Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 34

Chờ gia đình Giang Minh Xuyên đi rồi, Lưu Cảnh Chi giúp mẹ rửa sạch bát đũa, Tống Tiểu Như bảo con gái lớn đi ngủ trước.

Lưu Cảnh Chi gật đầu, lau khô nước trên tay, gẩy gẩy tóc mái trên trán rồi đi vào phòng khách. Vừa vào cửa đã thấy em gái tay cầm hai chiếc mũ, nhìn trái ngó phải, như thể đang rối rắm không biết chọn cái nào?

Thấy chị vào, Lưu Ái Hoa không vui ném cái mũ đang đội trên đầu xuống bàn, sau đó cầm chiếc mũ kia đến trước gương đội thử.

Lưu Cần vội vàng cầm lấy chiếc mũ trên bàn đưa cho con gái lớn, cười bảo: “Hai đứa con đều có.”

Nhưng Lưu Cảnh Chi hiểu rằng do chúng giống nhau nên cô mới có, nếu không giống nhau em gái sẽ lấy cả. Ba mẹ đối với cô khá tốt, tuy nhiên chỉ cần em gái vừa khóc là bọn họ sẽ khó xử nhìn cô, không hề nói gì nhưng muốn cô nhường em gái.

Lưu Cảnh Chi cầm mũ trở về phòng, trân trọng v**t v*, sau đó cẩn thận đội lên đầu. Trong phòng không có gương, cô không soi được dáng vẻ mình đội lên ra sao, chỉ có thể duỗi tay lên sờ, nở nụ cười tươi tắn.

Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, vội vàng tháo chiếc mũ trên đầu xuống, sau đó lấy bao lì xì trong túi ra. Vốn tưởng rằng là mười đồng như trước, không ngờ khi mở ra lại phát hiện bên trong là mười tờ tiền giấy mười đồng, cô kinh ngạc há hốc mồm.

Sao lại nhiều như vậy? Trống ngực cô đập dồn dập.

Nghe thấy tiếng bước chân em gái lại gần, Lưu Cảnh Chi theo bản năng giấu tiền vào trong túi, hồi lâu tâm trạng vẫn chưa bình thường trở lại. Cô hoài nghi có phải thím bỏ nhầm rồi không?

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, em gái đã bước vào, tay hời hợt vung vẩy chiếc mũ, sắc mặt có hơi khó coi. Khi vào phòng cô ta đã ném thẳng chiếc mũ lên bàn, ngồi phịch xuống giường giận dỗi, thấy trên đùi chị gái có chiếc mũ y hệt, tâm trạng càng thêm tệ hại. Cô ta đội cái mũ rất khó coi, nếu cùng đội mũ này ra ngoài như chị gái, nhất định bị người ta chê cười.

Nghĩ đến đây, cô ta lại quay đầu nhìn về phía chị, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người chị cô, làm cho làn da chị ấy càng thêm trắng hồng, ngay cả lông tơ trên mặt cũng nhìn thấy rõ ràng. Làn da chị trắng trẻo, bờ môi hồng hồng, không hề giống mình chỉ có những điểm xấu của ba mẹ.

Tên của chị gái cũng hay hơn tên cô ta. Nhưng ba mẹ chuyện gì cũng chiều theo ý cô ta mà mỗi chuyện đổi tên của chị gái là không chịu, chẳng phải đi tới đồn công an một chuyến thôi à? Không rõ vì sao ba mẹ lại bất công như vậy.

Trong lòng bực tức, cô ta móc ra bao lì xì trong túi ngắm nghía, sau đó mới nhớ ra, đột nhiên hỏi: “Chị được lì xì bao nhiêu tiền?”

Lưu Cảnh Chi sợ em gái sẽ hiểu lầm, bèn nói: “Không nhiều lắm.”

Giọng điệu Lưu Ái Hoa không vui lắm, “Không nhiều lắm là bao nhiêu? Một đồng?”

Lưu Cảnh Chi do dự rồi gật đầu.

Trong lòng Lưu Ái Hoa thoải mái, sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ nói: “Sau khi cưới thím kia thì chú họ càng ngày càng keo kiệt, mừng tuổi mà chỉ có ba đồng, ba đồng thì có thể mua được cái gì?”

