Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 46

Sáng hôm sau, bọn trẻ không thấy ba, còn cảm thấy lạ. Hạ Nham tìm một vòng quanh nhà, thấy Kim Tú Châu dậy sớm, không nhịn được hỏi: “Mẹ, ba đâu?”

“Ba con đi chống lũ cứu nạn, là chống lũ cứu nạn nhỉ?” Kim Tú Châu không hiểu lắm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.

Hạ Nham cũng không hiểu, à một tiếng, ngoan ngoãn vào bếp làm cơm sáng.

Kim Tú Châu bảo cậu không cần phải vất vả thế, “Chúng ta mỗi người pha một cốc sữa mạch nha uống, rồi ăn ít bánh quy, con còn phải đi học, đừng đến muộn.”

Trong bếp Hạ Nham đáp vâng, sau đó pha ba cốc sữa mạch nha bưng ra.

Tuy Phó Yến Yến không thích uống sữa mạch nha cho lắm, nhưng nếu là bữa sáng thì đành uống tạm vậy, khi cô bé uống được một nửa mới đột nhiên nhớ ra chống lũ cứu nạn…

Nếu cô bé nhớ không lầm, đời trước hình như có một năm ba Giang đi chống lũ cứu nạn bị thương. Lúc ấy cô bé còn nhỏ, không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau đó mỗi lần cãi nhau “Kim Tú Châu” đều nhắc tới việc này, mắng ba vô dụng, người khác đều lập công mỗi ba là không, người khác đều được tiền thưởng mỗi ba không có.

Mỗi lần ba Giang nghe thấy những lời này đều cúi đầu im lặng.

Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất của Phó Yến Yến là sau này mỗi khi đến ngày mưa hoặc vào mùa đông, đầu gối ba Giang đều sẽ đau. Ba không nỡ tiêu tiền, cũng không biết nghe ai bày một phương thuốc dân gian, mới lên núi hái thảo dược nấu nước ngâm chân, còn nhúng khăn lông đắp lên đầu gối. Có lần “Kim Tú Châu” chê mùi khó ngửi, cố ý đạp đổ thùng nước thuốc, vì trước đó bà ta nghe thấy ba Giang nói chuyện với một cô khác.

Từ đó trở đi, ba Giang không đun thuốc ngâm chân ở nhà nữa.

Phó Yến Yến nhớ lại, có phần hối hận đời trước không quan tâm ba Giang nhiều hơn một chút.

Cô bé không nhịn nói một câu, “Chống lũ cứu nạn? Có phải mỗi ngày ba đều phải ngâm mình trong nước không?”

Nghe con gái hỏi vậy, Kim Tú Châu mới chợt nhíu mày, dạo gần đây cô phản ứng hơi chậm, tối hôm qua sau khi nghe anh nói cũng không nghĩ nhiều. Mọi khi Giang Minh Xuyên cũng thường xuyên ra ngoài một khoảng thời gian không về nhà, cô cũng sớm quen rồi.

Giờ được con gái nhắc nhở, cô mới cảm thấy không ổn lắm, năm ngoái Giang Minh Xuyên dẫn binh ra ngoài cứu nạn tuyết, thân thể đã nhiễm lạnh, cô tốn không ít công sức mới trị khỏi cho anh, giờ lại ngâm nước suốt ngày như vậy, e là khi về lại tái phát mất.

Nhưng sợ hai con lo lắng, cô vẫn nói: “Kệ ba con đi, chờ ba con về rồi điều dưỡng là được.”

Phó Yến Yến vâng một tiếng.

Hạ Nham thấy mẹ và em gái không quá lo lắng, cũng khẽ thở phào, nhưng nghĩ sắp tới ba không ở nhà, cậu vẫn nên chăm chỉ làm việc nhà hơn, không thể để mẹ mệt được.

Từ lúc Giang Minh Xuyên đi không có bất kỳ tin tức gì, một tuần sau, Uông Linh đột nhiên tới cửa.

Dạo gần đây nhà máy của chị làm không hết việc, hôm nay cuối tuần mới về nhà được một chuyến, về tới nhà mới biết ông chồng mình cũng đi được mấy ngày rồi. Mấy ngày nay chỉ có một mình con trai ở nhà, hai cha con cũng không ai nói gì với chị, vừa giận vừa đau lòng, dù chị có bận rộn thế nào đi nữa cũng không thể nào mặc kệ chuyện trong nhà.

Đoán chừng Giang Minh Xuyên cũng không ở nhà, chị mới vội sang đây xem thử, còn cầm theo cả loại vải mới nhất mà nhà máy mới sản xuất ra.

Bên ngoài vẫn còn mưa, chị thấy mưa cũng nhỏ nên ra cửa không bung dù, khi tới nơi người dính đầy nước mưa.

