Chẳng mấy chốc Giang Minh Xuyên đã từ nhà ăn về. Hạ Nham ôm một thau cơm to trong lòng, Giang Minh Xuyên tay cầm hai bát thức ăn đầy, hẳn là nhân viên nhà ăn rất ưu ái anh, hai bát đồ ăn đầy ăm ắp.
Kim Tú Châu nhận thau cơm con trai đang ôm, nói với Giang Minh Xuyên: “Vừa rồi Phương Mẫn có mang sang hai đĩa thức ăn.”
Giang Minh Xuyên đặt hai bát thức ăn xuống, “Lát nữa mang đĩa trả, em mang ít bánh trái sang biếu họ.”
Kim Tú Châu cười, “Em biết rồi.”
Lưu Cảnh Chi xếp ghế, sau đó đứng sang bên cạnh, Kim Tú Châu bảo cô ngồi xuống ăn, “Sau này đây chính là nhà em, không cần phải khách sáo như vậy, mau qua đây ngồi ăn, thịt kho tàu này vừa nhìn đã biết là bếp trưởng Trương làm rồi, ăn ngon lắm.”
Lưu Cảnh Chi bèn ngồi xuống bên cạnh Kim Tú Châu, cô cầm đũa, nhưng không ăn luôn, mà chờ hai nhóc cùng ngồi xuống cầm đũa lên rồi mới bắt đầu ăn.
Kim Tú Châu cũng không nghĩ em chồng có thể thích ứng ngay lập tức, nên nói với Giang Minh Xuyên: “Hay là ngày mai dẫn em gái tới đồn công an sửa tên lại đi, cũng đúng lúc trong nhà không còn bột mì, tiện thể mua một ít về.”
Giang Minh Xuyên nghĩ một lát rồi gật đầu, “Sáng mai anh đi cùng mọi người.”
“Cũng được.”
Nghe nhắc tới mình, Lưu Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn hai người họ.
Kim Tú Châu quay đầu cười với cô: “Lần này theo anh trai em về thủ đô ăn Tết, cũng gặp không ít trưởng bối, còn có các chú bác hỏi thăm em, nếu mai này có dịp về thủ đô ăn Tết, em cũng có thể tới thăm họ, bọn họ đều là bạn bè của cha mẹ em.”
Lưu Cảnh Chi nghe vậy, trong lòng cũng thấy nghẹn ngào, tuy rằng cô chưa từng gặp cha mẹ ruột, nhưng từ những lời kể của anh chị cũng biết cha mẹ là những người rất tốt, rất tài giỏi.
Cơm nước xong xuôi, Kim Tú Châu chờ Giang Minh Xuyên rửa xong bát đũa, mới cầm đĩa cùng một túi đồ ăn vặt sang nhà Phương Mẫn hàng xóm, còn dẫn theo Lưu Cảnh Chi.
Trong tư tưởng của Kim Tú Châu, chị dâu như mẹ, cha mẹ chồng đã hy sinh vì nước, trong lòng cô vẫn luôn kính nể những anh hùng như vậy, hơn nữa Giang Minh Xuyên đối với cô rất tốt, em chồng tính tình lương thiện, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô không khỏi yêu thương em ấy hơn vài phần.
Nghĩ đến cô em chồng tuổi cũng không nhỏ, nếu ở triều Đại Cảnh, tầm tuổi này em ấy đã có thể quán xuyến việc lớn việc nhỏ của cả phủ, nhưng hiện giờ em chồng ngay cả chuyện đối nhân xử thế đơn giản cũng không hiểu, nên mới tính nhân cơ hội dẫn em ấy ra ngoài nhiều hơn để học hỏi.
Lưu Cảnh Chi vốn không muốn đi, cô không quen biết gì người ta, Kim Tú Châu khuyên cô ấy, “Học tập không riêng chỉ đọc sách, còn học cả trong giao tiếp thường ngày nữa, có một số chuyện có thể em không thích nhưng không thể không hiểu. Điều gì nên nói, người thế nào có thể kết giao, cũng là năng lực rất quan trọng.”
Lưu Cảnh Chi bị thuyết phục, quả thật là cô không xử lý tốt quan hệ giữa mình với mọi người lắm, trong ký túc xá những người khác không thích cô, cô cũng chẳng muốn thay đổi, chỉ dùng mọi cách trốn tránh mấy người đó.
Kim Tú Châu dẫn theo cô và con gái gõ vang cửa nhà hàng xóm, Phương Mẫn tới mở cửa, thấy Kim Tú Châu vẻ mặt tức thì tươi cười, “Ăn xong rồi sao? Mau vào nhà ngồi một lát.”