Lưu Cảnh Chi nghe xong không nói nên lời, ba đồng là nửa tháng sinh hoạt phí của cô. Sau khi vào đại học, cha mẹ cho cô ba mươi đồng tiền sinh hoạt phí nửa năm, sau này bị em gái biết được khóc lóc ầm ĩ một trận trách cha mẹ bất công. Cuối cùng thấy cha mẹ quá khó xử, cô nói chỉ cần hai lăm đồng. Nhưng như vậy em gái vẫn không vui.

Lưu Ái Hoa thô bạo hất giày xuống đất, Lưu Cảnh Chi quay đầu nhìn em gái chiếm cứ hơn phân nửa cái giường, trong lòng chờ mong mau tới ngày khai giảng.

Cô xoay người ngồi xuống trước bàn, cầm lấy quyển sách bên cạnh mở ra đọc. Lướt được hai dòng thì không đọc nổi nữa, nghĩ đến bao lì xì trong túi, trong lòng nổi lên cảm xúc khác thường.

Em gái chỉ có hai đồng, mà cô nhận được một trăm, đây thật sự là nhầm lẫn sao?

Cô lại nhớ tới câu nói kia của thím ——

“Trước kia anh ấy không biết đối tốt với cháu bằng cách nào, sau này chúng ta sẽ hết lòng yêu thương cháu.”

Vì sao phải đối tốt với cô?

Ba mẹ đối với cô cũng rất tốt, chỉ hơi thiên vị em gái. Thế nhưng dường như từ nhỏ đến lớn chú họ luôn thích cô nhất, còn tới trường học lén nhìn cô. Khi đó cô còn nhỏ, có lẽ chú họ nghĩ rằng cô không nhớ gì nhưng cô vẫn nhớ như in. Chú ấy còn giúp cô đuổi con chó hoang, mấy hôm sau cô đi học thì đã không còn gặp con chó đen thích sủa cô nữa.

Bây giờ không riêng chú họ thích cô, ngay cả thím cũng thích cô.

Trong đầu Lưu Cảnh Chi có một suy nghĩ chợt lóe qua, nhưng cô không nghĩ sâu thêm, hoặc là nói không dám nghĩ sâu theo chiều hướng đó.

Trong phòng bên cạnh, hai vợ chồng Lưu Cần nằm trằn trọc trên giường đều không ngủ được.

Lưu Cần trở mình tới lui vài bận khiến cho hơi ấm trong chăn bay sạch. Tống Tiểu Như tức giận đập vào tay ông một cái, “Rốt cuộc mình có ngủ hay không?”

Lưu Cần thở dài, “Nghĩ đến chuyện Giang Minh Xuyên muốn nhận lại con gái lớn, trong lòng tôi thấy không yên. Tốt xấu gì cũng nuôi nhiều năm như thế, cho dù nuôi gà nuôi chó cũng phải có tình cảm.”

Năm đó ông và vợ kết hôn đã lâu mà chưa có con, cha ông ta dẫn một người phụ nữ ôm con tới. Ông biết người phụ nữ đó, khi còn nhỏ ông ta đã tới thăm nhà họ Bạch vài lần, người làm nhà họ Bạch đều gọi cô ấy là tiểu thư.

Đó thực sự là thiên kim đại tiểu thư, cao quý vô cùng. Trang viên nhà họ lớn tới độ mỗi lần tới ông ta đều lạc đường. Người phụ nữ đó cho nhà họ rất nhiều tiền, để bọn họ đưa con gái tới tỉnh S bên này sinh sống, hộ khẩu của hai vợ chồng bọn họ đã được chuẩn bị xong, còn cho thêm một căn nhà, yêu cầu duy nhất là đối đãi tốt với đứa bé. Cô ấy còn nói, về sau đứa bé sẽ lấy họ của ông ta, tên là Lưu Cảnh Chi.

Đó là chuyện tốt cỡ nào, có mơ bọn họ cũng không dám. Ông ta biết nhà họ Bạch là đại ân nhân của cả nhà mình, cho nên vẫn luôn yêu thương Cảnh Chi như con gái ruột.

Đáng tiếc em vợ lại là kẻ ăn hại, khó khăn lắm mới xin được cho nó công việc trong nhà máy cơ khí, lại lái xe đâm chết người. Căn nhà và số tiền đó đều phải dùng để bồi thường cho người ta. Còn mình cũng biến thành công nhân hợp đồng, nếu không chi thêm tiền, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng phải rời khỏi nhà máy.

