Lúc nhà Kim Tú Châu về đã hơn bốn giờ chiều. Khi đi mang theo hai hộp kẹo và điểm tâm, lúc về lại mang theo mấy túi quà tặng, cộng thêm mấy bao lì xì thật dày.
Hai đứa nhỏ rất ngoan, trên đường đều đưa tiền cho mẹ. Ngày thường mẹ cho hai anh em tiền tiêu vặt mua kẹo ăn thì được, nhưng tiền nhiều như vậy hai nhóc không dám giữ.
Kim Tú Châu nhận lấy, “Được rồi, mẹ giữ cho hai đứa, chờ các con trưởng thành sẽ đưa lại cho các con.”
Phó Yến Yến nghe vậy quay sang nhìn Kim Tú Châu, đời trước mẹ cũng nói như vậy, nhưng nào có làm. Lần này không biết có giống thế không.
Chỉ có Hạ Nham ngốc nghếch bảo: “Con không cần, để cho mẹ mua quần áo mặc.”
Kim Tú Châu vừa nghe, gương mặt lập tức tươi cười, khen một câu, “Con trai mẹ thật ngoan.”
Hạ Nham cười ha ha.
Giang Minh Xuyên và Phó Yến Yến cùng nhìn sang, trong lòng thầm mắng một câu vua nịnh hót.
Về đến nhà, trời đã sập tối, khi đẩy cửa ra, thấy một nhà sáu người kia đang ăn cơm, trên bàn không có bát, đang dùng mấy cái nồi lớn lớn bé bé.
Thấy bọn họ về, sắc mặt Đào Thiến Vân đã khó coi, sau đó quay đầu tiếp tục ăn cơm, Phan Quân thì đầu cũng chẳng ngẩng.
Chung Tuyết thì ngẩng đầu nhìn, nhưng rất nhanh đã cúi xuống đút cơm cho con, chỉ có Phan Thịnh Lâm cười khách sáo, “Đã về rồi à? Mau tới đây ăn cơm.”
Giang Minh Xuyên nhìn ông ta, im lặng một lúc, rồi gật đầu, sau đó đưa đồ cầm trong tay cho Kim Tú Châu, “Em mang đồ lên lầu trước đi, anh có chút chuyện muốn nói với cha mẹ.”
Anh nghĩ nếu Kim Tú Châu ở lại dưới lầu, có lẽ cô lại phải chịu xem thường.
Kim Tú Châu nhìn về phía anh, lại nhìn mấy người ngồi quanh bàn, không nói thêm gì, cầm đồ lên lầu. Hai đứa nhỏ suy nghĩ, cũng quyết định đi theo mẹ.
Kim Tú Châu vừa đi, Đào Thiến Vân bèn châm chọc nói: “Có đồ gì tốt, còn phải mang giấu? Sợ chúng tôi trộm mất sao.”
Giang Minh Xuyên rất muốn phản bác lại một câu, nhưng vốn từ anh kém, nếu có Kim Tú Châu cô sẽ đối đáp lại, anh mím môi, cuối cùng vẫn làm như không nghe thấy.
Phan Thịnh Lâm trừng mắt nhìn bà ta, sau đó bảo Giang Minh Xuyên ngồi xuống cùng ăn.
Chung Tuyết tự giác đứng dậy, tính vào phòng bếp lấy cho Giang Minh Xuyên đôi đũa, Giang Minh Xuyên nói với cô: “Không cần lấy đâu, anh không đói.”
Anh kéo ghế ngồi đối diện Phan Quân.
Chung Tuyết do dự, Phan Quân cười lạnh một tiếng, “Anh ấy nói không cần, cô còn đứng bất động làm gì? Đi hay không đi?”
Chung Tuyết gục đầu xuống, lại ngồi xuống.
Giang Minh Xuyên nhíu mày nhìn anh ta.
Phan Thịnh Lâm lạnh lùng nhìn con trai thứ, sau đó nói với Giang Minh Xuyên: “Mấy hôm nay vợ chồng nó cãi nhau, không cần xen vào.”
