Kim Tú Châu ngồi nghỉ ngơi với Phương Mẫn một lát, chờ cảm xúc ổn định lại, hai người bèn đi ra ngoài.
Thật ra Kim Tú Châu hiểu một ít y thuật, năm đó ở Hầu phủ cô từng bị người ta ám hại, sau đó không thể mang thai được nữa, từ đó về sau cô không tin tưởng nha hoàn bên cạnh, còn tự học y thuật, tuy rằng không thể xưng là bậc thầy nhưng cũng có thể tự khám chữa cho mình.
Chẳng qua tính tình cô đã quen cẩn thận tỉ mỉ, cho dù cô đã coi Phương Mẫn là bạn tốt, nhưng những việc này cô cũng không dám để lộ ra, định rằng chờ bác sĩ nói sức khỏe không hề gì cô sẽ kê cho cô ấy phương thuốc an thai.
Kim Tú Châu đi cùng Phương Mẫn tới bệnh viện trên huyện, sau khi làm xét nghiệm, bệnh viện dặn hai người mấy ngày nữa tới lấy kết quả.
Thấy thời gian còn sớm, Kim Tú Châu lại đề nghị cô ấy đi một chuyến tới viện Trung y. Phương Mẫn nghe theo Kim Tú Châu, quả thật cô ấy cũng không rành nơi này cho lắm, rất ít khi ra cửa, nên đi theo Kim Tú Châu tới viện Trung y một chuyến thử xem sao.
Khi tới viện Trung y cũng phải đăng ký trước, sau đó cầm số thứ thự tới phòng khám bệnh phía đối diện. Trong phòng khám còn có bệnh nhân khác, phải đợi một lúc mới đến lượt Phương Mẫn.
Lão trung y bắt mạch cho Phương Mẫn, ông ấn ngón tay một lát, rồi nói với hai cô là hoạt mạch.
Phương Mẫn nghe không hiểu, nhìn về phía Kim Tú Châu. Kim Tú Châu nhìn cô ấy gật đầu, thì thầm bảo: “Là mang thai.”
Ánh mắt Phương Mẫn sáng lên.
Nhưng lão trung y lại nói thêm sức khỏe của Phương Mẫn có hơi yếu, mạch tượng nông, cần phải cẩn thận điều dưỡng thân thể, phải uống mấy thang thuốc giữ thai. Nói rồi kê một thang thuốc giữ thai cho các cô.
Kim Tú Châu nhận đơn thuốc xem, sau đó do dự nói: “Bác sĩ, trước đây nhà cháu cũng có kê cho cháu một thang thuốc giữ thai, cháu cũng không biết có dùng được không, chưa dám uống, bác sĩ xem giúp cháu được không ?”
Lão trung y tính tình trầm ổn, nghe nói vậy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, bảo cô viết ra xem.
Kim Tú Châu bèn lấy giấy bút viết xuống phương thuốc giữ thai. Phương thuốc có vài vị giống với phương thuốc lão trung y đã kê, nhưng đơn thuốc của cô dài hơn, dùng toàn vị thuốc có tính ôn.
Lão trung y nghiêng đầu xem, càng xem động tác vuốt râu càng nhanh, không đợi Kim Tú Châu viết xong, ông đã kích động hỏi: “Phương thuốc ai kê cho cháu?”
“Là một thầy thuốc trung y già ở trong thôn kê ạ, lúc ấy nhà cháu nghèo quá, không có tiền bốc thuốc, nhưng cháu vẫn luôn ghi nhớ bài thuốc này.”
“Hay hay, phương thuốc này rất hay.”
Ông nói xong không kìm được cảm thán bảo: “Quả nhiên có nhiều người có bản lĩnh lại lánh đời, phương thuốc của tôi kê dựa theo sách y viết, phương thuốc này của cháu vẫn hay hơn nhiều.”
Kim Tú Châu cười cười, “Bác sĩ khiêm tốn rồi ạ.”
Cô nghĩ thầm, phương thuốc của cô nhiên đương nhiên là hay rồi, trước đây do Viện sử* viện Thái Y kê đấy.
*Người đứng đầu Thái Y viện.
Lão trung y lắc đầu, “Không phải khiêm tốn đâu.”
Sau đó quay đầu hỏi Kim Tú Châu, “Phương thuốc này có thể để lại đây cho tôi không, tôi muốn nghiên cứu kỹ càng một chút.”
“Được ạ.”
