Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 25

Khi Kim Tú Châu dẫn hai đứa về đến nhà thì trời đã tối, Giang Minh Xuyên không ở nhà, hẳn là còn chưa về.

Cô cũng lười nấu cơm, bèn dẫn hai đứa tới nhà ăn ăn, tiện thể gói một phần cơm về cho Giang Minh Xuyên.

Khi bọn họ đến thì nhà ăn đã không còn ai, mấy đầu bếp đang ăn cơm ở đằng sau, thấy Kim Tú Châu tới bèn mời cô ăn cùng. Kim Tú Châu cũng không khách sáo với bọn họ, cô dẫn bọn trẻ tới ngồi xuống.

Bếp trưởng Trương còn hỏi cô, “Sao mà muộn như này còn chưa nấu cơm?”

Kim Tú Châu bèn kể chuyện hồi chiều với bọn họ.

Chuyện hai đứa đánh nhau bọn họ cũng nghe phong thanh, thường ngày có mấy chị vợ lính hay tới lấy cơm, nhà ăn cũng quen thuộc với bọn họ, thỉnh thoảng sẽ tám chuyện dăm ba câu.

Đặc biệt là bếp trưởng Trương, bất kể trong doanh trại phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ gì, chú ta đều biết rõ như lòng bàn tay, “Chú nhìn thế nào cũng thấy thằng bé nhà họ Dương kia bị bẫy đấy? Thằng bé đấy chú đã gặp nhiều rồi, trước kia ba nó thường xuyên dẫn thằng bé tới đây ăn cơm, rất ngoan, sao giống đứa sẽ đánh người, ngược lại bảo Thích Khang đánh nó thì còn tin được.”

Kim Tú Châu nghe những lời này thì nhíu mày.

Cậu phụ bếp ngồi bên cạnh chú ta xen vào một câu, “Cũng khó mà nói, chó cắn là chó không sủa, có thể thằng bé họ Dương là đứa nghịch ngầm.”

Bếp trưởng Trương thở dài, “Thằng bé đó thì nghịch ngầm chỗ nào được? Sau khi sinh nó xong chưa được bao lâu thì mẹ nó qua đời, mẹ kế lấy ba nó một năm sau cũng một hai phải ly hôn. Bà nội nó sợ gánh trách nhiệm, nên đổ hết lỗi lên người cháu trai, bảo với bên ngoài thằng bé là nguyên nhân khiến người ta đòi ly hôn. Trước kia chỉ cần ba thằng bé ở nhà là sẽ dẫn thằng bé theo, bởi vì bà nội thằng bé chẳng cho nó ăn cơm.”

“Cháu trai ruột thịt mà cũng không thương ạ?”

“Chỉ cần còn con trai, thì sẽ có được nhiều cháu trai, cháu xem không phải doanh trưởng Dương kia lại cưới thêm một người sao? Rất nhanh bà ta sẽ có một đứa cháu nội khác thôi.”

Lời này nghe ra cũng có lý, nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, người ngoài cũng không quan tâm nhiều, rất nhanh thôi người ta lại đi bàn tán chuyện khác. Mấy mẹ con Kim Tú Châu ăn cơm xong, bếp trưởng Trương lại đóng gói cho cô một phần đồ ăn mang về.

Tiễn người đến cửa, bếp trưởng Trương không nhịn được nói với cậu đồ đệ của mình: “Doanh trưởng Giang vẫn rất may mắn.” Nếu cưới cái cô Triệu Vận kia, cuộc sống sau này cũng chẳng dễ dàng.

Cậu đồ đệ nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía sư phụ mình.

Bếp trưởng Trương gõ đầu cậu, “Con còn non lắm.”

Trên đường về, Hạ Nham xách theo hộp cơm đi cạnh Kim Tú Châu, một hồi lâu mới đột nhiên ngẩng đầu nói với cô: “Con cảm thấy Dương Anh Hùng có hơi đáng thương.”

Cậu vẫn luôn cảm thấy mình đáng thương, ba không còn, mẹ bỏ lại cậu đi lấy chồng mới, chú thím chiếm hết tài sản nhà cậu, còn đối đãi không tốt với cậu, bà nội cũng không dám nói năng gì bởi bà sợ về sau mình già rồi chú thím sẽ bỏ mặc bà.

Nhưng Dương Anh Hùng thì không giống vậy, rõ ràng là cậu ấy có ba, vì sao lại còn đáng thương như vậy?

Hạ Nham nghĩ thầm, nếu ba mình còn, chú thím nhất định không dám như vậy với cậu, bà nội cũng sẽ có ý kiến.

