Kim Tú Châu nấu một nồi mì đơn giản, buổi sáng có làm dư một ít mỳ sợi, định để sáng mai ăn, giờ đem ra nấu hết, còn bỏ thêm nấm và thịt.
Nấu xong bưng nguyên cả nồi ra ngoài cho Giang Minh Xuyên ăn. Giang Minh Xuyên hẳn là đói lả, cả quá trình không nói câu nào, chỉ vùi đầu ăn vội ăn vàng, dường như không sợ nóng.
Hai đứa một trái một phải vây quanh anh, Hạ Nham lo lắng nói: “Ba ăn từ từ thôi, thổi đi thổi đi, có phải ba gần đây không được ăn cơm không? Gầy như thế này, vừa rồi con thiếu chút nữa không nhận ra ba…”
Cái miệng nhỏ đóng mở không ngừng, Giang Minh Xuyên không rảnh trả lời cậu.
Cuối cùng em gái không chịu nổi nữa, nghiêm mặt nói với cậu: “Im đi.” Cả nhà này cậu nói lắm nhất.
Hạ Nham yên tĩnh được một lúc.
Dương Anh Hùng ngồi đối diện Giang Minh Xuyên, vừa rối rắm vừa chờ mong nhìn anh. Kim Tú Châu nhận ra, hỏi giúp một câu, “Doanh trưởng Dương có về cùng không anh?”
Lần này đi cứu nạn, quân đội điều đi hơn phân nửa quân số, bao gồm cả Giang Minh Xuyên và Dương Diệu.
Dương Anh Hùng nghe vậy, có chút cảm kích nhìn Kim Tú Châu.
Lúc Giang Minh Xuyên về cũng chú ý tới Dương Anh Hùng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là nhóc này tới tìm Hạ Nham chơi nên tranh thủ ngẩng đầu nói: “Chắc là cũng về rồi, cũng không biết đã đến nhà chưa.”
Dương Anh Hùng có chút do dự.
Hạ Nham tốt bụng hỏi: “Có cần mình đi cùng cậu về nhà xem thử không?”
Dương Anh Hùng theo bản năng nhìn về phía Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu quyết định thay cậu, “Đừng vội, cháu về nhà cũng không có việc gì làm, nghe cô, chờ tối nay ăn cơm xong, cô dẫn cháu về, đến lúc đó vừa hay cô có thể đòi ba cháu tiền thuốc, cũng tiện thể nói đôi lời với ba cháu.”
Dương Anh Hùng vốn đang còn bối rối, nghe thế bèn nhẹ nhàng thở ra. Cậu rất muốn về nhà gặp ba, nhưng cũng lo là ba chưa về, giờ nghe cô Kim nói vậy thì đã hết rối rắm.
Giang Minh Xuyên nhìn Kim Tú Châu, cô bèn kể chuyện xảy ra thời gian này cho anh.
Giang Minh Xuyên nghe xong nhíu chặt mày, nói với cô: “Tối anh đi cùng em.”
Kim Tú Châu ngẫm nghĩ, cũng tốt, có anh đi cùng mình thấy yên tâm hơn.
Có nhiều chuyện doanh trưởng Dương còn không biết rõ, cô muốn đi nhắc nhở đôi chút.
Giang Minh Xuyên ăn hết sạch một nồi mì, Hạ Nham tự giác mang nồi vào bếp rửa. Kim Tú Châu thì đi lấy dao cạo, sau đó chuẩn bị một chậu nước ấm để cạo râu cho Giang Minh Xuyên.
Trong phòng lớn, Giang Minh Xuyên nằm trên giường, đầu gối lên trên đùi Kim Tú Châu, thoải mái nhắm mắt lại để vợ cúi đầu cạo râu cho anh.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng sáng trưng, động tác của Kim Tú Châu nhẹ nhàng. Cũng không biết có phải quá thoải mái hay không mà rất nhanh đã nghe thấy tiếng ngáy của Giang Minh Xuyên.
Thấy anh ngủ cũng nhíu mày, Kim Tú Châu cạo râu cho anh xong lại nhấn vào mấy huyệt vị trên đầu anh.