Kim Tú Châu vội sai Hạ Nham lấy khăn lông tới, Uông Linh đứng ngoài cửa phủi bớt nước mưa trên người xuống, vội vàng bảo: “Không cần, không cần đâu, chị không vào đâu, chỉ đứng ngoài cửa nói với em mấy câu thôi.”

Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với chị, “Chị nói gì thế? Mau vào nhà ngồi.”

Hạ Nham đã lon ton chạy đến ban công lấy khăn lông ra, là khăn mặt của Giang Minh Xuyên. Kim Tú Châu quay sang lườm cậu, Hạ Nham thè lưỡi.

Kim Tú Châu nhận lấy lau nước mưa trên tóc và vai Uông Linh.

Uông Linh thấy cô lau quá chậm bèn nhận lấy tự lau, sau khi vào nhà chị mang số vải được cất trong người ra, vải này được chị bảo vệ rất cẩn thận, không hề dính một giọt nước mưa nào, chị nói: “Dạo gần đây trời mưa suốt làm chị lo lắng không thôi, chỉ sợ lô hàng đó bị dính nước mưa, cũng may hôm qua Chung Tuyết gọi điện thoại tới, báo lô hàng không gặp vấn đề gì, hết thảy thuận lợi, chị mới yên tâm được.”

Nói xong chị lại mở cuộn vải ra cho Kim Tú Châu xem, “Đây là sản phẩm mới nhất, chị nghe ý Chung Tuyết, lãnh đạo chỗ cô ấy rất hài lòng, cho nên mới sang đây thúc giục em, tranh vẽ đến đâu rồi? Có mẫu nào mới không? Đừng để khi Chung Tuyết gọi điện thoại cho chị thì lại chẳng lấy ra được mét vải nào.”

Kim Tú Châu nghe chị nói mà vui thay, cũng cười, “Yên tâm đi, chuyện của chị lúc nào em cũng đặt lên hàng đầu, em đi lấy ra liền, chị đợi chút.”

Cô đang định đứng dậy về phòng, nào ngờ Hạ Nham đã chủ động đứng lên, “Con biết ở đâu, con đi lấy cho mẹ.”

Nói rồi cậu chạy thẳng vào phòng.

Kim Tú Châu đành phải mỉm cười ngồi xuống, Uông Linh nhìn cũng thấy vui, “Thằng bé này còn sợ em đi vài bước đã mệt, chẳng bù cho Tiểu Tinh nhà chị, lười chảy thây ra ấy, mấy ngày nay chị với lão Nghiêm đều không ở nhà, thằng nhóc đó thì hay rồi, chẳng động tay động chân vào việc gì, một ngày ba bữa xuống căn tin ăn, nền nhà đóng bụi có thể vẽ tranh được nữa kìa.”

“Lười như hủi thế này, cũng không biết sau này kết hôn rồi sống làm sao?”

Phó Yến Yến ngồi gần đó cũng nghe thấy, không khỏi lén hồi tưởng lại. Đời trước Nghiêm Tinh mãi không kết hôn, phần lớn con trai trong doanh trại đều thích con gái của Triệu Vận, bao gồm cả Nghiêm Tinh. Cô bé cảm thấy giờ cô Uông lo lắng mấy thứ này có hơi sớm.

Kim Tú Châu nịnh nọt, “Người ta đều bảo cha mẹ cần mẫn, con cái sẽ ỷ lại, là do anh chị làm cha mẹ quá giỏi giang thôi. Như em toàn biếng nhác thế này, hai đứa nhỏ cũng đành chịu khó thôi, dạo gần dây Minh Xuyên không ở nhà, việc gì Tiểu Nham cũng tranh làm, làm người mẹ như em đây đặc biệt ấm lòng.”

Quả nhiên, Uông Linh nghe xong trong lòng thấy đắc ý, so với khen con trai thì chị thích người khác khen mình hơn. Chị cũng nói thuận theo: “Đó là hiểu chuyện, nếu thằng con nhà chị chăm ngoan bằng nửa Tiểu Nham thôi chị đã thấy mỹ mãn rồi.”

Hạ Nham xấu hổ bước ra, trên tay cầm theo bản vẽ của Kim Tú Châu, ngoan ngoãn đưa cho Uông Linh, “Cô ơi, của cô đây.”

Uông Linh lại khen một câu, “Thật giỏi quá.”

Hạ Nham thẹn thùng chạy đến ngồi bên cạnh em gái.

Phó Yến Yến xoay đầu nhìn Hạ Nham, khóe miệng khẽ giật giật, đời trước có bao giờ anh ấy thế này đâu, chả bao giờ động tay vào việc nhà.

Nhưng khi ấy cũng không ai khen ngợi anh ấy, tuy rằng “Kim Tú Châu” thiên vị Hạ Nham, nhưng khi ra ngoài chưa bao giờ bà ta nhắc tới Hạ Nham nửa lời.

Nghĩ như vậy, Phó Yến Yến đột nhiên cảm thấy dường như đời trước “Kim Tú Châu” không hề yêu thương ai cả.

