Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 41

Bạch Cảnh Chi vừa đi, công việc của Giang Minh Xuyên cũng bận bịu theo, đi sớm về trễ, bọn trẻ đã mấy ngày không gặp được anh.

Hạ Nham đã sang học kỳ 2 năm lớp hai, cuối học kỳ 1 thành tích của cậu rất tốt. Học kỳ này thầy giáo để cậu làm lớp trưởng, mỗi sáng sớm đã dậy, phải tới lớp sớm để dẫn dắt các bạn đọc bài khoá, lúc về nhà cũng không được nghỉ, phải làm thầy giáo nhỏ dạy em gái, còn bắt em gái phải gọi cậu là thầy Hạ.

Em gái không để ý tới cậu, mắng cậu là cứt chó.

Hạ Nham tức giận đi mách mẹ, nhưng Kim Tú Châu không có thời gian để ý đến cậu, cô còn đang bận rộn vẽ tranh kiếm tiền.

Hạ Nham đành phải thở dài, đi tìm hai thằng bạn chí cốt để thỏa mãn đam mê của mình.

Kim Tú Châu gần đây bộn bề nhiều việc, cô nhận được mấy hợp đồng vẽ minh họa cho sách, tiền trả có cao có thấp. Thật ra cô cũng không quá coi trọng mấy thứ này, so với số tiền nhuận bút đó thì điều cô coi trọng hơn là số sách này về sau có thể nổi tiếng hay không. Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù sao thứ cô viết người khác cũng không thích đọc, vậy thì chỉ có thể nhờ vào vẽ tranh để nổi tiếng, sau này trở thành một họa sĩ nổi danh cũng coi như là thành công.

Giống như bài thơ mà con trai phải học thuộc kia, cái gì mà “Đầm Đào hoa thẳm sâu ngàn thước; Sao sánh tình Uông tiễn biệt ta*!”, cô nghe Phương Mẫn nói Lý Bạch này là một thi nhân vô cùng nổi tiếng trong lịch sử, được người đời sau tôn là Tiên Thơ, nghe thấy tôn xưng này, đã biết ông ta giỏi biết nhường nào. Mà cái người tên Uông Luân này cũng chẳng để lại tác phẩm gì, sở dĩ ông ta có thể được lưu danh trong lịch sử là bởi vì tặng cho Lý Bạch rất nhiều tài vật làm ông ấy cảm động, vì thế mới được viết vào trong thơ.

*Bài thơ Tặng Uông Luân của Lý Bạch, bản dịch của Nguyễn Ngọc Kiên.

Kim Tú Châu nghĩ, cô cũng có thể làm như vậy. Chắc nhiều năm sau, khi rất nhiều người mở những quyển sách đó ra, cũng sẽ nhắc tới những bức tranh này là do cô vẽ.

Nghĩ thế, trong lòng Kim Tú Châu không khỏi chờ mong, vì thế mới chọn lựa một hồi, rồi nhận gần hết lời đề nghị vẽ minh họa người ta gửi.

Trước hết cô vẽ những tranh dễ trước, xếp chồng chất một bên, những bức nào khó thì để lại từ từ vẽ.

Khi Kim Tú Châu vẽ tranh, Phó Yến Yến ở bên cạnh lật xem thư hoặc tác phẩm tòa soạn báo gửi tới. Có vài tác phẩm cô bé đã từng đọc hồi còn đi học, giờ bên tòa soạn gửi tới để Kim Tú Châu vẽ minh họa, mỗi lần Phó Yến Yến nhìn thấy, đều có cảm giác thời không giao thoa.

Cô bé không thể hình dung nổi rằng có một ngày, Kim Tú Châu sẽ dùng phương thức ấy tham dự vào cuộc sống học đường của cô bé sau này.

Khi Phó Yến Yến bắt đầu học chữ, đã cố ý ghi chú ra rất nhiều từ, sau đó tổng hợp lại để hỏi Kim Tú Châu hoặc Giang Minh Xuyên. Càng về sau số chữ cần phải hỏi ngày càng ít, thế nên giờ khi cô bé cầm sách đọc, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ cho rằng cô bé thông minh hơn người, biết chữ sớm.

Kim Tú Châu vẽ minh họa cho tác phẩm cuối cùng xong, chờ nó khô rồi cẩn thận gập lại bỏ vào phong thư, lại lấy hợp đồng đã ký trước đó bỏ chung vào, cuối cùng viết thêm mấy câu và dán kín phong thư lại.