Hạ Nham rửa xong nồi vốn muốn tìm ba chơi, vừa đến cửa phòng đã nhìn thấy cảnh này, cậu chưa hiểu thế nào là ấm áp lãng mạn, chỉ cảm thấy ba mẹ như vậy thật hạnh phúc, ba đối tốt với mẹ, mẹ cũng đối tốt với ba.
Cậu che miệng, nhẹ bước chân chậm rãi lùi ra ngoài, khi quay lại phòng khách nhìn thấy Dương Anh Hùng đang cùng em gái vẽ tranh, nhỏ giọng nói: “Ba nằm trên đùi mẹ ngủ rồi.”
Phó Yến Yến thu dọn giấy vẽ, chuẩn bị về phòng ngủ.
Hạ Nham thấy em gái lơ đẹp mình, chờ cô bé đi rồi mới oán giận nói với Dương Anh Hùng: “Em mình đôi khi chả đáng yêu tẹo nào.”
Dương Anh Hùng cảm thấy Hạ Nham lầm to rồi, em gái cậu ấy thực sự rất đáng yêu, cô bé thấy không có ai ở phòng khách thì cố ý ở lại cùng với cậu, tránh để cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Người nhà Hạ Nham ai cũng tốt cả, làm trong đầu cậu mơ ước người nhà mình cũng như vậy.
Giang Minh Xuyên ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh dậy toàn thân chưa có chút sức lực gì. Anh mặc quần áo xong đi ra ngoài, Kim Tú Châu đang nói chuyện với Phương Mẫn ở cửa. Phương Mẫn nói Chính ủy cũng đã về, tối nay không sang ăn cơm nữa.
Trong tay Phương Mẫn còn cầm một hộp trà, nói là Chính ủy vẫn luôn không nỡ uống, cô ấy mang sang cảm ơn gần đây nhà bọn họ chăm sóc cô.
Kim Tú Châu từ chối không được bèn nhận lấy, còn hỏi nhà bọn họ có gì ăn chưa, nếu chưa có gì thì cô mang một ít sang nhà họ.
“Có rồi, buổi chiều mới đi mua.”
“Vậy được rồi.”
Phương Mẫn nhẹ nhõm đi về nhà, thỉnh thoảng Chính ủy cũng đi công tác thời gian dài nhưng rất ít khi giống lần này, thấy anh về trong lòng cô ấy cảm thấy yên tâm.
Kim Tú Châu thấy Giang Minh Xuyên ra thì gọi anh tới ăn cơm. Bữa tối đã nấu xong, đồ ăn đã dọn cả ra bàn, ba món mặn một canh, vừa rồi đang chuẩn bị vào phòng gọi anh dậy.
Buổi trưa Giang Minh Xuyên ăn nhiều, lúc này kỳ thật không đói, cho nên chỉ nói chuyện với cả nhà về trận tuyết lớn lần này.
Anh phụ trách khu nhà cũ ở thành phố kia. Lúc ấy tuyết đã chặn hết các ngả đường, cột điện cũng đổ, còn có rất nhiều nhà dân bị sập, “Một nhà mười mấy nhân khẩu chen chúc trong một cái lều, chỉ có thể sơ tán người khỏi đó trước, còn có nhiều cụ già chịu không nổi trời giá rét mà chết…”
Nói tới đây, giọng Giang Minh Xuyên có hơi chùng xuống, “Trong thành phố cũng không có người sống tốt như em nghĩ đâu.”
Lần trước dẫn Kim Tú Châu tới tòa nhà bách hóa trong thành phố mua áo lông, cô đã nói quả là sống ở thành phố tốt, tiền lương cao, mua đồ gì cũng tiện. Nhưng cô chỉ thấy những nhà có điều kiện tốt trong trung tâm, còn rất nhiều người có điều kiện sống tệ hơn. Cả nhà mười mấy người nếu có một người làm công nhân là đã không tệ rồi, chi tiêu nhiều, cuộc sống cũng khó khăn túng thiếu.
Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Là do anh không có tiền thôi.”
Giang Minh Xuyên: “…”
Bên cạnh Hạ Nham nghe được bê bát lén cười.
Giang Minh Xuyên tức giận nhìn cậu, “Con cười cái gì? Con còn không bằng ba đâu.”
Hạ Nham cũng bắt chước mẹ hừ một tiếng, “Con có tiền.”
Giang Minh Xuyên nhướng mày, “Tiền con ở đâu ra?”
