Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 26

Lần này Giang Minh Xuyên đi mười ngày không có tin tức, Kim Tú Châu vốn có chút lo lắng bèn dẫn theo con gái tới nhà đoàn trưởng Nghiêm.

Đoàn trưởng Nghiêm cũng bận mấy ngày nay cũng không về nhà, Uông Linh thì dạo này toàn ở nhà, tuyết quá lớn nên đợt này nhà máy đã cho công nhân nghỉ. Uông Linh vốn đi làm ở nhà máy dệt trên thành phố, năm trước nhà máy dưới huyện làm việc không đạt hiệu quả nên chị chủ động xin điều động. Chị nghĩ đi làm ở thành phố mỗi tuần mới có thể về nhà một lần, làm dưới huyện thì ngày nào cũng được về nhà, hiện giờ đang đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc.

Nhà máy dệt làm việc hiệu quả kém, giám đốc hơn năm nữa là phải về hưu, cũng không thể nào quản. Mấy ngày nay tuyết rơi quá dày, rất nhiều địa phương xảy ra tai nạn nên giám đốc quyết định hạ lệnh ngừng sản xuất để toàn bộ công nhân trong nhà máy về nhà nghỉ ngơi. Đương nhiên, cũng có nguyên do là nhà máy không đủ tiền phát tiền lương, làm vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Khi Kim Tú Châu tới, Uông Linh đang sửa quần áo trong nhà. Chị đang dùng chính máy may cũ nhà máy thải ra để sửa lại quần áo cũ của chồng cho con trai mặc. Con trai tầm mười hai mười ba tuổi thì lớn nhanh như thổi, Uông Linh tiếc tiền mua quần áo mới sửa lại quần áo của người lớn.

Kim Tú Châu ngồi bên cạnh tò mò nhìn, lần đầu tiên cô nhìn thấy loại máy này, cảm thấy vô cùng thú vị.

Uông Linh sử dụng máy may vô cùng thuần thục, hai tay giữ vải, chân nhanh nhẹn đạp bàn đạp, còn có thể vừa làm vừa nói chuyện với Kim Tú Châu, “Em đừng lo lắng quá, bọn họ đi cứu nạn ít nhất một tháng cũng không về. Mùa hè năm ngoái bị ngập lụt, lão Nghiêm nhà chị dẫn binh đi tới tận hai tháng, lúc về còn bị gãy một tay, bọn họ không chỉ cứu người, còn phải chống lụt, hỗ trợ dựng lại nhà ở, chức trách của quân đội nhân dân là vì dân phục vụ ấy mà.”

Kim Tú Châu nhíu mày, không ngờ mấy người Giang Minh Xuyên phải làm nhiều như vậy, không giống quan binh triều Đại Cảnh, bọn họ toàn mặc kệ chết sống của dân chúng, chỉ hận mình không vơ vét đủ nhiều.

Từ nhà Uông Linh về, Kim Tú Châu tới cổng lớn doanh trại xem thử, thấy không có thư của mình bèn về nhà.

Trên đường tuyết rơi tương đối dày, Kim Tú Châu thấy con gái chân ngắn nhỏ đi đường gian nan, không khỏi buồn cười, “Bảo con ở nhà thì không nghe.”

Phó Yến Yến mím môi không nói lời nào, cố chấp liêu xa liêu xiêu đi về phía trước.

Kim Tú Châu cười nói một câu, “Tính tình này cũng không biết giống ai?”

Sau đó bước lên trước ngồi xổm xuống, “Mau lên đây, mẹ cõng.”

Phó Yến Yến ngẩn người, đứng bất động sau lưng cô.

Kim Tú Châu xoay đầu nhìn cô bé, cho rằng bé con không yên tâm về mình, bèn cười nói: “Lên đi, tuyết dày như vậy, có ngã cũng không đau.”

Phó Yến Yến nắm chặt tay, sau đó chậm rãi bước lên, đi đến phía sau lưng Kim Tú Châu, vụng về giơ tay lên.

Kim Tú Châu chưa từng cõng người khác, nhưng cô thường xuyên nhìn thấy người lớn ở đây cõng trẻ nhỏ nên bắt chước họ, hai tay cô vươn ra sau, giữ lấy hai chân con gái.

