chỉ có thể làm việc giúp những người già trong thôn, xin bọn họ dạy cho em một chút bản lĩnh. Sau khi tới đây may mắn là có lãnh đạo anh minh, mở lớp xoá nạn mù chữ để em biết chữ. Nếu người khác có thể viết văn, vậy nhất định em cũng có thể. Cũng do cái tính ngoan cố này, mỗi ngày em ở nhà viết, rồi xem nát cả mấy tờ báo, may mà được người ta coi trọng.”
Uông Linh là người mềm lòng, nghe được lời này của Kim Tú Châu thì có thể tưởng tượng ra cô đã chịu không ít khổ sở, trong lòng càng thêm kính nể.
Vừa rồi lời khen kia cũng không phải là lời nói dối, thật tình chị cảm thấy Kim Tú Châu tạo thể diện cho các chị vợ lính.
“Hiện giờ cũng coi như là có kết quả tốt, đúng rồi, em có thiếu giấy không? Chị có quen với lãnh đạo nhà máy giấy, có thể lấy một ít ở chỗ họ cho em.”
Vẻ mặt Kim Tú Châu kinh ngạc, “Chị còn biết người ở nhà máy giấy?”
“Cũng không hẳn, là bạn học của chị, nhưng quan hệ không thân…”
Hai người càng nói càng hợp, một bữa cơm này toàn nghe thấy tiếng Kim Tú Châu và Uông Linh. Kim Tú Châu nói chuyện rất cuốn hút, dù Uông Linh nói gì cô cũng có thể tiếp lời, còn hỏi ngược lại chị. Cơm nước xong xuôi mà Uông Linh còn thấy chưa đã thèm.
Chị cũng không biết Triệu Vận ngồi xuống khi nào, còn thân thiện kéo Kim Tú Châu kể thành tích con trai mình không tốt các thứ, hoàn toàn quên mất bữa cơm này là vì mục đích gì.
Mãi tới khi hai nhà phải đi, Uông Linh mới nhớ tới trước đó còn có chuyện, rối rắm đề nghị một câu. Kim Tú Châu lưu luyến không rời kéo tay chị, thân thiết nhỏ giọng nói: “Vốn dĩ em cũng rất để ý, nhưng tối nay nói chuyện với chị quá hợp ý, nên em nể mặt chị không so đo mấy thứ này nữa, đúng rồi, chị dâu phải nhớ vụ giấy cho em đó, em về làm mấy món ngon cho chị, ngày mai mang sang đây cho chị nếm thử.”
Uông Linh xua tay, “Đồ ăn thì không cần, em giữ lại ăn đi, giấy chị nhất định lấy cho em.”
Chị cầm hai con cua còn nguyên trên bàn, đút vào túi áo cô, “Ngày mai hấp lại là ăn được.”
Hai người vui vẻ cười nói tạm biệt, chờ khi bóng người mất hút, Uông Linh mới xoay người, lại nhìn thấy Triệu Vận còn ở đó. Vẻ mặt chị lập tức mất tự nhiên, nhưng nhớ tới lời Kim Tú Châu thì lại rất tự tin bảo: “Tiểu Kim đã đồng ý với chị. Sau này em nói chuyện phải chú ý một chút. May là gặp được Tiểu Kim, cô ấy là người rộng lượng, nếu gặp phải người khác, chỉ sợ ghi hận ở trong lòng.”
Nụ cười của Triệu Vận có chút miễn cưỡng, trong lòng có chút hối hận đã để Uông Linh nhúng tay vào. Cô ta vốn nghĩ nếu tự mình tới cửa xin lỗi thì chỉ sợ Kim Tú Châu không hề nể mặt, có hai vợ chồng Uông Linh ở đây, đối phương ít nhất cũng có chút kiêng dè.
Nhưng cô ta không thể nào ngờ được, Kim Tú Châu kia có cái miệng dẻo quẹo làm sao, suốt bữa cơm cô ta rất nhiều lần muốn chen lời nhưng chưa lần nào thành công, ngược lại còn bị Kim Tú Châu thành công ngắt lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đó vừa nói vừa cười.
Cô ta nén kiềm chế cười nói: “May mà chị dâu khéo léo, bằng không em thật sự không biết nên làm gì bây giờ?”
Uông Linh vỗ vỗ tay cô ta, nói vài câu.
Cũng không biết có phải do Triệu Vận tưởng tượng hay không, giờ cô ta lại cảm thấy Uông Linh không còn thân thiện với cô ta như trước đây.
Trò chuyện vài câu, Triệu Vận và Dương Diệu dẫn con gái về, trước khi đi, Đường Doanh dõi ánh mắt trông mong nhìn con cua trên bàn, mâm cơm còn thừa lại hai con.
Uông Linh thấy nhưng vờ như không biết, chị quay đầu, sai con trai thu dọn bàn.
Triệu Vận kéo con gái đi, nhưng khi quay người thì sắc mặt tối sầm. Vừa rồi Uông Linh đưa cho Kim Tú Châu hai con cua to.