Kim Tú Châu cười nói: “Mấy ngày nay toàn là thằng bé nấu cơm cả đấy, còn ngon hơn em nấu.”

“Thật giỏi giang.”

Uông Linh xem lần lượt từng bức vẽ, càng xem nụ cười càng tươi, “Em vẽ đẹp thật, có mấy nhân viên kỳ cựu trong nhà máy không phục, chị mới bảo họ, các anh chị cũng vẽ đi, nếu vẽ được, tôi sẽ trả cho các anh chị hai phần tiền lương.Bọn họ đi vẽ thật, chị cũng giữ lời, mang họa tiết họ vẽ in lên vải, sau đó đặt cạnh vải có in hình em vẽ. Lúc ấy không tiết lộ hình nào ai vẽ mà để công nhân tự bỏ phiếu, bên nào được nhiều phiếu thì có khen thưởng. Nào biết quần chúng mắt tinh như cú vọ, mọi người đều chọn bên em vẽ, giờ mấy người đó chẳng ai dám ho he gì nữa.”

Kim Tú Châu khiêm tốn bảo: “Em cũng chỉ biết vẽ mấy thứ này thôi, những cái khác em không vẽ được.”

“Đã giỏi lắm rồi, làm người không thể nào quá tham lam.”

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Uông Linh mới nói có việc đi trước, tới khi ra cửa chị mới nhớ tới ra mục đích chuyến đi này của mình, vội vàng quay đầu nói: “Em đừng quá lo lắng chuyện doanh trưởng Giang ra ngoài chống lũ cứu nạn, năm nào mưa nhiều như này cũng phải đi một chuyến như vậy, một thời gian ngắn nữa sẽ về thôi…”

Vốn chị định nói vậy để Kim Tú Châu ở nhà cứ ăn ngon ngủ ngon, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy đặn của cô lại cảm thấy mình lo thừa mất rồi, người ta còn khỏe mạnh hơn chị nhiều. Ngược lại dạo gần đây chị ngủ không ngon giấc, ngày nào cũng bận rộn chuyện của nhà máy, hôm nay về nhà con trai còn nói nhìn chị già ngang ba cậu, hỏi có phải ở ngoài bị ai ức h**p không?

Tuy biết con trai lo lắng cho mình, nhưng từ lúc nghe đến giờ chị vẫn thấy khó chịu, chồng lớn hơn chị năm tuổi, sao có thể nhìn già ngang nhau được?

Kim Tú Châu ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi, đã khiến chị dâu nhọc lòng, chị cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy.”

“Ừ, vậy em tiếp tục vẽ đi, chị không quấy rầy em nữa, mấy hôm nữa chị cầm tiền lương tháng trước của em qua, vốn định hôm nay cầm sang cho em mà vội vàng rồi quên mất.”

“Không vội đâu chị.”

Kim Tú Châu tiễn chị đi rồi, vừa mới tính đóng cửa lại nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân lên lầu, cô cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Chúc Anh bê một chậu tướng quần áo đến, người chị lại ướt sũng.

Vội nói: “Chị cả, chị ra ngoài giặt quần áo à?”

Giờ Kim Tú Châu và Phương Mẫn đều gọi Chúc Anh là chị cả.

Chúc Anh thấy cô, cười sang sảng bảo: “Vừa rồi thấy mưa ngớt, chị mới tính mang quần áo giặt ù cho xong, ở đây giặt quần áo rất tiện, cứ mở vòi nước là được, không giống ở dưới quê nhà chị phải ra bờ sông giặt, ngày mưa đường xá lầy lội lắm.”

“Vẫn còn mưa đấy, nếu biết là chị em đã gọi Tiểu Nham một tiếng, để thằng bé che dù cho chị là khỏi ướt rồi.”

“Không cần không cần đâu, chị mang quần áo đi phơi rồi đi tắm là được.”

“……” Vậy chẳng phải lại có thêm một chậu quần áo?

Kim Tú Châu cũng không tiện hỏi nhiều, “Tuy rằng bây giờ trời nóng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, lát nữa chị nhớ uống nước ấm phòng ngừa sinh bệnh.”

Chúc Anh lại cười ha ha: “Nào yếu ớt thế? Lúc trẻ sức khỏe của ba bọn trẻ không tốt, việc đồng áng trong nhà chị làm cả đấy, về sau tính công điểm*, chị vì nuôi con, lúc ấy nhờ ông bà tổ tiên phù hộ mà chị gồng gánh như đàn ông, còn giờ đỡ nhiều rồi, bọn trẻ lớn lên đều hiếu thuận, con trai con rể đều gửi tiền lương về cho chị.”

*Trong mô hình hợp tác xã thời bao cấp, mọi người khi lao động sẽ tính công điểm để khi thu hoạch phân chia lương thực. (chú thích lại)

“Đó cũng là vì chị cả hiểu lý lẽ, thương con, cũng dạy dỗ con cái đàng hoàng, bọn trẻ trưởng thành đương nhiên là biết báo đáp chị.”