Kim Tú Châu cũng không biết nên an ủi cậu như thế nào, dù gì cô đã từng gặp người còn đáng thương hơn. Những người này và chuyện này cũng không thể nào làm cô động lòng.

Cô chỉ có thể xoa đầu cậu, “Sau này lớn lên thì ổn thôi.”

Hạ Nham cúi đầu, không nhịn được nhỏ giọng nói thầm một câu, “Nếu không thích cậu ấy, vậy đừng sinh ra là được.”

Kim Tú Châu không nghe thấy nhưng Phó Yến Yến đứng cạnh nghe được. Cô bé không khỏi nhìn sang Kim Tú Châu. Trong lòng nghĩ, đây cũng là câu đời trước cô bé muốn nói.

Giang Minh Xuyên nửa đêm mới về, đồ ăn đã nguội cả. Kim Tú Châu bảo anh đi tắm rửa, cô vào phòng bếp hâm nóng đồ ăn, anh đi tắm rửa rất nhanh, tới khi Kim Tú Châu gọi anh vào ăn cơm thì thấy người đã nằm ngủ trên giường rồi.

Cô thấy vậy không gọi anh nữa, mang đồ ăn vào bếp giữ ấm.

Kim Tú Châu đỡ anh nằm thẳng lại nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc. Cô tức giận đạp anh một cái. Anh dường như cảm thấy nhưng không tỉnh lại, chỉ theo bản năng vươn tay kéo chăn đắp cho cô, còn vỗ vỗ lưng cô. Kim Tú Châu đột nhiên cảm thấy không sao cả, cũng nhắm hai mắt lại.

Một giấc ngủ dài đến buổi sáng ngày hôm sau, khi Kim Tú Châu dậy, trong nhà chỉ còn lại có hai người cô và con gái.

Con gái ngồi chơi trong phòng khách, nhìn thấy cô dậy thì bảo: “Ba nấu cháo ở trong nồi.”

Kim Tú Châu rửa mặt xong xuôi rồi đi xuống bếp múc cháo.

Sau đó cả ngày cô chỉ ở nhà vẽ tranh, buổi chiều Phương Mẫn sang một chuyến. Cô ấy không chạy cả ngày bên ngoài như Kim Tú Châu, mỗi ngày lượng vận động nhiều nhất của cô ấy là đi ra cổng lớn doanh trại gửi bản thảo, nhận tiền nhuận bút, có đôi khi nhìn thấy của Kim Tú Châu thì thuận tiện mang về hộ.

Lần này tiền nhuận bút của Kim Tú Châu rất nhiều. Lần trước quyển sách kia mới chỉ trả một nửa tiền, sau khi hoàn thành, họ trả nốt nửa còn lại, ngoài ra còn có tiền nhuận bút của những bản thảo gửi các tòa soạn khác trong khoảng thời gian này. Đợi Phương Mẫn về, Kim Tú Châu đếm đi đếm lại tiền, tổng cộng có ba mươi sáu đồng sáu xu*.

*Một đồng nhân dân tệ bằng mười hào, một hào bằng mười xu.

Số này nhiều hơn tiền lương ở nhà ăn, ngoài ra còn có một ít phiếu đường, phiếu vải, phiếu lá trà, phiếu xà phòng.

Kim Tú Châu vào trong phòng, lấy một quyển sách từ tầng trên cùng kệ sách xuống, mang tất cả tiền kẹp vào trong đó ra, sau đó hứng thú bừng bừng đếm lại một lần nữa, tính cả số vừa rồi thì tổng cộng có hai trăm sáu mươi hai đồng bảy hào tám xu.

Chỗ tiền này bao gồm tiền mang theo từ dưới quê, tiền lương hơn nửa năm làm ở nhà ăn và lương Giang Minh Xuyên nộp cho.

Tiền lương của Giang Minh Xuyên không thấp, nhưng mỗi lần mang về nhà chỉ còn hơn phân nửa. Kim Tú Châu hoài nghi ngoài việc gửi tiền cho em gái ra thì anh còn cho người khác mượn.

Cô lấy ra hai đồng bảy hào tám xu, số còn lại kẹp vào trong sách để lại chỗ cũ, chỗ tiền này sẽ không động vào.

Trở lại phòng khách, vừa lúc bắt gặp ánh mắt tò mò của con gái.

Kim Tú Châu nghiêm mặt, nói: “Chuyện người lớn, trẻ con không được tò mò như vậy.”

Phó Yến Yến vạch trần cô, “Chẳng phải mẹ có rất nhiều tiền sao? Vì sao còn muốn ba đi mượn?”

