Khi mang thai sức khỏe của Kim Tú Châu vẫn tương đối tốt, không giống như Phương Mẫn bị nôn nhiều tới mức đầu váng mắt hoa, cô ấy vốn dĩ đã gầy, sau một thời gian lại càng gầy hơn, cái cằm nhọn hẳn đi, mặt hóp đi trông thấy, làm cho đôi mắt càng thêm to.
Mà cô ấy lại chẳng ăn được gì, cứ ăn gì là nôn đó.
Ngược lại Kim Tú Châu ăn gì cũng thấy ngon, cay cô cũng ăn, chua cũng thích ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng hào.
Cuối cùng Phương Mẫn nhìn thấy Kim Tú Châu ăn mơ muối mới tò mò nếm thử một quả, sau đó phát hiện mình có thể ăn món này, ăn vào không hề nôn ra, vì thế bắt đầu ăn mơ muối với cơm, có nhiều lúc vì muốn ăn được thức ăn còn cố ý trộn mơ muối với cơm, với thức ăn.
Mơ muối do Kim Tú Châu làm, vị rất chua, bọn trẻ cũng không ăn nổi.
Mỗi bữa cơm, Chính ủy Chúc nhìn thấy Phương Mẫn ăn như vậy, cũng cảm thấy ghê răng khó có thể nuốt xuống đồ ăn trong miệng.
Mà cách ăn này đã bị Kim Tú Châu bắt chước, lúc thì ăn chấm dấm lúc thì trộn với mơ muối, bây giờ mấy cha con Giang Minh Xuyên ăn cơm đều không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy thì nuốt cơm không trôi.
Giữa tháng 5, Chung Tuyết còn từ thủ đô sang thăm một chuyến, Giang Minh Xuyên nhận được tin báo từ lính gác ở cửa, ngạc nhiên không hiểu mình có thêm một đứa em gái khác từ đâu ra? Mãi đến lúc gặp được vẫn còn thấy kinh ngạc.
Chung Tuyết tới một mình, cô đã cắt tóc ngắn, mặc một bộ đồ bảo hộ lao động phẳng phiu sạch sẽ màu lam, nhìn rất phấn chấn.
Cô cười chào hỏi Giang Minh Xuyên, “Anh Minh Xuyên.”
Giang Minh Xuyên cũng cười, nhìn thấy cô xách theo hai túi hành lý lớn, vội đỡ lấy, “Sao lại đột nhiên tới đây? Cũng không báo trước một câu để anh tới nhà ga đón em.”
Chung Tuyết lắc đầu, “Không cần đâu, em cũng muốn tự mình xông pha, cứ luôn quanh quẩn ở nhà, sẽ không biết bên ngoài ra sao.”
Cô nói xong lại giải thích: “Lần này em tới tìm chị dâu là vì chuyện công việc.”
Giang Minh Xuyên gật đầu, nhớ dạo trước Kim Tú Châu và Uông Linh nói chuyện cũng đoán được là chuyện gì, bèn dẫn cô ấy về nhà.
Chung Tuyết đi phía sau, vừa đi vừa ngắm nghía, thỉnh thoảng lại hỏi Giang Minh Xuyên mấy câu. Giang Minh Xuyên là người ít nói, không giống Kim Tú Châu ai cũng có thể bắt chuyện được, trên đường toàn là Chung Tuyết hỏi câu nào thì anh đáp câu nấy.
Tuy rằng hiện giờ Chung Tuyết đi làm ở bách hóa, nhưng cũng không phải là người hoạt ngôn. Cô là kiểu người thích làm hơn là nói, còn không biết nói ngọt, nên chưa đến nhà thì cả hai anh em đã hết chuyện để nói.
Hai người một trước một sau đi trên đường, ai không biết còn tưởng rằng họ không quen nhau.
Mãi tới khi đến nhà rồi gõ cửa, thấy Kim Tú Châu ra mở, Giang Minh Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, toàn thân được thả lỏng, còn có thể đùa giỡn với Kim Tú Châu: “Đoán xem ai tới này?”
Kim Tú Châu thấy anh hỏi vậy là biết chắc chắn người này cô không thể đoán ra, vội tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Giang Minh Xuyên tránh sang một bên, lộ ra Chung Tuyết ở đằng sau.
Kim Tú Châu đột nhiên gặp một Chung Tuyết rất khác, hết sức vui mừng hỏi: “Chung Tuyết? Sao em lại sang đây?”