“Ha ha ha cũng đúng, dù sao chị cũng lớn tuổi rồi, cũng không cần tiền của chúng, chỉ giữ giúp chúng thôi.”

Chúc Anh thích nghe những lời thế này, trước kia nói chuyện phiếm với người khác, họ nghe vài lần là không thích nói chuyện với chị, cảm thấy chị thích khoe khoang, nhưng Kim Tú Châu thì khác, mỗi câu nói đều khen từ tận đáy lòng.

Kim Tú Châu bảo chị nhanh về nhà tắm rửa, đợi chị đi khuất thì mới đóng cửa lại.

Hai đứa nhỏ đã xán vào bên bàn sờ miếng vải, Hạ Nham còn ngây thơ bảo: “Mẹ, vải này sờ không mượt như vải lần trước.”

Kim Tú Châu cười, “Phương pháp dệt khác nhau thôi, vải này cũng rất đẹp.”

“Vâng.”

Hạ Nham gật đầu, sau đó chợt nhớ ra gì đó, vẻ mặt có hơi do dự, hạ giọng xin xỏ: “Mẹ, ngày mai là sinh nhật của Dương Anh Hùng, mẹ có thể nấu cho cậu ấy một bát mì trường thọ không? Là món lần trước mà mẹ nấu cho con ấy, trong bát mì chỉ có một sợi mì.”

Nói xong còn vội bổ sung: “Để lát nữa con đi nhào bột rồi cán mì, con chỉ không biết làm thế nào để sợi mì dài như vậy…”

Không đợi cậu nói xong, Kim Tú Châu đã gật đầu đồng ý.

Hạ Nham vui vẻ ngẩng đầu, “Thật ạ?”

Sau đó lại cẩn thận nhìn về phía bụng Kim Tú Châu, “Liệu em bé có mệt không?”

Kim Tú Châu xoa đầu cậu, “Mẹ nào có yếu ớt như vậy, làm một bát mì vẫn được.”

“Quá tuyệt vời, giờ con đi nhào bột đây.”

Nói rồi cậu còn túm em gái vào bếp, chẳng bao lâu Kim Tú Châu đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hai con trong phòng bếp——

“Không phải mai mới là sinh nhật sao? Sao hôm nay đã làm rồi?” Tiếng con gái hỏi.

Hạ Nham giải thích: “Ngày mai còn phải đi học, lúc về thì muộn rồi làm không kịp, hôm nay cứ chuẩn bị trước đã.”

“À, vậy anh kéo em tới làm gì?”

“Đương nhiên là qua giúp anh rồi, giờ mẹ đang mang thai, em cũng coi là người lớn trong nhà rồi, phải giúp làm việc nhà, trước kia khi anh ở nhà chú, bốn tuổi đã phải nấu cơm rồi.”

Đương nhiên lúc đầu toàn nấu hỏng thôi, luôn bị thím mắng. Nhưng điều này không cần kể với em gái, sợ cô bé nghe xong thấy khó chịu.

Trước đó Dương Anh Hùng còn lén hỏi cậu, sao cậu có thể gọi Kim Tú Châu là mẹ một cách tự nhiên như vậy? Không cảm thấy ngượng mồm sao? Trước cậu ấy cũng muốn thử gọi Triệu Vận là mẹ. Triệu Vận đối xử với cậu ấy cũng rất dịu dàng nhưng cậu ấy không làm được, lời nói đã đến miệng rồi nhưng cứ bị nghẹn lại không phát ra được, ba ép cậu ấy gọi cậu ấy cũng không gọi nổi.

Sau đó cậu ấy cảm thấy mình thật sự không biết cố gắng, rõ ràng chỉ là một câu xưng hô thôi, cậu gọi thì cả nhà đều vui, có lẽ về sau dì Triệu sẽ càng đối tốt với cậu ấy.

Với Dương Anh Hùng đây là một chuyện rất khó, nhưng với Hạ Nham mà nói chuyện đó cứ tự nhiên mà thế. Cậu không cảm thấy gọi Kim Tú Châu là mẹ có gì ngượng mồm. Thậm chí cậu còn nhiều lần nghĩ rằng nếu Kim Tú Châu là mẹ ruột của cậu thì tốt biết mấy, bởi trước khi gặp được mẹ Kim, cậu chưa từng biết rằng tình mẫu tử tốt đẹp như vậy.