Phó Yến Yến không đứng thẳng được, người rướn về phía trước, hai tay nhỏ giữ chặt bả vai Kim Tú Châu theo bản năng.

Kim Tú Châu nhắc nhở một câu, “Mẹ đứng lên nhé.”

Sau đó người cô chậm rãi đứng lên. Con gái khá nặng, Kim Tú Châu dùng hết sức bình sinh mới có thể đứng thẳng người mà còn mất đà lảo đảo, nhưng lúc đứng vững được thì đã ổn hơn nhiều. Cô nhìn về phía trước ước lượng, điều chỉnh lại tư thế, rồi nhấc chân đi về phía trước.

Thân thể Phó Yến Yến căng thẳng cứng đờ, chờ đi được một đoạn đường cô bé mới chậm rãi thả lỏng. Vừa rồi gió thổi vào làm mặt cô bé đau rát, còn hiện giờ có Kim Tú Châu chắn ở phía trước nên cô bé đỡ hơn rất nhiều.

Cô bé ngẩng đầu nhìn gáy đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vùi mặt vào lưng người phụ nữ. Mái tóc mượt mà và lạnh lẽo của mẹ tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, cô bé thậm chí có thể nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề của Kim Tú Châu.

Đây là lần đầu tiên Kim Tú Châu cõng cô bé, cảm giác thật vi diệu.

Kim Tú Châu hỏi cô bé vì sao không ở nhà?

Phó Yến Yến hơi khó chịu nghĩ, cho dù mình đã từng rất hận mẹ, nhưng ở thế giới này lại lần nữa gặp được Kim Tú Châu thì sâu trong nội tâm vẫn muốn được được ở gần mẹ.

Về đến nhà, Hạ Nham đang nấu cơm trưa trong bếp, cậu nghe được tiếng động bên ngoài bèn cầm sạn chạy ra, nhìn thấy trên người mẹ và em gái có tuyết, vội vàng chạy lên giúp phủi đi, còn nói với Kim Tú Châu: “Vừa rồi cô Phương cầm sang một phong thư, nói là gửi cho nhà chúng ta, thư con để ngoài phòng lớn.”

Kim Tú Châu cởi áo khoác treo lên cây treo quần áo ở cửa, lấy một chiếc áo khoác bông mỏng trên đó mặc vào, nghe vậy thì gật đầu, “Ừ.”

Hạ Nham quay lại bếp tiếp tục xào rau, Kim Tú Châu ra phòng lớn lấy thư đọc.

Cô vốn tưởng rằng thư của tòa soạn báo gửi tới, nhưng vừa xem thì phát hiện không phải, bì thư đề người nhận là Giang Minh Xuyên, người gửi là cha mẹ nuôi của anh ở thủ đô.

Trong phòng khách con gái đang bưng cái bát nhỏ ăn củ cải nhồi thịt. Hạ Nham nấu xong còn múc cho cô bé một bát nhỏ ăn trước. Nếu là trước kia Kim Tú Châu nhất định sẽ không cho phép, nhưng hiện tại cô dường như mắt nhắm mắt mở, ở nhà cứ thoải mái một chút cũng được.

Ở chung lâu rồi, Kim Tú Châu cũng chịu bỏ một số quy củ. Cô dần dần cảm thấy quan trọng nhất là người một nhà sinh hoạt vui vẻ bên nhau.

Kim Tú Châu mở thư ra xem, lần này người viết thư dùng giọng điệu có vẻ chân thành hơn nhiều, nói năm nay tuyết lớn trời lạnh, hai vợ chồng rất nhớ mong con trai ở bên ngoài chịu khổ chịu nhọc, nhắn nhủ Giang Minh Xuyên năm nay về thủ đô ăn Tết. Bọn họ cũng rất muốn được gặp vợ anh và hai đứa nhỏ một lần, lại nói cha nuôi anh đã lớn tuổi, chân cẳng càng ngày càng yếu, trong khoảng thời gian này đầu gối đau đến mức không đi nổi…

Những lời này không ảnh hưởng gì nhiều đến Kim Tú Châu, nhưng nếu Giang Minh Xuyên đọc được, e là sẽ hết sức áy náy.