Kim Tú Châu cũng không xấu hổ vì bị vạch trần, mà cười lạnh một tiếng, “Người khác hỏi mượn ba con thì được, ba con đi mượn lại người ta có được không? Đi mượn mấy lần sẽ nhận ra thôi.”

Phó Yến Yến có chút kính nể nhìn Kim Tú Châu, không ngờ mẹ lại biết việc ba Giang cho người khác mượn tiền.

Đời trước quả thật là như thế, ai có khó khăn đều tìm ba Giang, nhưng có lần ba Giang bị bệnh phải làm phẫu thuật mà trong nhà lại không có đồng nào, “Kim Tú Châu” kia biết việc này thì cãi nhau với ba một trận, bắt ba phải tới từng nhà đòi tiền về, nhưng cuối cùng lại chẳng mấy ai trả. Sau đó ba Giang mới thấm nhuần chuyện không cho mượn tiền, cũng bởi vì chuyện này, bên ngoài truyền ra rất nhiều lời đồn thổi về nhà bọn họ.

Kim Tú Châu cầm hơn hai đồng tới Cung Tiêu Xã mua thịt và rau dưa, buổi tối làm một bàn đầy đồ ăn.

Vốn đang định gọi Phương Mẫn nhà bên tới cùng nhau ăn cơm, không ngờ là Giang Minh Xuyên đã về, mà Hạ Nham còn chưa thấy đâu.

Lại đợi thêm một lát, Kim Tú Châu có hơi lo lắng, bảo Giang Minh Xuyên ra ngoài xem thử.

Giang Minh Xuyên thay giày xuống nhà, không bao lâu sau, bên ngoài cầu thang truyền đến tiếng hai cha con nói chuyện, Kim Tú Châu khẽ thở phào.

Hạ Nham vừa vào cửa đã hứng thú bừng bừng chào mẹ với em gái, sau đó kể hôm nay thầy giáo tức giận bắt cả lớp ở lại học bài, cho nên về trễ.

“Hôm nay thầy giáo ngữ văn kiểm tra bài cũ, phát hiện rất nhiều bạn còn chưa thuộc, cho nên sau khi tan học bắt chúng con ở lại học cho thuộc, học xong mới được về.”

“Vậy à, mau đi rửa tay ăn cơm.”

“Vâng vâng.”

Cơm chiều có bốn món mặn một canh, toàn là món Hạ Nham thích ăn, cậu vừa ăn vừa ríu rít kể chuyện ban ngày ở trường học. Tỷ như hôm nay Ngụy Ninh Thanh điểm kiểm tra đứng thứ nhất, cậu đứng thứ ba, hay hôm nay có học sinh đi học ngủ gật bị thầy giáo phạt đứng, còn cả cô giáo dạy toán có đối tượng……

Trước kia Kim Tú Châu chủ trương lúc ăn và ngủ không nói chuyện, nhưng dần dà cô cũng quen như bây giờ, bữa ăn vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng cô còn hỏi một câu.

Khi bữa cơm ăn được một nửa, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau. Bốn người sửng sốt, theo bản năng lắng nghe.

Tiếng trên lầu càng lúc càng lớn, tiếng hét the thé truyền vào trong tai ——

“Tất cả là tại chị, thằng bé đã một ngày một đêm không về nhà rồi, hai người còn có lòng dạ nào mà ăn cơm…”

“Ôi chao, đáng thương thay thằng cháu của bà, đã gây ra tội lỗi gì đây?”

“Mẹ, mẹ đừng hét nữa, con đi tìm thử.”

“Anh chỉ biết che chở cho cô ta, trong lòng anh còn có người mẹ này sao? Kết hôn lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa mang thai. Bà già này mỗi ngày hầu hạ cô ta, cháu thì chưa sinh cho tôi, nhưng lại đuổi cháu lớn của tôi đi rồi…”

Sau đó Triệu Vận có nói câu gì đó thì yên tĩnh một lát, rất nhanh bà già đã cất cao giọng quát ầm lên, “Anh xem cô ta nói gì đi, đây mà là tiếng người à? Dương Diệu, tôi cực khổ biết bao nuôi lớn anh, anh cứ như vậy để cô ta chọc giận tôi…”

Kim Tú Châu vểnh tai nghe lén, Giang Minh Xuyên dường như không nghe thấy, tiếp tục ăn cơm, thấy Kim Tú Châu không động đũa còn gắp cho cô một miếng thịt to, bó tay bảo: “Ăn cơm đi.” Anh không hề tò mò chuyện nhà người khác.

Chỉ có Hạ Nham cúi đầu yên lặng và cơm một cách khác thường. Phó Yến Yến ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu vài lần.