Chung Tuyết thấy vẻ mặt vui sướng của Kim Tú Châu, tâm trạng cũng tốt hơn vài phần, cười nói: “Chủ yếu muốn đến thăm gia đình anh chị, tiện thể còn muốn nhìn tận mắt số vải mà chị viết trong thư đó.”
Kim Tú Châu vội bước lên một bước kéo tay cô ấy, “Mau vào nhà đi, thật là vui quá.” Sau đó xoay đầu sai Giang Minh Xuyên đi pha trà, pha sữa mạch nha, Giang Minh Xuyên thả túi hành lý trong tay xuống đi vào phòng bếp.
Chung Tuyết vội vàng nói: “Không cần không cần đâu, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Giang Minh Xuyên nói vọng từ trong bếp ra, “Không bận việc gì, xong anh sẽ đi.”
Chung Tuyết cũng không biết nói gì thêm.
Giang Minh Xuyên pha hai cốc sữa mạch nha ra, sau đó lại bưng một tách trà đặt bên cạnh Chung Tuyết.
Hai cốc sữa mạch nha, một cốc của Chung Tuyết, một cốc của Kim Tú Châu, Kim Tú Châu cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bưng cốc lên từ từ uống.
Giang Minh Xuyên phải đi rồi, trước khi đi còn mang rác trong nhà đi đổ.
Chung Tuyết nhìn cảnh này, cười nói một câu, “Thật tốt quá.”
Từ nhỏ đến lớn Giang Minh Xuyên đã không thích nói chuyện, Chung Tuyết vẫn luôn cho rằng anh là một người hiền như khúc gỗ, nhưng khi anh ở cạnh Kim Tú Châu lại trở nên ôn nhu chu đáo, cô chưa từng thấy điều này nên rất hâm mộ.
Kim Tú Châu không hiểu ý cô ấy là gì, ngẩng đầu thắc mắc, “Gì cơ?”
Chung Tuyết lắc đầu, “Sữa rất ngon.”
Kim Tú Châu cười, “Ngon mà, cô giáo Phương bên cạnh cho đấy.”
Chuyến này Chung Tuyết đến thăm mang theo rất nhiều thứ, một túi lớn đựng toàn đồ ăn đồ uống, túi còn lại là quà cô ấy mua cho cả nhà, tặng cho Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đồng hồ, bọn trẻ thì được tặng áo khoác và giày.
“Chỗ này toàn là bạn bè của ba mẹ em đem tặng sau khi họ trở về thủ đô, quá nhiều, ăn không hết nên em mang sang đây một ít. Chị đừng chê nhé, đều là đồ ngon, ba mẹ em rất cảm ơn hai người đã đối tốt với em khi ấy, nếu không phải nhờ anh chị, có khi hai người họ cũng chưa về được thủ đô. Đồng hồ này cũng do ba mẹ em mua, quần áo và giày của bọn trẻ thì em thấy đẹp nên mua.”
“Quá khách sáo rồi em, thật sự không cần thế đâu.”
Chung Tuyết lắc đầu, “Chị dâu, chị nói câu này mới là khách sáo với em đấy, em còn đang tiếc vì không thể mang nhiều hơn đây này. Nếu không có anh chị, em cũng không có dũng khí đấu lại cả nhà họ, bây giờ cả nhà họ Phan vẫn còn đang chịu khổ đấy.”
“Bây giờ cuộc sống của em rất tốt, ba mẹ em giúp chăm bọn trẻ, em chỉ cần an tâm đi làm là được, em cũng không định kết hôn, chuyện sau này thì về sau lại tính.”
“May quá.”
Sau khi Chung Tuyết biết Kim Tú Châu mang thai, buổi trưa còn chủ động đề nghị xuống bếp nấu cơm, sau đó mang nguyên liệu sáng Giang Minh Xuyên đã mua ra nấu, trưa Giang Minh Xuyên về nhà phát hiện cơm canh đã xong.
Trên tay anh còn xách theo một miếng thịt được mua ở Cung Tiêu Xã lúc anh đi về.
Lúc ăn cơm Chung Tuyết bảo anh: “Buổi tối em không ăn cơm ở đây đâu.”
“Sao vậy? Không ở được tới sáng mai sao?”