Cô lấy hết số tranh đã vẽ xong mấy ngày nay ra, thấy thời gian còn sớm, bèn dẫn theo con gái ra cổng lớn doanh trại gửi thư.

Trên đường, Kim Tú Châu còn hứa với con gái: “Chờ nhận được số tiền nhuận bút này, mẹ sẽ mua thêm ít vải, may quần áo mới cho cả nhà.”

Thời tiết đã dần chuyển nóng, quần áo năm trước của bọn trẻ đã ngắn hết rồi, đặc biệt là Hạ Nham, năm nay cao lên rất nhiều.

Phó Yến Yến nắm tay Kim Tú Châu, ngoan ngoãn gật đầu, “Con còn cần một cái cặp sách.”

Mấy tháng nữa cô bé cũng đi học rồi, cô bé muốn một cái cặp sách thêu hoa giống của Hạ Nham.

Kim Tú Châu thắc mắc, “Không phải đã mua cho con rồi sao?”

Khi ở tỉnh S, nhìn thấy trẻ con trong thành phố đeo, Kim Tú Châu cũng tìm mua cặp sách mới cho bọn trẻ giống vậy, mấy ngày nay Hạ Nham ngày nào cũng đeo đi học, thích không rời tay.

“Con thích thêu cơ.”

“Vậy mẹ thêu cho con mấy cây trúc, cây trúc ngụ ý tốt lành, lại còn cao.”

“Vâng.” Phó Yến Yến vừa lòng.

Khi tới cổng lớn, Kim Tú Châu gửi thư đi rồi sau đó qua chỗ hòm thư tìm kiếm, cô không chỉ tìm được hai phong thư của mình, còn nhìn thấy bưu phẩm gửi cho Phương Mẫn. Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, nhận hộ luôn, ký nhận tên mình vào sổ ở mở sẵn trên bàn.

Về đến nhà, Kim Tú Châu mang bưu phẩm của Phương Mẫn sang nhà bên cạnh trước.

Phương Mẫn mời cô vào nhà ngồi, Kim Tú Châu dẫn con gái vào, Phương Mẫn nhìn tên người gửi trên bưu phẩm, cũng không vội mở ra mà đi rót chén nước cho mẹ con Kim Tú Châu trước.

Kim Tú Châu ngồi xuống, mở thư của mình ra xem, một phong là tiền nhuận bút, một phong là thư từ thủ đô gửi tới.

Phó Yến Yến nhón chân thò qua đọc, nhìn thấy tên người gửi của bức thư trên tay Kim Tú Châu là Chung Tuyết, có phần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẹ.

Kim Tú Châu nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên, không ngờ Chung Tuyết sẽ gửi thư cho cô.

Phương Mẫn buông chén trà ngồi đối diện với Kim Tú Châu, thấy sắc mặt cô có hơi kỳ lạ, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Kim Tú Châu lắc đầu, “Còn chưa biết, em đọc trước đã.”

Sau đó cô mở thư ra xem, đầu thư Chung Tuyết hỏi thăm sức khỏe, sau đó hết sức chân thành biểu đạt sự cảm kích với hai vợ chồng họ. Nhờ có bọn họ che chở, khiến cho cô ấy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cô ấy cảm thấy không thể lúc nào cũng ỷ lại vào anh chị, cô ấy cũng muốn tự mình đứng lên.

Cho nên sau khi bọn họ đi, Chung Tuyết không lập tức trở mặt với nhà Phan, mà chậm rãi thu thập tin tức. Sau đó cô ấy không chỉ tra được Phan Thịnh Lâm hối lộ người khác, còn phát hiện ông ta và Phan Quân đều làm chuyện xấu ở bên ngoài. Đặc biệt là Phan Quân, còn có con ngoài giá thú với một nữ công nhân dưới nhà máy. Việc này cả nhà đều biết, chỉ giấu một mình cô ấy. Mà thứ càng làm cho đáy lòng cô ấy nguội lạnh chính là, chuyện không may của cha mẹ cô ấy dường như thật sự có liên quan tới hai cha con nhà họ Phan.

Khi đọc tới dòng này, Kim Tú Châu thấy trên giấy viết thư có mấy chữ bị nhòe, hình như là bị nước mắt làm ướt.

Chung Tuyết lại viết tiếp, cô ấy thu thập được chứng cứ, cầm thẳng tới nhà họ Chương. Cô ấy biết ông cụ Chương là người công chính, sau đó ông Chương hỏi cô ấy có sợ không, nếu không sợ cứ dùng tên thật báo cáo hai cha con nhà này, ông ấy ở phía sau chống lưng cho cô.