Kim Tú Châu chép lại một bản, sau đó dẫn Phương Mẫn ra về. Sau khi lấy thuốc, nghĩ nhà Phương Mẫn không có ấm sắc nên hai người lại tới Cung Tiêu Xã mua một cái ấm.
Trên đường đi, Kim Tú Châu dặn dò Phương Mẫn một số việc cần lưu ý, còn dạy cô ấy một số món ăn và bài thuốc tẩm bổ.
Phương Mẫn nghe xong mắt sáng lấp lánh hỏi cô, “Sao chuyện gì em cũng biết thế?”
Kim Tú Châu cười bất đắc dĩ, “Không thế thì biết sao giờ, khi còn nhỏ nhà em rất nghèo, cha mẹ thì bất công, nên em nghĩ cần học thêm chút vốn liếng, chắc sau này có thể tìm được con đường sống, đành buộc bản thân phải ra sức học.”
Phương Mẫn vẫn luôn cảm thấy khi còn nhỏ mình đã đủ đáng thương, không ngờ Kim Tú Châu còn thảm hơn cô ấy. Nhưng Kim Tú Châu trước giờ không hề cam chịu, ngược lại trong khốn cảnh không ngừng vươn lên, giống như một tản văn cô ấy đã từng đọc miêu tả cỏ dại bên vách núi, tác giả viết cỏ dại đó luôn vật lộn hướng về phía trước, cô ấy cảm thấy Kim Tú Châu có phần giống cỏ dại kia.
Rốt cuộc Phương Mẫn cũng biết vì sao mình thích Kim Tú Châu, bởi vì ở cạnh cô ấy, dường như mình cũng có thêm rất nhiều dũng khí và ý chí vươn lên.
Phương Mẫn chưa biết sau này người ta sẽ gọi những người như Kim Tú Châu là người truyền cảm hứng, trong lòng cô không khỏi thấy may mắn khi có người bạn như Kim Tú Châu. Cô ấy đi cùng mình tới trạm y tế, rồi đi cùng tới bệnh viện huyện, chẳng những không ngại phiền mà còn thực sự quan tâm tới mình.
Có lẽ là tất cả vận may đời này của Phương Mẫn, đều đã dùng khi gặp được Chính ủy và Kim Tú Châu.
Thật ra như vậy cũng rất tốt.
Kim Tú Châu không biết Phương Mẫn nghĩ gì, nếu như biết, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ. Hiện giờ cô chỉ nghĩ tối về mắng Giang Minh Xuyên như thế nào.
Sau khi về đến nhà, đã gần giữa trưa, Kim Tú Châu bảo Phương Mẫn về nằm nghỉ trước, chờ nấu xong cơm sẽ sang gọi cô ấy, giờ là giai đoạn đặc biệt, cũng đừng khách sáo với cô.
Phương Mẫn không phản đối, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi.
Bữa trưa Kim Tú Châu làm hai món mặn một canh, các món tương đối thanh đạm. Phương Mẫn ăn được một ít, chờ sau khi ăn xong, Kim Tú Châu lại bưng thuốc đã sắc xong cho cô ấy, Phương Mẫn gắng chịu cảm giác buồn nôn uống hết.
Kim Tú Châu an ủi cô ấy: “Vị có hơi khó uống, nhưng không có phản ứng phụ, đối với chị và thai nhi đều tốt.”
Không giống lúc trước khi cô nhận mấy đơn thuốc Tây đó, còn ghi rõ chống chỉ định với những ai, còn nói có thể có phản ứng phụ, nếu không phải bên đây cách huyện thành quá xa, không tiện bốc thuốc, cô sẽ không để bọn trẻ uống chỗ thuốc hạ sốt đó.
Giờ trong nhà Kim Tú Châu dự trữ sẵn một số thuốc thường dùng, khi bọn trẻ bị ốm đều uống thuốc cô sắc.
Phương Mẫn biết, gật đầu, gắng uống hết bát thuốc.
Chạng vạng Chính ủy Chúc về nhà biết chuyện, còn mang hai hộp sữa mạch nha sang nhà cảm ơn Kim Tú Châu, rồi lấy ra một ít tiền và phiếu, nói khoảng thời gian gần đây có lẽ Phương Mẫn đều phải ăn cơm trưa ở nhà cô.
Kim Tú Châu cũng không ngại, “Em cũng không khách sáo với anh, tiền này em sẽ nhận, anh yên tâm, sau này em sẽ cố gắng nấu những món phù hợp với chị ấy.”
Chính ủy Chúc cười, anh rất thích những người tính tình phóng khoáng như Kim Tú Châu, mấy người mà cứ khách sáo khiêm tốn làm anh rất đau đầu, “Vô cùng cảm ơn em.”
