Khi nghe câu hỏi này, Giang Minh Xuyên im lặng một lát. Lưu Cảnh Chi đi đằng trước, hồi lâu sau cũng chưa nghe thấy câu trả lời nên trong lòng hơi có chút thất vọng, nhưng khi cô bước lên bậc thang cuối cùng, phía sau truyền đến giọng nói đè nén của người đàn ông, “Hai ngày nữa cháu sẽ biết.”
Tim Lưu Cảnh Chi đột nhiên đập nhanh hơn, theo bản năng quay đầu lại nhìn chú ấy. Người đàn ông phía sau cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và cưng chiều khó thấy. Mà sự dịu dàng và cưng chiều này lại không giống như khi chú ấy nhìn thím, cô cũng không diễn tả được là khác như thế nào, chỉ cảm giác giống ánh mắt chú ấy nhìn bọn trẻ.
Lưu Cảnh Chi đi đến cửa nhà mình, vừa đẩy cửa vào vừa tạm biệt chú họ. Cửa vừa đẩy ra đã thấy cha mẹ và mợ ngồi trong phòng khách.
Nhìn thấy mợ, sắc mặt Lưu Cảnh Chi trở nên lạnh lẽo hơn.
Giang Minh Xuyên đứng bên cạnh rất nhanh đã nhận ra, theo tầm mắt cô nhìn vào trong phòng. Hai vợ chồng Lưu Cần thấy họ về, vội đứng dậy ra chào hỏi, “Đã về rồi à?”
Người phụ nữ trong phòng ngồi im, dùng ánh mắt chẳng hề thân thiện đánh giá Giang Minh Xuyên.
Giang Minh Xuyên không thoải mái nhíu chặt mày, anh tương đối nhạy bén với cảm xúc của người khác, nhận ra ánh mắt của người phụ nữ này nhìn anh một cách thù địch.
Anh nhìn về phía hai vợ chồng Lưu Cần, họ có hơi xấu hổ cười với anh, giới thiệu: “Đây là mợ bọn trẻ.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, không nói thêm gì, “Đưa Cảnh Chi bình an về nhà rồi, em đi trước.”
Lưu Cần cười nói: “Ừ, em đi đường cẩn thận.”
Khi nói lời này, Tống Tiểu Như bên cạnh lén véo eo ông ta, Lưu Cần mấp máy môi, rốt cuộc vẫn không hỏi thành lời.
Giang Minh Xuyên vờ như không thấy gì, xoay người đi khỏi.
Chờ người đi rồi, Tống Tiểu Như mới tức giận hỏi: “Bảo mình hỏi một câu khi nào bọn họ đi, sao lá gan của mình lại nhỏ vậy?”
Tâm trạng của Lưu Cần cũng không hề vui, “Sao mình không hỏi đi?”
Lưu Cảnh Chi nhìn cha mẹ, không nhịn được nói: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Thái độ của Lưu Cần cũng hòa hoãn lại, “Không có gì, mau về phòng nghỉ ngơi tí đi con, một lát nữa rồi làm cơm tối.”
Lưu Cảnh Chi gật đầu, vốn định nói mình đã ăn ở ngoài rồi, nhưng nghĩ đến em gái ở nhà, mợ cũng ở đây nên cô không nói gì, lên tiếng đáp vâng.
Nào biết chưa đi được mấy bước, mợ đã cất giọng kỳ quái hỏi, “Nghe nói hôm nay cháu ra ngoài chơi? Sao lại không dẫn em gái cháu theo?”
Lưu Ái Hoa đang ngồi trong phòng cũng sớm nghe tiếng chị gái đã về nhưng cô ta không định ra ngoài, thấy mợ đứng về phía mình mới thở phì phì mở cửa đứng đó, khoanh tay oán hận nhìn chị gái.
Lưu Cảnh Chi mím môi, không nói lời nào.
Lưu Cần đã sớm bất mãn với nhà em vợ này, tức giận đáp: “Chơi gì mà chơi? Cùng chú thím ấy ra ngoài mua sách, được rồi, Cảnh Chi về phòng đi.”
