Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 44

Biết Kim Tú Châu mang thai, cả nhà đều thấy bất ngờ.

Trong đó vui nhất là hai cha con, dù rằng Giang Minh Xuyên vẫn luôn mong chờ Kim Tú Châu có em bé, hai người cũng đã làm đủ công tác chuẩn bị, thậm chí ngay cả tên cũng đã nghĩ rồi, nhưng khi đứa bé thực sự tới vẫn thấy luống cuống chân tay.

Khi ăn cơm, nửa buổi trời anh cũng không biết nói gì, tay cầm đôi đũa lúc thì thả xuống lúc lại nhặt lên, qua một hồi lâu mới thốt ra một câu, “Tốt lắm, làm tốt lắm.”

Kim Tú Châu: “…”

Phó Yến Yến: “…”

Chỉ có Hạ Nham hớn hở chạy quanh Kim Tú Châu, “Mẹ, mẹ, con sẽ có em trai hay em gái ạ?”

“Khi nào thì em ra đời?”

“Mẹ, con muốn em trai.” Em gái toàn gây sự với cậu, cậu muốn một em trai ngoan ngoãn nghe lời.

Kim Tú Châu mỉm cười gật đầu, sau đó cúi đầu sờ cái bụng vẫn phẳng lỳ của mình, “Chuyện này mẹ không quyết được, tùy duyên phận thôi, em trai hay em gái đều tốt cả.”

“Vâng, nhưng con thích em trai.”

Khi nói lời này, cậu còn lén liếc mắt nhìn em gái ở bên cạnh.

Cả nhà chỉ có Phó Yến Yến là bình tĩnh nhất, hoặc là nói, nhìn bề ngoài thì cô bé rất bình tĩnh kỳ thật trong lòng kinh ngạc thế nào chỉ có mình cô bé biết.

Cô bé không thể ngờ được là Kim Tú Châu lại mang thai, tuy rằng trước đó cô bé có nghe mẹ nhắc tới một hai lần, nhưng qua thời gian dài như vậy thì cũng quên mất. Nào ngờ rằng hiện giờ Kim Tú Châu lại thực sự hoài thai, một sinh mệnh đời trước chưa bao giờ xuất hiện lại sắp tới nhà bọn họ.

Chuyện này với Phó Yến Yến mà nói không khác gì sét đánh ngang tai.

Cô bé rất muốn nói gì đó, nhưng môi mấp máy mấy bận, cuối cùng lại không thốt nên lời.

Rõ ràng cô bé biết thế giới này và đời trước có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng trong chốc lát vẫn không tiếp nhận được. Thậm chí cô bé còn thấy hơi sợ hãi nếu đứa bé này tới, có phải cuộc sống sẽ quay lại quỹ đạo như đời trước không?

Kim Tú Châu thấy cô bé vẫn im lặng, tưởng con gái suy nghĩ nhiều. Con bé thông minh hơn người, nhưng có đôi khi thông minh quá cũng không tốt, nhiều chuyện suy nghĩ quá phức tạp.

Cô duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nghiêm túc nói: “Dù mẹ có thêm mấy đứa con, cũng sẽ yêu thương con và anh trai giống như trước kia, không cần lo lắng.”

Toàn bộ những suy nghĩ phức tạp của Phó Yến Yến đã bị những lời này đập tan.

Cô bé quay mặt nhìn Kim Tú Châu, ngập ngừng hỏi lại: “Cho dù có thêm mấy đứa?”

Ở chung lâu như vậy, cô bé cũng coi như hiểu rõ Kim Tú Châu ở thế giới này, mẹ sẽ không nói bừa bất cứ chuyện gì.

Kim Tú Châu cười dịu dàng, “Đúng rồi, ba đứa con vẫn quá ít, sau này con sẽ còn có thêm em trai em gái, dù sao ba và mẹ đều có thể kiếm tiền, không sợ không nuôi nổi mấy đứa con.”

Phó Yến Yến: “…”

Hạ Nham cười ngây ngô, “Con chỉ muốn có em trai.”

Giang Minh Xuyên cũng cười vui vẻ, “Nhất định sẽ có.”

Nghe Kim Tú Châu muốn có nhiều con, anh cũng cảm thấy đông con mới tốt.

Chỉ có Phó Yến Yến giật giật khóe miệng, cạn lời nhìn mấy người đang cười ngây ngô này, mấy người họ chưa từng nuôi trẻ con đúng không?

Còn sinh thêm vài đứa, đời trước ở bệnh viện cô bé đã thấy, chỉ riêng nuôi một đứa trẻ con đã có thể khiến cả nhà phát điên, dù sao đến lúc đó chắc chắn cô bé sẽ không chăm em đâu.

Kim Tú Châu không biết con gái nghĩ gì trong đầu, cô trìu mến v**t v* bụng, đây là đứa con duy nhất của cô ở hai đời, cô nhất định sẽ yêu thương nó, chỉ hy vọng lần này đứa bé có thể bình an ra đời.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào, đứa bé này vẫn có điểm khác biệt, là con của cô và người cô thích. Tuy rằng Giang Minh Xuyên không có tài năng xuất chúng và gia tài bạc triệu như Hầu gia, nhưng với cô mà nói, người đàn ông này khiến cho cô thấy vui vẻ.

Kim Tú Châu lại nghĩ tới điều gì đó, vội dặn dò: “Giờ còn chưa được ba tháng đâu, không được phép nói lung tung ra bên ngoài đấy.”