Khi vào cửa, Phó Yến Yến ngoan ngoãn chào hỏi, “Cô Phương ạ.”
Nụ cười trên mặt Phương Mẫn càng tươi roi rói, dịu dàng đáp lại một tiếng.
Kim Tú Châu giới thiệu, “Đây em chồng em, tên Bạch Cảnh Chi, bây giờ đang đi học ở Đại học Giao Thông, sau này sẽ sống chung với gia đình em. Cảnh Chi, đây là chị Phương Mẫn, là tác giả rất nổi tiếng, xuất bản rất nhiều quyển sách, em gọi chị ấy là chị Phương là được.”
Lưu Cảnh Chi cũng ngoan ngoãn gọi, “Chị Phương.”
Phương Mẫn được Kim Tú Châu khen có hơi ngượng ngùng, khách sáo chào hỏi: “Chào em chào em.”
Kim Tú Châu ngồi xuống cũng không khách sáo: “Con bé này tính tình quá nhút nhát, em mới tính dẫn con bé đi gặp nhiều người một chút. Thường ngày em ấy cũng rất thích đọc sách, hẳn hai người nói chuyện sẽ hợp.”
Sau đó còn khen Phương Mẫn trước mặt Lưu Cảnh Chi, “Chị Phương chính đại ân nhân của chị đấy, lúc đầu chị gửi bài viết tới các tòa soạn, cũng là chịu ảnh hưởng từ chị Phương. Sau đó cũng là chị ấy thức tỉnh chị, để chị đi theo con đường vẽ tranh, hơn nữa chị ấy còn là cô giáo dạy vỡ lòng cho chị, ở lớp xoá nạn mù chữ ấy. Chị Phương là giáo viên vô cùng giỏi, em có gì không hiểu có thể hỏi chị ấy, cái gì chị ấy cũng biết.”
Phương Mẫn bị mấy lời khen liên tiếp của Kim Tú Châu làm đỏ bừng cả mặt, vỗ nhẹ vào cánh tay cô, “Em đừng có nói nữa, chị nào có giỏi giang như vậy.”
Kim Tú Châu lắc đầu, nhìn em gái bất đắc dĩ nói: “Khuyết điểm duy nhất là da mặt quá mỏng, người ta có tí tài năng hận không thể thổi phồng gấp mười lần, chị ấy thì ngược lại, rõ ràng có mười phần bản lĩnh, mà mới khen có một phần đã thấy ngượng ngùng.”
Phương Mẫn vội vàng nói với Lưu Cảnh Chi: “Đừng có nghe chị dâu em nói bừa, cô ấy toàn nói linh tinh đấy.”
Lưu Cảnh Chi nghe xong cười, nhìn ra được quan hệ giữa hai người này rất tốt. Vốn đang lo lắng rằng mình sang đây sẽ câu nệ làm không khí có phần xấu hổ, giờ mới thấy quả là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chính ủy dọn dẹp trong bếp xong đột nhiên bưng mấy tách trà ra, Lưu Cảnh Chi theo bản năng đứng lên, Kim Tú Châu vẫn ngồi yên, cười trêu ghẹo nói: “Đây là Chính ủy Chúc, thường ngày anh trai em phải nghe lệnh của anh ấy, nhưng không lệnh được mấy người phụ nữ chúng ta. Chúng mình là bạn của chị Phương, anh ấy cũng chỉ đành bưng trà rót nước cho chúng ta mà thôi.”
Chính ủy Chúc nghe cười, “Đúng là thế thật.”
Sau đó gật đầu với Lưu Cảnh Chi, “Không cần khách sáo đâu, mọi người cứ trò chuyện, anh vào phòng đọc sách.”
Phương Mẫn thấy Lưu Cảnh Chi vẫn còn khách sáo bèn bảo cô mau ngồi xuống, còn mình thì xoay người tới ngăn tủ mang kẹo ra, bày biện trên bàn, “Dịp Tết dưới quê gửi lên đấy, mọi người nếm thử xem.”
Nói rồi đưa cho Yến Yến và Lưu Cảnh Chi mỗi người một cái, đều là chocolate.
Lưu Cảnh Chi nhận lấy, nhưng không định ăn.
Kim Tú Châu kể với Phương Mẫn mấy chuyện ở thủ đô rồi ra về, cũng không nói quá nhiều, chủ yếu là vì Chính ủy còn đang đọc sách trong thư phòng, có mấy lời phụ nữ nói riêng với nhau thì tiện hơn.