Vu Hà Lệ cắt ngang một tiếng, “Có quỷ mới tin? Mua sách gì mà lâu như vậy? Chả biết ở ngoài ăn món gì ngon.”
Lưu Ái Hoa vừa nghe thấy, tức thì mặt dài như cái bơm, nổi giận đùng đùng chạy tới chất vấn Lưu Cảnh Chi, “Chị nói xem, hôm nay chị đi ăn món gì ngon?”
Nếu là trước kia, khi bị hỏi vậy Lưu Cảnh Chi nhất định sẽ nén giận, nhưng hôm nay được nghe thím họ kể rất nhiều chuyện đã trải qua trong doanh trại, đặc biệt là cách đáp trả người báo cáo thím ấy, lúc đó trong lòng cô vô cùng kích động. Thím bảo cô rằng rất nhiều người thích bắt nạt kẻ yếu, nếu không đáp trả, càng ngày sẽ càng có nhiều người bắt nạt mình.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mợ, “Cháu ăn món gì ngon thì không biết, chỉ biết là nếu không phải hồi đó cậu lái xe đâm chết người thì giờ gia đình chúng cháu vẫn đang ở căn nhà hai tầng, tiền tiêu cũng không hết, ba cháu cũng sẽ vẫn là công nhân chính thức trong nhà máy cơ khí.”
Lưu Ái Hoa vốn đang nổi giận đùng đùng, nghe nói vậy thì sững người lại: “Căn nhà hai tầng gì đấy? Gì mà tiền tiêu không hết?”
Lưu Cảnh Chi không nói thêm nữa, đi thẳng về phòng.
So với việc biết chị gái ăn gì ngon, cô ta quan tâm tới căn nhà hai tầng hơn, sốt ruột theo sau chị gái hỏi han, “Chị mau nói đi, căn nhà lớn hai tầng gì đấy? Tiền tiêu cũng không hết gì nữa? Nhà chúng ta trước kia là căn nhà lớn sao? Còn có rất nhiều tiền nữa à? Nhà ở đâu? Tiền ở đâu?”
Lưu Cảnh Chi bỏ lại một câu, “Em đi hỏi mợ đi, mợ biết rõ hơn chị.” Nói xong thì đi mất.
Lưu Ái Hoa vội nhìn về phía Vu Hà Lệ, “Mợ, căn nhà của gia đình cháu ở đâu?”
Vẻ mặt Vu Hà Lệ xấu hổ, “Ở… Ha ha ha… nhà cửa gì đâu, đừng nghe chị cháu nói bừa.”
“Chị ta sẽ không nói bừa đâu. Chị ta chưa bao giờ nói dối. Chị ta bảo do cậu đâm chết người nên nhà cháu mới không còn nhà ở, cậu đâm chết người thì liên quan gì nhà cháu? Vì sao lại bắt nhà cháu bồi thường?”
“Con bé này, sao lại vô lương tâm như vậy chứ? Chúng ta là người một nhà đấy.”
“Cái gì mà người một nhà, cháu không có người nhà như vậy. Rồi rồi, mợ thừa nhận rồi, là các người làm hại nhà cháu không còn nhà ở, hóa ra nhà cháu trước kia là căn nhà hai tầng rộng lớn!”
Cô ta trở nên kích động, “Mợ đền căn nhà cho tôi đi! Mợ đền đi! Đền cho tôi! Tôi không muốn ở cái xó này nữa, tôi muốn sống trong căn nhà lớn.”
Tống Tiểu Như sợ nhất là con gái út khóc lóc, vội vàng khuyên bảo, “Chuyện đã qua rồi, đã qua rồi, nhà chúng ta giờ cũng có chỗ ở rồi mà.”
Lời này không khuyên còn đỡ, nói ra càng làm cơn giận của Lưu Ái Hoa bùng lên. Cô ta đẩy mẹ ra, “Cũng tại người đàn bà ngu xuẩn như mẹ! Nếu không phải em trai mẹ đâm chết người, nhà chúng ta sao phải rúc ở cái xó này? Mẹ cút đi cho tôi, cút về nhà em trai mẹ ấy, tôi không cần mẹ! Sao mẹ không chết đi? Mẹ khiến cả nhà chúng tôi khổ quá…”
Lưu Cảnh Chi nghe thấy mấy lời này vội vàng chạy ra, thấy hơi hối hận đã nói câu nói kia.