“Không được, buổi chiều em còn có việc phải lên trên huyện, lần này sang đây ngoại trừ thăm anh chị thì còn vì công việc. Giám đốc bên em sắp về hưu, giờ em và một đồng nghiệp khác cùng tranh cái ghế đấy, cho nên em mới phải qua đây một chuyến, cũng không xin được nghỉ phép lâu.”
Kim Tú Châu hiểu ý gật đầu, “Vậy đi, chiều chị gọi điện thoại cho chị Uông, tự em tới tìm chị ấy nhé. Chị đã nói với chị ấy chuyện của em rồi, dạo trước ngày nào chị ấy cũng hỏi chị câu trả lời của em, giờ thì tốt rồi, em tự mình tới một chuyến nhất định là chị ấy sẽ rất vui.”
Giang Minh Xuyên bảo, “Để anh gọi cho, lát nữa em ghi số điện thoại cho anh.”
“Vâng.”
Vì thế ăn cơm xong, Giang Minh Xuyên dẫn Chung Tuyết ra cổng lớn để gọi một cuộc điện thoại cho Uông Linh, sau đó lại tiễn Chung Tuyết lên thuyền.
Buổi chiều Kim Tú Châu còn đang nghĩ chắc Chung Tuyết sẽ từ huyện mà về thẳng thủ đô, không ngờ chạng vạng cô ấy lại cùng Uông Linh sang nhà. Uông Linh cười tươi như hoa, mới vào nhà đã vừa cười vừa nói: “Người bạn này của em cũng thật thú vị, đặt hàng luôn ba trăm cuộn vải.”
Chung Tuyết đi đằng sau, sau khi vào cửa nói: “Chị dâu, em qua chào anh chị một tiếng, em phải về rồi.”
Kim Tú Châu có chút do dự, “Giờ đi luôn sao? Trời đã tối vậy rồi.”
“Không sao đâu, tàu vẫn chạy là được.”
“Sao lại phải vội như vậy?”
Uông Linh đứng cạnh cười nói, “Không sao đâu không sao đâu, lát nữa chị đưa cô ấy lên thành phố, bảo đảm đưa cô ấy an toàn lên tàu.”
Lúc này Kim Tú Châu mới yên tâm, “Vậy phải phiền chị rồi, lần đầu tiên em ấy tới đây, còn chưa quen.”
“Được rồi mà, yên tâm đi.”
Giờ Uông Linh vô cùng dễ tính, người tên Chung Tuyết này làm việc rất sảng khoái, sau khi tới nhà máy của chị cũng không vòng vo, nói thẳng là muốn đi xem vải.
Đến kiểm tra vải thành phẩm thì không thành vấn đề, chị tự tin nhất về chất lượng vải dệt của nhà máy, vì thế cũng không nhiều lời, dẫn cô ấy ra phía sau nhà máy để xem loại vải dệt chất lượng cao.
Chung Tuyết vừa nhìn đã trở nên nghiêm túc, hỏi nguồn gốc tơ, ưu nhược điểm của nguyên liệu, còn hỏi về thiết kế hoa văn trên vải… Toàn những câu hỏi chi tiết cặn kẽ, nhưng chị làm nghề này cũng lâu rồi, ít nhiều cũng có kinh nghiệm, hỏi càng nhiều thì càng thể hiện người ta có ý hợp tác, chỉ lo người ta không hỏi gì thôi.
Quả nhiên, sau khi hỏi rõ ràng cô ấy đã quyết đoán đặt hàng ba trăm cuộn vải. Cô ấy vốn là người thành thật, cũng nói rõ bản thân không chắc chắn số vải này đưa tới bách hóa ở thủ đô có thể tiêu thụ được không, cần chị sửa đổi thiết kế một chút. Tuy nhiên chuyện này không khó giải quyết. Lần này cô ấy cầm hai cuộn vải về trước, sau đó sẽ gọi điện thoại lại cho chị, đến lúc đó Uông Linh sẽ tìm đội vận chuyển đưa số vải tới thủ đô, nếu hợp tác không thành thì cô ấy cũng sẽ hỗ trợ xử lý, sẽ không để chị lỗ vốn.
Nghe thấy lời này, Uông Linh mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, vội đồng ý, còn nói thời gian tới sẽ tăng ca thêm giờ, sản xuất hết số nguyên liệu còn lại.
