Kim Tú Châu nói được thì làm được, sẩm tối ngày hôm sau cô bưng một đĩa bánh táo đỏ qua cho Uông Linh. Uông Linh đưa cho cô một xấp giấy thật dày, có giấy viết thư, giấy trắng, còn cả giấy có hoa văn, Uông Linh còn hỏi cô, “Em có cần vải dệt không? Nhà máy của bọn chị gần đây có đơn đặt hàng gặp trục trặc, may là mới chỉ làm một nửa. Một nửa này bọn chị quyết định bán rẻ tiêu thụ nội bộ. Nếu em cần chị lấy cho em một ít, toàn là nguyên liệu tốt, người ta định đặt làm bộ chăn ga gối cao cấp, nhưng chị thấy để làm quần áo cũng khá đẹp.”
Kim Tú Châu nghe xong thì động lòng, “Hoa văn như thế nào ạ?”
“Kiểu gì cũng có, có thuần màu lam, thuần màu trắng, cũng có loại có hoa văn, mua nhiều chút cũng không thiệt đâu. Mấy thứ đó bán ở cửa hàng bách hóa trên thành phố, một bộ bán bảy tám chục đồng. Lần này thật sự là bán lỗ đấy, bọn chị bán rẻ giá chỉ có mười đồng, em mua nhiều thì chị để giá rẻ cho em. Nói thật chứ, em cũng có hai đứa con, để lại mấy năm nữa tới khi hai đứa kết hôn còn có thể dùng. Thứ này lại không xấu, thật sự rất đẹp, chị tính mua cho mình bốn năm bộ đấy.”
Nếu Uông Linh đã mở miệng, Kim Tú Châu chắc chắn không thể từ chối. Cô tính toán tiền trong tay, sảng khoái nói: “Vậy được, chị lấy cho em một bộ trước, nếu đẹp em lại mua thêm, tính em vốn keo kiệt, dù gì vẫn là đồ chưa sờ tận tay, vẫn chưa tin tưởng lắm.”
Nghe xong lời này, Uông Linh không nghĩ Kim Tú Châu không tin mình mà ngược lại còn cảm thấy cô là người hào phóng, cười nói: “Được, vậy chị lấy cho em một bộ, tính tám đồng, không lời của em đồng nào.”
“Vậy cảm ơn chị, em muốn loại có hoa văn.”
“Được.”
Kim Tú Châu cầm giấy về nhà, quả nhiên Uông Linh lấy cho cô toàn giấy đẹp, mua bên ngoài chắc tốn không ít tiền.
Phó Yến Yến đi đằng sau, không nhịn được hỏi: “Giờ mẹ và cô Uông là bạn tốt ạ?”
Kim Tú Châu vuốt tờ giấy ừ một tiếng, “Đương nhiên.”
Phó Yến Yến quay sang nhìn cô.
Kim Tú Châu cũng xoay đầu nhìn cô bé, cười nói, “Con biết người báo cáo công việc ở nhà ăn của mẹ là ai không?”
Phó Yến Yến nhíu mày, “Không phải là cô Lưu sao?”
Kim Tú Châu mím môi cười, “Là cô ta, nhưng cũng không phải là cô ta.”
Phó Yến Yến không hiểu lắm. Cô bé nghiêng đầu, đột nhiên nhớ tới buổi tối hôm qua cùng ăn cơm với Triệu Vận. Có thể là vì cô bé là người hẹp hòi, trước nay cô bé vẫn không thích hai mẹ con Triệu Vận. Đời trước tất cả mọi người đều nói Triệu Vận ôn nhu thiện lương, Đường Doanh ngoan ngoãn thông minh, nhờ sự tác động của hai mẹ con họ, cô bé và Kim Tú Châu chính là kẻ cướp và trò cười.
Kim Tú Châu giải thích đơn giản, “Sau khi xảy ra chuyện Lưu Hồng Nguyệt tìm đến ai đầu tiên?”
Triệu Vận. Phó Yến Yến thầm trả lời.