Giang Minh Xuyên cắn chặt môi, Phan Quân dường như nhận thấy ánh mắt anh, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn về phía anh, “Sao nào? Khó chịu? Tôi nói chuyện với vợ tôi anh cũng muốn quản?”
Hôm nay lúc về Giang Minh Xuyên còn cố ý hỏi bác cả Chương về chuyện cha mẹ Chung Tuyết, thế mới biết năm kia cha mẹ cô bị người ta báo cáo tác phong bất chính, cả hai vợ chồng đều bị giáng chức điều xuống nông thôn.
Anh không hiểu nổi, cô chú đều là người cực kỳ chính trực trong sạch, sao lại có chuyện tác phong bất chính được.
Nhưng bác cả Chương nói, quả thực lục soát ra chứng cứ nhận hối lộ trong nhà hai vợ chồng họ.
Từ nhỏ tính tình Chung Tuyết kiêu ngạo, có thể nén giận chịu đựng như vậy, e là cũng muốn cầu xin cha nuôi giúp cha mẹ cô.
Nhưng hiện giờ Giang Minh Xuyên không biết diễn tả sao, trong tiềm thức anh không thể nào hiểu được việc khi nhà thông gia, nhà mẹ vợ gặp khó khăn thì lập tức trở mặt không chịu đứng ra giúp đỡ họ.
Đây cũng là nguyên nhân Giang Minh Xuyên phải cân nhắc cẩn thận. Tối hôm qua anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến những gì mình trải qua từ nhỏ đến lớn, cũng nghĩ đến Chung Tuyết. Cô ấy lớn lên trong sự bảo bọc, khi còn nhỏ mỗi lần tới nhà họ Phan, cha mẹ nuôi đều hận không thể nâng niu cô trong lòng bàn tay, Phan Quân thì dùng mọi cách khiến cô ấy vui vẻ, chuyện gì cũng đều nghe theo cô ấy. Tuy rằng anh và Chung Tuyết rất ít nói chuyện, nhưng trong lòng Giang Minh Xuyên vẫn luôn coi cô ấy là em gái, mà Chung Tuyết cũng rất tôn trọng anh.
Tình cảm của cả nhà họ với Chung Tuyết cũng được mấy chục năm, bảo thay đổi là thay đổi ngay, vậy còn anh thì sao?
Nếu có một ngày anh không còn giá trị lợi dụng, có phải cũng bị như thế không? Trong lòng Giang Minh Xuyên lạnh lẽo, bởi vì anh cảm thấy mình không phải là ngoại lệ.
Giang Minh Xuyên đã ra quyết định trong đầu, anh cũng không biết quanh co lòng vòng, cuối cùng lựa chọn nói thẳng ý định, anh nói: “Mẹ, con muốn nhận lại giấy tờ nhà, căn nhà đó là mẹ con để lại trước khi lâm chung, trước kia mẹ nói con còn nhỏ tuổi nên giữ giúp con, hiện tại con đã thành gia lập nghiệp, giấy tờ nhà và chìa khóa có thể trả lại cho con không?”
Vẻ mặt Đào Thiến Vân cứng đờ, không ngờ là Giang Minh Xuyên sẽ hỏi thẳng bà ta như vậy.
Bà ta dừng lại một chút, sau đó làm bộ như không hiểu, nghi hoặc nhìn về phía anh, “Giấy tờ nhà gì, chìa khóa nào? Mẹ giữ đồ của con khi nào? Thằng bé này nhớ lầm rồi.”
Giang Minh Xuyên im lặng nhìn bà ta, nghe được câu trả lời này, trong lòng anh càng thêm lạnh lẽo. Anh vốn không ngờ bà ta lại nói như vậy, anh chỉ nghĩ nhiều nhất bà ta sẽ lần lữa không đưa.
Anh nhìn về phía Phan Thịnh Lâm ngồi ở đầu bàn, Phan Thịnh Lâm không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ nhíu mày nhìn về phía Đào Thiến Vân, “Bà thật sự cầm giấy tờ nhà của con trai sao? Còn không mau tìm trả cho nó.”