Hơn tám giờ tối, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Kim Tú Châu đang cùng con trai viết viết vẽ vẽ bên bàn, Giang Minh Xuyên đang dạy con gái viết chữ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Giang Minh Xuyên đưa sách cho con gái, còn mình đứng dậy ra mở cửa. Cửa mở ra thì thấy Triệu Vận đứng trước cửa khóc đỏ cả mắt, anh theo bản năng sửng sốt.

Triệu Vận ấm ức nức nở nói: “Thật ngại quá muộn như vậy rồi lại quấy rầy gia đình, chỉ muốn hỏi mọi người có nhìn thấy thằng bé nhà chúng tôi không. Tối hôm qua Dương Diệu về biết thằng bé đánh nhau nên tức giận đánh thằng bé một trận, vốn tưởng rằng chuyện này cứ thế là xong nhưng không ngờ cả ngày hôm nay lại không thấy thằng bé đâu cả.”

Giang Minh Xuyên nghe xong nhíu mày, “Không thấy thằng bé từ khi nào?”

“Buổi sáng hôm nay đã không thấy thằng bé đâu. Vốn tưởng rằng thằng bé tới trường sớm nên bọn em không để ý, ngày thường thằng bé cũng đi học cũng tương đối sớm. Dương Diệu vừa rồi ra ngoài tìm, giờ vẫn chưa về.”

Giang Minh Xuyên cũng không tiện đánh giá gì, chỉ nói: “Vậy tôi cũng ra ngoài tìm xem.”

“Thật sao? Thật tốt quá, phiền anh rồi doanh trưởng Giang.”

Giang Minh Xuyên gật đầu, “Cô đi hỏi thêm những người khác, tôi đi thay giày.”

“Được.” Triệu Vận hít mũi, nhưng không đi, đứng ở cửa chờ.

Kim Tú Châu cũng nghe thấy, cô cũng không quản, chỉ dặn dò: “Cẩn thận một chút.”

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, dịu dàng nói: “Em xong việc thì đi ngủ sớm một chút, không cần chờ anh.”

Kim Tú Châu gật đầu.

Chờ cửa đóng lại, còn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện ngoài hiên. Phó Yến Yến nhìn về phía Kim Tú Châu, không ngờ trên mặt Kim Tú Châu không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cúi đầu tiếp tục vẽ, không bị ảnh hưởng tí nào.

Dường như nhận ra ánh mắt của con gái, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao thế con? Không thoải mái ở đâu à?”

Phó Yến Yến lắc đầu, rũ mắt nhỏ giọng nói một câu, “Ba cùng cô kia ra ngoài.”

Vẻ mặt Kim Tú Châu khó hiểu, “Vậy thì sao? Ba con đã có mẹ rồi còn dám có tâm tư nào khác?”

Phó Yến Yến không nói gì, trong lòng hồi tưởng lại. Kim Tú Châu đời trước không như vậy, chỉ cần ba Giang nói một câu với cô nào thì bà ta đều nổi giận lôi đình, càng đừng nói là cùng Triệu Vận ra ngoài.

Bên cạnh Hạ Nham cầm bút đờ đẫn hồi lâu. Phó Yến Yến bình tĩnh hỏi cậu, “Có phải anh biết anh kia đang ở đâu không?”

Thân thể Hạ Nham cứng đờ, chẳng ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, cuống cuồng lắc đầu. Đầu lắc xong thì thấy phía đối diện mẹ nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi. Cậu rụt cổ, lại khẽ gật đầu. Hai mẹ con đồng thời nheo mắt nhìn cậu.

Hạ Nham có phần chột dạ, đành phải thẳng thắn, “Tối hôm qua Dương Anh Hùng bỏ nhà đi, con nghe các bạn nói cậu ấy ở phòng học cả đêm. Chiều nay tan học, khi bọn con ở lại trường học thuộc bài thì trong trường gần như không còn ai. Con đi ngang qua lớp cậu ấy, thấy cậu ấy còn chưa về nên con cùng Ngụy Ninh Thanh qua tìm cậu ấy. Lúc đầu cậu ấy không chịu nói gì, con mang bánh bao buổi trưa còn dư cho cậu ấy, cậu ấy mới kể chuyện bị ba đánh cho bọn con, Ngụy Ninh Thanh lén giấu cậu ấy ở trên gác mái trong nhà.” Cũng là vì việc này, cậu mới về muộn.