Không biết Kim Tú Châu nghĩ tới điều gì, cười lạnh một tiếng, “Vì sao cô ta không đi tìm người khác mà lại đi tìm Triệu Vận? Là bởi vì tin được Triệu Vận à? Lưu Hồng Nguyệt chỉ mới quen Triệu Vận một thời gian ngắn, không phải cô ta đi tìm cô Uông của con thì đáng tin hơn sao? Còn chả phải trong lòng cô ta nghĩ Triệu Vận có liên đới hơn sao? Triệu Vận sẽ áy náy giúp cô ta giải quyết khốn cảnh trước mắt. Mà Triệu Vận mới chuyển tới đây chỉ hai ba tháng, cũng có qua lại với Lưu Hồng Nguyệt, sao lại không biết tính tình của cô ta? Triệu Vận không hỏi thăm chuyện công việc với người khác mà lại cố tình hỏi Lưu Hồng Nguyệt, con không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Kim Tú Châu vừa nói như vậy, Phó Yến Yến đã hiểu.
Đúng là cô Uông là vợ đoàn trưởng Nghiêm, là người tương đối có tầm ảnh hưởng trong số vợ lính, tính cách cũng rất dễ chịu. Giữa mấy người vợ lính có xảy ra chuyện phần lớn đều tìm cô ấy hòa giải. Theo lý thuyết nếu gặp phải chuyện này, Lưu Hồng Nguyệt hẳn là phải đi tìm cô Uông, nhưng thím ta lại đi tìm Triệu Vận.
Khi gặp khó khăn phản ứng đầu tiên của mọi người là tìm người có thể giúp được mình, vì sao Lưu Hồng Nguyệt cảm thấy Triệu Vận có thể giúp được thím ấy? Bởi vì Triệu Vận thiện lương ôn nhu? Không phải, là do thím ấy cảm thấy trong chuyện này, Triệu Vận có lỗi với thím ấy. Triệu Vận cần phải giúp thím ấy, bằng không đối phương cũng gặp xui xẻo.
Mà tối hôm qua điều Triệu Vận nói cũng chứng thực điểm này, có điều Triệu Vận rất thông minh tìm cô Uông, nhờ bữa cơm tối qua nói hết sự thật ra, còn nhẹ nhàng bâng quơ loại bỏ sự liên can của mình, như vậy sau này Lưu Hồng Nguyệt có đứng ra đổ lỗi thì mọi người sẽ cảm thấy Triệu Vận vô tội.
Mỗi ngày đi theo Kim Tú Châu, Phó Yến Yến thường xuyên nghe mẹ và thím Tiền buôn chuyện, cũng gần như biết hết chuyện của mấy người vợ lính. Cô bé cũng rõ Lưu Hồng Nguyệt là người như thế nào. Thím ta có tâm địa hẹp hòi, hay ghen ăn tức ở, chuyện xấu của thím ta lan xa, tỷ như trực tiếp đi tìm lãnh đạo trường quân đội của doanh trưởng Thích gây chuyện, hay chuyện đến nhà người khác cãi nhau… Đầu óc thím ta cũng chả thông minh gì, chuyện báo cáo lần này nếu không có ai xúi bẩy bên tai thì thím ấy sẽ không tự nghĩ ra.
Hiểu rõ được mấy điểm này, lưng Phó Yến Yến đổ mồ hôi lạnh. Cô bé đột nhiên nghĩ tới chuyện đời trước, lúc ấy thanh danh của cô bé và Kim Tú Châu trong doanh trại càng ngày càng kém, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, ai thấy hai mẹ con họ cũng chỉ chỉ trỏ trỏ. Những chuyện đó có phải cũng liên quan đến Triệu Vận không?
Kim Tú Châu thấy con gái cúi đầu im lặng không nói gì thì cho rằng cô bé chưa hiểu ra, bèn duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, “Con còn nhỏ, không hiểu không sao, mẹ cũng chỉ thuận miệng nói thôi.”
Nếu còn ở triều Đại Cảnh, Kim Tú Châu nhất định sẽ phân tích rõ ràng cho cô bé mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này. Cuộc sống ở hậu viện của phụ nữ không dễ dàng gì, chỉ cần không để ý một chút thôi là mất mạng. Giống như chuyện vợ trước của Hầu gia, nuôi dưỡng tứ tiểu thư vừa đơn thuần lại đỏng đảnh. Khi bà ta mất, tứ tiểu thư trở thành đứa nhóc đáng thương không còn ai bảo vệ, cuối cùng mới vừa cập kê đã phải gả cho một người goá vợ.
