Đào Thiến Vân giận méo cả mặt.
Bên cạnh Phan Thịnh Lâm cũng vô cùng tức giận, ông ta không biết cô con dâu này cố ý hay thật sự không cẩn thận, nhưng hiện tại chỉ có thể nuốt xuống cơn giận này. Ông ta gắng rặn ra một nụ cười, xua tan bầu không khí nói: “Không hề gì không hề gì, năm mới bình an, cũng là dấu hiệu tốt, mau ra đây, đợi chút chúng ta tới quét tước.”
Rồi quay sang con trai thứ, “Đi quét nhà đi, chị dâu con là khách, con vẫn đứng đây không nhúc nhích, thật không biết ý tứ gì cả.”
Phan Quân mặc kệ ông ta, quay đầu nói với vợ đang bế con gái phía sau: “Không nghe thấy à? Ba bảo cô đi quét nhà.” Thái độ hết sức coi thường.
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn mảnh vỡ đầy đất, nghe thấy vậy thì cúi đầu, cô buông con gái xuống, xoay người đi lấy cây chổi.
Phan Thịnh Lâm thấy con trai thứ không nghe lời như vậy, tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Phan Quân không quan tâm bỏ đi.
Giang Minh Xuyên nhìn Chung Tuyết đang nén giận, mày nhăn lại. Không rõ sao giờ hai người đó lại trở thành như vậy?
Phan Thịnh Lâm lại gọi hai vợ chồng Giang Minh Xuyên ra trong phòng khách nói chuyện.
Giang Minh Xuyên nhẹ nhàng vỗ lưng Kim Tú Châu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
Hạ Nham cũng ở bên cạnh phụ họa, “Mẹ, con đã nói ông nội là người tốt mà, không ai trách mẹ.” Hiện giờ lại đổi sang ông nội là người tốt.
Kim Tú Châu yếu ớt gật đầu, thò mặt từ trong ngực Giang Minh Xuyên ra, dường như có hơi xấu hổ, cúi đầu ngượng ngùng cười cười.
Phan Thịnh Lâm cũng cười, “Mau tới đây ngồi, uống một ngụm trà nghỉ ngơi chút đi, con cũng thật là, về đây chơi thì là khách, nào có yêu cầu con làm mấy việc đó?”
Kim Tú Châu vui vẻ nói: “Vẫn là ba tốt ạ, lần sau không làm.”
Phan Thịnh Lâm gật đầu.
Đào Thiến Vân oán hận nhìn bóng lưng bọn họ, lại nhìn sàn bếp đầy mảnh vỡ, càng nhìn càng đau lòng.
Chung Tuyết khom lưng quét rác trong bếp, bà ta đi qua hạ giọng mắng mỏ: “Vừa rồi chị đi đâu? Định lười biếng chứ gì, nhìn mảnh vỡ đầy đất này mà xem, nhà chúng tôi sao lại cưới phải cái đồ vô dụng như chị vậy?”
Chung Tuyết nắm chặt cây chổi trong tay, hốc mắt lại đỏ bừng. Trước đây khi ba mẹ Chung Tuyết chưa xảy ra chuyện, nhà bọn họ thay nhau lấy lòng cô. Còn giờ khi nhà mẹ đẻ cô xảy ra chuyện là lập tức trở mặt, cô thật sự hối hận vì sao lúc trước mình không nghe lời ba mẹ, nhất định phải gả cho Phan Quân? Nhớ lại vừa rồi anh Minh Xuyên lo lắng bảo vệ chị dâu, trong lòng vừa đắng vừa chát.
Đào Thiến Vân phát tiết xong mới đi tới phòng khách, xị mặt ngồi xuống bên cạnh Phan Thịnh Lâm, nhìn chồng và nhà Giang Minh Xuyên vừa hỏi vừa đáp, còn con trai mình lại ngồi trong một góc chống đầu ngủ.
Trong lòng cố nén giận, nhưng lại không nhịn được mở miệng nói: “Mấy đứa về sao không báo trước? Trong nhà cũng chưa thu xếp phòng cho các con, trời cũng không còn sớm, đêm nay mấy đứa ngủ ở đâu?”
Bà ta cố kìm nén cơn giận, định bụng nói mấy lời này nhẹ nhàng một chút, nhưng lửa giận trong lòng thật sự là không áp xuống được, lời vào tai nghe như đang đuổi khách.
Câu này vừa nói ra, trong phòng khách nháy mắt yên tĩnh lại.
Kim Tú Châu lần này không nói gì, như cười như không nhìn về phía Phan Thịnh Lâm. Giang Minh Xuyên cũng im lặng nhìn về phía ông ta.
