Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 40

Sáng hôm sau, Phương Mẫn cầm mấy phong thư và khung thêu sang. Vài hôm trước khi Phương Mẫn đi lấy tiền nhuận bút, thấy mấy phong thư của Kim Tú Châu nên tiện tay cầm về, hai ngày nay bận bịu nên quên mất, hôm nay đột nhiên nhớ ra nên mang sang.

Cô ấy thêu theo cách Kim Tú Châu dạy, nhưng không biết vì sao khi có Kim Tú Châu bên cạnh thì cô ấy thêu còn tàm tạm, nhưng khi có một mình thì đồ thêu ra trông chẳng ra làm sao, sáng nay cũng rảnh rỗi nên cô ấy mang sang đây thêu luôn.

Sáng nay Kim Tú Châu cũng không có việc ra ngoài, đúng lúc đang cầm kim chỉ vá quần áo cho con trai, mấy hôm nữa Hạ Nham cũng phải đi học, nên mới kiểm tra quần cậu có chỗ nào mài mỏng rồi thì khâu dày thêm một chút.

Thấy Phương Mẫn sang, Kim Tú Châu cũng không thấy ngại, còn bóc thư ra xem. Trong đó ba phong thư là tiền nhuận bút, ít nhất là hai đồng, nhiều nhất là hai mươi đồng, tổng cộng có ba mươi mốt đồng, còn có thêm một ít tem phiếu. Hai phong còn lại là thư từ tòa soạn báo, đầu tiên là chúc mừng năm mới, sau đó báo rằng có tác giả muốn hợp tác, hỏi cô có hứng thú không? Nếu có thì đầu năm hãy trả lời.

Kim Tú Châu gấp hai bức thư lại đặt sang một bên, còn số tiền nhuận bút thì đút thẳng vào túi.

Bạch Cảnh Chi cũng thấy được, không ngờ tiền nhuận bút của chị dâu lại cao như vậy. Cô vốn cho rằng mười mấy đồng đã là rất cao rồi, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Hai ngày nay ở nhà anh chị, sợ mình làm bọn họ tốn kém, vốn định lúc nhập học kiếm việc làm thêm. Cô nghe nói có bạn dịch tài liệu cho giáo viên, sẽ nhận được một ít tiền lương làm thêm. Có điều mấy bạn học đó dịch không trôi chảy nên giáo viên không cho bọn họ làm nữa. Cô muốn thử xem sao, nhưng lại sợ bản thân làm không tốt, nên chưa dám đề cập với giáo viên việc này.

Kim Tú Châu còn chưa biết dự định của Bạch Cảnh Chi, cô vừa vá quần cho con trai vừa bày cho Phương Mẫn thêu thùa. Cách đó không xa, Bạch Cảnh Chi đang cùng con gái đọc sách vẽ tranh. Hạ Nham không ở nhà, đã ra ngoài tìm hai thằng bạn chí cốt chơi, tối qua còn dẫn hai nhóc đó về nhà ăn cơm.

Nghe nói Phương Mẫn định thêu hai con chó con, cô ấy nói năm nay là năm Tuất, muốn sinh một em “cún con”.

Cô ấy và Chính ủy đã tính chuyện sinh con.

Mà Kim Tú Châu nhìn bức thêu sơ, nếu không nghe Phương Mẫn nói, nào nhìn ra có điểm gì giống chó. Nhưng ngoài miệng vẫn động viên Phương Mẫn, “Chị thêu rất có thiên phú, nhìn đã hình dung ra được rồi.”

Phương Mẫn còn mơ hồ, nhưng nghe Kim Tú Châu nói vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, có thể do đồ mình thêu nên cũng cảm thấy cũng không tệ lắm.

Còn bảo với Kim Tú Châu: “Chị muốn sinh con gái, giống như Yến Yến thì thật tốt.”

Con trai quá ầm ĩ, cô ấy có hơi sợ hãi.

Nghe cô ấy bảo vậy, trong lòng Kim Tú Châu cũng xao động. Cô cũng muốn sinh một đứa con, trước kia cô muốn có áo bông nhỏ tri kỷ*, nhưng giờ lại không nghĩ như vậy nữa, nên sinh con trai, con trai vẫn luôn được hậu đãi, có thể đỡ chịu khổ hơn.

*Có câu con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba mẹ.