Ông ta thừa nhận sau khi có con gái út thì bản thân quả thật không khỏi thiên vị một chút. Con gái út giống ông ta, chẳng xinh đẹp gì, đầu óc cũng không thông minh, dù con gái lớn đã kèm cặp mà cũng chẳng tiến bộ được là bao. Mỗi lần nhìn thấy con bé khóc, ông ta vẫn luôn không nhịn được mà mềm lòng.

Chỉ có điều đối với con gái lớn ông ta cũng không hề bạc đãi. Biết con lớn thích học tập, ông ta mọi lúc mọi nơi tìm cách lấy lòng lãnh đạo, nỗ lực làm việc, thậm chí còn lén lút tặng quà để được một suất đề cử vào đại học. Cũng may con gái lớn học giỏi, luôn đứng đầu trong những lần thi cử ở trường học.

Nghe thấy lời này, Tống Tiểu Như thở dài, nói một câu, “Hay thôi gả Cảnh Chi cho cháu trai tôi đi?”

Lưu Cần nhíu mày, “Không được, cháu trai mình nhỏ tuổi hơn con gái chúng ta.”

Tống Tiểu Như: “Nhỏ thì có sao đâu? Gái hơn hai trai hơn một.”

Trong lòng Lưu Cần không vui, con gái lớn ưu tú như vậy, cháu trai của vợ vốn không xứng. Em dâu của vợ có chủ ý gì ông ta biết rõ hơn ai hết.

Tống Tiểu Như không nghe thấy chồng đáp lại, bèn quay người sang bên kia, trong lòng bà ta cũng chỉ nghĩ thế thôi.

——

Sau khi cả nhà trở lại nhà khách thì trước tiên đi tìm nhà tắm tắm rửa.

Nhà tắm ở tỉnh S không náo nhiệt như bên thủ đô, mỗi vị trí tắm rửa đều có tấm ván gỗ ngăn cách. Khi tắm Kim Tú Châu không thấy mất tự nhiên như lần trước, nhưng vẫn tắm rửa rất nhanh.

Khi cô ra cửa ngay lúc Giang Minh Xuyên dẫn Hạ Nham ra, trên đường về còn hỏi Kim Tú Châu buổi tối muốn ăn gì.

Kim Tú Châu nghĩ một chút, “Có hơi thèm ăn củ cải nhồi thịt anh làm.”

Giang Minh Xuyên nấu cơm ăn rất ngon, đặc biệt là khi anh dùng nồi đất hầm củ cải nhồi thịt, rất thơm ngon, còn tuyệt hơn những món ăn tinh tế trước kia cô từng ăn.

Đặc biệt là dùng nước hầm thơm lừng đó chan cơm, cô có thể ăn một lèo hai bát. Nghĩ đến đây, Kim Tú Châu có cảm giác đói bụng.

Buổi trưa ở nhà Lưu Cần cô không ăn được bao nhiêu, đồ ăn nấu không hợp khẩu vị.

Giang Minh Xuyên vốn muốn hỏi cô buổi tối muốn ăn mì hay ăn cơm, không ngờ cô lại muốn ăn đồ ăn anh làm, “Đợi chút anh đi hỏi dưới lầu xem có thể nấu cơm không?”

Kim Tú Châu cười.

Hạ Nham nhân cơ hội nói: “Ba, con cũng muốn ăn sủi cảo ba làm.”

Giang Minh Xuyên tức giận nhìn cậu, “Nào có nhiều thời gian mà gói cho con?”

Hạ Nham rụt cổ, thì thầm với em gái bên cạnh: “Ba bất công.”

Phó Yến Yến không để ý tới cậu, nếu là cô bé thì cũng không gói, nhà bao việc lại còn đòi ăn.

Trở lại nhà khách, Kim Tú Châu ngồi trên giường lau tóc, lúc gần khô mới gọi con gái qua. Phó Yến Yến đi qua, khó hiểu nhìn khăn lông trong tay Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu ấn cô bé ngồi lên đùi mình, sau đó cầm khăn lông lau tóc cho cô bé. Tóc con gái rất mềm, lau rất dễ dàng.

Lúc đầu Phó Yến Yến còn hơi đơ người, sau đó chậm rãi thả lỏng. Hồi ở nhà cô bé có khăn lông riêng, hơn nữa thường ngày đều gội đầu vào ban ngày lúc vẫn còn ánh nắng mặt trời nên Kim Tú Châu chưa từng lau tóc cho cô bé như này.