Trước kia mẹ ruột cậu luôn nói với cậu rằng ba cậu là kẻ chẳng ra gì, rằng bà nội với chú thím cũng không tốt, toàn ức h**p bà ấy như thế nào. Nhưng hồi đó bà ấy chưa hề nghĩ cách đáp trả, chỉ toàn trút giận lên đầu cậu. Sau khi ba cậu hy sinh thì mẹ nhận tiền rồi vội vã bỏ đi, trước khi đi còn chẳng hề do dự chút nào. Lúc ấy còn nhỏ cậu thậm chí còn chưa kịp thấy đau lòng đã tận mắt nhìn thấy chú thím dọn đến nhà mình, hai người anh họ chiếm lấy phòng và đồ chơi của cậu.

Thím cũng là một người mẹ nhưng lại đối xử với hai con cũng chẳng tốt cho lắm. Thím thích con trai nhỏ hơn, cho nên anh họ lớn chỉ chờ vắng người là bắt nạt em trai, sau đó anh họ nhỏ kia lại bắt nạt lại cậu.

Nhưng mẹ Kim không như vậy, cho dù Yến Yến là con ruột thì mẹ cũng không hề thiên vị tí nào. Mẹ nói sẽ coi cậu như con ruột của mẹ, mẹ đã thật sự làm được. Cho nên cậu rất muốn gọi Kim Tú Châu là mẹ, cậu hy vọng cô có thể thực sự trở thành mẹ cậu.

Nhưng Dương Anh Hùng chưa từng có những cảm nhận này, nên cậu muốn đối tốt với Dương Anh Hùng hơn, để cậu ấy thấy đỡ khó chịu hơn.

Buổi tối, Hạ Nham gọi Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh qua ăn cơm. Bữa cơm ăn được một nửa, cậu đột nhiên chạy vào phòng bếp lúi húi một hồi.

Dương Anh Hùng và Ngụy Ninh Thanh thấy cậu mãi không ra, còn tưởng rằng có chuyện gì, đang chuẩn bị chạy vào thì lại thấy Hạ Nham bưng một bát mì ra.

Hạ Nham đặt bát mì trước mặt Dương Anh Hùng, cười hì hì nói: “Ngày mai là sinh nhật cậu, đây là mì trường thọ mình với mẹ làm cho cậu đấy, mau nếm thử xem ngon không.”

Dương Anh Hùng sửng sốt, có chút bất ngờ nhìn Hạ Nham. Nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu ấy, lại cúi đầu nhìn bát mì, rồi nhìn sang Kim Tú Châu và em gái ngồi đối diện.

Cậu mấp máy môi, đôi mắt dần dần đỏ lên, “Mình…”

Ngụy Ninh Thanh cũng thấy bất ngờ, cậu không biết mai là sinh nhật Dương Anh Hùng, nhưng vẫn rất vui vẻ chúc bạn mình: “Sinh nhật vui vẻ, mau ăn mì đi.”

Kim Tú Châu cười nói: “Chúc mừng Anh Hùng lại lớn lên một tuổi, mong rằng cháu về sau ngày ngày bình an.”

Phó Yến Yến ngồi cạnh Kim Tú Châu cũng nói: “Chúc anh Anh Hùng mau mau lớn lên, càng ngày càng cao.” Mau lớn lên đi, với anh ấy mà nói, lớn lên mới là quan trọng nhất.

Dương Anh Hùng khẽ ừ một tiếng, cậu dùng giọng hơi nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”

Hạ Nham vội nói: “Mau ăn mì đi, đây là mì trường thọ không giống bình thường đâu, chỉ có một sợi mì thôi, không thể cắn đứt đâu, ăn một lần hết đi.”

Nghe vậy, Ngụy Ninh Thanh cũng tò mò thò đầu qua nhìn.

Dương Anh Hùng tò mò cầm đũa lên, nghe thấy chỉ có một sợi mì, cậu cũng không biết ăn như nào. Hạ Nham còn đứng cạnh thúc giục.

Dương Anh Hùng đành phải vội gắp lên ăn, cậu không dám cắn đứt, chỉ có thể chậm rãi nuốt vào.

Phó Yến Yến không nhìn nổi nữa, xen vào một câu, “Anh đừng có nghe anh ấy, lúc anh ấy ăn cũng cắn đứt nhiều lần, chỉ cần ăn hết không bỏ thừa là được.”

Dương Anh Hùng xoay đầu nhìn về phía Hạ Nham, tức giận cậu ấy lại trêu mình.

Hạ Nham gãi đầu cười ha hả, sau đó quay sang le lưỡi với em gái, “Em là con nhóc hư.”

Phó Yến Yến tặng cậu một cái lườm trắng mắt.

Kim Tú Châu bảo bọn trẻ tiếp tục ăn đi, cơm còn chưa ăn xong đâu.

Hạ Nham vội ngồi xuống bưng bát cơm lên, sau đó kể với Kim Tú Châu những chuyện xảy ra ở trường học, rõ ràng là học cùng lớp cùng trường, nhưng Hạ Nham lại biết rất nhiều chuyện thú vị, mỗi lần Ngụy Ninh Thanh nghe đều cảm thấy khó tin.