Đào Thiến Vân không biết nghĩ gì, vô cùng tự tin nói: “Không có, tôi đâu có cầm của nó cái gì?”
Sau đó dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Giang Minh Xuyên, “Anh nói rõ ràng đi xem nào, khi nào thì tôi lấy đồ của anh? Anh ấy mà, cưới vợ rồi quên mẹ có phải không? Ăn của tôi uống của tôi, còn đòi nhà cửa gì của tôi, tôi nào có nhà cửa nào cho anh, nuôi ong tay áo cũng không đến mức tệ hại giống anh…”
“Được rồi.”
Phan Thịnh Lâm ngăn cản bà ta nói tiếp, sau đó lại quay sang khuyên Giang Minh Xuyên, “Có phải con nhớ lầm không, mẹ con lòng dạ có hơi hẹp hòi một tí, nhưng cũng không đến mức lấy đồ của con.”
Giang Minh Xuyên chỉ lẳng lặng nhìn hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ trước mặt anh, Đào Thiến Vân đối với anh như vậy, anh còn có thể hiểu được, nhưng giờ khắc này, anh thực sự cảm nhận được cha nuôi cũng chưa từng thật tình với mình.
Phan Quân ngồi đối diện nhìn anh như cười như không, dường như rất vui vẻ khi thấy anh một thân một mình chống đỡ họ.
Đúng lúc này, Kim Tú Châu dẫn theo hai con từ trên lầu đi xuống, có lẽ đã nghe được đoạn đối thoại này, vẻ mặt có hơi lo lắng. Giang Minh Xuyên thấy cô, trong lòng đột nhiên mềm mại.
Anh nắm chặt nắm tay, khi Kim Tú Châu đến gần mới nói: “Vậy hẳn là tự con không cẩn thận đánh mất rồi. Không sao cả, căn nhà đó là bà ngoại để lại cho mẹ con, nếu không tìm thấy giấy tờ nhà cũng có thể tới đồn công an làm lại. Năm đó mẹ con quyên toàn bộ tài sản trong nhà cho quốc gia, chỉ giữ lại mỗi căn nhà đó ghi lại dưới danh nghĩa của con, đồn công an hẳn là có ghi chép lại, vĩnh viễn sẽ không thu hồi.”
Nghe tới đây, sắc mặt Đào Thiến Vân biến đổi không ngừng, không khỏi nhìn về phía chồng. Vẻ mặt Phan Thịnh Lâm cũng trở nên nghiêm túc.
Kim Tú Châu đi đến phía sau Giang Minh Xuyên đứng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Phó Yến Yến cũng kéo Hạ Nham đứng sau ba. Hạ Nham không hiểu gì, chỉ cảm thấy không khí trên bàn cơm có hơi là lạ, cậu thấy em gái như nín thở, cũng theo bản năng hít thật sâu vào một hơi.
Giang Minh Xuyên nhận thấy sức nặng trên vai, trong lòng càng thêm kiên định.
Phan Thịnh Lâm cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Giang Minh Xuyên, ánh mắt không có nửa ý cười.
Đào Thiến Vân không hiểu chồng có ý gì, bà ta nghe thấy ba chữ “đồn công an” này thì có hơi sợ hãi, nhưng cũng sợ Giang Minh Xuyên chỉ dọa mình. Lại nghĩ đến căn nhà lớn kia, không nhịn được nói: “Thằng bé này, sao mà sau khi kết hôn lại hoàn toàn thay đổi rồi? Cái gì cũng phải tính toán, cứ cho là căn nhà đó ở trong tay mẹ đi, chẳng lẽ mẹ lại còn đi hại anh…”
Lời nói còn chưa nói hết, đã nghe thấy Phan Thịnh Lâm lớn tiếng trách cứ, “Rốt cuộc là bà cầm hay không cầm? Cầm thì còn không mau đi tìm cho thằng bé. Bà tham của nó làm cái gì, tôi không cho bà ăn hay là không cho bà uống? Thằng bé được chúng ta nhận nuôi, đồ của nó không phải của chúng ta”. Tông giọng câu sau cao hơn câu trước.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Minh Xuyên trắng nhợt.