Da đầu truyền đến cảm giác tê tê ngứa ngứa, loại cảm giác tê dại lan ra tận sau lưng. Mặt của Phó Yến Yến gối lên trên đùi mềm mại của Kim Tú Châu, dường như cô bé ngửi thấy được một mùi hương nhè nhẹ thơm mát.

Kim Tú Châu đột nhiên nói: “Hôm nay chúng ta đi thăm cô út, các con nói xem cô út sống có tốt không?”

Hạ Nham vừa nghe, lập tức lắc đầu, “Không tốt, quần áo trên người cô út có mụn vá, không mặc đẹp như em gái cô ấy.”

Phó Yến Yến lại không nghĩ như vậy. Tuy rằng cô út không mặc đẹp như cô Lưu Ái Hoa kia nhưng cô ấy cư xử tự nhiên hào phóng, ánh mắt trong sáng, có lẽ cũng từng chịu đối xử bất công, nhưng hai vợ chồng nhà họ Lưu cũng không hẳn là bạc đãi cô ấy. Ít nhất cô út còn sống tốt hơn đời trước. Nếu những chuyện sau này ở đời trước không xảy ra thì tạm coi như cô út có cuộc sống yên ổn.

Suy nghĩ của Kim Tú Châu và con gái không hẹn mà gặp: “Hai vợ chồng họ cũng là người thành thật, không tính là bạc đãi cô út tụi con, nhưng nhìn ra cô con gái nhà họ tương đối ranh ma. Có người như vậy ở chung thì cái nhà đó không sớm thì muộn sẽ có ngày xảy ra chuyện. Lúc ấy hoặc cô út tụi con chịu tội, hoặc là hai vợ chồng đó xui xẻo.”

Nói xong Kim Tú Châu không khỏi cảm thán, “Quả nhiên là anh em ruột, lúc nào cũng tình nguyện chịu thiệt về mình.”

Phó Yến Yến nghe xong, có hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, vậy mà mẹ lại đoán trúng hết rồi.

Kim Tú Châu đè đầu cô bé không cho động đậy, “Còn chưa lau xong đâu.”

Sau đó lại nói: “Mẹ nói những chuyện này với các con là vì muốn các con biết, ngày thường chịu chút thiệt nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục thì không sao, nhưng không thể lúc nào cũng nhẫn nhịn chịu thiệt, bằng không người khác sẽ thuận đà ức h**p các con. Người khác đưa ra yêu cầu quá đáng cho các con hoặc là những thứ khác tương tự thì phải từ chối ngay từ đầu, đã hiểu chưa?”

Hạ Nham nghe xong gật đầu như giã tỏi, “Tựa như năm trước Ngô Tiểu Quân bảo con làm bài tập nghỉ đông cho anh ấy, con đã nói thẳng là không làm.”

Ngô Tiểu Quân thường ngày không chơi với cậu, lúc làm bài tập nghỉ đông mới nhớ tới cậu. Cậu đâu có ngốc, giờ cậu đã có bạn bè, không sợ không có ai chơi cùng.

Nói xong cậu còn nói với em gái: “Sau này em đi học, nếu có người bảo em làm bài tập cho người ta, bảo không làm sẽ đánh em, em cứ về mách anh.”

Phó Yến Yến xoay đầu sang hướng bên kia, không hề thấy cảm kích gì cậu.

Hạ Nham uất ức nhìn về phía mẹ, “Mẹ nhìn em ấy đi kìa!”

Kim Tú Châu vội vàng an ủi cậu, “Biết con là người anh tốt rồi.”

Hạ Nham lúc này mới vui vẻ.

Kim Tú Châu lén nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, nhỏ giọng mắng một câu; “Con nhóc thối này.”

Tay cô véo rất nhẹ nhưng Phó Yến Yến vẫn cảm giác trên mặt nóng lên. Không biết vì sao lúc nghe thấy lời này, cô bé có cảm giác được Kim Tú Châu thiên vị.

Chờ sau khi Kim Tú Châu lau tóc cho con gái gần xong, Giang Minh Xuyên bê củ cải nhồi thịt đã nấu xong lên. Anh thấy Kim Tú Châu đang lau tóc cho con gái, bèn gọi con trai đi xuống bê thức ăn lên với anh đi xuống, sợ hai mẹ con xuống bị lạnh.

Lần thứ hai đi lên, tay Hạ Nham bưng hai đĩa rau, Giang Minh Xuyên một tay bưng tô cơm, một tay cầm bát đũa.