Chung Tuyết quyết định mọi chuyện vô cùng nhanh nhẹn quyết đoán, ngay lập tức ký đơn đặt hàng. Xong việc, cô ấy nói phải đi về tạm biệt gia đình Kim Tú Châu, Uông Linh vừa nghe vậy, cũng đi cùng cô ấy về đây.
Hiện tại Chung Tuyết chính là đại ân nhân của Uông Linh, chị còn hận không thể tự tay làm giúp mọi chuyện.
Chung Tuyết tới vội vàng, về cũng vội vàng.
Kim Tú Châu cũng không nghĩ ra trong nhà có gì có thể làm quà để cô ấy mang về, đành tính hôm nữa may cho hai đứa con nhà cô ấy mỗi đứa một bộ quần áo gửi qua, “Vậy em đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gọi điện thoại báo bình an cho anh chị.”
“Vâng.”
Khi cô ấy đi rồi, Phương Mẫn mới hé cửa ra nhìn trộm, đối diện với ánh mắt Kim Tú Châu thì cười ngượng ngùng, “Chị nghe thấy tiếng, tò mò nên ra xem thử.”
Kim Tú Châu mới kể sơ qua về Chung Tuyết.
Phương Mẫn vừa nghe đã biết là ai, lần trước khi Kim Tú Châu từ thủ đô về có kể chuyện của Chung Tuyết, cô ấy rất có ấn tượng, mà ấn tượng nhất là sau đó cô gái này có thể tống hết cả nhà chồng vào đồn công an, lúc đó Phương Mẫn nghĩ, nếu là mình, chắc chắn sẽ không làm được như vậy.
Lúc ấy Phương Mẫn còn có cảm hứng, viết chuyện của đối phương vào trong sách, sau khi viết xong được độc giả hưởng ứng rất tốt, rất nhiều độc giả viết thư cho cô ấy, có người còn nói rằng họ thấy được bóng dáng của bản thân từ hình ảnh nữ phụ mà cô ấy viết, chỉ có điều họ không có được dũng khí như cô ấy.
Vì thế Phương Mẫn còn đặc biệt viết thư trả lời độc giả này, nói với đối phương rằng đây là câu chuyện trong đời thực, cô ấy còn kể cả chuyện của Kim Tú Châu, hy vọng đối phương có thể được tiếp thêm sức mạnh từ hai người họ, cuộc sống sau này sẽ tốt dần lên.
Sau đó Phương Mẫn không nhận được thư hồi âm, nhưng cô hy vọng cuộc sống của người độc giả ấy sẽ càng ngày càng tốt.
Kim Tú Châu hỏi cô ấy, “Chị ăn cơm chưa?”
“Chính ủy còn chưa về, chị chờ anh ấy về nấu cơm.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy được, nếu anh ấy không về, sang nhà em nhé, em nấu cho chị bát mì ăn.”
“Ừ.”
Kim Tú Châu đóng cửa lại, Hạ Nham rửa xong bát đũa từ phòng bếp đi ra, sau đó hớn hở mở quà và đồ ăn vặt hôm nay Chung Tuyết mang đến.
Chung Tuyết tặng Hạ Nham một đôi giày đế cao su, thân giày may bằng vải màu xanh bộ đội, hiện giờ loại giày này rất được ưa chuộng, người lớn không nỡ bỏ tiền mua cho mình chứ đừng nói là mua cho con.
Hạ Nham hưng phấn thay giày mới, có hơi rộng, nhưng cậu vẫn rất thích, thử xong thì vội vàng tháo ra cất vào trong hộp, “Mấy tháng nữa con mới đi vừa, nếu đi chật rồi, con sẽ đưa cho Dương Anh Hùng đi.”
Dương Anh Hùng không có quần áo hay giày mới, rất nhiều món đều xin từ con cái các nhà khác trong doanh trại, giờ cậu mặc quần áo và đi giày của Ngụy Ninh Thanh tương đối nhiều. Bà nội Trần đều giặt sạch sẽ rồi mới đưa cho cậu, còn có cả đồ của Hạ Nham nữa. Đầu năm Kim Tú Châu may cho Dương Anh Hùng một bộ quần áo mới, nhưng từ đó tới giờ vẫn chưa thấy cậu mặc. Nghe Hạ Nham nói, bộ quần áo đó được cậu nâng niu cất trong ngăn tủ.
Hạ Nham vô cùng vui vẻ, “Cô Chung Tuyết thật tốt.”