Vì thế Chung Tuyết đi tố giác, tối đó hai cha con Phan Thịnh Lâm không về nhà. Đào Thiến Vân nghe tin hai cha con bị bắt, vốn cũng muốn chạy, nhưng cũng bị cảnh sát dẫn đi, cô ấy cũng đi, đối chất với hai cha con nhà đó ở đồn công an.

Chứng cứ Phan Thịnh Lâm tham ô nhận hối lộ đã rành rành, hành vi cấu thành tội tương đối nghiêm trọng, Phan Quân thì lợi dụng chức vụ, tham ô số tiền của nhà máy lên tới mấy chục vạn.

Sở dĩ cha mẹ cô ấy bị hại là vì trước đó từ chối giật dây bắc cầu cho Phan Thịnh Lâm. Ông ta sợ cha mẹ cô ấy phát hiện ra điều gì, nên mới sai con trai giấu chứng cứ hối lộ vào sách trong thư phòng của cha mẹ cô ấy.

Mà nực cười hơn là, Chung Tuyết cũng tìm thấy chứng cứ phạm tội của hai cha con Phan Thịnh Lâm trong phòng nhà họ.

Chung Tuyết còn kể thêm, cô ấy còn phát hiện ra một phong thư rất cũ, người gửi lá thư đó hình như là mẹ Giang Minh Xuyên, nhưng không phải viết cho Phan Thịnh Lâm mà cho một người tên là Lý Ngôn Chi. Trong thư bà nhờ ông ấy chăm sóc cho con trai mình, bà ấy dự cảm bản thân mình có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Lá thư đó cũng bị người ta tịch thu rồi, cô ấy không thể giữ lại, nhưng cô ấy đã báo với ông Chương việc này, hẳn ông Chương sẽ tìm cách xử lý…

Thư rất dài, Chung Tuyết viết rất nhiều rất nhiều, chắc khó khăn lắm cô ấy mới tìm được một đối tượng để trút bầu tâm sự, trong thư còn kể về khoảng thời gian này cô ấy phải vật lộn ra làm sao, cả quyết tâm phản kháng của cô ấy, thêm cả sự sợ hãi và kích động khi cô ấy phát hiện chứng cứ… Tất cả mọi thứ đều kể ở trong thư.

Kim Tú Châu đọc xong một hồi lâu vẫn trầm mặc không nói gì, Phương Mẫn ngồi ở đó cũng không quấy rầy. Kim Tú Châu biết cô ấy tò mò, mới đưa cho cô ấy bức thư mình vừa đọc xong.

Phương Mẫn do dự nhận ấy, cô ấy đọc rất nhanh, tuy rằng không hiểu lắm cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ những câu chữ trong bức thư này cũng có thể cảm nhận được người viết hẳn đã làm được không ít chuyện. Trong lòng cô ấy chấn động, hoàn toàn không tưởng tượng ra người đó phải mất bao nhiêu dũng khí mới có thể làm tới bước này.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tú Châu. Kim Tú Châu bèn kể những chuyện liên quan tới Chung Tuyết.

Phương Mẫn nghe thấy trước khi Kim Tú Châu nhắc nhở Chung Tuyết, mới hỏi: “Sao em phát hiện ra?”

Kim Tú Châu nói: “Em nghe Minh Xuyên nói cha mẹ Chung Tuyết là người chính trực, không thể nào làm ra những chuyện đó được, nên mới đoán hẳn là có quan hệ với Phan Quân.”

Cô không tiện nói thẳng, rất nhiều người gặp chuyện phản ứng đầu tiên là loại trừ người bên cạnh mình, cảm thấy mình hiểu rõ bọn họ, tin tưởng bọn họ. Nhưng cô thì không, khi cô gặp chuyện phản ứng đầu tiên là nghi ngờ người bên cạnh phản bội mình, chuyện này chẳng qua cũng vì những chuyện trước kia cô đã trải qua ở Hầu phủ.

Phương Mẫn gật đầu, “Quả thực sẽ nghi ngờ.”

Sau đó cảm khái nói: “Làm người vẫn phải thiện lương một chút.”

“Còn không phải sao.”

Kim Tú Châu gấp bức thư lại, định để tối về đưa Giang Minh Xuyên xem, “Bây giờ thì ổn rồi, cuối cùng cũng gặp báo ứng.”

Phương Mẫn ừ một tiếng, cũng mở bưu phẩm của mình ra, bên trên là một phong thư, ở dưới là một ít sản phẩm dinh dưỡng, có trái cây đóng hộp và sữa mạch nha.