Lúc về, Kim Tú Châu nói với Phương Mẫn: “Buổi sáng ngày mai bọn em lên huyện mua đồ ăn, chị có muốn mua gì không?”
Phương Mẫn lắc đầu, “Trong nhà vẫn còn.”
“Vậy được, em về trước nhé.” Rồi vẫy vẫy tay, dẫn người đi.
Phó Yến Yến chào, “Tạm biệt cô Phương.”
Lưu Cảnh Chi cũng vội chào, “Tạm biệt chị Phương.”
“Tạm biệt.”
Tới khi về nhà, Kim Tú Châu nói với Lưu Cảnh Chi, “Chị Phương cũng từng học đại học, học vấn rất cao, con người chị ấy cũng rất tốt, bình thường chỉ thích an tĩnh nghiên cứu học vấn, nhưng em hỏi gì chị ấy cũng sẽ trả lời.”
“Chị Phương ấy mà, tính tình đơn giản thiện lương, nhưng không phải ai chị ấy cũng thân thiết. Người đó phải có quan hệ tốt với chị ấy, có thể hiểu được tâm sự của chị ấy, phải được chị ấy công nhận, cho nên không thể cưỡng cầu, chân thành đối đãi là được. Trước đó sở dĩ chị có thể chơi thân với chị Phương cũng vì hợp ý, không ngừng hỏi kiến thức chị ấy dạy trên lớp, sau đó nương vào việc này thường xuyên tặng đồ ăn cho chị ấy, năng qua lại mới thành thân thiết, cũng coi như may mắn thôi.”
Lưu Cảnh Chi gật đầu, biết chị dâu đang dạy mình.
Quả nhiên, lại nghe thấy Kim Tú Châu tiếp tục nói: “Giữa những người khác nhau, nên có phương thức đối đãi khác nhau, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là mình cảm thấy thoải mái khi ở chung với họ, ngày mai chị lại dẫn em đi gặp mấy chị khác.”
Lưu Cảnh Chi gật đầu tán thành.
Buổi tối, Lưu Cảnh Chi ngủ cùng cháu gái.
Giường của cháu gái rất ấm áp, chăn vừa dày vừa khô ráo, bên cạnh còn có thân thể nho nhỏ mềm mại ôm lấy cánh tay cô, kề sát bên người, Lưu Cảnh Chi nằm trên giường, cảm giác mình chưa từng có khoảng thời gian yên bình an tâm như vậy.
Trong mơ màng, lòng cô không khỏi chờ mong, không biết ngày mai sẽ có chuyện tốt gì.
——
Sáng sớm ngày hôm sau, cả nhà lên huyện thành.
Bọn họ tới bưu cục trước. Giang Minh Xuyên dựa theo lời Kim Tú Châu dặn dò, viết tin báo bình an tới mấy trưởng bối ở thủ đô, nhân tiện kể chuyện đã nhận lại em gái, sau đó lại gửi thêm một ít đặc sản ở đây, có lạp xưởng và nấm ăn rất ngon, vừa rồi mọi người đi ngang qua Cung Tiêu Xã đã mua một ít mang theo, gói lại cẩn thận gửi cùng với thư.
Gửi thư xong, Giang Minh Xuyên dẫn em gái tới đồn công an đổi tên, Kim Tú Châu dẫn hai đứa nhỏ tới nhà máy chế biến thịt mua thịt.
Khi ba mẹ con Kim Tú Châu tới đã hơi muộn, thịt ngon đã bị cướp sạch, lúc này người không đông lắm, cô đứng xem trước quầy, cuối cùng Hạ Nham đề nghị: “Mẹ, con muốn uống canh xương hầm.”
Xương rẻ hơn thịt nhiều, mà nấu canh ăn cũng rất ngon.
Kim Tú Châu bèn chọn hai cân xương, bảo người ta chặt thành từng miếng nhỏ, lại chọn thêm hai cái móng giò và một miếng gan heo.
Sau khi thanh toán tiền, Hạ Nham tự giác nhận túi thịt xách theo.
Kim Tú Châu lại dẫn hai đứa qua cửa hàng mua rau dưa, tới khi mua xong, ba mẹ con tới tiệm cơm quốc doanh như đã hẹn trước, gọi mấy bát mì sợi, chờ hai anh em qua.
Gần như đúng lúc mì được mang lên, Giang Minh Xuyên và Bạch Cảnh Chi tới, trong tay Bạch Cảnh Chi cầm một tờ giấy, vừa đi vừa cúi đầu đọc, khóe môi cong cong.