Kim Tú Châu giật giật khóe miệng, nói với cái đầu nhỏ bên cạnh thò qua: “Dù gì cũng không phải là ruột thịt.”

Phó Yến Yến ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô.

Kim Tú Châu cười, “Nếu thật lòng thương con thì họ sẽ không nói với con là mình đau chỗ nào. Con xem thím Tiền đó, có cái gì ngon chẳng phải đều để dành cho con trai ăn sao? Như vậy mới đúng.”

Phó Yến Yến rơi vào trầm tư, đột nhiên nhớ tới một chuyện phủ đầy bụi đã lâu. Đời trước sau khi “Kim Tú Châu” ly hôn dẫn theo cô bé về miền Nam, cuộc sống ban đầu rất khó khăn, còn bị người ta lừa. Hai mẹ con chen chúc trong căn lán nhỏ có mấy mét vuông, có hôm ban đêm trời mưa, cô bé bị tiếng mưa rơi đánh thức nên mở mắt ra thì phát hiện “Kim Tú Châu” ngồi bên cạnh xòe ô che mưa cho cô bé.

Đời trước “Kim Tú Châu” không đối xử tốt với cô bé nhưng kỳ thật cũng đã khiến cô bé thấy ấm áp.

Cơm chiều hai món mặn một canh, củ cải nhồi thịt, khoai tây sợi xào ớt cay cùng với canh đậu hũ cải trắng.

Mấy ngày nay Phương Mẫn đều sang đây ăn, mỗi lần thấy Hạ Nham biết nấu nhiều món ăn như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc cảm thán. Trước đây chính ủy Chúc cũng đã dạy cô ấy nấu cơm nhưng lần nào cũng thất bại, cô ấy còn làm hỏng một cái nồi, sau đó chính ủy không cho vợ nấu cơm nữa.

Kim Tú Châu nghe nói quê Phương Mẫn cũng ở thủ đô, bèn hỏi: “Năm nay chị có về thủ đô ăn Tết không?”

Cô vốn định nếu về thì có thể đi cùng nhau.

Phương Mẫn nghe hỏi, lắc đầu, “Chắc là không về, năm nay đã về một chuyến rồi.”

Đợt về đó là ngày giỗ ông ngoại bà ngoại cô ấy. Mỗi năm cũng chỉ có thời điểm đó thì Phương Mẫn mới về thủ đô một chuyến, cô ấy không thân thiết với người trong nhà, cha mẹ càng thiên vị chị gái hơn.

Nhưng mấy năm nay hẳn cha mẹ đã lớn tuổi nên để ý tới Phương Mẫn nhiều hơn một chút, nhưng cô ấy không thích như vậy.

Kim Tú Châu gật đầu, kể chuyện hôm nay nhận được thư từ thủ đô gửi tới, “Em cũng không rành lắm, nếu chỉ về ăn Tết thì có cần phải chú ý điểm gì không?”

Phương Mẫn cảm thấy Kim Tú Châu đối xử cô ấy rất tốt nên cũng muốn báo đáp lại. Cô ấy nghĩ một lát rồi nói hết những gì mình biết ra, “Khi về mang theo chút quà cáp là được, có thể làm ít điểm tâm với ít bánh kẹo, người thủ đô cũng không có nhiều quy củ lắm.”

Nói tới đây, không biết nghĩ tới điều gì, Phương Mẫn do dự nhìn Kim Tú Châu, bổ sung thêm, “Chị nghe nói khi Giang Minh Xuyên còn nhỏ cha mẹ ruột đã định một mối hôn sự cho anh ấy, nhưng sau khi họ qua đời thì không ai nhắc tới nữa, sau đó nhà gái đã gả hôn thê cũ cho em trai chồng em, cũng chính là con trai ruột của cha mẹ nuôi anh ấy, bọn họ sinh được một trai một gái.”

Kim Tú Châu nghe vậy, kinh ngạc nhướng mày.