Phan Thịnh Lâm tức thì không xuống đài được, vừa rồi ông ta nói một đống lời ngóng trông bọn họ về như vậy, tất cả đều bị một câu của bà vợ đánh về nguyên hình. Ông ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Đào Thiến Vân, lạnh lùng nói: “Không có phòng thì giờ bà đi thu dọn một gian là được? Không được thì bảo Tiểu Quân về nhà nó ở đi.”
Phan Quân lập tức bất mãn, “Dựa vào đâu? Đây là nhà con.”
Đào Thiến Vân còn muốn nói thêm, Giang Minh Xuyên đột nhiên mở miệng, “Không sao đâu, mẹ ruột con có để lại cho con một căn nhà, con nhớ là giấy tờ nhà và chìa khóa ở chỗ mẹ, đêm nay con tới đó ở là được.”
Vẻ mặt Đào Thiến Vân cứng đờ.
Phan Thịnh Lâm cũng sửng sốt một chút, ông ta nhìn Giang Minh Xuyên, dường như không ngờ anh sẽ nói như vậy, sau khi định thần lại thì vội vàng nói: “Đây cũng là nhà con, nào có chuyện ra ngoài ở.”
Sau đó quát lớn Đào Thiến Vân, “Còn không mau đi dọn phòng.”
Thái độ Đào Thiến Vân lập tức trở nên mềm mỏng, “Thằng bé này, mẹ chỉ giận con về mà không báo sớm chứ đâu có đuổi con đi, giờ mẹ đi thu dọn ngay một phòng.” Nói xong vội vàng chạy lên lầu, không nhắc thêm nửa chữ về chuyện căn nhà.
Giang Minh Xuyên mím môi.
Buổi tối nằm trên giường, Giang Minh Xuyên nhẹ nhàng v**t v* ngón tay Kim Tú Châu. Trên ngón trỏ trắng nõn có một vệt đỏ, hẳn là lúc nãy bất cẩn bị thương trong bếp, anh vừa đau lòng lại vừa áy náy, “Là do anh không tốt, lần sau không về nữa.”
Trước đó anh nghĩ, dù sao cũng phải đưa Kim Tú Châu và hai đứa về thủ đô một chuyến. Nơi này không chỉ có cha mẹ nuôi của anh, còn có bạn bè của cha mẹ, anh muốn cô gặp những trưởng bối đó một lần. Chỉ không ngờ rằng, mẹ nuôi và em trai chả buồn giả vờ nữa.
Kim Tú Châu cười, “Cũng chưa bị sao mà?”
Khi cô còn làm nha hoàn, chịu khổ chịu tội cũng nhiều, dạng người gì cũng đã từng ứng phó. Đối với cô thì loại giống như mẹ con Đào Thiến Vân là loại cô không thèm để ý.
Cô nghĩ một lát nói: “Giờ anh cũng tiến bộ rồi, đã chủ động tranh thủ vì bản thân, còn muốn đòi lại căn nhà từ chỗ mẹ nuôi.”
Giang Minh Xuyên thấy hơi ngượng ngùng, “Nhưng cũng không đòi về được.”
Nếu là trước kia chắc anh sẽ nhịn, nhưng anh không muốn vợ và hai con chịu ức h**p như mình.
Kim Tú Châu nhân cơ hội thổi gió bên gối anh, dùng giọng điệu hết sức dịu dàng nói với anh: “Minh Xuyên, lúc trước em đọc những bức thư từ thủ đô gửi tới còn tưởng rằng cha mẹ nuôi anh cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay được gặp, em đột nhiên phát hiện dường như họ không như vậy.”
Giang Minh Xuyên nghe xong không nói lời nào, có lẽ trong lòng anh cũng hiểu nhưng từ trước tới nay anh không muốn thay đổi gì.
Nhưng Kim Tú Châu không như thế, tính tình cô không chịu thua thiệt được, cũng không cho phép Giang Minh Xuyên đối xử tốt bất chấp với người khác, cho nên dùng giọng càng thêm ôn nhu nói: “Anh biết không? Hôm nay em vô cùng đau lòng thay anh. Chúng ta khó khăn lắm mới từ xa trở về một lần. Lúc đến cửa, mẹ nuôi và em trai cũng không hề chào đón chúng ta, khi mở cửa, thái độ mẹ nuôi anh cũng không vui, càng đừng nói em trai anh dùng ánh mắt suồng sã đó nhìn em.”
“Không phải em muốn mách lẻo với anh, em chỉ cảm thấy, có lẽ cha mẹ nuôi anh không hề tốt như anh tưởng.”
Giang Minh Xuyên nhìn cô.