Đào Thiến Vân cũng hoảng sợ, không rõ cuối cùng ông chồng có ý gì, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi không nhớ rõ, tôi… Tôi lên phòng tìm xem…”
Phan Thịnh Lâm nghiêm mặt lại, Đào Thiến Vân sợ tới mức đứng bật dậy cuống quýt chạy lên phòng.
Phan Thịnh Lâm thấy Đào Thiến Vân lòi đuôi nhanh như vậy, tức giận đến mức ngực phập phồng. Ông ta cố nén lửa giận trong lòng, còn nói với Giang Minh Xuyên: “Mẹ con trước giờ không có đầu óc, nếu thật là cầm của con cũng đừng so đo với bà ấy, có lẽ là bà ấy thật sự đã quên.”
Giang Minh Xuyên lần này không im lặng nữa mà lại nói: “Bà ấy quên, chẳng lẽ ông cũng quên sao? Ông là quân nhân, đã từng là chiến sĩ thông tin, theo lý thuyết trí nhớ hẳn là không kém như vậy.”
Khi nói câu này, anh quật cường nhìn về phía đối phương.
Hạ Nham đứng đằng sau định há mồm bảo cậu giỏi nhất là tìm đồ. Mỗi lần mẹ mua đồ ăn ngon đều thích giấu đi để cậu đi tìm, mỗi lần tan học về nhà cậu đều tìm được rất nhanh, cậu có thể đi hỗ trợ. Nào biết em gái như thể biết cậu muốn nói gì, quay đầu trừng mắt nhìn, ý bảo cậu im miệng.
Hạ Nham đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vẻ mặt Phan Thịnh Lâm hoàn toàn thay đổi khi nghe được Giang Minh Xuyên nói những lời này, ánh mắt tức thì sắc bén, khi nhìn Giang Minh Xuyên còn mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, lạnh lùng hỏi: “Con đang chất vấn ba? Con đừng quên là ba nuôi nấng con nên người.”
Trong lòng Giang Minh Xuyên bùng lên ngọn lửa giận không tên. Nếu là ngày thường thì chắc anh sẽ ẩn nhẫn chịu đựng, nhưng hai ngày này, anh ý thức được sâu sắc rằng tất cả những gì anh được dạy dỗ trong suốt hai mươi năm nay đều sai. Cha mẹ nuôi chẳng những không có tí tình thương nào với anh mà thậm chí có khả năng tất cả chỉ là lợi dụng anh. Họ đối xử với anh như vậy, với Chung Tuyết cũng thế. Như lời Kim Tú Châu nói, cả ba người nhà này không có ai là người tốt.
Anh hỏi: “Tôi muốn hỏi ông, năm đó quan hệ giữa ông và cha tôi có phải thật sự thân thiết không? Ông khoan trả lời tôi, câu này tôi có thể đi hỏi bạn bè của cha tôi. Sở dĩ tôi hỏi như vậy, là vì trong lòng tôi đã có đáp án. Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tất cả bạn bè của họ đều đắm chìm trong đau khổ, mà tôi không hiểu sao lại thành con nuôi của ông. Năm đó ông nói với tôi, cha mẹ tôi trước khi chết giao tôi lại cho ông, cho nên tôi mới đi theo ông. Nhưng ông lại đi nói với người ngoài rằng cha tôi đã từng có ân với ông, cho nên ông mới tự quyết định nhận nuôi tôi, muốn chăm sóc tôi thật tốt.”
Có lẽ Phan Thịnh Lâm không ngờ rằng Giang Minh Xuyên có thể nhớ hết những chuyện này.