Bên cạnh Dương Anh Hùng lặng lẽ ăn mì trường thọ, cậu thấy sống mũi cay cay, cảm thấy đây là bát mì ngon nhất mà cậu từng ăn.

Rất nhiều năm sau, mỗi lần Dương Anh Hùng ăn sinh nhật đều phải tìm Hạ Nham nấu cho mình một bát mì trường thọ, mà lần nào ăn cũng nói không ngon như lần đầu tiên, chê Hạ Nham càng ngày càng lụt nghề rồi. Hạ Nham nổi giận muốn uýnh cậu, mình đã tốn bao công sức nấu mì cho nó mà thằng nhãi này còn kén cá chọn canh chê ỏng chê eo, quá không biết xấu hổ.

——

Độ hơn nửa tháng sau, Kim Tú Châu đột nhiên nhận được tin tức của Giang Minh Xuyên.

Một chị vợ lính sống cùng tòa nhà đột nhiên tìm tới cửa, chị ấy nói với Kim Tú Châu rằng hình như mình nhìn thấy doanh trưởng Giang ở bệnh viện.

Kim Tú Châu nghe vậy, hồi lâu sau không kịp phản ứng lại, “Anh ấy ở bệnh viện ạ?”

Thật ra hai người cũng chỉ quen biết sơ sơ, chị này cũng tham gia lớp xoá nạn mù chữ nên thường xuyên gặp nhau, còn từng hỏi bài Kim Tú Châu vài lần, cho nên chị ấy mới tốt bụng qua nhà nói một tiếng với cô.

“Trận lũ lần này quá nặng nề, nhiều chiến sĩ bị thương lắm, bệnh viện địa phương quá tải rồi nên người bị thương nghiêm trọng được đưa thẳng đến bệnh viện trên thành phố chúng ta. Chồng chị cũng thế đấy, nửa đêm gọi điện thoại cho chị làm chị thu dọn đồ đạc chạy vội chạy vàng lên, chăm sóc cho anh ấy hai ngày, thấy tình hình anh ấy ổn định rồi mới tính về nhà lấy thêm mấy bộ quần áo thay. Lúc ra cửa tình cờ cửa phòng bệnh bên cạnh lại mở ra, chị mới nhìn lướt vào, thì thấy hình như doanh trưởng Giang nằm trong đấy.”

“Chị cũng không rõ là cô đã biết chưa nên mới sang đây nhắc cô một tiếng, nếu doanh trưởng Giang không nói gì, chắc là sợ cô lo lắng thôi.”

Kim Tú Châu vội vàng nói: “Nếu không phải chị nói thì em cũng không biết, lão này cũng thật là, ở ngay thành phố cũng không nói gì. Thật sự cảm ơn chị, mấy hôm nữa em nhất định tới nhà cảm ơn chị đàng hoàng, giờ em đi chuẩn bị một chút, lát nữa tới bệnh viện xem thử.”

Chị ấy xua xua tay, “Không cần không cần đâu, chị cũng đâu làm được gì, chỉ đi thêm một chuyến mà thôi.”

Rồi lại nói tiếp: “Cô cũng tính lên thành phố à? Vậy chị chờ cô rồi đi cùng nhau cho vui.”

“Vâng vâng, chị chờ em một lát thôi, em xong ngay đây.”

Nói xong cô xoay người về phòng, hít thật sâu hai lần, sau khi bình tĩnh lại mới đóng gói đồ đùng trong phòng. Ngoài quần áo của cô và Giang Minh Xuyên, còn mang thêm sữa mạch nha và trái cây đóng hộp. Khi cô ra tới cửa lại nhìn thấy con gái cũng xếp đồ vào một cái bọc nhỏ, cô bé đang mở to mắt nhìn cô.

Kim Tú Châu nhìn mà mềm lòng, vốn định nói là mẹ đi một mình thôi, nhưng nhìn ánh mắt kia của con gái đành phải đổi sang câu hỏi: “Cũng thu dọn đồ xong rồi sao?”

Phó Yến Yến gật đầu.

Kim Tú Châu: “Vậy đi thôi.”

Hai mẹ con ra tới cửa đã thấy chị kia đang trò chuyện rôm rả với Chúc Anh. Chúc Anh nhìn thấy Kim Tú Châu xách túi, vội nhận lấy bảo: “Em đừng đi, chị đi thay cho, lúc này em mới mấy tháng thôi? Bệnh viện toàn người mang bệnh cả đấy, nếu em đi ngộ nhỡ bị lây bệnh thì phải làm sao? Chồng em giấu em, chắc chắn là vì không muốn em tới đó.”

Chị kia nghe thấy vậy mới biết Kim Tú Châu đang mang thai. Lúc trước chị ấy còn thắc mắc vì sao doanh trưởng Giang lại giấu người nhà, thậm chí còn đoán già đoán non xem có phải hai vợ chồng này cãi nhau không. Mà giờ thì không cảm thấy có gì kỳ lạ nữa, vội nói: “Vậy cô cũng đừng đi, giờ bệnh viện đông bệnh nhân lắm, cô tới không tốt tí nào, cô đừng lo lắng, mấy hôm nay chị lấy thêm một phần cơm, sẽ không để chồng cô bị đói đâu.”