Ngoài cơm trưa, mỗi ngày Hạ Nham sẽ mang theo ít bánh trái, có khi là bánh bao các thứ, dường như cậu không nỡ ăn ngay, đều sẽ để lại trên đường tan học về ăn cùng Ngụy Ninh Thanh.

Bà Ngụy Ninh Thanh không nấu cơm, mọi ngày đều do ông nội cậu ấy nấu. Ông chỉ biết nấu mỗi một món hầm thập cẩm, nhưng cậu ấy lại không muốn ăn đồ của người khác. Mỗi lần trên đường tan học về Hạ Nham sẽ hỏi bài cậu ấy, rồi cậu ấy mới đồng ý ăn.

Hạ Nham rất tự hào, bởi vì trong cả lớp thì chỉ có cơm trưa của cậu là phong phú nhất ăn ngon nhất.

Cậu nghĩ một chút rồi nói: “Ngày hôm qua không phải cậu ấy bắt đầu trước, là Thích Khang chủ động đánh cậu ấy, vừa đánh vừa mắng mẹ kế cậu ấy. Thích Khang mắng mẹ kế cậu ấy làm hại mẹ cậu ta bị mọi người sỉ vả, còn mắng Dương Anh Hùng là đồ đáng thương không ai cần nên Dương Anh Hùng mới đánh trả. Cậu ấy cầm lấy cục đá gần đấy đánh người, tới khi chảy rất nhiều máu thì cũng bị dọa choáng váng. Khi mọi người tới Thích Khang mới bảo là Dương Anh Hùng đánh trước, còn nói Dương Anh Hùng tức giận chuyện mẹ cậu ta làm mai mẹ kế cho ba Dương Anh Hùng, để ba với bà nội không thương cậu ấy nữa, nhưng Dương Anh Hùng bảo, trước nay bà nội cũng đâu thương cậu ấy…”

Nói tới đây, Hạ Nham gần như sắp khóc. Dường như cậu thấy được hình ảnh mình trước kia từ hoàn cảnh của Dương Anh Hùng. Bất kể cậu làm gì cũng sai, con của chú thím phạm sai lầm thì đều đổ thừa qua cho cậu, sau đó chú thím cũng không thèm hỏi gì mà lấy gậy đánh cậu.

Thật ra Kim Tú Châu không muốn quản những việc này, nghe vậy, cô nói với con trai: “Đi tìm ba con nói một tiếng.”

Hạ Nham lắc đầu, có phần không đồng ý, cậu cảm thấy người nhà Dương Anh Hùng đối xử với cậu ấy không tốt.

Phó Yến Yến nhắc nhở cậu, “Nếu như Dương Anh Hùng xảy ra chuyện, nhà bọn họ sẽ tìm ba mẹ.”

Hạ Nham từ trước đến nay biết em gái thông minh hơn mình, thấy em gái cũng nói như vậy, đành phải đứng lên chạy ra ngoài.

Khoảng một giờ sau, hai cha con Giang Minh Xuyên về nhà.

Kim Tú Châu đã lên giường đi ngủ. Giang Minh Xuyên tắm xong trở lại phòng ngủ, sau đó ôm lấy cô từ phía sau.

Kim Tú Châu còn chưa ngủ, bèn hỏi chuyện thế nào.

Giang Minh Xuyên không biết nói sao, chỉ bảo: “Khi bọn anh tìm được, thằng bé đó đang trốn trên gác mái ngủ, thằng nhóc họ Ngụy kia nói chờ ông bà ngủ rồi sẽ dẫn thằng bé về.”

“Thằng bé họ Dương lúc đầu còn không muốn về cùng Dương Diệu, khóc lóc nói là Thích Khang đánh nó trước, nhưng không ai nghe nó giải thích.”

Bà nội mắng thằng bé là đồ phá gia chi tử, chỉ biết tiêu tiền, ba thằng bé chưa biết đầu đuôi ra sao đã đánh thằng bé, thêm cả Triệu Vận, một hai ép thằng bé phải xin lỗi người ta…

Hoàn cảnh lúc ấy vô cùng xấu hổ, sư đoàn trưởng Ngụy và vợ ông đều ở đó. Nhưng như vậy cũng tốt, cuộc sống của thằng bé kia sau này hẳn là sẽ tốt hơn không ít.

Mà Giang Minh Xuyên đêm nay mới biết được, hóa ra Ngụy Ninh Thanh vẫn luôn chơi cùng Hạ Nham lại là cháu trai sư đoàn trưởng Ngụy.

Nghĩ đến đây, anh chỉ nói với Kim Tú Châu một câu, “Sau này chỉ cần kết giao bình thường, không cần đặc biệt đối đãi, trước kia như thế nào, sau này vẫn vậy.”