Nói xong cậu lại mở mấy túi đồ ăn, có nhiều trái cây đóng hộp và sữa mạch nha, còn cả các loại bánh quy, kẹo, long nhãn khô, đường đỏ… toàn món Hạ Nham thích ăn.
Kim Tú Châu nhắc nhở cậu, “Chia cho em gái nữa.”
“Vâng ạ.”
Sau đó cậu kéo em gái qua, cứ chia lần lượt anh một túi em một túi, đến cuối cùng còn dư lại một ít, mới để dành cho ba mẹ.
Thật ra Phó Yến Yến cũng không thích mấy thứ đồ ăn vặt này cho lắm, nhưng đây là phần của cô bé nên nhất định phải lấy.
Cô bé ôm tất cả phần đồ ăn vặt của mình vào phòng, để dành đấy chờ Hạ Nham ăn hết phần của cậu mới lấy ra nhem nhem cho cậu nhóc thèm, lúc đó cô bé sai gì là cậu sẽ làm nấy.
Hạ Nham còn không biết mưu đồ của em gái, cũng hớn hở ôm chỗ đồ ăn vặt của mình vào phòng, trong lòng đã tính ngày mai sẽ chia cho Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng cùng ăn.
Chờ Giang Minh Xuyên về, Kim Tú Châu mới báo chuyện Chung Tuyết đã về thủ đô.
Giang Minh Xuyên hôm nay còn cố ý về sớm, biết Chung Tuyết đã về rồi, bèn nói: “Cũng đành vậy, để sau anh gọi điện thoại về nhà em ấy.”
“Được, chúng ta cũng nên gửi ít quà biếu sang đấy, lần này cô ấy mang tới nhiều thứ quá, đến quá đột ngột, em cũng chưa chuẩn bị kịp.”
“Để anh đi mua, em cũng đừng nhọc lòng.”
“Cũng được.”
Buổi tối Giang Minh Xuyên ăn cơm xong rồi đun một nồi nước cho Kim Tú Châu tắm rửa.
Thời tiết dần dần chuyển nóng, ngày nào Kim Tú Châu cũng muốn tắm rửa. Thật ra toàn ở trong nhà cũng không đổ nhiều mồ hôi, nhưng không biết có phải vì mang thai hay không mà lúc nào cô cũng cảm thấy trên người có mùi.
Giờ cô đang mang thai, Giang Minh Xuyên lo lắng cho cô, mỗi lần cô tắm rửa anh đều đứng chờ ở bên ngoài.
Khi Kim Tú Châu đi tắm, Giang Minh Xuyên đứng bên ngoài nói chuyện với cô, kể chuyện trước kia khi anh đi huấn luyện, có chuyện đáng sợ, có chuyện hài hước, còn cả rất nhiều chuyện nhỏ nhặt thường ngày, nhưng chuyện nào cũng rất thú vị. Kim Tú Châu không có nhiều chuyện hay như vậy để kể cho anh nghe, chuyện xảy ra quanh cô thật ra không ít, nhưng mỗi một chuyện khi kể ra chỉ sợ sẽ hù chết anh.
Cô đành nghiêm túc nghe, cũng dần hiểu được công việc và chức trách của anh. Lúc đầu cô cảm thấy nơi này rất kỳ quái, quân đội ở đây cũng rất lạ lùng, trong hiểu biết của cô, quân đội có nhiệm vụ bảo vệ biên giới, nhưng ở đây dường như nhiệm vụ của họ rộng hơn, họ là đội quân nhân dân, phục vụ cho toàn bộ đất nước và người dân, dân chúng bình thường vô cùng kính trọng họ, mà họ cũng rất khiêm tốn.
Cũng không biết có phải bị anh ảnh hưởng không mà Kim Tú Châu cũng cảm thấy quân nhân khá tốt, Giang Minh Xuyên cũng rất tốt.
Chờ Kim Tú Châu tắm rửa xong ra ngoài, Giang Minh Xuyên đổ nước đi, sau đó bảo bọn trẻ đi tắm. Khi cả nhà tắm xong rồi, anh mới gom quần áo bẩn đi giặt.
Mọi ngày khi anh về, Kim Tú Châu đã lên giường nghỉ ngơi rồi, lúc này anh sẽ xoa bóp chân cho Kim Tú Châu. Không biết anh nghe ai nói rằng phụ nữ mang thai mấy tháng cuối sẽ dễ bị phù nên cần mát xa nhiều một chút.