Những chuyện này do bà ngoại Phương Mẫn kể với cô. Bà ngoại cô quen biết người nhà mẹ Giang Minh Xuyên. Nhà bà cô cách căn biệt thự của mẹ Giang Minh Xuyên không xa, cũng không biết hiện giờ nhà đó có còn là của Giang Minh Xuyên nữa không.

Bà ngoại cô trước kia còn muốn giới thiệu Giang Minh Xuyên cho cô, nhưng ông ngoại không đồng ý, nói Giang Minh Xuyên là người kiệm lời, cô cũng không thích nói nhiều, hai người mà ở cạnh nhau thì chẳng phải là một đôi người câm? Hơn nữa nhà cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên còn một đống chuyện phiền phức, tính tình cô đơn giản, dễ dàng bị người ta ức h**p.

Bà ngoại ngẫm lại thấy cũng đúng, cuối cùng chọn chính ủy Chúc cho cô ấy.

Giờ ngẫm lại, hai vợ chồng già tuổi đã cao đến vậy mà còn phải lo lắng cho cô, mình thật sự không hiếu thuận.

Phương Mẫn kể hết những chuyện mình biết cho Kim Tú Châu. Ở trong mắt người ngoài, cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên vô cùng tốt, nhưng ông ngoại bà ngoại cô ấy lại không nghĩ vậy, vì thế cô ấy mới nhiều chuyện nói thêm một câu, “Nếu em đi thì tốt nhất là phải để tâm đề phòng một chút.”

Phương Mẫn chưa bao giờ nói nói xấu ai khác, cho nên nói xong câu đó thì hơi ngượng ngùng cúi đầu.

Kim Tú Châu biết cô ấy có ý tốt, gương mặt hiện ra nụ cười, “Yên tâm, em chưa bao giờ chịu thiệt.”

Phương Mẫn gật đầu, nhớ đến cảnh lần trước đã chứng kiến thì cảm thấy rất có lý, Kim Tú Châu lợi hại hơn cô ấy nhiều.

Khi ăn gần xong, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng cãi nhau, một bàn bốn người đều dừng đũa lại theo bản năng.

Tiếng nói quá lớn, muốn không nghe cũng khó, hóa ra bà già tầng trên dùng giọng the thé mắng chửi ——

“Chỉ biết ức h**p bà già tâm địa tốt này thôi, chị nhìn chị xem, kết hôn lâu như vậy mà bụng không có động tĩnh gì, lại còn lên mặt với tôi, chị lấy cái gì mà lên mặt?”

“Đây là nhà tôi, chị ở nhà tôi ăn không uống không tôi chưa tính, còn mang theo đứa ăn hại này. Cháu tôi không có kẹo ăn, nhưng nó thì mỗi ngày kẹo không rời mồm. Lấy tiền con trai tôi nuôi con người khác, sao chị lại không biết xấu hổ như thế?”

“Con ả Lưu Hồng Nguyệt kia là đồ yêu tinh hại người, nó không muốn thấy nhà chúng tôi sống tốt, giờ đã gặp báo ứng rồi kìa? Chị là đồ không có lương tâm, xảy ra chuyện thì rụt đầu rụt cổ, cũng chỉ có cô Kim Tú Châu kia ngốc, tin vào cái chuyện vớ vẩn mà chị bịa ra, tôi biết thừa, gì mà Lưu Hồng Nguyệt báo cáo, rõ ràng chính chị ở sau lưng giở trò quỷ…”

Lời còn chưa dứt, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng “Rầm ——” thật lớn, cùng với tiếng bà già bị dọa hét lên “Á”.

Hẳn là thứ gì đó đập xuống đất, mấy người Kim Tú Châu ở tầng dưới cảm nhận rất rõ ràng, Hạ Nham còn giật mình làm rơi đôi đũa trên tay.

Phương Mẫn trợn tròn cả hai mắt.

Kim Tú Châu bình tĩnh an ủi cô ấy, nói: “Quen dần thôi, ăn cơm đi.”