Kim Tú Châu không ngờ anh cũng nói với mình những việc này. Trước kia khi cô đi theo Hầu gia, chuyện trên quan trường Hầu gia chưa bao giờ đề cập nửa câu với cô, khiến cô tỉnh táo hiểu ra trong mắt đàn ông mình chỉ là một thị thiếp, một thứ đồ chơi mà thôi.

Cô xoay người ôm lấy anh, lên tiếng đồng ý.

Giang Minh Xuyên vỗ vỗ lưng cô, “Ngủ đi, sáng mai anh dậy nấu cơm cho em.”

“Em muốn ăn canh trứng.”

“Được.”

Ngày hôm sau, Kim Tú Châu đoán được nhất định Triệu Vận lại muốn tới nhà, cô quyết định ăn cơm sáng xong thì dẫn con gái sang nhà hàng xóm. Quả nhiên, giữa buổi sáng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Phương Mẫn nhìn về phía cô, “Hình như là nhà em.”

Kim Tú Châu cũng không ngẩng đầu lên, “Không cần để ý đâu, là Triệu Vận tầng trên.”

Phương Mẫn nghi hoặc, không rõ cô chưa nhìn sao biết đó là ai.

Kim Tú Châu bè kể chuyện xảy ra hai ngày nay cho cô ấy, cùng với chuyện Lưu Hồng Nguyệt báo cáo trước đó, Triệu Vận mượn chuyện ăn cơm xin lỗi. Nghe xong chuyện, Phương Mẫn trước giờ luôn điềm đạm nho nhã cũng không nhịn được trợn tròn mắt, không ngờ gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Trước khi cô ấy quen Kim Tú Châu thì rất ít khi qua lại với các chị vợ lính khác, cho nên cũng không ai kể mấy chuyện này cho cô ấy, thế cho nên khi nghe xong bị chấn động không ít.

“Vậy nói cách khác Thích Khang cố ý đánh Dương Anh Hùng, không ngờ là lại bị Dương Anh Hùng đánh bị thương, nên vu khống Dương Anh Hùng, hơn nữa còn vờ bị thương nghiêm trọng nhằm mục đích để nhà họ Dương nói giúp với ba thằng bé, để mẹ nó quay về?”

Phương Mẫn rất nhanh đã nắm bắt được câu chuyện, nói xong chỉ cảm thấy hiện thực còn đặc sắc hơn tiểu thuyết, còn có cả mấy tầng nút thắt.

Kim Tú Châu gật đầu, nói một câu, “Nội tình nhà họ Dương cũng phức tạp.”

Phương Mẫn rơi vào trầm tư. Cả tháng nay tác phẩm của cô ấy đang trong tình trạng dậm chân tại chỗ. Lần trước có độc giả gửi thư, nói quyển sách của cô ấy như một đường thẳng, mới vừa đọc xong chương mở đầu đã biết sau đó có nội dung gì. Vốn dĩ phải đẩy nhanh tiến độ sáng tác, biên tập cũng thúc giục rất nhiều lần, nhưng cô viết rồi sửa, sửa rồi viết, vẫn mãi chưa hài lòng. Không biết vì sao khi nghe xong chuyện Kim Tú Châu kể, trong đầu cô ấy đột nhiên xuất hiện bóng dáng nhỏ bé lẻ loi rúc ở góc tường, hình bóng bé nhỏ đó dần dần trùng hợp với thời thơ ấu của mình, làm cô ấy có d*c v*ng sáng tác mãnh liệt.

Kim Tú Châu còn đang nói: “Bây giờ em mà ra, cô ta sẽ nói với em tối hôm qua Giang Minh Xuyên tốt bụng như này như kia, giúp cô ta tìm được thằng bé. Giờ cô ta không tìm thấy em, buổi tối chắc chắn sẽ lại đến một chuyến, khi đó Giang Minh Xuyên cũng ở nhà, lúc ấy lại nói tối hôm qua đã làm phiền rồi, rồi bảo lòng tốt của mình bị thằng bé hiểu lầm, thể hiện bản thân uất ức biết bao nhiêu…”

Phương Mẫn xoay đầu nhìn cô.

Kim Tú Châu nhướng mày, “Chị không tin? Cứ chờ tới tối mà xem.”

Mấy trò mèo này, cô còn lạ gì.

Quả nhiên, độ tám giờ tối, Phương Mẫn phát hiện cửa nhà hàng xóm lại bị người ta gõ vang. Cũng không biết có phải do lời Kim Tú Châu nói lúc sáng khiến cho cô ấy tò mò không, mới không kiềm chế được mở cửa ra ngó, sau đó thật sự nhìn thấy Triệu Vận đứng ở cửa nhà hàng xóm.