“Mỗi lần mẹ cho con tiền mua kẹo, con đều tiết kiệm lại, cả nhà này ba nghèo nhất.”
“…”
Giang Minh Xuyên không nói gì, nhưng những người khác đều cười, bao gồm cả Dương Anh Hùng đang ngoan ngoãn ăn cơm. Cậu cũng che miệng cười, cảm thấy người nhà Hạ Nham đều rất thú vị, họ chưa bao giờ cãi nhau, nếu có cãi cũng thấy vui.
Cơm nước xong, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu dẫn Dương Anh Hùng lên trên tầng.
Khi ra cửa, Kim Tú Châu dặn dò Dương Anh Hùng, “Lát nữa cháu không cần nói gì, sau đó nếu ba cháu hỏi cháu sống ở nhà cô thế nào, cháu cứ nói thật với ba cháu, cô sẽ không hại cháu đâu.”
Dương Anh Hùng nắm chặt lấy tay Kim Tú Châu, gật đầu thật mạnh.
Cậu không giống Hạ Nham chưa từng trải qua quá nhiều chuyện, nhìn người nhìn việc đều tương đối đơn giản. Từ buổi sáng cô Kim nói muốn dẫn cậu về nhà, còn muốn nói chuyện với ba cậu, cậu đã biết cô muốn chống lưng cho cậu, muốn ba đối tốt với cậu.
Đi lên tầng, Giang Minh Xuyên gõ cửa.
Mới vừa gõ một tiếng, cửa đã được mở ra từ bên trong. Dương Diệu đứng ở cửa, anh ta ăn mặc chỉnh tề, dường như định ra ngoài. Nhìn thấy Giang Minh Xuyên, Kim Tú Châu dẫn theo con trai mình đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt, “Có chuyện gì thế?”
Giang Minh Xuyên tiến lên một bước, khách khí hỏi anh ta, “Anh định ra ngoài à?”
Nghe hỏi vậy, Dương Diệu cũng không nghĩ nhiều, có chút ngượng ngùng gật đầu, “Mẹ với vợ tôi cãi nhau, giờ tôi định đi đón cô ấy về.”
Nói xong tầm mắt chuyển hướng tới con trai, “Sao lại cần cô chú đưa con về? Có phải lại gây chuyện rồi không?”
Dương Anh Hùng có chút mất mát cúi đầu, không nói gì.
Giang Minh Xuyên nghe thế nhíu mày, đang định trả lời. Kim Tú Châu cảm thấy anh quá ôn hòa, nên lạnh mặt chặn trước anh hỏi: “Doanh trưởng Dương, anh về khi nào thế?”
Dương Diệu thấy thái độ này của Kim Tú Châu thì đoán được hẳn là có chuyện. Anh ta nhìn con trai một lần nữa, cậu bé cúi gằm, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen, anh ta thành thật trả lời: “Tầm ba bốn giờ chiều.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Tầm ba bốn giờ chiều, hiện giờ đã là bảy giờ tối, cũng cách mấy tiếng đồng hồ rồi. Hơn một tháng anh không về nhà, khi về chuyện đầu tiên là đi tìm vợ anh, chuyện này đương nhiên không sai, nhưng Dương Anh Hùng thì sao? Thằng bé không phải con trai anh à?”
Dương Diệu biết Kim Tú Châu hiểu lầm, vội vàng giải thích, “Anh Hùng sao thế? Mẹ tôi nói mấy ngày nay thằng bé không đi học, toàn đi chơi với bạn, có hôm đến khuya mới về.”
Nghe vậy thì sắc mặt Kim Tú Châu không hề dịu lại, ngược lại ngữ khí càng thêm lạnh lẽo, “Doanh trưởng Dương, không phải là tôi nói chuyện khó nghe, nhưng có mấy lời thật sự phải nói. Tôi chỉ là một người hàng xóm mà đã cảm thấy anh là một người đàn ông cực kỳ không có trách nhiệm,vừa nhu nhược, vừa vô tâm. Anh đã ba bốn mươi tuổi rồi, trên có mẹ già dưới có con nhỏ. Làm con, anh nghe lời nói từ một phía, dung túng bà mẹ góa khắc nghiệt vô đức, không có năng lực phân biệt đúng sai. Làm chồng, anh không đối xử tử tế bảo vệ được vợ mình, không làm chỗ dựa cho cô ấy, khiến cho cô ấy nửa đêm còn ôm con bỏ nhà đi. Làm cha, anh không bảo vệ được đứa con trai mất mẹ từ nhỏ không thể tự đảm bảo cuộc sống, để mặc cho thằng bé bị bà nội ức h**p ngược đãi.”
