Cơm nước xong xuôi, Lưu Cảnh Chi vốn muốn về nhà nhưng Kim Tú Châu lại nhấn mạnh rằng ngày mai chú thím phải về rồi, muốn cô ở lại lâu hơn một chút, Lưu Cảnh Chi cũng khó lòng từ chối.
Cứ ở lại thêm một lát rồi lại một lát nữa, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn cơm chiều. Trưa nay đồ ăn nhiều quá nên không ăn hết được, hơn bốn giờ chiều Giang Minh Xuyên mang đi hâm lại. Lưu Cảnh Chi ăn xong cơm chiều rồi mới về. Cho dù ăn đồ còn từ bữa trưa nhưng cô cũng thấy rất ngon, mỗi tội tốc độ ăn cơm có hơi chậm.
Cô không nỡ xa gia đình chú họ, cho dù biết rõ sau khi về nhà mẹ với em gái sẽ không vui, nhưng vẫn muốn ở đây lâu thêm một chút.
Bên ngoài bầu trời đã tối đen, lúc ăn xong cơm chiều đã hơn bốn rưỡi, Kim Tú Châu thân thiết nói: “Đợi chút chú thím đưa cháu về, ba mẹ cháu cũng không tiện mắng cháu. Cháu ngoan và hiểu chuyện như vậy, chú thím lại là họ hàng, nếu bọn họ vẫn mắng cháu thì thật là không biết phải trái.”
Lời này làm lòng Lưu Cảnh Chi thấy thoải mái hơn. Cô nghĩ rằng mình cũng đâu đi chỗ nào lạ, chỉ tới chỗ chú thím chơi, hơn nữa buổi sáng mẹ cũng đã đồng ý rồi.
Vì thế chờ Giang Minh Xuyên rửa bát xong, cả nhà cùng nhau đưa Lưu Cảnh Chi về. Được nửa đường, Kim Tú Châu đột nhiên tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống, đeo vào tay Lưu Cảnh Chi. Lưu Cảnh Chi nhận thấy, giật nảy mình, cuống cuồng xua tay nói: “Không được không được đâu, thím ơi cháu không nhận được.”
Kim Tú Châu đè tay cô lại, “Trước hết đừng từ chối, thím nghĩ cháu đi học ở trường thì bình thường cũng không xem được giờ, có đồng hồ sẽ tiện hơn nhiều. Lúc đọc sách sẽ biết đã đọc trong bao lâu, cũng biết đi ăn đi ngủ đúng giờ. Đồng hồ thì lúc về thím mua cái khác là được, ở dưới quê chỗ thím mua cái này cũng rẻ.”
Lưu Cảnh Chi lắc đầu như trống bỏi, “Bình thường cháu toàn đi cùng bạn học, sẽ không quên giờ ăn cơm. Đồng hồ này quá quý giá, thím đeo đi, cháu thật sự không cần.”
Kim Tú Châu tức giận nhìn cô, “Thím thật lòng thích cháu nên mới tặng, nhìn xem, thím còn tiễn cháu về. Cháu đeo đồng hồ này thì sẽ tận dụng hết công dụng của nó, nó được sử dụng đúng chức năng rồi thì có gì là quý với cả không quý? Đồ có quý thì cũng không quan trọng bằng người.”
Lưu Cảnh Chi nói không lại Kim Tú Châu, cô thật sự không dám nhận đồ đắt tiền như vậy.
Giang Minh Xuyên đứng cạnh khuyên một câu, “Nhận đi, lúc về chú mua cho thím cháu cái đẹp hơn.”
Kim Tú Châu nhoẻn miệng cười, “Nghe thấy chưa? Thím sẽ có cái đẹp hơn.”
Lưu Cảnh Chi mấp máy môi, cô thật sự không dám nhận. Ngày hôm qua chú thím đã mua cho cô rất nhiều quần áo, cũng tốn rất nhiều tiền.
Hai nhóc bên cạnh cũng khuyên, “Chị cứ nhận đi, mẹ rất thích chị.”
Cô bé còn nói: “Ba có tiền mà.”