Phó Yến Yến cũng nghe thấy, không khỏi xoay đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phương Mẫn, nghĩ thầm, không nên giống cô bé, cô bé đâu có điểm gì tốt.

Thêu được một lát, cửa nhà lại bị gõ vang, Kim Tú Châu đứng dậy ra mở cửa, là Tiền Ngọc Phượng tới.

Tiền Ngọc Phượng cầm theo hai đôi giày mới, lớn nhỏ khác nhau, xem ra là làm cho hai đứa nhỏ, quả nhiên nghe thấy chị ta nói: “Chị làm cho tụi nhỏ, em xem có vừa không?”

Kim Tú Châu vội nhận lấy, là giày vải đế nhiều lớp, đường may kỹ càng, rồi gọi con gái lại thử.

Phó Yến Yến đứng dậy đi qua, xỏ thử vào đôi giày mới, vừa xỏ một chân vào đã thấy hơi rộng.

Kim Tú Châu ngồi xổm xuống ấn ấn vào mũi chân cô bé, “Hơi rộng một tí, cuối năm nay hẳn là đi vừa, mau cảm ơn thím Tiền đi con.”

Phó Yến Yến vội nói: “Cảm ơn thím Tiền ạ.”

Tiền Ngọc Phượng vô tư xua xua tay, “Có gì đâu mà cảm ơn? Chẳng qua mấy ngày nay rảnh rỗi, nên mới may mấy đôi giày cho bọn trẻ, giờ tụi nhóc đi giày nhanh chật quá.”

Chị ta vừa nói vừa vào nhà ngồi xuống, cũng không khách sáo với Kim Tú Châu, tự rót cho mình chén nước uống, sau đó thỏa mãn nói: “Ở chỗ em vẫn thấy thoải mái, mấy ngày nay chị nghẹn một bụng tức rồi, cả đám về quê ăn Tết, chẳng có ai nói chuyện với chị.”

“Không phải có mẹ chồng chị ở nhà sao?”

“Hai mẹ con chị không trò chuyện nổi đâu.”

Kim Tú Châu vốn định nói sao không về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến, nào biết lại nghe thấy chị ta kể lể tiếp: “Từ đợt em dâu chị gây chuyện tới giờ, chị vẫn chưa về nhà mẹ đẻ lần nào, chẳng phải bảo lần nào về chị cũng lấy đồ ở nhà đi sao? Ôi chao, chị đây ấy mà, quá có khí phách luôn, nhà chị cũng đâu phải không có vườn rau đâu, thiếu thốn gì mấy thứ rau dưa nhà mẹ đẻ chị? Không phải nói chứ, từ khi chị không về nhà mẹ đẻ nữa, tiền và tem phiếu còn dư dả đây này, Tết năm nay mua thật nhiều thịt ăn, tới hôm nay còn chưa ăn hết.”

Nói xong chị ta còn cảm thán: “Chúng ta là phụ nữ, vẫn nên yêu thương bản thân mình nhiều hơn, chị đây một lòng nghĩ tới nhà mẹ đẻ, cuối cùng hoài công vô ích. Giờ chị đã nghĩ thông rồi, chuyện gì cũng mặc kệ, lo cho mình trước đã. Mẹ đẻ giận chị thì cứ giận, mẹ chồng ghét chị thì cứ ghét đi, cứ như vậy đi.”

Trước kia chị ta lấy lòng mẹ đẻ, lấy lòng mẹ chồng, cuối cùng cũng chẳng nhận lại được gì. Mẹ đẻ vẫn thiên vị em trai như trước, mẹ chồng lại càng ghét bỏ chị ta, dường như chị ta nói câu nào cũng không đúng.

Như bây giờ lại khá tốt, cuộc sống lại thấy dễ chịu hơn.

Kim Tú Châu khó tin nhìn chị ta, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chị đã nghĩ thông suốt rồi, em lại không sống phóng khoáng như chị được.”

“Hiện giờ chồng con đối tốt với em, nhưng em nghe chị đi, đừng coi trọng chồng con quá.”

Kim Tú Châu vừa nghe là biết có nguyên nhân, mới nhìn chị ta hỏi: “Sao lại nói thế?”

Tiền Ngọc Phượng tặc lưỡi hai tiếng, “Dù sao em cứ tin chị đi, đàn ông ấy mà, không mấy ai tốt. Tới cả ông anh chồng chị đấy, đã nằm liệt trên giường rồi mà còn làm xằng bậy với người phụ nữ khác, em nói xem đàn ông có mấy ai đáng tin?”