“Tôi hỏi anh, anh sống cùng mẹ anh nhiều năm như vậy, bà ấy là người như thế nào anh thật sự không biết gì sao? Trong phòng ngủ kê thêm một chiếc giường cho con trai thì khó lắm à? Con anh bị mẹ anh ngược đãi như vậy anh thật sự không biết tí gì sao?”
“Nếu anh ghét bỏ thằng bé, khi đó hà tất phải sinh thằng bé ra? Sinh ra để nó ở nhà anh chịu tội chịu khổ sao? Hơn nửa đêm sốt cao không ai quan tâm, vì muốn sống mà phải tự bò xuống dưới tầng cầu cứu, đây là đi chơi với bạn như lời mẹ anh đấy à?”
Dương Diệu khiếp sợ nhìn về phía con trai, “Anh Hùng…”
“Anh đặt tên cho thằng bé là Anh Hùng, nhưng lại khiến thằng bé có cuộc sống còn không bằng cẩu hùng*, nếu anh không cần đứa con trai này, vậy anh cho tôi đi, tôi cần, cả nhà chúng tôi đều thích thằng bé.”
*Cẩu hùng: gấu chó.(Nhưng chắc Kim Tú Châu không định nói tới gấu chó, chỉ nói tới chó thôi)
Nghe tới đây, Dương Anh Hùng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, đôi mắt tức thì đỏ hoe.
Vừa rồi nghe thấy ba định đi tìm dì Triệu, cậu không khóc, nghe thấy ba tin lời bà nội, cậu cũng không khóc, nhưng lúc này nghe thấy cô Kim nói cần cậu, nói cả nhà bọn họ đều thích cậu, cậu không thể nào nhịn được.
Cậu cúi đầu, giơ tay lên không ngừng lau nước mắt. Nhưng nước mắt không thể nào ngừng rơi, cuối cùng xoay người ôm chặt eo Kim Tú Châu, lúc đầu còn chưa khóc thành tiếng, sau đó “Oà ——” một tiếng khóc lớn.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, cùng với tiếng nghẹn ngào nức nở, như thể muốn trút hết những uất ức từ nhỏ đến lớn ra.
Có lẽ là do câu nói có người cần cậu, làm cậu có tự tin.
Vẻ mặt Giang Minh Xuyên phức tạp nhìn cậu bé, lại nhìn sang Dương Diệu, “Anh hiếu thuận không sai, nhưng cũng không thể bỏ mặc con trai được, nếu vợ tôi không mở cửa, cuối cùng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.”
Dương Diệu im lặng.
Kim Tú Châu thay đổi chủ ý, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn anh ta, “Tôi dẫn thằng bé đi trước, chừng nào anh thu xếp chuyện trong nhà ổn thỏa thì hãy đến đón con.”
Dương Diệu không phản đối cũng không đồng ý, chỉ trơ mắt nhìn hai vợ chồng Giang Minh Xuyên dẫn con mình đi, tới khi bóng dáng ba người biến mất ở lối rẽ, con trai cũng không quay đầu nhìn lại một lần.
Dương Diệu đứng ở cửa một lát, cuối cùng không ra ngoài nữa, mà quay về nhà. Khi quay người lại thì thấy mẹ lén lút trốn sau cánh cửa phòng mình.
Bà già đối diện với ánh mắt anh ta, vội nhìn đi chỗ khác, rồi làm bộ làm tịch bắt đầu che ngực kêu đau, thường ngày con trai đều sẽ quan tâm bà ta, lần này chỉ lạnh như băng đứng đó nhìn.
Dương Diệu bình tĩnh nói: “Mấy hôm nữa con đưa mẹ về quê.”