“Bác sĩ nói chị ấy mới mang thai, sức khỏe có hơi yếu, trước khi đủ ba tháng phải tĩnh dưỡng cho tốt, không được làm gì vất vả.”
Chính ủy Chúc nghe xong vẻ mặt trở nên nghiêm túc, sau đó chân thành nói: “Ừ, anh nhớ rồi.”
Tiễn anh ấy đi rồi, Giang Minh Xuyên từ phòng bếp ra, nghi hoặc hỏi: “Ai mang thai?”
Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với anh, “Phương Mẫn.”
Giang Minh Xuyên gật đầu, “Tốt quá, Chính ủy Chúc cũng lớn tuổi rồi, quả thực là nên có con.”
Kim Tú Châu nhắc nhở anh, “Tuổi anh cũng không nhỏ.”
Giang Minh Xuyên nghe hiểu ý cô, có chút chột dạ sờ sờ mũi.
Buổi tối, Kim Tú Châu tắm rửa xong trước, chờ Giang Minh Xuyên tắm rửa xong trở lại phòng, nằm xuống giường, Kim Tú Châu bắt đầu thò tay qua.
Giang Minh Xuyên không ngờ rằng cô bạo dạn vậy, mặt đỏ lên, vội duỗi tay bắt lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Chẳng phải sáng mới làm rồi sao.”
Kim Tú Châu mặc kệ, “Nhưng người khác mang thai cả rồi, sao chỉ có em không có?”
Nói xong còn dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn anh, hỏi thẳng luôn: “Có phải là anh không được hay không?”
Giang Minh Xuyên tức giận, “Anh được hay không em còn không biết?”
Kim Tú Châu không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: “Để em động là được*.”
*Trong trường hợp không hiểu, là do bạn quá trong sáng thôi, không phải do mình dùng từ đâu.
Giang Minh Xuyên: “…” Hoá ra vẫn có ý là anh không được.
Anh cắn răng một cái, vươn tay kéo người sang.
——
Ngày hôm sau, Kim Tú Châu hiếm khi dậy muộn một lần, chỉ còn con gái ở nhà. Phó Yến Yến nhìn thoáng qua dáng bước hơi mất tự nhiên của mẹ, bình tĩnh dời ánh mắt đi, rất muốn nhắc nhở hai vợ chồng này chú ý một chút, buổi sáng khi ba ra ngoài, bước chân cũng không được bình thường.
Kim Tú Châu không chú ý tới ánh mắt con gái, sau khi ăn sáng xong thì nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Lúc trưa Phương Mẫn sang ăn cơm, cô ấy còn cầm theo một phong thư, hỏi Kim Tú Châu mấy hôm nay có cần gửi thư không, nếu gửi thì tiện thể gửi giúp mình luôn.
Kim Tú Châu nhận lấy nhìn qua, nhìn thấy địa chỉ người nhận ở thủ đô, cũng đoán được là thư gửi cho cha mẹ Phương Mẫn.
Cô bèn cười nói: “Cũng phải, chuyện lớn như vậy, quả thật nên báo với người nhà một tiếng.”
Phương Mẫn cười gượng gạo, “Chị thấy Chính ủy* viết thư cho chị anh ấy, nên cũng viết một phong thư gửi về nhà.”
*Này là cô ấy quen mồm gọi Chính ủy(đoạn sau sẽ giải thích) chứ không phải lạnh lùng xa cách.
Thật ra lần nào cô ấy cũng không muốn viết thư cho cha mẹ. Trước kia có viết nhưng nhìn thư hồi âm ngắn ngủi mấy câu, tình cảm trong lòng dần trở nên phai nhạt, cơ mà ông bà ngoại vẫn luôn bảo cô ấy phải viết, sau đó thì Chính ủy nhắc nhở cô ấy, dù sao cũng là cha mẹ.
Kim Tú Châu biết cô ấy không thân thiết với người nhà nên cũng không nói thêm nữa. Cơm nước xong xuôi tiễn Phương Mẫn về, Kim Tú Châu lấy tấm lụa hôm trước Uông Linh đưa cho cô ra, bắt đầu cắt may quần áo. Xấp vải không nhiều, cô tính may cho bọn trẻ hai bộ quần áo cộc mùa hè mặc, số vải còn lại tính làm mấy bộ cho đứa con còn chưa ra đời, còn vải vụn có thể làm giày.