Hạ Nham không hiểu, theo bản năng hỏi: “Vì sao vậy ạ?”

Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng ngày mai đi khoe với hai thằng bạn thân rồi.

Kim Tú Châu nói: “Dù sao cũng không thể nói.”

Giang Minh Xuyên phụ họa, “Cứ nghe mẹ đi.” Thật ra anh cũng không hiểu.

Hạ Nham thất vọng nói: “Vâng ạ.”

Kim Tú Châu vừa lòng, sau đó bắt đầu phân chia công việc, “Sau này buổi sáng ba sẽ phụ trách nấu cơm giặt đồ, Hạ Nham phụ trách nấu cơm tối, những chuyện khác mẹ sẽ làm, tạm thời cứ như vậy, còn việc gì khác chờ mẹ nghĩ ra rồi nói.”

Hai cha con không có ý kiến, vô cùng phối hợp nói đồng ý.

Kim Tú Châu sợ hai cha con không vui, còn bổ sung một câu, “Giờ mẹ phải giữ sức khỏe, không thể vận động quá nhiều, nếu để cơ thể mệt mỏi cũng không tốt, lần trước đi cùng Phương Mẫn tới bệnh viện bác sĩ có dặn dò thế.”

Giang Minh Xuyên và Hạ Nham nghiêm túc gật đầu, Hạ Nham còn nói: “Sau này con sẽ gắng về nhà sớm.”

Chỉ có Phó Yến Yến nghi ngờ nhìn Kim Tú Châu, hôm đó cô bé cũng đi cùng, nào có nghe thấy bác sĩ nói như vậy? Chỉ nhớ là bác sĩ nói không thể làm việc nặng như gánh nước đốn củi, nhưng làm mấy việc nhà bình thường thì đâu hề gì, ngược lại còn có thể tăng cường sức khỏe. Nhưng cô bé cũng không vạch trần, dù sao Kim Tú Châu cũng chưa chia công việc cho mình.

Vì thế cơm nước xong xuôi, Giang Minh Xuyên ngoan ngoãn đi rửa bát, khi mang bát đi rửa còn đun thêm nước nóng, chờ mọi người tắm rửa xong xuôi, anh lại mang quần áo đi giặt.

Tầng dưới của tòa nhà cao tầng có nhiều bể nước để mọi người dùng giặt quần áo, rửa rau. Nước dùng trong nhà thì phải trả tiền, nhưng dùng nước này thì được miễn phí, bình thường mọi người toàn giặt quần áo vào buổi sáng, rất ít người giặt đồ lúc tối.

Chờ Giang Minh Xuyên giặt quần áo xong thì đã hơn chín giờ tối, anh mang quần áo đi phơi rồi mới trở lại phòng, đang chuẩn bị nằm xuống, lại phát hiện Kim Tú Châu dùng chăn ngăn giường của họ thành hai nửa

Anh khó hiểu nhìn Kim Tú Châu, “Em làm gì thế?”

Kim Tú Châu nịnh nọt bảo: “Đêm anh ngủ hay xoay ngang xoay dọc lắm, nhỡ đâu đè phải em.”

Giang Minh Xuyên bất đắc dĩ: “Có phải em quá cẩn thận rồi không?”

Kim Tú Châu lắc đầu, “Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, đương nhiên phải cẩn thận chút.”

Trong lòng Giang Minh Xuyên thấy mềm nhũn, cho rằng cô coi trọng con mình nên cũng không ý kiến thêm, nhưng sau khi nằm lên giường vẫn không nhịn được nói: “Vừa rồi em còn nói sẽ không bất công, mà giờ em thế này, sau này sinh đứa bé ra, có thể không bất công sao?”

Kim Tú Châu không nói gì, có lẽ cô sẽ thiên vị đứa nhóc này hơn, năm ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, đặc biệt là trong lòng cô, đứa nhỏ trong bụng này mới là đứa con thực sự của cô, nhưng cô có thể bảo đảm sẽ xử lý mọi việc công bằng.

Giang Minh Xuyên duỗi tay xoa bụng Kim Tú Châu, “Bọn trẻ đều có thể cảm nhận được, cho dù em có che giấu tốt cỡ nào thì chúng đều có thể biết. Không nói tới chuyện khác, hai đứa trẻ nhà họ Ngô thôi, Đại Nha hiểu chuyện như vậy cũng là vì biết các trưởng bối yêu thương em trai.”

Khi còn nhỏ anh cũng vậy, cho dù ngoài miệng cha mẹ nuôi toàn nói lời hay, nhưng anh biết cha mẹ nuôi không yêu thương gì anh cả.

Kim Tú Châu nhìn Giang Minh Xuyên, “Anh muốn nói gì?”

Giang Minh Xuyên dùng giọng ôn hòa nói: “Chúng ta phải làm một đôi cha mẹ công bằng, vài việc chúng ta đã trải qua thì không nên để con cái của chúng ta phải chịu đựng.”

Kim Tú Châu nghe xong cắn môi, cô biết anh muốn nhắc tới nhà của “Kim Tú Châu” trọng nam khinh nữ, nhưng cũng giống nhau cả, cha mẹ ruột của cô cũng trọng nam khinh nữ mới bán cô đi, những uất ức lúc ấy khó mà nói được thành lời. Mà khi đó rất nhiều người cũng bán con y hệt, cô cũng chỉ ngóng trông có thể được bán cho người tốt, có cơm ăn, có áo mặc là được.

