Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 47

Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ vào phòng, sau đó đứng ở cuối giường im lặng.

Cuối cùng con trai sốt ruột chạy đến bên Giang Minh Xuyên, kiểm tra anh từ trên xuống dưới vài bận rồi oà một tiếng nhào lên khóc lóc, “Ba ơi, ba làm sao vậy?”

Mấy ngày nay nghe nói ba ở bệnh viện, cậu có lo lắng, nhưng mẹ và mấy cô đều nói ba không sao đâu, cậu nghĩ mình giờ là người đàn ông duy nhất trong nhà, mẹ lại mang thai, em gái còn nhỏ nên không dám biểu lộ sự sợ hãi. Cho tới hôm qua mẹ đột nhiên bảo cậu lên trường xin nghỉ học, ngày mai đi cùng mẹ tới bệnh viện thăm ba, cậu mới đoán được có lẽ ba không phải không hề gì như các cô ấy nói.

Dọc đường tuy rằng cậu an ủi mẹ và em gái, nhưng kỳ thật trong lòng cậu đã tính tới tình huống xấu nhất, hiện tại nhìn thấy ba nằm trên giường bệnh, càng thấy đau lòng.

Cậu chưa từng thấy ba bị thương nghiêm trọng như vậy.

“Ba ơi, ba có đau không?”

Giang Minh Xuyên nhìn con trai khóc đỏ hoe cả mắt, trong lòng thấy mềm nhũn, giơ tay tính xoa đầu cậu, nhưng giờ tay anh đang cầm quả đào đang ăn dở, cái tay còn lại thì không động đậy được, đành phải nói: “Không sao không sao đâu, sắp khỏi rồi.”

Phó Yến Yến cũng không ngờ rằng ba Giang lại bị thương nghiêm trọng vậy, chậm rãi đi đến đằng sau lo lắng nhìn anh.

Giang Minh Xuyên nhìn cô bé cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tú Châu, vội nói: “Thật sự là không nghiêm trọng lắm đâu, toàn là vết thương nhỏ thôi, nếu bị nặng thì cần phẫu thuật, anh đâu cần.”

Kim Tú Châu không nói gì, nhìn về phía cái chân đang treo kia của anh.

Cô cũng không hiểu đây là phương pháp điều trị kiểu gì, nhưng vẫn tin tưởng vào bác sĩ ở đây. Cô lại nhìn Giang Minh Xuyên, mới một khoảng thời gian không gặp mà người đã gầy sọp hẳn đi, hốc mắt cũng trũng sâu xuống.

Cô mím môi, “Anh bảo mấy ngày nữa về nhà mà thế này đấy à?”

Ngữ khí bình thản, nhưng Giang Minh Xuyên hiểu, cô như thế này mới thật sự đang tức giận.

“Nhanh mà, bác sĩ nói sắp hồi phục rồi, tuần sau là có thể về nhà.”

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Giang Minh Xuyên bảo cô ngồi xuống, nhưng nhìn quanh thì chẳng có lấy một cái ghế, tất cả đã bị người nhà người khác bê đi cả rồi. Anh bèn bảo con trai sang phòng bên cạnh bê hai cái ghế về đây.

Hạ Nham ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

Lần đầu tiên Giang Minh Xuyên gặp tình huống như thế này, trước kia nếu anh bị thương phải nằm viện, toàn một mình chịu đựng, thỉnh thoảng có chiến hữu qua thăm nhưng người ta chỉ ở một lát rồi đi, chưa bao giờ có chuyện người nhà đến thăm anh.

Anh bảo Kim Tú Châu ngồi tạm trên giường trước, lại bảo hai mẹ con ăn trái cây, “Đều do người nhà của mấy cậu lính mang sang, hai mẹ con nếm thử đi.”

Phó Yến yến nhìn lướt chỗ hoa quả đặt phía đầu giường, ngoài đào còn có một quả dưa hấu nhỏ. Có điều hiện giờ làm gì có tâm trạng để ăn mấy thứ đó, cô bé lại nhìn về phía ba Giang.

Giang Minh Xuyên bị hai mẹ con lặng lẽ nhìn, đột nhiên không biết nói gì cho phải.