Chẳng qua sức anh quá mạnh, lần nào Kim Tú Châu cũng thấy đau, bảo anh xoa nhẹ thôi mà cô vẫn thấy đau.
Nếu là đời trước, chắc chắn Kim Tú Châu sẽ không thích nổi người đàn ông cục mịch như vậy, cô thích đàn ông học rộng tài cao lại ôn tồn lễ độ, nhưng hiện tại Kim Tú Châu lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Giang Minh Xuyên mát xa cho cô xong, cũng nằm xuống, tiện thể đắp chăn cho cô.
Kim Tú Châu đột nhiên nói: “Em nghĩ rồi, vẫn nên sinh con gái thì hơn, em không muốn làm mẹ chồng đâu.”
Tuy rằng ở thế giới này đàn ông vẫn được ưu ái hơn, nhưng là con gái của cô chắc chắn sẽ không phải chịu những khổ cực đó, cho nên đẻ con gái vẫn hơn.
“Em thấy bây giờ Chung Tuyết sống rất tốt, được ở cạnh cha mẹ cô ấy, con cái cũng được cha mẹ giúp chăm sóc, sau này con gái chúng ta cũng như vậy.”
Không giống như triều Đại Cảnh, sau khi nữ tử xuất giá rất ít khi được về nhà mẹ đẻ, còn ở thế giới này lại không có nhiều quy tắc như vậy.
Tối nào Giang Minh Xuyên cũng đều nghe cô nói như vậy, như thể cô muốn trong bụng là con gái thì sẽ sinh ra con gái vậy, mà giờ đã thành quen. Chính ủy Chúc và đoàn trưởng Nghiêm đều nói khi người phụ nữ mang thai cảm xúc biến động rất nhiều, cứ thuận theo là được. Ngay cả Phương Mẫn ngày thường luôn dịu dàng, mà giờ chỉ cần không hợp ý điều gì là lại rơi nước mắt. Dù sao cũng chỉ cần phụ họa mà thôi, “Cũng tốt, anh cũng rất thích con gái.”
“Đúng mà, con gái vẫn tốt hơn.”
“Ừ.”
Giang Minh Xuyên lại nhẹ nhàng xoa bụng cô, “Ngủ đi.”
Kim Tú Châu nhắm mắt lại trước, rồi đột nhiên nói với anh một câu, “Nhưng nghĩ đến đây là con của hai chúng ta, dù là trai hay gái, em cũng đều thích.”
Giang Minh Xuyên nghe thấy lời này thì kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng tan chảy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giang Minh Xuyên cũng nhắm mắt lại, rơi vào trong giấc mơ.
Nửa đêm, anh đột nhiên từ bừng tỉnh từ cơn mơ, người ướt sũng như thể được vớt lên từ trong nước, trên người toàn là mồ hôi lạnh.
Sau khi anh lấy lại tinh thần, vội vàng quay sang tìm người bên cạnh, tới khi nhìn thấy vợ đang ngủ say sát bên mới nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi dường như anh gặp ác mộng, anh mơ thấy mình và Kim Tú Châu ly hôn. Trong mơ tính tình Kim Tú Châu rất tệ hại, lúc nào cũng thích cãi nhau với anh, mắng anh thích vợ người khác, mắng anh ghét bỏ cô, còn mắng Yến Yến ngốc.
Anh giải thích rằng không phải, nhưng dường như Kim Tú Châu không nghe thấy, lại mắng anh là đồ vô tích sự.
Lần nào cũng vậy, chỉ cần anh nói chuyện với người phụ nữ nào khác thì cô sẽ gây chuyện cãi nhau với anh, cuối cùng thậm chí còn đập cả đồ đạc trong nhà…
Bọn trẻ rất sợ hãi, trốn trong góc ngay cả khóc cũng không dám.
Trong mơ anh từng rất nhiều lần muốn nói chuyện rõ ràng với cô, nhưng căn bản không thể được, hai người luôn chỉ nói không đến hai câu là cô đã nổi giận, sau một thời gian ngay cả một câu anh cũng không buồn nói, mà tính tình cô lại càng trở nên hung hãn hơn.
Trong mơ anh cảm thấy thật sự mệt mỏi, cảm giác ấy cho dù đang nằm mơ anh cũng cảm nhận được rất rõ ràng, như thể bản thân đã từng trải qua.