Cô rất hiếm khi nhớ tới chuyện hồi nhỏ, vì cô cũng không có nhiều tình cảm gì với cái nhà đó. Kỳ thật Hầu phủ mới được coi là nhà cô, cô lớn lên ở đó, cũng bò lên địa vị cao tại đó, cũng học được các loại thủ đoạn sinh tồn, mà quy tắc đầu tiên cô học được là người không vì mình, trời tru đất diệt, vì thế cô cũng đã làm không ít chuyện trời không dung đất không tha.

Kim Tú Châu tò mò hỏi anh, “Vậy anh muốn em làm như thế nào?”

Đột nhiên bảo Giang Minh Xuyên giải thích, anh cũng không biết nói sao, đành bảo: “Cho dù là đồ ăn hay đồ chơi, chúng ta cũng phải chia đều, bọn trẻ con đánh nhau cãi nhau, chúng ta sẽ không xen vào, để bọn chúng tự giải quyết, hoặc phân xử thật công bằng, nếu bị phạt thì phạt tất cả, không thể chỉ phạt một đứa, hoặc là chỉ mắng một đứa…”

Giang Minh Xuyên còn nói rất nhiều.

Kim Tú Châu nhìn anh, hoài nghi những chuyện anh nói này, có lẽ đều là những uất ức mà anh đã từng chịu.

Nhưng những lời này quả thực đã nhắc nhở Kim Tú Châu, cô có thể làm vậy với Hạ Nham và con gái, nhưng đến khi đứa con trong bụng được sinh ra, cô không chắc là mình còn có thể tiếp tục vậy được không.

Tựa như hồi đó hạ nhân không chăm sóc tốt cho đứa con gái nhỏ của kế phu nhân*, cũng chỉ bị phạt đánh mấy roi. Lúc ấy cô đã nghĩ, nếu là cô, nhất định sẽ bán lũ đó đi rồi, vì sao người như vậy lại có con, mà cô yêu thương con như vậy lại không có? Nếu cô có con của mình, chắc chắn sẽ hết lòng hết dạ yêu thương nó.

*Vợ sau của Hầu gia cưới về sau khi bà vợ đầu chết.

Kim Tú Châu thấy Giang Minh Xuyên nói mãi không ngừng, đành phải bảo: “Được rồi được rồi, đến lúc đó nghe theo anh cả, được rồi chứ?”

Giang Minh Xuyên biết cô đã hiểu, cười đồng ý, “Ừ.”

Anh cũng không rõ vì sao Kim Tú Châu lại sốt sắng vì đứa bé này như vậy, nếu nói đây là đứa con đầu tiên của hai người thì anh còn có thể hiểu, nhưng ngoài Hạ Nham ra cô còn có Yến Yến. Mà giờ cô còn căng thẳng như thế này, anh cảm thấy bầu không khí hòa thuận trong nhà như bây giờ là tốt nhất, nếu bởi vì đứa bé này xuất hiện mà phá vỡ thì thật sự không hay cho lắm.

Kim Tú Châu xoa xoa bụng, trong đầu ngẫm nghĩ những lời vừa rồi Giang Minh Xuyên nói, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ may quần áo cho bọn trẻ.

Vì thế ngày hôm sau, Kim Tú Châu lấy ra số vải lụa lần trước Uông Linh mang tới, vốn định may cho bọn trẻ hai bộ quần áo cộc mặc mùa hè, chỗ còn lại để may quần áo cho đứa con chưa ra đời, nhưng nghĩ một hồi cô quyết định lấy ra nửa số vải, tính may cho mỗi đứa một bộ quần áo dài.

Phó Yến Yến thấy, theo bản năng hỏi một câu, “Mẹ may cho em gái ạ?”

Kim Tú Châu nghe cười, “Sao con lại biết là em gái?”

Phó Yến Yến bình tĩnh nói: “Hạ Nham muốn có em trai, vậy con muốn em gái.”

Kim Tú Châu buồn cười không thôi, cô cũng hết cách, sau đó giải thích: “May cho hai đứa con, trời sắp nóng rồi, chỗ vải này rất đẹp, may cho tụi con mỗi đứa một bộ quần áo mặc.”

Phó Yến Yến nghe xong sửng sốt, “Vậy em gái thì sao.”

Kim Tú Châu nói: “Còn vải sẽ may cho em, nếu không đủ mẹ lại đi tìm cô Uông.”

Phó Yến Yến nhìn cô thuần thục xe chỉ luồn kim, trong lòng cô bé vừa đau xót vừa thấy ấm áp. Hôm qua cô bé thấy mẹ vừa vui mừng vừa cẩn thận như vậy, còn có chút lo lắng sau này mình và Hạ Nham sẽ bị ra rìa, dù gì thì ba Giang cũng ưu tú hơn nhiều so với ba ruột cô bé, hẳn là Kim Tú Châu sẽ thích ba Giang hơn, nhất định cũng sẽ yêu thương con của hai người họ hơn vài phần.

Nhưng không ngờ hôm nay Kim Tú Châu lại muốn may quần áo cho cô bé và Hạ Nham.

Cô bé đứng dậy đi qua, yên lặng ngồi xuống bên cạnh Kim Tú Châu, lặng lẽ tựa vào người mẹ.

Kim Tú Châu có hơi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Con sao vậy?”

Phó Yến Yến lắc đầu, “Không sao ạ, chỉ muốn ở gần mẹ một chút.”

