Cũng may Tiền Ngọc Phượng không làm Kim Tú Châu thất vọng, tối hôm đó, Kim Tú Châu thấy chị ta ở lớp xoá nạn mù chữ, trên bàn đặt vở đã mở sẵn và bút. Chị ta nghiêm túc ghi chép, trên bục giảng cô giáo dạy chữ nào là ghi chữ đó, chị ta vốn có hơi xấu hổ khi đọc theo, nhưng thấy mọi người đều đọc, cũng nhỏ giọng đọc theo, đọc vài lần cũng quen dần lên.
Nhưng cũng chỉ kiên trì được một tiết học, tới tiết thứ hai đã không tập trung được nữa, gật gà gật gù ngủ gật. Chị ta xoay đầu thấy Kim Tú Châu bên cạnh đang nghiêm túc nghe giảng bài, mới nhẫn tâm tát mình một cái, cố mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng đen.
Có thể là lần này thấy được hy vọng thay đổi bản thân nên chị ta muốn nắm lấy.
Hôm đó trên đường về nhà, Tiền Ngọc Phượng đã suy nghĩ rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, dù ở nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, chưa từng có thứ gì hoàn toàn thuộc về chị ta, thứ gì tốt đều là của em trai, hoặc sẽ để dành cho chồng và hai con.
Kim Tú Châu nói sẽ lưu ý công việc cho chị ta, một hồi lâu sau chị ta cũng không dám tin, bởi vì trước giờ chị ta chưa từng nghĩ sẽ gặp được chuyện tốt như vậy.
Chị ta biết rõ mình có năng lực tới đâu, trước kia còn thấy ghen tị với Kim Tú Châu, về sau thấy cuộc sống của người ta càng ngày càng tốt thì cũng không nghĩ thế nữa, chị ta tự an ủi rằng mình không có được số mệnh may mắn như vậy.
Đường về nhà hôm đó là đoạn đường dài nhất mà chị ta đã đi qua. Chị ta giống như người điên, vừa khóc vừa cười, còn kéo tay Đại Nha tay không ngừng lải nhải rằng sau này mẹ cũng có thể kiếm tiền, sẽ tiếp tục cho con đi học, con muốn đi học bao lâu thì học…
Khi nói ra những lời này, trong lòng chị ta càng thêm đau đớn, không phải chị ta không thương con gái, nhưng trước giờ chị ta chẳng có tài cán gì, nếu chị ta có tiền, thì nào tiếc gì con bé đâu.
Trong khoảng thời gian này Tiền Ngọc Phượng đều đặn tới lớp xóa nạn mù chữ theo lời Kim Tú Châu. Có thể nói đi học vẫn hơn, chị ta có cảm giác cuộc sống của mình trở nên phong phú. Trước giờ chị ta chỉ quanh quẩn trong nhà, ngày qua ngày ngoại trừ nấu cơm thì cũng chỉ ngủ, hoặc là nhàn rỗi quá thì tìm người buôn chuyện, mỗi lần mẹ chồng nhíu mày nhìn lại làm chị ta chột dạ. Nhưng giờ thì không giống thế nữa, nếu có rảnh là chị ta cầm quyển vở viết nguệch ngoạc như gà bới ra đọc, dù mẹ chồng nói gì thì chị ta cũng chẳng để bụng, cảm thấy mình đang làm chuyện có ý nghĩa.
Nhưng Kim Tú Châu vẫn không nói gì chắc chắn, cũng chẳng nói chuyện công việc của chị ta khi nào thì có tin tức, đoán chừng có thể là mình học còn chưa đủ, vì thế chị ta càng thêm chú tâm học tập.
Đầu tháng tư, khi mọi người đều đổi áo khoác mỏng thành áo sơ mi, Uông Linh lại tới tìm Kim Tú Châu một lần nữa, kể chuyện dưới nhà máy của mình.
Không biết có phải do trải qua một hai tháng sóng ngầm không, thoạt nhìn chị ổn trọng hơn nhiều, khi nói chuyện cũng bình thản hơn.
Tay chị ấy cầm mấy mảnh vải mẫu, vui vẻ khoe với Kim Tú Châu: “Lần trước nhờ em nhắc nhở nên chị về bàn bạc kỹ lại với lão Nghiêm, nếu đã sắp xếp người đi tìm nguồn tơ thì cứ cho họ tìm tiếp, nhưng những chuyện khác tạm thời khoan động đến. Đám nhân viên kỳ cựu dưới nhà máy đó có lẽ cho rằng chị chỉ có chút bản lĩnh này, yên ổn được một thời gian lại bắt đầu kéo bè kéo cánh. Như lời em nói, trước tiên chị thay máu hết đám cầm đầu gây chuyện, sau đó tổ chức họp suốt hai ngày, tới khi mọi chuyện ở nhà máy ổn định rồi, nên đề bạt thì đề bạt, nên sa thải thì sa thải, giờ đám nhân viên lâu năm dưới nhà máy cũng không dám huênh hoang nữa, ngoan ngoãn ai làm việc nấy.”