Hạ Nham vội chạy tới hóng hớt, “Cô ơi, cháu cũng muốn xem.”
Bạch Cảnh Chi đưa tờ giấy cho cậu, Hạ Nham tò mò nhìn, bên cạnh em gái cũng thò đầu sang, nhìn thấy là giấy chứng minh nhân dân của Bạch Cảnh Chi, tên đã sửa xong.
Kim Tú Châu cảm thán một câu, “Nhanh thật đấy.”
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, “Tình cờ gặp được lính cũ của anh, cậu ấy giúp nên nhanh hơn.”
Nói rồi lại lấy Sổ hộ khẩu gia đình từ trong túi ra, đưa cho Kim Tú Châu, “Tên em gái giờ đã được ghi vào hộ khẩu nhà chúng ta.”
Kim Tú Châu nhận lấy xem qua, cười gật đầu, “Tốt rồi, tốt rồi.”
Bạch Cảnh Chi thấy phản ứng của Kim Tú Châu, trong lòng thấy nhẹ nhõm, gương mặt cũng tươi cười.
Thật ra mấy ngày này cô vẫn luôn có chút bất an, cho dù biết Giang Minh Xuyên là anh ruột của cô, nhưng thực sự mà nói thì hai người cũng chưa thân thiết với nhau bao nhiêu, có lẽ bởi vì tình thân nên hiện giờ nhà anh trai đối với cô rất tốt, nhưng tưởng tượng nếu sau này mang lại phiền phức cho bọn họ thì cô lại có chút sợ hãi, mãi tới khi nhìn thấy trên Sổ hộ khẩu có tên cô, nỗi lo lắng đó mới thực sự tan biến.
Bây giờ, họ đã là người một nhà. Mà chị dâu, cũng thấy vui vẻ.
Thật lòng cô rất sợ người khác không thích mình.
Cơm nước xong về đến nhà đã hơn một giờ chiều, Giang Minh Xuyên bỏ đồ xuống, “Anh có việc phải ra ngoài một chuyến, mọi người cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nhé.”
Kim Tú Châu biết anh luôn luôn bận rộn, dặn anh buổi tối về sớm một chút.
Giang Minh Xuyên gật đầu, “Nếu sáu giờ tối anh còn chưa về, mọi người cứ ăn trước.”
“Em biết rồi.”
Giang Minh Xuyên đi rồi, Kim Tú Châu nói với Bạch Cảnh Chi: “Anh trai em ngày thường rất bận, sau này sẽ quen thôi, em đi ngủ một giấc trước đi, chị đi nhào ít bột, buổi chiều sẽ dẫn em tới nhà chị Tiền và nhà chị Uông.”
Bạch Cảnh Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Hạ Nham biết mẹ lại định làm điểm tâm, vội vàng xun xoe: “Mẹ, con tới giúp mẹ”
Kim Tú Châu biết ngay cậu chàng lại có ý định gì, “Không thiếu phần của con đâu.”
Hạ Nham cười ha ha, vốn dĩ cậu đã khoác lác với hai đồng bọn kia rằng khi từ thủ đô về sẽ mang cho bọn họ vịt quay và món ngon khác, nào biết vịt quay đắt quá, tiền tiêu vặt của cậu căn bản không mua nổi, hơn nữa lúc đi cũng tương đối vội vàng, không tiện đi xa mua, cho nên cậu tính mang vở và bút mẹ mới mua cho cậu chia cho hai thằng bạn. Giờ nghe thấy mẹ tính làm điểm tâm ngon, cũng muốn mang cho hai tên kia một phần.
Bạch Cảnh Chi vốn muốn tới giúp, Kim Tú Châu bảo cô ngủ dậy hãy qua giúp, giờ không vội.
Lúc này Bạch Cảnh Chi mới đi ngủ, nhưng cũng không biết có phải do quá hưng phấn hay không mà cô nằm cả nửa buổi chiều cũng không ngủ được, lại nghĩ đến chiều nay chị dâu còn muốn dẫn cô đi gặp người khác thì có chút lo lắng mình biểu hiện không tốt, cuối cùng đành hỏi cháu gái vẫn đang thức, “Yến Yến, chị Uông với chị Tiền mà mẹ cháu nhắc tới là người thế nào? Có phải chú ý gì không?”