Kim Tú Châu trợn tròn mắt nhìn chị ta, “Lại còn có chuyện thế nữa?”

Tiền Ngọc Phượng dường như nhớ tới chuyện bẩn thỉu gì, bĩu môi rồi nói tiếp: “Chẳng phải ông chồng chị gửi về ít tiền hơn hồi trước sao, nên bà chị dâu kia đành phải đi làm, hai con thì đứa lớn đi học, đứa nhỏ ở nhà. Đội sản xuất chỗ họ có một quả phụ, chả biết tằng tịu với nhau từ khi nào, tới khi phát hiện ra thì ả kia đã mang thai. Ả ta tìm chị dâu chị đòi tiền, ả ta biết nhà chị vẫn luôn gửi tiền cho nhà đấy, bảo không trả tiền thì cứ ăn vạ ra đó, làm lớn chuyện lên với ả ta cũng không có gì hay. Còn nhà anh chồng chị cũng chẳng tốt lành gì, có lời gièm pha đó thì hai đứa con sau này cũng khó lấy được vợ.”

Kim Tú Châu nghe xong, hồi lâu cũng không thốt nên lời, cô không tưởng tượng nổi, anh chồng của Tiền Ngọc Phượng đã nằm liệt trên giường, sao còn có thể làm ra chuyện ấy?

Bên cạnh Phương Mẫn không muốn nghe ké nhưng những lời này vẫn lọt vào tai. Cô ấy cũng không thể nào tưởng tượng nổi lại có chuyện khác người tới nhường này, ngày thường nghe nói có người cãi nhau là cô ấy đã cảm thấy rất nghiêm trọng. Tay cầm kim thêu của cô ấy lơ đãng chậm lại, đầu cũng hơi nghiêng sang,lại thấy hai cô cháu bên kia cũng vểnh tai nghe lén.

Tiền Ngọc Phượng ghét bỏ ra mặt, “Phải chị ấy mà, chỗ tiền đó cóc cần gửi nữa. Gửi làm gì? Cho anh ta nuôi vợ bé à? Nhưng mẹ chồng chị lại không nghe, sợ lại ầm ĩ nhà bọn chị cũng xấu mặt.”

Hiện giờ chị ta cũng chẳng kính trọng gì mẹ chồng cho cam, cái gì mà dù sao cũng là người một nhà? Là sợ chuyện ầm ĩ lên thôi, bà già cổ hủ. Trong nhà có tội vạ gì cũng đổ hết lên đầu chị ta, chê bôi chị ta không có học thức, từ nông thôn tới, không so sánh được với các chị vợ lính khác người thành phố, nhưng chính bà ấy cũng là người nông thôn đó thôi, khi còn trẻ còn làm cho nha hoàn cho nhà người ta đấy, chị ta cũng đâu chê bai gì bà ấy.

Nếu là trước kia có lẽ Tiền Ngọc Phượng còn cảm thấy mẹ chồng nói đúng, nhưng giờ ở chung với Kim Tú Châu lâu rồi, chị ta đã nhận ra, phụ nữ vẫn nên đối xử tử tế với bản thân mình một chút, chị ta cũng đâu kém cỏi như mẹ chồng nói.

Trong lòng Kim Tú Châu cũng không tán đồng quyết định của thím Ngô, đã như vậy rồi, nên nhân cơ hội đoạn tuyệt sạch sẽ, đỡ cho sau này lại dây dưa phiền phức.

Kim Tú Châu cũng không dám bình luận gì về thím Ngô, không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, dựa theo cách nói ở đây, thím Ngô hẳn là nạn nhân của thời đại phong kiến, nhưng thím ấy lại không vì thế mà căm hận quá khứ, ngược lại trong thâm tâm lại ủng hộ chế độ phong kiến xa xưa đó, so với người cổ đại thực sự như cô đây thì thím ấy còn cổ hủ lạc hậu hơn, khiến người ta khó lòng giải thích nổi.

Sau khi Tiền Ngọc Phượng tuôn hết nỗi khổ trong lòng, thấy sắp trưa rồi, bèn vội vàng chạy về nhà, chị ta phải về nấu cơm.

Người mới đi khỏi không lâu, Uông Linh lại sang, còn cầm theo hai thước vải, Kim Tú Châu thấy lạ, vội hỏi: “Sao hôm nay chị không đi làm?”