Phương Mẫn: “…”

Cơm nước xong, Kim Tú Châu tiễn Phương Mẫn ra cửa, chờ cửa nhà bên đóng lại rồi cô mới tính đóng lại cửa nhà mình, nào ngờ lại nghe thấy tiếng bước chân từ tầng trên truyền xuống. Cô ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt âm trầm của Triệu Vận, cô ta đang ôm con gái đi bịch bịch bịch xuống dưới.

Trên lầu bà già mở cửa mắng: “Chị cho rằng chị đi là có thể dọa được tôi? Có bản lĩnh thì đi rồi thì đừng quay lại, đồ sao chổi.”

Triệu Vận cũng thấy Kim Tú Châu, bước chân ngừng lại rồi sau đó cúi đầu nhanh chóng bước đi.

Bé gái trong lòng cô ta khóc hu hu ôm mẹ, giọng nức nở: “Bà nội không thích con.”

Họ đi xa rồi mà Kim Tú Châu còn có thể nghe được Triệu Vận nhỏ giọng nói: “Bà ta không phải bà nội con…”

Kim Tú Châu đóng cửa lại, xua hai đứa nhỏ đang xem náo nhiệt phía sau đi làm bài tập, còn mình thì đi thu dọn chén đũa.

——

Nửa đêm, Kim Tú Châu bị người lay dậy, mơ màng mở mắt ra nhìn về phía mép giường. Cô nhận ra là con gái, giọng khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”

Phó Yến Yến nhíu mày nói: “Vừa rồi có người gõ cửa.”

Kim Tú Châu sửng sốt, theo bản năng ngồi dậy lắng tai nghe nhưng không nghe thấy gì bèn nhìn về phía con gái.

Phó Yến Yến kiên định nói với cô: “Thật sự có người.”

Kim Tú Châu nghĩ một lát rồi đứng dậy xuống giường, định ra ngoài xem thử.

Cô khoác bừa một chiếc áo khoác lên người, Phó Yến Yến đi theo sau, khi ra đến phòng khách thì thực sự nghe thấy tiếng gõ đứt quãng ngoài cửa, dường như là lực gõ rất yếu.

Trong nháy mắt Kim Tú Châu tỉnh ngủ, cẩn thận đi tới cửa hỏi: “Ai đó? Hơn nửa đêm còn không ngủ, có việc gì cứ nói thẳng.”

Phó Yến Yến bật công tắc đèn bên cạnh, phòng khách trong nháy mắt sáng lên.

Kim Tú Châu cũng can đảm hơn một chút, lại hỏi lần nữa, “Ai ở bên ngoài? Đừng giả thần giả quỷ, bằng không tôi gọi người đến.”

Dứt lời, bên ngoài truyền đến một giọng nói thều thào, “Cô ơi… là cháu… Dương Anh Hùng…”

Kim Tú Châu và Phó Yến Yến hai mặt nhìn nhau, Phó Yến Yến nhíu mày nói: “Hình như là anh ấy.” Cô bé nhận ra giọng.

Đang chuẩn bị mở cửa, lại nghe Kim Tú Châu không yên tâm hỏi lần nữa, “Chỉ có một mình cháu sao?”

Động tác của Phó Yến Yến chợt dừng lại.

Bên ngoài Dương Anh Hùng hồi lâu mới nói một câu, “Một mình, cô ơi… cháu khó chịu lắm… đầu cháu đau quá…”

Kim Tú Châu nghiêm mặt kéo Phó Yến Yến đứng phía trước ra đằng sau, còn mình đi mở cửa.

Phó Yến Yến ngơ ngác nhìn theo cô.

Cửa vừa mở ra, ánh sáng trong phòng khách hắt ra ngoài, sau đó cô nhìn thấy Dương Anh Hùng ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt không mở ra nổi.

Kim Tú Châu vội vàng chạy tới nâng cậu dậy, sau đó sờ trán cậu thì thấy nóng bừng, “Cháu đang sốt sao?”

Ý thức Dương Anh Hùng mơ hồ, “Không biết… rất khó chịu… bà nội không để ý tới cháu, cháu cũng chỉ có thể xuống lầu tìm cô…”

Kim Tú Châu đỡ cậu tới ghế ngồi xuống, “Cháu đợi chút, cô mặc xong quần áo sẽ đưa cháu đi khám bác sĩ.”

