Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 28

Cả nhà Kim Tú Châu xuất phát lúc bốn giờ sáng, khi ra cửa trời vẫn còn tối đen như mực, Giang Minh Xuyên dùng vải bố buộc chắc con gái ở sau lưng, sau đó mỗi tay xách một túi hành lý lớn.

Kim Tú Châu thì nắm tay Hạ Nham, trên tay cô cũng xách một túi nhỏ, bên trong là đồ ăn và bình nước. Hạ Nham đeo cặp sách của mình trên lưng, trong đó đựng tiền lẻ mà cậu tích cóp và đồ ăn vặt mang đi từ nhà. Tuy rằng còn chưa tới thủ đô, nhưng cậu đã hứa hẹn với hai thằng bạn chí cốt, khi về sẽ mua quà cho cả hai.

Đây là lần thứ hai cậu xa nhà, lần đầu tiên xa nhà là đi theo ba tới doanh trại, dọc đường đi cậu còn nơm nớp lo sợ, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Lần này thì tràn ngập háo hức và chờ mong, mẹ nói sẽ dẫn cậu đi xem quảng trường Thiên An Môn, đi ăn vịt quay, còn đi leo Trường Thành… Nhiều lắm nhiều lắm, chờ cậu về sẽ chia sẻ với hai đồng bọn kia.

Đầu tiên là ngồi thuyền lên huyện thành, sau đó chuyển xe bus đến thành phố, lại ngồi tàu hỏa từ thành phố đến tỉnh lị, giữa đường còn phải chuyển mấy chuyến.

Giang Minh Xuyên mua hai vé ngồi trước, sau đó là hai vé nằm.

Một nhà bốn người gian nan chen lên tàu hỏa, giờ là thời điểm về nhà ăn Tết, người đông vô cùng, có học sinh, thanh niên trí thức, người về quê thăm người thân…

Giang Minh Xuyên cõng con gái đi trước, Hạ Nham ở giữa, cậu sợ mẹ bị người ta chen, nên nắm chặt lấy tay Kim Tú Châu, không biết có phải ngày thường ăn ngon hay không, sức lực cậu khỏe kinh người, còn gạt được một đường cho Kim Tú Châu đi.

Sau khi tìm được chỗ trên toa, Kim Tú Châu ngồi một ghế, con trai con gái ngồi một ghế, Giang Minh Xuyên đứng bên cạnh bảo vệ bọn họ, đề phòng người khác chen tới.

Giang Minh Xuyên nhìn dòng người chen chúc xô đẩy trong toa, nói với ba mẹ con: “Chịu khó một chút, buổi trưa là đến tỉnh lị rồi, buổi chiều vé nằm sẽ đỡ hơn một chút.”

Hạ Nham ngoan ngoãn gật đầu, cậu tò mò quay đầu nhìn ngó khắp nơi, hai chân nhàn nhã đung đưa, bởi vì có ba mẹ ở đây, cậu không hề có cảm giác căng thẳng và bất an khi xa nhà.

Phó Yến Yến không khỏi quay đầu nhìn cậu, thoáng nhìn thấy cậu mặt mày vui sướng và nhẹ nhàng, đột nhiên phát hiện mình đã không thể nào coi cậu là người anh kiếp trước được, hiện giờ cậu giống như một đứa trẻ bình thường, vui vẻ, vô ưu vô tư, cũng không có toan tính gì.

Hạ Nham nhận thấy em gái đang nhìn mình, cũng xoay đầu nhìn cô bé, còn sờ mặt, “Sao thế?”

Phó Yến Yến cúi mắt, “Khát.”

Hạ Nham cũng không nghĩ nhiều, xoay đầu sang bên kia, “Mẹ, em gái khát.”

Kim Tú Châu nghe xong thì lấy từ trong túi ra bình nước màu xanh lục đưa qua. Phó Yến Yến nhận lấy uống, sau đó Hạ Nham cũng cầm bình uống hai ngụm, rồi cậu đưa trả bình nước cho Kim Tú Châu và lấy trong cặp sách của mình ra ba chiếc kẹo, một chiếc đưa cho em gái, một chiếc cho mẹ, còn một chiếc thì bóc vỏ nhét vào miệng mình, kẹo vừa vào miệng đã ngọt đến mức làm cậu tít mắt lại vì hạnh phúc.