Uông Linh đặt tấm vải lên bàn, cả giận nói: “Trên tỉnh chê nhà máy bọn chị quản lý không tốt, giờ phái người xuống, bắt đầu muốn thay đổi người quản lý. Giờ chị không thể quay về thành phố, chuyện dưới huyện thì cũng không được tham gia vào, mấy ngày nay tương đối nhàn rỗi nên xin nghỉ ốm ở nhà chơi mấy ngày.”

Kim Tú Châu lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không?”

Uông Linh tỏ vẻ không sao, nói: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, trước kia khi Giám đốc nhà máy bắt đầu nhiệm kỳ mới thì dưới nhà máy cũng ầm ĩ như vậy, chờ những vị trí lãnh đạo được sắp xếp ổn thỏa sẽ ổn thôi.”

“Thời điểm này đi làm cũng không suôn sẻ lắm, lại còn móc nối quan hệ nọ kia, chỉ có điều lần này mọi việc ầm ĩ hơn bình thường. Thật ra chị thấy thay đổi cũng tốt, nhà máy bọn chị cũng không phải không có công cụ, nhưng vải dệt ra lại không có gì nổi trội, hình thức thì xấu, còn không đẹp bằng tụi em thêu hoa. Em đừng thấy năm trước chị thăng chức thành phó Giám đốc nhà máy, kỳ thật còn chẳng được đưa ra nửa cái quyết định, cấp dưới cũng không nghe chị, chị cũng đành kệ.”

Nói xong còn đùa: “Nếu chị có quyền quyết định, chắc chắn là lập tức cho nhân viên ra ngoài tìm tơ tốt, sau đó lại tìm người vẽ mẫu hoa văn, nếu em có rảnh, thiết kế cho chị đi, nhất định sẽ bán chạy.”

Đáng tiếc mấy lão già cổ hủ dưới nhà máy chỉ thích theo kiểu cũ, không thích thay đổi.

Mà Kim Tú Châu cũng chẳng coi là thật, cười nói: “Vậy em chắc chắn hét giá cao.”

Uông Linh cười thành tiếng, “Chốt, em đưa giá nào chị chốt giá đó.”

Việc này ngay cả Uông Linh cũng chỉ nói miệng vậy thôi, dù gì trong nhà máy cũng nhiều cán bộ lão làng, đến lượt ai thì cũng chẳng tới phiên chị. Trước đây chị có thể lên tới vị trí này hoàn toàn là do vận may chứ chẳng tranh đoạt gì.

Sau khi Kim Tú Châu tiễn chị ấy về, đã thấy Phương Mẫn lại thêu xiên thêu xẹo. Kim Tú Châu lại hướng dẫn cô một hai câu, Phương Mẫn cười nói: “Chỗ em thật là náo nhiệt.”

Kim Tú Châu cũng cười, quả thực là cô thích náo nhiệt. Trước đây khi ở Hầu phủ cô không có bạn bè, cũng không có con, cuộc sống quá nhàm chán, cô toàn tìm mấy nha hoàn tới trò chuyện để khiến mình vui vẻ.

Nhớ tới quá khứ, Kim Tú Châu cảm thấy rốt cuộc không thể quay về cuộc sống quạnh quẽ như vậy được nữa.

——

Mấy ngày kế tiếp, Kim Tú Châu ra ngoài đều dẫn theo Bạch Cảnh Chi, hoặc khi ở nhà vẽ tranh, em chồng sẽ cùng con gái đọc sách bên cạnh, không quấy rầy cô.

Thời gian trôi qua bình đạm lại yên tĩnh, chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng.

Buổi tối trước khai giảng một ngày, Kim Tú Châu cầm giấy tờ nhà tới phòng con gái. Bạch Cảnh Chi và con gái đã nằm trên giường, nhìn thấy Kim Tú Châu vào, còn hơi ngạc nhiên.

Bạch Cảnh Chi gọi một tiếng, “Chị dâu.” Cô chống khuỷu tay xuống giường định dậy, Kim Tú Châu ấn cô ấy xuống, “Không cần dậy đâu, chị qua đây tìm em nói mấy lời thôi.”

Bạch Cảnh Chi không ngồi dậy nữa, cô bé nằm ở bên trong cũng không ngủ nữa, hai cô cháu cùng mở to mắt nhìn cô.