Dưới sự thuyết phục của bốn người, Lưu Cảnh Chi bị Kim Tú Châu ép đeo đồng hồ. Chiếc đồng hồ tinh xảo đẹp đẽ đeo trên cổ tay trắng như tuyết của cô, vô cùng nổi bật.
Thực sự cô rất thích. Vừa rồi thật ra cô lừa thím, cô vốn không hề có bạn. Các bạn trong lớp dường như đều từ nông thôn được đề cử đi học, lý lịch trong nhà đều tốt. Sau khi biết cô là dân thành phố thì họ đều vô tình hay cố ý cô lập cô, không ai muốn chơi với cô, thỉnh thoảng cô về muộn, cửa phòng ký túc xá còn bị người ta đóng lại, gõ thế nào cũng không mở.
Rõ ràng tiền tiêu vặt của cô còn không nhiều bằng các cô ấy.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên tiễn người tới dưới lầu, Lưu Cảnh Chi không để bọn họ tiễn thêm nữa. Cô không muốn chú thím lên giải thích với ba mẹ cô. Cô đã lớn, chuyện nhỏ thế này không cần người khác giúp.
Trước khi đi cô hỏi: “Chú thím, ngày mai khi nào mọi người đi? Cháu muốn đi tiễn mọi người.”
Kim Tú Châu cười, “Buổi chiều tầm ba bốn giờ, cháu có thể qua đó cùng ăn với chúng ta bữa cơm.”
Lưu Cảnh Chi nghe thấy ngày mai còn có thể gặp lại lần nữa, trên mặt lộ vẻ vui mừng, “Được ạ, ngày mai cháu nhất định sẽ sang.”
Cô vẫy vẫy tay phải, tay kia xách theo điểm tâm Kim Tú Châu làm, định bụng mang về nhà để ba mẹ và em gái cùng ăn. Khi đi tới đầu cầu thang, cô quay đầu lại nhìn, thấy cả nhà chú thím vẫn còn đứng đó, lại vội vàng vẫy vẫy tay.
Kim Tú Châu cũng đưa tay lên vẫy vẫy, sau đó mới cùng Giang Minh Xuyên và hai con xoay người rời đi.
Đi được vài bước, cô mới hỏi: “Ngày mai lúc đi sẽ nói với em ấy sao?”
Giang Minh Xuyên gật đầu, “Ừ.”
Thật ra anh không ngốc. Anh biết Kim Tú Châu vẫn luôn giúp anh. Vừa rồi Kim Tú Châu đưa cho em gái đồng hồ, khi về chắc chắn sẽ bị phát hiện. Nếu không bị phát hiện, em gái cũng sẽ chủ động nói với cha mẹ nuôi, đêm nay nếu nhà họ không cãi nhau thì cũng xuất hiện ngăn cách.
Ngày mai, khi anh nói ra sự thật, hai vợ chồng nhà đó hẳn cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, thậm chí có lẽ sẽ giãy nảy ăn vạ, lúc đó việc này cũng dễ giải quyết hơn nhiều.
Kim Tú Châu nói thẳng: “Ngày mai dù hai vợ chồng nhà đó có đưa ra yêu cầu quá mức gì, anh cũng phải đồng ý hết.”
Nghe cô bảo vậy, Giang Minh Xuyên và hai đứa nhỏ đều kinh ngạc nhìn về phía cô.
Kim Tú Châu ân cần nói: “Em gái là người có máu có thịt, chúng ta cò kè mặc cả, em ấy kẹp ở giữa sẽ càng khó xử. Mình cứ đồng ý trước đã, còn làm được hay không để sau rồi tính.”
Phó Yến Yến nhìn Kim Tú Châu, chẳng mấy chốc đã hiểu được ý của mẹ. Không chỉ vì lý do cô út ở giữa khó xử, mà nếu đối phương có đòi hỏi quá đáng, nhà họ đồng ý thỏa hiệp sẽ làm cho cô út thấy ba mẹ nuôi càng thêm lạnh nhạt vô tình, đến lúc đó cô ấy tất sẽ rõ ai mới là người nhà thực sự bảo vệ mình. Sau này nếu có chuyện gì, nhà kia đi tìm cô út thì đương nhiên cô út sẽ không dễ mềm lòng.