Uông Linh nói rất đơn giản, nhưng Kim Tú Châu nghe hiểu những chuyện gió tanh mưa máu trong đó. Uông Linh muốn phát triển nhà máy thì hẳn là muốn có một tổ chức nghe theo sự chỉ đạo của chị, tất nhiên sẽ đụng chạm ích lợi của một số người, trong quá trình chuyển giao quyền lực không thể nào tránh khỏi “đổ máu”được.
Kim Tú Châu thấy khuôn mặt chị ấy có hơi tiều tụy bèn đứng dậy rót cho chị một cốc sữa mạch nha, sữa này đều do Phương Mẫn đưa sang, trước đây Kim Tú Châu còn tưởng rằng Phương Mẫn khách sáo, sau đó mới phát hiện dường như cô ấy thà uống nước sôi để nguội cũng không muốn đụng đến món này.
Giang Minh Xuyên và con gái cũng không thích uống, trong nhà chỉ có cô và Hạ Nham uống.
Uông Linh cũng không khách sáo với Kim Tú Châu, cầm cốc sữa uống từ từ. Nhà chị cũng có sữa này nhưng chị chưa từng uống, toàn để dành cho con trai.
Khi chị uống sữa mạch nha, Kim Tú Châu cầm số vải xem, sau đó phân loại chúng ra, chất lượng tốt đặt một bên, chất lượng kém đặt bên khác.
Uông Linh giơ ngón cái lên với Kim Tú Châu, “Ánh mắt không tồi.”
Sau đó nhíu mày nói: “Số vải chất lượng tốt ấy chị tính mang tới thành phố lớn, bên đó bán mới đắt, chỉ đáng tiếc là chưa tạo được thương hiệu. Chị không muốn đưa tới nhà máy dệt trên thành phố, bọn họ không khả năng đó, cuối cùng sẽ bị người ta lừa thôi.”
Trước đây chị đã làm việc ở nhà máy dệt trên thành phố, những người ở đó như thế nào chị biết rất rõ, bằng không tỉnh cũng sẽ không phái người xuống quản.
Kim Tú Châu gật gù, “Số vải này chất lượng quả thật rất tốt, trước đây em đã từng đi dạo ở tòa nhà bách hóa trên thủ đô và thành phố S, vải đẹp như vậy có thể bán được mấy chục đồng một cuộn*, mà có rất nhiều người tranh nhau mua.”
*Nguyên gốc là “một thất”, nếu chỉ vải vóc thì là đơn vị cuộn, nếu theo độ dài thì một thất sẽ tương đương khoảng 13,3 m.
Ánh mắt Uông Linh sáng lên, “Thật sao?”
Kim Tú Châu gật đầu, “Thật sự nên nghĩ cách tiêu thụ loại vải tốt này, nếu có thể cung cấp cho cửa hàng bách hóa ở thành phố lớn, nhà máy chị nhất định có thể thu được lợi nhuận rất nhiều.”
Có lời này của Kim Tú Châu, trong lòng Uông Linh lại có thêm vài phần tự tin.
Chị nói tiếp: “Mấy loại vải chất lượng hơi kém này vẫn là sản phẩm chủ đạo của nhà máy bọn chị trong tương lai mấy năm tới, em xem có ý tưởng gì cho loại vải này không? Chị định là nhờ em thiết kế một số hoa văn cho bọn chị. Thời gian gần đây chị có đi thăm mấy nhà máy dệt khác, nói một câu thật lòng, chị thật sự không thích mẫu mã sản phẩm của họ, hoa văn toàn các loại hoa to, nhìn vài lần là cảm thấy thô lắm.”
Kim Tú Châu gật đầu, đồng ý ngay, “Được ạ, chị tin tưởng em như vậy, nhất định em sẽ không làm chị thất vọng, để em vẽ một số hình rồi đưa cho để chị chọn.”
Uông Linh cười híp cả mắt, “Vậy thì tốt quá, em yên tâm, tiền lương chắc chắn sẽ hợp ý em.”
Kim Tú Châu cũng cười, “Tiền lương nhiều ít không sao cả, chủ yếu có thể giúp được chị mới là tốt nhất.”
Nói tới đây, cô chợt ngừng lại, vẻ mặt có phần do dự.
Uông Linh đang vui vẻ nghe mấy lời ngọt ngào vừa rồi của cô, chẳng có ai không thích nghe lời nói êm tai, thấy thế bèn hỏi: “Có chuyện gì cứ nói, chúng ta còn khách sáo nỗi gì?”