Trong lòng Kim Tú Châu tan chảy, giơ tay xoa đầu Bạch Cảnh Chi, cảm giác xù xù, tóc em chồng cắt rất ngắn, chỉ dài tới mang tai, nhìn rất thoải mái trẻ trung, càng làm tôn thêm gương mặt xinh đẹp của em ấy.

Bạch Cảnh Chi kể với cô, em gái xúi mình cắt tóc. Vốn dĩ em ấy không muốn, nhưng em gái cằn nhằn để tóc dài gội đầu tốn nhiều nước và xà phòng, nên đành phải cắt.

Kim Tú Châu nghe mà thấy đau lòng, làm gì có cô gái nào không thích được xinh đẹp?

Nghĩ đến đây, cô lấy giấy tờ nhà và chìa khóa trong túi ra, “Giấy tờ nhà này anh em đưa cho chị, anh ấy bảo chị giao cho em. Năm đó mẹ em đã chuẩn bị cho hai anh em mỗi người một căn nhà, trong nhà có lẽ còn có thứ khác, có rảnh thì tự em đi tìm xem, nhưng tốt nhất là đi một mình thôi, để người khác thấy không tốt.”

“Thời buổi này, nhà ở vẫn là thứ quý giá, em lớn lên ở thành phố, chắc cũng biết rất nhiều nhà mười mấy người sống chen chúc trong một căn phòng hơn chục mét vuông, mang ngọc có tội*, tính tình em đơn thuần, thứ này phải cất giữ cho cẩn thận.”

*Câu thành ngữ có nghĩa là mình có đồ quý người khác sẽ ghen tị nhăm nhe tìm cách đoạt lấy.

Bạch Cảnh Chi kinh ngạc, nhận giấy tờ nhà từ tay Kim Tú Châu, không ngờ người mẹ chưa bao giờ gặp mặt của mình lại để lại cho mình nhiều tài sản như vậy.

Kim Tú Châu còn nói tiếp: “Chị không biết tình cảm của em với gia đình cha mẹ nuôi em đến mức nào, nhưng có mấy lời chị vẫn phải dặn dò em, đừng hận, cũng đừng lưu luyến. Hận thù và lưu luyến cho thấy rằng em còn ôm hy vọng với họ, nhưng chị đứng ngoài nên thấy rất rõ, bọn họ không đáng.”

“Mẹ chuẩn bị cho hai anh em mỗi người một căn nhà, hẳn là mẹ cũng coi phần tài sản tặng cho cha mẹ nuôi em không đáng là bao. Đối với mẹ em, hai anh em có thể bình an lớn lên mới là quan trọng nhất, số tài sản đó tặng rồi thì thôi. Có yêu tiền cũng đừng nên chấp nhất với nó, như vậy sẽ bị đồng tiền chi phối. Đối với con người cũng như vậy, chấp nhất những người không đáng sẽ khiến cho em mất lý trí và đau khổ.”

Những lời này, có lẽ giờ Bạch Cảnh Chi còn chưa hiểu, chỉ có Kim Tú Châu đã từng trải qua cái chết mới hiểu rõ, tất cả vinh hoa phú quý trước cái chết đều không đáng kể, cho dù có đạt được, đức không xứng với địa vị* thì cũng sẽ mất đi, tựa như cha mẹ nuôi của Bạch Cảnh Chi, có được một căn nhà và rất nhiều tiền, nhưng chẳng mấy chốc đã tự tay dâng cho người khác.

*Lời trong sách của Chu Tử, nguyên văn là Đức bất phối vị, tất hữu tai ương” (Đức không xứng với địa vị, tất gặp phải tai ương) ý nói một người có địa vị xã hội và đãi ngộ phải tương xứng với đức hạnh, phúc báo của bản thân. Nếu một người làm việc vi phạm quy luật này thì sẽ gặp báo ứng. Câu châm ngôn muốn khuyên răn mọi người phải lấy các giá trị phổ quát làm đầu, phải làm người trước, làm việc sau: Giữa người với người, người với xã hội là có nghĩa; Giữa con cái với cha mẹ là có hiếu; Giữa vợ chồng là có ân tình; Giữa lớn bé là có thứ tự; Giữa bạn bè là có thành tín….

“Em chỉ cần làm chính mình là được, không kiêu căng không tự phụ, không tự ti không nhút nhát, có thể bình tĩnh thản nhiên đối mặt với hết thảy, hướng tầm mắt ra xa, đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn, tâm tư đặt vào những việc có ý nghĩa, đây mới là hy vọng của mẹ em.”