Dương Anh Hùng mơ mơ màng màng đáp vâng.

Kim Tú Châu vội vàng về phòng mặc quần áo rồi cầm một ít tiền nhét vào trong túi, sai Phó Yến Yến đang ở ngoài, “Đánh thức anh con dậy, bảo anh lấy đèn pin ra đây.”

Bên ngoài Phó Yến Yến nói: “Con đi cùng mẹ.”

“Con ở nhà trông nhà, để anh con đi cùng mẹ, buổi tối đường không dễ đi.”

Phó Yến Yến đành phải đi gọi Hạ Nham.

Hạ Nham nghe tin Dương Anh Hùng bị bệnh thì lập tức ngồi dậy mặc quần áo, cậu ra phòng khách nhận đèn pin trong tay em gái. Phó Yến Yến nhắc nhở cậu, “Lấy khăn quàng với mũ đội lên.”

Hạ Nham lại ngoan ngoãn đi lấy khăn quàng cổ và mũ đội lên.

Kim Tú Châu cố hết sức cõng Dương Anh Hùng lên, vốn tưởng rằng sẽ rất nặng nhưng khi thực sự cõng lên lại phát hiện không nặng hơn con gái bao nhiêu.

Nếu là Kim Tú Châu trước kia chắc chắn sẽ không cõng nổi, nhưng có thể do “Kim Tú Châu” này sức khỏe tốt, tuy rằng cảm thấy hơi nặng, nhưng vẫn có thể gắng được.

Hai mẹ con đi song song trên tuyết, Hạ Nham một tay cầm đèn pin, một tay cố đỡ mông Dương Anh Hùng, muốn giảm bớt sức nặng cho mẹ.

Kim Tú Châu cắn răng gắng sức đi về phía trước, đi vài bước lại phải dừng lại xác định phương hướng một chút, dường như Dương Anh Hùng trên lưng cô đang bị sốt nên mơ sảng, miệng mê man nói gì đó.

Khi tới trạm y tế, Hạ Nham gõ mạnh lên cửa đánh thức bác sĩ, bác sĩ mở cửa cho bọn họ vào, sau đó giúp Kim Tú Châu đặt cậu bé lên giường.

Kim Tú Châu nghiêng người chầm chậm thả cậu bé xuống. Dương Anh Hùng trượt từ sau lưng Kim Tú Châu xuống, không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên nắm lấy cổ tay áo cô, khóc nức nở gọi, “Mẹ… Mẹ ơi… đừng đi…” Khóe mắt chảy đầy nước mắt.

Vốn Kim Tú Châu đang muốn rút tay áo ra thì đột nhiên ngừng lại, sau đó mềm lòng mà xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Mẹ không đi, mẹ ở đây với con, ngoan nào.”

Dương Anh Hùng dường như nghe thấy, không khóc nữa, nhưng vẫn nắm lấy tay áo Kim Tú Châu không buông.

Bác sĩ thấy Dương Anh Hùng sốt mê man, cho rằng Kim Tú Châu là người nhà, không khỏi trách: “Sao để sốt cao tới mức này, phải đưa tới đây sớm chứ.” Rồi cầm nhiệt kế kẹp dưới nách Dương Anh Hùng.

Kim Tú Châu ngồi một bên nhìn, thấy Hạ Nham đứng bên cạnh thì hỏi cậu: “Buồn ngủ không?” Hạ Nham lắc đầu.

Kim Tú Châu kéo cái ghế lại gần để cậu ngồi cạnh mình, Hạ Nham bèn ngồi xuống.

Hai mẹ con đợi một lát, bác sĩ lấy nhiệt kế ra xem xét, sau đó lại xoay người đi khỏi, sau một hồi lấy ra giá treo và bình thuốc truyền dịch cho Dương Anh Hùng.

Kim Tú Châu không hiểu mấy về phương pháp chữa bệnh ở đây, chỉ nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò, không ngừng gật đầu. Chờ bác sĩ đi rồi, thấy truyền dịch chậm như vậy, bèn nói với Hạ Nham: “Con dựa vào mẹ ngủ một lát đi.”