Trong phòng bệnh vốn đang vô cùng náo nhiệt, từ lúc mấy mẹ con Kim Tú Châu vào dần dần yên tĩnh lại. Ở hai giường bên cạnh, một là cậu lính trẻ, một là người dân bị nhà sập xuống bị thương.

Cậu lính trẻ nằm ở giường gần cửa, lần này đám lính trẻ nằm phải viện tương đối nhiều, buổi sáng mấy chiến hữu của cậu ta chạy tới buôn chuyện, còn có hai người là lính của Giang Minh Xuyên.

Mấy ngày nay doanh trưởng Giang nằm viện, cũng chưa từng nhìn thấy người nhà tới thăm, mấy cậu còn đoán già đoán non xem có phải tình cảm của anh và chị dâu không ổn lắm hay sao? Bởi vì các cấp trên khác đều có người nhà tới thăm, mang theo đồ ăn thức uống, còn có nhiều người buổi tối cũng ở lại chăm, chỉ có doanh trưởng Giang là không có ai.

Bây giờ nhìn thấy chị dâu và hai đứa nhỏ, mấy cậu chàng đều tò mò vểnh tai nghe lén.

Mà bên kia một nhà ba người thấy không khí có phần vi diệu, cũng an tĩnh lại, lại càng khiến Giang Minh Xuyên thêm xấu hổ. Nếu ở nhà, anh còn có thể nhỏ giọng dỗ dành Kim Tú Châu, lúc này đông người, anh hơi ngượng.

Cũng may Hạ Nham nhanh chóng bê ghế về, một cái để mẹ ngồi, một cái để em gái ngồi, còn cậu thì ngồi ghé vào mép giường, hướng đôi mắt trông mong nhìn ba.

“Ba, sao ba lại bị thương nặng như vậy? Mấy cô ấy nói chỉ mấy ngày là ba được về nhà, con với mẹ và em gái cứ ở nhà chờ mãi, đếm từng ngày một, tới hôm qua mẹ chờ không nổi nữa nên mới bảo con lên trường học xin nghỉ, hôm nay qua đây một chuyến. May mà bọn con sang đây, nếu không cũng không biết ba lại bị thương nặng như vậy.”

Giang Minh Xuyên nghe tới đây, có chút áy náy nhìn về phía Kim Tú Châu, “Thật ra không sao mà, trước kia còn từng bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, không giống bây giờ, vợ Thạch Đại Tuấn ngày nào cũng lấy cơm giúp anh, đỡ được rất nhiều phiền phức.”

Kim Tú Châu cũng không biết phải nói gì với anh, cô biết anh muốn tốt cho cô, giờ cô đang mang thai, bọn trẻ còn nhỏ, anh có nói ra cũng làm mấy mẹ con lo lắng suông mà thôi.

“Nhưng cũng không thể giấu giếm mọi chuyện, tuy rằng em không thể tới thăm anh mỗi ngày, nhưng cách vài ngày đến một lần vẫn được, còn cả con trai nữa, thằng bé cũng có thể tới chăm sóc cho anh, làm chân chạy vặt, giặt quần áo cho anh cũng được mà.”

Giang Minh Xuyên vừa nghe đã biết Kim Tú Châu đã hơi nguôi giận, vội gật đầu cười khen: “Đúng vậy, chỉ có em tính toán chu đáo.”

Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với anh, xụ mặt, “Bớt cợt nhả đi cho em.”

Hạ Nham cũng phụ họa, “Đúng rồi đó ba, con có thể tới chăm sóc cho ba.”

Cậu đã không còn là trẻ con nữa, giờ cậu đã có thể làm được rất nhiều chuyện.

Kim Tú Châu nhìn kỹ anh một lượt, sau đó nhíu mày bảo: “Cũng không biết mấy ngày rồi chưa tắm rửa?” Mặt anh đen xì xì.

Giang Minh Xuyên không thể mất mặt bảo mình đã hơn mười hai mươi ngày rồi chưa tắm.

Nhưng ngay cả khi anh không nói, Kim Tú Châu cũng có thể đoán được, cô bảo Hạ Nham mang một chậu nước ấm tới.

Giang Minh Xuyên vội nói: “Chậu ở gầm giường ấy.”