Sau khi Phương Mẫn nhìn thấy thì cũng không bất ngờ, cô ấy cầm lấy phong thư đọc. Thư không dài lắm, chỉ ngắn ngủi hai hàng chữ. Kim Tú Châu liếc sơ qua, nhìn thấy viết “Cẩn thận điều dưỡng thân thể, sớm sinh con, chúng ta ở thủ đô đều khỏe cả, không cần nhớ mong.”

Kim Tú Châu thấy Phương Mẫn cũng chẳng vui vẻ gì, cũng không tiện hỏi nhiều.

Lúc về, Phương Mẫn cầm một hộp sữa mạch nha và hai hộp trái cây đưa cho Kim Tú Châu. Cô không nhận, Phương Mẫn nhất quyết dúi vào tay, “Chị không thích ăn mấy thứ này, em mang về cho bọn trẻ ăn.”

Khi nói mấy lời này, biểu cảm của Phương Mẫn rất bình tĩnh.

Kim Tú Châu bèn nhận lấy, cô rất thích ăn mấy thứ này.

Buổi chiều, Kim Tú Châu ở nhà đọc sách vẽ tranh, mấy ngày nay Giang Minh Xuyên về muộn, Kim Tú Châu toàn chờ đến sáu giờ mới nấu cơm.

Buổi tối nấu ba món mặn một canh. Khi Giang Minh Xuyên về, Kim Tú Châu mới vừa nấu xong cơm. Toàn thân Giang Minh Xuyên ướt đẫm, Kim Tú Châu nhìn đã quen, đi tìm quần áo cho anh tắm rửa.

Khi Giang Minh Xuyên tắm rửa xong ra, Kim Tú Châu bèn đưa bức thư hôm nay nhận được cho anh xem.

Giang Minh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, mở thư ra đọc một hồi sau mới cảm thấy không đúng, sau đó lặng lẽ đọc hết.

Anh lặng im không nói gì, Kim Tú Châu cũng không nói câu nào.

Cuối cùng Giang Minh Xuyên chủ động bảo, “Lát nữa anh viết phong thư gửi lại, có một số việc muốn hỏi rõ ràng.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Quả thật nên hỏi rõ ràng, em đã nói mà, mẹ anh hẳn là người thông minh, suy nghĩ chu đáo, sắp xếp chu toàn cho em gái anh, không thể nào để mặc anh được, em đoán năm đó Phan Thịnh Lâm phát hiện ra lá thư kia, sau đó lợi dụng nó để nhận nuôi anh.”

Giang Minh Xuyên ừ một tiếng, tối hôm đó khi mẹ anh giao giấy tờ nhà cho anh đã dặn rằng sau này có lẽ anh sẽ phải sống với một người bạn của mẹ, cho nên khi Phan Thịnh Lâm tới tìm anh, nói ông ta là bạn của ba mẹ, anh mới đi theo ông ta.

Kim Tú Châu vỗ vỗ tay anh, “Ăn cơm trước đi.”

Giang Minh Xuyên đứng dậy bưng thức ăn ra.

Kim Tú Châu gọi ba nhóc đang làm bài tập trong phòng ra ăn cơm. Hạ Nham đi trước, Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng theo sau.

Ba cậu nhóc giờ đã thân thiết lắm rồi. Hạ Nham và Ngụy Ninh Thanh biết Dương Anh Hùng về nhà không có cơm ăn, mỗi lần sẽ thay phiên nhau gọi Dương Anh Hùng sang nhà mình ăn cơm, sợ Dương Anh Hùng xấu hổ, Hạ Nham và Ngụy Ninh Thanh còn đi cùng.

Kim Tú Châu và bà nội Ngụy cũng chẳng có ý kiến gì, mỗi lần Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh tới, Kim Tú Châu sẽ làm thêm một món và nấu nhiều cơm.

Giờ Giang Minh Xuyên không cần gửi tiền cho cha mẹ nuôi em gái, tiền trong nhà lập tức dư dả. Cũng không phải Kim Tú Châu rộng rãi gì, cô chỉ cảm thấy thằng bé Dương Anh Hùng này tính tình trầm ổn, nhìn là biết sẽ có tiền đồ, cô thích mấy đứa trẻ thông minh.

Nếu đổi lại là Ngô Tiểu Quân, cô chắc chắn sẽ không thích, tuy rằng cô và Tiền Ngọc Phượng thân thiết, nhưng lại không có ấn tượng tốt với thằng bé đó.

Mối quan hệ giữa người với người đôi khi rất kỳ quái, cô không thích cha mẹ Dương Anh Hùng, nhưng lại rất thân thiết yêu thương thằng bé này.