Nghĩ đến đó, cô bé lại lần nữa khâm phục sự khôn khéo của Kim Tú Châu, quả thực nắm rõ lòng người. Chiếc đồng hồ kia cũng không phải tặng không, tối nay về e là sẽ cãi nhau to một trận.
Trong lòng Phó Yến Yến cũng thấy thương cô út, nhưng lại thấy vui vẻ nhiều hơn. Cô út sẽ tránh được những cực khổ sau này. Đời này có ba mẹ ở đây, cuộc đời của cô út hẳn sẽ thay đổi.
——
Lưu Cảnh Chi đẩy cửa vào nhà, vừa ngẩng đầu đã thấy ba mẹ và em gái ngồi trong phòng khách ăn cơm tối.
Tống Tiểu Như và Lưu Ái Hoa nghe tiếng quay sang nhìn nhưng không nói câu nào, chỉ có Lưu Cần tươi cười bảo, “Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì qua đây ăn đi con.”
Lưu Cảnh Chi cười gật đầu, “Con ăn ở chỗ chú thím rồi ạ.”
Sau đó giơ túi giấy dầu xách trong tay lên, “Đây là điểm tâm mà thím làm, ăn rất ngon, chú thím bảo con mang một ít về để nhà mình ăn.”
Nói rồi cô đi đến bên bàn mở túi giấy ra, nào biết mới mở một nửa đã bị Lưu Ái Hoa thở phì phò vung tay hất xuống đất, “Tôi không ăn, chị ăn no ăn chán ở ngoài rồi mới mang đồ ăn thừa về cho chúng tôi, coi bọn tôi là chó à? Tôi không thèm ăn đâu.”
“Đã hơn năm giờ rồi, chị còn về làm gì nữa? Sao không ở luôn chỗ chú thím của chị đi?”
Lưu Cảnh Chi biết trong lòng em gái tức giận, nhưng nghe mấy lời vô lý này của cô ta thì không nhịn được nói: “Đây không phải là nhà của một mình em, vì sao chị lại không thể về?”
Lưu Ái Hoa đột nhiên cười lạnh một tiếng, đang định há mồm nói gì đó, Lưu Cần vội lớn tiếng ngăn lại, “Được rồi, cãi nhau cái gì chứ, đang ăn Tết đấy, chị gái con tốt bụng mang đồ về cho con ăn, con không ăn thì thôi, sao lại ném xuống đất làm gì?”
Nói xong, lại bảo Lưu Cảnh Chi: “Con là chị, sao không thể nhường em gái một chút chứ? Con biết rõ trong lòng con bé không vui, một mình con ra ngoài chơi sung sướng, con không biết mẹ con không khỏe sao?”
Lưu Cảnh Chi nghe ba lớn tiếng như vậy, phản ứng đầu tiên là giật nảy mình. Nghe xong những lời này, trong lòng cô bỗng nhiên thấy ấm ức. Cô mấp máy môi, rất muốn hỏi một câu, vì cô là chị gái cho nên phải nhường hết sao? Rõ ràng cô cũng chỉ lớn hơn có ba tuổi.
Lưu Cần nghiêm mặt lại bảo: “Nếu con đã ăn rồi thì về phòng đi, chúng ta còn phải ăn cơm.”
Lưu Cảnh Chi nhìn mẹ, trên mặt Tống Tiểu Như không biểu lộ tí cảm xúc nào, cô đột nhiên có cảm giác cả ba mẹ dường như đều không vui.
Là do hôm nay cô không ở nhà sao? Nhưng trước kia khi em gái đi chơi đến tối mịt mới về cũng đâu thấy ba mẹ khó chịu gì, còn lo lắng em ấy về muộn như vậy sẽ không an toàn.
Vì sao tới lượt cô, họ lại có thái độ như vậy?
Lưu Cảnh Chi ấm ức ngồi xổm xuống, nhặt điểm tâm trên mặt đất lên. Đã hơi bẩn rồi, cô nhét luôn vào miệng. Chỗ bánh này thím làm cho cô, cô không nỡ ăn nhiều, muốn để dành mang về nhà.
Lưu Cảnh Chi mang đôi mắt đỏ hoe trở về phòng.