Phó Yến Yến không ăn, cúi đầu ngắm nghía viên kẹo trong tay.

Hạ Nham đời này hoàn toàn không giống đời trước, lần này ra ngoài cũng không giống, đời trước cả nhà bọn họ chưa từng tới thủ đô.

Đời trước “Kim Tú Châu” rất tự ti, lúc đầu thì rất lấy lòng cha mẹ nuôi ba Giang, luôn viết thư gửi đồ tới, nhưng sau đó có lẽ do biết đượccha mẹ nuôi không đối xử tốt với ba Giang nên bà ta thay đổi ý định. Tuy nhiên khi cãi nhau bà ta hay thích lấy việc này mỉa mai ba Giang, nói ba không được ai thích, không bản lĩnh, cha mẹ cũng ghét bỏ ba.

Ba Giang cũng từng đề cập tới chuyện dẫn cả nhà về thủ đô ăn Tết. Có một lần “Kim Tú Châu” đồng ý, bà ta còn may quần áo mới cho mình, còn mua kem con sò, nhưng khi ra cửa thì gặp phải mấy người vợ lính khác, họ thấy bà ta mặc quần áo mới thì che miệng nói mấy câu, bà ta như thể phát điên, quay về nhà nổi giận đùng đùng, cầm kéo cắt nát tất cả quần áo mới.

Khi đó Phó Yến Yến không hiểu, chỉ cảm thấy “Kim Tú Châu” rất đáng sợ, ngay cả Hạ Nham cũng bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch, ba bảo hai đứa về phòng để ba đi khuyên, quả nhiên hai người lại cãi nhau.

Bây giờ ngẫm lại, đời trước cuộc sống của nhà bọn họ quả thực áp lực đến mức hít thở không thông.

Mười một giờ rưỡi sáng tới tỉnh lị, sau đó vào tiệm cơm quốc doanh gần đó ăn một bữa sủi cảo nóng hổi, hai giờ rưỡi chiều lại chen lên xe lửa. Giang Minh Xuyên mua vé giường dưới và giường giữa, anh và con trai ngủ giường dưới, Kim Tú Châu và con gái ngủ giường giữa, túi hành lý đặt dưới gầm giường. Trời còn chưa tối, cả nhà đều ngồi ở giường dưới, hai đứa nhỏ cởi giày, dùng chăn quấn lấy nửa người dưới, sau đó bắt đầu chơi dây*.

*Giống trò chơi dây tạo hình trong Doraemon.

Kim Tú Châu cầm sách đọc, Giang Minh Xuyên lấy nước về, đặt bình nước lên bàn bên cạnh rồi ngồi xuống cạnh Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu không biết nghĩ tới gì, động tác lật sách chợt ngừng lại, xoay đầu nhỏ giọng hỏi Giang Minh Xuyên, “Hình như em nghe ai nói, nhà mẹ ruột anh trước kia dường như rất giàu có?”

Giang Minh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô tò mò về cha mẹ ruột mình, trên mặt anh hiện lên vẻ hoài niệm, “Ừ, khi anh còn nhỏ đã ở trong một trang viên rất rất lớn, bà ngoại anh mất sớm nên anh chưa từng gặp, chỉ mới được gặp ông ngoại. Mẹ anh là con út, những người con khác của ông bà ngoại đều không còn, ông ngoại chỉ hy vọng mẹ có thể khỏe mạnh lớn lên, nhưng không ngờ rằng mẹ anh lại gia nhập sự nghiệp vĩ đại*.”

*Chỉ cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc của Trung Quốc.

“Sau khi ông ngoại anh qua đời, mẹ anh quyên góp hết toàn bộ gia sản cho nhà nước, chỉ để lại hai căn biệt thự, một căn ở thủ đô là bà ngoại để lại cho mẹ, sau đó mẹ để lại cho anh. Mấy hôm nữa có rảnh anh dẫn em đi xem, đẹp lắm, một căn khác ở tỉnh S, để lại cho em gái.”