Hạ Nham lắc đầu, “Con không buồn ngủ, mẹ ngủ đi.”

Trong lòng Kim Tú Châu thấy mềm nhũn.

Kim Tú Châu không ngủ, một lát sau, Hạ Nham bên cạnh không chịu nổi gật gà gật gù, Kim Tú Châu đỡ cậu nằm bên mép giường, để cậu ngủ ở đó.

Dương Anh Hùng nằm trên giường cũng dần dần ổn định, mặt mày giãn ra.

Cũng không biết đợi trong lâu, khi đi Kim Tú Châu quên đeo đồng hồ nên không xem được giờ, mắt thấy nước thuốc đã gần hết, cô vội chạy vào gọi bác sĩ bên trong. Bác sĩ đi ra chờ thêm một lát rồi rút kim trên tay Dương Anh Hùng, sau đó kê đơn thuốc đưa cho Kim Tú Châu, dặn dò cô liều lượng cách uống thuốc như thế nào.

“Ngày mai nếu vẫn sốt cao, lại đến một chuyến.”

“Vâng.”

Kim Tú Châu nộp tiền rồi cõng Dương Anh Hùng và dẫn Hạ Nham về nhà.

Trên đường trở về không cần phải vội vàng nữa, hai mẹ con nói chuyện với nhau, Hạ Nham nói: “Mẹ, vừa rồi Dương Anh Hùng gọi mẹ là mẹ.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, giải thích: “Chắc cậu ấy tưởng là mẹ mình.”

Hạ Nham hơi hạ giọng: “Dương Anh Hùng bảo cậu ấy không biết mẹ mình trông như thế nào, trong nhà cậu ấy không có ảnh chụp của mẹ.”

Hạ Nham cũng không có ảnh của mẹ ruột, đã rất lâu rồi không được gặp người đó. Cậu cũng sắp quên dáng vẻ mẹ ra sao, trước kia luôn ảo tưởng mẹ sẽ tìm cậu, nhưng sau đó thì không nghĩ tới nữa.

Kim Tú Châu nhẹ nhàng nói: “Sau khi cậu ấy tỉnh lại, con đừng kể với cậu ấy chuyện này, cậu ấy sẽ buồn.”

Hạ Nham gật gật đầu, “Vâng.”

Sáng hôm sau, Dương Anh Hùng tỉnh lại trên giường Hạ Nham, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trong chăn ấm áp, căn nhà yên tĩnh, cậu cảm giác như thể mình đã ngủ lâu thật lâu, cũng có cảm giác chưa bao giờ mình được ngủ ngon như vậy.

Cậu chớp mắt, chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhận ra nơi này là phòng Hạ Nham. Cậu đã tới căn phòng này vài lần, ấn tượng sâu nhất là giấy khen treo trên tường, chỉ có giấy khen của Hạ Nham được đóng khung rất đẹp, Hạ Nham kể rằng mẹ bảo ba làm cho mình, như vậy có thể giữ thật lâu.

Trước kia cậu cũng có giấy khen, nhưng đều bị bà nội cầm đi nhóm lửa.

Cậu không nghĩ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ dường như mình rất khó chịu, gọi bà nội ngủ trên giường vài lần, bà nội không kiên nhẫn xoay người đi, sau đó hình như cậu đi ra cửa…

Đang nghĩ tới đó, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Hạ Nham thấy cậu đã dậy thì ánh mắt sáng lên, “Cậu ngủ ngon không? Thế nào, người còn thấy khó chịu không?”

Dương Anh Hùng lắc đầu, Hạ Nham đã vào phòng, duỗi tay sờ trán cậu, lại sờ trán mình, sau đó nhíu mày trầm tư nói: “Có lẽ còn hơi sốt, cậu mau dậy ăn cháo uống thuốc, bác sĩ dặn phải uống đúng giờ.”

Dương Anh Hùng dừng một chút rồi xuống giường mặc quần áo, sau đó cẩn thận hỏi: “Cậu dẫn mình đi khám bác sĩ à?”

Hạ Nham nói: “Là mẹ mình đưa cậu đi.”