Mấy ngày hôm trước Kim Tú Châu đã nhờ người mang tới, còn gửi cả quần áo sạch cho anh, chỉ có điều anh nằm trên giường không động đậy được, cũng ngại nhờ người khác nên từ bấy đến giờ vẫn chưa sử dụng.

Hạ Nham tìm được chậu rồi đứng dậy lục trong túi lấy ra một chiếc khăn lông sạch.

Giang Minh Xuyên lại bảo: “Ở cuối hành lang có phòng cấp nước nóng, chuyển vòi nước sang hướng vạch đỏ là có nước ấm.”

Hạ Nham đã chạy ra cửa, “Vâng ạ.”

Kim Tú Châu sai con gái lấy dao cạo râu và mấy thứ cần thiết khác từ trong túi ra, Phó Yến Yến nghe vậy thì trượt từ trên ghế xuống, sau đó thuần thục tìm được đồ Kim Tú Châu muốn.

Chờ khi Hạ Nham bưng một chậu nước ấm về, Kim Tú Châu bèn cầm khăn lông rửa mặt cho Giang Minh Xuyên, sau đó lại lấy xà phòng và dao cạo râu cạo sạch sẽ râu cho Giang Minh Xuyên.

Động tác của Kim Tú Châu nhẹ nhàng, Giang Minh Xuyên hưởng thụ nhắm mắt lại.

Giang Minh Xuyên vẫn luôn cảm thấy mình là người lớn, cũng không phải lần đầu tiên anh bị thương phải nằm viện, cho nên từ đầu đã không nghĩ tới chuyện thông báo cho Kim Tú Châu và hai con. Anh thấy tự mình có thể lo liệu được. Mà sự thật chứng minh đúng là như vậy, mấy ngày này một mình anh nằm trên giường bệnh, ngoài việc không thể tắm rửa thì cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn.

Nhìn thấy người khác có người nhà chăm sóc, anh cũng không thấy có gì phải hâm mộ. Nhưng ngay vừa rồi, khi thấy Kim Tú Châu dẫn theo hai con vào cửa, ngoại trừ ban đầu anh thấy căng thẳng, lúc sau anh chỉ thấy vui sướng và xúc động.

Lúc này nhìn Kim Tú Châu dịu dàng lau mặt cạo râu cho anh, hai con ghé vào mép giường xem, trong lòng anh đầy thỏa mãn.

Mấy cậu lính trẻ giường bên cạnh thấy một màn như vậy đều le lưỡi nhìn nhau. Mấy cậu chàng trò chuyện một lát rồi giải tán, cả đám bị thương nhẹ dìu đỡ nhau rời đi, sau khi ra khỏi cửa mới dám thì thào thảo luận ——

“Đó là vợ của doanh trưởng Giang ấy hả? Đẹp thật.”

“Đúng đấy, nếu là tôi thì tôi cũng không nỡ để vợ mình tới đây.”

“Chú mơ cũng đẹp đấy, chú có thể cưới được người đẹp như vậy?”

“Đâu chỉ đẹp, người ta không chỉ xinh đẹp mà nấu ăn cũng ngon. Độ hơn nửa năm chị ấy được bếp trưởng Trương mời đến nhà ăn làm bữa sáng, mỗi ngày một món, ăn ngon tới độ hận không thể nuốt cả lưỡi.”

“Thật hay giả thế? Vậy giờ sao không làm nữa?”

“Bị đứa nào đó báo cáo, khi đó chú đã tới đây đâu, thật đáng tiếc. Mỗi dịp lễ Tết rất nhiều lãnh đạo còn đặt trước điểm tâm mua mang về quê đấy, giờ muốn ăn cũng không có mà ăn.”

“Thực sự ăn ngon đến vậy sao?”

“Đương nhiên, điểm tâm bán ở cửa hàng bách hóa còn kém xa…”

Tiếng người nói theo bước chân càng lúc càng xa, người phụ nữ vốn đi lướt qua nghe thấy mấy lời này, đột nhiên dừng bước chân nghiêng đầu âm trầm nhìn theo bóng lưng mấy cậu.

Mấy cậu lính trẻ dường như cũng nhận ra, cũng quay đầu lại nhìn. Người phụ nữ kia vội vàng quay sang hướng khác.

Mấy cậu ấy thấy là một thai phụ còn dẫn theo con cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói cười đi tiếp.

