Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 38

Giang Minh Xuyên nghe tới đây, trong lòng thấy khó chịu. Anh thì thế nào cũng được, nhưng anh không muốn nhìn thấy em gái mình bị người ta ức h**p,tự chịu thiệt về mình.

“Nếu các người muốn tính toán rõ ràng như vậy, vậy năm đó mẹ tôi trao nhà và tiền cho vợ chồng hai người cũng phải làm cho ra lẽ, không thể để mấy người nói thế nào là thế đó. Pháp luật nước ta có quy định rõ ràng về việc cho tặng tài sản, nào tới lượt các người nói không tính là xong? Năm đó mẹ tôi đâu phải làm từ thiện, mẹ tôi đưa tặng nhà và tiền cho vợ chồng hai người là muốn đổi lại công nuôi nấng em gái tôi, coi như vợ chồng hai người miễn cưỡng làm được. Vậy nếu bà ấy đã cho tiền thì số tiền tôi gửi sang đây mấy năm nay, vợ chồng hai người mau trả lại.”

Anh vừa nói xong, Tống Hữu Phúc đứng ở cửa đã nổi đóa, “Nào có chuyện đã cho rồi còn đòi lại?”

Hai cảnh sát vội đứng ra nói: “Tiền và nhà Bạch nữ sĩ đã tặng năm đó đâu?”

Lưu Cần và Tống Tiểu Như cùng im re, hai vợ chồng Tống Hữu Phúc đứng ở cửa cũng rụt đầu rụt cổ, không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi.

Lưu Ái Hoa không biết lôi tự tin từ đâu ra: “Nhà nào tiền nào, chúng tôi nào có biết?”

Chủ nhiệm Lâm đứng ra nói: “Cháu còn nhỏ tuổi không biết cũng bình thường, nhưng chuyện năm đó bác biết rõ. Cậu cháu tông chết người ta, là nhà cháu đứng ra bồi thường một căn nhà hai tầng và một số tiền, có thể liên hệ với người nhà đó, nếu cảnh sát cần điều tra, nhà máy chúng tôi có thể phối hợp.”

Nghe tới đây, mặt hai vợ chồng Tống Hữu Phúc tức thì biến sắc.

Lưu Ái Hoa ngậm miệng lại, nhìn về phía mẹ mình, ánh mắt mang theo căm hận.

Ngực Tống Tiểu Như tê rần, nhỏ giọng gọi một tiếng Ái Hoa. Lưu Ái Hoa không thèm quan tâm tới bà ta.

Lưu Cần do dự một lát rồi mở miệng nói: “Căn nhà đó ở số 13 đường Khánh Phong, năm đó Bạch tiểu thư cho chúng tôi một trăm đồng Đại Dương*và hai ngàn đồng tiền mặt, một trăm đồng Đại Dương chúng tôi đã tiêu hết rồi, hai ngàn đồng tiền mặt kia sau đó chúng tôi đổi thành vàng, sau thì mang ra bồi thường chung với căn nhà kia cho người ta.”

*Đồng Đại Dương được lưu hành thời kỳ dân quốc, có giá trị rất lớn, ví dụ như năm 1930 tại Thượng Hải, một đồng Đại Dương có thể mua 2 phần cơm tây, một gánh gạo, hai mươi vé vào cửa công viên, 10 vé xem kịch...

Mọi người ở đây nghe vậy cũng thấy giật mình, một trăm đồng Đại Dương và hai ngàn đồng tiền mặt, e là cả nhà này hai mươi năm tới không phải làm gì thì ngày nào cũng có thể ăn ngon uống tốt.

Lưu Ái Hoa không ngờ rằng ba mình lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, gắt gỏng hét lên một tiếng, “Ba!”