“Mấy năm đó mẹ dẫn theo anh trốn Đông trốn Tây, khi đó bà không cho anh gọi mình là mẹ, sau đó nữa, anh rất ít khi được gặp bà. Lần cuối cùng anh được gặp mẹ là lúc mẹ ôm em gái, bà nói ba anh đã hy sinh rồi, còn nói đứa bé đó là em gái ruột của anh, sau này bà sẽ giao cho cha mẹ nuôi con bé nuôi nấng, mà anh mãi không thể quên con bé.”

Vốn khi đó mẹ giao hai căn nhà đó cho anh, dặn anh nhất định phải bảo vệ thật tốt, khi cần thiết có thể bảo đảm anh và em gái một đời không lo.

Anh đã không còn nhớ rõ khuôn mặt và nét mặt của mẹ lúc ấy nhưng vẫn nhớ như in câu nói đó của mẹ —— mẹ có thể không cần gì cả nhưng không nỡ để các con chịu khổ.

Kim Tú Châu hỏi: “Giấy tờ nhà ở đâu? Sao em chưa từng thấy?”

Vẻ mặt Giang Minh Xuyên có hơi xấu hổ, “Ở chỗ mẹ nuôi, giấy tờ nhà của em gái thì anh đã giấu đi.”

Ngày còn nhỏ anh sợ bị người ta trộm, khi tới nhà cha mẹ nuôi đã chia ra giấu đi. Nhưng giấy tờ căn nhà của anh bị em trai phát hiện, nhất quyết ăn vạ đòi lấy, mẹ nuôi nhìn thấy nên cầm đi. Anh đi đòi lại thì mẹ nuôi nói sẽ cất giữ giúp anh.

Kim Tú Châu: “…” Được rồi, không cần anh phải nói thêm nữa, dù sao thì cô nhất định sẽ đòi về.

Rồi lại tò mò hỏi: “Em gái thì sao?”

Vẻ mặt Giang Minh Xuyên có phần kiêu ngạo, “Em gái anh đã thi đậu đại học, giờ vẫn đang đi học, khi nào về chúng ta tới thăm con bé nhé?”

Nói xong anh nhìn về phía Kim Tú Châu, dò hỏi ý cô.

Kim Tú Châu không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Được đấy.”

Chỉ có Phó Yến Yến ngồi phía sau chơi dây, bàn tay nhỏ chợt ngừng lại. Nếu cô bé nhớ không lầm, đời trước cô Giang sống cũng rất cực khổ. Hai vợ chồng nhận nuôi cô ấy sau đó lại sinh một đứa con, chỉ nhỏ hơn cô Giang ba tuổi. Khi cô Giang tốt nghiệp đại học được phân một công việc tốt, còn em gái kia lại không thi đậu đại học, lấy cái chết ép chị gái phải xuống nông thôn, còn mình thì nhận công việc của chị gái, còn nói vì cô ấy được nhận nuôi nên phải biết báo đáp công dưỡng dục.

Mỗi lần ba Giang đi thăm cô Giang, đôi vợ chồng kia toàn bảo không muốn ba quấy rầy cuộc sống của bọn họ, thế cho nên ba Giang vẫn luôn không biết. Mãi đến khi cô Giang ở nông thôn lén viết thư cầu cứu ba thì ba mới biết được cô ấy ở nông thôn bị chồng bạo hành, ba Giang đã chết trên đường đi tìm cô Giang, mà cô Giang cũng chết vì khó sinh.

Chuyện này đời trước Hạ Nham kể lại trước giường bệnh “Kim Tú Châu”. Khi anh ấy tìm được ba Giang, thân thể ba đã bị xe cán nát nhừ, hẳn là vì diệt khẩu, không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vụ án được kết luận là tai nạn ngoài ý muốn.

Nghĩ đến đây trong lòng cô bé có hơi khó chịu, đời trước cô Giang tuyệt vọng biết bao nhiêu. Đời này, cô bé nhất định sẽ không để những chuyện như vậy lại xảy ra.

Ngồi trên tàu suốt ba ngày hai đêm, khi xe lửa tới thủ đô đã là tầm ba bốn giờ chiều, trước khi xuống xe, Kim Tú Châu còn lấy gương ra soi, sửa sang lại đầu tóc, còn chải đầu lại cho con gái.