Bạch Cảnh Chi nhìn tờ giấy trong tay, lặng lẽ nghe chị dâu nói.

Chưa từng có người người nào dạy cô những lời này. Trước giờ những gì cô từng nghe đều là con gái phải hiền huệ giỏi giang, đảm việc nhà mới có thể gả cho người tốt, không ai nói với cô phải mở rộng tầm mắt, ưu tiên dành tâm tư cho những việc khác có ý nghĩa hơn. Những điều này hẳn là dành cho đàn ông, mà chị dâu lại bảo cô có thể làm được, Bạch Cảnh Chi chỉ cảm thấy những gì cô được dạy trước nay đột nhiên vụn vỡ.

Chờ Kim Tú Châu nói xong, Bạch Cảnh Chi đắn đo một hồi rồi cầm giấy tờ nhà và chìa khóa đặt lại vào tay Kim Tú Châu, tin tưởng bảo: “Chị dâu, giờ em vẫn còn đi học, thứ này đưa cho em em cũng không tiện giữ, chị có thể giữ giúp em không?”

Kim Tú Châu nhìn Bạch Cảnh Chi ngoan ngoãn, cũng cảm thấy có lý, bèn nhận lấy, “Cũng đúng, chờ khi em tốt nghiệp có công việc rồi đưa lại cho em.”

Bạch Cảnh Chi vâng một tiếng, cô cảm thấy nếu chị dâu đã giao thứ này cho mình thì sẽ không có ý đồ gì khác, hơn nữa cho dù có ý tứ khác, cô cũng không để ý.

Nhưng cũng không biết có phải do Kim Tú Châu bảo ban nhiều lời tận đáy lòng với cô hay không mà cô cũng muốn tâm sự chuyện của mình. Bối rối một hồi, mới lí nhí kể chuyện ở trường học của mình ra.

Kim Tú Châu nhíu chặt mày, Phó Yến Yến nằm bên trong cũng bất giác cau mày, nhớ tới chuyện của bản thân đời trước, cô bé cũng từng bị bạn học cô lập, đó là một đoạn hồi ức vô cùng đau khổ.

Bạch Cảnh Chi nhỏ giọng nói: “Em cũng không biết phải xử lý như thế nào?”

“Có thể đề cập với giáo viên, đổi phòng ngủ khác không?”

Bạch Cảnh Chi lắc đầu, “Lớp em không nhiều nữ sinh lắm, nếu đổi chỉ có thể sang lớp khác, mà người ta chưa chắc đã nhận em.”

Nói xong cô nhìn về phía Kim Tú Châu, “Chị dâu, nếu chị gặp phải chuyện thế này sẽ làm thế nào?”

“Chị ấy hả?”

Kim Tú Châu nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nếu họ phớt lờ chị thì cứ làm vậy đi, cả một đám không lo mà học cho tốt, kéo bè kết phái làm gì? Cũng chẳng học được kiến thức hữu dụng từ mấy đứa đó. Thế nhưng, cũng không thể để chúng nó bắt nạt, dù gì em vẫn phải ở trong ký túc xá, không thể nào thiếu chỗ ở được.”

“Quan hệ của mấy đứa đó sở dĩ tốt như vậy là bởi vì đã nhằm vào mục tiêu duy nhất là em. Nếu đã vậy, một khi quan hệ của tụi nó tệ đi thì đương nhiên sẽ không nhằm vào em nữa, thậm chí sẽ còn lôi kéo em. Cho nên em cần phải phá hoại mối quan hệ của tụi nó.”

Bạch Cảnh Chi nghe đã hiểu, nhưng vẫn phải hỏi: “Vậy làm thế nào phá hoại quan hệ của mấy đứa đó được?”

Kim Tú Châu nói: “Rất đơn giản, dụ dỗ bằng lợi ích. Dùng lợi ích để lôi kéo một hai người trong đám đó. Sau khi thiết lập được mối quan hệ tốt với một hoặc mấy người đó thì cố ý nhằm vào những người khác, khiến mấy đứa còn lại hiểu lầm tụi em là một phe, cho rằng tụi nó nói xấu đám đó với em, mối quan hệ tự nhiên sẽ bị phá vỡ.”

Bạch Cảnh Chi nhíu mày, “Nhưng em đâu có gì phù hợp.”