Kim Tú Châu thở dài, mới kể chuyện xảy ra trong nhà Tiền Ngọc Phượng khoảng thời gian trước, sau đó khó xử nói: “Có lẽ chị ấy thấy em hiện giờ có công việc ở tòa soạn báo, nên cũng có ý định đi làm, nhưng nói một câu thật lòng, mấy chuyện này còn phải nhờ vào thiên phú. Giống như chị vậy đó, làm nhân viên nhiều năm như vậy cũng không thấy có gì nổi trội, mà giờ làm Giám đốc nhà máy có mấy tháng đã thể hiện được năng lực rồi, có thể thấy thiên phú của chị trong lĩnh vực quản lý, mà em trước đây nỗ lực học chữ, viết bao nhiêu bài văn bài thơ gửi tòa soạn người ta chẳng chấm được bài nào, thế mà vẽ bừa một bức tranh đã được Phương Mẫn khen là nhìn rất có hồn.”
Uông Linh gật đầu, cảm thấy nói cũng có lý.
“Em thấy chị ấy nỗ lực học tập nhưng lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu, nhiều nhất cũng chỉ biết được mấy chữ, cứ tiếp tục như vậy e là cũng không có hiệu quả, nên mới ngẫm nghĩ, giờ chị là Giám đốc nhà máy, có thể sắp xếp cho chị ấy vị trí nhân viên hợp đồng gì đó trong hay nhà ăn của nhà máy không?”
“Em biết yêu cầu này có hơi làm chị khó xử, nếu ngoại lệ giúp chị ấy lần này chỉ sợ sau này không ít các chị em khác lại tới tìm chị. Thời buổi này, cuộc sống của ai mà chẳng khó khăn. Việc này là mục đích cá nhân của em thôi, hồi trước khi mới tới đây, em không quen biết ai cả, chị Tiền đã giúp đỡ em rất nhiều, trong lòng em vẫn luôn ghi nhớ cho nên mới mặt dày đề xuất việc này với chị. Nếu không được cũng không sao, em lại tính cách khác.”
Uông Linh nghe xong im lặng một lúc, có thể nói Kim Tú Châu đã nói rõ ngọn ngành lợi và hại rồi, chị muốn từ chối cũng chẳng thốt ra được. Nếu cô ấy nhờ chị sắp xếp công việc cho Tiền Ngọc Phượng trước, chắc chắn chị sẽ do dự mà bảo để xem xét đã, nhưng trước hết Kim Tú Châu lại khen chị một hồi, lại còn nói chị có thiên phú trong việc quản lý, thật trúng ý chị thích nghe.
Sau đó cô ấy còn phân tích hết những chuyện mà chị lo lắng ra, nhưng hơn cả lo lắng, chị càng thấy nể Kim Tú Châu trọng tình trọng nghĩa. Kim Tú Châu có thể đối tốt với Tiền Ngọc Phượng từng giúp cô ấy như vậy, vậy với quan hệ của hai người bây giờ, sau này chẳng phải cô ấy sẽ đối tốt với chị hơn?
Con người đều ích kỷ, cho dù là Uông Linh cũng không ngoại lệ. Bây giờ sở dĩ chị không qua lại với Triệu Vận là vì không thích cách cư xử của cô ta. Mà thân thiết với Kim Tú Châu, một phần là vì quan hệ trong công việc giữa chồng bọn họ, phần nữa là vì Kim Tú Châu lấy lòng chị ở lúc chị cũng có ý rời xa Triệu Vận, nên mới thuận nước đẩy thuyền, sau đó thấy tính cách Kim Tú Châu cũng ổn, nên mới qua lại ngày càng thân thiết.
Sau khi thầm cân nhắc lợi hại một hồi, Uông Linh quyết định cho Tiền Ngọc Phượng một cơ hội, nhưng lời nói ra lại rất khéo léo, “Chị cũng vì nể mặt em nên mới đồng ý, em cũng biết rồi đấy, cái ghế Giám đốc nhà máy này của chị ngồi còn chưa nóng chỗ, chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ cũng có thể bị người ta phóng đại lên. Sắp xếp một vị trí trong nhà ăn, dù là dưới nhà máy hay giữa các chị em vợ lính ở đây, cũng đều có thể rước lấy phiền phức. Nhưng chị cũng là phận nữ, chị biết phụ nữ chúng ta sống không dễ dàng, cũng hy vọng cô ấy được sống tốt, càng hy vọng em cũng thế.”
Kỳ thật dưới nhà máy còn dễ ứng phó, đến lúc đó chỉ cần nói đây là người thân của nhà thiết kế mà chị trăm đắng ngàn cay mới tìm được, không sắp xếp công việc cho họ thì người ta không chịu làm, bọn họ có bản lĩnh thì hãy vẽ được như thế đi. Chị chỉ lo lắng mấy chị em vợ lính khác biết chuyện này nên lại bổ sung một câu, “Nhưng đừng nói với người khác.”