Khi ăn cơm, Hạ Nham đột nhiên nói: “Mẹ, ngày mai con không đeo cái cặp sách này nữa đâu.”

Kim Tú Châu khó hiểu nhìn cậu, “Sao thế con? Không thích cặp sách này nữa à?”

Hạ Nham lắc đầu, rầu rĩ không vui: “Không phải.”

Kim Tú Châu nhìn về phía Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng. Ngụy Ninh Thanh giải thích: “Trong lớp có rất nhiều bạn coi cặp sách của cậu ấy như thú bông, còn có bạn cướp lấy đeo.”

Kim Tú Châu không ngờ rằng lại là nguyên nhân này, “Vậy ngày mai con đeo cái cặp sách cũ đi.”

Con trai thích đeo cái nào thì đeo cái đó, việc nhỏ này cô cảm thấy con có thể quyết định được.

Hạ Nham nghe xong vâng một tiếng.

Chờ cơm nước xong tiễn Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng về, Hạ Nham đột nhiên chạy đến bên cạnh Kim Tú Châu nói: “Mẹ, có phải mẹ không yêu con nữa không? Trước kia con gặp phải chuyện như vậy, mẹ sẽ dỗ dành con mà.”

Nghe mấy lời này, Phó Yến Yến cách đó không xa đột nhiên xoay đầu nhìn lại.

Hạ Nham nhìn thấy, rất rầu rĩ bổ sung một câu, “Mẹ chỉ thương em gái thôi.”

Phó Yến Yến thấy cạn lời, không rõ thằng nhóc này lại lên cơn hâm gì.

Mà Kim Tú Châu lại thấy sửng sốt, hoài nghi có phải gần đây đã bỏ bê con trai hay không. Cô buông bút trong tay xuống nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy mẹ hỏi con, nếu con ốm thì mẹ làm thế nào?”

Hạ Nham không cần nghĩ đã đáp luôn: “Sẽ dẫn con đi bệnh viện khám bác sĩ.”

“Vậy nếu con bị người ta bắt nạt, thì mẹ sẽ làm thế nào?”

“Sẽ cùng ba đi tìm người bắt nạt con.”

“Vậy không phải được rồi sao?”

Kim Tú Châu cười hỏi: “Vậy con còn nghĩ mẹ không yêu thương con?”

Hạ Nham gãi gãi đầu, khi mẹ hỏi mấy câu này, cậu không cần nghĩ đã biết mẹ sẽ làm thế nào, như vậy cho thấy dường như mẹ vẫn còn yêu thương cậu.

Vẻ mặt cậu có hơi mất tự nhiên, “Mẹ, con xin lỗi, con nghe nói mẹ kế Dương Anh Hùng mang thai, mới có chút sợ hãi.”

Sợ rằng mẹ có em bé, sẽ không thương cậu nữa.

Kim Tú Châu không khỏi kinh ngạc, “Triệu Vận mang thai?”

Hạ Nham ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Yến Yến cũng thấy kinh ngạc, sau đó cẩn thận hồi tưởng lại, dường như đời trước Triệu Vận không mang thai nhanh như vậy.

Kim Tú Châu có chút không cam lòng, chờ Giang Minh Xuyên ra, mới nhìn anh đầy ai oán.

Giang Minh Xuyên khó hiểu, hỏi sao thế?

Hạ Nham chột dạ lắc đầu, sợ ba biết lại chê cười mình.

Chỉ có Phó Yến Yến chỉ sợ thiên hạ không loạn nói một câu, “Mẹ muốn sinh em bé.”

Da đầu Giang Minh Xuyên tê rần, tự trách mình lắm chuyện hỏi câu này.

Buổi tối, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên nằm trên giường. Kim Tú Châu đang nghĩ xem làm thế nào nói với anh chuyện Triệu Vận mang thai, muốn cho anh sốt ruột, để tâm tới việc này một chút. Ai ngờ vừa định mở miệng, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.

Cô tức giận nhướn mày, nhấc chân đạp mạnh vào người anh một cái, da thịt người đàn ông cứng như đá, làm chân cô thấy đau đau.

Giang Minh Xuyên không tỉnh lại, theo bản năng duỗi tay kéo chăn đắp cho cô, còn mình thì xoay người ngủ tiếp.

Cơn giận của Kim Tú Châu không có chỗ phát tiết, tức giận nhỏ giọng mắng một câu, “Còn không dùng được.”