Sau khi Giang Minh Xuyên xuống xe lửa, nhìn nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này, tâm tình vô cùng phức tạp.

Kim Tú Châu và hai đứa trẻ thì chỉ thấy tò mò, Giang Minh Xuyên dẫn bọn họ tới trạm giao thông công cộng, nói: “Hôm nay là giao thừa, xe bus sẽ nghỉ sớm hơn mọi ngày, chúng ta phải nhanh chân lên.”

Kim Tú Châu cũng không hiểu, đành phải xách túi đi theo sau anh.

Đi đến trạm giao thông công cộng trước ga tàu hỏa đợi một lát, sau đó ngồi lên xe bus tuyến số 17, theo xe chạy, càng lúc càng nhiều phong cảnh lướt qua tầm mắt, đường phố rộng lớn sạch sẽ, từng tòa nhà cao sừng sững làm Kim Tú Châu thấy ngạc nhiên không thôi.

Quả nhiên là thủ đô phồn hoa hơn thành phố nơi cô ở nhiều, đặc biệt là trên đường rất nhiều người đi xe đạp, còn có cả xe con.

Nửa đường còn phải đổi một tuyến xe bus khác, khi tới nơi đã hơn sáu giờ chiều, trời đã tối rồi.

Cha mẹ nuôi Giang Minh Xuyên ở trong đại viện quân khu, hai cảnh vệ ở cửa đều là gương mặt mới, không quen biết Giang Minh Xuyên nên cản nhà họ lại, Giang Minh Xuyên nói: “Chúng tôi là người thân của Chủ nhiệm Hậu cần* Phan Thịnh Lâm, tôi là con nuôi ông ấy Giang Minh Xuyên, phiền thông báo giúp chúng tôi một tiếng.”

*Chủ nhiệm Hậu cần: là người đứng đầu Tổng cục Hậu cần.

Hai cảnh vệ viên nghe vậy, một người nói: “Vậy mọi người chờ một lát.” Rồi xoay người chạy vào hướng đại viện.

Người còn lại nói: “Mọi người đi theo tôi kê khai tờ khai đăng ký.”

Giang Minh Xuyên thả túi hành lý trong tay xuống, đi theo anh ta vào chòi gác bên cạnh, kê khai tên và thân phận.

Đợi gần mười phút, hai người một trước một sau chạy từ xa tới, đèn đường lờ mờ, mơ hồ chiếu xuống người đàn ông trung niên đi phía trước, người đi sau nửa bước chính là cảnh vệ trẻ tuổi vừa rồi đi tìm người.

Người đàn ông trung niên tóc hoa râm, trán đã đầy nếp nhăn, ngũ quan rất phổ thông, khi cười lên nhìn rất chất phác.

Gần tới nơi, ông ta vội vàng chạy lên vài bước, duỗi tay vỗ vào cánh tay Giang Minh Xuyên, trông vô cùng kích động, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi, vừa rồi ba còn nói với mẹ con là không thấy con đâu, cho rằng năm nay con không về.”

Giang Minh Xuyên nghe vậy, trong lòng có hơi cảm động, giọng nói có chút nghẹn ngào, gọi một tiếng, “Ba.”

“Ừ.”

Người đàn ông vui vẻ đáp lời, lúc này dường như mới nhìn thấy Kim Tú Châu, vội nói: “Đây là con dâu và hai cháu sao? Tốt lắm tốt lắm, mau về nhà ăn cơm, hôm nay mẹ con làm không ít món ngon.” Ông ta duỗi tay nhận lấy túi hành lý bên tay phải Giang Minh Xuyên, một tay khác kéo cánh tay anh, tiếc nuối nói: “Thằng nhóc này, con mà ra ngoài là không nhớ gì tới nhà hết cả, cũng chưa thấy con biên thư gì về. Con xem em trai con đi, chỉ hận không thể mỗi ngày về nhà thôi, nếu lúc trước con ở lại thủ đô giống em con thì ổn rồi, ba mẹ có nhớ là có thể tới thăm con ngay, nghe ba, về sau có cơ hội thì về nhà, người một nhà chúng ta ở bên nhau…” Nói rất nhiều rất nhiều, giống như một người cha già mong nhớ con trai.