Triệu Vận thấy cô ấy mở cửa, cười áy náy. Phương Mẫn đóng cửa lại, nhưng không đi mà đứng ở phía sau cửa nghe lén. Không quá vài giây nghe thấy tiếng nhà hàng xóm mở cửa, hẳn là Giang Minh Xuyên, Phương Mẫn nghe thấy Giang Minh Xuyên hỏi có chuyện gì.

Triệu Vận nói: “Tối hôm qua thật sự là phiền anh rồi, nếu không phải anh giúp đỡ, còn chưa biết khi nào có thể tìm được thằng bé? Cũng không biết sao trong lòng thằng bé có chuyện lại không nói với bọn em. Lúc ấy em không nghĩ nhiều, nghe thấy thằng bé đánh người ta tới mức vào bệnh viện, sợ sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của nó, nên nghĩ dù thế nào thì cũng phải làm đối phương nguôi giận trước mới được, nào biết lại hiểu lầm là em không tin tưởng thằng bé…” Giọng cô ta càng nói càng nghẹn ngào.

Phương Mẫn không bị lời nói của cô ta đả động. Cô ấy chỉ thấy ngạc nhiên, Kim Tú Châu quả thật là thần cơ diệu toán, mấy lời nói này đoán không trật câu nào.

Trong phòng khách, chính ủy Chúc đang ngồi bên bàn đọc sách, thấy bộ dáng lén lút của vợ thì không khỏi buồn cười, hỏi: “Em đang làm gì đấy?”

Vẻ mặt Phương Mẫn có hơi mất tự nhiên, đang chuẩn bị trở vào, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Kim Tú Châu —— “Cảm phiền tránh ra”, cũng không biết nói ai, rất nhanh ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Ngay sau đó trên lầu lại truyền đến tiếng gõ cửa “Cộc cộc cộc”, Phương Mẫn tò mò, lén hé cửa ra, nhìn thấy Giang Minh Xuyên và Triệu Vận đứng ở cửa nhà bên cạnh dường như đều ngây ra.

Tiếng Kim Tú Châu rất lớn, trên lầu hẳn là doanh trưởng Dương mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Kim Tú Châu nói: “Doanh trưởng Dương, em nghe người ta nói anh học rộng hiểu nhiều, thông minh hơn người, em ấy mà, gần đây đi học, gặp được mấy câu hỏi không biết trả lời ra làm sao, định tới hỏi anh một chút. Anh biết đó, em tới từ nông thôn, so với người khác thì thua kém nhiều lắm.”

“Ấy, cũng là bất đắc dĩ, ban ngày còn phải chăm sóc con cái, rồi quán xuyến việc nhà, cũng chỉ có buổi tối mới có chút thời gian, chồng con đều bận rộn cả, em chỉ có thể tới tìm anh, cầu xin anh giúp em được không? Em thật sự tới bước đường cùng rồi, nếu anh cũng không giúp nữa thì em biết làm thế nào đây…” Giọng điệu thì nũng nịu, nói xong lời cuối giọng còn nghẹn ngào, như là sắp khóc tới nơi.

Phương Mẫn mở to hai mắt, không khỏi dán mặt vào khe cửa nhìn, sau đó nhìn thấy Giang Minh Xuyên đứng cạnh cửa mặt dần dần đen xì.

Chắc do quá nhập tâm nên cô ấy cũng chưa để ý thấy phía sau đột nhiên nhiều thêm một người, cũng tò mò thò cổ nhìn.

Trên lầu doanh trưởng Dương dường như hơi luống cuống, “Vậy… vậy Giang Minh Xuyên đâu?”

“Anh ấy?”

Kim Tú Châu nũng nịu hừ một tiếng, “Anh ấy nào để ý tới em, anh ấy đang nói chuyện với vợ anh, vợ anh còn đang khóc kia kìa, chúng ta mặc kệ anh ấy, anh dạy em đi…”

Doanh trưởng Dương có phản ứng gì thì Phương Mẫn không thấy được. Cô ấy chỉ thấy Giang Minh Xuyên mặt đen như đít nồi chạy vội chạy vàng lên lầu, một bước ba bốn bậc cầu thang, chớp mắt đã biến mất ở đầu cầu thang, ngay sau đó bên trên truyền đến tiếng Giang Minh Xuyên đang cố kìm nén, “Em về nhà cho anh.”