Lưu Cần cúi đầu, trong lòng rất khó chịu, không phải vì tiếng ba mà con gái út vừa gắt gỏng hét lên, mà là do chẳng hiểu tại sao những ngày tháng vốn tốt đẹp lại biến thành thế này? Năm đó khi Bạch tiểu thư giao con cho ông ta, muốn ông ta chăm sóc con bé cho thật tốt, ông ta cũng hứa hẹn chắc chắn sẽ làm được, cũng đảm bảo với cha mình rằng từ nay về sau đây là con gái ruột của ông ta.

Nhưng giờ hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, ông ta chỉ cảm thấy hối hận không thôi, hối hận vì sao lại nghe lời vợ đón cả nhà em vợ sang đây, hối hận vì sao không tuân thủ lời hứa năm đó, cũng hối hận không quản được vợ và con…

Ông ta im lặng một lát rồi nói: “Chúng tôi không cần gì cả, tiền thì sau này tôi sẽ trả dần dần cho cậu, là chúng tôi có lỗi với Cảnh Chi và nhà họ Bạch.”

Giang Minh Xuyên mím môi.

Vẻ mặt Tống Tiểu Như đau khổ nhìn về phía chồng, không rõ vì sao chồng lại muốn đối nghịch với bà ta? Ông ta không nghĩ tới mình, cũng phải biết nghĩ cho con gái út chứ.

Vu Hà Lệ ở cửa thấy thế không ổn, không nhịn được cuống cuồng bảo: “Chị, chị nói một câu đi.”

Tống Tiểu Như nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy con gái lớn ở ngoài hành lang, con bé ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn bà ta, ánh mắt có phẫn nộ có cả thất vọng.

Miệng bà ta trong nháy mắt giống như bị lấp kín, cũng không hẳn bà ta không có chút tình cảm nào với con gái lớn

Giang Minh Xuyên nhìn bộ dáng yếu đuối vô năng của hai vợ chồng này, áp xuống sự mềm lòng, dùng giọng trầm ổn nói tiếp: “Tôi không quan tâm vợ chồng hai người có âm mưu hay toan tính gì, nếu đã tới bước này, chỗ nào cần tính rõ ràng thì phải làm ra lẽ, tránh cho sau này lại đổi ý tới tìm em gái tôi gây phiền phức. Em tôi không nợ các người gì cả, nhà chúng tôi càng không nợ các người cái gì, nhưng những gì vợ chồng hai người nợ chúng tôi thì sau này từ từ tính, hôm nay chúng ta tính toán rõ ràng những khoản khác trước.”

Nói rồi anh lấy giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng viết xuống mấy dòng, liệt kê rõ ràng tài sản năm đó mẹ anh giao cho hai vợ chồng kia để nuôi nấng em gái, cũng liệt kê đầy đủ số tiền mấy năm nay anh gửi sang đây, cuối cùng viết: “Từ nay về sau, Bạch Cảnh Chi và một nhà Lưu Cần, Tống Tiểu Như, Lưu Ái Hoa không còn liên quan gì nữa.

Thứ nhất, sau này nhà họ Lưu gặp bất kỳ khó khăn gì cũng không được tới quấy rầy Bạch Cảnh Chi và vợ chồng Giang Minh Xuyên.

Thứ hai, hai vợ chồng Lưu Cần phải trả hết lại số tiền mấy năm nay Giang Minh Xuyên gửi sang đây, số tiền trả hàng tháng ra sao thì sau này Giang Minh Xuyên sẽ cân nhắc.

Viết đến đây, Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn Kim Tú Châu đang đứng ngoài cửa. Kim Tú Châu hiểu ý, vội đi vào đứng bên cạnh anh cúi đầu đọc, sau đó nhận lấy bút trong tay anh viết bổ sung hai câu:

Vợ chồng nhà họ Lưu nhận lời nhưng lại không đối xử tốt với con gái nuôi, thân là cha mẹ luôn thiên vị con gái ruột, không công bằng, thiếu đạo đức, con út xấu tính xấu nết, ức h**p chị gái. Hơn nữa nhà họ Lưu còn muốn gả con gái nuôi cho cháu ngoại, người này hành vi không đoan chính, thực sự không phải duyên lành. Bởi vậy anh trai chị dâu Bạch Cảnh Chi nhận lại em gái, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lưu.