Ba món ăn được đặt lên bàn. Không có đủ ghế nên Kim Tú Châu và hai con ngồi trên giường, Giang Minh Xuyên ngồi trên ghế. Cả nhà ăn bữa cơm nóng hổi.

Củ cải nhồi thịt hầm trong nồi đất mà Kim Tú Châu thích ăn nhất, thịt được băm nhỏ vừa phải, nửa nạc nửa mỡ, cắn một miếng thơm mùi hạt tiêu cay nồng.

Kim Tú Châu nhìn cha con ba người ăn uống thỏa thuê, không khỏi nhớ tới kiếp trước. Năm ấy khi cô còn là Kim di nương của Hầu phủ, sơn hào hải vị gì cô cũng được đầu bếp trong phủ nấu cho. Khi Tết đến là lúc Hầu gia bận rộn nhất, ngày nào cũng phải ra ngoài xã giao. Cô là thiếp thất, không có tư cách theo cùng. Khi cô ăn xong bữa tối cũng không dám nghỉ ngơi, chỉ có thể chờ Hầu gia về. Nếu ông ta đến tiểu viện của cô, cô phải chuẩn bị hầu hạ, nếu không tới, cô mới có thể ngủ. Cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày có một người đàn ông làm món cô thích ăn, bên cạnh còn có hai đứa con đáng yêu.

Trong quá khứ cô luôn khinh thường cảnh đoàn viên sum vầy của mấy nhà nghèo, nhưng giờ nghĩ lại, cho dù có dùng ngàn vàng đổi lấy cũng không tiếc.

Buổi sáng hôm sau, Kim Tú Châu nói với Giang Minh Xuyên: “Hôm nay chúng ta đưa em gái ra ngoài chơi đi?”

Giang Minh Xuyên động lòng, nhưng rất nhanh lại đắn đo. Trước kia anh cũng muốn dẫn em gái ra ngoài mua vài thứ, nhưng em ấy không dám ra ngoài một mình với anh, còn đứa con gái kia của nhà họ Lưu thì cứ nằng nặc đòi đi theo.

Kim Tú Châu liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự do dự của anh, “Em đi nói cho.”

Ngày hôm qua gặp mặt thời gian ngắn ngủi, cô đã gần như thăm dò được tính tình của hai vợ chồng kia, biết Tống Tiểu Như tương đối dễ nói chuyện.

Quả nhiên, khi cả nhà mang theo một túi táo tới nhà họ, Kim Tú Châu bỏ đồ xuống thân thiện nắm tay Tống Tiểu Như, hỏi thẳng: “Cũng nhờ chị dâu giỏi giang, dạy dỗ hai đứa cẩn thận, thật làm người ta bớt lo. Ngày hôm qua nói chuyện với Cảnh Chi, em cũng học hỏi được nhiều điều, hôm nay em mặt dày tới cửa, muốn nhờ Cảnh Chi đi cùng em mua mấy quyển sách.”

“Chị cũng biết đấy, em làm việc ở tòa soạn báo, dù gì cũng phải đọc nhiều các tác phẩm của vĩ nhân để thế giới tinh thần càng thêm phong phú, chị nói có đúng không? Chị dâu yên tâm, buổi chiều bọn em sẽ đưa cô bé về tận nhà, chị nhất định phải đồng ý, em dùng chân tâm thật tình nhờ chị, chị dâu cũng đừng từ chối.”

Nói tới mức này làm cho Tống Tiểu Như không thể cự tuyệt được. Cô vừa mở miệng đã khen bà ta giỏi giang, cuối cùng lại nói chị dâu không thể từ chối, lời đẹp hay xấu cũng đều từ miệng cô mà ra cả.

Nhưng chỉ có Tống Tiểu Như và Lưu Cần biết, người ta nào có muốn mua sách, rõ ràng họ muốn dẫn con gái lớn ra ngoài chơi để thân thiết hơn. Cho dù nhà bà ta biết địa vị của mình ở trong lòng con lớn thì vẫn không khỏi lo lắng, sợ con bé ăn ngon chơi vui rồi sẽ không thân thiết với mình nữa. Nhưng ngoài miệng bà ta lại không dám nói lời cự tuyệt, do dự một lát rồi đồng ý.

Lưu Cảnh Chi đứng bên cạnh, vừa nghe vậy tức thì đôi mắt sáng lên. Nhưng Lưu Ái Hoa lại bất mãn, dựa vào đâu mà chỉ dẫn chị gái đi, vội nói: “Con cũng muốn đi.”