Trước giờ cô không tiếp xúc với nhiều người lắm, trước khi vào đại học mỗi ngày chỉ biết đi học, về đến nhà là làm việc nhà. Sau khi vào đại học đã nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng bởi vì bị xa lánh nên cô cũng không biết cách giao thiệp với người khác. Thật ra trong lòng cô rất sợ giao tiếp với người lạ, mỗi lần nói chuyện với họ toàn phải soạn lời trước trong đầu mấy bận.
Người duy nhất khiến cô nói chuyện tự nhiên chính là chị dâu. Chị ấy giống như hiểu hết những gì cô định nói, cả những chuyện cô không định nói, hai người trò chuyện vô cùng thoải mái.
Phó Yến Yến quay đầu nhìn sang cô út, không hiểu sao thấy cô ấy giống hệt bóng dáng mình ở đời trước. Lúc ấy cô bé cũng như vậy, cũng rất sợ giao thiệp với người lạ, sau khi bị bệnh lại càng nghiêm trọng, chỉ cần nói chuyện với người ta là sẽ căng thẳng nói lắp, lòng bàn tay đổ mồ hôi. “Kim Tú Châu” ghét bỏ cô bé làm bà ta mất mặt, mỗi lần đều dùng lời rất khó nghe chì chiết cô bé, nói cô bé có bệnh, nhưng khi cô bé muốn đi khám bệnh, bà ta lại bảo cô bé đang giả vờ.
Cũng may sau khi trọng sinh về tuổi còn nhỏ, hơn nữa dưới sự dạy dỗ mưa dầm thấm đất của Kim Tú Châu, dần dần cô bé đã có thể giao tiếp với người khác.
Phó Yến Yến cũng không chê cười kỳ thị cô út, mà nghiêm túc kể với cô ấy về tình hình nhà họ Ngô và nhà thím Uông.
Bạch Cảnh Chi không ngờ cô cháu gái bé vậy mà nói chuyện trước sau rõ ràng đâu ra đấy. Cô lặng lẽ nghe nhưng cũng không nghĩ nhiều, câu cửa miệng của Hạ Nham là em gái tôi thông minh nhất, em gái tôi là thiên tài. Anh chị cũng nói con gái rất thông minh, cô chỉ nghĩ rằng cháu gái thông minh hơn người thôi.
Nghe thấy nhà họ Ngô có cô con gái, lúc trước bởi vì trọng nam khinh nữ mà không được đi học, không khỏi thấy đau lòng, cảm khái nói: “Cũng may giờ có thể đi học rồi.”
Phó Yến Yến không lạc quan như cô, “Chị Đại Nha không lớn hơn Ngô Tiểu Quân mấy tuổi, chờ khi anh ấy kết hôn, chưa chắc chị ấy đã có thể đi học tiếp.”
Ngô Tiểu Quân học khá dốt, sau này nhất định sẽ kết hôn sớm.
Bạch Cảnh Chi nghe hiểu ý cháu gái, không khỏi nhìn cô bé thêm vài lần, “Tuổi còn nhỏ, mà lại nghĩ quá nhiều. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chị Đại Nha của cháu nếu giờ đã có thể đi học, sau này nhất định cũng có thể.”
Theo suy nghĩ của cô, ruột thịt nhất định là khác biệt.
Phó Yến Yến nhìn ánh mắt đầy lạc quan của cô út, trong lòng nghĩ, có lẽ là như vậy.
Buổi chiều, Kim Tú Châu làm bánh Sachima. Bánh này cô học được từ cô giúp việc nhà ông cụ Chương ở thủ đô, trước đây bà ấy cũng học từ một đầu bếp, bà ấy bảo đầu bếp này trước kia từng nấu ăn cho một Vương gia triều Thanh, Kim Tú Châu cảm thấy bánh rất ngon, nên theo học.
Cô cán dẹt cục bột đã ủ ra, sau đó cắt bỏ hai đầu, rồi thái thành những sợi mỏng, sau đó thả vào chảo dầu chiên.
Kim Tú Châu sợ hai cô cháu không biết chiên nên bảo Bạch Cảnh Chi ở bên cạnh thái bột, để Hạ Nham cán bột. Sau khi chiên được vài lần, Kim Tú Châu đổ đường trắng vào nồi thắng lên, sau đó đổ bột đã chiên vào trong nồi, lại thêm vào nho khô và vừng.
Sau khi đảo đều mới đổ hết ra thớt, rồi dùng đĩa ép thành một khối vuông vắn, sau khi nguội lại cắt thành từng miếng vuông nhỏ đều đặn.
Hạ Nham đã ăn món này ở thủ đô, biết là ăn rất ngon, nhiệt tình giới thiệu cho cô út, “Món này ăn ngon lắm, cô út mau nếm thử xem.”