Kim Tú Châu có chút cảm động nói: “Chị yên tâm, việc này chỉ có mấy chị em mình biết thôi.”
Uông Linh gật đầu, “Dù sao nếu sau này bị người ta biết, tội vạ gì chị cũng sẽ đổ hết lên đầu em.”
Kim Tú Châu nghe cười, “Vâng vâng, mấy hôm nữa em sẽ bảo chị Tiền Ngọc Phượng tới gặp chị.”
Uông Linh ừ một tiếng, “Cứ chờ chị sắp xếp cho ổn thỏa đã, hai hôm nữa rồi chị báo.”
“Vâng, làm phiền chị rồi.”
Thật ra Kim Tú Châu cũng tính chờ tới khi tìm ra con đường tiêu thụ vải cho Uông Linh rồi mới nói, nhưng lúc này cô nhờ vả luôn thì chỉ có thể lấy cớ muốn báo đáp Tiền Ngọc Phượng, không hề tư lợi. Nếu là người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy sắp xếp cho Tiền Ngọc Phượng một công việc ở nhà ăn là ân tình to lớn, nhưng Kim Tú Châu cũng đã từng là người nắm quyền, đương nhiên biết những chuyện như thế này cũng chỉ mất một câu nói mà thôi, Uông Linh nói đây là chuyện khó xử, cũng chỉ muốn cô phải nhớ kỹ ân tình.
Mà cô cũng đã cân nhắc kỹ những suy tính của đối phương, mới cố ý nói mình luôn ghi nhớ trước đây Tiền Ngọc Phượng đã đối tốt với mình ra sao mới quyết định nhờ vả chuyện này, có những lời này, Uông Linh tự nhiên cũng muốn cô nhớ kỹ ân tình của chị ta.
Đương nhiên, điểm mấu chốt nhất vẫn là cô có giá trị với Uông Linh.
Sau khi tiễn người đi rồi, Kim Tú Châu rửa sạch cốc rồi cũng rót cho mình một cốc sữa mạch nha, vừa chậm rãi uống, vừa ngắm nghía kỹ chỗ vải kia.
Phó Yến Yến ngồi gần đó, nhắc nhở cô, “Mẹ có thể nhờ cô Chung Tuyết giúp.”
Lần trước cô Chung Tuyết viết thư có nói, cha mẹ cô ấy đều đã trở lại thủ đô, hai người còn được khôi phục chức vụ trước kia. Trước đây Chung Tuyết làm việc trong cơ quan nhà nước, sau khi mang thai sinh con thì từ chức, giờ bên chỗ ông cụ Chương sắp xếp cho cô ấy một công việc trong cửa hàng bách hóa, hình như là chức quản lý, cụ thể thì trong thư không viết rõ, nhưng nhất định là rành rẽ việc này hơn các cô.
Kim Tú Châu vừa lòng nhìn sang con gái, “Không vội, chúng ta hỏi cho rõ ràng đã rồi tính.”
Phó Yến Yến gật đầu, cho rằng Kim Tú Châu cẩn thận, sợ cuối cùng không thành sẽ khiến cho cô Uông thất vọng, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, khi Giang Minh Xuyên về nhà còn xách theo một túi to.
Bọn trẻ tới mở ra xem, phát hiện bên trong toàn là đồ khô, trong đó một nửa là thịt bò thịt dê khô, còn lại là túi đựng cục gì trắng trắng và một túi bột trông như bột mỳ, Giang Minh Xuyên nói là sữa bột và pho mát gì đó.
Kim Tú Châu tò mò hỏi: “Ai gửi vậy anh? Ăn thế nào?”
“Chiến hữu của anh gửi biếu, sữa bột thì pha uống, rất ngon, pho mát thì cứ thế ăn thôi.”
Kim Tú Châu tò mò cầm một miếng pho mát lên ăn, vừa mới bỏ vào trong miệng, đã nhíu chặt mày, hai đứa nhỏ cũng tò mò ngẩng đầu nhìn cô. Kim Tú Châu nhận xét một câu, “Vị cũng thật đặc biệt.”
Giang Minh Xuyên phì cười, “Có một số người ăn không quen.”
“Thịt khô thì ăn thế nào?”
“Cậu ấy bảo cần phải nấu một chút.”
Kim Tú Châu gật đầu, cảm thấy chiến hữu này của anh khá tốt, biếu nhiều thứ như vậy qua đây, “Ngày mai anh cũng mua mấy thứ tặng lại cho người ta.”
“Ừ.”
Lúc ăn cơm Giang Minh Xuyên nói: “Một thời gian nữa Thích Mẫn phải đi rồi, công việc đã sắp xếp xong xuôi, hình như là về làm ở đồn công an dưới quê, cụ thể anh cũng không hỏi kỹ.”