Chủ yếu do Hạ Nham mặc quần áo quá nhanh rách, mảnh vải đẹp này mang may áo cho cậu quá lãng phí. Con trai không có, em gái đương nhiên cũng không, cho nên quyết định để may quần áo cho đứa con còn chưa ra đời, nếu không mặc được thì đem đổi thành giày vớ hoặc thứ khác.
Chạng vạng Hạ Nham ăn cơm ở nhà Ngụy Ninh Thanh xong mới về, Giang Minh Xuyên tối nay không về nhà ăn cơm, trong nhà chỉ có Kim Tú Châu và con gái. Hạ Nham đã làm xong bài tập ở nhà Ngụy Ninh Thanh rồi, cậu ngồi bên cạnh Kim Tú Châu rung chân, vừa rung vừa kể cho Kim Tú Châu: “Mẹ, hôm nay Ngô Tiểu Quân không đi học, thím Tiền còn tới trường học tìm.”
Kim Tú Châu dừng bút, quay đầu nhìn cậu thắc mắc, “Thế Ngô Tiểu Quân đi đâu?”
Hạ Nham lắc đầu, “Con không biết, thím Tiền còn tìm tới lớp bọn con hỏi con có nhìn thấy Ngô Tiểu Quân không? Con bảo không gặp. Giờ con đâu có chơi với Ngô Tiểu Quân, đương nhiên không biết anh ấy ở đâu.”
Kim Tú Châu nhíu chặt mày, “Thằng bé có thể đi đâu?”
Hạ Nham tiếp tục lắc đầu.
Kim Tú Châu lại dặn dò cậu: “Nếu có chuyện gì nhất định phải nói với ba mẹ, không được tự ý trốn đi, ba mẹ biết đi tìm ở chỗ nào?”
Hạ Nham gật đầu. Cậu sẽ không trốn đi đâu, cậu sẽ không bao giờ để mẹ phải lo lắng giống như thím Tiền. Ngô Tiểu Quân là cậu bé chẳng hề ngoan.
Kim Tú Châu tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, có điều vẽ thêm hai nét thì lại thấy thấp thỏm lo âu, cô nghĩ một chút rồi nói với con gái: “Ngày mai mẹ con mình qua thăm thím Tiền.”
Phó Yến Yến ngồi gần đó nghe thấy, gật đầu đồng ý, nhưng vẻ mặt lại không hề lo lắng chút nào, cô bé cảm thấy Ngô Tiểu Quân không hề ngu ngốc, sẽ không làm chuyện có hại cho mình.
Nghe chị Đại Nha nói, từ nhỏ Ngô Tiểu Quân giỏi nhất là ăn vạ, nếu không có thứ như ý muốn cậu ta sẽ nằm vật xuống đất khóc lóc, còn đập đầu xuống đất. Tên này biết rõ hơn ai hết cả nhà đều thiên vị mình.
Nhưng qua hôm sau, Phó Yến Yến vẫn đi cùng Kim Tú Châu tới nhà họ Ngô. Hai mẹ con còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng mắng mỏ của Tiền Ngọc Phượng và tiếng khóc lóc của Ngô Tiểu Quân, cùng với tiếng khuyên bảo của Đại Nha và thím Ngô.
Cũng không biết Tiền Ngọc Phượng mắng gì, Ngô Tiểu Quân đột nhiên khóc rống lên: “Là mọi người bất công, thà rằng gửi tiền cho nhà bác cũng không mua cặp sách cho con. Bác thì đem nuôi vợ bé, con còn chẳng bằng đứa bé mà quả phụ kia sinh ra…”
“Cháu câm miệng lại cho bà!” Tiếng quát này là của thím Ngô.
“Bà dựa vào đâu mà bảo cháu câm miệng, là tại bà bắt ba cháu gửi tiền cho nhà bác, bà thiên vị nhà bác thế, bà còn ở lại nhà cháu làm gì? Bà sang nhà bác mà ở…”
“Ngô Tiểu Quân!” Tiền Ngọc Phượng nổi sùng gào lên, “Sao con có thể nói thế với bà?”
“Con nói có gì sai đâu? Mẹ cũng có tốt lành gì hơn đâu? Mẹ không chịu đi làm kiếm tiền mà còn mang tiền của ba về nhà ngoại, trong lòng mẹ có đứa con này không? Con không hề muốn có người mẹ như mẹ, mẹ nhìn các cô các bác khác trong doanh trại này mà xem, người ta xinh đẹp lại biết kiếm tiền, mẹ nhìn lại mình đi!”