Đáp lại cô chỉ có tiếng ngáy của Giang Minh Xuyên, cuối cùng cô giận dỗi quay người sang bên kia ngủ.

Khi Kim Tú Châu vẽ xong hết chỗ tranh minh họa cho tiểu thuyết, thời tiết đã dần chuyển nóng. Cô đổi áo bông dày cho bọn trẻ sang áo khoác mỏng mới làm.

Vườn rau bên kia đã có bóng dáng rất nhiều chị vợ lính, tất cả đều bận rộn làm cỏ xới đất, bắt đầu trồng cây mùa này.

Mấy ngày hôm trước Giang Minh Xuyên về sớm, cũng xới đất vườn rau nhà mình một lần, bàn với Kim Tú Châu sẽ trồng một ít khoai lang, khoai tây. Chủ yếu là vì Kim Tú Châu thích ăn hai thứ này.

Kim Tú Châu không định trồng rau, mà cũng không muốn làm, giờ cô tự xưng là lao động trí thức, còn bắt Giang Minh Xuyên mua mắt kính cho mình.

Cô thấy mấy người làm công việc văn hoá đều mang mắt kính nên cũng muốn. Giang Minh Xuyên biết tật xấu của cô, bèn dùng gỗ làm cho cô cái gọng kính, Kim Tú Châu đeo một cách vui vẻ.

Còn chỗ vườn rau, Giang Minh Xuyên đành phải dẫn theo con trai tới làm. Hai cha con ăn cơm xong mang cuốc ra xới đất một hồi, rồi trồng bừa xuống, xong thì tưới thêm chút nước.

Về đến nhà, hai mẹ con đang viết vẽ gì đó trong phòng khách, nhất là Kim Tú Châu, trên sống mũi đeo gọng kính gỗ Giang Minh Xuyên làm cho cô, dường như hơi to, thỉnh thoảng còn phải giơ tay đẩy lên.

Giang Minh Xuyên phì cười bảo: “Họa sĩ Kim, anh về rồi.”

Kim Tú Châu ngẩng đầu tức giận nhìn anh, “Nhỏ tiếng một chút, không được quấy rầy em sáng tác.”

“Vâng.” Giang Minh Xuyên tự giác đi đun nước tắm rửa.

Giang Minh Xuyên mới vừa vào phòng bếp, cửa sau lưng đã được gõ vang.

Hạ Nham chạy tới mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa, lớn tiếng chào, “Cô Uông.”

Kim Tú Châu biết là Uông Linh sang, vội đứng dậy đón tiếp. Quả nhiên ngay sau đó nghe thấy tiếng Uông Linh, “Mẹ cháu có ở nhà không?”

Hạ Nham lớn tiếng nói: “Có ạ.” Rồi xoay người gào: “Mẹ ——”

Kim Tú Châu tức giận cốc đầu cậu, “Ở ngay sau lưng con.”

Uông Linh cũng cười, “Giọng con trai em cũng vang thật.”

Trên tay chị ấy cầm một cái túi màu đen, nhìn thấy Kim Tú Châu, vui sướng đưa cho cô, “Mau mở ra xem.”

Kim Tú Châu buồn cười, “Là thứ gì vậy? Thần bí thế.”

Cô nhận lấy mở ra xem, hai nhóc cũng xán lại gần, vừa mở túi ra đã thấy mảnh vải tơ tằm bên trong tỏa ra ánh sáng rực rỡ lung linh dưới ánh đèn, mặt vải sáng bóng mượt mà.

Cô không khỏi kinh ngạc, “Nhà máy của bọn chị còn sản xuất được loại vải đẹp nhường này?”

Uông Linh khoe khoang hứ một tiếng, sau đó đi vào nhà ngồi xuống.

Hạ Nham cẩn thận từng li từng tí vươn tay sờ thử, “Sờ thích lắm.”

Uông Linh cười nói: “Tặng em đó, cảm ơn em đã mang đến vận may cho chị.”

Kim Tú Châu cũng cười nói: “Chị nói vậy em đang chưa hiểu ra sao, em giúp gì đâu.”

Uông Linh giải thích: “Còn nhớ chuyện lúc trước chị kể với em, nếu chị lên làm lãnh đạo, sẽ thuê em thiết kế hoa văn cho nhà máy bọn chị không?”

Kim Tú Châu vừa nghe đã hiểu, hiện giờ Uông Linh đã thăng chức, vội vui mừng hỏi: “Chị thăng chức rồi sao? Chúc mừng chúc mừng, giờ nên gọi chị là Giám đốc nhà máy à? Giám đốc Uông.”