Vu Hà Lệ thấy không ổn, nhân cơ hội chuồn mất. Lưu Ái Hoa tức giận muốn đuổi theo, lại bị hai vợ chồng Lưu Cần Tống Tiểu Như cản lại. Lưu Ái Hoa ngồi phịch xuống đất, gân cổ lên gào khóc, chỉ vào mẹ mà mắng, “Mẹ là cái đồ sao chổi! Mẹ là cái đồ sao chổi! Tôi ghét mẹ lắm! Tất cả là tại mẹ! Tất cả đều là lỗi của mẹ!”
Rồi lại quay đầu mắng Lưu Cần, “Sao ba lại cưới bà ta? Ba có tiền cưới ai mà chẳng được, sao lại cưới về một người phụ nữ xấu như vậy, ba nhìn chuyện tốt mà bà ta làm đi! Sinh tôi ra cũng xấu như vậy, còn khiến mọi chuyện trong nhà nát bét hết cả, tôi hận các người, những thứ đó vốn là của tôi, vốn là của tôi ——”
Tống Tiểu Như không ngờ có ngày đứa con gái út mà mình yêu thương rủa mình như vậy, bụm mặt khóc nức nở, sau đó quay đầu nhìn về phía con gái lớn, “Con vừa lòng chưa? Thế này con đã vừa lòng chưa???”
Lưu Cảnh Chi nghe vậy, mặt trắng bệch đi.
“Hôm nay ra ngoài một chuyến, đã bắt đầu chê chúng ta rồi đúng không?”
Đôi mắt Lưu Cảnh Chi đỏ lên, “Con không có.”
Tống Tiểu Như quay đầu, không muốn nghe cô giải thích.
Trong lòng Lưu Cảnh Chi hụt hẫng. Cô cúi đầu, rõ ràng mợ mỉa mai cô trước, cô chỉ phản kháng lại một chút thôi. Thím bảo cô rằng khi người khác ức h**p mình, bất kể động chạm hay dùng lời nói thì đều phải dũng cảm phản kháng. Ngay cả hai đứa con của thím cũng biết đạo lý này, cô cũng cảm thấy đúng.
Vì sao khi cô bị mợ ức h**p thì mẹ không ra mặt giúp cô, mà giờ không trách mợ lại trách cô? Cô rất muốn hỏi mẹ một câu rằng rốt cuộc mình có phải con ruột của mẹ không? Khi nghĩ đến đó thì hạt giống hoài nghi đã được gieo xuống, nào có thể nhổ lên được.
Lưu Cảnh Chi không ngốc, ngược lại cô rất thông minh, cô vẫn luôn cảm thấy tình thương cha mẹ dành cho cô lúc nào cũng kèm theo chút xa lạ và khách khí, thiếu thốn sự thân mật, không giống như lúc họ đối xử với em gái.
Cô nghĩ đến người chú họ luôn yêu thương mình. Trước kia cô còn lo lắng đối phương có ý xấu gì, nhưng giờ thấy ngay cả thím và hai đứa nhỏ cũng thân thiết với cô thì cảm giác hoài nghi ấy càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc, vì sao cùng là cháu gái họ, chú họ và thím chỉ đối tốt với một mình cô? Họ chỉ là bà con xa, mà ba mẹ cũng không tiêu nhiều tiền vậy cho cô… Còn nữa, cô trông không hề giống ba mẹ, còn em gái nhìn qua là có thể nhận ra là con của ba mẹ.
——
Trên đường trở về, Giang Minh Xuyên kể chuyện gặp mợ của Lưu Cảnh Chi ở nhà Lưu Cần. Khi nói tới đây anh cau chặt mày.
Kim Tú Châu hỏi anh, “Sao vậy anh, người này không tốt à?”
Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Cũng không hẳn, nhưng ánh mắt người này nhìn anh luôn thiếu thiện cảm.”
Kim Tú Châu suy đoán trong lòng, “Vậy hẳn là biết thân thế em gái.”
Cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi một câu, “Em nhớ anh đã nói hai vợ chồng Lưu Cần từ X tỉnh sang đây, theo lý thuyết hẳn là không có thân thích ở đây.”
Giang Minh Xuyên nói: “Hay bà ta tới chúc Tết?”
“Chúc Tết mà chỉ tới một mình à?”
Giang Minh Xuyên nhíu mày, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi anh thấy trong phòng khách nhà họ Lưu. Căn phòng ấy rất nhỏ, nhìn lướt qua là có thể thấy rõ chỉ có một mình bà mợ đó, hơn nữa bà ta cũng không mang quà chúc Tết tới.
Kim Tú Châu phân tích cho anh, “Mẹ anh là người suy xét chu toàn. Mấy ngày nay em ngẫm nghĩ, nếu mẹ giao em ấy cho hai vợ chồng Lưu Cần nuôi nấng, chắc chắn sẽ không bạc đãi hai người đó. Chưa nói tới nhà cao cửa rộng nhưng ít nhất cũng không thể nào chen chúc trong một căn nhà vừa nhỏ vừa xập xệ như vậy được. Hơn nữa, theo em thấy, quần áo trên người cô con út nhà bọn họ cũng không phải là đồ đẹp. Nếu nói không muốn chi tiêu cho quần áo thì cũng tạm coi là hợp lý. Nhưng anh nhớ bữa cơm hôm qua không? Không dám tiêu pha thế nào thì trong phương diện ăn uống cũng không nên bạc đãi bản thân như vậy chứ? Hình như nhà họ thật sự khó khăn.”
Giang Minh Xuyên đương nhiên cũng nghĩ tới những chuyện này, anh vẫn luôn cho rằng cha mẹ nuôi em gái gặp phải chuyện gì khó khăn, cho nên từ khi bắt đầu có tiền lương thì tháng nào cũng đều đặn gửi tiền cho nhà họ, hy vọng cuộc sống của em gái tốt hơn.
Kim Tú Châu lại nói: “Cuộc sống của em gái anh không sung sướng giàu có nhưng cũng không hẳn là bị thiếu thốn. Tuy nhiên không thể xem đó là cuộc sống vui vẻ được. Nhất định những người trong nhà họ sẽ có mâu thuẫn. Có câu vợ chồng nghèo thì khổ trăm bề, mà tính cách cô con út cũng rất ngang ngược, xem ra vợ chồng họ cũng khá thiên vị con út.”
“Trước đây khi mẹ anh giao em gái cho nhà họ nuôi dưỡng, chắc đã nghĩ hai người bọn họ là người thành thật, lại không sinh được con, nên mới chọn vợ chồng họ. Nhưng chẳng ngờ sau đó họ lại sinh thêm một đứa nữa. Nếu đoán trước được điều này thì rất có thể mẹ sẽ không để anh em hai người phải chia cách.”
Nếu là Kim Tú Châu thì cô cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự. Một là nhà họ Bạch có ân tình sâu nặng với nhà họ Lưu, hai là vợ chồng nhà họ Lưu cũng thật thà, lại không sinh được con, nên nhất định sẽ đối tốt với con gái, có thể cho cô bé một gia đình hoàn chỉnh. Nhưng nếu biết bọn họ sẽ có con của mình, cô nguyện dù con mình có chịu chút khổ sở, cũng sẽ để hai anh em ở bên nhau.
Giang Minh Xuyên nói: “Anh hiểu, cho nên đã nói với con bé rằng hai ngày nữa sẽ biết.”
Kim Tú Châu cũng có ý này, sớm nhận về có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức. Đức tính thật thà đôi khi cũng không phải là ưu điểm, trước giờ cô không thích dùng người thành thật. Họ quá ngốc, cũng quá dễ bị kiềm chế, dao động.