“Đừng có bảo con rằng mẹ từ nông thôn ra, mẹ kế của Hạ Nham cũng từ nông thôn tới, lúc đầu cô ấy còn chẳng bằng mẹ đâu, nhưng bây giờ thì sao? Hạ Nham ăn ngon mặc đẹp, mẹ kế của nó còn mua cặp sách mới cho nó, mẹ còn chả bằng mẹ kế của người ta…”
Đại Nha cuống cuồng ngăn cậu, “Tiểu Quân đừng nói nữa.”
“Vì sao không thể nói nữa? Em nhất định phải nói, mấy người không nuôi nổi con, còn sinh con ra làm cái gì? Sinh con ra để con phải chịu khổ sao? Con không hề thích cái nhà này tí nào, cũng không thích cả chị nữa, chị là con gái còn đòi đi học cái gì? Vì sao không giữ lại tiền đó để mua cặp sách…”
“Ngô Tiểu Quân, cái nhà này không ai có lỗi với cậu, nếu cậu muốn bỏ nhà đi, vậy cậu cứ đi!” Thím Ngô tức giận run rẩy nói.
“Đi thì đi, con không thèm về cái nhà này nữa.”
Nghe vậy, Kim Tú Châu vội vàng kéo con gái lên trên lầu, tránh khỏi chạm mặt.
Ngô Tiểu Quân mở cửa chạy ào ra ngoài, phía sau Đại Nha mắt đỏ ửng đuổi theo, “Tiểu Quân…”
Ngô Tiểu Quân cũng không quay đầu lại.
Trong phòng, thím Ngô chỉ vào Tiền Ngọc Phượng răn dạy, “Tất cả là tại chị, chị xem chị nuông chiều thằng bé thành cái giống gì rồi? Làm gì có con cái nhà ai không hiểu chuyện như vậy, mới tí tuổi đầu đã thích đua đòi với người khác, lòng dạ nào mà lo học tập…”
Tiền Ngọc Phượng vốn dĩ đã bị con trai chọc giận, trong lòng nguội lạnh, lại nghe được mấy lời này, tức thì không kiềm nổi cơn giận, “Đúng, cái gì không tốt đều là lỗi của con, hai người không sai, mẹ cũng ở nhà đó thôi, sao mẹ không dạy nó? Ít nhất mỗi ngày con còn nấu cơm, mẹ thì sao? Mẹ làm được gì? Chỉ biết mang tiền cho nhà anh cả, nhà bọn con rốt cuộc nợ nhà anh cả cái gì? Vì sao phải nuôi cả nhà bọn họ? Trước kia con cũng nhịn, nhưng giờ thì thế nào, đã nằm trên giường không động đậy được, còn có thể sinh con được, đã như vậy rồi còn phải chu cấp cho anh ta nữa, là vì sao? Con hỏi mẹ là vì sao?”
“Con trai con muốn một cái cặp sách thì có sao? Nếu không phải tại mẹ, thằng bé sẽ không đến nỗi vì một cái cặp sách mà ầm ĩ tới mức bỏ nhà ra đi? Nói đi nói lại cũng vì không có tiền thôi.”
Thím Ngô tức giận vỗ ngực quát to, “Chị cũng cút cho tôi, cút cho tôi!”
Tiền Ngọc Phượng lau nước mắt, “Cút thì cút, con cũng chả buồn ở lại cái nhà này nữa.” Nói rồi xoay người chạy ra khỏi cửa.
Đại Nha hoảng hốt muốn kéo lại, “Mẹ ——”
Trong phòng thím Ngô đóng cửa lại thật mạnh, cửa đập một tiếng “Rầm” thật lớn.
Tiền Ngọc Phượng nghe thấy, hất tay con gái ra chạy đi. Đại Nha đuổi theo sau, khóc nức nở gọi mẹ.
Khi không còn thấy bóng hai người, Kim Tú Châu mới dắt con gái thật rón rén xuống lầu, khi xuống tới tầng một, Phó Yến Yến ngẩng đầu nhìn cô, Kim Tú Châu nói: “Đi mua ít rau đã rồi về nhà.”
Phó Yến Yến gật đầu.
Hai mẹ con tới Cung Tiêu Xã mua đồ ăn, thuận tiện mua thêm ít kẹo, vừa ăn vừa đi về nhà. Khi hai mẹ con về tới nhà, phát hiện cửa nhà hàng xóm đang mở, bên trong truyền ra tiếng khóc nức nở của Tiền Ngọc Phượng.