Uông Linh cười ha ha, biết Kim Tú Châu thông minh, mới nói có câu đầu, cô đã biết hết đoạn sau.

Chị vội xua xua tay, “Vẫn ở dưới huyện thôi, số chị cũng mèo mù vớ cá rán, bên trên quyết tâm cải cách triệt để, chị lại không có quan hệ, chuyện gì cũng nghe theo chỉ đạo. Có lẽ cảm thấy chị biết nghe lời nên mới bổ nhiệm chị làm Giám đốc nhà máy dệt dưới huyện. Chị vốn còn chưa chắc chắn nên không dám nói với em, mấy ngày hôm trước mới chính thức nhậm chức, sau đó lại bận quá, không tìm được lúc nào để báo em biết. Hôm nay công nhân dưới nhà máy tìm được nguồn tơ chất lượng, em xem thử có phải rất đẹp không? Chị muốn em thiết kế cho nhà máy bọn chị hoa văn để in lên vải, tiền lương sẽ tính theo nhân viên chính thức.”

Kim Tú Châu v**t v* tấm vải trên tay, quả thật chất lượng rất tốt, so với vải vóc trước đây cô từng mặc cũng không kém bao nhiêu. Đây là một mảnh vải màu lam, cô nói: “Vậy phải xem chị định dùng số vải này làm gì? Nếu làm khăn lụa, sẽ có loại hoa văn dành cho khăn lụa, nếu định may quần áo có hoa văn dành cho quần áo.”

Uông Linh do dự nói: “Định làm cả.”

Kim Tú Châu ngước nhìn Uông Linh, xem chừng chị ấy còn chưa có kế hoạch, trong lòng cô có tính toán, vẻ mặt có phần rối rắm.

Uông Linh đã nhìn ra, hỏi một cách không chắc chắn: “Sao vậy? Vải này có gì không ổn sao? Em cứ nói thẳng, chị nghe đây.”

Kim Tú Châu ngừng một chút, sau đó uyển chuyển nói: “Có mấy lời e rằng khó nghe, nhưng thấy chị đã cố ý sang đây một chuyến chia sẻ tin tức tốt này với em, còn muốn em thiết kế hoa văn cho nhà máy, có thể thấy chị thật sự coi em là người một nhà, em cũng coi chị dâu như người nhà nên mới nói.”

“Tất nhiên rồi, em cứ nói, chị không tức giận.”

“Chị dâu, theo ý em thì chị lên được vị trí Giám đốc nhà máy bằng thực lực, có tài cũng có ý tưởng, là người thực sự có thể làm được việc. Những ý tưởng đó của chị đều rất hay, em cũng rất tán đồng, nhưng có điều tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh. Chị lên làm Giám đốc nhà máy e là không chỉ có cấp trên đề bạt, cũng được cấp dưới xem trọng. Bọn họ có mục đích gì em không biết, nhưng em cảm thấy chị mới vừa lên làm Giám đốc nhà máy đã bắt đầu đề ra phương án thay đổi, sợ là cấp dưới không thể một lòng với chị, có câu châm ngôn nói rất đúng, dục tốc bất đạt.”

“Theo ý em thì, trước hết chị nên tiến hành mọi thứ chậm một chút, chờ những người không phục xuất đầu lộ diện, sau đó tìm cách tống những kẻ không nghe lời đó đi, giết gà dọa khỉ, áp xuống tất cả những tư tưởng chống đối rồi mới tiến hành thay đổi thì chắc hiệu quả sẽ tốt hơn, chị thấy sao?”

“Đương nhiên, đây cũng chỉ là đề xuất của em thôi. Mấy thứ này cũng do em đọc từ trong sách, người ta mang binh đánh giặc đều lập uy trước, chờ lính tuân phục, mới thực sự lãnh binh đi, kỳ thật em cũng không hiểu lắm.”

Uông Linh nghe xong không nói câu nào, bình tĩnh ngẫm nghĩ, sau lưng lạnh toát.

Mấy hôm nay thật sự chị ấy bị niềm vui che mờ mắt rồi, ai gặp chị cũng đều nịnh nọt chúc mừng, chị bận rộn quá đầu óc cũng mơ hồ, chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng làm nên sự nghiệp, để mọi người thấy được chị có thể ngồi trên vị trí này hoàn toàn là bằng thực lực.

Lúc này nghe Kim Tú Châu nói, đầu óc mới đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt biến đổi, nắm chặt tay Kim Tú Châu, “May là có em nhắc nhở chị.”