Đường Doanh hiểu chuyện không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ cô bé.

Triệu Vận đỡ bụng, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.” Rồi dẫn con gái lên tầng.

Tới tầng bốn, vào phòng bệnh 409, Triệu Vận đi thẳng đến giường của Dương Diệu ở giữa. Đêm qua Dương Diệu được chuyển tới đây. Y tá của bệnh viện được anh ta nhờ gọi điện thoại đến doanh trại, sau đó báo cho người nhà anh ta.

Hôm nay Triệu Vận mới dẫn con tới thăm, giờ cô ta ở trong thành phố, dạo gần đây hai người cũng không gặp mặt.

Dương Diệu nằm trên giường bệnh đột nhiên gặp vợ, suýt chút nữa không nhận ra.

Khoảng thời gian trước Triệu Vận chỉ hơi tròn hơn, nhưng giờ cô ta béo hẳn lên, làn da vốn trắng trẻo cũng sạm hẳn đi, trên mặt và trên cằm còn có nhiều mụn, hai cánh mũi thì nở ra, bởi vì quá béo nên cổ xuất hiện hai ngấn, vệt ngấn còn hiện rõ ràng. Cô ta còn cắt tóc ngắn, nhìn kỹ thì tóc khá mỏng, xem chừng là cũng rụng nhiều.

Có điều Dương Diệu cũng không nghĩ nhiều, sau khi nhận ra thì vội nói: “Mau ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

Nhưng Triệu Vận vẫn bắt được khoảnh khắc thất thố vừa rồi của anh ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cô ta mím chặt môi, không hề di chuyển.

Cô ta biết hiện giờ bản thân mình không đẹp,trước giờ cô ta vẫn luôn kiêu ngạo về gương mặt và vóc dáng của bản thân, nhưng từ khi mang thai đứa bé này cô ta trở nên càng ngày càng xấu, gần đây tới cả gương cô ta cũng không dám soi.

Rõ ràng lần trước khi mang thai Đường Doanh, cô ta không có gì thay đổi, nhiều nhất chỉ là bụng lớn thôi. Nhưng hiện tại, cô ta cũng không dám ra ngoài gặp người khác.

Hàng xóm nói lần này cô ta mang thai chắc chắn là con trai, nhưng cô ta không quan tâm là con trai con gái gì sất, cô ta chỉ muốn bản thân khôi phục lại vẻ đẹp trước kia.

Trong lòng càng thêm hối hận vì sao lại muốn đứa con này, trước đó cô ta nhận thấy thái độ của Dương Diệu đối với mình lãnh đạm không ít, cho nên mới định mang thai để hàn gắn mối quan hệ của hai người.Nếu biết sẽ có kết quả này, Triệu Vận chắc chắn sẽ không làm.

Bên cạnh Đường Doanh ngẩng đầu nhìn mẹ.

Dương Diệu quan tâm hỏi: “Sao vậy em?”

Triệu Vận chịu đựng cảm giác ghét bỏ trong lòng, lắc đầu, sau đó im lặng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.

Dương Diệu nhìn cô ta, hiện giờ Triệu Vận rất ghét người khác nhìn mình, cô ta cúi đầu, tránh đi tầm mắt anh.

Dương Diệu không đoán được tâm tư của cô ta, cứ tưởng hai người thời gian dài không gặp, trong lòng cô ta nổi giận nên mới dịu giọng hỏi: “Dạo gần đây đứa bé trong bụng thế nào?”

Triệu Vận nghe hỏi vậy, khóe miệng hơi trễ xuống, nhưng vẫn trả lời: “Vẫn ổn.”

“Vậy là tốt rồi.”

Dương Diệu gật đầu, cũng không còn lời gì để nói.

Triệu Vận ngồi im lặng trong phòng bệnh một lát rồi dẫn con gái ra về. Đường Doanh đi theo sau mẹ, khi ra tới cửa phòng bệnh, cô bé không nhịn được quay đầu lại lần nữa, chú Dương trước đây vẫn luôn thích ngắm mẹ nhưng lần này lại không hề nhìn mẹ lấy một lần, giờ nằm trên giường thẫn thờ nhìn nóc nhà, cũng không biết chú đang suy nghĩ gì.