Trên bàn cơm, Lưu Cần cầm đũa ngồi lặng lẽ, hối hận vừa rồi có phải ông nói nặng lời quá không?
Chỉ có Lưu Ái Hoa ăn rất ngon miệng. Hôm nay cô ta vừa biết được chị gái không phải con ruột của ba mẹ, mỗi mình mới là đứa con gái duy nhất của họ.
Nhưng trong lòng cô ta vẫn oán giận, hận nhà cậu khiến nhà mình mất cả căn nhà lẫn toàn bộ tiền, khiến giờ đây cô ta phải ở trong căn nhà tồi tàn này, ăn thứ đồ ăn khó ăn này. Nếu không cô ta cũng không thua kém mấy đứa con của những gia đình công nhân chính thức đó.
Nhưng cô ta không hề ngốc, không thể nói ra chân tướng với chị gái, bằng không chị ta sẽ đi theo anh trai chị dâu ăn sung mặc sướng. Nghe ba nói anh ta có chức vị cao còn rất giàu. Nghĩ đến đây trong lòng cô ta lại thấy ghen tức. Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chị gái xinh đẹp hơn mình, còn được sinh ra trong một gia đình khá giả như vậy? Cô ta không cam lòng.
Cơm nước xong, Lưu Ái Hoa cau có về phòng, thấy chị gái ngồi trước bàn đọc sách, bên cạnh là túi điểm tâm đang mở, còn lại một nửa. Cô ta tức giận bước đến hất hết chỗ điểm tâm còn lại xuống đất, còn giơ chân giẫm lên vài cái, “Tôi cho chị ăn này, tôi cho chị ăn này…”
Lưu Cảnh Chi tức giận đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Lưu Ái Hoa, em không được quá đáng!”
“Tôi làm sao? Tôi cứ không cho chị ăn đấy, giờ cứ trông thấy chị là tôi thấy ghê tởm.”
“Chị chọc giận em chỗ nào? Không hiểu là em nổi giận cái gì nữa?”
Bên ngoài Lưu Cần nghe tiếng cãi vã, vội vàng chạy vào xem. Nhìn thấy vụn bánh tung tóe khắp sàn nhà, ông ta đang định nói gì đó, nhưng thấy con gái út quay đầu dùng ánh mắt uy h**p nhìn mình thì ngừng lại, lời nói đến bên miệng lại biến thành: “Cảnh Chi, con là chị, con nhường em gái một chút.”
Lưu Cảnh Chi nghe vậy, tức thì đôi mắt lại đỏ bừng, bờ môi cô run rẩy, rõ ràng cô không làm gì sai, vì sao lúc nào cũng muốn cô nhường em ấy, mà chưa bao giờ ba bảo em ấy phải tôn trọng cô?
Lưu Ái Hoa đắc ý nhìn chị gái, cô ta hừ lạnh một tiếng, giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào cô, “Chị cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn ngủ chung phòng với chị.”
Lưu Cần lên tiếng ngăn cản, “Ái Hoa.”
Lưu Ái Hoa ngang ngược nói: “Con không muốn ngủ chung phòng với nó đấy, ba bảo nó ra ngoài đi.”
“Vậy con nói xem chị con ngủ ở đâu? Trong nhà cũng chỉ có hai phòng.”
“Con không quan tâm, nó thích ngủ ở đâu thì ngủ, trong nhà không phải còn phòng khách nữa sao, nó ngủ ở phòng khách là được.”
Lưu Cảnh Chi không rõ vì sao em gái lại chăm chăm bắt nạt mình như vậy, “Rốt cuộc là chị có lỗi gì với em? Đúng là chị không ở nhà có một ngày thôi, nhưng chị cũng đã mang điểm tâm về cho em ăn. Chú thím thích chị, nhưng ba mẹ lúc nào cũng thiên vị em mà, vì sao em có thể được cha mẹ thiên vị, mà chị không thể được chú thím thiên vị?”
Lưu Cần lại khuyên con gái lớn, “Cảnh Chi.”
“Ba mẹ thiên vị tôi không phải rất bình thường à? Bởi vì tôi là con gái ruột của họ.”
“Ái Hoa.”