Tống Tiểu Như khó xử, “Con đi theo làm gì?”

“Vì sao không dẫn con theo? Con cũng thích đọc sách.”

Nói xong cô ta xoay đầu nhìn về phía Kim Tú Châu, không phục nói: “Thím cũng là thím của cháu, vì sao chỉ dẫn chị gái theo mà không dẫn cháu theo? Có phải thím cũng thiên vị chị gái hay không?”

Lưu Cần vội vàng ngăn cản, “Ái Hoa, con còn nhỏ.” Sau đó cười xin lỗi với Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên, “Con bé còn chưa hiểu chuyện, mọi người đi chơi đi.”

Lưu Ái Hoa thấy cha mẹ không chiều theo mình giống mọi ngày, tức giận lớn tiếng ầm ĩ, “Tất cả các người đều thiên vị chị gái, cái gì tốt cũng muốn giữ lại cho chị ta, đi chơi cũng chỉ dẫn theo chị ta, tôi ghét các người, đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi ——”

Lưu Cần lớn tiếng quát, “Lưu Ái Hoa!”

Nụ cười trên mặt Lưu Cảnh Chi trong phút chốc tan biến, cô mím môi, nhỏ giọng nói với Kim Tú Châu: “Cháu không đi đâu thím.”

“Chị đừng giả vờ tốt bụng, tôi ghét nhất chị.”

“Con câm miệng lại!”

Lưu Cần xin lỗi hai vợ chồng Kim Tú Châu: “Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Khóe miệng Kim Tú Châu giật giật, nhưng lời nói ra lại mang hàm ý sâu xa, “Mười sáu bảy tuổi cũng không còn nhỏ nữa, khi bọn em không ở đây, không lẽ là mỗi lần Cảnh Chi đều phải chịu những uất ức này chứ? Thật khiến người ta đau lòng, cũng khiến lòng người lạnh lẽo.”

Khi nói tới câu cuối cùng, Kim Tú Châu nhìn về phía Lưu Cần, ánh mắt có hơi lạnh lùng.

Bên cạnh Giang Minh Xuyên đột nhiên bước lên một bước, “Anh họ, nhà chúng tôi trước nay chưa bao giờ để nhà anh chịu thiệt.”

Nếu nói lời của Kim Tú Châu là thủ đoạn mềm dẻo, làm hai vợ chồng Lưu Cần không chống đỡ được, vậy những lời này của Giang Minh Xuyên quả thực là đao thật đạn thật, trực tiếp chọc thủng sự kiên cường của hai vợ chồng.

Nhà họ Bạch đương nhiên không bạc đãi bọn họ, lão gia nhà họ Bạch cứu mạng cha ông ta, trong khoảng thời gian gian khổ như vậy còn lo ăn mặc cho cả nhà họ, nói một câu khó nghe, không có nhà họ Bạch sẽ không có Lưu Cần ông.

Mà trước đây khi Bạch tiểu thư giao con cho vợ chồng họ, cũng đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện. Chẳng qua nhiều năm như vậy, mỗi ngày nghe con gái lớn gọi bọn họ là ba mẹ, bọn họ gần như đã quên mất tầng quan hệ đó, chỉ khi Tết đến mới chợt nhớ tới.

Con gái lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất nhiều lúc không cần bọn họ nói, cô bé đã chủ động nhường nhịn.

Lưu Cảnh Chi nghe thấy chú thím đều bảo vệ cô, tuy có mấy lời hơi khó hiểu, nhưng cô có thể cảm nhận được hai người này quan tâm tới mình, lần đầu tiên có người không chút do dự đứng về phía cô, ra mặt vì cô.

Cô không biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy hóa ra được người khác thiên vị một cách trắng trợn là cảm giác vui vẻ như vậy.

Cô cắn môi nhìn về phía cha mẹ.

Hai vợ chồng Lưu Cần không dám đối diện với ánh mắt cô. Lưu Cảnh Chi cho rằng cha mẹ không đồng ý, ánh mắt có chút thất vọng, nhưng không biết có phải nổi lên tâm lý phản nghịch hay không, quật cường không nói là không muốn ra ngoài nữa.

Lưu Ái Hoa còn đang ầm ĩ, muốn mấy người Giang Minh Xuyên cút ra khỏi nhà bọn họ, thậm chí còn vươn tay định đẩy Kim Tú Châu.