Trên mặt Kim Tú Châu lộ vẻ buồn rầu, “Anh đã kể với em, sinh thời cha mẹ anh đều là người rất lợi hại, bạn bè của họ hiện giờ cũng toàn người giỏi giang, trước đây vì sao không phải những người đó nhận anh về mà là cha mẹ nuôi anh? Anh nhìn Hạ Nham xem, chúng ta coi Hạ Nham như con ruột, thằng bé có thể cảm nhận được cho nên con thực sự thích và tin tưởng chúng ta, nhưng anh cẩn thận ngẫm lại xem lúc nhỏ cha mẹ nuôi anh có thể làm được như chúng ta không?”
“Hai người bọn họ nhận nuôi anh nhưng lại không yêu quý anh, em cũng không hiểu vì sao bọn họ lại làm vậy, chẳng lẽ muốn lấy được thứ gì từ anh?”
Giang Minh Xuyên nghĩ lại công việc năm đó của cha mẹ nuôi, khi ấy cha nuôi chỉ là một binh lính bình thường sắp giải ngũ, nhưng hiện giờ đã là Chủ nhiệm Hậu cần, mẹ nuôi cũng từ một người không có công việc thì được sắp xếp vào Liên hội Phụ Nữ, em trai giờ cũng là Phó Chủ nhiệm nhà máy…
Kim Tú Châu thở dài, đau lòng nắm lấy tay anh, “Anh và bọn họ sống cùng nhau nhiều năm, đương nhiên không nhận ra được như người ngoài cuộc như em. Em chỉ biết, hôm nay em thấy rất thương anh. Em không muốn anh cứ ngốc nghếch không thấy được họ đang ức h**p anh. Tính tình anh rất tốt, rất nhiều chuyện anh không thèm tính toán, nhưng có một số việc cần phải tính toán rõ ràng. Hiện giờ anh là chồng em, là ba của bọn trẻ, gia đình chúng ta cần anh phải làm chỗ dựa được cho cả nhà.”
Cô nhìn xuống “Em từ quê đi theo anh, không muốn bị người khác coi thường, cũng không muốn con trẻ bị người ta ức h**p.”
Giang Minh Xuyên nắm chặt tay cô.
“Em không ngăn cản anh làm người tốt, nhưng anh không thể đối tốt với tất cả mọi người. Đó không phải là lòng tốt nữa, đó là ngốc, đó là dung túng người xấu ức h**p người tốt.”
Giang Minh Xuyên không nói được câu nào, bởi vì chưa có ai nói với anh như vậy. Cha mẹ nuôi anh từ nhỏ đã dạy anh phải biết nhường nhịn, dạy anh phải làm người tốt không ngại cho đi giống cha mẹ ruột anh, những trưởng bối đó cũng kể cho anh biết cha mẹ ruột của anh hoàn mỹ dũng cảm đại nghĩa đến mức nào.
Không ai nói thấy thương anh, cũng không ai nói không thể đối xử tốt với tất cả mọi người…
Kim Tú Châu có phần mệt mỏi nói: “Ngủ đi, em cũng muốn về nhà sớm một chút.”
Giang Minh Xuyên nhìn cô nhắm mắt lại bèn duỗi tay kéo chăn cho cô, lại nhìn hai đứa nằm bên trong, bốn người nhà họ chen chúc trên một chiếc giường, cái chăn còn ẩm, mơ hồ ngửi được mùi mốc.
Từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng là thế. Trí nhớ anh tốt, anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp mẹ nuôi bà ấy đối xử rất tốt với anh. Sau đó mẹ nuôi sinh em trai, công việc của cha nuôi cũng ổn định, thái độ của bà ấy đối với anh cũng thay đổi, nhưng lại luôn tỏ ra rất thích anh trước mặt người ngoài.
Mấy năm đó anh bị chuyện cha mẹ cùng qua đời k*ch th*ch, nên không muốn nói chuyện. Sau đó có một lần bị bà nội đánh tàn nhẫn thì mới phẫn nộ hét lên, nhưng sau đó anh cũng không nói nhiều lắm.
Nghĩ đến cuộc sống trước kia, kỳ thật anh cũng không biết thế nào là khổ, bởi vì từ nhỏ đã sống như vậy rồi. Nhưng giờ Kim Tú Châu nói thương anh.
Anh lại thấy có chút khó chịu.
Trong đầu Giang Minh Xuyên nghĩ tới rất nhiều chuyện, mãi đến sau nửa đêm mới ngủ.
Buổi sáng khi thức dậy, anh đột nhiên nói với Kim Tú Châu: “Hôm nay anh dẫn mấy mẹ con tới thăm nhà ông cụ Chương.”