“Đúng thế, em là con ruột, chẳng lẽ chị không phải sao? Em luôn chỉ biết nghĩ cho mình, trước giờ không hề suy nghĩ cho người khác.”
“Vì sao tôi lại phải nghĩ cho chị? Chị là cái thá gì?”
Lưu Cảnh Chi còn định nói nữa, đã bị Lưu Cần chặn lời, “Dừng lại, không cãi nhau nữa, Cảnh Chi, tối nay con ngủ chung với mẹ, ba ngủ ở phòng khách.”
Lưu Cảnh Chi khó tin nhìn về phía Lưu Cần, em gái bắt nạt cô tới mức này mà ba còn có thể giảng hòa vô lý đến thế.
Lưu Cần quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào gương mặt đầy thất vọng và uất ức của con gái lớn.
Lưu Cảnh Chi im lặng một hồi lâu, cuối cùng không nói thêm gì nữa. Cô ngồi xổm xuống nhặt những vụn bánh bị giẫm bẹp trên mặt đất, nước mắt cứ từng giọt rơi xuống, chẳng mấy chốc mặt đất đã ướt một khoảng, nhìn thấy rất rõ ràng.
Lưu Ái Hoa khoanh tay trước ngực, nhìn chị gái cúi đầu nhặt điểm tâm bị mình giẫm nát, còn lặng lẽ khóc, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Nhưng chỉ lát sau, mắt thấy trên cổ tay chị gái có thêm một chiếc đồng hồ, mặt cô ta tức thì biến sắc, lớn tiếng chất vấn: “Cái đồng hồ kia của chị ở đâu ra?”
Lưu Cảnh Chi cũng nhìn về phía cổ tay mình, sau đó dùng giọng bình tĩnh nói: “Thím tặng cho chị.”
Lưu Ái Hoa nghe thấy đáp án trong dự kiến, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, cô ta tha thiết ước mong một cái đồng hồ nhưng ba mẹ không nỡ mua cho cô ta. Chị gái thì có được dễ như trở bàn tay, chỉ cần chị dâu tặng cho chị ta, anh trai chị dâu không chỉ có tiền, còn vô cùng tốt với chị ta.
Cô ta tức giận gào lên: “Không cho phép đeo, tôi không cho chị đeo…”
Cô ta vừa nói vừa bước lên định giật lấy, Lưu Cần vội vàng giữ chặt con gái lại, “Lưu Ái Hoa.”
Lưu Ái Hoa không giật ra được cũng bắt đầu khóc, hai tay đấm mạnh vào người ba mình, “Nó có đồng hồ, vì sao nó có đồng hồ mà con không có? Chỉ tại các người, nếu không phải tại ba và mẹ, giờ tôi có thể ở trong căn nhà lớn, tôi cũng có tiền mua đồng hồ. Là lỗi của hai người! Là hai người hại tôi! Mẹ là đồ ngu xuẩn, ba cũng vô dụng, tôi rất ghét hai người…”
Tống Tiểu Như đứng ở cửa nghe thấy hết cả, thất vọng gọi cô ta, “Lưu Ái Hoa, sao con có thể nói mẹ như vậy? Mẹ là mẹ con.”
“Tôi không cần người mẹ như bà.”
Đôi mắt Tống Tiểu Như lại đỏ lên.
Lưu Cảnh Chi đứng dậy, nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt này, đột nhiên thấy nực cười, cũng cảm thấy khó có thể lý giải.
Em gái lúc nào cũng được cha mẹ chiều chuộng nâng niu trong lòng bàn tay, chẳng hiểu sao lại có thể thốt ra những lời ác độc như vậy với họ, con bé ghét tất cả mọi người trong nhà.
Lưu Cảnh Chi không nhịn được hỏi: “Nếu không có ba mẹ, sao mà có em được? Nếu đã ghét chúng ta như vậy, người nên đi không phải là em à?”
Lưu Ái Hoa nghe hỏi vậy, vẻ mặt càng thêm kích động, quay sang Lưu Cảnh Chi chửi rủa, “Mày có tư cách gì mà nói tao? Đây là nhà tao, tao muốn đuổi ai đi thì đuổi. Mày chỉ là một đứa trẻ được ôm tới, có tư cách gì mà nói tao? Mày cho rằng mày đi được đâu? Hai vợ chồng này còn định gả mày cho em họ đấy, để mày cả đời này không rời khỏi bọn họ được…”
“Lưu Ái Hoa!”