Kim Tú Châu dường như nhận ra được cảm xúc của con gái, cũng không nói gì, chỉ vươn tay xoa xoa đầu cô bé.

Không hiểu sao lòng cô lại thấy buồn, cô biết đứa bé này vẫn luôn coi cô là mẹ ruột, nhưng dường như cô không có cách nào để trao ngược lại cho con bé tình yêu thương y hệt. Còn tình cảm cô dành cho đứa bé trong bụng thì khác, đó không phải do duyên hay không duyên, ruột thịt hay không ruột thịt, mà giống như một loại chấp niệm của cô từ kiếp trước, tới tận đời này mới đạt được.

Kiếp trước có vẻ cô có được rất nhiều thứ, nhưng kỳ thật lại chẳng có gì thuộc về mình. Dứa con duy nhất thuộc về cô lại bị người hại chết khi còn trong bụng, cô vô cùng áy náy với đứa bé kia, nếu… nếu như cô cẩn thận một chút, mọi chuyện sẽ không như thế.

Nhưng vào giờ khắc này, cô nhìn kỹ bé con bên cạnh mình, phảng phất như thấy được bóng dáng nho nhỏ ở kiếp trước, khi bị kẻ buôn người kéo đi mà cô cứ liên tục quay đầu lại nhìn. Kim Tú Châu cũng không biết bản thân cảm thấy gì. Kiếp này không giống kiếp trước, cô có con, tuy rằng không phải cô sinh ra, nhưng trong mắt bọn trẻ, cô chính là mẹ ruột của chúng, bọn trẻ thực sự yêu thương cô rất nhiều, cũng bổ sung những thiếu hụt trong lòng cô.

Có lẽ như lời Giang Minh Xuyên nói, người lớn cư xử ra sao con trẻ đều có thể cảm nhận được. Có lẽ chỉ cần một động tác một ánh mắt của cô tối hôm qua, con bé đã phát hiện ra cô khác thường.

Kim Tú Châu dừng tay, im lặng một lát rồi nói: “Nếu con không thích em trai em gái, mẹ sẽ không sinh nữa, đối với mẹ con và anh còn quan trọng hơn đứa bé chưa ra đời này.”

Phó Yến Yến nghe mấy lời này, kinh ngạc sững người, cô bé muốn ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu, nhưng lại không dám, sợ những lời này chỉ để dỗ cô bé thôi.

Nhưng cho dù là dỗ dành, cô bé cũng thấy vui vẻ.

Một hồi lâu sau, cô bé lắc đầu, sống mũi cay cay nói: “Không phải, con thích em trai em gái.”

Kim Tú Châu lại xoa đầu cô bé, cũng không nói gì.

Buổi chiều, Kim Tú Châu làm một ít điểm tâm, chờ Hạ Nham tan học về thì bảo cậu mang sang nhà đoàn trưởng Nghiêm, còn dặn cậu chuyển lời với Nghiêm Tinh là cô muốn mua thêm một ít vải, tới khi mẹ cậu ấy về nhớ nhắn lại với mẹ một tiếng.

Hạ Nham đi rất nhanh đã về, sau khi về đến nhà, cậu xắn tay áo bắt đầu chuẩn bị cơm tối, Kim Tú Châu định qua giúp, nhưng cậu không cho, còn bảo không được để bảo bối trong bụng chịu khói.

Kim Tú Châu không có việc gì làm, bèn dẫn con gái sang nhà hàng xóm chơi. Bình thường lúc này Phương Mẫn cũng đã viết văn xong, đang rửa rau vo gạo trong bếp, chuẩn bị sẵn chờ Chính ủy về nấu.

Nhưng hôm nay thì không giống thế, khi Phương Mẫn mở cửa để hai mẹ con vào nhà, chỉ có đèn phòng khách sáng, trên bàn có phong thư đã mở cùng một gói đồ.

Kim Tú Châu kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, “Buổi tối chị không nấu cơm à?”

Phương Mẫn lắc đầu, “Tối nay Chính ủy bận việc không về, chị định nấu ít mỳ ăn.”

Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với cô ấy, “Giờ chị đang mang thai đấy, sao có thể ăn uống qua quýt như thế được, buổi tối sang nhà em ăn, sau này nếu Chính ủy không về thì cứ sang nhà em ăn là được, nếu không ngày nào em cũng sang gõ cửa kiểm tra đấy.”

Phương Mẫn cười, “Ừ.”

Rồi gọi Kim Tú Châu qua ngồi, “Hôm nay doanh trưởng Giang về sớm như vậy à?”

Kim Tú Châu cũng không định giấu giếm cô ấy, nói thẳng chuyện mình mang thai, “Nhưng chuyện này chỉ mình chị biết thôi, em nghe hồi trước mấy người già trong thôn bảo trước khi qua ba tháng tốt nhất đừng nói ra ngoài, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”

Phương Mẫn không ngờ Kim Tú Châu cũng mang thai, vẻ mặt hiện rõ vui mừng, “Thật tốt quá rồi, chị sẽ không nói với đâu.”

Cô ấy cũng không có bạn để kể, ở đây ngoại trừ Kim Tú Châu, cô ấy đâu thân thiết với ai khác.

Kim Tú Châu cười nói: “Đây cũng là duyên phận, hôm nay Hạ Nham cố ý về sớm nấu cơm, sợ em mệt, thằng bé rất hiểu chuyện.”