Kim Tú Châu ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Minh Xuyên tròng tay áo vào cho Hạ Nham, giải thích: “Ông cụ Chương có quen biết với bà ngoại anh, con trai út của ông ấy và ba anh cùng hy sinh trong một chiến dịch.”
Kim Tú Châu gật đầu.
Mặc xong quần áo, rồi ăn qua loa vài món ăn vặt, một nhà bốn người xách theo bánh kẹo điểm tâm đi xuống lầu, Phan Thịnh Lâm và Đào Thiến Vân ngồi trên sô pha, bên cạnh là hai đứa cháu, trong phòng bếp thoáng thấy bóng dáng bận rộn của Chung Tuyết.
Giang Minh Xuyên nhíu mày nhìn lướt qua, sau đó nói với hai người họ: “Chúng con đi ra ngoài có việc, buổi tối sẽ về.”
Phan Thịnh Lâm bảo: “Ăn cơm sáng đã rồi hẵng ra ngoài.”
Đào Thiến Vân không lên tiếng.
Giang Minh Xuyên lắc đầu, có điều khi ra tới cửa, đột nhiên lấy hết dũng khí quay đầu lại nói một câu, “Con nhớ trước kia mọi người không như vậy với Chung Tuyết.” Khi nói lời này ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Phan Thịnh Lâm.
Vẻ mặt Phan Thịnh Lâm cứng đờ.
Chỉ có Đào Thiến Vân nhíu chặt mày, chờ người đi rồi mới tức giận hỏi: “Nó có ý gì? Càng ngày càng không coi chúng ta ra gì có phải không? Còn quản chuyện của chúng ta nữa.”
Phan Thịnh Lâm luôn cảm thấy lần này Giang Minh Xuyên trở về dường như có gì đó khang khác. Lại nghe được lời này, tức giận quay đầu mắng, “Bà là cái loại không đầu óc, bà đắc tội nó thì có gì hay? Nó cũng chỉ về mấy ngày thôi, bà không thể nhịn đi một tí sao? Nếu ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, thì đều do bà làm hại.”
Đào Thiến Vân bất mãn, “Vì sao muốn tôi nhịn, tốt xấu gì tôi cũng là mẹ nó, ông không thấy con vợ nó đập hết tất cả bát đĩa trong nhà sao? Tất cả đều do ông nuông chiều thôi, ông vẫn nhớ mãi không quên mẹ ruột nó…”
Lời nói còn chưa nói hết, Phan Thịnh Lâm giơ tay vung một cái tát “Chát ——”, Đào Thiến Vân bị đánh đến mức ngây người, bàng hoàng nhìn ông ta.
Ánh mắt Phan Thịnh Lâm làm người đối diện sợ hãi, “Bà lặp lại lần nữa thử xem? Nếu bà đã sống quá đủ những ngày lành rồi thì bà về nông thôn đi, tôi có thể mang bà ra đây, cũng có thể đuổi bà về đó.”
Đào Thiến Vân sợ tới mức im re.
Phan Thịnh Lâm nhìn cũng không buồn nhìn bà ta, xoay người đi lên thư phòng trên lầu.
Bên cạnh cậu bé bị chị gái bịt kín miệng, cậu bé trề môi muốn khóc. Vừa rồi ông nội đáng sợ quá. Cô bé nhìn bà nội, rồi dẫn em trai lén đi vào bếp. Chỉ còn lại Đào Thiến Vân che lại gương mặt sưng húp khóc hu hu.
Trong phòng bếp, đôi mắt Chung Tuyết cũng đỏ bừng, vừa rồi cô nghe được lời Giang Minh Xuyên nói, trong nhà này, chỉ có anh Minh Xuyên là người tốt.
——
Lúc ra cửa, Kim Tú Châu không nhịn được hỏi Giang Minh Xuyên, “Chung Tuyết có chuyện gì vậy?”
Cô còn nhớ Phương Mẫn đã nói với cô, dường như Giang Minh Xuyên và vợ của em trai anh đã từng có hôn ước.
Giang Minh Xuyên không biết nói như thế nào, “Trước kia cha mẹ nuôi và em trai đối xử rất tốt với Chung Tuyết, trong nhà có gì tốt đều để cho cô ấy. Cha mẹ cô ấy cũng là người rất giỏi giang, mẹ cô ấy quen biết mẹ anh, hai người trước kia còn nói đùa rằng sau này gả con cho nhau, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi, anh cũng không rõ. Bởi vì cha mẹ anh mất sớm nên khi còn nhỏ cha mẹ cô ấy thường xuyên dẫn cô ấy tới nhà tìm anh chơi, nhưng tính tình anh tẻ nhạt, cô ấy không thích chơi với anh, lại thích chơi cùng em trai hơn.”