Giang Minh Xuyên bước sang chắn trước người Kim Tú Châu, khí chất trên người hoàn toàn thay đổi, khi nhìn người khác, ánh mắt anh tựa lưỡi dao lạnh băng cắt xẹt qua người ta.

Lưu Cần vội vàng giữ chặt con gái út, chỉ có ông ta biết cậu Giang Minh Xuyên này nhìn có vẻ dễ nói chuyện tính tình tốt, nhưng người ta đã kinh qua bao trận đánh từ bộ đội ra, cũng không biết đã từng chịu bao nhiêu gian khổ.

Ông ta còn nhớ rõ, năm đó lần đầu tiên gặp anh, đối phương còn chưa cao bằng ông ta, người gầy như cây sậy, rất thận trọng hỏi ông ta có phải là cha nuôi em gái anh hay không? Khoảng thời gian sau đó, mỗi năm lại thấy anh thành thục chững chạc hơn năm trước. Nhưng điểm duy nhất không thay đổi là tháng nào anh cũng kiên trì gửi tiền tới, số tiền đó đã giúp gia đình họ vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.

Ông ta yếu ớt nói: “Vậy mọi người đi rồi về sớm một chút.”

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, dẫn Kim Tú Châu và em gái đi thẳng.

Một tay Lưu Cảnh Chi được Kim Tú Châu nắm chặt lấy, tay còn lại thì được Phó Yến Yến nắm. Tới khi ra khỏi cửa Lưu Cảnh Chi mới nhận ra, cúi đầu nhìn xuống thì gặp ánh mắt ngoan ngoãn của Phó Yến Yến. Trong lòng cô mềm nhũn, nhưng phần nhiều lại là cảm giác không chân thật. Em gái đã ăn vạ tới mức đó mà cô còn có thể một mình ra ngoài chơi, chẳng hiểu sao chú thím lại có thể làm được. Cho dù biết khi về em gái sẽ nhùng nhằng gây sự với mình thì giờ cô rất vui.

Khi đi trên đường, dường như Lưu Cảnh Chi mới nhớ ra, rút bao lì xì trong túi ra đưa cho Kim Tú Châu, “Thím ơi, hôm qua chắc thím bỏ bao lì xì nhầm rồi.”

Kim Tú Châu cười, “Không nhầm đâu, là cho cháu.”

Lưu Cảnh Chi khó tin nhìn cô, “Nhưng… em gái chỉ có hai đồng, đây có một trăm…”

Kim Tú Châu cười đôi mắt cong cong, “Đúng rồi.”

Lưu Cảnh Chi kinh ngạc không nói nên lời.

Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Ai đó trước kia quá ngốc, không biết bỏ riêng ra, lại cứ để phần như nhau.” Nói xong còn cố ý lườm người đàn ông bên cạnh.

Giang Minh Xuyên nghe thấy cũng cười.

Đây là lần đầu tiên Lưu Cảnh Chi nhìn thấy chú họ cười vui vẻ đến vậy. Trước kia cô cũng từng thấy chú họ cười, nhưng khi ấy vẻ mặt của chú ấy cũng nặng nề, dường như chẳng vui vẻ là bao. Mà hai người cũng không thân, cô không dám chủ động hỏi thăm, lần nào chú ấy đến và đi cũng đều vội vội vàng vàng.

Cô mím môi, không rõ vì sao chú ấy phải đối tốt với mình như vậy.

Kim Tú Châu dường như chưa hề nhận ra gì, lôi kéo cô nói chuyện, kể về cuộc sống trong doanh trại, rồi về chuyện giữa các chị vợ lính, nghe tới đoạn công việc ở nhà ăn của Kim Tú Châu bị người ta báo cáo, Lưu Cảnh Chi lo lắng nhìn thím.

Nhưng tiếp đó lại nghe thấy thím nói bản thân mình nỗ lực học tập như thế nào, sau này không ngờ phát hiện ra mình có thiên phú hội họa, tranh thím vẽ còn được tòa soạn báo chọn, khi nghe kể Lưu Cảnh Chi không khỏi cảm động, “Thím thật là giỏi.”

“Cháu cũng rất giỏi mà.”

Vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng Hạ Nham chen lời một hai câu, thu hút toàn bộ sự chú ý của Lưu Cảnh Chi. Khi Lưu Cảnh Chi tới tòa nhà bách hóa mới phát hiện nào phải đi mua sách gì đâu, mà chú thím dẫn cô tới mua quần áo. Lưu Cảnh Chi không chịu, Kim Tú Châu bèn chọn hết đồ đắt mà mua, dù sao hai người mặc kích cỡ quần áo cũng tương tự nhau.