Cô tán thưởng nhìn Giang Minh Xuyên, “Em phát hiện giờ anh cư xử quyết đoán hơn nhiều, em thích anh như bây giờ.”
Giang Minh Xuyên được khen nên hơi ngượng ngùng. Anh không nhận ra bản thân mình quyết đoán hơn, chỉ cảm thấy giờ mình đã có gia đình nên cần che chở cho cả nhà. Những việc đó anh sẽ giải quyết, cô và con không cần phải nhọc lòng.
“Còn nữa, hiện giờ có chuyện gì anh cũng kể với em, làm em cảm thấy rất hạnh phúc, có cảm giác được anh coi trọng.”
Giang Minh Xuyên nghe mấy lời này thì tai đỏ lên, giơ tay sờ sờ mũi, cũng không biết sao cô có thể nói ra những lời này được? Anh còn theo bản năng quay đầu nhìn quanh bốn phía, may là chung quanh không có người ngoài, nhưng hai đứa con bên cạnh thì tròn xoe mắt nhìn ba mẹ.
Hạ Nham đối diện với ánh mắt của ba, nghiêng đầu, “Ba ơi, tai ba đỏ rồi kìa? Bị lạnh ạ?”
Giang Minh Xuyên: “… Ừ.”
Hạ Nham vâng một tiếng, gật đầu, cũng không định nhường mũ trên đầu mình cho ba, mũ này mẹ may cho cậu, không nỡ đâu.
Chỉ có Phó Yến Yến mỉm cười. Không biết là cô bé cười vì anh trai ngốc, hay vì vui vẻ khi nhận lại cô út, cả nhà mình sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp.
——
Sáng hôm sau, Kim Tú Châu dựa theo lời hẹn hôm qua, dẫn con gái tới nhà họ Lưu đón Lưu Cảnh Chi.
Trời còn chưa sáng Giang Minh Xuyên đã đi mua rau mua thịt, anh và Hạ Nham bận rộn trong bếp của nhà khách nên Kim Tú Châu bèn dẫn con gái đi cùng, dù sao cũng đã quen đường.
Cho dù hôm qua mới tới nhà, lễ nghi vẫn phải chu toàn. Kim Tú Châu vào Cung Tiêu Xã gần đó mua một túi lê mang lên, chỉ có điều thứ mang tới nhà họ Lưu hôm nay rẻ hơn hôm trước.
Khi tới nhà họ, Kim Tú Châu không cần gõ cửa, mới lên lầu đã nhìn thấy Lưu Cảnh Chi một mình bận rộn ngoài hiên, không thấy những người khác. Cô không khỏi đau lòng, “Sao chỉ có mình cháu ở bên ngoài?”
“Thím ạ.”
Lưu Cảnh Chi nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, thấy hai mẹ con cô đến nên vui vẻ chào một tiếng, còn chào hỏi Phó Yến Yến, “Em gái.”
Phó Yến Yến ngoan ngoãn chào lại, “Chị ạ.”
Cô bé còn cố ý hỏi một câu, “Một mình chị ở nhà thôi ạ?”
Lưu Cảnh Chi cũng không nghĩ nhiều, “Không phải, ngày thường cũng toàn chị làm.” Nói rồi nhanh nhẹn rửa sạch sẽ bát đũa.
Kim Tú Châu cười, “Mọi ngày cũng do cháu làm hết? Nếu vậy thì thường ngày cha mẹ cháu có thể bớt được rất nhiều việc.”
Không đợi Cảnh Chi trả lời, cô lại hỏi thêm: “Ba mẹ cháu có ở nhà không? Ngày hôm qua chú thím đã hứa sẽ dẫn cháu qua nhà khách chơi một chuyến, nên giờ thím qua đây đón cháu đi.”
Vẻ mặt Lưu Cảnh Chi có hơi do dự, “Thím ơi, thật xin lỗi, hôm nay chắc cháu không thể đi rồi. Mẹ cháu đang không được khỏe, cháu muốn ở nhà chăm sóc mẹ.”
Kim Tú Châu nghe xong có hơi thất vọng, “Vậy sao, ngày mai nhà thím phải về rồi.”