Lưu Cần nghe được một nửa đã thấy không đúng, hoảng sợ cuống cuồng lớn tiếng ngăn lại, nào biết con gái út nói quá nhanh, không ngăn cản nổi.
Lưu Ái Hoa như thể phát điên duỗi tay cào ông ấy, “Ông hét cái gì mà hét? Tôi nói sai chỗ nào? Hôm nay chính tai tôi nghe thấy, cậu mợ nói chị gái được nhận nuôi, hiện giờ anh trai chị dâu của chị ta đã tìm tới nhà, mợ muốn hai người gả chị gái cho em họ, bởi vì chỉ có như vậy chị gái mới không chạy mất.”
Lưu Cảnh Chi khiếp sợ ngây người, không biết là khiếp sợ vì nghe thấy mình không phải con ruột, hay là vì nghe thấy quyết định của cha mẹ. Cô lệ rơi đầy mặt hỏi: “Hai người muốn gả con cho em họ?”
Em họ là người như thế nào bọn họ còn không rõ sao? Từ nhỏ đã toàn nói dối đánh nhau, tính tình thì ngang ngược tồi tệ. Cho dù cô không phải con ruột thì bọn họ cũng không nên đối xử với cô như vậy.
Lưu Cần vội vàng giải thích: “Con không được nghe em gái con nói bậy, chúng ta không đồng ý.”
Tống Tiểu Như cũng vội nói: “Đúng vậy, không đồng ý.”
“Không đồng ý gì chứ? Hai người bảo để suy xét đã. Mợ mà đến nhà vài lần nữa thì hai người lại chẳng đồng ý? Cũng chỉ có tên ngốc như ông mới tin vậy.”
“Lưu Ái Hoa!” Lưu Cần đen mặt hét lên, “Rốt cuộc con muốn thế nào? Nhất định phải làm gia đình chúng ta tan nát mới vừa lòng đúng không?”
Trong lòng Lưu Cảnh Chi nguội lạnh, cô biết rõ tính tình mềm yếu của cha mẹ. Như em gái nói, chỉ cần mợ tới nhà thêm vài lần, rất có khả năng cha mẹ thật sự sẽ gả cô cho em họ.
Cô lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nhìn một nhà ba người này. Cô coi bọn họ như người thân, thế nhưng trong lòng họ cô chẳng là gì cả. Đối diện với ánh mắt ba người, cô đột nhiên hiểu rõ vì sao cô vẫn luôn cảm thấy mình không hợp với gia đình này.
Nghĩ thông suốt rồi, cô không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, vụt chạy ra khỏi phòng, Tống Tiểu Như muốn ngăn lại nhưng Lưu Cảnh Chi vùng thoát ra.
“Cảnh Chi ——”
Bước chân Lưu Cảnh Chi chợt ngừng lại, sau đó không chút do dự đẩy cửa ra chạy ra ngoài.
Tống Tiểu Như xuội lơ ngồi xuống đất, vỗ chân khóc lớn, “Hết rồi, con bé chạy mất rồi, con bé không cần chúng ta…”
Lưu Cần cũng bất lực thả con gái út ra, thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống. Ông ta có cảm giác lần này con gái lớn chạy đi là sẽ không trở lại.
Chỉ có Lưu Ái Hoa vừa đắc ý vừa căm hận đứng đó. Dù sao nếu cô ta sống không tốt thì đừng hòng có ai được sống tốt.
——
Khi cửa phòng trong nhà khách bị gõ vang, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đang cùng bọn trẻ ngồi trên giường đọc sách.
Nghe thấy tiếng gõ, Kim Tú Châu nhìn sang Giang Minh Xuyên. Giang Minh Xuyên hỏi vọng ra một tiếng, “Ai vậy?”
Bên ngoài im lặng một lát, sau đó truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của một cô gái, “Là cháu.”