Cô bé lại nhìn về phía mẹ mình, tuổi cô bé còn nhỏ cũng không hiểu nhiều chuyện giữa người lớn, chỉ cảm thấy như thế này thì không tốt lắm.

“Mẹ ơi, khi nào thì chúng ta có thể về nhà?”

Thật ra cô bé rất muốn nói với mẹ rằng ba Dương đối xử với hai mẹ con khá tốt, mẹ có thể đừng giận nữa được không? Cô bé cũng muốn có anh, giống như bạn nữ ở dưới lầu kia, anh trai đối với bạn ấy rất tốt, cô bé cũng muốn một người anh như vậy.

Triệu Vận nghe con gái hỏi thế, bước chân chợt ngừng lại.

Sau đó cô ta đứng ở đầu cầu thang một hồi lâu, cuối cùng cũng không biết quyết định thế nào bèn dẫn con gái đi xuống.

Khi xuống lầu, Triệu Vận vừa vặn gặp được Kim Tú Châu và hai con ở hành lang. Dường như cô ta cũng hơi kinh ngạc, không ngờ lại chạm mặt nhau ở đây.

Kim Tú Châu cũng nhìn thấy Triệu Vận, sau khi nhận ra cô ta, đôi mày đẹp nhướng lên, cũng có phần bất ngờ khi thấy cô ta.

Triệu Vận bị cô nhìn đến nỗi trong lòng bốc hỏa, cô ta vờ như không thấy, cúi đầu đi trước.

Khi đi đến lối rẽ, cô ta nghe thấy tiếng con trai Kim Tú Châu hỏi, “Đó là cô Triệu ạ?” Giọng to không nén được.

Triệu Vận không muốn nghe tiếp, cắn răng kéo con gái nhanh chóng đi khỏi.

Cô ta nghĩ thầm, chí ít mình cũng sinh cho Dương Diệu một đứa con. Kim Tú Châu kia kết hôn đã hơn một năm, đến bây giờ cũng chưa có động tĩnh gì, riêng về điểm này mình cũng hơn Kim Tú Châu.

Trên cầu thang, Kim Tú Châu tức giận cốc đầu Hạ Nham một cái, “Nói to như vậy, sợ người khác không nghe thấy à?”

Hạ Nham vội vàng bịt miệng lại, vẻ mặt vô tội nhìn mẹ và em gái.

Phó Yến Yến không buồn để ý tới cậu, nói to như thế, người ta chắc chắn đã nghe thấy rồi. Mà ngay cả cô bé cũng cảm thấy bất ngờ rằng sau khi Triệu Vận mang thai lại thay đổi nhiều như vậy.

Kim Tú Châu không quan tâm hai đứa nghĩ gì, chỉ bảo: “Đi về trước đi, ngày kia lại qua đây thăm ba.”

“Vâng.”

Sau đó Kim Tú Châu và hai con còn tới bệnh viện hai chuyến, đến chủ nhật Giang Minh Xuyên được xuất viện sớm, ngoại trừ tay trái và đùi phải, những vết thương khác gần như đã khép miệng.

Ngày hôm đó, Chúc Anh dẫn hai đứa nhỏ tới giúp bưng đồ đạc. Kim Tú Châu ở nhà nấu cơm, buổi sáng cô còn tới Cung Tiêu Xã mua rau và thịt, lúc về đã hầm thịt luôn.

Khi Giang Minh Xuyên về, mới mở cửa đã ngửi thấy mùi thịt.

Hạ Nham khoa trương cảm thán, “Thơm quá!”

Kim Tú Châu nghe thấy tiếng mới từ trong bếp ra, vội đón lấy túi đồ trong tay Chúc Anh. Chúc Anh tránh cô, đặt túi đồ xuống đất, nói: “Người bình an trở về là tốt rồi, cả nhà cứ đoàn tụ, chị cũng phải về xem Phương Mẫn thế nào.”

“Chị cả, buổi trưa chị và Phương Mẫn sang nhà em ăn cơm, em nấu nhiều món lắm.”

Chúc Anh cũng không khách sáo với cô, “Được, chị về thu dọn một chút đã.”