Vừa nói vừa đưa một miếng bánh Sachima đã cắt cho Bạch Cảnh Chi.
Bạch Cảnh Chi không khách sáo nhận lấy ăn, mới cắn một miếng, mềm xốp thơm ngọt, quả thật ăn ngon. Trước nay cô chưa từng ăn món nào ngon như vậy. Đôi mắt cô sáng lấp lánh nhìn Kim Tú Châu, cảm thấy chị dâu nhà mình thật là lợi hại, không chỉ biết vẽ tranh kiếm tiền, còn biết làm điểm tâm ăn ngon như vậy.
Kim Tú Châu chia bánh Sachima thành vài phần, rồi chỉ vào hai phần bảo Hạ Nham: “Phần này con mang sang biếu bà nội Ngụy Ninh Thanh, phần này con và mấy bạn chia nhau ăn.”
Sau đó bưng lên hai đĩa bỏ vào trong giỏ, bảo Bạch Cảnh Chi cầm giỏ, còn mình bưng một đĩa khác chuẩn bị mang sang nhà hàng xóm
Hạ Nham vui vẻ nói: “Con biết rồi.” Rồi lập tức bưng đĩa lên, định đi luôn.
Kim Tú Châu nói: “Nhớ buổi tối về ăn cơm.”
“Vâng.”
Chờ Hạ Nham đi rồi, Kim Tú Châu cũng dẫn Bạch Cảnh Chi và con gái ra cửa, trước hết đưa đĩa đang cầm trong tay sang nhà hàng xóm. Phương Mẫn đang ở trong nhà sáng tác, nghe thấy tiếng nên mở cửa ra, thấy đĩa trong tay Kim Tú Châu, vội nhận lấy, “Lại làm món gì ngon?”
“Chị nếm thử đi, món điểm tâm em mới học ở thủ đô.”
Phương Mẫn đã từng ăn món này nhưng không nói ra, “Vậy chị sẽ cẩn thận nếm thử, có muốn vào nhà ngồi một chút không?”
“Không cần không cần đâu, nhân lúc còn nóng em phải mang sang chỗ chị Tiền với chị Uông, bằng không các chị ấy lại nói em bất công.”
Phương Mẫn nghe vậy thì cười, “Vậy mọi người đi đường cẩn thận.”
“Vâng.”
Kim Tú Châu dẫn Bạch Cảnh Chi và con gái sang nhà Uông Linh trước, trên đường còn giới thiệu với em chồng, “Chị Uông Linh làm ở nhà máy dệt, giờ này có lẽ đang đi làm, chắc chỉ có con trai chị ấy ở nhà, chúng ta sang nhà chị ấy trước.”
Bạch Cảnh Chi đáp vâng.
Quả nhiên như lời Kim Tú Châu nói, tới nhà đoàn trưởng Nghiêm, chỉ có Nghiêm Tinh ở nhà. Kim Tú Châu đưa một đĩa bánh Sachima cho cậu.
Nghiêm Tinh thích Kim Tú Châu nhất, lần nào cô Kim sang đây cũng sẽ mang theo món ngon. Cậu vui vẻ tới phòng bếp lấy đĩa đựng, sau đó lại rửa sạch sẽ cái đĩa trả lại Kim Tú Châu, còn nói, “Mấy ngày ngay mẹ cháu còn nhắc mãi không biết khi nào nhà cô về, dưới nhà máy của mẹ cháu cuối năm lại có bán hàng thanh lý, mẹ cháu để dành cho cô hai suất đấy.”
“Chị ấy lúc nào cũng tốt, có thứ gì tốt là lại nghĩ tới cô.”
Nghiêm Tinh khờ khạo cười.
Từ nhà họ Nghiêm ra, Kim Tú Châu mới nói với Bạch Cảnh Chi: “Giao thiệp với người khác rất đơn giản, nguyên tắc là có đi có lại, nhưng cũng không phải là mang tặng thứ quý giá của mình, đó không phải là giao tình mà là nịnh hót. Với chị mà nói, làm chút điểm tâm cũng chỉ tốn chút thời gian tốn chút tiền, không mất gì nhiều. Đối với chị Uông mà nói, bán ít hàng hóa trong nhà máy với giá rẻ cho chúng ta, chị ấy cũng giữ được ơn nghĩa.”
Bạch Cảnh Chi nghi hoặc nhìn về phía Kim Tú Châu, “Không phải là hàng bán thanh lý sao?”