Bổ sung một câu như vậy, sau này nếu người khác có nói gì, bọn họ cũng không sợ, cứ lấy tờ giấy này ra là được.

Khi hai vợ chồng viết xong, chủ nhiệm Lâm đứng sau Giang Minh Xuyên chủ động lấy ra hộp mực dấu mình mang theo, ngày thường việc lớn việc nhỏ trong nhà máy rất nhiều, thứ này lúc nào bà ấy cũng mang theo người.

Giang Minh Xuyên cảm ơn một tiếng, sau đó đưa tờ giấy cho Lưu Cần, Lưu Cần nhận, nhưng ông ta không biết chữ, giấy còn cầm ngược, Giang Minh Xuyên bèn lấy lại đọc một lần, đọc xong hỏi ông ta, “Nếu chú không có ý kiến gì thì điểm chỉ đi.”

Lưu Ái Hoa nổi giận, “Vì sao lại phải trả lại tiền cho mấy người?”

“Vì ba mẹ cô năm đó nhận nhà và tiền của mẹ chồng tôi mà không nuôi dưỡng em gái tôi cho tử tế. Số tiền đó dùng để nuôi dưỡng em gái tôi, tiền chồng tôi gửi cũng để cho em gái tôi, các người cũng chỉ nhận hộ thôi, không phải để cho các người tùy tiện tặng cho người khác.”

Lưu Cần không quan tâm tới con gái út, ấn ngón tay vào hộp mực dấu rồi điểm chỉ vào tờ giấy, để lại trên tờ giấy một dấu vân tay rõ nét.

Lưu Ái Hoa tức đỏ cả mắt, “Lưu Cần!”

Lưu Cần quật cường nói: “Không cần con trả, tự ta trả.”

Lưu Ái Hoa oán hận nhìn cha mình, đương nhiên là ông đi mà trả, chẳng lẽ còn muốn cô ta trả? Nhưng ở trong mắt cô ta, tiền Lưu Cần kiếm được cũng nên là của cô ta.

Cô ta nhìn về phía Tống Tiểu Như, uy h**p nói: “Bà dám ấn thử xem?”

Tống Tiểu Như nhìn chồng, lại nhìn sang con gái, nghe em trai em dâu ngoài cửa cuống cuồng bảo bà ta đừng ấn, nhất thời bà ta cũng không biết làm sao.

Cảnh sát nói với bà ta: “Cũng không cần chị điểm chỉ đâu, chồng chị đã điểm chỉ rồi, cũng đã có hiệu lực pháp lý. Trước đây là anh ta nhận ân huệ của nhà họ Bạch, hôm nay cũng nên là anh ta ký bản thỏa thuận này.”

Tống Tiểu Như nghe vậy, trong lòng vừa thấy mất mát đồng thời lại thấy nhẹ nhõm.

Có điều mặt Lưu Ái Hoa thì trắng bệch. Cô ta nhìn hai cảnh sát và người phụ nữ trung niên cùng làm chứng ký tên và điểm chỉ vào tờ giấy, lại nhìn Giang Minh Xuyên gấp cẩn thận tờ giấy bỏ vào trong túi, sững sờ hồi lâu, không phải là gọi nhà chú họ giả này tới để đòi tiền à? Cuối cùng sao lại biến thành nhà bọn họ phải trả lại tiền cho người ta.

Cô ta đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói: “Tất cả tiền của nhà chúng tôi đã bị cả nhà cậu lừa đi hết rồi. Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, cả nhà cậu tôi là đồ lừa đảo, bọn họ lừa lấy hết cả tiền của nhà chúng tôi đi rồi.”

Tống Tiểu Như cuống cuồng nói: “Ái Hoa, con đừng như vậy.”