Kim Tú Châu cười, “Chỉ vì trong lòng chị có khát vọng quá lớn thôi, nếu là bình thường, chắc chắn không cần em nhắc nhở.”

Uông Linh gật đầu thật mạnh, “Đúng thế thật, nhưng ít nhiều gì cũng nhờ những lời này của em, sắp tới chị vẫn cần khiêm tốn một chút.”

Kim Tú Châu nói: “Mảnh vải đẹp này em sẽ không trả lại chị, sắp tới em sẽ nghiên cứu cẩn thận về hoa văn chị cần, đến lúc vẽ xong sẽ gửi chị xem.”

Uông Linh không ngồi thêm được nữa, vội xua xua tay, “Không cần trả không cần trả, chị phải về trước đây, để về ngẫm lại cho kỹ xem xử lý như thế nào.”

Thật ra mấy ngày hôm trước chồng chị cũng khuyên không nên quá vội vàng, nhưng lão chồng lại không biết nói cặn kẽ như Kim Tú Châu, chị nghe không vào, còn cãi nhau một trận với anh ấy. Giờ mới muốn nhanh chóng về hỏi lão Nghiêm giải quyết như nào.

Kim Tú Châu tiễn chị xong, Hạ Nham kỳ thật nghe không hiểu mẹ nói gì, nhưng con gái lại hỏi một câu, “Mẹ không sợ cô Uông giận sao?”

Kim Tú Châu cười, “Không đâu, mối quan hệ bị lợi ích trói buộc vừa lỏng lẻo nhất, cũng lại chặt chẽ nhất.”

Giống như kia trước Uông Linh thân thiết với Triệu Vận thì giờ Uông Linh lại chọn cô. Không chỉ bởi Uông Linh phát hiện con người Triệu Vận có vấn đề, mà cũng vì cô có giá trị nên Uông Linh mới thân thiết với cô.

Mà Kim Tú Châu lựa chọn nhắc nhở đối phương không chỉ vì tốt bụng, cũng còn nghĩ cho lợi ích sau này. Nếu Uông Linh vội vàng như vậy, không bao lâu sẽ bị người khác kéo xuống.

Phó Yến Yến không nói được gì.

Giang Minh Xuyên từ trong bếp đi ra, chuyện vừa rồi anh cũng nghe thấy, không khỏi nhìn Kim Tú Châu thêm vài lần, anh phát hiện vợ thông minh bình tĩnh hơn anh nhiều.

——

Sáng hôm sau, Phương Mẫn đột nhiên gõ cửa nhà.

Kim Tú Châu thấy có gì đó không đúng, vội hỏi: “Chị sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch thế?”

Phương Mẫn nhíu mày nói: “Chị thấy người có hơi khó chịu, muốn em đi cùng chị tới trạm y tế khám xem sao.”

Kim Tú Châu vừa nghe vậy, vội vàng nói: “Chờ một lát, em thay giày rồi ra ngay.”

Nói xong xoay người đổi giày rồi nói với hai nhóc đang ăn cơm: “Yến Yến đi cùng mẹ, Tiểu Nham ăn cơm xong thì đi học, nhớ phải đóng cửa cẩn thận.”

Hạ Nham ngoan ngoãn nói: “Vâng ạ.”

Phó Yến Yến trượt từ trên ghế xuống, tay cầm màn thầu còn chưa ăn hết.

Kim Tú Châu lấy chìa khóa, sau đó đỡ Phương Mẫn chậm rãi xuống lầu, Phó Yến Yến theo đằng sau.

Cẩn thận chậm rãi đi đến trạm y tế, sau khi bác sĩ hỏi kỹ càng tình trạng của Phương Mẫn, đột nhiên hỏi tiếp: “Nguyệt sự của chị bao lâu không tới rồi?”

Phương Mẫn trả lời, “Tầm hơn một tháng rồi, chu kỳ của tôi không đều lắm.”

Bác sĩ nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: “Chỗ này điều kiện thiếu thốn, không kiểm tra ra được, tôi thấy chị nên tới bệnh viện huyện khám thử, có thể là mang thai.”

Nghe thế, Kim Tú Châu và Phương Mẫn đưa mắt nhìn nhau, sau đó hai người đồng thời nhìn về phía bụng cô ấy.

Mang thai?

Hết chương 41

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Đàn ông nhà này vô dụng, quanh tôi hết người này đến người khác đã mang thai.

Giang Minh Xuyên: Sao lại trách anh được?

Hạ Nham: Ai vô dụng vậy?

Phó Yến Yến: Anh và ba chứ ai.

Bình Luận (0)
Comment