Kim Tú Châu buồn cười nhìn cô ấy, “Nào có nhiều hàng hóa cần thanh lý như vậy? Chỉ là lấy cớ tạo ân tình đấy thôi.”
Bạch Cảnh Chi ảo não chau mày, cô lại tưởng là hàng bán thanh lý thật. Vì trưa nay nghe thấy cháu gái nói, chị Uông kia thường xuyên bán hàng thanh lý giá rẻ cho chị dâu, cô còn lo lắng nhà máy kia có phải sắp đóng cửa hay không?
Nghĩ đến đây cô nhìn về phía cháu gái đứng cạnh, đúng lúc cô bé cũng đang nhìn cô, đôi mắt vô tội mở to, mắt đối mắt lập tức chột dạ nhìn sang hướng khác.
Bạch Cảnh Chi mím môi cười, cảm thấy cháu gái thật đáng yêu.
Khi tới nhà họ Ngô, Tiền Ngọc Phượng và thím Ngô đều ở nhà, hai người thấy cô sang, người đi rót trà người đi lấy đồ ăn vặt.
Kim Tú Châu dẫn Bạch Cảnh Chi ngồi xuống. Tiền Ngọc Phượng ngồi bên cạnh, thím Ngô ngồi trên ghế đẩu ở cửa bóc lạc, nghe các cô nói chuyện phiếm.
Đại Nha tới tìm Phó Yến Yến chơi. Cô bé có phần không muốn đi, vì biết chỗ nào có thím Tiền là có chuyện để hóng.
Nhưng Đại Nha không biết, sợ cô bé thấy chán nên bế cô bé vào phòng mình chơi, còn hỏi cô bé lên thủ đô có gì vui. Phó Yến Yến đành phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chị ấy, kể hết mọi chuyện mình gặp ở thủ đô.
Trong phòng khách, sau khi Kim Tú Châu giới thiệu mọi người xong mới kể những chuyện mình trải qua ở thủ đô. Thím Ngô nghe xong, cảm thán bảo: “Trước kia thím chỉ nghe người ta nói nhà mẹ chồng cháu giàu có một phương, không ngờ rằng chuyện nhà bà ngoại hai anh em chồng cháu cũng rất khúc chiết.”
Trên đường tới đây Bạch Cảnh Chi có nghe nói thím Ngô là người cùng thôn với cha cô, bèn hỏi: “Ba cháu là người thế nào ạ?”
Rất nhiều người đã kể về mẹ cô, nhưng rất ít nghe thấy chuyện về cha cô.
“Ông ấy hả?”
Vẻ mặt thím Ngô chìm trong hồi ức, “Từ nhỏ ông ấy đã cầm đầu tụi trẻ con trong thôn rồi, lá gan cũng lớn, tính tình hoang dã, nhà ông ấy nghèo nhất thôn, nhưng chưa bao giờ nhụt chí, không ai dám bắt nạt ông ấy cả.”
“Khi còn nhỏ ông ấy nhặt về một con chó đen. Ông nội cháu bắt ông ấy ném đi, nhưng ông ấy không ném, bị đánh gần chết cũng không làm, cuối cùng ông ấy cũng nuôi được con chó ấy, tên nó là Trứng Đen. Nó rất thông minh, còn cứu được một đứa bé đuối nước. Sau khi ông bà nội cháu qua đời, cha cháu dẫn theo Trứng Đen rời khỏi thôn, sau đó nữa lại nghe người ta nói ông ấy tham gia quân ngũ, rồi kết hôn.”
Rồi sau đó nữa lại nghe người đã hy sinh.
Bạch Cảnh Chi nghe xong không nói gì, chỉ mấy câu ngắn ngủi, trong đầu đã phác họa ra hình ảnh cha cô, bướng bỉnh khó thuần, nhất định là người tràn đầy chính khí và dũng cảm.
Kim Tú Châu vỗ vào tay cô ấy, hỏi Tiền Ngọc Phượng, “Em đi vắng mấy ngày, ở đây không xảy ra chuyện gì chứ?”
Tiền Ngọc Phượng vốn định lắc đầu, nhưng chợt nhớ ra, ánh mắt sáng lên, “À nhớ con mụ Lưu Hồng Nguyệt đó không? Dịp Tết Thích Mẫn không về quê, cô ta một mình chạy tới đây, người ở dưới quê chắc là không ngăn được. Em không biết đâu, mấy hôm đó náo nhiệt vô cùng. Ngày nào cô ta cũng chạy đến tầng trên nhà em mắng chửi, lời lẽ khó nghe không tả nổi luôn, cái người trên lầu kia ấy, cuối cùng có lẽ do cảm thấy quá mất mặt mới xách đồ dẫn con bỏ đi rồi, giờ còn chưa về đâu.”