Chúc Anh cũng nói: “Vừa hay buổi chiều chị cũng rảnh, chị đi xem thử, việc này chị có kinh nghiệm. Lần trước con trai chị bị thương nằm bệnh viện suốt một tháng, toàn là chị chăm cả.”

Trong phòng Phương Mẫn nghe tiếng cũng ra xem, sau khi hiểu ra mọi chuyện cũng bảo: “Em cứ để chị cả đi thay em đi, em mà tới chắc chắn doanh trưởng Giang còn phải lo lắng cho em.”

Kim Tú Châu cũng biết cô không nên đi. Bệnh viện toàn là bệnh nhân, giờ cô đang mang thai mấy tháng đầu, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng nhà không còn ai, cô mà không đi thì cũng không thể nào bỏ mặc Giang Minh Xuyên ở đó không ai chăm được.

Phó Yến Yến đứng cạnh Kim Tú Châu kéo áo cô. Kim Tú Châu cúi đầu nhìn, lại nghe con gái nói: “Con đi cùng bác cả, tình hình thế nào khi về sẽ nói với mẹ.”

Trong lòng Kim Tú Châu mềm nhũn, sau đó ngẩng đầu có phần cảm kích nhìn hai chị, “Vậy cũng được, làm phiền chị dâu và chị cả.”

Rồi cô mở túi lấy quần áo của mình ra, lại lục tiền và tem phiếu trong túi ra giao cho chị gái kia, “Nếu không đủ sau em đưa thêm.”

“Ừ.”

Phó Yến Yến lại kéo áo Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu xoa đầu cô bé, “Con còn nhỏ quá, chờ anh con về đã.”

Chúc Anh thấy vậy cũng an ủi bảo: “Trong bệnh viện toàn là người lớn, trẻ con vào cũng không tốt.”

Chờ mọi người đi rồi, Kim Tú Châu chào Phương Mẫn một tiếng rồi đóng cửa lại, nói với con gái: “Bệnh viện nhiều người phức tạp, ba con còn bệnh không rảnh lo cho con, ngộ nhỡ gặp phải bọn bắt cóc trẻ con thì biết làm sao?”

Lần trước Tiền Ngọc Phượng từ thành phố về đã kể có một nhân viên nhà ăn bị người ta bắt cóc mất con. Người lớn đi làm cả không có ai ở nhà, bình thường hai đứa ở nhà thì không sao, hôm đó về thì không thấy con đâu, cả nhà tìm khắp thành phố cũng chưa tìm được. Có người nhìn thấy nói là hai đứa trẻ bị người ta dẫn đi, lúc người kia gặp còn hỏi một câu, kẻ đó bảo họ là họ hàng nhà này nên người kia cũng không tiện hỏi thêm.

Phó Yến Yến định nói mình không phải trẻ con, nhưng hiểu ra mình ngốc quá, hiện giờ trong mắt Kim Tú Châu cô bé là trẻ con.

Trong lòng cô bé có chút phiền não, có chút khó xử, còn có niềm vui sướng mà chính cô bé cũng không diễn tả nổi thành lời.

Hiện giờ đối với Kim Tú Châu ba Giang rất quan trọng, mà cô bé cũng quan trọng không kém.

Cô bé ngẩng đầu an ủi mẹ: “Thân thể ba khỏe lắm, sẽ không sao đâu.”

Kim Tú Châu xoa đầu cô bé, trong lòng bất an khẽ ừ một tiếng.

Một lát sau, chắc Phương Mẫn sợ cô suy nghĩ lung tung nên cố ý sang nhà tìm cô nói chuyện.

Hai người chờ tới khi Hạ Nham tan học về thì Chúc Anh mới quay lại.

Hạ Nham đã nấu hai món ăn, Kim Tú Châu đề nghị hai chị em ở lại ăn chung. Chúc Anh uống liền mấy ngụm nước rồi mới nói: “Vết thương của doanh trưởng Giang không nghiêm trọng cho lắm, chỉ gẫy chân thôi.”

Kim Tú Châu lo lắng không yên, gẫy chân còn không nghiêm trọng?

Ngược lại vẻ mặt Chúc Anh lại rất thản nhiên, “Bác sĩ nói sức khỏe của cậu ấy vốn tốt, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian là khỏi thôi, em đừng lo lắng, chờ thêm hai ngày nữa là cậu ấy có thể về nhà.”

Kim Tú Châu nhíu mày, “Vì sao mà bị gẫy chân?”