Giang Minh Xuyên hít một hơi thật sâu, “Ông không cần dùng chuyện nhận nuôi tôi để tạo áp lực. Quả thực ông đã nhận nuôi tôi. Tôi sống ở cái nhà này bảy năm, trong bảy năm này, có sáu năm chịu đánh chửi ức h**p, em trai thích cướp đồ của tôi, khi nó đánh tôi, tôi không thể đánh trả. Mẹ nuôi nói tôi hẹp hòi, khi không vui là lấy roi trúc quất lưng tôi, bởi vì đánh ở đó người khác sẽ không nhìn thấy. Khi bà nội còn sống thì rất thích hành hạ tôi, bắt tôi quỳ trên mặt đất làm ngựa cho em trai cưỡi, còn bắt tôi sủa giống chó, khi mùa đông còn bắt tôi ngủ bên ngoài hành lang… Quá nhiều, mỗi lần chờ tôi bị hành hạ xong rồi, ông mới có thể đứng ra an ủi tôi một hai câu.”
Khi đó, anh cho rằng cha nuôi vẫn thương anh, dù cho sau đó có nhận ra thì anh cũng không hề muốn nghĩ xấu về ông ta.
“Công việc của ông là bác cả Chương sắp xếp, công việc của bà ta, chắc là bà Lưu quan tâm, còn cả em trai nữa, những trưởng bối đó đều bạn bè của cha mẹ tôi, khi tôi mười lăm tuổi thi đậu trường quân đội lại không nhận được thư thông báo, e là cũng lại do các người. Tôi vẫn luôn tưởng rằng mình không đủ ưu tú, cho nên năm sau thi vào trường quân đội phía Nam.”
Nói xong câu đó, Giang Minh Xuyên bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Phan Thịnh Lâm, “Sau này tôi sẽ không gọi ông là ba nữa, ông trước nay không phải ba tôi, ba tôi không phải ngươi dối trá ích kỷ như vậy, ba tôi là người dũng cảm chính trực thông minh lại thiện lương, ông không xứng được đứng ngang hàng với ông ấy.”
Câu này giấu ở đáy lòng lâu rồi, rốt cuộc cũng có ngày anh dám nói ra.
Vẻ mặt vốn luôn trấn định của Phan Thịnh Lâm trong nháy mắt trở nên khó coi đến cùng cực. Ông ta tàn nhẫn hung ác nhìn về phía Giang Minh Xuyên, giống như đang nhìn một kẻ thù, hoàn toàn không có nửa phần tình cảm cha con.
Chung Tuyết ngồi đối diện lén ngẩng đầu lên, không tin nổi nhìn Giang Minh Xuyên, có nằm mơ cũng không ngờ anh Minh Xuyên từ nhỏ đến lớn vẫn luôn trầm mặc ít lời, dù chịu ức h**p cũng sẽ chịu đựng, có ngày nói ra những lời này.
Bên cạnh Phan Quân cũng thu hồi vẻ mặt không đứng đắn, Kim Tú Châu phát hiện, lúc anh ta im lặng nhìn người khác, dường như giống hệt Phan Thịnh Lâm, ánh mắt tâm cơ không che giấu được.
Trong lòng cô mơ hồ có một suy nghĩ, có lẽ Phan Quân không đơn giản như Giang Minh Xuyên đã nghĩ. Những hành vi bắt nạt Giang Minh Xuyên lúc nhỏ đó, thật ra là cố ý phối hợp với cha mình. Anh ta diễn vai mặt trắng, cha anh ta diễn vai mặt đỏ*, cũng như câu tục ngữ nói vừa đấm vừa xoa, họ dùng cách này để áp chế sự quật cường và phản kháng của Giang Minh Xuyên.
*Trong kinh kịch của Trung Quốc, diễn viên đóng vai người xấu sẽ vẽ mặt trắng, đóng vai người tốt sẽ vẽ mặt đỏ.
Khó trách cô luôn có xu hướng nghĩ xấu cho người khác, cách nuôi nấng trẻ con này đời trước cô thường xuyên thấy, rất nhiều chủ mẫu dùng cách đó để nuôi con vợ lẽ thành đứa vô dụng.