Kim Tú Châu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn anh, “Sau này anh cũng sẽ giải ngũ à?”
“Còn phải xem đã.”
Kim Tú Châu không hiểu lắm mấy chuyện này, à một tiếng, chỉ bảo: “Về quê cũng khá tốt.”
Quê Giang Minh Xuyên ở thủ đô, ở đó có rất nhiều tòa nhà bách hóa, Kim Tú Châu cảm thấy tốt hơn ở đây.
Giang Minh Xuyên không nói gì, thật ra anh không muốn trở về. Khoảng thời gian trước mẹ nuôi lén viết thư cho anh, muốn nhờ anh cứu Phan Thịnh Lâm và Phan Quân. Cha con họ Phan phạm pháp, anh sẽ không giúp đỡ gì, sau đó Đào Thiến Vân lại viết thư mắng nhiếc anh. Nghe Chung Tuyết kể, Đào Thiến Vân không tham dự vào những chuyện đó, nhưng chắc bà ta cũng sợ hãi nên cũng khai ra không ít chuyện của hai cha con bọn họ, giờ bà ta đã bị trục xuất về quê, tình hình không khả quan cho lắm.
Điều duy nhất tiếc nuối là người tên Lý Ngôn Chi kia mấy năm trước đã qua đời rồi, cũng không có con cái.
Những chuyện này Giang Minh Xuyên không kể cho Kim Tú Châu, có một số việc cô không biết thì tốt hơn.
Buổi tối Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên nằm trên giường, mấy ngày nay hiếm khi Giang Minh Xuyên được rảnh rỗi, nên có tâm tư nghĩ tới chuyện khác. Anh vươn tay muốn kéo cô vào lòng, nào biết tay vừa mới chạm vào người đã bị Kim Tú Châu hất ra.
Anh có hơi sửng sốt, không ngờ nổi nhìn về phía cô, “Em sao thế?”
Kim Tú Châu thân thiện giải thích: “Anh không hiểu đâu, dạo này chúng ta nên tiết chế một chút.”
Giang Minh Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, khoảng thời gian trước người mỗi ngày quấn lấy anh chính là cô, giờ lại bảo anh phải biết tiết chế.
Kim Tú Châu biết tỏng anh nghĩ gì, cũng không tiện giải thích nhiều với anh. Cô không thể nào nói thẳng với anh rằng mình lén hỏi Phương Mẫn, nghe cô ấy bảo “chuyện đó” của cô ấy và Chính ủy rất ít, có lẽ là vợ chồng cô làm quá thường xuyên nên mới không mang thai.
Giang Minh Xuyên nhìn ra cô không muốn, đành phải nói: “Vậy ôm một cái thì được chứ.”
Cái này thì Kim Tú Châu đồng ý, rướn sát cọ cọ vào người anh, Giang Minh Xuyên duỗi tay ôm lấy cô.
Có điều, chờ khi nghe thấy phía trên truyền đến tiếng ngáy nho nhỏ, Kim Tú Châu vội lật đật xoay người lăn ra xa, sợ nằm gần anh đè lên bụng cô.
Cô vẫn thích con hơn là chồng.
Ngày hôm sau, Kim Tú Châu sang nhà họ Ngô, rủ Tiền Ngọc Phượng ra ngoài một chuyến.
Tiền Ngọc Phượng nghe Kim Tú Châu rủ mình ra vườn rau một chuyến thì tưởng rằng mảnh vườn nhà chị ta có chuyện gì, còn vào nhà lấy cái cuốc mang theo.
Khi hai người đi trên đường, Kim Tú Châu nói chuyện của Uông Linh cho chị ta, vừa nghe xong Tiền Ngọc Phượng đã kích động, quăng ngay cái cuốc trong tay xuống đất, sau đó vội vàng nắm lấy tay cô, “Thật… Thật sao?” Nói cũng lắp bắp.
Kim Tú Châu nắm tay chị ta, “Còn giả được sao? Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, việc này xem như chắc chắn tám chín phần rồi. Chị Uông nói chờ chị ấy sắp xếp xong đã, em tới báo cho chị trước vì muốn nhắc nhở chị ít nhất phải thể hiện chút thành ý, người ta đã giúp chúng ta cũng phải báo đáp.”
Tiền Ngọc Phượng gật đầu như giã tỏi, “Đương nhiên, chuyện này chị hiểu.”
Sao có thể để người ta giúp không công được, không riêng gì Uông Linh, ngay cả Kim Tú Châu cũng cần phải cảm ơn, chị ta cũng không phải người keo kiệt.
“Vậy mua cái gì thì hợp lý? Chị không có nhiều tiền.”