Phan Quân cưới Chung Tuyết xem như trèo cao. Hồi đó hình như cha mẹ cô ấy còn lấy hôn ước ngày xưa ra ngăn cản, nhưng khi đó anh đang ở bộ đội. Em trai viết thư cho anh, anh hồi âm rằng không phản đối, sau nữa hai người họ kết hôn.
Thế nhưng bây giờ…
Trong lòng Giang Minh Xuyên chùng xuống, hoài nghi có phải nhà Chung Tuyết đã xảy ra chuyện không, nếu không sao lại ức h**p người ta như vậy.
Kim Tú Châu cũng nghĩ đến điểm này, vội nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, “Nói như vậy hẳn là nhà cô ấy đã xảy ra chuyện gì, ôi, người đi trà lạnh, bọn họ máu lạnh đến mức đối xử với Chung Tuyết như thế, mà với anh cũng không khác bao nhiêu, đúng là một nhà bạc bẽo.”
Giang Minh Xuyên trầm mặc.
Kim Tú Châu biết điểm dừng, không hề nói thêm gì nữa. Cô có nói nhiều đi chăng nữa cũng không bằng Giang Minh Xuyên tự mình có thể nghĩ thông suốt.
Chuyện của đàn ông xưa nay cô không thích nhúng tay vào, làm tốt thì không sao, nếu có gì không tốt thì chả phải đổ lên đầu cô sao. Trong lịch sử những yêu cơ hại nước hại dân đó, nào có ai không phải gánh tội thay người đàn ông của họ?
Chuyện phát tiết tối hôm qua, cũng chỉ do tính tình có thù tất báo mới vậy, không thể chịu được chuyện người khác coi thường lại ức h**p mình. Cô vất vả từ xa tới đây một chuyến, đâu phải để người ta xem thường.
Giang Minh Xuyên dẫn ba mẹ con Kim Tú Châu tới nhà ông cụ Chương.
Ông cụ Chương không ở gần đây mà ở trong đại viện sau một con đường, trước cổng canh gác càng thêm nghiêm ngặt.
Giang Minh Xuyên bước lên chào hỏi, cuối cùng Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ cũng phải đăng ký. Lính gác không cần chạy đi thông báo, gọi thẳng điện thoại vào trong.
Một lát sau, Kim Tú Châu nhìn thấy một ông cụ chống gậy bước nhanh tới, đi theo bên cạnh còn có hai người đàn ông trung niên. Nhìn thấy mấy người họ, vẻ mặt ông cụ vô cùng kích động, tình cảm bộc lộ chân thật khác biệt rõ ràng với diễn xuất của Phan Thịnh Lâm, ngay cả Hạ Nham cũng còn nhận ra, lén tiến sát đến bên tai em gái nói: “Anh thích họ, nếu đó là ông nội mới thì tốt rồi.”
Phó Yến Yến nhắc nhở cậu, “Chờ lát nữa thì gọi là cụ, đừng có gọi sai.”
“Ừ.”
Ông cụ Chương đến gần thì buông cả gậy chống xuống, hai tay vỗ mạnh lên bả vai Giang Minh Xuyên, “Tốt lắm tốt lắm, còn biết đến thăm ông già này, ông còn tưởng rằng cả đời này cháu không trở lại đấy, kết hôn rồi có khác.”
Nói xong bèn hài lòng nhìn về phía Kim Tú Châu, “Không tồi không tồi, con bé này nhìn trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là biết có phúc khí.”
Nụ cười trên mặt Kim Tú Châu trong nháy mắt cứng đờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn chào một tiếng, “Ông mạnh khỏe ạ.”
“Khỏe khỏe, khỏe cả, đây là hai đứa nhỏ hả, vừa nhìn đã biết thông minh.”
Sau đó quay đầu tìm con trai, “Bao lì xì đâu? Mau mang mấy bao lì xì ra đây.”
Kim Tú Châu lại bảo hai đứa chào hỏi.
Hai con trai ông cụ dở khóc dở cười, mới vừa biết tin đã chạy vội ra đây, nào nhớ ra phải mang bao lì xì gì? “Ở nhà ạ, về là lấy ra luôn ạ, mau về nhà trước, bên ngoài trời lạnh.”
“Đúng đúng đúng, về nhà trước.”