Lưu Ái Hoa bị Tống Tiểu Như túm ống tay áo, càng tức giận hơn, cô ta vung tay gạt ra, vẻ mặt hung ác, nhìn Tống Tiểu Như như nhìn kẻ thù, sau đó chỉ vào hai vợ chồng đứng ở nói: “Là bọn họ đấy, bọn họ không chỉ lừa tiền của nhà chúng tôi, ông ta còn tông chết người, ông ta hẳn là phải ngồi tù!”

Tống Tiểu Như không ngờ rằng con gái út trở mặt ngay như thế, trước đó không phải còn có thể ngồi nói chuyện tử tế với nhau sao? Bà ta khóc lóc cầu xin cô ta , “Ái Hoa, đó là cậu con mà.”

Tống Hữu Phúc cũng sợ, “Đồng chí cảnh sát, không phải tôi cố ý, người nhà họ cũng đã không truy cứu, chúng tôi cũng đã bồi thường đầy đủ.”

“Đó là tiền của nhà chúng tôi, sao ông cầm đi bồi thường được?”

“Lưu Ái Hoa, tao là cậu mày! Khi đó chị gái và anh rể cũng đã đồng ý.”

Lưu Ái Hoa vội vàng quay đầu tìm Lưu Cần, “Ba, không phải ba muốn ly hôn với mẹ sao? Ba mau ly hôn đi, chúng ta đòi nhà với tiền về…”

Lưu Cần suy sụp cúi đầu.

Nếu mọi chuyện đã được giải quyết, Giang Minh Xuyên cũng không muốn tiếp tục mất thời gian ở đây nữa, trước khi đi anh nói với hai vợ chồng Lưu Cần: “Sau này chúng tôi chỉ muốn được sống yên ổn, không được tìm đến quấy rầy chúng tôi, nếu cứ đến, không chỉ đòi lại tiền tôi gửi, mà mấy thứ như nhà và tiền kia chúng tôi cũng sẽ đòi lại.”

Trong phút chốc Lưu Cần như già đi vài tuổi, ông ta lặng lẽ gật đầu.

Giang Minh Xuyên chào hỏi hai đồng chí cảnh sát và chủ nhiệm Lâm, sau đó dẫn cả nhà đi khỏi.

Đi đã xa còn có thể nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà họ Lưu truyền đến. Tống Hữu Phúc dường như định chạy, nào biết không chạy được mấy bước đã bị hai đồng chí cảnh sát bắt giữ, tiếng cảnh sát quát lên đinh tai nhức óc: “Chạy cái gì? Có chuyện gì cứ về sở rồi nói.”

“Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự oan uổng…”

Mãi tới khi xuống lầu đi một đoạn xa rồi, Lưu Cảnh Chi mới không nhịn được quay đầu lại nhìn lần nữa.

Cô thấy được cánh cửa nhà quen thuộc, còn nhìn thấy bóng dáng thân quen của cha mẹ nuôi ở cửa. Cô biết, lần này mình đi có khả năng rất lớn là sau này sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ nữa. Nhưng trong lòng cô lại thấy vô cùng bình tĩnh, không biết có phải do cô quá lạnh nhạt hay không, nơi đáy lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy như được giải thoát khỏi căn nhà giam đó.

Tới khi rời khỏi hẳn khu nhà, khi đi trên đường, Hạ Nham đột nhiên nói: “Ông ở nhà họ Lưu thật ra vẫn là người tốt, nếu không có ông ấy, có thể chúng ta không thể dễ dàng đưa cô út đi.”

“Không phải đâu.”

Phó Yến Yến bình tĩnh nói: “Có lẽ là ông ấy không muốn mất đi nhiều hơn?”

Nếu thật sự là người tốt, sẽ không thể nào để cô út chịu ức h**p nhiều năm như vậy, “Hiện giờ cô út có ba mẹ làm chỗ dựa, ông ta mới nhớ ra phải làm người tốt, vậy thì đó không phải là người tốt đâu, ông ta chỉ lựa chọn phương án có lợi nhất cho mình mà thôi.”