Chị ta không biết làm nhiều loại điểm tâm như Kim Tú Châu, nghĩ đến đây lại hơi lo lắng, “Mà tài nấu nướng của chị cũng chỉ nhiêu đó, chị ấy có nhận không?”
“Không đến mức ấy đâu, người ta cũng không cho chị làm đầu bếp, cùng lắm là phụ bếp thôi, tay chân nhanh nhẹn chăm chỉ là được. Khi tới đó rồi chị bớt nói đi một tí, người khác nói gì chị cứ nghe là được.”
“Chuyện này chị hiểu, chị cũng không dám nói lung tung với người lạ, ngộ nhỡ người ta lại dèm pha gì sau lưng chị thì làm sao?”
“Chị thật sự không biết mua gì đấy à? Vậy chị mua ít thịt mang sang nhà chị ấy, nhưng đừng để người khác biết, việc này em đã hứa với chị Uông rồi, ngoại trừ ba chị em mình thì không còn ai biết nữa, nhất là Tiểu Quân nhà chị ấy, sau này nếu người khác có hỏi, chị cứ bảo là người nhà mẹ đẻ tìm cho chị việc làm này, hoặc đừng bảo đi làm cứ bảo về hỗ trợ nhà mẹ đẻ.”
Tiền Ngọc Phượng gật đầu liên tục, “Chị nhất định không nói gì, thằng nhóc đó bị nhà chị chiều hư rồi, giờ còn đang dỗi với bọn chị đấy. Giờ chị không thiên vị nó nữa, có gì cũng chia đều cho hai chị em, bà nội thằng bé cũng chẳng có ý kiến gì.”
Trước kia chị ta mắng con, bà nội thằng bé còn đứng ra che chở, giờ cũng chẳng cản nữa.
Từ lần bỏ nhà ra đi đợt trước, cũng hiếm lắm Trụ Tử mới lấy gậy đánh thằng bé một trận nhừ tử, phải nằm bẹp ở nhà một tuần, tuy rằng chị ta đau lòng, nhưng hiện giờ chị ta đặt hết tâm tư vào việc học tập, không còn quan tâm nhiều tới con trai.
Giờ chị ta đã nghĩ thông suốt rồi, không thể trông cậy chuyện sau này về già nó chăm lo cho chị, chị ta cảm thấy mình có thể học tập cho tốt, sau này kiếm thêm nhiều tiền, tới khi già đứa nào hiếu thuận thì chị ta để lại tiền cho đứa đó.
Đương nhiên, quan điểm nguy hiểm này chị ta không dám nói với ai cả, sợ người khác biết sẽ chê cười chị ta.
Chị ta lại hỏi: “Vậy mua hai cân thịt đã đủ chưa?”
Kim Tú Châu tức giận nhìn chị ta.
Tiền Ngọc Phượng tiếc của nói: “Mua mười cân, chị mua mười cân*.”
*Tương đương với 5 cân của Việt Nam.
Kim Tú Châu mới ừ một tiếng, “Quà phải tặng thứ quý trọng, lúc về chị cứ bàn bạc kỹ với mẹ chồng, thím ấy hiểu rõ hơn chị.”
Về phương diện đối nhân xử thế, thím Ngô vẫn biết ý hơn.
Tiền Ngọc Phượng vội gật đầu, “Được được.”
Sau đó vội vàng nói; “Chỗ vườn rau nhà em có vấn đề gì, chị xử lý cho.”
Kim Tú Châu thấy chị ta sốt ruột như vậy mới bảo: “Không có chuyện gì đâu, chỉ muốn tìm chị nói chuyện này. Chị mau về đi, em cũng có việc phải làm, nhớ là việc này không thể nói ra ngoài.”
Tiền Ngọc Phượng lại gật đầu liên tục, nói chắc như đinh đóng cột: “Em yên tâm một trăm phần trăm, chị chắc chắn không hé răng.”
Nói xong chị ta vội vã xoay người về nhà, đi được vài bước mới nhớ phải thả tay Kim Tú Châu ra, lại vội quay đầu nói: “Chị về trước đây.”
Kim Tú Châu gật đầu, bảo chị ta đi chậm một chút.
Tiền Ngọc Phượng cười thành tiếng, vui tươi hớn hở ra về.
Kim Tú Châu cũng mỉm cười, còn nói với con gái đứng bên cạnh, “Cũng không biết có phải do mẹ tưởng tượng không, cảm thấy bây giờ thím Tiền của con có tinh thần hơn nhiều.”
Phó Yến Yến nhìn theo bóng lưng vui sướng của Tiền Ngọc Phượng đã khuất xa, rất muốn nói không phải ảo giác đâu, quả thật thím Tiền có thay đổi, có lẽ Kim Tú Châu không cảm nhận được rõ ràng nhưng cô bé thì nhớ rất rõ, đời trước thím Tiền toàn để tâm tới mấy việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, đôi mắt chỉ chăm chăm soi mói người khác, chiếm được tí lợi nhỏ đã thấy mừng rồi.