“Sao ạ?” Lưu Cảnh Chi tiếc nuối nhìn cô.
Kim Tú Châu cười khó xử, “Thím vào gặp mẹ cháu”, nói rồi đẩy cửa đi vào, vốn tưởng rằng Tống Tiểu Như bị ốm nằm nghỉ trên giường, nào ngờ lại thấy bà ta đang ngồi ở phòng khách, trên đùi phủ chiếc áo khoác. Trên bàn còn bày táo đã rửa, nếu không lầm thì đó là táo ngày hôm qua bọn họ mang tới.
Nhìn thấy Kim Tú Châu vào nhà, vẻ mặt đối phương có chút mất tự nhiên, Kim Tú Châu nhìn chung quanh một vòng, “Sao lại không thấy Ái Hoa?”
Tống Tiểu Như không cần suy nghĩ đã nói: “Con bé ra ngoài chơi rồi.”
Nào biết vừa nói xong, trong phòng đã vọng ra giọng nói tức giận của Lưu Ái Hoa, “Mẹ mới đi ra ngoài chơi ấy! Không được nhắc đến tôi, giờ cứ nghe thấy giọng mẹ là thấy ghê tởm.”
Tống Tiểu Như nghe xong, khó xử nhìn Kim Tú Châu, khóe miệng giật giật nhưng không thể gượng cười nổi.
Kim Tú Châu da mặt cũng khá dày, cô làm như thể không thấy bầu không khí xấu hổ trong nhà, cười tủm tỉm nói: “Chị dâu à, ngày hôm qua bọn em đã nói sẽ dẫn Cảnh Chi tới chỗ bọn em chơi một lúc, chị thấy sao?”
Tống Tiểu Như nghe xong không nói gì.
Kim Tú Châu đã biết bà ta có ý gì nên cũng không tức giận, ngược lại nụ cười trên mặt còn tươi hơn, nói: “Chị dâu, em nói chứ, chúng ta làm cha mẹ ấy mà, có đôi khi phải thật sự công bằng một chút. Cảnh Chi quá ngoan ngoãn, chị cũng không thể không quan tâm tới suy nghĩ của con bé được, bất công nhiều, sẽ làm con cái thấy đau lòng.”
Tống Tiểu Như nào nghe cho nổi, ngẩng phắt đầu phản bác, “Chị bất công khi nào?”
“Ồ, không bất công à? Không bất công mà chỉ cách nhau có ba tuổi, đứa lớn làm việc ở bên ngoài chịu rét chịu lạnh, đứa nhỏ nằm trong phòng ngủ? Hai hôm nay em sờ tay Cảnh Chi, thấy còn nhiều vết chai hơn tay em.”
Tống Tiểu Như có nỗi khổ khó giải thích ra, vì thế lại cúi đầu tiếp tục im lặng.
Nhìn bà ta thế này trong lòng Kim Tú Châu nén giận, nói trắng ra thì hẳn là thường ngày Cảnh Chi chịu không ít khổ.
Kim Tú Châu mím môi, mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Tôi gọi chị một tiếng chị dâu thì chị nghĩ chị có tư cách đấy à?”
Tống Tiểu Như sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, Kim Tú Châu đã vừa cười vừa nói với bên ngoài: “Cảnh Chi, mẹ cháu đồng ý cho cháu ra ngoài rồi.”
Kim Tú Châu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tống Tiểu Như, tiếp tục cười nói: “Mẹ cháu nói, em gái cháu là đồ lười, không dậy được thì cứ để chết đói thôi, dù sao thì mẹ cháu vẫn thương cháu nhất. Đi thôi, mau đi sửa soạn một chút rồi chúng ta xuất phát.”
Cô nói xong còn ra vẻ tận tình khuyên bảo, cố tình lớn tiếng: “Chị dâu à, em bảo này, Ái Hoa nhà ta cũng là đứa con ngoan, chị có bất công cũng không thể như vậy với con bé. Trẻ con ấy mà, vẫn còn nhỏ tuổi, chị đối tốt với chúng nhất định trong lòng chúng hiểu rõ.”