Cô hoàn toàn không nhắc tới chuyện tối qua chính cô chủ động phân chia công việc.

Phương Mẫn hâm mộ nói: “Hạ Nham là đứa bé ngoan.”

Chỉ có Phó Yến Yến cạn lời nhìn sang Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu nhìn bức thư trên bàn của Phương Mẫn, thật ra cô cũng không cố tình nhìn, mà ánh mắt lướt qua thấy địa chỉ người gửi trên bì thư. Bình thường cô cũng nhận được nhiều thư, ánh mắt theo bản năng nhìn dòng địa chỉ đầu tiên để đoán xem người gửi thư là ai. Khi thấy từ thủ đô gửi tới, cô mới cười nói một câu lấy lòng, “Bên nhà chị gửi tới sao? Chị thật hạnh phúc, có cha mẹ quan tâm, còn em chẳng dám viết thư về nhà, sợ nếu người nhà biết em ở đây lại nghĩ cách tới đây vòi tiền.”

Phương Mẫn rất ít khi nghe Kim Tú Châu kể chuyện nhà mình, nghe vậy có hơi bất ngờ nhìn về phía cô. Có điều vẻ mặt cô ấy lại chẳng biểu lộ chút cảm xúc vui mừng nào, mà biểu cảm lại như không thay đổi.

Kim Tú Châu biết mình nịnh nhầm rồi, đang chuẩn bị nói lảng sang chuyện khác thì Phương Mẫn đã mở bọc đồ trên bàn ra, bên trong toàn là quần áo trẻ con, có cả mới lẫn cũ.

Cô ấy nhặt những bộ quần áo mới ra, sau đó đưa cho Kim Tú Châu, “Số này chắc là mới mua, cái nào cũng còn mác, em có lấy không? Chị chia cho em hai bộ.”

“Sao ạ?”

Kim Tú Châu đang đơ người trước hành động của cô ấy, cảm thấy Phương Mẫn có phần hào phóng quá mức, tức thì không biết nên trả lời là lấy hay không lấy.

Có lẽ Phương Mẫn nhìn ra cô mất tự nhiên, cười khổ bảo: “Số quần áo mới chắc là mẹ chị sai cô giúp việc tới bách hóa mua, số quần áo cũ có thể là của bọn trẻ nhà chị gái chị, cũng có thể là cô giúp việc tham, mang quần áo cũ của con mình bù vào cho đủ số.”

Kim Tú Châu lại nhìn sang cô ấy.

Phương Mẫn lắc đầu, “Cũng không buồn lắm đâu, chị vẫn luôn biết cha mẹ chị không có tình cảm gì với chị cả. Thật ra lần nào chị cũng không muốn viết những bức thư đó, nhưng Chính ủy lại bảo dù gì cũng là cha mẹ, lại còn ở xa, nếu không liên lạc quan hệ sẽ càng phai nhạt. Vốn dĩ cho rằng lần này sẽ khác, mà dường như cũng chẳng có gì khác mấy.”

“Khi chị gái của chị sinh con, mẹ chị tự tay may rất nhiều quần áo với giày, còn quần áo đi mua thì cũng mang ra giặt mấy lần. Em đừng thấy hai người họ thường xuyên gửi đồ qua đây, thật ra những đồ đó toàn là thứ chị gái đã chọn rồi để lại không lấy.”

Kim Tú Châu nhớ mấy lần Phương Mẫn đều mang sữa mạch nha thủ đô gửi tới đưa cho cô, lúc đó cũng đoán được chắc có ẩn tình.

Cô hơi đau lòng nhìn Phương Mẫn, lần đầu tiên cô cảm thấy nghi hoặc, sao lại có bậc cha mẹ lại không yêu thương chính con ruột của mình?

Trước đó cô có nghe chuyện Phương Mẫn lúc nhỏ bị bế nhầm, một thời sau mới nhận lại cha mẹ. Chưa kể đến chuyện mấy người nhà đó có phải cố ý hay không, mà nếu vô tình, con ruột mình đã chịu nhiều khổ cực như vậy, chẳng lẽ càng không bù đắp thêm cho cô ấy hơn sao?

Nghĩ tới những điểm này, Kim Tú Châu cầm mấy bộ quần áo trên bàn ném sang một bên, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Phương Mẫn, tức giận bảo: “Nhìn dáng vẻ này của chị đi, vì những người không yêu thương mình mà chị để bản thân chịu ấm ức như vậy liệu có đáng không? Chị xem lại chị đi, chồng thì xuất sắc, chị lại có năng lực kiếm tiền, đâu thiếu thốn tí ơn huệ mà người ta bố thí cho chị? Có loại quần áo nào mà chị không mua nổi? Bọn họ không mua cho chị, tự chị đi mua, mẹ chị mua cho con của chị gái ba bộ, vậy chị mua mười bộ, mẹ chị tự may cho con của chị ấy, vậy em may cho chị, bảo đảm đẹp hơn mẹ chị làm.”

Lần này thì Phương Mẫn trợn tròn mắt nhìn cô.

Kim Tú Châu nghiêm túc nói với cô ấy: “Đời người rất ngắn, mấy chục năm chẳng mấy chốc đã qua, hà tất phải để mình đau lòng vì mấy chuyện không đáng, nếu đã không vừa lòng với nhau thì bớt qua lại thôi? Khi được sinh ra chúng ta không thể lựa chọn, nhưng sống như thế nào chúng ta có thể lựa chọn. Em hỏi chị, so với đứa con trong bụng, họ quan trọng hay là đứa bé quan trọng hơn?”