Mà bây giờ thì khác hẳn, thím ấy thường xuyên mang đồ ăn cho nhà cô bé, buổi tối mỗi ngày đều đến lớp xoá mù chữ, đã học được rất nhiều chữ, còn quyết mang tặng mười cân thịt cho người khác.
Có lẽ thím ấy vẫn còn hơi keo kiệt, vẫn còn thích hóng chuyện, nhưng thím ấy cũng rất hào phóng, biết phải báo đáp người khác và nỗ lực thay đổi bản thân tốt hơn…
Buổi tối hôm sau, Uông Linh lại sang nhà, còn cầm theo hai cân thịt. Chị vừa vào cửa đã tức giận chỉ vào Kim Tú Châu bảo: “Đã bảo là chị sẽ sắp xếp, em thì hay rồi, chắc còn chưa tin tưởng chị, lại xúi người ta mang một rổ thịt to tướng như thế tới nhà, nếu bị người khác biết thì làm thế nào? Từng đấy thịt, ăn đến bao giờ cho hết đây hả?”
Tuy nói vậy, nhưng nét cười trên mặt cũng không giấu được.
Kim Tú Châu cũng cười, “Ồ mang sang biếu thật sao? Chị ấy hỏi nên đáp lễ gì cho hợp lý? Em mới bảo là chị thích ăn thịt, cứ mang thịt sang đi.”
Uông Linh tức giận giơ tay véo cô, cười mắng: “Cái con nhóc chết tiệt kia, toàn đưa ra mấy chủ ý xàm xí không.”
Kim Tú Châu tránh sang bên cạnh, “Mang thịt sang cũng tốt mà, gần đây chị bận bịu như thế, nên ăn nhiều thịt để bồi bổ. Chị giúp chị ấy một việc lớn như vậy, chị ấy mang quà đáp lễ cho chị thì đã làm sao? Nếu là em thì vui còn không kịp nữa là.”
Uông Linh đặt miếng thịt lên trên bàn, “Mặc kệ em, yên tâm đi, công việc ở nhà ăn đã thu xếp xong rồi. Cô ấy không tới tìm chị thì chị cũng định sang tìm em đây. Chị đã nói với cô ấy rồi, sang tuần sau sẽ đi làm, nhân viên hợp đồng ở nhà ăn nhận tiền lương một tháng hai mươi đồng, nếu mà làm tốt, sang năm sẽ gắng chuyển sang vị trí chính thức .”
Kim Tú Châu nghe xong vội vàng nịnh bợ, “Cũng may là có Giám đốc Uông lợi hại, nói sắp xếp là sắp xếp được ngay, Tiền Ngọc Phượng gặp được chị, cũng là may mắn.”
Uông Linh tức giận lườm cô, “Bớt mấy câu nịnh nọt đó cho chị, tranh của chị đâu?”
“Đây đây.”
Nói cô xoay người vào phòng lấy, sau đó lấy ra mười mấy bức vẽ đưa cho chị.
Uông Linh nhận lấy xem, mới vừa nhìn ánh mắt đã sáng rực. Chị ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, sau đó đặt mông ngồi xuống, xem kỹ càng từng bức họa một, càng xem càng vui mừng, “Mấy bức này quá đẹp.”
Các bức vẽ màu sắc rực rỡ, cũng có vẽ hoa, nhưng hoa này nhìn rất tinh tế, không biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy rất đẹp. Ngoài hoa ra còn có hình các loại động vật nhỏ rất sống động, hình mây lành, chữ … Chỉ có hình chị không tưởng tưởng ra, không có hình Kim Tú Châu không vẽ được.
Bức vẽ nào chị cũng thích, vừa xem trong đầu chị đã hình dung ra khi in lên vải thì sẽ như thế nào.
Kim Tú Châu ngại ngùng bưng cốc nước lên uống một ngụm, thật ra những bức vẽ này chỉ có mấy bức do cô tự nghĩ ra, còn lại phần lớn là cô vẽ dựa theo hoa văn trên y phục trước đây cô mặc khi ở Hầu phủ.
Đừng nói là mười mấy bức, mấy trăm bức cô cũng có thể vẽ không trùng lặp, dù gì khi đó mỗi quý cô đã từng đặt may mấy chục bộ quần áo, những thợ may đó sẽ mang tới những mẫu đúng mốt nhất để cô chọn lựa, các loại hoa văn trên vải cũng vô cùng đẹp.
Uông Linh xem xong, nhét hết số tranh vào trong túi, “Được rồi, em tiếp tục vẽ thêm đi, chỗ này chị cầm đi trước, khi nào dệt xong vải chị sẽ mang tới cho em xem.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Chỗ hoa văn em vẽ này thích hợp in trên tơ lụa thôi, loại vải khác có lẽ là không hợp đâu.”