Lưu Cảnh Chi vui vẻ bước vào, gỡ tạp dề trước người xuống, hỏi lại một cách khó tin, “Mẹ, con thật sự có thể ra ngoài chơi ạ?”
Cô vốn không nghĩ rằng thím lừa cô, tưởng thím thuyết phục được mẹ.
Tống Tiểu Như cũng không còn mặt mũi nào để từ chối con gái, đành phải gật đầu, “Đi rồi về sớm một chút.”
Lưu Cảnh Chi cười ngọt ngào. Cô cũng chẳng cần sửa soạn gì, lấy cái khăn quàng vào cổ là được.
Kim Tú Châu nắm tay cô ấy, “Đi thôi, chú cháu đang nấu món ngon cho cháu ăn.”
Ba người mới ra cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ. Vẻ mặt Lưu Cảnh Chi lại do dự, Kim Tú Châu cười tủm tỉm nói: “Em gái cháu cũng thật hoạt bát, vẫn là trẻ con thôi, không sao đâu, khi về dỗ dành một chút là được.”
Lưu Cảnh Chi nghe vậy cũng mỉm cười, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì lớn.
Hai người dắt tay bé con xuống dưới lầu, đúng lúc gặp một đôi nam nữ trung niên đang đi về phía này.
Lưu Cảnh Chi nhìn họ, theo bản năng cúi đầu. Kim Tú Châu cũng chú ý tới bèn xoay người sang, chắn phía trước cô.
Ánh mắt hai vợ chồng trung niên nhìn Kim Tú Châu đầu tiên. Người phụ nữ kia dùng ánh mắt đề phòng nhìn Kim Tú Châu, sau đó đẩy người đàn ông đi nhanh lên, không chú ý tới Lưu Cảnh Chi đứng bên cạnh.
Đợi hai người đi qua, Lưu Cảnh Chi mới khẽ thở phào rồi nhỏ giọng giải thích với Kim Tú Châu, “Đó là cậu mợ của cháu.”
Kim Tú Châu xoay đầu lại nhìn, sau đó cười với cô ấy, “Đi thôi, hôm nay đãi cháu món ngon.”
Lưu Cảnh Chi thấy thím cũng không hỏi nhiều, thầm thở phào.
Kim Tú Châu dẫn cô tới nhà khách, đây là lần đầu tiên Lưu Cảnh Chi tới nơi này nên thấy cái gì cũng tò mò, khó tránh nhìn nhiều thêm vài lần. Trong phòng chỉ có ba cái giường, bọn họ dịch sát lại, đồ đạc trong phòng cũng được sắp xếp gọn gàng.
Kim Tú Châu dặn con gái chơi với Lưu Cảnh Chi một lát, cô xuống bếp hỗ trợ.
Lưu Cảnh Chi đứng dậy, “Cháu cũng biết nấu cơm.”
Kim Tú Châu cười ấn cô ngồi xuống, “Không cần, cháu ở đây đọc sách với con bé một lát, phòng bếp quá nhỏ, cháu xuống nữa là không xoay được người.”
Lưu Cảnh Chi còn định nói thêm, Phó Yến Yến đã chen vào một câu, “Ba mẹ có chuyện muốn tâm sự, chị xuống đấy họ cũng không dám nói.”
Kim Tú Châu tức giận cốc cái đầu nhỏ của con gái một cái.
Lưu Cảnh Chi nhìn theo bóng dáng của thím, cười ngượng ngùng, hồi lâu sau mới nhận ra em gái có ý gì.
Cô nhìn về phía em gái, mặt đỏ bừng hỏi: “Em muốn đọc sách gì.”
Trên giường bày vài quyển sách, còn có cả báo, cô mở ra để em gái tự chọn. Phó Yến Yến lắc đầu, “Không muốn đọc sách.”
Lưu Cảnh Chi ôn nhu hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”
“Muốn trò chuyện với chị thôi.”
“Nói chuyện gì?”
“Chị ơi, trước kia hàng xóm cạnh nhà em có một chị gái giống như chị vậy, chị ấy tên Đại Nha.”