Kim Tú Châu thấy chị vào nhà rồi mới đóng cửa lại, vừa quay đầu lại đã thấy ba cha con đều ngồi trên ghế. Giang Minh Xuyên đang ngồi thở phì phò, lần này bị thương thân thể, còn phải chống gậy leo lên mấy tầng cầu thang nên anh hơi th* d*c, nếu là ngày thường cho dù có leo lên tầng mười bảy mười tám anh cũng không hề gì.

Anh bảo con trai đi rót cho mình cốc nước, Hạ Nham cũng mệt mỏi, trên đường đều là cậu xách đồ. Sau khi ngồi xuống mới nhớ ra trong túi có rất nhiều đồ ăn, bèn gọi em gái ra chia nhau ăn, nghe ba bảo vậy đầu cậu cũng chẳng ngẩng lên, “Ba, bác sĩ dặn ba hoạt động nhiều một chút, vậy mới giúp hồi phục thân thể.”

Giang Minh Xuyên tức giận trừng mắt nhìn cậu, lại quay đầu nhìn Kim Tú Châu, Kim Tú Châu cũng mặc kệ anh, “Em cũng bận bịu từ sáng sớm đến giờ.” Rồi xoay người đi vào bếp.

Giang Minh Xuyên “Hứ” một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Lúc trước ở bệnh viện đâu thấy thế này.”

Phó Yến Yến ngồi gần đó nghe thấy, mím môi cười trộm, khi ở bệnh viện vết thương của ba Giang còn rất nghiêm trọng, ba nói gì thì mẹ và Hạ Nham cũng ngoan ngoãn phục tùng, giờ có thể về nhà tức là đã đỡ nhiều rồi, mẹ và Hạ Nham bắt đầu đối xử khác ngay.

Buổi trưa Kim Tú Châu làm sáu món ăn, ngụ ý “Lục lục đại thuận*”. Hiện giờ bụng Phương Mẫn đã lớn, nhưng người cô ấy lại gầy, nên trông bụng lại càng to hơn.

*Có nhiều cách giải thích khác nhau, trong “Tả truyện”, “lục lục đại thuận” là sáu mối quan hệ tốt đẹp trong xã hội, bao gồm “quân nghĩa, thần hành, phụ từ, tử hiếu, huynh ái, đệ kính.” Còn nếu theo Kinh Dịch thì “Lục lục đại thuận” thể hiện cho Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa. Số 6 là thể hiện của tính âm, thể hiện của quẻ Khôn, quẻ Khôn gồm sáu hào âm hợp thành, tượng trưng cho sự hanh thông thuận lợi, vậy 66 chính là đại thuận lợi.

Kim Tú Châu và bọn trẻ ngày nào cũng gặp Phương Mẫn thì cho rằng phụ nữ mang thai thì chỉ to bụng lên thôi, nên hôm đó gặp Triệu Vận mới thấy ngạc nhiên như vậy.

Bởi vì nguyên nhân này, mấy ngày nay Kim Tú Châu còn cố ý ăn ít đi, cũng không phải cô sợ mình béo mà cô sợ bụng lớn quá đến lúc đó khó sinh.

Giang Minh Xuyên không biết, thấy Kim Tú Châu ăn ít đi còn gắp đồ ăn cho cô rất nhiều lần.

Bởi vì có người ngoài ở đây nên Kim Tú Châu mới nể mặt anh, đều ăn hết cả. Giang Minh Xuyên nói gì với cô,cô cũng đều đáp lại anh.

Nhưng chờ mọi người về rồi, chỉ còn hai người về phòng nghỉ ngơi, cô mới bắt đầu tra hỏi chuyện anh bị thương.

“Em nghe người ta nói anh cứu người nên mới bị thương?”

Giang Minh Xuyên cũng không nghĩ gì nhiều, gật đầu.

Kim Tú Châu nghiêm túc nói: “Anh là quân nhân, các anh thường xuyên nói phải vì dân phục vụ, em rất tán đồng. Em nghe nói anh bị thương là vì cứu một ông già, bản thân anh suýt chút nữa bị dòng nước cuốn đi, nếu ông cụ là người thiện lương hiểu lý lẽ thì em cũng không nói gì, nhưng anh đã cõng ông ta đến giữa sông rồi mà ông ta lại đột nhiên nằng nặc đòi về, rõ ràng ông ta không biết coi trọng tính mạng của bản thân, cũng không coi trọng mạng sống của anh. Anh vì cứu người như vậy mà để bản thân mình lâm vào nguy hiểm, nếu anh có chuyện gì thì em ra sao? Hai đứa trẻ và đứa con trong bụng em biết phải làm sao?”