Cũng may anh đã tỉnh dậy. Lần đầu tiên Giang Minh Xuyên cảm thấy may mắn vì đó chỉ là mơ thôi.
Giang Minh Xuyên nằm trên giường, anh tự an ủi rằng trong mơ đều ngược ngoài đời, chỉ không biết vì sao lần này rất lâu mà anh vẫn chưa đi vào giấc ngủ lại, trong đầu luôn tái diễn hình ảnh trong mơ vừa rồi.
——
Cuối tháng sáu, chị chồng của Phương Mẫn tới.
Chị chồng của cô ấy tên là Chúc Anh. Kim Tú Châu vẫn luôn thấy Chính ủy Chúc trắng trẻo, cho rằng nhà anh điều kiện cũng khá giả, nhưng khi nhìn thấy Chúc Anh mới biết được nào có tốt như cô nghĩ.
Nghe Phương Mẫn kể ông nội của Chính ủy Chúc thời trước là đại địa chủ, cha của anh ấy là người có tiền đồ nhất. Khi còn trẻ ông ấy còn đi du học ở nước ngoài, mẹ anh là sinh viên, đã từng là học sinh của ông bà ngoại Phương Mẫn, sau đó ông bà cô lại dạy cho Chính ủy Chúc nên họ mới có ấn tượng sâu đậm về anh như thế.
Nhưng cha mẹ của Chính ủy Chúc đã mất trong chiến tranh khi hai chị em còn rất nhỏ, ông nội của hai chị em từ bỏ toàn bộ tài sản, dẫn một nhà già trẻ về quê trồng trọt. Khi bé hai chị em lần lượt ở nhà họ hàng, cho nên cũng không thân thiết cho lắm.
Sau đó Chúc Anh lại kết hôn sớm, còn dẫn theo cả em trai. Chồng của Chúc Anh mấy năm trước lâm bệnh qua đời, con trai lớn của chị thì tham gia quân ngũ, mấy năm trước con gái út đã kết hôn với chiến hữu của con trai. Con rể cũng không còn người thân nên giờ chị sống cùng con gái út, trông cháu giúp cô ấy.
Lần này nghe nói Phương Mẫn mang thai, nghĩ rằng hai vợ chồng em trai cũng lớn tuổi mới có được mụn con, nên sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con gái cháu ngoại xong, chị vội vàng sang đây.
Chúc Anh lớn hơn Chính ủy Chúc mười mấy tuổi, mà trông chị còn già hơn tuổi, tóc đã bạc hơn nửa, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều, đặc biệt là hai vết nhăn hằn sâu bên khóe miệng, lúc không cười trông có vẻ rất dữ.
Khi chị mới tới, Hạ Nham còn sợ không dám nói năng gì.
Nhưng chị lại tốt tính, mang theo rất nhiều đặc sản ở quê khăng khăng chia cho nhà Kim Tú Châu, chị thường xuyên thấy em trai em dâu viết thư kể chuyện được nhà hàng xóm giúp đỡ nên mới muốn cảm ơn người ta thật tử tế.
Trước khi chị đến, Kim Tú Châu còn lo lắng chị chồng của Phương Mẫn không dễ ở chung, hiện giờ mới biết là cô lo xa rồi.
Sau khi chị chồng Phương Mẫn tới, Kim Tú Châu cũng bớt được rất nhiều việc. Chị ấy không chỉ quét tước sạch sẽ nhà Phương Mẫn, buổi sáng còn chạy sang nhà Kim Tú Châu giúp quét dọn lau chùi. Buổi trưa khi nấu cơm chị cũng sẽ nấu nhiều hơn một chút, sau đó lại bê sang cho cô, sau này cô không muốn để chị ấy phải chạy qua chạy lại như vậy nữa nên dẫn con gái sang nhà bên ăn chung luôn, da mặt cô dày hơn Phương Mẫn nhiều.
Chúc Anh thích Phó Yến Yến nhất, đặc biệt là sau khi biết Phó Yến Yến thông minh thì càng thương yêu cô bé, ngay cả đi bộ cũng không cho cô bé đi, lúc nào cũng muốn bế nhóc con, còn nói chưa từng gặp cô bé nào ngoan ngoãn như vậy.