Ông cụ Chương kéo tay Giang Minh Xuyên không buông, lại nhìn kỹ anh, dường như nhìn thấy bóng dáng người khác qua anh, đôi mắt ươn ướt nói: “Cháu thật giống ba cháu, ba cháu khi còn trẻ cũng cao như cháu vậy, có điều nhanh nhạy hơn cháu nhiều, cũng rất biết suy tính…”
Giang Minh Xuyên cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi của ông cụ. Anh lặng lẽ nghe, trước kia mỗi lần nghe mấy lời này anh đều thấy rất tự ti, luôn cảm thấy mình làm cha mẹ mất mặt, phụ lại kỳ vọng của họ, cũng phụ lại kỳ vọng của những trưởng bối này, cho nên có chịu ức h**p anh cũng không dám kể cho ai. Anh sợ nếu nói ra là đã chứng thực bản thân mình thật vô dụng.
Nhưng một năm này, Kim Tú Châu luôn khen anh trước mặt bọn trẻ, công nhận anh, dần dần làm anh cảm thấy mình dường như cũng không kém như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động tới cửa chúc Tết.
Kim Tú Châu đi theo bên cạnh, có lẽ sợ cô thấy lẻ loi nên hai người đàn ông trung niên nói chuyện với cô, “Về khi nào vậy?”
“Tầm sáu bảy giờ tối qua ạ.”
“Lần đầu tiên tới đây đã quen chưa? Phương Bắc có lẽ là lạnh hơn chút, không khí cũng tương đối khô.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Không sao ạ, có thể thích ứng, chỗ chúng cháu cũng lạnh, còn ẩm ướt.”
“Vậy là tốt rồi, ông cụ nghe nói Minh Xuyên kết hôn, vẫn luôn muốn gặp các cháu, không ngờ Tết năm nay mấy đứa lại về.”
“Minh Xuyên cũng mong muốn như vậy, nói là muốn dẫn chúng cháu về nhận trưởng bối.”
“Tốt lắm, hiểu chuyện hơn rồi.”
Kim Tú Châu cười.
Chẳng bao lâu đã tới nhà ông cụ, cũng là một căn nhà hai tầng nhưng rất rộng rãi, ở cửa còn có một khoảng sân, bên trong có cây, có cả xích đu, còn có một lu nước lớn, trên mặt nước thưa thớt hoa sen đã tàn.
“Mau vào nhà đi.”
Mấy người vừa tới cửa, đã có hai người phụ nữ trung niên mỉm cười ra đón, hẳn là đã nghe được tiếng nói chuyện.
Bác cả Chương giới thiệu với Kim Tú Châu, “Cháu gọi là bác gái cả, bác gái hai là được.”
Kim Tú Châu chào hỏi, ở cửa phòng bếp cũng có một người phụ nữ, nhìn tuổi có hơi lớn hơn một chút, bác ấy đang cười thẹn thùng.
Bác cả Chương nói, “Đây là họ hàng nhà chúng ta, ngày thường chăm lo ăn uống cho ông cụ, cháu gọi là cô là được.”
“Cô năm mới cát tường ạ.”
Người phụ nữ ngượng ngùng xua tay, sau đó che miệng cười.
Bác hai Chương chủ động đi lấy chén châm trà, hai bác gái kéo tay Kim Tú Châu nói chuyện, “Năm nay bọn trẻ nhà bác còn chưa về, bằng không cũng gặp được các cháu.”
Kim Tú Châu cười, “Về sau còn nhiều cơ hội ạ.”
“Đúng đúng đúng, sau này thường xuyên tới chơi nhé, ngày nào ông cụ cũng nhắc tới các cháu đấy.”
Bác hai Chương đặt mấy chén trà lên trên bàn, mời bọn họ uống, sau đó lấy từ trong túi ra ba bao lì xì thật dày, ngay cả Kim Tú Châu cũng có phần.
Kim Tú Châu vốn đang định vờ vịt chối từ một chút, đã bị hai bác gái nhét thẳng vào trong túi, “Cầm đi, người một nhà đừng khách sáo làm gì.”
Ông cụ dường như đặc biệt vui mừng, lớn tiếng nói với con trai: “Mau đi gọi mấy đứa Tiểu Triệu trưa nay sang nhà chúng ta ăn cơm, bảo chúng Minh Xuyên về rồi.”
Bác cả Chương khó xử, “Hôm nay mùng một đầu năm, nhà người ta đi chúc Tết cả rồi, mấy hôm nữa lại gọi ạ.” Đột nhiên gọi người ta tới, mấy tiểu bối đó nhất định sẽ bất mãn.
Ông cụ hừ một tiếng.
Nghe chuyện ăn cơm, bác gái cả theo bản năng hỏi Kim Tú Châu một câu, “Buổi sáng đã ăn gì chưa?”
Bọn họ lớn tuổi, thức dậy sớm hơn bình thường, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, giờ cũng còn hơi sớm.