Giang Minh Xuyên nghe xong không biết phải nói gì, quả thật lúc ấy anh không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nghĩ tới chuyện cứu người.

Kim Tú Châu biết tính anh, giọng nói có phần hòa hoãn hơn: “Cũng không phải là em tức giận, em chỉ thấy thương anh thôi, cũng hy vọng lần sau trước khi anh làm gì có thể suy nghĩ tới mẹ con em một chút. Công việc của anh là như vậy, có đôi khi không thể tránh khỏi việc hy sinh, nhưng em không muốn anh hy sinh một cách vô ích. Anh thử nghĩ xem nếu lần này anh không bị thương, có phải anh có thể cứu được nhiều người hơn không? Nếu không phải do ông già ngang ngược vô lý kia khiến anh bị thương, khiến cho rất nhiều sinh mệnh vô tội phải ra đi oan uổng, thì có lẽ có rất nhiều sinh mệnh trẻ tuổi được anh cứu sống.”

Giang Minh Xuyên vốn đang cảm thấy mình làm không có gì sai, nghe tới đây đột nhiên cảm thấy hình như không phải vậy.

Nhưng trong lòng anh biết rõ, Kim Tú Châu nói với anh những điều này, suy cho cùng vẫn vì sợ anh gặp nguy hiểm, muốn anh lần sau gặp tình huống vậy thì phải biết bảo vệ bản thân mình trước.

Lòng anh coi trọng cô, nhưng như lời cô nói, anh là quân nhân, anh phải nghe theo mệnh lệnh, lệnh anh đi cứu người, anh không thể bỏ lại một ai.

Nếu là trước kia, chắc chắn Giang Minh Xuyên sẽ phân tích rõ ràng với cô, nhưng hiện giờ anh đã dần dần hiểu rõ cách vợ chồng ở chung, cho nên anh vờ trầm tư gật đầu, “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Lúc này Kim Tú Châu mới vừa lòng, người cũng thả lỏng, cọ cọ vào người anh, dịu dàng bảo: “Lúc trước em rất tức giận, nhưng sau đó thì nghĩ thông suốt rồi, tính tình anh đã như vậy rồi, em sao có thể ép anh thay đổi được? Lần trước ở bệnh viện có người lạ, em cũng giữ thể diện không nói gì anh, hiện giờ chỉ có hai chúng ta, em muốn nói rõ ràng với anh, người khác rất quan trọng, nhưng anh cũng rất quan trọng, anh phải bảo vệ tốt cho mình, như vậy mới có thể bảo về được càng nhiều người.”

Giang Minh Xuyên nghe thấy lời này, trong lòng mềm nhũn rối rắm.

Anh cảm thấy vừa rồi mình thật sự không nên qua loa đối phó như thế với cô, anh mấp máy môi mấy bận, rồi lặp lại lời kia lần nữa, “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Có điều lần này anh nói thật lòng thật dạ, lần sau gặp phải tình huống như thế này anh vẫn sẽ cứu người, nhưng chắc chắn sẽ không để mình xảy ra chuyện.

Kim Tú Châu dán mặt lên lồng ngực anh, nghe ra chút xíu khác biệt trong giọng anh, đắc ý cong môi cười.

Có một tí teo bản lĩnh thế mà dám tinh tướng với chị đây? Hừ.

——

Những ngày tiếp, Kim Tú Châu ở nhà vừa an tâm dưỡng thai, vừa chăm sóc Giang Minh Xuyên.

Đương nhiên, cũng may có nhà hàng xóm, mọi ngày Chúc Anh thu xếp việc trong nhà xong sẽ sang giúp Kim Tú Châu. Dạo gần đây hai nhà toàn ăn cơm cùng nhau, mỗi bên thay phiên nhau nấu, mà khi đến phiên nhà mình nấu cơm, Kim Tú Châu sẽ đưa tiền và tem phiếu cho Chúc Anh trước.

Bởi vì chuyện này, Kim Tú Châu cảm thấy rất ngại, ban ngày khi vẽ xong cô sẽ may đồ sơ sinh, may cho con của Phương Mẫn trước.