Giang Minh Xuyên cúi đầu nghe, không phản bác cũng không đồng ý.

Chỉ có Kim Tú Châu nghe ra ý kỳ lạ, lời này nếu rơi vào tai người ngoài, e là không khỏi nghĩ nhiều, cảm thấy Giang Minh Xuyên bất hiếu.

Hơn nữa lời cha nuôi Giang Minh Xuyên nói lại dễ nghe, cũng chỉ thấy một mình ông ta ra đón, nếu thật họ nhớ mong con trai thì không phải như thế này.

Cô nhướng mày, sau đó hứng thú bừng bừng dời tầm mắt quan sát chung quanh.

Trên đường rẽ trái ngoặt phải, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà hai tầng ở đằng sau, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, cha nuôi Giang Minh Xuyên gọi với vào trong nhà một tiếng, “Thiến Vân, con trai về rồi ——”

Bên trong an tĩnh một lát, sau đó mới nghe thấy tiếng ghế dựa kéo sượt trên mặt đất, tiếp đó cửa được mở từ bên trong, đứng ở cửa là một phụ nữ trung niên gầy gầy, bà ta có gương mặt dài, đôi mắt hơi híp, hẳn là vì tuổi tác đã cao, gò má và thái dương có hơi hóp lại.

Nhìn thấy bọn họ, gương mặt bà ta cũng không nặn nổi nụ cười, không biết do ngày thường không thích cười hay là thấy bọn họ thì cười không nổi, nhìn có hơi cứng đờ, bà ta vô cảm nói một câu, “Đã về rồi?”

Giang Minh Xuyên gặp bà ta, cảm xúc trên mặt cũng nhạt đi vài phần, gọi một tiếng, “Mẹ.”

Người phụ nữ gật đầu. Tầm mắt chuyển tới Kim Tú Châu, ánh mắt có phần dò xét.

Cha nuôi Giang Minh Xuyên dường như không quá vừa lòng với biểu hiện của bà ta, giọng điệu có phần không vui, “Con trai về nhà, bà còn ở đây thất thần làm gì, mau mau chuẩn bị chén đũa cho bọn chúng.”

Sau đó lại nhìn con trai thứ vẫn ngồi nguyên vị trí không nhúc nhích nói: “Anh con về nhà, con lại bày ra cái thái độ này hả? Đồ không có giáo dục.”

Đào Thiến Vân lập tức đau lòng nói: “Anh mắng thằng bé làm gì? Thằng bé đã mệt mỏi cả ngày rồi.”

Ánh mắt bà ta lại nhìn về phía Giang Minh Xuyên, trong mắt không có bao nhiêu vui vẻ, “Mẹ đi lấy bát đũa.” Nói xong xoay người đi mất, khi đi đến bên bàn thì nói với người phụ nữ đang cho con ăn cơm: “Đi cùng mẹ lấy mấy mấy bộ bát đũa lại đây.”

Động tác gắp đồ ăn người phụ nữ khựng lại, Kim Tú Châu để ý thấy bàn tay cầm đũa của cô ấy đột nhiên căng chặt, dường như đang kiềm chế. Cuối cùng cô ấy buông đũa xuống, ngoan ngoãn đi theo sau. Cô ấy vừa đi, cậu bé vừa được đút cơm bắt đầu khóc ầm lên.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi cạnh cậu nhóc mắng một câu, “Khóc cái gì mà khóc? Đồ sao chổi, tại mày nhất định đòi sang đây, nhìn thấy mày lại phiền lòng.”

Nói xong anh ta cũng mặc kệ cậu bé, hờ hững xoay người nhìn về phía Giang Minh Xuyên ở cửa, cợt nhả nói: “Hóa ra là anh tôi đã về, sao lại không nói sớm, bằng không tôi nhất định sẽ đi đón anh.”

Cảm xúc vốn đang kích động của Giang Minh Xuyên dần dần hạ xuống. Lời này là đang mắng anh.

Phan Thịnh Lâm tức giận nói: “Con có thái độ gì thế? Có biết lễ phép không? Anh con khó khăn lắm mới về một chuyến, con không biết chào hỏi một câu à?”