Kim Tú Châu không trả lời, do dự nhìn về phía Giang Minh Xuyên.
Vẻ mặt Giang Minh Xuyên có chút xấu hổ, vốn dĩ định dẫn mấy mẹ con Kim Tú Châu ra ngoài ăn, sau đó mới nhớ ra mùng một đầu năm tiệm cơm quốc doanh không mở cửa, nhưng đã ra khỏi nhà rồi, cũng không tiện quay lại, nên tới thẳng đây.
Tuy rằng còn chưa nói gì nhưng người ở đây đều không ngốc, vừa nhìn đã biết có vấn đề, bác gái cả vỗ vào tay Kim Tú Châu, biết ý không hỏi nhiều mà nói: “Bác bảo cô út nấu cho mấy đứa bát mì ăn.”
Kim Tú Châu vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, không đói ạ, tối hôm qua chúng cháu ăn rất nhiều.” Nói như thể đúng thế thật.
Bác gái cả không đáp lời, cười cười bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bác gái hai giữ chặt tay Kim Tú Châu kéo tới sô pha.
Ngồi trên sô pha là ông cụ và hai đứa nhỏ. Giang Minh Xuyên ngồi ghế bên kia, thấy hai người qua đây, bác cả Chương và bác hai Chương đứng dậy ngồi vào ghế nhỏ bên cạnh.
Ông cụ Chương cũng nghe thấy, sắc mặt có chút khó coi, ông không hỏi Giang Minh Xuyên, mà hỏi hai nhóc, “Sao vậy, ở nhà không có cơm ăn hả?”
Hạ Nham nhìn em gái.
Phó Yến Yến ngoan ngoãn nói: “Không biết ạ, dù sao đêm qua ba mẹ không vui.”
Giang Minh Xuyên có chút kinh ngạc nhìn về phía con gái, không ngờ cô bé sẽ nói như vậy.
Ông cụ Chương nhíu mày nhưng không nổi giận, mà còn dùng giọng điệu dỗ trẻ con nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao không vui thế?”
Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn ông cụ, bình tĩnh nói: “Bởi vì ông bà không thích nhà chúng cháu. Tuy rằng ông đang cười, nhưng ông giả vờ quá dở, còn bà thì không thèm giả vờ. Khi nhà chúng cháu tới cũng chẳng được tiếp đón. Chú kia thì dùng giọng điệu kỳ quái nói chuyện. Ăn cơm xong bà còn bắt mẹ cháu rửa bát, buổi tối thì nói trong nhà không có phòng cho nhà chúng cháu ngủ. Nhưng lúc ba nói sẽ dẫn chúng cháu tới biệt thự ngủ, bảo bà đưa chìa khóa với giấy tờ nhà cho ba, bà mới bảo là hiểu lầm thôi, có phòng cho nhà chúng cháu ở.”
Cô bé vừa nói vừa nghịch viên kẹo trong tay, kẹo này hai bà cho cô bé khi vào cửa.
Không khí trong phòng khách trong nháy mắt ngưng lại.
Ông cụ Chương không ngờ rằng bé gái vẫn luôn yên lặng lại nói chuyện có nề nếp, trật tự rõ ràng, không nhịn được nhìn thêm vài lần, ông cụ lại hỏi một câu, “Biệt thự nào?”
Cô bé tiếp tục nói: “Là mẹ ruột của ba để lại cho ba ạ. Ba kể khi còn nhỏ bị chú kia tìm thấy giấy tờ nhà, khóc lóc đòi lấy, bà nhìn thấy mới cầm đi, sau đó ba đòi lại, nhưng bà không trả cho ba.”
Mấy câu này, lời ngắn ý dài… cũng coi như đã hiểu.
Ông cụ Chương nhìn về phía Giang Minh Xuyên, “Việc này sao trước nay cháu không báo với chúng ta?”
Con gái nói quá nhiều, Giang Minh Xuyên cũng chưa biết trả lời như thế nào, Phó Yến Yến trả lời luôn giúp anh, “Bởi vì bà không cho ba nói ạ. Tối hôm qua mẹ mắng ba một trận, cho nên hôm nay ba mới tới tìm mọi người ạ.”
Kim Tú Châu: “…”
Giang Minh Xuyên: “…”
Ông cụ Chương dừng một chút, vốn dĩ đang rất giận, nghe xong, cạn lời nhìn Giang Minh Xuyên, “Đã lớn bằng ngần này rồi, thế nhưng còn không thông suốt bằng đứa trẻ con, cũng may còn không ngu, còn biết tới tìm chúng ta.”