Nhưng nơi này không giống vậy, Yến Yến không cần đối phó với một đám người lòng lang dạ sói ở hậu trạch. Cô bé có thể đi học, có thể đi làm, có thể sống một đời hạnh phúc với một nửa của mình, sẽ trải qua một cuộc sống có niềm tin có hy vọng. Những chuyện thâu tóm lòng người này chỉ cần cô bé hiểu biết sơ sơ để đừng gây hại cho mình là được.
Phó Yến Yến khẽ vâng một tiếng. Cô bé thầm nghĩ hiện tại Kim Tú Châu cũng không phải là người dễ chọc. Kim Tú Châu nhìn thấu trò mà Triệu Vận diễn, nhưng không nổi cáu bóc mẽ ra, còn cố ý tiếp cận Uông Linh, cướp Uông Linh khỏi Triệu Vận. So với việc tát Triệu Vận một cái thì chuyện này hẳn sẽ khiến cô ta tức giận hơn? Nghĩ đến đây, cô bé cảm thấy Kim Tú Châu cũng rất “xấu”, nhưng cô bé rất thích, không giống người phụ nữ đời trước kia, chỉ biết trút giận lên người con cái.
Quả nhiên Phó Yến Yến không nhìn lầm, những ngày sau đó, Kim Tú Châu và Uông Linh qua lại thân thiết hơn, thỉnh thoảng khi hai vợ chồng Uông Linh bận không về kịp, Nghiêm Tinh sẽ đến nhà họ Giang ăn cơm.
Sau đó không bao lâu, Giang Minh Xuyên về nói với Kim Tú Châu, Lưu Hồng Nguyệt đã về quê.
Kim Tú Châu đang thái rau, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc hỏi: “Về quê?”
Giang Minh Xuyên xắn ống tay áo lên giúp cô bóc tỏi, ừ một tiếng, “Sáng nay về rồi, có người nhìn thấy.”
Kim Tú Châu nhíu mày, “Vậy đứa con thì sao?”
“Không về, có lẽ Thích Mẫn muốn giữ lại bên cạnh dạy dỗ, thằng bé đó vẫn còn nhỏ, dạy một chút hẳn có thể uốn nắn được.”
Kim Tú Châu cảm thấy anh nói không đúng, có đứa trẻ có thể dạy được, nhưng có những đứa trẻ bẩm sinh có bản tính xấu rồi. Hơn nữa, giờ mới nhớ ra phải dạy dỗ, có phải đã muộn rồi không. Cô nhịn không được nói: “Sao không dạy từ sớm đi? Thằng bé ngay từ đầu có như vậy đâu?”
Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ nói: “Làm gì có thời giờ mà dạy? Trước kia hai mẹ con họ không theo quân, mấy năm nay mới qua đây.”
Kim Tú Châu không hiểu lắm mấy chuyện này, chỉ nói: “Người khác em không biết, nhưng anh phải làm tốt chức trách của người cha. Chuyện trong nhà em không cần anh nhọc lòng, nhưng chuyện dạy dỗ con cái, học tập và cách đối nhân xử thế anh cần phải dạy dỗ.”
Giang Minh Xuyên nói được, anh cũng sợ hai đứa con sau này giống Thích Khang.
Vì thế buổi tối cơm nước xong, Giang Minh Xuyên bắt đầu trông chừng Hạ Nham làm bài tập, còn giao việc cho con gái, dặn cô bé buổi sáng mỗi ngày dậy phải quét nhà lau bàn, ngày nào mẹ cũng rất vất vả, cần phải chia sẻ công việc với mẹ.
Sợ con gái không biết làm, anh còn bưng tới một chậu nước dạy cô bé lau như thế nào.
Hạ Nham phân tâm nhìn sang, đã bị anh trừng mắt nhìn lại, “Bài tập làm xong chưa?”
Hạ Nham rụt cổ, vội vàng cúi đầu tiếp tục viết.
Kim Tú Châu mang theo sủi cảo thủy tinh tự làm buổi chiều tới nhà đoàn trưởng Nghiêm.
Nghiêm Tinh ra mở cửa, thấy Kim Tú Châu, cậu bé cười rạng rỡ, “Cô Kim, cô lại mang món ngon tới ạ?”
Kim Tú Châu cũng cười, “Đây là sủi cảo thủy tinh cô làm, sáng mai bảo mẹ hấp lại cho cháu ăn.”
“Thật tốt quá, cô mau vào nhà đi ạ.”
Kim Tú Châu nhìn quanh một lượt, “Mẹ cháu đâu?”