Bà già vừa nghe vậy, mặt đổi sắc, “Con có ý gì, con muốn đuổi mẹ đi? Mẹ đã lớn tuổi như vậy con bảo mẹ một thân một mình về quê thì sống thế nào? Con ả kia nói gì con cũng đều tin phải không… ôi giời ơi… ông ơi ông chết thật là thảm quá… Sao ông bỏ lại một mình tôi? Sao không dẫn tôi theo…”
Vốn chỉ diễn thôi, nhưng hiện giờ bà ta thật sự ngồi dưới đất đấm ngực vừa khóc vừa gào.
Dương Diệu nhìn bà mẹ già lại bắt đầu dùng cách này ép anh chịu thua, tức giận run rẩy cả người. Anh ta hung bạo cầm lấy cái ghế bên cạnh, hung hăng đập xuống đất, “Rầm ——” một tiếng lớn, khiến bà già sợ tới mức ngậm chặt miệng.
Dương Diệu giống như kẻ điên đi đi lại lại trong phòng khách, tuyệt vọng gào lớn, “Bà muốn ép tôi chết có phải không? Bà muốn ép tôi chết có phải không? Bà muốn ép tôi chết có phải không? Bà có tin là tôi lập tức chết cho bà xem không? Từ nhỏ đến lớn lần nào cũng thế, tôi chơi với ai bà cũng phải xen vào, tôi làm cái gì bà cũng phải chen ngang.”
“Bà chỉ không muốn tôi được sống tốt. Phương Tử bị bà làm tức chết mà bà còn chửi cô ấy xấu tính, Hiểu Quân bị bà ép tới mức phải ly hôn với tôi, vậy mà bà dèm pha cô ấy có người khác bên ngoài, bây giờ tôi với Triệu Vận kết hôn mới mấy tháng, bà lại mắng chửi đuổi cô ấy đi, Anh Hùng là con trai tôi, bà lại giấu tôi hành hạ thằng bé. Bà có nghe thấy người ta mắng tôi như thế nào không? Mắng tôi nhu nhược không biết gì, mắng tôi không có trách nhiệm, còn nói không nuôi được con trai thì để bọn họ nuôi!”
“Bà rốt cuộc muốn tôi phải thế nào? Tôi sống nhiều năm như vậy mà cũng chỉ là cục đất trong tay bà thôi, bà muốn nặn thế nào thì nặn thế đó, có phải bà rất đắc ý không? Được, tôi ly hôn với Triệu Vận, tôi cũng không cần con trai nữa, bà đã vừa lòng chưa?”
Anh ta cứ tự tát mình từng cái một, đôi mắt đỏ quạch đầy căm hận nhìn bà già, “Đã đủ chưa? Đã đủ chưa …”
Bà già bị sự điên cuồng của con trai dọa sợ tới mức lui thẳng về phía sau, không dám nói thêm nửa câu.
——
Buổi tối, Giang Minh Xuyên nhìn ba đứa trẻ ngủ hết mới quay lại phòng.
Kim Tú Châu ngồi ở đầu giường thoa kem dưỡng da, rồi lại xõa tóc ra cầm lược chải đầu. Giang Minh Xuyên đóng cửa lại, sau đó thổi tắt đèn dầu ở cuối giường.
Trong nhà chỉ có phòng khách mới có đèn điện, tiền điện rất đắt, thường ngày sẽ hạn chế bật.
Giang Minh Xuyên lên giường. Buổi chiều ngủ một giấc khiến tinh thần anh tỉnh táo hơn nhiều, bèn nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn Kim Tú Châu chải đầu, hỏi một câu, “Lời vừa rồi em nói ra do tức giận hay nói thật?”
“Nói gì?”
“Chuyện nhận nuôi Dương Anh Hùng ấy?”
Kim Tú Châu trừng anh một cái, cảm thấy anh có hơi ngốc, “Thằng bé có cha ruột, cho dù em có thích cũng sẽ không cướp từ tay cha ruột nó. Dương Diệu chỉ không tỉnh táo thôi, không có khí khái đàn ông, bị bà mẹ anh ta chèn ép, nếu em không nói như vậy, anh ta sẽ không coi trọng thằng bé Anh Hùng này đâu.”
Vốn định đưa thằng nhỏ về nhà thôi, nhưng thấy Dương Diệu tin lời mẹ như vậy, cô đã thay đổi ý định, chờ anh ta tới cửa dỗ con về.