Kim Tú Châu mở to hai mắt, “Còn vậy nữa cơ?”
“Đúng vậy, sau khi Thích Mẫn biết thì nổi giận đùng đùng, vội vàng tống cô ta về quê.”
Kim Tú Châu gật đầu, cô còn đang thắc mắc hôm nay đã là ngày thứ hai nhà họ trở về, cũng không thấy trên lầu có động tĩnh gì, thấy hơi sai sai.
Tiền Ngọc Phượng còn định buôn chuyện thêm, thím Ngô ngồi ở cửa đột nhiên hắng giọng ho khan hai tiếng. Chị ta thức thời ngậm miệng, liếc ra cửa, rồi nháy mắt với Kim Tú Châu. Kim Tú Châu hiểu ý bèn nói sang chuyện khác, lại nói tới chuyện bọn trẻ.
Trò chuyện một lát, Kim Tú Châu dẫn Bạch Cảnh Chi và con gái ra về. Tiền Ngọc Phượng tiễn cô xuống dưới lầu, không có mẹ chồng ở đây, chị ta trò chuyện thoải mái hơn nhiều, “Nói hai câu thì làm sao? Đâu phải chỉ có một mình chị nói, chờ ngày mai chị sang nhà em nói cho thỏa, chỉ có bà ấy là thanh cao.”
Trước kia chị ta còn rất tôn trọng mẹ chồng mình, mà giờ không biết đã xảy ra chuyện gì mà giọng điệu chị ấy lại có phần hơi oán giận.
Kim Tú Châu không hùa theo mà vỗ vỗ tay chị ta, “Vậy em về trước, ngày mai nhất định phải sang chơi nhé, mấy ngày không gặp, cũng thấy nhớ chị.”
Tiền Ngọc Phượng nghe xong cười.
Chờ đi xa rồi, Bạch Cảnh Chi mới tò mò hỏi một câu, “Trên lầu là nhà ai vậy?”
Kim Tú Châu nghe hỏi, xoay đầu nhìn cô ấy một cách sâu xa, cười nói: “Người đó ấy hả, là người quen của anh em đấy.”
Bạch Cảnh Chi nghe không hiểu, còn tưởng rằng thật sự là bạn tốt của anh mình, mới khen một câu, “Bạn bè của anh chị thật đúng là khác nhau, tính cách khác biệt nhiều quá.”
Đặc biệt là bạn bè của chị dâu, có chị Phương thích an tĩnh sáng tác tài hoa hơn người, cũng có chị Tiền rất thích những chuyện ngồi lê đôi mách, nghe cháu gái nói chị Uông kia lại là người không có mắt nhìn người mấy, luôn đối tốt với người xấu, nhưng chị dâu lại có thể qua lại thân thiết với những chị gái này.
Vừa rồi cô phát hiện, khi chị dâu ở cạnh chị Phương, rất an tĩnh ưu nhã, nhưng khi ở cùng chị Tiền, lại trở nên vô cùng hoạt bát linh động.
Kim Tú Châu nghe hiểu ý của em chồng, nhưng lần này cô không giải thích. Bởi vì tính cách nên xưa nay cô kết bạn đều có mục đích. Phương Mẫn là người dẫn đường trong công việc của cô, Uông Linh có trợ giúp cho công việc của Giang Minh Xuyên, còn Tiền Ngọc Phượng, cô vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt với chị ta cũng vì muốn kịp thời nắm được tin tức giữa các chị vợ lính. Bản thân Kim Tú Châu có thể đứng ngoài cuộc quan sát, nhưng cần phải nắm được tin tức.
Kim Tú Châu cũng không cảm thấy mình làm vậy có gì sai, vì với những người khác, cô cũng phải có giá trị họ mới có thể giao hảo với cô.
Tính kỹ ra, cô và Triệu Vận chắc là cùng một loại người, chẳng qua Triệu Vận không che giấu giỏi như cô.
Cô nói với Bạch Cảnh Chi rằng có rất ít người có thể là bạn tâm giao của Phương Mẫn, thật ra cô cũng như vậy.
Hết chương 39.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Người quen của anh em đấy.
Giang Minh Xuyên: Không thân.
Hạ Nham: Người quen sao?
Phó Yến Yến: Im đi.
Bạch Cảnh Chi: Cuối cùng thì có phải là người quen không?