Nghiêm Tinh nhận sủi cảo trong tay cô, lắc đầu, “Không có nhà ạ, vừa rồi bị người ta vội vã gọi đi, cũng không biết khi mới về, cháu đang chuẩn bị nấu cơm đây.”
“Chưa có gì ăn à? Vậy mang sủi cảo này nấu ăn.”
“Vâng.”
Nghiêm Tinh vui tươi hớn hở gật đầu, đi vào phòng bếp cầm tô đựng sủi cảo, khi quay lại phòng khách nhỏ giọng nói với Kim Tú Châu: “Vừa rồi cháu nghe thấy chuyện Thích Khang bị người ta đánh rất nặng, chú Thích không ở nhà, thím Lưu cũng không ở đây cho nên mẹ cháu phải đi.”
Kim Tú Châu nhướng mày, hỏi: “Ai đánh?”
Nghiêm Tinh lắc đầu, “Cháu cũng không biết.”
Kim Tú Châu cầm cái đĩa không về nhà, chuẩn bị ngày mai qua chỗ Tiền Ngọc Phượng hỏi thăm một chút, không ngờ sáng sớm hôm sau Uông Linh lại sang, đem theo bộ chăn ga gối Kim Tú Châu đặt tới. Vải thật sự rất đẹp, sờ là thấy mềm mại. Bộ chăn màu vàng nhạt, mặt vải có in hoa sen hồng nhạt và lá sen màu xanh lục, nhìn rất nhã nhặn.
Kim Tú Châu trả tiền, Uông Linh chỉ cầm năm đồng, “Chị vừa về nhà, còn lo lắng Tiểu Tinh không có cơm ăn, thấy trên bàn Tiểu Tinh để lại tờ giấy mới biết được tối hôm qua, sáng nay nó đều ăn sủi cảo em mang sang. Thật tình cám ơn em, cái này cũng coi như hàng thứ phẩm bán cho em thôi, lần sau sẽ lấy đúng giá.”
Kim Tú Châu rót cho chị chén nước, “Chị ăn cơm chưa? Trong nhà còn có ít đồ ăn, để em nấu cho chị mấy món.”
Uông Linh uống ừng ực hết một cốc nước lớn, “Được, vậy chị không khách sáo với em nữa, tối hôm qua đến giờ chị còn chưa ăn gì.”
Người chị tựa nghiêng trên ghế, nói chuyện cũng thều thào.
“Vậy chị ngồi nghỉ một lát, em nấu xong ngay.”
Kim Tú Châu vào bếp làm cơm chiên, cô cho tất cả đồ ăn buổi sáng ăn không hết vào nồi đảo chung, rất nhanh trong bếp truyền đến mùi thơm.
Khi bưng cơm chiên ra, bụng Uông Linh đã đói sôi ùng ục.
Uông Linh chậm rãi ăn cơm chiên, Kim Tú Châu ngồi đối diện đọc sách. Sau khi chị ăn được một nửa, cơn đói giảm bớt mới ngẩng đầu nói: “Nếu không phải lão Nghiêm lên tỉnh họp, chị thật sự không muốn quản việc này. Thằng bé đó khóc la than đau, bác sĩ kiểm tra cho nó vài lần rồi, nói không tổn thương gân cốt, về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi thôi, nhưng nó sống chết ăn vạ không dậy, hành hạ khiến chị mệt muốn chết.”
Kim Tú Châu tò mò hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Uông Linh múc thìa cơm lớn bỏ vào trong miệng, lắc đầu, “Chị cũng không rõ lắm, khi được người ta phát hiện ra, thằng bé đó nằm trên mặt đất vừa khóc vừa la, bên cạnh chảy đầy máu, đúng thật hù chết chị. Nó bảo là con trai doanh trưởng Dương đánh nó vì Dương Anh Hùng giận mẹ nó mai mối để Triệu Vận gả cho doanh trưởng Dương, làm cho ba rồi bà nội cũng hết thương mình, giờ Lưu Hồng Nguyệt đi rồi thì thằng bé kia mới đánh nó để trả thù.”
Kim Tú Châu chớp mắt, hóa ra Lưu Hồng Nguyệt làm mai Triệu Vận cho Dương Diệu.
Như vậy xem ra, Triệu Vận và Lưu Hồng Nguyệt chơi khá thân, hiện giờ Lưu Hồng Nguyệt xảy ra chuyện, cô ta phủi sạch sẽ toàn bộ, cũng thật nhẫn tâm.