Khi bầu không khí vẫn đang sượng sùng, Đào Thiến Vân từ trên lầu chạy xuống, tay cầm một tờ giấy ố vàng.
Bà ta ở trong phòng do dự thật lâu, cuối cùng suy đoán chồng muốn mình lấy ra, để mình gánh tội thay. Rốt cuộc chồng mình mình hiểu, so với biệt thự đó, ông ta coi trọng công việc và thể diện nhất, bảo sao lúc trước ông ta bảo mình cất cẩn thận giấy tờ căn nhà này.
Khi Đào Thiến Vân xuống dưới nhìn thấy mọi người không ai nói lời nào, tưởng rằng bọn họ chờ lâu không kiên nhẫn, có hơi chột dạ, vội vàng nói: “Ôi chao, xem đầu óc của tôi này, hóa ra ở chỗ của tôi thật. Tờ giấy này đặt ở trong góc bị đồ khác chèn lên, nếu không cẩn thận tìm thì đúng là không biết có thứ này.”
Nói xong đưa cho Giang Minh Xuyên, “Anh xem đi, xem có phải cái này không? Nhưng chìa khóa thật sự là không tìm thấy.”
Khi bà ta nói, đôi mắt nhìn về phía Phan Thịnh Lâm.
Phan Thịnh Lâm cũng chuyển ánh mắt nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm. Sắc mặt Phan Quân cũng khó coi. Chỉ có Chung Tuyết cúi đầu cười lạnh. Cô đã sớm biết cha chồng là người ích kỷ dối trá, cả cái nhà này kỳ thật cha chồng mới là người xấu xa nhất, mẹ chồng nhiều nhất cũng chỉ là ngu thôi. Giấy tờ căn nhà đó thật ra mẹ chồng có thể xé đi, nhưng bà ta lại ngẫm sai ý của cha chồng.
Nghĩ đến đây, cô lén cong khóe miệng, trong lòng có vài phần vui sướng.
Đào Thiến Vân có hơi sợ hãi đứng ở tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Kim Tú Châu không cho bà ta cơ hội phản ứng, thẳng tay rút tờ giấy trong tay bà ta, sau đó mở ra xem, trên đó viết rõ ràng ba chữ chủ nhà là Giang Minh Xuyên.
Cô ngẩng đầu nhìn Phan Thịnh Lâm, lại nhìn Phan Quân, cười lạnh một tiếng, không nói câu nào, nhưng ý trào phúng lại biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Giang Minh Xuyên đột nhiên mở miệng, “Về sau chúng ta đường ai nấy đi, trước nay tôi không nợ các người cái gì, ngược lại là các người nợ tôi, nợ cha mẹ tôi rất nhiều.”
Anh đứng lên, muốn dẫn Kim Tú Châu rời đi.
Đào Thiến Vân còn đang bối rối, nhìn con nuôi đứng lên còn cao hơn mình một cái đầu, nhịn không được mắng, “Mày là thứ vô lương tâm, mày nói cái gì? Còn không phải là một tờ giấy tờ nhà sao? Giờ không phải đã tìm ra cho mày rồi à. Lúc trước cũng vì tốt bụng mới nhận mày về nuôi, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng tao, không có chúng tao mày đã chết đói từ lâu rồi…”
Bà ta còn muốn nói thêm nữa, đã bị Phan Thịnh Lâm lạnh giọng cắt ngang, “Câm mồm.”
Đào Thiến Vân dừng một chút, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt phun ra lửa nhìn Giang Minh Xuyên, dường như là uất ức biết bao.
Bước chân Giang Minh Xuyên ngừng lại, anh nắm chặt tay Kim Tú Châu, sau đó tiếp tục bước về phía trước, một nhà bốn người lên lầu, khi vào phòng anh phát hiện tất cả đồ đạc trong phòng đều đã được thu dọn.
Anh nhìn về phía Kim Tú Châu, Kim Tú Châu đau lòng nhìn anh, “Đi thôi, buổi tối ngủ ngoài đường cũng không ngủ ở đây.”
Giang Minh Xuyên nghe xong cười, “Sẽ không để em phải ngủ ngoài đường.”