Nhưng nghĩ một hồi vẫn không thể không nổi giận, “Nếu không phải vợ cháu mắng cho, cháu sẽ từ bỏ căn nhà đó chăng? Mặc kệ ân tình của cha mẹ nuôi với cháu lớn bao nhiêu, căn nhà đó cha mẹ để lại cho cháu, là của cháu, không ai có thể cướp đi!”
Nói xong ông dộng mạnh cây gậy xuống đất mấy lần, tiếng động đinh tai nhức óc, “Tựa như quốc gia chúng ta, mỗi một mảnh lãnh thổ đều không thể mất, ai tới cướp, chúng ta sẽ đánh kẻ đó! Những tinh thần chiến sĩ đó cháu quên cả rồi à? Không có tinh thần này chống đỡ, liệu chúng ta có thể an ổn như hiện tại không?”
Giang Minh Xuyên mím môi.
Ông cụ lớn tiếng hỏi anh, “Có nghe chưa?”
Giang Minh Xuyên vội vàng nói: “Nghe rồi ạ.”
Ông cụ nhìn anh lại có chút đau lòng, “Tâm địa tốt là đúng đắn, nhưng không thể yếu đuối dễ bị ức h**p. Ông già này hôm nay sẽ dạy cháu, thứ thuộc về mình nhất định phải đoạt lại, ai dám nói gì cháu cứ kệ cho bọn họ nói, sợ gì, cháu xem mấy nước quỷ Tây dương đó, làm gì có ai nói lời hay về chúng ta? Chờ sau khi quốc gia chúng ta phát triển lên, tự nhiên sẽ có người khen chúng ta.”
“Làm người cũng giống vậy, phải mạnh mẽ, phải quyết đoán, để không gì chặn được.”
Giang Minh Xuyên lần đầu tiên nghe được những lời này.
Bác cả Chương sợ lời ông cụ quá dọa người, khó khăn lắm nhà Minh Xuyên mới tới được một chuyến, lại khiến người ta chạy mất, “Minh Xuyên có thể tới tìm chúng ta là trong lòng thằng bé cũng đã hiểu rõ, là chuyện tốt, mấy hôm nữa con đi tìm Phan Thịnh Lâm tâm sự một chút.”
Ông cụ tính tình cố chấp, “Tâm sự cái gì? Để tự nó đi, việc nhỏ như thế này còn không giải quyết được, về sau làm thế nào mà dẫn binh?”
Nói xong giơ tay chỉ vào hai đứa con trai, “Chỉ tại hai đứa bay chiều hư, Gia Minh Gia Thắng cũng thế, làm chuyện gì cũng lề mề chậm chạp, chẳng có tí tinh thần nào. Khi Minh Xuyên còn nhỏ ta nói phải cướp về nuôi, hai đứa bay còn nói người ta đã nhận nuôi, tới cướp thì người khác sẽ đồn đại không hay. Hai đứa bay xem thằng bé được nuôi, được dạy dỗ thành cái dạng gì? Nó một mình chạy xuống phía Nam, tới nhà mình cũng không dám về. Nếu là ta khi còn trẻ, thật muốn đánh cho hai đứa bay một trận.”
Bác cả Chương nghe xong trong lòng áy náy, việc này quả thật là ông xử lý không ổn thỏa.
Giang Minh Xuyên ổn định tâm trạng, kiên định nói: “Không cần đâu ạ, để cháu tự đi.”
Ông cụ lúc này mới vừa lòng nhìn anh, “Hôm nay lấy về ngay cho ta, bằng không đừng tới gặp ta, bực mình.”
Giang Minh Xuyên dở khóc dở cười.
Tâm trạng ông cụ lại tốt lên, còn xoa đầu cô bé bên cạnh, “Con bé này khá lắm, thông minh nhanh nhẹn, sau này xứng với nhóc tư nhà chúng ta.”
Phó Yến Yến: “…”
Hạ Nham chỉ nghe nửa câu đầu, nghe thấy ông cụ khen em gái thông minh, còn vui hơn mình được khen, “Em gái thông minh lắm ạ, em ấy còn chưa đi học đã biết được rất nhiều chữ, em ấy là người thông minh nhất nhà chúng cháu.”
Ông cụ ha ha cười thành tiếng, “Tốt lắm, nhóc tư nhà chúng ta cũng thông minh.”
Phó Yến Yến không cần suy nghĩ đã nói: “Sau này lớn lên cháu không kết hôn, cháu muốn góp công xây dựng tổ quốc.”
Ông cụ càng thích, “Có chí khí, vậy không kết hôn, quốc gia chúng ta còn có rất nhiều sự nghiệp chưa hoàn thành, trông chờ vào thế hệ này của các cháu.”