Kim Tú Châu sửng sốt, nghĩ một lát, xoay người gõ cửa nhà Phương Mẫn, nhìn một lượt trong phòng khách, cố ý hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiền Ngọc Phượng hai tay bưng mặt khóc, bên cạnh là Phương Mẫn và Đại Nha đang lo lắng. Phương Mẫn bối rối nhìn về phía Kim Tú Châu, cô ấy chưa từng gặp phải những chuyện như thế này, cũng không biết an ủi ra làm sao.
Cô ấy giải thích với Kim Tú Châu: “Vừa rồi thấy chị Tiền gõ cửa, chị mới nói với hai mẹ con là em ra ngoài rồi, thấy tâm trạng chị ấy không tốt lắm, mới bảo hai mẹ con vào nhà ngồi một chút.”
Kim Tú Châu gật đầu, vội đi qua đi hỏi: “Có chuyện gì vậy chị? Đừng khóc đừng khóc nữa, có chuyện gì nói với em, giúp được em sẽ giúp.” Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ lưng Tiền Ngọc Phượng.
Tiền Ngọc Phượng lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không ai giúp được chị đâu.”
Kim Tú Châu nhìn về phía Đại Nha.
Đại Nha cúi đầu nói: “Em trai đòi cái cặp sách giống của Hạ Nham, nhà không mua cho thằng bé, nên nó bỏ nhà đi.”
“Ồ?”
Kim Tú Châu lộ vẻ kinh ngạc, rồi lại khó xử bảo: “Hay… Hay là em nhờ người mua hộ một cái?”
Đại Nha không nói gì, nhìn về phía mẹ mình.
Tiền Ngọc Phượng lại lắc đầu, chị ta sụt sịt hai tiếng, nâng cánh tay lên lau nước mắt nước mũi. Phương Mẫn thấy thế, bàn tay cầm khăn lông đưa ra ngừng lại giữa không trung, nghĩ nghĩ rồi lại lặng lẽ thu về.
Tiền Ngọc Phượng hít hít mũi, sau đó kể rõ ràng mọi chuyện xảy ra hai ngày nay, rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Không mua, hôm nay đòi cặp sách, ngày mai không biết còn đòi cái gì? Ngày hôm qua chị lo lắng muốn chết, tìm khắp tất cả mọi chỗ rồi, các em biết nó trốn ở đâu không? Vậy mà nó lại nằm ở chỗ mộ phần ông nội chị ngủ ngon lành.”
Nghe tới đây, vẻ mặt của mấy người ở đây đều không giống nhau. Phó Yến Yến gắng nén cười, vẻ mặt Kim Tú Châu bình tĩnh, chỉ có Phương Mẫn kinh ngạc há hốc miệng, cô ấy không thể nào hình dung ra nổi.
Tiền Ngọc Phượng lại nghẹn ngào nói: “Thằng bé chê chị không có tiền đồ, không thể giống người ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không thể mua cặp sách cho nó, còn trách chị mang tiền về nhà mẹ đẻ… Đúng, đúng là chị bất tài, nhưng chị cũng không yêu cầu nhiều nhặn gì với nó, chị ăn tiêu tiết kiệm còn không phải vì nó ư, sao nó có thể hỗn hào với chị như vậy?”
Phương Mẫn chưa từng nghĩ tới chuyện con cái sẽ nói những lời như vậy với mẹ mình, trong lúc nhất thời không nghĩ ra lời gì để an ủi.
Mà Kim Tú Châu lại dịu dàng nói: “Thằng bé còn nhỏ, cũng chỉ là giận quá mất khôn, nói mà không biết nghĩ thôi, chị đừng coi là thật. Máu mủ tình thâm, cũng như chuyện của chị đó thôi, nhà mẹ đẻ chị lúc trước cũng ầm ĩ một trận, nhưng giờ nếu trong nhà gặp phải khó khăn, chẳng nhẽ chị lại không lo lắng?”
Tiền Ngọc Phượng nghe mấy lời này, vẻ mặt có hơi hòa hoãn lại, thật ra chị ta cũng không quá buồn giận, lần này con trai không chỉ mắng chị ta, còn mắng mẹ chồng, chị ta cũng đã xả hết những lời cất sâu trong lòng với bà ấy rồi.
Có điều lần này chạy ra khỏi nhà cũng là quyết định bộc phát thôi, nhưng cũng có chút mờ mịt, không biết phải đi đâu, dường như ngoại trừ nhà mẹ đẻ, chị ta không còn chỗ nào để đi, mà giờ cũng chẳng muốn về nhà mẹ đẻ. Nghĩ một hồi, cuối cùng chị ta tới chỗ Kim Tú Châu.