Lưu Cảnh Chi hết cách đành phải nhận, sợ nếu không chú thím lại tiêu càng nhiều tiền. Nhưng vẫn mua rất nhiều, có áo len, quần, áo khoác và giày.

Mua xong, bọn họ còn tới tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, gọi một bàn lớn toàn món ngon. Chú thím thay nhau gắp thịt cho cô, ngay cả hai đứa nhỏ cũng gắp món mình thích ăn cho cô, làm cái bát màu lam của cô đầy ú ụ.

Cảm giác được người khác vây quanh săn sóc thế này làm sống mũi Lưu Cảnh Chi thấy cay cay.

Kim Tú Châu dùng giọng dịu dàng nói với cô: “Hai ngày nữa chú thím sẽ đi, ngày mai dẫn cháu tới nhà khách chơi, chú họ cháu nấu cơm ngon lắm, thím cũng biết làm bánh ngọt, ngày mai làm cho cháu ăn.”

“Chỗ quần áo này lát nữa thím sẽ gửi thẳng đến trường học cho cháu. Số quần áo đó thím mua cho cháu, không phải cho người khác. Cháu cũng sắp tới khai giảng rồi đúng không? Trong ký túc xá chăn có đủ ấm không? Chỗ thím còn có thể đánh chăn bông, giá cũng rất rẻ, khi về thím sẽ gửi cho cháu hai cái…”

Kim Tú Châu còn chưa nói xong, Lưu Cảnh Chi đang cúi đầu ăn cơm, bỗng trên má đã lăn xuống một giọt nước mắt to như hạt đậu.

Cô dường như cũng nhận ra sự thất thố của mình, vội vàng giơ tay lau đi, không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, sợ chú thím thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.

Kim Tú Châu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Sau này bất kể có chuyện gì, dù lớn hay nhỏ đều có thể tìm chú thím.”

Giang Minh Xuyên ngồi đối diện cũng thấy, tay cầm đũa hồi lâu không động đậy.

Kim Tú Châu nhìn sang, thấy mắt anh cũng hơi đỏ.

Cơm nước xong, mọi người mang quần áo đi gửi trước, sau đó lại dẫn Lưu Cảnh Chi đi thăm phong cảnh xung quanh. Tuy rằng cô lớn lên ở đây nhưng rất ít được đi chơi, rất nhiều nơi cô chưa từng tới.

Gần bốn giờ chiều, năm người nhà họ lại tới tiệm cơm quốc doanh ăn tối, gọi mấy bát sủi cảo, ăn xong mới đưa Lưu Cảnh Chi về nhà.

Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ đứng dưới lầu chờ, để Giang Minh Xuyên đưa người lên, muốn để hai anh em có khoảng thời gian riêng tư.

Lưu Cảnh Chi không ngốc, khi lên lầu không nhịn được hỏi: “Chú họ, vì sao chú và thím lại đối tốt với cháu như vậy?”

Hết chương 34.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Cô em chồng nghe lời như thế, tôi rất thích.

Giang Minh Xuyên: Anh thì sao?

Hạ Nham: Gia đình lại thêm một thành viên, ba vẫn đứng chót.

Phó Yến Yến: Tại sao mình lại đứng thứ ba? Anh trai ngứa đòn à?

Chú thích:

Trong thời kỳ Cách mạng văn hóa, kỳ thi tuyển sinh đại học ở Trung Quốc bị tạm ngừng từ năm 1966 tới năm 1977 mới được khôi phục trở lại. Trong thời gian này không thi đại học có nghĩa là phần lớn học sinh học hết cấp 3 không có cơ hội vào đại học nhưng không có nghĩa là các trường đại học đóng cửa, thời gian này người ta tranh nhau suất đề cử đi học đại học, tỉ như ở nhà máy, dưới nông thôn có những cá nhân xuất sắc được tập thể đề cử, vậy họ sẽ được đi học đại học. Em gái của Giang Minh Xuyên có được 1 suất như vậy. Nếu như bạn đọc nhiều truyện niên đại thì sẽ biết rõ chi tiết này, sở dĩ mình chú thích vì hôm trước đọc được một comment bên wikidich của bạn đọc chê tác giả viết sai vì thời gian này không thi đại học mà Cảnh Chi lại được đi học đại học.

Bình Luận (0)
Comment