Uông Linh bất đắc dĩ nói: “Đợi lát nữa chị gọi điện tới nhà máy xin nghỉ phép, hôm nay không phải họp, buổi chiều lại tới bệnh viện một chuyến. Việc này còn phải báo một tiếng với Triệu Vận, bất kể nói như nào thì cô ấy cũng phải dẫn thằng bé kia tới bệnh viện một chuyến, bằng không chuyện này truyền ra ngoài sẽ khó nghe.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, nhẹ nhàng bảo: “Cho dù thế nào, trẻ con đều vô tội, buổi chiều khi nào đi, em đi cùng với chị.”
Uông Linh có chút cảm động nhìn về phía Kim Tú Châu, cảm thấy cô tâm địa thật sự rất tốt.
Trong bụng nghĩ sao thì nói vậy, “Nếu Lưu Hồng Nguyệt có một nửa thiện lương của em cũng không đến mức tới kết cục này.”
Kim Tú Châu cười không nói lời nào, cô thuần túy chỉ muốn đi xem náo nhiệt mà thôi.
Buổi trưa Giang Minh Xuyên về, tay còn xách theo mấy quả hồng nhỏ, đỏ, nhưng chưa chín kỹ.
“Quả hồng dại hái trên núi, để thêm một hai ngày là có thể ăn.”
Kim Tú Châu cầm lấy nhìn kỹ, cô chưa từng thấy loại quả này, thấy rất kỳ lạ.
Khi ăn cơm, Kim Tú Châu kể chuyện buổi sáng với anh. Đầu tiên là nói chuyện bộ chăn ga gối. Khi anh nghe thấy một bộ mất tám đồng, tức khắc có chút xót của, “Cũng quá đắt rồi, tiền này có thể mua được mấy bộ.”
“Sao giống nhau được? Trên thị trường người ta bán giá bảy tám chục một bộ, em còn muốn mua một hai bộ nữa, giữ lại sau này con cái lớn lên kết hôn dùng.”
Giang Minh Xuyên do dự, “Không phải tháng sau em muốn mua áo lông à?”
Kim Tú Châu nghe xong không nói lời nào, im lặng một lát rồi bảo, “Hay là anh mượn thêm người khác chút tiền?”
Giang Minh Xuyên: “…”
Kim Tú Châu vô tội nói: “Anh nói muốn để em sống tốt…”
Mắt thấy cô lại muốn giở trò cũ, Giang Minh Xuyên vội vàng nói: “Mượn mượn mượn, mua mua mua…”
Anh cũng thấy trong nhà mỗi ngày đều có thịt cá, cứ vậy thì không thể nào có tiền tiết kiệm được. Thôi cứ sống như vậy, cũng may đều là tiêu vào ăn uống, hai đứa nhỏ đều được nuôi béo trắng.
Kim Tú Châu vừa lòng, lại nói tiếp chuyện con trai của Thích Mẫn, còn nói buổi chiều mình chuẩn bị đi cùng với Uông Linh tới bệnh viện một chuyến.
Việc này Giang Minh Xuyên không phản đối, còn khen Kim Tú Châu làm đúng, “Chuyện giữa người lớn không liên quan đến trẻ con, Thích Mẫn mấy ngày nay không ở đây, em đi thăm một chuyến cũng tốt.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng. Cô không nói rằng mình tò mò rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Uông Linh về nhà ngủ một giấc, khi tới tìm Kim Tú Châu đã hơn hai giờ chiều. Kim Tú Châu dẫn theo hai đứa bé cùng chị ra cửa, hôm nay cuối tuần, Hạ Nham cũng ở nhà.
Mấy người ngồi thuyền đi huyện thành, sau đó lại chuyển xe bus tới bệnh viện huyện.
Khi tới, Kim Tú Châu mua một túi lê ở cổng, giờ đang mùa lê, cũng khá rẻ.
Uông Linh dẫn cô đi thẳng tới tầng hai khu nội trú phía sau. Thích Khang ở phòng 209, vào phòng là thấy cậu bé nằm ở trên giường ngủ, trên đầu quấn đầy băng gạc.
Uông Linh thấy thế, mềm lòng vài phần, không quấy rầy cậu. Chị ra khỏi phòng hỏi hộ sĩ đứng ở cửa phòng bên cạnh về tình hình của cậu bé ra sao.