Phương Mẫn nghĩ, không chút do dự trả lời: “Con.”

“Vậy nếu Chính ủy so với họ thì sao?”

“Chính ủy.”

Ở trong lòng Phương Mẫn, từ lâu Chính ủy đã quan trọng hơn người nhà cô rồi.

“Vậy nếu chị chỉ còn sống được có ba ngày, chị chọn về thủ đô hàn gắn mối quan hệ với họ, hay là lựa chọn ở lại đây?”

Phương Mẫn: “Ở lại đây.”

Không tính tới có thể hàn gắn nổi hay không, nếu thật sự chỉ còn lại thời gian ba ngày, cô chỉ muốn ở lại cạnh Chính ủy và Kim Tú Châu.

“Vậy không phải ổn rồi sao, nghĩ thông suốt những chuyện này rồi thì cần gì phải buồn bã như vậy? Chị biết vị trí của mình trong lòng hai người họ, cho nên cũng đưa ra lựa chọn thích hợp nhất cho mình, có lẽ về mặt tình cảm thì có chút khó chịu, nhưng không quan trọng, cuộc đời mỗi người không ai là hoàn hảo cả, quan trọng nhất là dành thời gian cho những người và những chuyện có ý nghĩa.”

“Khi chị hâm mộ chị gái chị, sao chị biết chị ấy không hâm mộ chị? Chị có người chồng yêu thương mình, có bạn bè quan tâm tới chị, có công việc tốt, tương lai sẽ có một đứa con thông minh ngoan ngoãn, chị đã có được rất nhiều.”

Phương Mẫn nghe đến đoạn này, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Kim Tú Châu, vốn còn đang rất buồn tủi, nghe cô khuyên một hồi như vậy thì suy nghĩ tức thì sáng tỏ thông suốt.

Đúng vậy, cô đã có được rất nhiều.

Kim Tú Châu vẫn còn tiếp tục nói: “Chuyện không muốn làm thì dứt khoát không làm, có nhiều lúc đàn ông có biết gì đâu? Bằng mặt không bằng lòng thì có gì vui.”

Phương Mẫn cắn môi.

Kim Tú Châu vô cùng bất lực bảo: “Anh ấy có nhìn chằm chằm từng chữ mà chị viết không?”

Phương Mẫn lắc đầu, cũng cảm thấy mình hơi ngốc rồi, “Vậy từ nay về sau chị không viết nữa à?”

Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Chính ủy bảo chị viết thì chị cứ viết thôi, nếu bên thủ đô hỏi chị tình hình dạo này thế nào, chị có thể trả lời hoặc không, hoàn toàn dựa theo tâm trạng của bản thân. Bọn họ viết ba câu, chị cứ đáp lại một câu, bọn họ viết một câu, vậy chị đáp lại một từ ‘khỏe’, xem ai chịu đựng giỏi hơn? Chị đã hiểu chưa?.”

Phương Mẫn gật đầu, gắng nặn ra một nụ cười, cũng không biết vì sao, nghe xong mấy lời khuyên của Kim Tú Châu, tâm trạng của cô ấy cứ thế tốt lên.

Sợ Kim Tú Châu hiểu lầm Chính ủy, cô ấy lại giải thích, “Cha mẹ của Chính ủy mất sớm, anh ấy là người nặng tình cảm. Anh ấy còn một chị gái, chị chồng biết chuyện chị mang thai, đang định sang đây chăm sóc cho chị.”

Kim Tú Châu gật đầu, “Có người tới chăm sóc chị cũng tiện hơn đôi chút.”

“Chị cũng nghĩ như vậy, chị chồng là người rất tốt.”

Lại trò chuyện thêm một lát, Kim Tú Châu dẫn Phương Mẫn sang nhà ăn cơm, buổi tối Giang Minh Xuyên cũng không về, mọi ngày nếu quá sáu rưỡi mà anh chưa về, mấy mẹ con sẽ không đợi nữa.

Bữa tối có ba món mặn một món canh. Sáng nay Giang Minh Xuyên ra ngoài mua thức ăn, đều tương đối thanh đạm. Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh cũng ăn cơm ở đây, ăn xong ba cậu bé chia nhau mang bát đũa vào bếp rửa, sau khi rửa xong lại cùng nhau làm bài tập trong phòng khách.

Kim Tú Châu nhường cái bàn cho bọn trẻ, còn cô đưa mẫu quần áo cho Phương Mẫn và con gái chọn, tính may đồ cho hai đứa trẻ chưa ra đời.

Phương Mẫn chọn một mẫu hình thức đơn giản, “Chị thích mẫu này.”

“Con chị sinh sớm hơn, nhưng cũng vào dịp cuối năm, thời tiết lạnh, cần may áo khoác dày một chút. Mấy hôm nữa em nhờ chị Tiền mua hộ một ít bông, nhà mẹ đẻ chị ấy ở đội sản xuất bông nên rất rẻ, làm thêm mấy cái chăn bông nữa.”

Phương Mẫn không ngờ còn phải suy xét nhiều thứ như vậy, cô ấy lại chẳng biết gì cả, mấy chuyện này Chính ủy cũng không rõ, chị chồng viết thư nói đã chuẩn bị đầy đủ cho họ rồi.

“Được rồi, mấy thứ này chị không rành, mọi thứ em cứ chuẩn bị hai phần là được.”