Trẻ quá ngoan không có kẹo ăn.
Giang Minh Xuyên nhìn cô có chút cảm động. Anh không giỏi xử lý loại chuyện này, vốn dĩ chỉ định đứng ở góc độ hàng xóm khuyên nhủ Dương Diệu vài câu, nào ngờ Kim Tú Châu đã xông vào mắng phủ đầu người ta một trận.
Không thể không nói, Kim Tú Châu dạo này học tập tiến bộ rất rõ ràng, đoạn mắng kia vừa văn nhã vừa sảng khoái, anh nghe mà thấy thoải mái.
So với Hạ Nham, anh có cảm giác Dương Anh Hùng giống mìnhlúc nhỏ hơn. Người khác ai cũng nói anh có nhà có cha mẹ nuôi, nhưng chỉ có bản thân anh rõ nhất, anh và mọi người trong nhà đó không hợp nhau.
Em trai khi không vui sẽ bảo anh cút đi, nói đó không phải là nhà anh. Mẹ nuôi bảo anh không được bắt nạt em, nhưng trước nay toàn là nó bắt nạt anh, bà nội nuôi thì bảo anh quỳ xuống làm ngựa cho em trai cưỡi, anh không chịu thì bị bà dùng gậy đánh, anh quật cường đứng đó không nhúc nhích…
Lúc cha nuôi về sẽ an ủi một hai câu. Khi còn nhỏ anh thấy cảm động nhưng lớn lên thì dường như đã hiểu ra.
Rất nhiều người nói anh đi được đến vị trí này là nhờ vào quan hệ của cha nuôi, nhưng chỉ anh hiểu rõ làdo mình dùng mạng đổi lấy, cho nên anh lựa chọn rời xa thủ đô, rời xa cái nhà đó.
Kim Tú Châu luôn nói anh là một người mềm lòng, hiền lành. Nhưng chỉ do anh không muốn từ chối mà thôi, anh sợ khi mình từ chối sẽ làm người khác tức giận. Giống như khi còn nhỏ, em trai bắt anh làm gì đó, anh mà không chịu thì cậu ta sẽ tức giận, sẽ không chịu cho anh ở nhà, sẽ đuổi anh đi.
Sau khi Kim Tú Châu nằm xuống, Giang Minh Xuyên từ phía sau ôm chặt lấy cô, nghĩ thầm, khi còn nhỏ nếu gặp được người như Kim Tú Châu bảo vệ anh thì tốt rồi.
Kim Tú Châu hiểu lầm, còn tưởng rằng anh có ý khác, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng vỗ tay anh, nhỏ giọng nói: “Chờ mấy ngày đi, chờ anh dưỡng sức đã rồi lại nói.”
Anh giờ quá gầy, cô lo lắng nếu có thai thì sau này sức khỏe đứa bé không tốt.
Giang Minh Xuyên: “…”
——
Mấy ngày kế tiếp, mỗi tối Dương Diệu đều tới tìm con trai, hoặc mang theo trái cây hoặc mang kẹo, anh ta còn thanh toán tiền thuốc và tiền cơm mấy ngày này của con trai.
Dương Anh Hùng làm theo lời Kim Tú Châu, lúc đầu cậu không để ý tới ba mình, sau hai ba hôm sẽ thỉnh thoảng nhìn một lần, rồi một tuần sau mới nói với ba vài lời, nhưng cũng không nói quá nhiều.
Dương Diệu thấy rốt cuộc con trai cũng để ý tới mình, trong lòng có chút hụt hẫng, lại có chút vui vẻ, hứa hẹn với cậu, “Sau này ba sẽ không bao giờ để con phải chịu ức h**p nữa, trước đây đều do ba không tốt.”
Cho dù thế nào, trong lòng Dương Anh Hùng vẫn luôn rất yêu ba, mắt cậu lặng lẽ đỏ hoe.
Dương Diệu nói với hai vợ chồng Kim Tú Châu: “Mấy ngày nữa tôi sẽ xin nghỉ đưa mẹ tôi về quê, để bác cả và anh họ tôi hỗ trợ chăm lo, mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền về.”