Hộ sĩ nói: “Bác sĩ nói thằng bé này không bị thương nặng gì, đã có thể xuất viện rồi. Gần đây dịch cảm cúm tương đối nghiêm trọng, cứ nằm trong bệnh viện mãi cũng không tốt.”
Uông Linh tốt tính nói: “Vâng vâng, chờ thằng bé dậy, chúng tôi sẽ về.”
Hộ sĩ gật đầu, dặn dò một tiếng, “Nhớ đi nộp tiền.” Sau đó thì đi luôn.
Uông Linh nhìn về phía Kim Tú Châu, nhỏ giọng nói: “Chị đâu có lừa em, căn bản không có chuyện gì.”
Kim Tú Châu đồng tình nhìn chị.
Uông Linh oán giận nói: “Tối hôm qua chị đã trả bốn đồng, còn chưa đóng tiền phòng. Thằng bé này thật sự là không biết thương người mà.”
Cửa phòng bệnh không đóng, Kim Tú Châu liếc mắt nhìn tên nhóc đang nằm ở trên giường phía sau cô, vừa rồi cô để ý thấy thằng bé lén gãi chân mấy cái, tuy rằng động tác rất nhẹ nhưng vẫn bị cô bắt được. Nó đang giả vờ ngủ.
Uông Linh nói với Kim Tú Châu: “Chờ một chút đi.”
Kim Tú Châu gật đầu.
Hai người nhẹ nhàng vào phòng bệnh. Trong phòng có ba cái giường, nhưng chỉ có một mình Thích Khang. Kim Tú Châu và Uông Linh ngồi xuống một giường khác nhỏ giọng nói chuyện. Lúc đầu hai người nói về công việc của Kim Tú Châu, sau đó không biết sao lại nói tới Phương Mẫn. Kỳ thật Kim Tú Châu vẫn luôn rất tò mò chuyện của Phương Mẫn và chính ủy Chúc, hai người chênh lệch tuổi tác khá lớn, cũng chưa có con. Cô không tiện hỏi thẳng, cho nên khi ở chung luôn giữ khoảng cách, sợ mình đụng phải kiêng kị của cô ấy.
Lúc trước cô cũng từng hỏi Tiền Ngọc Phượng nhưng chị ấy không biết, chỉ nói Phương Mẫn kiêu ngạo, không giao thiệp với người khác.
Việc này thật ra Uông Linh biết, kể với cô: “Trong nhà Phương Mẫn toàn người tài giỏi, ông ngoại bà ngoại đều là đại tác gia văn học, ông nội cũng là phú thương, thời chiến đã quyên toàn bộ gia sản. Cha mẹ cô ấy đều là du học sinh, sau đó về nước đền đáp tổ quốc, mẹ cô ấy là phóng viên chiến trường, cha là biên kịch, hiện giờ hai người đó làm việc tại Bộ ngoại giao.”
Kim Tú Châu chớp mắt, cô nghe không hiểu lắm, nhưng nghe ngữ khí của Uông Linh thì đoán được hẳn là rất lợi hại.
“Nhưng, vận khí của Phương Mẫn thì không may lắm. Thật ra không phải là không tốt mà hồi còn nhỏ cô ấy chịu chút khổ. Khi mẹ mang thai cô ấy còn đang đánh giặc. Trong lần bà ấy đi theo đại đội thì sinh hạ cô ấy ở trong thôn, sau đó nhờ một nhà nuôi dùm. Lúc quay lại tìm thì người nhà kia lại đổi con gái nhà mình giao cho ba mẹ cô ấy. Cô ấy vẫn luôn đợi trong thôn, mãi cho tới khi bảy tám tuổi cha mẹ cô ấy mới phát hiện ra chuyện ấy. Sau đó họ đón cô ấy về nhưng cha mẹ cô ấy lại vẫn luôn thương đứa bé nhận nhầm kia. Ông bà ngoại Phương Mẫn nhìn không nổi nữa nên nhận cô ấy về nuôi.”
Kim Tú Châu có phần không hiểu, “Vì sao không thương con mình lại đi thương con người khác?”
Uông Linh thở dài, “Nói sao nhỉ, họ vẫn luôn nuôi dưỡng đứa bé kia như con ruột, đột nhiên có một ngày phát hiện không phải con mình, nhưng đã nuôi nấng bấy lâu, tình cảm dành cho đứa bé kia cũng không phải giả.”