Không thể không nói, suy nghĩ của nhóc con này có đôi khi còn già dặn hơn người lớn. Ngay cả Giang Minh Xuyên, từ khi ở nhà họ Lưu ra trong lòng anh vẫn cảm thán Lưu Cần cũng xem như biết điều.

Kim Tú Châu tán thưởng nhìn con gái, cảm thấy mắt nhìn người của con bé xem ra không tồi.

Vốn dĩ trong lòng Lưu Cảnh Chi còn có chút xúc động, nghe mấy lời này của cháu gái, trong lòng tức khắc thấy căng thẳng, đột nhiên cảm thấy lời cháu gái dường như không hề sai. Đúng vậy, nếu cha nuôi thật sự yêu thương cô, vậy sẽ không đồng ý với mẹ nuôi cân nhắc chuyện gả cho cô cho cháu ngoại.

Yêu thương muộn màng vốn chẳng phải là tình thương thật sự.

Sau khi tới nhà khách, Giang Minh Xuyên bàn bạc với Kim Tú Châu rồi quyết định về doanh trại luôn. Vốn dĩ định chiều nay đi mua vé, nhưng giờ thì chốt đi mua vé rồi về nhà luôn.

Một nhà năm người xách theo túi lớn túi nhỏ ra ga tàu hỏa, sau đó mua được vé ngồi lúc bốn giờ chiều. Tỉnh S có tàu hỏa chạy thẳng tới tỉnh lị, sau đó Giang Minh Xuyên mua ba vé giường nằm, giờ đang đúng dịp đầu năm mới, ga tàu hỏa có rất nhiều học sinh và thanh niên trí thức, chen chúc rất lâu mới có thể lên tàu. Kim Tú Châu và Lưu Cảnh Chi quyết định ở chung toa, Giang Minh Xuyên ở toa bên cạnh.

Mãi cho đến tám giờ sáng ngày hôm sau tàu mới tới tỉnh lị. Sau khi xuống tàu lại mua vé đi thành phố, vé trong ngày đã hết, chỉ có thể mua vé xe khách. Giang Minh Xuyên mua vé lúc chín giờ rưỡi sáng, mua xong cả nhà đi ăn cơm trước.

Mãi cho đến tầm sáu giờ chiều, mọi người mới về tới nhà.

Lưu Cảnh Chi lần đầu tiên tới doanh trại quân đội, trên đường đi tò mò quay đầu nhìn, Kim Tú Châu giới thiệu sơ qua cho cô, đâu là nhà ăn, đâu là Cung Tiêu Xã, “Cung Tiêu Xã không có nhiều đồ lắm, có thể mua ít rau dưa và gia vị gì đó thôi, những thứ khác phải lên huyện hoặc thành phố mua.”

Lưu Cảnh Chi gật đầu.

Sau khi vào nhà, Lưu Cảnh Chi nhìn căn phòng rộng lớn sáng ngời, không khỏi tò mò nhìn ngắm khắp nơi. Trước nay cô chưa từng thấy căn nhà nào đẹp như vậy, mỗi một chỗ cô đều thích, đặc biệt là bức tranh thêu treo trên tường, quả thực rất sống động, đẹp không sao tả xiết.

Giang Minh Xuyên bảo mấy mẹ con nghỉ ngơi trước một lát, “Anh qua nhà ăn lấy ít cơm về.”

Kim Tú Châu bảo Hạ Nham đi cùng anh, “Lấy thêm hai món ăn nhé.”

“Ừ.”

Hạ Nham thả túi hành lý xống, vội vàng chạy theo sau ba.

Kim Tú Châu và Lưu Cảnh Chi thu dọn trong nhà một chút, “Buổi tối em ngủ cùng Yến Yến, phòng Yến Yến rộng, mấy hôm nữa chị bảo anh trai em đổi thành giường tầng cho hai đứa, sau này được nghỉ em về nhà ở.”