Khi bọn họ xách đồ xuống lầu, nhìn thấy Đào Thiến Vân dùng giọng chanh chua mắng Chung Tuyết.
“Tất cả là do ngôi sao chổi nhà chị, nhà chúng tôi từ khi cưới chị về, chưa từng có chuyện gì thuận lợi.”
“Tết nhất, bày ra bộ dáng sống không bằng chết này cho ai xem?”
Phan Quân ngồi ở bên cạnh, nghe vậy cũng coi như không nghe thấy.
Động tác ra cửa của Giang Minh Xuyên chợt ngừng lại, anh đột nhiên ném túi hành lý trong tay xuống. Khi mọi người còn trở tay không kịp, anh đột nhiên vọt tới trước bàn túm chặt cổ áo Phan Quân, nhanh chóng kéo người lên, sau đó đấm một cú vào mặt anh ta. Trong nháy mắt, đã đấm cho anh ta bảy tám đấm, sau đó đấm vào bụng, cứ từng đấm từng đấm một.
Phan Quân la lối om sòm, vốn còn định giãy giụa thoát thân, nhưng đối diện với nắm đấm của Giang Minh Xuyên, căn bản không có sức lực đánh trả, cả người bị đấm như một cái bao cát.
Trong mắt Giang Minh Xuyên lửa giận phừng phừng, không màng bên cạnh Đào Thiến Vân đau lòng thét lên chói tai, hung tợn nói: “Đây là tao đánh vì mình, cũng đánh vì Chung Tuyết, mày là loại phế vật, lúc trước mày đã hứa với ba mẹ Chung Tuyết thế nào? Mày đã nói cả đời sẽ yêu thương Chung Tuyết, mày yêu thương em ấy như vậy? Em ấy mắt bị mù mới coi trọng đứa ăn cháo đá bát như mày.”
“Ba mẹ Chung Tuyết không ở bên cạnh nhưng em ấy còn có người anh này. Sau này nếu em ấy còn chịu ức h**p nữa, cho dù tao đang ở bộ đội cũng sẽ chạy tới cho mày một trận, nhớ cho kỹ những nắm đấm này, lần sau sẽ chỉ mạnh hơn, tao dám đánh mày một lần, thì dám đánh mày vô số lần.”
Anh sẽ không đánh Đào Thiến Vân, nhưng anh dám đánh Phan Quân.
Đánh xong thì Phan Quân không đứng vững được, Giang Minh Xuyên lẳng anh ta xuống giống như vứt rác. Phan Quân ngã xuống, miệng phun ra một ngụm máu và hai cái răng, ánh mắt rã rời nằm trên mặt đất.
Đào Thiến Vân khóc lóc la hét chạy tới, “Tiểu Quân, Tiểu Quân ——”
Phan Thịnh Lâm cũng bị cảnh này dọa sợ. Có lẽ ông ta như không thể tưởng tượng được đứa con nuôi luôn luôn yếu đuối cũng dám đánh con ruột thành ra như vậy ngay trước mặt ông ta. Nó không chỉ đánh con trai ông ta, nó còn đánh vào mặt ông ta. Trong lòng nó hận ông ta.
Giang Minh Xuyên nhìn Chung Tuyết cúi đầu, toàn bộ quá trình Chung Tuyết đều nhìn thấy. Cô đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Giang Minh Xuyên.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm, cũng là lần duy nhất cô dám chủ động nhìn người khác. Đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời trong dĩ vãng giờ đây lại tràn ngập mỏi mệt và uất ức, hốc mắt đong đầy nước mắt, nhưng ngay cả khóc cũng không dám khóc, như thể là một người khác hẳn cô gái hoạt bát phóng khoáng trước kia.
Giang Minh Xuyên cất giọng nặng nề: “Đừng sợ, cho dù thế nào, anh vẫn luôn là anh trai em. Không ai có thể bắt nạt em, nếu bọn họ còn dám như vậy, anh liều cái mạng này cũng sẽ đánh chết Phan Quân.”