Kim Tú Châu vẫn không hiểu, nhưng cô thông minh giữ im lặng, chỉ hỏi: “Còn chính ủy Chúc thì sao?”
Uông Linh tiếp tục nói: “Ông ngoại bà ngoại cô ấy tuổi đã cao, trước khi qua đời chọn chính ủy Chúc làm chồng cô ấy. Trước kia chính ủy Chúc là học trò của hai người.”
Nói xong tiến đến bên tai Kim Tú Châu thì thầm: “Chính ủy Chúc trước kia cũng từng có vợ, chị kia bỏ trốn ra nước ngoài với người ta.”
Kim Tú Châu kinh ngạc một hồi, sau đó gật đầu, không ngờ trong nhà hai vợ chồng Phương Mẫn điều kiện sinh hoạt giàu có, lại từng có quá khứ như vậy.
Đang chuẩn bị nói thêm, cửa phòng được mở ra từ bên ngoài. Hai người quay đầu thì thấy Triệu Vận ôm con gái bước vào, theo sau còn có một cậu bé. Kim Tú Châu nhận ra đó là con trai Dương Diệu, buổi tối hôm trước từng gặp qua một lần.
Triệu Vận thấy hai người thân thiết ngồi cùng nhau, ánh mắt xoay chuyển, nhưng rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ áy náy, “Trên đường đi chậm trễ một chút.”
Sau đó nhìn sang cậu bé đang nằm trên giường, lại nhìn sang Uông Linh, ánh mắt luống cuống.
Uông Linh đứng lên, chị nâng đồng hồ xem giờ, đã ba giờ rưỡi, bèn đi tới mép giường gọi Thích Khang, “Dậy đi, cô Triệu tới rồi, bác sĩ nói cháu có thể về nhà.”
Thằng bé vẫn không nhúc nhích.
Uông Linh thấy thế thì có phần không vui. Kỳ thật chị cũng đoán được thằng nhóc này đang giả vờ ngủ, “Được rồi, cháu cứ ngủ đi, chúng ta đi về, chờ ba cháu về để ba cháu dạy dỗ cháu.”
Cũng không biết có phải những lời này có tác dụng hay không, cơ thể Thích Khang có hơi động đậy.
Triệu Vận thả con gái xuống, vội bước lên một bước, “Khang Khang, cô là cô Triệu, Anh Hùng nhà cô quả thật không cố ý, thằng bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, cô thay thằng bé xin lỗi cháu, cháu tha lỗi cho bạn được không?”
Thích Khang không nói lời nào.
Triệu Vận lập tức kéo cậu bé đứng ở cửa ra, “Mau xin lỗi Khang Khang đi, cháu xem cậu ấy bị cháu đánh phải nằm viện, cô biết cháu không thích cô nhưng chuyện này không liên quan đến cậu ấy.”
Ánh mắt cậu bé kia lạnh nhạt, như thể không nghe thấy lời này.
Đôi mắt Triệu Vận ửng đỏ, giọng nói có chút khẩn cầu: “Cháu nói một câu xin lỗi được không? Bằng không truyền ra ngoài thanh danh của cháu cũng không dễ nghe, cô sẽ không hại cháu.”
Cậu bé cắn chặt môi, không nói câu nào.
Triệu Vận không đợi được cậu nói xin lỗi, dường như hết hy vọng, cúi đầu lau nước mắt rồi quay sang dỗ dành Thích Khang, “Khang Khang, em trai không cố ý, trong lòng thằng bé còn đang tức giận. Thế này đi, cô đi nộp tiền viện phí cho cháu trước, sau đó mua đồ ăn ngon cho cháu, chờ ba cháu về cô lại nói chuyện với ba cháu có được không?”
Thích Khang nghe vậy, nể mặt quay đầu nói một câu, “Cô nói với ba cháu cho mẹ cháu quay về, bằng không cháu không tha thứ cho các người.”
Vẻ mặt Triệu Vận cứng đờ, nhưng cũng không đồng ý mà nói: “Cô đi nộp tiền viện phí cho cháu.”
Rồi nói với Uông Linh: “Em đi nộp tiền.” Nói xong dẫn con gái đi ra cửa.
Phó Yến Yến đứng cạnh Kim Tú Châu nhìn Thích Khang nằm trên giường, lại nhìn sang cậu bé nhà họ Dương lẻ loi đứng ở cửa, dường như cậu bé cảm thấy ánh mắt của cô bé, chuyển ánh mắt nhìn sang.