Uông Linh đồng ý, dù gì chị cũng làm việc ở nhà máy dệt nhiều năm như vậy, điểm này chị nhìn ra được.
Uông Linh đi rồi, Giang Minh Xuyên mới lên tiếng hỏi Kim Tú Châu có chuyện gì? Nghe chuyện hình như có liên quan đến Tiền Ngọc Phượng?
Kim Tú Châu kể cho anh nghe chuyện của chị Tiền. Giang Minh Xuyên nghe xong nhíu mày, “Cái thằng nhóc Tiểu Quân này học ai không biết? Sao lại có thể bỏ nhà đi được?”
Hạ Nham cũng nghe thấy, mới nhắc nhở ba: “Là bắt chước Dương Anh Hùng đấy ạ.”
Giang Minh Xuyên lúc này mới nhớ ra chuyện năm ngoái Dương Anh Hùng nửa đêm không về nhà, nhưng hoàn cảnh của Dương Anh Hùng khác, do người nhà đối xử với cậu bé không tốt nên cậu bé mới không về nhà.
Mà Ngô Tiểu Quân, nguyên nhân lại chỉ vì một chiếc cặp sách.
Anh nhíu mày càng chặt, “Trụ Tử cũng không quản sao, con cái không thể bỏ mặc không dạy được.”
Về điểm này thì Kim Tú Châu tán đồng, con hư không thể nào đổ tại mẹ được, Ngô Nhị Trụ cũng rất thất trách.
Thật ra cô cũng không hiểu lắm nhiều quy củ ở thế giới này. Nơi đây dường như đàn ông chỉ cần kiếm tiền nuôi gia đình là được, không cần quan tâm tới chuyện khác. Mà ở triều Đại Cảnh, đàn ông vừa phải kiếm tiền nuôi gia đình vừa không thể qua loa với chuyện dạy dỗ con cái. Nhà nào gia cảnh tốt, trẻ con tới ba tuổi là đã mời tiên sinh tới dạy, phụ thân cũng sẽ thường xuyên kiểm tra, còn nhà điều kiện không tốt thì sẽ dẫn con cái theo bên người dạy dỗ, chỉ có gia đình quá nghèo khổ người ta mới để mặc con cái, chỉ lo kiếm sống.
Nhưng cô thấy ở thế giới này, cho dù gia đình có điều kiện hay không, phần lớn con cái đều không bị quản nghiêm. Một khi dạy dỗ không tốt đều do lỗi của mẹ, nhưng nhiều người phụ nữ nửa chữ cũng không biết, sao có thể dạy dỗ con cái những đạo lý làm người được?
Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nói: “Anh cũng có khá hơn gì đâu, ngày thường cũng có thấy anh dạy con cái gì đâu.”
Giang Minh Xuyên sờ sờ mũi, “Thì anh bận mà.”
Anh cảm thấy Kim Tú Châu đang coi thường hai đứa nhỏ rồi, con anh dù không có tiền đồ cũng hiểu chuyện hơn Ngô Tiểu Quân nhiều.
Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Bận thế nào cũng không thể mặc kệ được, sau này mỗi ngày anh bớt chút thời gian dạy hai con, dù là dạy học hay chơi cùng cũng được.”
Trước kia anh còn dạy hai đứa nhỏ học chữ, giờ tụi nhỏ cũng không cần anh dạy nữa nên anh dường như không để ý tới.
Giang Minh Xuyên ừ một tiếng.
Anh rất chịu khó tiếp thu, cảm thấy lời nào có lý đều sẽ nghe. Cho nên buổi tối khi Kim Tú Châu vẽ tranh, Giang Minh Xuyên dẫn tụi nhỏ đi rèn luyện thân thể. Anh chống tay xuống đất tập hít đất, con gái ngồi trên lưng anh, con trai cũng chống tay bên cạnh bắt chước động tác của anh, chỉ có điều Hạ Nham mới làm được hai ba cái đã chịu hết nổi, nằm bẹp xuống đất không dậy được.
Còn bị hai cha con kia thay nhau cười nhạo.
Kim Tú Châu thấy cũng phì cười.
Qua giữa tháng tư, Kim Tú Châu đột nhiên phát hiện nguyệt sự của mình không tới, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, nhưng lúc này mạch chưa hiển thị, cô cũng không dám chắc, chỉ đành chờ một thời gian nữa xem lại.
Chờ đến đầu tháng năm, Kim Tú Châu mới kiểm tra ra hoạt mạch.
Hết chương 43.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Có rồi có rồi có rồi!
Giang Minh Xuyên: Có gì cơ?
Hạ Nham: Có đồ ăn ngon sao?
Phó Yến Yến: Chỉ biết ăn.