Chúc Anh thở dài thườn thượt, “Chị hỏi chuyện mà ban đầu doanh trưởng Giang còn không chịu nói. Cũng may có cậu lính trẻ cùng phòng bệnh nói cậu ấy cõng một cụ già qua sông, đến giữa sông đột nhiên cụ già mới nhớ ra trong nhà còn tiền chưa mang theo, nhất định phải về. Doanh trưởng Giang nói để cậu ấy lấy hộ cho nhưng ông ta nhất định không chịu, còn muốn tụt xuống, khi đó nước sông chảy xiết quá, thiếu chút nữa ông cụ bị nước cuốn trôi. Vì cứu ông ta nên chân doanh trưởng Giang mới bị cây gỗ trong dòng nước đập phải.”

Thật ra cũng không hẳn như thế, nghe cậu lính trẻ kia nói nước sông đã dâng tới cổ, khi đi phải vịn dây thừng mới đi được, mà doanh trưởng Giang không chỉ gẫy chân, trên người còn bị thương rất nhiều chỗ, khi bác sĩ thay thuốc, chị nhìn thấy trên người anh chi chít vết thương, trông rất đáng sợ.

Nhưng mấy thứ này chị không dám báo với Kim Tú Châu, sợ cô lo lắng.

Kim Tú Châu thấy chị vẫn rất bình thản, cho rằng tình hình cũng không quá nghiêm trọng, mới gật đầu, “Không nghiêm trọng thì tốt.”

Trong lòng cô thấy ghét lão già kia, ông ta muốn chết thì mặc xác ông ta, thiếu chút nữa hại đến chồng cô. Người ở đây cũng thiện lương, nếu ở triều Đại Cảnh, cô mà không tới lột da cả nhà ông ta thì chớ có kể.

Vì thế mấy ngày kế tiếp, Kim Tú Châu ở nhà an tâm chờ Giang Minh Xuyên về, nhưng đợi mấy ngày liền cũng không thấy người đâu. Cuối cùng thật sự không an tâm, cô mới bảo Hạ Nham xin nghỉ một ngày, cùng cô lên thành phố xem thử.

Có thể do ảnh hưởng quá sâu từ kiếp trước, trước nay Kim Tú Châu đều không coi Hạ Nham là trẻ con, mỗi lần Giang Minh Xuyên không ở nhà, có việc cô đều bàn bạc với Hạ Nham.

Theo quan điểm của Kim Tú Châu, con trai sau này sẽ làm chủ gia đình.

Có lẽ vì có quan niệm và thái độ như vậy, tuy rằng bình thường Hạ Nham rất hồn nhiên, nhưng khi có việc sẽ trở nên vô cùng chững chạc có chủ kiến, giống hệt ông cụ non thu dọn đồ đạc cần thiết mang theo, còn lấy tiền và tem phiếu, sau đó dẫn mẹ và em gái lên thành phố.

Trên đường gần như không cần Kim Tú Châu phải nhọc lòng, cậu phụ trách mua vé tàu và vé xe, còn hỏi thăm vị trí của bệnh viện thành phố.

Khi tới bệnh viện, cậu cẩn thận bảo vệ Kim Tú Châu, dẫn cô đi thẳng tới phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Giang Minh Xuyên nằm trên giường, một chân đang treo lên, tay và cổ anh được băng bó kín mít, đã như vậy rồi mà anh còn cầm quả đào gặm.

Khi Kim Tú Châu vào khi anh còn chưa nhận ra. Thật ra anh biết có người vào phòng nhưng cũng không bận tâm, anh biết Kim Tú Châu sẽ không tới nên khi nghe thấy cậu lính giường bên cạnh đột nhiên gọi tên anh, theo bản năng anh quay đầu nhìn sang thì thấy có người vào cửa.

Một lớn hai nhỏ.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Kim Tú Châu, sửng sốt đờ đẫn.

Hết chương 46.

Tác giả có lời muốn nói: (Đoạn sau có spoil nhẹ, các bạn độc giả cân nhắc trước khi đọc)

Nhiều năm sau.

Hạ Nham: Tên quỷ đòi nợ này, ăn hết đi.

Dương Anh Hùng: Không ăn nổi.

Hạ Nham: Hoặc là ăn, hoặc là phắn.

Dương Anh Hùng: Chỉ đáng yêu lúc nhỏ.

Hạ Nham: Ha hả.

Ngụy Ninh Thanh từ phòng khách ra: Của mình đâu?

Hạ Nham: Mẹ nó, tôi mắc nợ các cậu đấy phỏng?

Rồi hùng hùng hổ hổ quay về bếp nấu một bát khác.

Mới vừa nấu xong bát mì thì Phó Yến Yến dẫn theo crush vào nhà, la lên: Các anh ăn gì ngon thế? Em cũng muốn ăn.

Em rể tương lai cười tủm tỉm thả đồ xuống: Em cũng đói, vậy phiền anh hai rồi.

Hạ Nham: ĐM!

Bình Luận (0)
Comment