Sau đó kể sơ chuyện tối hôm qua cho Dương Anh Hùng, lại bảo: “Mẹ đưa em gái ra ngoài rồi, để phần cháo trong nồi cho cậu.”

Dương Anh Hùng lặng lẽ mặc quần áo vào, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy đã làm phiền cô Kim nhiều.

Khi ăn cháo, Dương Anh Hùng không khỏi nhỏ giọng bảo: “Chờ khi ba mình về, mình sẽ bảo ba mình trả tiền cho mọi người.”

Hạ Nham biết rõ tính tình của cậu ấy nên đồng ý.

Dương Anh Hùng lại nói một câu, “Còn nữa, cảm ơn cậu.” Cũng cảm ơn cô Kim.

Hạ Nham cười, “Cậu không sao là tốt rồi.”

Dương Anh Hùng cúi đầu, có chút cảm động ừ một tiếng, qua một hồi lâu cậu đột nhiên nhỏ giọng nói với Hạ Nham: “Tối hôm qua hình như mình mơ thấy mẹ, mẹ dịu dàng lắm, mẹ xoa đầu mình, bảo mình phải ngoan ngoãn.”

Hạ Nham kinh ngạc.

“Mình thấy không rõ mặt mẹ, nhưng mình cảm nhận được, mẹ rất đẹp, hẳn là giống cô Kim.” Nói tới đây, giọng Dương Anh Hùng có chút tự hào.

Hạ Nham nhớ lời tối hôm qua Kim Tú Châu đã nói với cậu bèn ngừng một chút, rồi nói: “Tốt quá, chắc chắn là mẹ cậu cũng nhớ cậu, không nỡ bỏ lại cậu.”

Dương Anh Hùng khẽ gật đầu, cảm thấy đúng là như vậy. Cậu cũng rất yêu mẹ, chỉ là mẹ không còn nữa mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Kim Tú Châu bảo Dương Anh Hùng ở lại, cùng ngủ cùng chơi với Hạ Nham, chi phí ăn ở mấy ngày này thì chờ ba cậu về rồi tính. Vì thế Dương Anh Hùng thấp thỏm bất an ở lại phòng Hạ Nham, có lần nhìn thấy Kim Tú Châu vẽ tranh, cậu còn nói với cô: “Dì Triệu cũng ở nhà viết văn, còn gửi đi rất nhiều lần, nhưng đều không có hồi âm.”

Kim Tú Châu nghe vậy có hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.

Đầu tháng một, Giang Minh Xuyên về.

Khi vừa mới vào cửa, Kim Tú Châu thiếu chút nữa không nhận ra, người anh gầy xọp đi, từ đầu tới chân đều bẩn thỉu.

Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ không dám tới gần, vẫn là Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ nói trước, “Mau đun cho anh ít nước nóng, anh muốn tắm rửa.”

Kim Tú Châu vội vàng sai Hạ Nham đi đun nước, cô vào phòng tìm cho anh bộ quần áo sạch sẽ.

Chờ Giang Minh Xuyên tắm rửa xong đi ra, Kim Tú Châu phát hiện trên mặt trên tay anh có không ít vệt xước, cô kéo cánh tay anh nhìn kỹ, thấy trên mu bàn tay anh toàn là vết cước do lạnh, đau lòng nhíu mày, “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Giang Minh Xuyên sợ dọa đến cô, vội rụt tay lại, “Không sao, mấy ngày nữa là ổn thôi.”

Kim Tú Châu không nói gì, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh.

Giang Minh Xuyên theo vào giúp đỡ.

Hạ Nham cũng muốn đi theo, bị Phó Yến Yến kéo lại, “Ba mẹ có chuyện tâm sự riêng.”

Hạ Nham không hiểu, “Anh cũng có chuyện muốn nói, anh có rất nhiều lời muốn nói với ba.”

Phó Yến Yến: “…”

Hết chương 26.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Chồng tôi thật là đáng thương.

Giang Minh Xuyên: Vợ ơi anh rất nhớ em.

Hạ Nham: Ba ơi, con có rất nhiều chuyện muốn kể với ba.

Phó Yến Yến: Ngày nào mà anh chẳng có nhiều chuyện muốn nói?

Bình Luận (0)
Comment