“Thật sao? Bọn chị trông giống nhau à?”
Phó Yến Yến lắc đầu, “Không phải mặt mũi giống nhau, mà là hoàn cảnh giống nhau. Ba mẹ với bà của chị Đại Nha đều là người rất tốt, nhưng bọn họ đối xử với chị Đại Nha không tốt. Bọn họ nghĩ cho chị Đại Nha cái ăn cái mặc đã là đối tốt với chị ấy rồi, cơ mà những cái đó em trai chị ấy cũng có. Còn những thứ em trai chị ấy có thì chị ấy lại không được.”
Lưu Cảnh Chi có hơi sửng sốt. Em gái chỉ nói đơn giản mấy lời mà đã nói trúng nỗi lòng cô, khiến thoáng chốc cô không biết đáp lại thế nào.
“Cái chị có thì em gái chị cũng có, nhưng những cái em gái chị có chưa chắc chị đã có được. Chị à, nếu một ngày chị phát hiện ra mình không phải con ruột, người thân của chị tới tìm chị, vậy chị sẽ đi cùng họ chứ?”
Lưu Cảnh Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô bé.
Phó Yến Yến dùng ánh mắt ngoan ngoãn nhìn cô, gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Thật ra trong lòng cô bé cũng hơi không chắc chắn, nhưng cảm thấy cần phải đưa cho Lưu Cảnh Chi phương án dự phòng trước. Ba mẹ cô bé muốn nhận lại người “em gái” này. Thậm chí mẹ còn cố ý vô tình khơi mào trận tranh cãi trong nhà họ Lưu, có điều ba mẹ không có nhiều thời gian, ngày mai đã phải về rồi.
Nếu mai đột nhiên nói với Lưu Cảnh Chi rằng cô không phải là con ruột nhà họ Lưu thì có khả năng cô ấy không có cách nào chấp nhận chuyện này ngay được. Dưới góc độ làm con, Phó Yến Yến cảm thấy Lưu Cảnh Chi không muốn ba mẹ cô bé quyết định thay cho cô ấy.
Lưu Cảnh Chi lần lữa hồi lâu, sau đó gượng gạo hỏi: “Có ý gì vậy?”
Phó Yến Yến lắc đầu, “Không có ý gì cả, chỉ hy vọng chị không phải con ruột nhà hai bác, nếu là chị gái ruột của em thì hay quá.”
“……”
Trái tim Lưu Cảnh Chi vốn còn đang nảy lên, nghe những lời này lập tức trở về vị trí cũ, tức thì lại có chút buồn cười, vậy mà cô lại nghĩ những lời của bé con này là sự thật.
Đè sự mất mát xuống tận dưới đáy lòng, cô tức giận cười nói: “Chị lớn hơn em mười mấy tuổi, dựa theo tuổi tác, em còn phải gọi chị là dì đấy.”
Buổi trưa, Giang Minh Xuyên làm một bàn đầy món ngon. Kim Tú Châu cũng làm thêm điểm tâm, cả nhà năm người vừa ăn cơm vừa thân thiện trò chuyện. Lưu Cảnh Chi rất ít khi được trải qua cảnh tượng ấm áp như vậy, trong lòng cô không khỏi thấy hâm mộ. Hai nhóc con được lớn lên trong một gia đình ấm áp như vậy, thảo nào chúng lại vui vẻ đến mức này.
Cô được ăn món ngon khó gặp, nhưng trong đầu lại không khỏi nghĩ đến câu mà Phó Yến Yến đã nói lúc nãy.
Tuy rằng lương tâm thấy không đúng, nhưng nếu có một ngày cô phát hiện mình thật sự không phải con ruột, có lẽ trong lòng cô sẽ không thấy buồn bã như vậy.
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Chị đây giỏi nhất là ‘thổi gió’.
Giang Minh Xuyên: Vợ mình khen mình.
Hạ Nham: Cơm ăn ngon ghê.
Phó Yến Yến: ‘Pé’ chỉ là trẻ con, đừng nghĩ lời ‘pé’ là thiệt nha.