“Vậy phải xem bản lĩnh của em. Em có thể nhân lúc một bạn cùng phòng gặp khó khăn, trợ giúp cô ta, hoặc khi em gặp khó khăn thì nhờ cậy một bạn cùng phòng giúp đỡ, sau đó nhân cơ hội báo đáp người ta, đối xử tốt với họ, người kia khó mà cô lập em nữa, nên cũng tạm thời coi em như bạn bè, như vậy tự nhiên sẽ khiến quan hệ của họ có rạn nứt.”

Đối với Kim Tú Châu mà nói, chuyện này quả thực quá đơn giản, cô không hiểu được vì sao Bạch Cảnh Chi lại phiền não cái chuyện cỏn con này.

Bạch Cảnh Chi cắn môi, “Vậy làm thế nào mới có thể giúp đỡ người khác?”

Kim Tú Châu nhìn cô, “Thay vì giúp đỡ người khác, tốt nhất là để cho người khác giúp đỡ em, nhất định phải ở tình huống chỉ có hai người. Sau đó em lại tìm cách thân cận đối phương, họ sẽ dễ dàng chấp nhận em hơn.”

“Rất nhiều người có tính ích kỷ, bọn họ chỉ nhớ mình đã bỏ ra những gì.”

Bạch Cảnh Chi nghe xong vẫn chưa hiểu, nhưng ngại hỏi nhiều, sợ mình trông quá ngốc. Nhưng Phó Yến Yến lại nghe hiểu, cô bé có chút kinh ngạc nhìn Kim Tú Châu, không ngờ còn có thể làm cách ấy.

Kim Tú Châu hỏi em chồng đã hiểu chưa, Bạch Cảnh Chi ngoan ngoãn gật đầu, tới khi Kim Tú Châu đi rồi, cô ấy mới nhíu mày nghĩ ngợi, hồi lâu sau còn lẩm bẩm tự nói, “Làm thế nào mới có thể trợ giúp người khác?”

Phó Yến Yến nhìn cô út đang khổ não, giải thích với cô: “Mẹ nói, phải dựa vào bản lĩnh của cô, nói cách khác, người khác không có khó khăn thì mình phải tạo ra khó khăn.”

“Ồ?”

Bạch Cảnh Chi ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng chị dâu lại có ý này, trầm mặc một hồi, sau đó thận trọng hỏi: “Làm vậy có phải không ổn lắm không?”

Phó Yến Yến an ủi: “Không đâu, rõ ràng bọn họ bắt nạt cô trước, cô út chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi.”

“Cô ơi, mẹ cháu dạy anh trai rằng, chúng ta phải làm một người chính trực thiện lương, bởi vì chính trực thiện lương mới có thể trở thành nguồn sức mạnh để chúng ta sống trên thế giới này, không giống những người xấu đó, sẽ hay bị chột dạ sợ hãi. Nhưng chính trực thiện lương không đồng nghĩa với việc mềm yếu dễ bị bắt nạt, nếu bị người ta ức h**p thì mình nhất định phải phản kháng, cho dù phải dùng một số biện pháp không tốt, bởi vì như vậy mới có thể bảo vệ được bản thân mình, bằng không sẽ có nhiều người ức h**p mình hơn.”

Bạch Cảnh Chi nghe xong không nói gì, hồi lâu sau mới ừ một tiếng, “Ngủ đi.”

“Vâng.”

Phó Yến Yến nhắm mắt lại, cô bé biết bên cạnh cô út còn chưa ngủ. Thật ra cô bé cũng không ngủ được, cô bé không khống chế được suy nghĩ trong đầu, đời trước nếu “Kim Tú Châu” cũng dạy mình như vậy thì tốt rồi.

Ngày hôm sau mới bốn giờ sáng, Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đã dậy. Kim Tú Châu lấy số bột tối qua đã ủ vào lồng hấp, tới khi Bạch Cảnh Chi lên đường, mới gói toàn bộ màn thầu bánh bao lại, còn gói thêm cả bánh táo đỏ và bánh Sachima làm ngày hôm qua.

Đây là chuyến đi Bạch Cảnh Chi mang nhiều đồ nhất, đầy chặt hai túi hành lý lớn, bên trong toàn là quần áo và chăn, còn thêm một cái túi đeo chéo đựng thức ăn và nước uống.