Nếu là trước kia, Giang Minh Xuyên nhất định sẽ bảo không hề gì, nhưng lần này nghĩ vợ con đi theo mình cũng bị khinh thường, không hiểu sao lại lựa chọn không nói gì.

Bầu không khí tức thì trở nên ngột ngạt.

Phan Thịnh Lâm nhìn con trai nhỏ, lại nhìn Giang Minh Xuyên không nói lời nào. Cuối cùng ông ta xấu hổ cười mời cả nhà Giang Minh Xuyên ngồi xuống, còn tự mình đi xếp ghế. Giang Minh Xuyên vẫn im lặng bỏ hành lý xuống, lại nhỏ giọng nói với Kim Tú Châu: “Ngồi xuống ăn cơm trước đã.”

Hạ Nham vốn dĩ chờ mong được gặp ông bà nội mới, lúc này cũng nhận thấy tình cảnh không thích hợp, không khỏi nhìn về phía em gái mình.

Phó Yến Yến thì thào nói với cậu một câu, “Không cần nói gì đâu, có ba mẹ rồi.”

Hạ Nham ngoan ngoãn gật đầu, nghe thấy có ba mẹ ở đây, tức thì trong lòng thấy tự tin, đúng rồi, có ba mẹ ở đây, không sợ.

Bàn ăn hình tròn, trên bàn bày biện mười món ăn, hẳn là vừa mới bắt đầu dùng bữa, đồ ăn gần như còn nguyên.

Kim Tú Châu vừa hay ngồi đối diện với em trai Giang Minh Xuyên.

Phan Quân thấy Kim Tú Châu thì hứng thú nhướng mày. Anh ta trông cũng không xấu, còn tập hợp được ưu điểm của cha mẹ, ngũ quan nhìn cũng tạm nhưng ánh mắt khiến người ta có cảm giác rất không thoải mái, đặc biệt là khi nhìn Kim Tú Châu, ánh mắt giống như dính trên người cô.

Giang Minh Xuyên nhạy bén nhận ra, vốn dĩ anh không cảm thấy gì, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn bị xem nhẹ như vậy, nhưng anh không thể chịu được việc em trai dùng ánh mắt suồng sã đó nhìn vợ mình.

Anh đột nhiên đứng dậy, thay đổi vị trí với Kim Tú Châu, còn vờ như vô tình chắn trước cô.

Phan Quân thấy thế, giật giật khóe miệng, nhỏ giọng nói gì đó nhưng không ai nghe thấy. Hẳn không phải là lời gì hay.

Sắc mặt Giang Minh Xuyên có chút khó coi. Kim Tú Châu cũng thấy không thoải mái, mặt cũng hơi cau lại.

Rất nhanh, mẹ nuôi Giang Minh Xuyên mang mấy bộ bát đũa ra, bà ta đưa cho Giang Minh Xuyên, bát đũa trong tay cô con dâu thì đưa cho Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu theo bản năng ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ nhìn rất thanh tú, chỉ là nhìn gần phát hiện khóe mắt cô ấy đã có nhiều nếp nhăn.

Cô ấy không nhìn Kim Tú Châu, sau khi đặt bát đũa xuống thì trở lại chỗ của mình, tiếp tục im lặng đút cơm cho con trai.

Phan Thịnh Lâm ngồi ở chủ vị khuấy động không khí, “Hiếm khi Minh Xuyên dẫn vợ con về một chuyến, thật đáng mừng, nào, chúng ta cùng nhau lấy trà thay rượu uống một chén, chúc năm mới thuận lợi, an khang.”

Kim Tú Châu không lập tức nâng chén lên mà nhìn về phía đối diện trước, thấy hai mẹ con kia chậm rì rì nâng chén lên, cô mới làm theo. Nhưng không có ai phụ họa thêm gì.

Kim Tú Châu vô cùng không nể mặt cười thành tiếng.

Đào Thiến Vân ngồi đối diện có chút bất mãn hỏi: “Cô cười cái gì?” Bà ta cảm thấy người phụ nữ này không có tí lễ phép nào.

Kim Tú Châu chớp mắt, vô tội nói: “Không có gì, chỉ có cảm giác mọi người dường như không thân.”

Cô châm chọc nhà bọn họ làm bộ làm tịch, trong thư thì viết thắm thiết như vậy, tới khi gặp mặt thì lại khác.