Chúc Anh nói Phương Mẫn mang thai con gái vì Phương Mẫn mang thai vẫn rất xinh đẹp, Kim Tú Châu cũng không hiểu mấy thứ này, nên may nhiều quần áo và giày của bé gái.

Chúc Anh nhìn mà kinh ngạc không thôi, chị không ngờ rằng Kim Tú Châu không chỉ vẽ tranh đẹp mà may quần áo cũng giỏi vậy, còn đẹp hơn đồ mua ở Cung Tiêu Xã.

Tới cuối tháng bảy, Bạch Cảnh Chi từ trường học về nghỉ hè.

Trước đó Bạch Cảnh Chi đã gửi thư báo, nghỉ hè cô sẽ về muộn một chút, cô muốn giúp thầy giáo dịch một ít sách. Kim Tú Châu sợ em chồng lo lắng chuyện trong nhà nên cũng chưa nói chuyện Giang Minh Xuyên bị thương.

Lúc chạng vạng Bạch Cảnh Chi mới tới nơi, ngay khi hai nhà đang ăn cơm cùng nhau, nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Nham tự giác chạy tới mở ra, cậu còn đang đoán có phải lại có cô nào tới tìm mẹ hay không, không ngờ mở cửa ra lại thấy cô út khác hẳn ngày xưa nên đơ người đứng nguyên tại chỗ.

Bạch Cảnh Chi tươi cười rạng rỡ xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà.

Cả nhà chỉ có Kim Tú Châu là phản ứng nhanh nhất, cô đứng lên vui mừng hỏi: “Con bé này, về nhà sao không nói trước một tiếng? Nếu biết em về anh chị còn sắp xếp qua đón.”

Nói rồi đi qua nhận lấy hành lý trong tay cô ấy, “Mang theo gì về mà nhiều thế này?”

Bạch Cảnh Chi cười hì hì nói: “Không nhiều mà.”

Kim Tú Châu vỗ bả vai cô ấy cười, “Cao hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn.”

Khí chất con người cũng thay đổi, không còn sợ hãi rụt rè, cúi đầu không dám nói lời nào giống trước kia, hiện giờ vẻ mặt em ấy tràn đầy tự tin.

Bạch Cảnh Chi thẹn thùng cười, vuốt mái tóc dài, cho rằng chị dâu đang khen mái tóc dài của mình đẹp.

Giang Minh Xuyên cười bảo hai chị em nhanh ngồi xuống ăn cơm.

Hạ Nham rất chu đáo chạy tới phòng bếp xới cơm cho cô út.

Phương Mẫn và Chính ủy Chúc cũng cười chào hỏi Bạch Cảnh Chi ở trường học thế nào? Bạch Cảnh Chi chào hỏi từng người, sau đó ngồi xuống kể chuyện ở trường với họ.

Chỉ có Chúc Anh từ khi Bạch Cảnh Chi vào cửa là nhìn người bằng đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó nhân lúc không ai chú ý mới kéo áo Phó Yến Yến thì thào hỏi: “Đây là ai thế? Họ hàng nào nhà cháu vậy?”

Phó Yến Yến cũng không nghĩ nhiều, cho rằng Chúc Anh lớn tuổi rồi nên có hơi nghễnh ngãng, không nghe vừa rồi mấy người họ gọi cô út, nên trả lời: “Đây là cô út cháu.”

Ánh mắt Chúc Anh sáng lên, “À, cô út à, bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?”

Phó Yến Yến: “……” Sao thế, lại muốn làm mai cho ca khó giải quyết là con trai lớn của bác ấy à?

Đừng tưởng rằng cô bé tuổi còn nhỏ không biết, lúc trước bác ấy còn nhìn trúng Kim Tú Châu kìa, còn chê ba Giang không đẹp trai bằng con trai bác ấy.

Hết chương 47.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Đáng ghét, mị lực của chị đây không giấu được.

Giang Minh Xuyên: Tôi phải sống thọ, không thể khiến vợ tôi chịu khổ.

Hạ Nham: Mẹ đẹp nhất, cô út đẹp nhì.

Phó Yến Yến: ‘Pé’ muốn biết con của bác cả có đẹp trai không đã.

Bình Luận (0)
Comment