Nói xong Kim Tú Châu nhìn về phía con gái, “Sau này ở chung phòng với cô được chứ? Chờ mai mốt mẹ kiếm nhiều tiền mua căn nhà lớn thì nhà mình mỗi người một phòng.”

Phó Yến Yến gật đầu, nhưng cũng không quên tranh thủ, “Con muốn được chọn phòng trước.”

Kim Tú Châu tức giận gõ vào cái đầu nhỏ của cô nhóc, “Con nhóc này thành tinh rồi.”

Lưu Cảnh Chi có chút cảm động nhìn hai mẹ con, không chỉ không thấy giận, ngược lại còn rất hâm mộ, bởi vì trước kia Tống Tiểu Như chưa bao giờ hỏi cô có đồng ý hay không mà chỉ biết dùng ánh mắt khó xử làm cô áy náy, khiến cô chủ động nhường nhịn.

Phó Yến Yến nắm tay Lưu Cảnh Chi đi vào phòng, sợ cô út không được tự nhiên nên cô nhóc còn chủ động giới thiệu đồ đạc trong phòng. Cô nhóc y chang con công nhỏ đang xòe đuôi khoe khoang, kể rõ cái này là mẹ làm cho cô nhóc, cái kia là ba làm cho cô nhóc, tới cả mấy thứ Hạ Nham cho cô nhóc, tuy rằng vẻ mặt có phần ghét bỏ, nhưng cũng rất cẩn thận giữ gìn.

Lưu Cảnh Chi nhìn căn phòng được sắp xếp cực kỳ ấm áp gọn gàng, trong lòng thấy hâm mộ và vui mừng. Cô hâm mộ cháu gái có cha mẹ yêu thương như vậy, không cần phải trải qua thơ ấu phải nhường nhịn và lấy lòng người khác, cũng vui mừng vì mình có thể là thành viên của gia đình hạnh phúc như này, như thể được sống trong gia đình này, cô cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Có lẽ do nghe thấy tiếng nói nên Phương Mẫn nhà bên bưng hai đĩa thức ăn sang, “Chị nghe thấy bọn em đã trở lại, nghĩ có lẽ nhà em chưa có gì ăn, nên mang sang cho bọn em hai món, Chính ủy vừa mới nấu xong thôi.”

“Nhà đã có cơm ăn chưa? Hay là xới cho bọn em một ít nhé?”

Cô vốn định gọi nhà họ sang ăn, nhưng Chính ủy tai thính, nói nhà họ còn có thêm người khác cho nên không gọi nữa, chỉ bưng hai món sang.

Kim Tú Châu cũng không khách sáo với cô ấy, “Cảm ơn cảm ơn chị, bà con xa không bằng láng giềng gần, mấy câu này chưa bao giờ sai, không thiếu cơm đâu, Minh Xuyên đã tới nhà ăn lấy cơm rồi, không đủ ăn em lại sang nhà chị lấy.”

Phương Mẫn nghe vậy cười, “Vậy em cứ bận chuyện của em đi, chị về ăn cơm trước.”

“Vâng vâng, ngày mai em sẽ sang chị chơi, để em thu dọn nhà cửa chút đã.”

Phương Mẫn về tới nhà, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tan.

Chính ủy nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì vui sao? Em cười vui vẻ thế?”

Phương Mẫn theo bản năng sờ mặt, cũng không biết giải thích như thế nào với anh, chỉ vì thấy Kim Tú Châu trở lại, tâm trạng cô ấy cũng tốt theo.

Hết chương 38.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Mọi người đều yêu mến mình.

Giang Minh Xuyên: Vợ tôi được ngàn người yêu thích.

Hạ Nham: Mẹ là người giỏi nhất.

Phó Yến Yến: ‘Pé’ chỉ giới thiệu thôi, ‘pé’ không hề khoe nhá.

Bạch Cảnh Chi: Cháu gái nhỏ thật đáng yêu.

Phương Mẫn: Vợ cả tôi đã quay về rồiiiii.

Bình Luận (0)
Comment