Phương Mẫn vội đồng ý, lại lần nữa thấy may mắn vì gặp được Kim Tú Châu, “Để chị bảo Chính ủy đưa tiền cho em.”

“Được rồi, sau này nhà em có tận ba đứa con đấy, sẽ không khách sáo với chị đâu.”

“Đừng khách sáo.”

Những ngày kế tiếp, Kim Tú Châu ngoan ngoãn ở trong nhà vẽ tranh và may quần áo cho con.

Vải đều nhờ Uông Linh mua từ nhà máy dệt, nhà máy của Uông Linh dần dần đi vào quỹ đạo, loại vải bình thường được sản xuất ra thì cung cấp cho Cung Tiêu Xã trên huyện, loại vải tốt còn chưa sản xuất công khai nên tiện thể cầm một ít về cho Kim Tú Châu, cô cũng không lấy đồ miễn phí, đều trả tiền.

Số vải này chất lượng rất tốt, lại được in hoa văn Kim Tú Châu thiết kế, nhìn rất đẹp. Phương Mẫn có lần sang nhìn thấy, không khỏi can ngăn nói may quần áo cho hai đứa bé sơ sinh thì quá lãng phí.

Kim Tú Châu bảo Uông Linh đừng nóng vội, số vải đẹp thế này chẳng lo không bán được.

Uông Linh không biết dự tính của Kim Tú Châu, sao chị có thể không sốt ruột cho được, nếu lãnh đạo nhà máy dệt trên thành phố xuống phát hiện ra thì sẽ cướp hết số nguyên hiệu và hình vẽ hoa văn này đi. Số tơ đó là tự chị tìm ra, cũng không lo bọn họ cướp hết, nhưng hiện giờ chưa có gì chắc chắn.

Dạo gần đây chị không dám rời khỏi nhà máy, ngày nào cũng ở đó canh chừng, sốt ruột đến độ miệng nổi mụn nước.

Kim Tú Châu thấy sắc mặt chị vàng như nến, biết ngay dạo gần đây chị không được nghỉ ngơi tử tế, đành phải để lộ vài phần: “Em có liên hệ với một người bạn ở thủ đô, hỏi một xem cô ấy có thể giúp được không?”

Uông Linh nghe tới đây, vui mừng hỏi cô, “Em còn có bạn bè ở thủ đô?”

Kim Tú Châu gật đầu, “Cô ấy làm việc ở bách hóa.”

Uông Linh vừa nghe, tức giận đánh cô một cái, “Sao em lại không nói sớm? Mau mau, giờ gọi cho cô ấy luôn đi.”

Kim Tú Châu buồn cười, “Em đã liên hệ rồi, nhưng họ vẫn chưa trả lời em, có thể là thư gửi tới nơi chậm thôi.”

“Vậy tốt rồi, chị cố gắng chống đỡ một chút, hai ngày nữa lãnh đạo bên thành phố xuống đây thị sát, chỉ sợ là không giấu được.”

Chuyện này Kim Tú Châu không giúp được chị, chỉ có thể nói: “Vậy em viết thêm một phong thư hỏi lại lần nữa.”

“Được được.”

Nào biết mới vừa tiễn chị về, Tiền Ngọc Phượng đã tới cửa.

Khác với vẻ mặt u sầu của Uông Linh, có thế thấy mặt mày Tiền Ngọc Phượng hồng hào, gần đây cũng không biết ăn ngon uống ngon gì mà mặt tròn xoe lên.

Sau khi chị ta vào nhà, vui tươi hớn hở thả cái rổ trong tay xuống, “Nhìn xem chị mang gì cho em này?”

Sau đó không đợi Kim Tú Châu hỏi, đã khoe khoang lấy từng thứ một trong rổ ra, có măng khô, thịt khô, nấm mới hái cùng với một hộp sữa mạch nha.

Kim Tú Châu nhìn thấy sữa mạch nha, có phần kinh ngạc cầm lên xem, sau đó hỏi chị ta, “Chị nhặt được tiền à? Hào phóng vậy?”

Tiền Ngọc Phượng hừ một tiếng, “Chị đây nhận tiền lương, đặc biệt mua cho em nhưng chỉ có thể mua một hộp thôi, tiền lương tháng sau sẽ mua cho Phương Mẫn.”

Kim Tú Châu cười, “Thì ra là thế, chị ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ở lại dùng bữa đi.”

Tiền Ngọc Phượng: “Không cần, ở nhà có phần cơm cho chị.”

Sau đó kỳ quái hỏi: “Sao nhà em muộn thế này mà còn chưa ăn cơm?”

“Không phải, chỉ có hơi đói bụng, nên mới bảo doanh trưởng Giang nấu cho em bát mì ăn.”

Tiền Ngọc Phượng chỉ chỉ vào trán cô, “Quả nhiên là em tốt số, à lúc nãy chị về nhìn thấy Triệu Vận vác cái bụng lớn dẫn con gái ra ngoài đấy, cũng không biết đi đâu nữa?”

“Sao cơ?”

Kim Tú Châu có chút kinh ngạc, đã lâu rồi cô không gặp Triệu Vận.