Hôm nay là cuối tuần, Giang Minh Xuyên ở nhà, vừa hay có thể đưa em gái lên ga tàu hỏa thành phố. Giang Minh Xuyên xách hai túi hành lý lớn, dẫn em gái ra cửa.

Hai đứa nhỏ còn cố ý dậy sớm tạm biệt cô út, Hạ Nham còn đỏ hoe mắt, vô cùng tiếc nuối nói: “Cô tới trường học nhớ phải viết thư về.”

Bạch Cảnh Chi cười vẫy vẫy tay, “Được.”

Phó Yến Yến cũng vẫy vẫy tay, “Tạm biệt cô.”

“Tạm biệt Yến Yến.”

Bạch Cảnh Chi lại nói: “Tạm biệt chị dâu .”

Kim Tú Châu cũng vẫy tay, “Tạm biệt.”

Chờ khi đã không thấy bóng người, Kim Tú Châu mới đóng cửa lại, nhìn phòng khách yên tĩnh, đột nhiên cảm thấy có chút quạnh quẽ, vắng một người vẫn thấy khác biệt.

Hạ Nham thương cảm nói: “Hy vọng ngày mai được nghỉ hè, như vậy là có thể được gặp cô út rồi.”

Kim Tú Châu và Phó Yến Yến đều chẳng hề thấy cảm động. Phó Yến Yến còn thẳng thừng bóc mẽ cậu, “Là anh muốn được nghỉ chứ gì?”

Hạ Nham mạnh miệng, “Đâu phải.”

Hai mẹ con cực kỳ nhất trí trợn trừng mắt.

Hạ Nham xù lông lên, “Ba không có nhà, hai người bắt đầu bắt nạt con.”

Bên ngoài, hai anh em một trước một sau đi trong bóng đêm. Cả hai đều không phải người hoạt ngôn, thường ngày Kim Tú Châu và Hạ Nham nói tương đối nhiều mới khiến cho bầu không khí bớt ngại ngùng, lúc này chỉ có hai anh em, chẳng ai chịu mở lời.

Bạch Cảnh Chi nhìn bóng lưng cao lớn phía trước. Hồi ấy cô rất hâm mộ bạn học có cha mẹ trưởng bối đưa tiễn, cô không biết đó là cảm giác gì nhưng giờ đã cảm nhận được. Chị dâu sáng sớm tinh mơ đã dậy làm bữa sáng và chuẩn bị đồ ăn cho cô mang theo đi đường, cháu trai cháu gái sẽ xoa đôi mắt còn nhập nhèm nói tạm biệt cô, anh trai giúp cô xách túi hành lý rất nặng đi đằng trước…

Khiến cho cô có cảm giác được bao bọc bởi tình yêu thương.

Đôi mắt Bạch Cảnh Chi ươn ướt, đây là hình ảnh cô đã từng không tưởng tượng ra.

Giang Minh Xuyên đi đằng trước dường như cảm thấy cứ im lặng mãi thì không ổn cho lắm, chủ động mở miệng nói: “Trên đường không được ngủ quá say, người khác cho em thứ gì cũng không được ăn, tìm em nói chuyện cũng đừng để ý tới…”

Bạch Cảnh Chi yên lặng gật đầu, đột nhiên nghĩ rằng có lẽ anh không nhìn thấy, lại khẽ vâng một tiếng.

Giang Minh Xuyên đưa em gái đến ga tàu hỏa trên thành phố, trước khi đi lại dặn dò một lần nữa, “Ai nói chuyện với em cũng đừng để ý, không ăn đồ ăn người khác cho, sau khi tới trường học điện thoại cho anh.”

“Vâng.”

Bạch Cảnh Chi ngoan ngoãn gật đầu, xong lại nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Anh, đối xử với chị dâu tốt một chút.”

Giang Minh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, ừ một tiếng. Tới khi tàu chạy rồi, mới dần cảm thấy sai sai, nghi hoặc nhíu mày, anh đối xử với Kim Tú Châu không tốt chỗ nào sao?

Hết chương 40.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Fan em gái đi rồi, buồn quá.

Giang Minh Xuyên: Không sao đâu, anh là fan chồng của em đây.

Hạ Nham: Con cũng là fan của mẹ.

Phó Yến Yến: Hừ.

Bạch Cảnh Chi: Chị dâu thật tốt. Mình mến chị dâu, anh phải đối xử tốt với chị dâu của em đấy.

Bình Luận (0)
Comment