Phó Yến Yến đối diện với ánh mắt đầy oan ức bi thương này thì có hơi sửng sốt.
Cô bé rất quen thuộc với ánh mắt này. Đời trước mỗi lần Hạ Nham phạm sai lầm đều đổ cho cô bé, rõ ràng cô bé không làm gì cả nhưng Kim Tú Châu chưa bao giờ nghe cô bé giải thích, chỉ biết mắng cô bé. Mỗi lần nhớ tới cảm giác oan ức khó chịu này thì cảm thấy sống mũi cay cay.
Cậu bé rất nhanh đã hạ ánh nhìn xuống. Thật ra Phó Yến Yến cũng không biết gì nhiều về cậu, ấn tượng duy nhất của cô bé về cậu là, khi Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên còn chưa ly hôn ở đời trước, cậu đã bỏ nhà ra ngoài sống. Sau này không biết ai đồn rằng cậu giở trò lưu manh với em gái.
Nếu Triệu Vận đã tới thì Uông Linh cũng không quản chuyện này nữa. Khi Triệu Vận đi nộp tiền xong quay lại, Uông Linh lấy cớ trong nhà có việc phải về.
Hai người ra khỏi bệnh viện, Uông Linh nhịn không được mềm lòng nói: “Triệu Vận cũng vất vả.”
Kim Tú Châu trong lòng cảm khái, nếu Uông Linh sống trong hậu trạch Hầu gia thì chắc chắn không sống quá một tháng, thật tình chị ấy nghĩ ai cũng là người tốt.
Cô gật đầu, ngoài miệng nói, “Quả thực là vất vả, giống Tiểu Nham nhà em, khi mới tới đây nhìn thằng bé vừa gầy vừa nhỏ, quần áo mặc cũng luộm thuộm. Giờ cuối cùng cũng coi như lấy lại sự hoạt bát của trẻ nhỏ. Trẻ con ấy mà, mình chỉ cần thật lòng đối tốt với chúng, chúng sẽ hiểu thôi.”
Uông Linh nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Hạ Nham đang nắm tay Kim Tú Châu, quả thật cậu bé thay đổi rất nhiều. Nếu không phải Kim Tú Châu nói thì thiếu chút nữa chị đã quên thằng bé này lúc trước trông thế nào. Kỳ thật có Kim Tú Châu chăm lo, Hạ Nham tốt lên rất nhiều. Lúc Hạ Nham mới tới đây, thật sự rất đáng thương. Thằng bé gầy da bọc xương, người vừa bẩn vừa hôi, tóc còn bết cả lại. Mà hiện giờ vừa khỏe mạnh vừa trắng trẻo, cằm cũng tròn xoe.
Lại nhớ tới thằng bé nhà họ Dương vừa mới gặp kia, quần áo không vừa người. Quần ngắn hơn một đoạn thì không nói, người cũng bẩn thỉu, nếu bảo do đánh nhau làm bẩn thì cũng hợp lý nhưng trận đánh nhau đã qua một ngày rồi.
Hơn nữa Triệu Vận kết hôn cũng đã hai ba tháng, thằng bé kia vẫn gầy như cũ, lại so sánh với con gái ruột trắng trẻo sạch sẽ bên cạnh thì rõ là khác biệt. Trong lòng chị nhịn không được run lên, cảm thấy như đã phát hiện ra điều gì.
Hạ Nham nắm chặt tay Kim Tú Châu, tuy rằng cậu còn nhỏ nhưng không phải là chưa hiểu chuyện. Cậu không chỉ cảm thấy Thích Khang nằm trên giường bệnh đáng thương, cũng cảm thấy Dương Anh Hùng đứng ở cửa đáng thương.
Bọn họ hoặc là không có mẹ bên cạnh, hoặc là không có mẹ. Cậu cũng từng không có, nhưng giờ cậu có mẹ mới tốt nhất trên thế giới.
Hết chương 23.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Tiền mình là của mình, tiền chồng mượn cũng là của mình.
Giang Minh Xuyên: Không muốn nghĩ nữa, cứ mơ màng hồ đồ vậy đi..
Hạ Nham: Mẹ của mình tốt nhất trên đời.
Phó Yến Yến: Hóa ra đời trước còn có người thảm y hệt mình!