Sống mũi Chung Tuyết cay cay, hai năm lo lắng hãi hùng, trong giờ khắc này giống như đã tìm được một chỗ dựa vào. Không có cha mẹ, nhưng cô còn có anh trai.
Giang Minh Xuyên nhìn về phía một nhà ba người kia, “Tôi nói được thì làm được.” Sau đó xoay người đi khỏi.
Chung Tuyết nhìn theo bóng lưng anh rời xa, lại nhìn chồng thở thoi thóp nằm trên mặt đất và mẹ chồng kinh hoảng thất thố, lần đầu tiên không hề sợ hãi.
Sau khi cả nhà ra cửa, Kim Tú Châu và hai nhóc đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên bị nhìn tới ngượng ngùng, “Sao thế?”
Hạ Nham không nhịn được nói: “Ba vừa rồi thật lợi hại, siêu cấp lợi hại, đệ nhất thế giới.”
Kim Tú Châu cũng dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh nói: “Anh là người đàn ông lợi hại nhất mà em đã gặp, còn làm em động lòng hơn bất kỳ thời điểm nào.”
Giang Minh Xuyên mất tự nhiên nói: “Anh chỉ nổi giận thôi, anh vẫn luôn coi Chung Tuyết là em gái.”
Kim Tú Châu khen anh, “Anh xem, trước kia là anh quá mềm lòng. Sau khi anh thực sự mạnh mẽ lên, sẽ phát hiện cũng không có gì ghê gớm, ngả bài thì ngả bài thôi, mẹ con em đều sẽ đứng bên cạnh anh. Buổi tối hôm nay anh biểu hiện xuất sắc lắm, giấy tờ nhà đã lấy lại được rồi, còn trút giận một phen, quá ghê gớm.”
Về phần chuyện khác, theo ý Kim Tú Châu, có thể từ từ mưu tính. Ép hết mọi chuyện vào một lần dễ dàng xảy ra chuyện, chó cùng dứt giậu mà. Cô là người làm việc không thích để lại mầm họa. Với loại người giảo hoạt tâm tư thâm sâu như Phan Thịnh Lâm, cô xưa nay không thích để lại người sống, nhưng đây lại là thế giới pháp chế, không hợp dùng mấy thủ đoạn trước kia.
Nhưng cô cảm thấy có thể ép Chung Tuyết.
Phó Yến Yến cũng là người cả nghĩ, “Chờ sau khi chúng ta về nhà, cô Chung Tuyết có thể lại bị người ta bắt nạt không?”
Sắc mặt Giang Minh Xuyên trầm xuống, anh đương nhiên cũng có lo lắng như vậy, nhưng nếu mặc kệ, Chung Tuyết cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, anh biết tính tình mẹ nuôi và Phan Quân, sẽ chỉ càng trầm trọng hơn thôi.
Kim Tú Châu dịu dàng nói: “Không sợ, ngày mai chúng ta đi thăm cô ấy, hỏi cô ấy có nguyện ý về nhà cùng chúng ta không? Nếu thật sự không được thì sau này gửi tiền hàng tháng cho cô ấy.”
Giang Minh Xuyên cảm động nhìn về phía Kim Tú Châu, cảm thấy mình đã gặp được bảo vật rồi.
Hạ Nham ngốc nghếch khen, “Mẹ tốt nhất.”
Chỉ có Phó Yến Yến nhìn Kim Tú Châu lần nữa, cảm thấy Kim Tú Châu không giống như người sẽ tìm phiền toái cho mình.
Hết chương 30.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Chồng tôi vẫn quá mềm lòng, ngứa tay rồi đấy.
Giang Minh Xuyên: Vợ tôi thật thiện lương.
Hạ Nham: Mẹ vô cùng tốt, ba vô cùng ngầu, em gái vô cùng biết lườm.
Phó Yến Yến: Nhìn thế nào cũng thấy cô Chung Tuyết bị mẹ hố rồi… thôi kệ đi, mình không biết gì hết, mình không biết gì hết…