Chung Tuyết đang cúi đầu đút cơm cho con, ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Phan Thịnh Lâm ngồi đầu bàn nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi. Ông ta hung dữ trừng mắt với Đào Thiến Vân, sau đó gắng kiềm chế cười cười, phá vỡ bầu không khí nói: “Đúng là không thân, Minh Xuyên, mau giới thiệu chút coi.”

Tuy rằng tâm tình Giang Minh Xuyên không thể nào vui, nhưng nghe nói vậy, vẫn giới thiệu.

Anh biết tính tình mẹ nuôi và em trai, cho nên để không khí không bị tẻ ngắt bèn giới thiệu cha mẹ nuôi trước, Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ ngoan ngoãn chào hỏi. Đến phiên giới thiệu Kim Tú Châu và hai đứa trẻ, đối diện quả nhiên không có phản ứng gì.

Toàn bộ bữa cơm từ đầu đến cuối chỉ có mình cha nuôi Giang Minh Xuyên nói. Giang Minh Xuyên vốn dĩ kiệm lời, hỏi đâu anh đáp đó, mà Kim Tú Châu thì hoàn toàn dựa vào tâm trạng. Lúc vui cô đương nhiên có bản lĩnh khuấy động bầu không khí lên, lúc không vui một câu cô cũng không buồn nói.

Cho nên cô chỉ vùi đầu ăn cơm, đôi đũa hoạt động không ngừng, không chỉ gắp thịt cho mình, còn gắp cho hai đứa nhỏ, thỉnh thoảng còn gắp cho Giang Minh Xuyên.

Đào Thiến Vân ngồi đối diện không chịu được nữa, mấy đĩa thịt gần như bị cô gắp hết sạch, ăn như thể quỷ chết đói đầu thai.

Bà ta cố ý thò đũa cản lại.

Nào biết Kim Tú Châu cười hì hì nói: “Mẹ cũng thích ăn ạ? Con gắp cho mẹ.”

Rồi rất quan tâm gắp một đũa cho bà ta, sau đó cầm thìa múc hết số còn lại trên đĩa vào bát mình.

Ngoài miệng còn ngọt ngào nói, “Đúng là người thành phố giàu có, bọn con ở nông thôn chưa từng được ăn món ngon như này.”

Đào Thiến Vân nghe thấy, lửa giận trong lòng không phát ra được, âm thầm mắng một câu đồ nhà quê, đồ nghèo rớt.

Vốn dĩ bà ta thấy làn da Kim Tú Châu trắng trẻo, còn chưa dám lên tiếng, giờ nhìn điệu bộ này của cô thì cho rằng cô chỉ là một người phụ nữ ở nông thôn kiến thức hạn hẹp, được cái là có làn da tương đối trắng thôi.

Cho nên cơm nước xong bà ta mới bảo Kim Tú Châu cũng tới hỗ trợ dọn dẹp rửa bát, ngoài miệng thì ngon ngọt, “Để ba bố con họ dễ bề tâm sự, hai mẹ con chúng ta cũng tiện nói mấy chuyện riêng tư.”

Giang Minh Xuyên nghe thấy thì định đứng dậy tự mình thu dọn, lại bị Kim Tú Châu ấn xuống. Cô cười tươi như hoa đứng lên, nụ cười trên mặt cực kỳ ngọt ngào động lòng người, “Mẹ cũng quá khách khí rồi, mẹ mau ngồi xuống đi, cứ giao cả cho con, con biết làm mà.”

Rồi khách sáo một hồi đẩy người sang một bên, nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, còn nói: “Chờ con dọn xong, hai mẹ con chúng ta trò chuyện sau.”

Đào Thiến Vân vừa lòng nhìn Kim Tú Châu, cảm thấy ít ra cô còn biết điều, ừ một tiếng rồi mặc kệ, thật sự ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

Chỉ có ba bố con Giang Minh Xuyên lặng lẽ nhìn cô, cảm thấy hôm nay chắc mặt trời mọc từ hướng Tây chăng?