Kim Tú Châu không quan tâm anh ta định làm gì, cô chỉ quan tâm tới Dương Anh Hùng, bèn lấy ra một tờ giấy, “Hôm đó tôi và Giang Minh Xuyên đã nhận Dương Anh Hùng làm con nuôi, sau này chúng tôi sẽ là cha nuôi mẹ nuôi của thằng bé, nếu nó còn bị ức h**p nữa, chúng tôi sẽ dẫn thằng bé về nhà, đây cũng là nhà thằng bé, anh đọc đi, đồng ý thì ký tên.”
Trên tờ giấy là bản cam kết, viết sau này nếu Dương Anh Hùng lại bị ngược đãi ức h**p, anh ta sẽ phải giao con cho hai vợ chồng Giang Minh Xuyên nuôi.
Dương Diệu nhìn con trai, sau đó ký tên lên.
Dương Anh Hùng cũng nhìn thấy, cậu mím môi, chẳng những không thấy buồn mà trong lòng còn rất vui vẻ, bởi vì cậu cảm thấy mình được cha nuôi mẹ nuôi coi trọng, cảm thấy ngoài ba ra, mình còn có chỗ dựa khác.
Kim Tú Châu nhắc nhở anh ta, “Việc này hy vọng anh đừng nói với Triệu Vận.”
Dương Diệu gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Dương Anh Hùng đi theo ba về nhà, cậu vừa đi thì trong nhà có cảm giác quạnh quẽ không ít. Hạ Nham có chút lo lắng hỏi Kim Tú Châu, “Mẹ, ba Dương Anh Hùng sẽ đối tốt với cậu ấy chứ?”
Kim Tú Châu gấp tờ giấy lại, cô cũng không rõ lắm, nhưng vẫn nói: “Sẽ tốt thôi, dù gì thì có người tranh mới cảm thấy quý trọng.”
Hạ Nham không hiểu, nhìn về phía ba, nhưng ba không nhìn cậu, trong mắt ba chỉ có mẹ. Cậu lại nhìn về phía em gái, em gái lại trợn mắt lườm cậu.
Hạ Nham rất là uất ức nói: “Mẹ, em gái lại lườm con.”
Kim Tú Châu không cần suy nghĩ đã bảo: “Vậy con lườm con bé hai lần.”
Hạ Nham: “…”
Rất nhanh đã tới trung tuần tháng một, cả nhà bàn bạc ngày hai tám Tết sẽ về thủ đô, vì thế mấy ngày nay cả nhà đều thu dọn đồ đạc.
Tiền Ngọc Phượng còn chạy tới tìm Kim Tú Châu đi sắm hàng Tết. Chị ta kể đội sản xuất chỗ nhà mẹ đẻ chị ta ngày mai mổ lợn, hỏi cô có muốn đi cùng đi mua ít thịt không? Uông Linh cũng tới tìm cô, mang theo câu đối bạn bè tặng, nói: “Có cần mua đồ gì không? Trong kho có một ít hàng, bọn chị định bán nội bộ, nếu em muốn mua gì, chị giữ lại cho em một ít, lấy giá gốc thôi.”
Tiền Ngọc Phượng ở bên cạnh nghe được, ánh mắt sáng lên, nhưng chị ta không thân với Uông Linh, Uông Linh lại là vợ đoàn trưởng Nghiêm, chị ta có thể mặt dày đề nghị người khác, nhưng với Uông Linh thì không dám.
Trong lòng chị ta còn nghĩ, từ khi nào Kim Tú Châu thân thiết với vợ đoàn trưởng Nghiêm như vậy?
Kim Tú Châu nhìn ra Tiền Ngọc Phượng muốn, “Có nhiều không? Nhiều thì để cho em một ít.”
Đúng lúc gần đây cô liên tiếp nhận tiền nhuận bút, tích cóp được không ít tiền.
Uông Linh cười tươi như hoa, “Nhiều, em cần bao nhiêu chị lấy cho em bấy nhiêu.”
Phương Mẫn cũng đang ở nhà Kim Tú Châu, cô ấy tới sớm nhất, trên tay còn cầm một cái khung thêu, dạo này cô ấy theo Kim Tú Châu học thêu.
Uông Linh nhìn thấy bên cạnh Kim Tú Châu có món đồ thêu xong rồi, kinh ngạc cầm lên xem, còn hỏi Kim Tú Châu, “Đây là em thêu à?”