Chị còn bảo Kim Tú Châu: “Con nhỏ nhà chị khi còn bé nghịch ngợm lắm, y chang con cọp c** **, giờ cũng đẻ ra hai con cọp con, ngày nào cũng ầm ĩ chị đau hết cả đầu. Chị chỉ mong thằng lớn nhà chị sau này sinh đứa cháu gái, nhưng thằng nhóc đó đâu có nghe lời, giờ cũng đã hai lăm hai sáu rồi, còn không muốn kết hôn, mỗi lần giục nó đều nói bận.”
Kim Tú Châu nghe xong cười, “Cậu ấy còn chưa kết hôn sao?”
“Chưa, ngày nào cũng ở rịt trong doanh trại, mỗi lần về nhà cũng chẳng được mấy ngày đã đi mất rồi, giờ chị chỉ còn lo lắng cho nó thôi.”
Kim Tú Châu đành phải an ủi: “Chắc là duyên phận chưa tới thôi, chị cũng thấy đấy, Chính ủy Chúc và Phương Mẫn hiện giờ sống rất hạnh phúc.”
“Ừ đúng thế thật.”
Chúc Anh cũng không tiện nói lời chê bôi trước mặt Phương Mẫn. Con gái chị đã dặn vợ chồng cậu sống riêng với nhau, mẹ cũng chẳng sống chung với mợ Phương Mẫn, mẹ khó chịu làm gì? Mẹ sang đó chỉ cần lo liệu việc nhà thôi, muốn nói gì nên lựa lời dễ nghe mà nói. Tính cách của mợ rất tốt, công việc còn rất có thể diện, gia thế cũng tốt, tìm đâu được người như vậy?
Chúc Anh ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nên sau khi tới đã tranh làm hết việc nhà, quét tước nhà cửa sạch sẽ, về phần những chuyện khác thì coi như không thấy.
Chị lại rất thích người hàng xóm Kim Tú Châu này, cô ấy thật sự rất tốt. Mấy hôm trước còn cho chị một mảnh vải lấp lánh rất đẹp, nghe em dâu nói, chỗ vải này mà bán ở cửa hàng bách hóa cũng phải tới mấy chục đồng, làm chị ngay cả sờ còn không dám, sợ nhỡ đụng vào bị xước ra, vội cất để mang về cho con gái cháu ngoại may đồ.
Kim Tú Châu cũng rất xinh đẹp, nói chuyện thì dễ nghe, chẳng hề chê chị là người nhà quê, nếu không phải người ta đã kết hôn và mang thai, chị đã định giới thiệu cho thằng lớn nhà chị rồi. Chị cảm thấy con trai lớn chẳng có điểm nào thua kém cậu doanh trưởng Giang kia cả, cao lớn đĩnh đạc, ai gặp cũng đều khen đẹp trai.
Chị chồng Phương Mẫn mới đến được vài ngày, bên này đã bắt đầu mưa liên miên, vốn tưởng mưa mấy ngày là tạnh như trước, không ngờ mưa liên tục suốt hai tuần mà mãi không có dấu hiệu tạnh.
Phương Mẫn còn thấy may mắn, nói với Kim Tú Châu: “May là chị chồng chị sang đây sớm, bằng không sẽ vất vả lắm.”
“Cũng không biết khi nào thì tạnh? Mưa mãi ghét thật.”
“Chắc là bị ảnh hưởng của hoàn lưu bão phía Nam, đừng sốt ruột.”
Kim Tú Châu không hiểu thế nào là hoàn lưu bão, cô chỉ cảm thấy cứ mưa mãi thế này thì chăn trong nhà sẽ ẩm hết cả không đắp được.
Nhưng Kim Tú Châu còn không chờ được mưa tạnh thì Giang Minh Xuyên nhận được thông báo gấp trong đêm, cần dẫn binh đi chống lũ cứu nạn.
Mấy ngày nay Giang Minh Xuyên đều trở về khá muộn, Kim Tú Châu thấy cũng đã quen nên không thấy bận tâm, nào ngờ hơn chín giờ tối, anh đột nhiên đánh thức cô dậy, nói anh phải đi chống lũ, dặn cô ở nhà tự chăm sóc mình.
Kim Tú Châu còn chưa kịp phản ứng, anh đã xông tới ôm chặt lấy cô, còn hôn một cái lên trán cô, sau đó xoay người vội vàng đi mất.
Kim Tú Châu sờ sờ cái trán bị râu cọ phải, tức giận mắng một tiếng, “Tên chó này!”