Chờ người đi rồi, Uông Linh mới quay ra trách ông chồng mình, “Tuy nói em mới quen Kim Tú Châu chưa lâu nhưng không thể không thừa nhận tối nay trò chuyện thật hợp ý, trước kia đúng là em có thành kiến với cô ấy.”
Đoàn trưởng Nghiêm nhìn chị một cái, tức giận nói: “Em thì với ai chả hợp?” Ai nấy đều nịnh bợ em, chẳng qua Kim Tú Châu rõ ràng lợi hại hơn một bậc.
Uông Linh lắc đầu, tiếp tục nói: “Triệu Vận dù gì cũng kém hơn Kim Tú Châu một chút, có việc tới nhờ em mà chỉ mang theo một túi lê. Anh xem, chúng ta mời hai vợ chồng Tiểu Giang ăn cơm, người ta còn bưng một nồi thức ăn to tới. Mấy hôm nữa em lấy cho Tiểu Kim ít giấy, chắc chắn cô ấy sẽ mang món điểm tâm ngon tặng cho em. Thật ra có đôi khi kết giao bạn bè vẫn cần xem có chân thành hay không.” Cho nên chị mới đưa cua cho Kim Tú Châu, không đưa cho Triệu Vận.
Đoàn trưởng Nghiêm cũng cạn lời với chị, “Lần sau mấy chuyện thế này đừng ôm vào người, đừng xen vào chuyện nhà người khác.” Nếu không phải thấy vợ đã lỡ xen vào, đoàn trưởng Nghiêm cũng sẽ không lừa hai vợ chồng Giang Minh Xuyên tới.
Xem như anh đã nhìn ra Kim Tú Châu và cái cô Triệu Vận kia đều không phải người đơn giản. Chỉ có bà vợ ngốc nhà mình bị người ta lợi dụng.
——
Một nhà bốn người trở về nhà. Lúc tới chỗ vắng người, Kim Tú Châu duỗi tay nhéo mạnh tai Giang Minh Xuyên.
Lần này cô dùng hết sức lực, Giang Minh Xuyên kêu đau “úi” một tiếng, xoay đầu nhìn về phía cô, giả ngu hỏi: “Sao thế?”
Kim Tú Châu lườm anh, “Còn có mặt mũi hỏi em sao thế? Đây mà là không có ai khác à? À, hóa ra ở trong mắt anh Triệu Vận là người trong nhà, đúng không?”
Giang Minh Xuyên xoa xoa lỗ tai, “Anh thật sự không biết việc này.”
Nếu mà biết, anh nhất định sẽ nói với Kim Tú Châu, “Ngày mai anh sẽ đi mắng đoàn trưởng Nghiêm.”
Kim Tú Châu lườm anh, “Anh không biết à, sao em biết được là anh không biết? Còn định mắng đoàn trưởng Nghiêm, có giỏi thì giờ anh đi mắng luôn đi.”
Giang Minh Xuyên không nói gì. Kim Tú Châu thấy anh lại giả câm giả điếc, tức giận thò tay nhéo anh.
Lần này Giang Minh Xuyên phản ứng kịp, vội vàng trốn sang bên cạnh. Kim Tú Châu thấy thế, hung dữ đấm anh luôn.
Hạ Nham ở đằng sau nhìn thấy, nhịn không được thì thào với em gái bên cạnh: “Mẹ thật dữ, sau này anh không muốn cưới vợ dữ như vậy.”
Phó Yến Yến giật giật khóe miệng, hơi có chút ghét bỏ nhìn cậu, nói thẳng: “Dám cược không, anh mà có thể cưới được vợ? Mơ hão ấy.”
Hạ Nham vẻ mặt không phục, nhìn về phía cô bé, “Anh nào có kém cỏi như vậy?”
Phó Yến Yến: “Tối hôm qua anh đái dầm.”
Hạ Nham: “…” Trong lòng âm thầm thề, sau này lớn lên nhất định phải kết hôn trước em gái.
Về đến nhà, hai đứa bé rửa mặt rồi đi ngủ trước. Trong phòng lớn, Giang Minh Xuyên bưng một chậu nước ấm tới cho Kim Tú Châu ngâm chân. Kim Tú Châu vừa ngâm chân vừa nhàn nhã dựa vào giường xem tranh, sau đó há mồm chờ Giang Minh Xuyên đút cho ăn.
Trên bàn cơm người nào đó nói không thể ăn cua, lúc này ăn nhanh hơn bất kỳ ai, anh bóc vỏ chậm còn bị ghét bỏ.
Cạnh đầu giường còn có một mảnh giấy, trên đó viết —— “Giấy cam kết: Cuối tháng 11 năm 1969 sau khi phát tiền lương, Giang Minh Xuyên sẽ mua cho Kim Tú Châu một chiếc áo lông. Ký tên: Giang Minh Xuyên, ngày 13 tháng 10 năm 1969.” Phía dưới còn ấn một dấu vân tay.