Kim Tú Châu gật đầu, cho rằng chị ấy thích, hào phóng bảo: “Nếu chị thích, lần sau em thêu cho chị một chiếc khăn tay.”
Tiền Ngọc Phượng đã sớm biết Kim Tú Châu biết thêu, trước kia cũng không cảm thấy gì, nhưng thấy Uông Linh như tìm được bảo bối, lập tức nói: “Chị cũng muốn.” Chuyện có lợi chắc chắn không thể thiếu phần chị ta.
Kim Tú Châu cười, “Ai cũng có ai cũng có.”
Kim Tú Châu tiễn Tiền Ngọc Phượng và Uông Linh ra cửa, mấy người đứng ngay đó trò chuyện thêm một lúc, sau đó trùng hợp nhìn thấy Triệu Vận ôm con lên lầu.
Mấy người chạm mặt, sắc mặt Triệu Vận có hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã thu lại cảm xúc, cô ta cười chào hỏi Uông Linh.
Uông Linh còn chưa biết chuyện Triệu Vận bỏ nhà đi, thấy tay cô ta xách một túi lớn thì cười hỏi: “Sắm đồ Tết về rồi à?”
Triệu Vận giật giật khóe miệng, gật đầu, sau đó nói: “Còn có việc đi trước.” Rồi ôm con gái lên tầng.
Tiền Ngọc Phượng và Uông Linh cũng xuống lầu ra về. Khi xuống tầng một, Tiền Ngọc Phượng mới không nhịn được, vội vàng kể với Uông Linh chuyện Triệu Vận bỏ nhà đi, chị ta ở gần Kim Tú Châu, tòa nhà này xảy ra chuyện gì chị ta biết cả.
Uông Linh vỗ miệng mình, “Ấy chết, vừa rồi chị thật là lắm mồm.”
Sau đó lại tò mò hỏi: “Doanh trưởng Dương đã đưa bà mẹ về quê rồi?”
“Đúng thế, mấy ngày trước đã đưa về rồi, Kim Tú Châu nói từ khi trời còn chưa sáng bà ấy đã bắt đầu khóc lóc.”
Uông Linh gật đầu, “Vậy cũng tốt, chỉ đáng thương cho thằng bé Anh Hùng kia thôi.”
Tiền Ngọc Phượng nói: “Bây giờ đã khá hơn nhiều, có phòng riêng, muốn ăn gì thì tự nấu, không muốn nấu thì có thể xuống tầng dưới ăn.”
Uông Linh nghe vậy trong lòng thấy nhẹ nhàng, “Hai vợ chồng Kim Tú Châu đều là người tốt.” Cảm thấy mình không nhìn lầm người.
Tiền Ngọc Phượng cũng rất tán đồng quan điểm này, mẹ chồng trước kia còn bảo chị ta học cách đối nhân xử thế của Kim Tú Châu, đừng có bô lô ba la tất cả mọi chuyện ra ngoài, nói phải biết lựa lời. Chị ta còn lo lắng Kim Tú Châu sống khéo như thế sẽ không thật lòng với mình, nhưng giờ xem ra, Kim Tú Châu nào có nhiều tính toán như vậy? Cô ấy đúng là người tốt, bằng không ai lại thích quản chuyện bực mình của nhà người khác?
Ngày 28 tháng 1 năm 1970*, một nhà bốn người Giang Minh Xuyên bước lên chuyến tàu tới thủ đô.
*Chỗ này khả năng tác giả có nhầm lẫn, ngày 28/1/1970 chỉ tương đương với ngày 21/12/1969 âm lịch, tháng 12 âm lịch năm 1969 chỉ có 29 ngày. Nếu theo lịch trình tác giả viết thì ngày xuất phát khả năng phải là 2/2 hoặc 3/2/1970 (khi mình edit thì bản gốc vẫn vậy, không biết sau này tác giả có sửa không).
Hết chương 27.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Đàn ông gầy quá không tốt, ảnh hưởng tới sức khỏe của con.
Giang Minh Xuyên: Vợ không yêu tôi nữa rồi.
Hạ Nham: Mẹ ơi con không muốn em gái cứ lườm con như này đâu.
Phó Yến Yến: Trong đầu mấy người này không thể nghĩ tới chuyện gì nghiêm túc hơn được à?