Nhưng chị ta vẫn mạnh miệng nói: “Không lo lắng.”
Kim Tú Châu tức giận nhìn chị ta, “Có mấy lời em nhất định phải nói, gần đây em đọc được một câu, lửa thử vàng gian nan thử sức. Chị còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài, cũng nên học cách thay đổi, chị không nghĩ tới bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho con gái chị, chẳng lẽ chị hy vọng Đại Nha giống chị, sau này gả chồng bị nhà chồng con cái ghét bỏ sao?”
Tiền Ngọc Phượng nghe mấy lời này thì im lặng.
Đại Nha ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, đôi mắt đỏ ửng, ánh mắt chứa sự hoang mang và lo lắng chưa tan đi.
Tiền Ngọc Phượng thấy sống mũi cay cay, “Chị cũng muốn thay đổi, nhưng chị có thể làm được gì?”
Kim Tú Châu nhìn dáng vẻ chán chường suy sụp của chị ta, “Đi học, tìm việc làm, kiếm tiền.”
Tiền Ngọc Phượng định nói mình học không vào, cũng không tìm được việc làm, nhưng nghĩ tới Kim Tú Châu cũng từng một chữ bẻ đôi không biết, hiện giờ không chỉ có việc làm ở tòa soạn báo, có thể kiếm tiền, lại nhớ tới lời con trai nói.
Kỳ thật lúc đầu nghe chị ta thấy lòng như tro nguội, nhưng sau đó lại nghĩ, quả thật chị ta không giỏi như Kim Tú Châu, cũng không có gì mà tức giận.
Nhưng giờ Kim Tú Châu lại nói với chị ta rằng tuổi chị ta còn trẻ, cuộc đời sau này còn rất dài, chị ta còn phải suy xét cho con gái.
Đúng vậy, chị ta còn có Đại Nha.
Đại Nha của chị ta hệt như khi chị ta còn nhỏ, là một đứa trẻ luôn bị phớt lờ, chịu ấm ức.
Nếu chị ta không đứng lên, e là sau này con gái cũng giống vậy.
Kim Tú Châu nói: “Em sẽ giúp để ý về công việc cho chị, nhưng đợt này chị phải chăm chỉ tới lớp xoá nạn mù chữ, học một chữ cũng là học, không thể lười biếng.”
Tiền Ngọc Phượng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, “Em có thể tìm được công việc cho chị sao?”
Ngay cả Phương Mẫn cũng nghi hoặc nhìn cô.
Kim Tú Châu lại nói lập lờ “Không chắc chắn lắm, nhưng em sẽ để ý cho chị, tìm được em sẽ báo cho chị ngay, nhưng việc này chị không được kể cho người khác.”
Tiền Ngọc Phượng vội gật đầu liên tục, “Nhất định, chị sẽ không nói với ai cả, tối nay chị sẽ tới lớp xoá nạn mù chữ.”
Chị ta cũng không ngốc, chuyện này chắc chắn không thể nói ra ngoài, ngộ nhỡ giống như Kim Tú Châu trước kia, bị người ta ghen ghét báo cáo công việc ở nhà ăn.
Theo chị ta thấy, Kim Tú Châu là người có bản lĩnh, cô ấy đã hứa sẽ lưu ý giúp mình, nhất định là trong lòng có tính toán rồi, chị ta chỉ cần chờ là được.
Kim Tú Châu sợ chị ta hy vọng quá nhiều, lại bổ sung một câu, “Em cũng không biết có thể giúp được hay không, nhưng em sẽ cố hết sức giúp chị.”
Tiền Ngọc Phượng nghe mấy lời này đã thấy vô cùng cảm động. Chị ta cũng chẳng phải người vô lương tâm, con trai ruột còn dám đối xử với chị ta như vậy. Kim Tú Châu đã hứa sẽ lưu ý công việc giúp mình rồi nên chị ta cũng không biết nói gì cho phải, nên vội bảo: “Không sao đâu, kể cả có không giúp được chị cũng sẽ không trách gì em, thật đấy, các em đều là người tốt.”
Lời này của Tiền Ngọc Phượng là những lời thật lòng thật dạ, dù là Kim Tú Châu hay là Phương Mẫn cũng đều là người tốt, chị ta thật sự cảm thấy hai người đó còn đối tốt với chị ta hơn nhà mẹ đẻ, nhà chồng. Phương Mẫn nhìn thấy chị ta khóc, còn rót cho chị ta một cốc sữa mạch nha, đây là lần đầu tiên trong đời chị ta được uống loại sữa này.