Tiền Ngọc Phượng: “Được rồi, không nhắc tới cô ta nữa, chị sang đây muốn báo em một tiếng, công việc ở nhà ăn vô cùng tốt, ngày nào chị cũng có thể ăn thịt, chỉ có điều một tuần mới có thể về nhà một lần, nhưng không sao, chị có thể kiếm tiền, giờ mẹ chồng với chồng cũng không dám lớn tiếng với chị nữa rồi, trước nay chị chưa từng sống những ngày tháng thoải mái như vậy.”

Nói những lời này, chị ta vô cùng cảm kích Kim Tú Châu, thật lòng mà nói trong lòng chị ta, Kim Tú Châu còn tốt với chị ta hơn nhà mẹ đẻ và chồng, dù sao nếu nhà mẹ đẻ có công việc tốt chắc chắn không tới phần chị ta, còn chồng chị ta cũng không đáng tin cậy, tiền kiếm được cũng không nỡ tiêu cho chị ta.

Kim Tú Châu nhìn Tiền Ngọc Phượng vui vẻ, cũng thấy vui lây: “Vậy tốt quá rồi, chị gắng làm cho tốt, chị Uông đã nói với em nếu chị làm tốt, sau này sẽ lựa dịp chuyển chị thành nhân viên chính thức, vậy công việc của chị cũng coi như ổn định rồi.”

“Thật sao? Vậy tốt quá, khi nào thành nhân viên chính thức, chị sẽ mua cho em hai hộp sữa mạch nha.”

“Em không cần sữa mạch nha của chị, chị mua cho chị Uông ấy, chị ấy mới là đại ân nhân của chị.”

“Mua, mua cả.”

Tiền Ngọc Phượng cười ha ha, chắc do đã tự kiếm tiền nên giờ chị ta đã hết keo kiệt rồi.

Chờ khi Tiền Ngọc Phượng về, Giang Minh Xuyên nấu mì xong mang ra, hai đứa bé đều buồn ngủ, anh bảo tụi nhỏ về phòng ngủ.

Sau khi bọn trẻ đi rồi, anh lại vào bếp cầm một bát dấm nhỏ ra.

Dạo này khẩu vị của Kim Tú Châu thay đổi, trước đây cô rất ít khi ăn dấm, giờ ăn gì cũng phải chấm cái này. Hôm nay về nhà con gái còn kể với anh mẹ ăn đào chấm dấm, anh nghe mà cũng thấy ghê răng.

Quả nhiên, thấy Giang Minh Xuyên bưng dấm ra, Kim Tú Châu mới bắt đầu động đũa.

Cô gắp mì thả vào trong bát dấm, sau đó mới gắp lên ăn, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, giống như đang ăn món mỹ vị gì đó.

Giang Minh Xuyên sờ sờ mũi, không chịu nổi nữa dời tầm mắt đi, sau đó nhìn số vải trên bàn, tò mò hỏi: “Em còn vẽ cho nhà máy của chị Uông nữa à?”

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Giang Minh Xuyên nghĩ một lát rồi bảo: “Anh có một chiến hữu đã giải ngũ, hình như nhà máy anh ấy sản xuất tơ, nếu có nhu cầu anh sẽ liên hệ người ta cho.”

Kim Tú Châu theo bản năng hỏi một câu, “Sao đột nhiên anh lại tốt vậy?”

Giang Minh Xuyên tức giận: “Anh có khi nào không tốt? Còn không phải muốn cho em đỡ lo nghĩ sao, ai cũng đến tìm em.”

Nhưng khiến anh xúc động vẫn là lời vừa rồi của Tiền Ngọc Phượng. Chị ấy nói hiện giờ ở nhà chồng và mẹ chồng cũng không dám lớn tiếng với chị ấy. Anh nghĩ tới chuyện hồi trước Kim Tú Châu nhất định phải tìm việc làm, giờ đang mang thai cũng vẫn bận rộn vẽ tranh, có lẽ liên quan tới chuyện trước đây khi cô còn ở nông thôn. Anh có chút đau lòng, biết mình không thể quyết định chuyện của cô, nhưng cũng có thể dùng cách khác giúp được cô.

Kim Tú Châu nghe thấy vậy, trong lòng tan chảy, dạo này không biết tại sao miệng cô luôn nhanh hơn não, nói quá thẳng thừng rồi.

Cô mím môi cười, dỗ dành anh nói: “Em biết anh tốt nhất mà.”

Nói xong còn gắp một gắp mì nhúng dấm đưa tới trước mặt anh, “Nào, nếm một miếng xem, ăn rất ngon.”

Giang Minh Xuyên biết cô cố ý, nhìn vẻ mặt trêu ghẹo của cô, anh nhắm mắt nhắm mũi ăn, vừa đưa vào miệng, đã chua nhíu mày.

Kim Tú Châu nhìn mà cười phụt ra.

Giang Minh Xuyên nuốt chửng luôn, sau đó cầm cốc uống liên tục mấy ngụm nước, thấy Kim Tú Châu cười càng vui vẻ, Giang Minh Xuyên bỏ cái cốc xuống, tức giận nhìn cô, cuối cùng cũng cong môi cười.

Hết chương 44.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Sao mình nhanh mồm nhanh miệng vậy? Lại nói thẳng hết lời trong lòng ra rồi?

Giang Minh Xuyên: Vợ mình cười lên nhìn thật đẹp.

Hạ Nham: Lại trốn tụi con ăn vụng món ngon rồi.

Phó Yến Yến: Trong đầu ngoài ăn ra thì chẳng biết gì.

Giang Minh Xuyên: Lại đây ăn, cho con ăn hết.

Bình Luận (0)
Comment