Kim Tú Châu dường như không vui, “Anh làm gì đấy, em muốn doanh trưởng Dương dạy em, người ta nói doanh trưởng Dương học rộng hiểu nhiều…”

Giang Minh Xuyên đen mặt không quan tâm cô đang nói gì, ôm thẳng người đi xuống. Kim Tú Châu còn kêu úi một tiếng, khi đi xuống cũng không quên vẫy vẫy tay với doanh trưởng Dương, “Vậy lần sau lại dạy em nhé.”

Sau đó Phương Mẫn nhìn thấy hai vợ chồng xuống lầu, khi đi ngang Triệu Vận đứng ở cửa, hai người chẳng ai quan tâm tới cô ta. Kim Tú Châu bị kẹp dưới cánh tay còn lặng lẽ nhìn Phương Mẫn vẫy tay với cô ấy.

Phương Mẫn: “…”

Sau đó, cửa nhà bên còn thò ra hai cái đầu nhỏ, sau khi xoay đầu nhìn khắp nơi một vòng, nhóc Hạ Nham kia còn thè lưỡi với Triệu Vận, sau đó “Rầm ——” một tiếng đóng cửa lại.

Vẻ mặt Triệu Vận u ám, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, một hồi lâu mới xoay người lên lầu.

Phương Mẫn nhìn luyến tiếc thu hồi tầm mắt, mới vừa quay đầu, thấy bên cạnh có thêm một người đang đứng.

Đối phương đối diện với ánh mắt cô, hơi mất tự nhiên đứng thẳng người, hắng giọng một cái, phát biểu một câu cảm nghĩ, “Rất thú vị.” Nói xong thì xoay người trở lại chỗ ngồi.

Phương Mẫn nhìn bóng dáng nho nhã của chồng, mím môi gắng nhịn cười. Thật không thể tưởng tượng được chính ủy luôn luôn nghiêm túc kiệm lời, cũng thích xem náo nhiệt.

Nhà bên, Kim Tú Châu còn mang vẻ mặt vô tội nói: “Anh ôm em về làm gì? Như vậy không lịch sự, để doanh trưởng Dương nhìn thấy không hay.”

Giang Minh Xuyên nghiêm mặt, “Em còn dám nói thế? Buổi tối muộn còn chạy tới gõ cửa nhà người ta, còn dùng cái loại… cái loại giọng đấy nói chuyện với người đàn ông khác…” Anh còn chưa từng nghe thấy cô nói kiểu giọng này bao giờ.

Kim Tú Châu tỏ vẻ không hiểu, “Có sao đâu, em thấy hai người nói chuyện, đành phải đi tìm doanh trưởng Dương, có gì mà kỳ cục? Triệu Vận còn ở tầng dưới mà, anh đừng nghĩ nhiều, doanh trưởng Dương là người tốt.”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Minh Xuyên càng khó coi hơn, nhưng lại bị Kim Tú Châu chặn lời, căn bản không phản bác nổi.

Anh nhẫn nhịn, cuối cùng cứng rắn nói: “Dù sao cũng không cho phép em.”

Kim Tú Châu: “Biết rồi biết rồi.” Đúng kiểu đồng ý cho có, vừa nghe là biết không để trong lòng.

Giang Minh Xuyên cắn chặt răng, không nói thêm gì.

Cách đó không xa, Hạ Nham đang làm bài tập tò mò mở to mắt nhìn lén, đột nhiên bị em gái gõ vào đầu. Phó Yến Yến cảnh cáo liếc cậu một cái, dùng khẩu hình nói với cậu: “Viết đi.”

Hạ Nham xoa xoa đầu, ngoan ngoãn cúi đầu viết.

Phó Yến Yến liếc nhìn hai người ở gần đó, không khỏi cong cong khóe môi.

Buổi tối lúc nằm trên giường, Giang Minh Xuyên lăn qua lộn lại không ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy Kim Tú Châu dùng giọng điệu kia nói chuyện với Dương Diệu kỳ quái làm sao, không khỏi tiến sát bên tai cô nhắc nhở, “Sau này em cách xa Dương Diệu một chút.”

Kim Tú Châu ghét bỏ đẩy anh ra, “Anh thật phiền phức.”

Hết chương 24

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Tôi sẽ không tranh giành tình cảm, tôi sẽ khiến đàn ông vì tôi mà tranh giành tình cảm.

Giang Minh Xuyên: Vợ tôi vậy mà lại đi làm nũng với người đàn ông khác.

Hạ Nham: Ba mẹ cãi nhau rồi.

Phó Yến Yến: Ba Giang đáng đời.

Phương Mẫn: Phát hiện đại lục mới, tôi muốn viết vào tiểu thuyết.

Bình Luận (0)
Comment