Sau này nếu chị ta có việc làm, chắc chắn sẽ mua hai hộp sữa mạch nha cho hai người họ.
Kim Tú Châu ừ một tiếng.
Thế nên Tiền Ngọc Phượng không khóc nữa, thậm chí vẻ mặt còn tươi tỉnh, vẻ mặt của Đại Nha ngồi ở bên cạnh cũng thoải mái hơn, còn khẽ cười, hai ngày nay tìm em trai, cô bé cũng không đi học.
Theo cô bé thấy, trong nhà người duy nhất còn thương cô bé chính là mẹ, cô bé không muốn mẹ phải đau lòng.
Tiễn hai mẹ con về, Phương Mẫn lo lắng nhìn Kim Tú Châu, hỏi: “Có thể tìm được công việc sao?”
Cũng không phải cô ấy coi thường khả năng của Kim Tú Châu, mà hiện tại rất khó tìm được việc làm, đặc biệt là các cô còn ở trong doanh trại bộ đội, bình thường khó ra ngoài, tuy rằng có tin đồn là sắp xây dựng nhà máy, nhưng cô ấy hỏi Chính ủy rồi, việc này cũng không nhanh được. Tiền Ngọc Phượng còn không biết chữ, e là rất khó có thể tìm được việc làm.
Kim Tú Châu mỉm cười, sợ cô ấy lo lắng, giải thích một chút dự tính của mình, “Chị Uông Linh thăng chức Giám đốc nhà máy dệt dưới huyện, chị ấy muốn hợp tác với em, sau này em sẽ thiết kế hoa văn cho nhà máy của chị ấy, đến lúc đó em nhờ chị ấy một câu, để Tiền Ngọc Phượng sang phụ việc ở nhà ăn, không làm nhân viên chính thức được nhưng làm nhân viên hợp đồng thì chắc là được.”
Phương Mẫn không ngờ rằng lại còn có chuyện như vậy, tức thì thở phào, nhưng cũng không khỏi tò mò hỏi một câu, “Vậy sao em còn bắt chị ấy tới lớp xoá nạn mù chữ?”
Tới phụ việc ở nhà ăn thì cần gì phải biết chữ.
Kim Tú Châu bình tĩnh nói: “Nếu chuyện đọc sách biết chữ đơn giản như vậy mà chị ấy còn không muốn làm, vậy em còn tốn công tìm việc cho chị ấy làm gì nữa, chị ấy chẳng làm được đâu, không cần thiết phải giới thiệu cho chị ấy.”
Phương Mẫn thấy cũng có lý, cô ấy nhìn Kim Tú Châu cười, “Chị vẫn luôn cho rằng em với chị giống nhau, ngại chuyện phiền phức, không ngờ rằng em lại chủ động giúp chị ấy.”
Chuyện của Tiền Ngọc Phượng, nếu quá ầm ĩ cũng không tốt, rất có thể sẽ kéo theo nhiều phiền phức.
Kim Tú Châu đương nhiên biết chuyện này, “Nói gì đi nữa, phụ nữ chúng ta sống cũng không dễ dàng, em được Giang Minh Xuyên đưa tới đây, sau đó gặp được chị và cô giáo Trần, giờ em cũng hy vọng chị ấy được sống tốt.”
Còn quan trọng hơn là, Tiền Ngọc Phượng đã tới tìm cô, có thể thấy được ở trong lòng chị ta, ngoại trừ cô ra thì không ai có thể dựa vào.
Phụ nữ trợ giúp phụ nữ, từ rất lâu trước kia cô đã thấm nhuần.
Thật ra cô cũng không lạnh nhạt như vậy, năm đó sở dĩ cô có thể sống tốt ở hậu trạch Hầu phủ, cũng là vì cô đã lén cứu được mấy nha hoàn ma ma.
Nếu có thể giúp được, cô cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Phương Mẫn nghe cô nói vậy không khỏi sửng sốt, không ngờ rằng mình tới dạy lớp xoá nạn mù chữ lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy với Kim Tú Châu.
Trong lòng cô ấy lại thấy xúc động, thật ra ban đầu cô ấy không nghĩ nhiều như vậy.
Hết chương 42.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Chị đây rất là thiện lương tốt tính nhá.
Giang Minh Xuyên: Vợ của mình tốt nhất.
Hạ Nham: Khi nào mình sẽ có em trai em gái chứ?
Phó Yến Yến: Chóng thôi.
Giang Minh Xuyên: Nếu được giữ im lặng thì tôi sẽ không nói bất cứ gì nữa.