Kim Tú Châu chẳng hề quan tâm, vui tươi hớn hở dọn một đống bát đũa vào phòng bếp. Chung Tuyết đi theo sau cô, cuốn tay áo lên định hỗ trợ, còn bị Kim Tú Châu nhiệt tình đẩy ra ngoài. Đã rất lâu rồi cô ấy không được người ta nhiệt tình đối đãi như vậy nên bối rối đứng ở cửa bếp.

Cũng may con gái cô ấy đi đến giảm bớt sự xấu hổ này, cô bé ôm lấy chân mẹ nói: “Mẹ, con muốn đi vệ sinh.” Chung Tuyết nhẹ nhàng thở phào, bế con gái lên phòng vệ sinh trên lầu.

Khi lên lầu, con gái xòe tay nhỏ đang giữ chặt viên kẹo, nhỏ giọng nói: “Mẹ, kẹo này anh mới kia cho con, con để dành cho mẹ ăn.”

Chung Tuyết nghe vậy, hốc mắt tức thì đỏ hoe.

Một lát sau, mọi người đều ngồi trên sô pha trò chuyện câu được câu chăng, đột nhiên trong bếp truyền đến từng đợt tiếng loảng xoảng, đi kèm còn có tiếng thét của Kim Tú Châu.

Giang Minh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, chạy vội vào phòng bếp, “Tú Châu ——”

Hạ Nham cũng sốt ruột gọi: “Mẹ ——”

Chỉ có Đào Thiến Vân cảm thấy không ổn, la lên một tiếng, “Bát của tôi!”

Tất cả đều vọt tới cửa bếp nhìn vào, đã thấy mảnh vỡ la liệt khắp sàn bếp, căn bản không có chỗ đặt chân, mà Kim Tú Châu tránh ở cạnh cửa run lên bần bật.

Nhìn thấy Giang Minh Xuyên đến, cô ôm chặt anh, vùi mặt vào ngực chồng, nũng nịu nói: “Làm em sợ muốn chết, không phải em cố ý đâu, trước nay em chưa chạm vào bát đẹp như vậy, tay trơn quá, hu hu hu…”

“Là do em không tốt, nghĩ lần đầu tiên tới phải tỏ ra đảm đang, để lại ấn tượng tốt cho người nhà anh, cho nên còn cố ý lấy mấy bộ bát đĩa trong ngăn tủ ra rửa, không ngờ mấy bộ bát đĩa ấy tự dưng bị đổ xuống. Em rửa xong đặt ở đó mà lại rơi hết, làm sao bây giờ? Ba mẹ có trách em không, tại em không tốt, nếu mẹ anh không bảo em rửa bát thì tốt rồi, hu hu hu… không phải là em có ý trách mẹ anh… ”

Giang Minh Xuyên: “…”

Phó Yến Yến: “…”

Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch cho rằng mẹ thật sự sợ hãi, vội vàng dỗ dành: “Mẹ đừng khóc, mẹ không cẩn thận mới làm vỡ, bà nội vừa nhìn đã biết là người tốt, sẽ không trách mẹ.”

Đào Thiến Vân nghẹn một cục tức trong cổ họng, toàn bộ những câu chửi th* t*c nghẹt cả lại không nói được một lời, mắt nhìn chằm chằm vào đôi mẹ con này.

Hạ Nham có hơi sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Bà nội, bà sẽ không trách mẹ cháu, phải không ạ?”

“…”

Đào Thiến Vân điên cuồng mắng chửi ở trong lòng, ai là bà nội mày? Bà ta không có loại cháu nội này.

Kia là mấy bộ bát bà ta tốn hơn trăm đồng mua, tất cả đều vỡ cả rồi, vỡ sạch cả rồi, còn cả mấy bộ bát quý giá cất trong ngăn tủ, chỉ dùng khi có khách quan trọng tới, vậy mà cũng vỡ hết sạch không còn cái nào.

Hai mẹ con này tới hành hạ bà ta sao?

Hết chương 28.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Ây da, thật sự là tôi không cẩn thận trượt tay thôi.

Giang Minh Xuyên: Vợ ơi, anh sắp không diễn nổi nữa rồi.

Hạ Nham: Mẹ bị dọa sợ rồi, đau lòng quá.

Phó Yến Yến: Hóa ra còn có thể làm như vậy, kiến thức này đã được tiếp thu.

Bình Luận (0)
Comment