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên nhìn nhau, nhận ra giọng nói ấy. Giang Minh Xuyên vội đứng dậy xuống giường ra mở cửa, Kim Tú Châu cũng vội tròng áo khoác vào bước theo, hai người một trước một sau đi tới cửa.
Lưu Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn hai người, đôi mắt sưng đỏ lại hoen nước mắt. Kim Tú Châu thấy thế vội vàng bước lên ôm lấy cô ấy, giọng dịu dàng dỗ dành, “Có chuyện gì? Mau nói với chú thím, sao muộn như vậy lại một mình chạy đến đây? Nguy hiểm lắm.”
Nghe thấy những lời quan tâm của thím, rốt cuộc Lưu Cảnh Chi cũng không nhịn nổi nữa, khóc òa lên, “Thím ơi, em gái nói cháu được nhận nuôi, còn nói ba mẹ muốn gả cháu cho em họ…”
Vẻ mặt của Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đều thay đổi.
Giang Minh Xuyên lo lắng hỏi: “Là thế nào? Bọn họ muốn gả cháu cho ai?”
Lưu Cảnh Chi không ngừng khóc được, cô dùng hết toàn bộ sức lực mới nói ra được câu vừa rồi, giờ chỉ còn lại toàn bộ uất ức và khổ sở, cũng không biết trả lời như thế nào.
Giang Minh Xuyên lo lắng nhìn em gái, kiềm chế cảm xúc cắn chặt môi.
Kim Tú Châu nhẹ nhàng vỗ lưng Lưu Cảnh Chi, ôn nhu nói: “Đừng sợ đừng sợ, có anh chị ở đây rồi, anh chị sẽ bảo vệ em”.
Hai nhóc cũng chạy tới lo lắng nhìn cô út.
Mãi tới khi tiếng khóc của Lưu Cảnh Chi nhỏ dần, Giang Minh Xuyên mới nói: “Bây giờ chúng ta sẽ tới nhà em.”
Lưu Cảnh Chi cúi đầu không nói lời nào.
Kim Tú Châu xoa đầu cô, “Có một số việc trên đường sẽ nói với em, đừng sợ, có anh trai em và chị đây rồi.”
Thấy hai người thừa nhận, Lưu Cảnh Chi mới ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn họ, giọng nghẹn ngào hỏi: “Hai người thật sự là anh trai chị dâu của em sao? Vì sao?”
Vì sao cho tới bây giờ mới nói với cô? Nếu không phải tối nay em gái nổi giận, có phải còn muốn tiếp tục giấu cô nữa không?
Kim Tú Châu hiểu cô muốn hỏi gì, “Vốn dĩ ngày mai anh chị định tới nhà.”
Lưu Cảnh Chi không nói gì, cũng không biết có tin không.
Cho dù cô có tin hay không, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cùng đi lấy quần áo mặc vào. Giang Minh Xuyên muốn để hai con ngủ lại đây, nhưng hai đứa đều lắc đầu, Kim Tú Châu bảo: “Dù sao cũng đang ở bên ngoài, cứ nên đi theo chúng ta đi.”
Giang Minh Xuyên không phản đối.
Giang Minh Xuyên cõng con gái đi trước, tay cầm đèn pin. Hạ Nham đi ở giữa.
Kim Tú Châu và Lưu Cảnh Chi dắt tay nhau đi đằng sau, có mấy lời Kim Tú Châu nói thì tiện hơn nên vừa đi cô vừa kể chuyện cha mẹ của hai anh em năm đó, sau đó lại kể chuyện Giang Minh Xuyên sống ở nhà họ Phan.
Cuối cùng Kim Tú Châu thở dài một tiếng, “Em cũng đừng trách anh trai em, từ nhỏ anh ấy đã lớn lên trong chèn ép, có khổ có ấm ức gì cũng chỉ biết giấu ở trong lòng. Lần duy nhất anh ấy phản kháng là năm đó thi đậu trường quân đội, rời khỏi cái nhà đó, cũng là vì muốn đi tìm em nữa. Có điều trường quân đội và trong quân quản lý nghiêm ngặt, anh em có thể lên làm doanh trưởng khi tuổi còn trẻ như vậy, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu gian khổ. Vậy nên anh ấy không có nhiều thời gian tới thăm em, chỉ có thể mỗi năm tới đây một chuyến nhân dịp nghỉ Tết. Anh ấy không biết em đã phải chịu khổ thế nào, nhưng anh ấy chưa từng từ bỏ em, tháng nào anh ấy cũng đều đặn gửi tiền cho cha mẹ nuôi em, số tiền đó đủ để cho nhà họ chi tiêu.”
Lưu Cảnh Chi nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn bóng người cao lớn phía trước, đôi mắt lại đỏ hoe. Cô chưa bao giờ biết chuyện mỗi tháng anh gửi tiền tới, cha mẹ nuôi cũng chưa từng nhắc tới.
“Lần này cũng do chị tự cho mình thông minh, tính lén nhét cho em nhiều tiền hơn trong bao lì xì, còn em gái em thì cho ít đi một chút. Không biết có phải em gái em chê ít bèn thể hiện rõ cảm xúc ra quá hay không, nên anh trai em suy đoán chắc em đã phải chịu ức h**p trong nhà họ, mới bàn bạc với chị tính nhận lại em.”
“Trước đây cha mẹ nuôi em sợ anh ấy nhận lại em, nên mới bảo anh ấy giả làm họ hàng xa. Anh em nghĩ chỉ cần em được sống hạnh phúc trong gia đình đó thì họ bảo anh ấy làm gì cũng được, Nhưng nếu em chịu ức h**p thì nhất định anh ấy sẽ đón em đi. Hơn nữa, gia đình chúng ta cũng không nợ cha mẹ nuôi em bất cứ thứ gì. Ân cứu mạng năm đó cũng coi như huề với công lao nuôi nấng em của gia đình họ. Huống chi với tính cách của mẹ ruột chúng ta, khi thu xếp cho gia đình họ nhận nuôi em, e là đã chu cấp không ít.”
Lưu Cảnh Chi nghe tới đây, mới kể ra chuyện khi còn nhỏ ở căn nhà lớn và chuyện việc làm chính thức của ba mình.
Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn, nhíu mày hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng Lưu Cảnh Chi nghẹn ngào: “Sau đó cả nhà cậu đến đây cậy nhờ, ba sắp xếp cho cậu vào làm trong nhà máy cơ khí. Khi đó nhà máy cơ khí vừa sản xuất được một chiếc ô tô mới, một lần cậu uống say ra chỗ chiếc xe muốn lái thử thì có người phát hiện định ngăn cản. Cậu không biết lái xe nên tông người ta vào tường chèn chết người ta.”
“Căn nhà và toàn bộ tiền dành dụm phải mang hết ra bồi thường cho nhà nạn nhân, cũng may ba giữ được công việc, nhưng chỉ có thể làm công nhân hợp đồng.”
Kim Tú Châu nghe tới đây, suy đoán trong nhà máy cơ khí hẳn là có người quen của mẹ chồng đã giúp đỡ cho Lưu Cần, nếu như ông ta thất nghiệp, cái nhà đó sẽ càng thảm hơn thôi.
Giang Minh Xuyên tức giận nắm chặt tay, anh đoán hẳn căn nhà kia do mẹ sắp xếp cho gia đình họ.
Lưu Cảnh Chi lại kể chuyện xảy ra lúc ấy, khi đó em gái còn nhỏ. Tới khi em gái lớn có ký ức, nhà bọn họ đã biến thành căn hộ tập thể nhỏ hẹp xập xệ này.
Trong lòng cô không khỏi suy nghĩ, hóa ra căn nhà lớn cô ở khi còn nhỏ là của mẹ ruột. Cô cũng có cha mẹ yêu thương mình, chỉ có điều ba mẹ cô lại là liệt sĩ, cô còn có một người anh trai lặng lẽ ở sau lưng yêu thương và quan tâm tới cô.
Thật may quá, cô vẫn luôn có người yêu thương mình.
Hết chương 36.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Đồng hồ không tặng miễn phí nhé.
Giang Minh Xuyên: Tích cóp tiền-tiết kiệm tiền-cất dành tiền.
Hạ Nham: Cô út thật đáng thương.
Phó Yến Yến: Ba Giang mà còn tiền… mới là lạ.