Bạch Cảnh Chi vừa ăn cơm vừa kể chuyện trong trường, ăn xong, Chính ủy Chúc với Chúc Anh và Phương Mẫn đều cùng ra về.
Khi ra tới cửa còn có thể nghe thấy tiếng năm người trong nhà nói chuyện, hình như Bạch Cảnh Chi phát hiện Giang Minh Xuyên bị thương, giọng lo lắng hỏi anh có sao không.
Chúc Anh không nhịn được, vừa mới vào nhà đã nôn nóng giữ chặt cánh tay em dâu, hỏi lại lần nữa, “Cô gái vừa rồi trông thật hoạt bát nhanh nhẹn, cũng không biết đã kết hôn chưa?”
Vừa rồi chị đã hỏi cô bé nhà họ Giang kia, nhưng dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, con bé không hiểu ý của chị, chỉ ngây ra nhìn chị.
Mà Phương Mẫn cũng chẳng hề tinh ý, còn cười nói: “Con bé còn đi học, vẫn là trẻ con thôi.”
Một câu khiến bao lời Chúc Anh định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, chị dừng một chút, đắn đo nói: “Nhìn cũng không nhỏ mà.”
Con gái nhà chị mười tám tuổi đã kết hôn rồi, chị năm đó còn nhỏ hơn, mười sáu tuổi đã mang theo em trai gả chồng, đứa bé đầu tiên không giữ được, thật ra Kỷ Lăng là đứa con thứ hai của chị.
Phương Mẫn vẫn không hiểu, chớp chớp mắt nói: “Vẫn còn nhỏ mà.”
Giờ thỉnh thoảng cô ấy vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn còn trẻ con, Bạch Cảnh Chi còn nhỏ hơn cô ấy nhiều, không phải vẫn là trẻ con thì là gì?
Nhưng lời này cô ấy ngại không dám nói với chị chồng, con người chị chồng khá tốt, chỉ có điều thích nói nhiều.
Chúc Anh biết nói với cô ấy cũng không có tác dụng nên bảo cô ấy mau về phòng nghỉ ngơi.
Người đi rồi, Chúc Anh quay đầu mới thấy em trai đang đứng bên cạnh cười, tức giận vươn tay véo anh.
Chính ủy Chúc giơ nắm tay đặt bên môi hắng hắng giọng, “Được rồi được rồi, biết chị có ý định gì rồi. Vừa rồi nhìn thấy con nhà người ta thì mắt đã sáng như đèn pha, còn không sợ bị người ta phát hiện ra cười cho.”
Chúc Anh trừng mắt nhìn anh, mắng anh là đồ vô lương tâm, “Cậu xem cháu ngoại cậu bao tuổi rồi, cậu không nhọc lòng còn không cho chị nhọc lòng? Thằng ranh đó sang năm là ba mươi rồi, còn không tìm đối tượng thì đợi đến bao giờ? Người ta bằng tuổi nó con cái đã đủ nếp đủ tẻ cả rồi, cậu nhìn An An đi, nhỏ tuổi hơn thằng ranh đó mà đã có hai đứa con rồi.”
“Thằng nhóc đó vừa cứng đầu, vừa cố chấp…”
Mắt thấy bà chị nhà mình lại lên cơn nói nhiều, Chính ủy Chúc đau đầu ngắt lời chị, “Được rồi được rồi, mấy hôm nữa em qua thăm doanh trưởng Giang rồi hỏi thử.” Còn cái gì mà sang năm sắp ba mươi, không biết bà chị mình tính theo cách nào.
Nghe thấy câu này, đôi mắt Chúc Anh lập tức sáng ngời.
Có điều Chính ủy Chúc lại mau chóng bổ sung: “Quan hệ giữa hai gia đình đang rất tốt, nếu không thành cũng không thể vì thế mà sinh ra hiềm khích.”
Dù gì quan hệ giữa Phương Mẫn và Kim Tú Châu cũng rất thân thiết, không thể vì việc này mà làm quan hệ giữa hai người rạn rứt.
Chúc Anh không hiểu, “Chuyện này có gì mà… sinh ra hiềm khích? Cháu cậu cũng đâu kém cỏi gì, chị thấy còn đẹp trai hơn hẳn doanh trưởng Giang kìa.”
Chính ủy Chúc nghe xong không biết nói gì, trước kia cháu trai anh quả thật cũng coi được, nhưng nếu nói đẹp hơn Giang Minh Xuyên thì không có cửa đâu, mấy tháng trước anh ra ngoài khảo sát còn tình cờ gặp thằng nhóc đó, cậu chàng phơi nắng đen thui như hòn than. Nếu không phải thằng nhóc đó chạy đến chào anh, anh cũng chẳng nhận ra.
Nhưng anh chỉ bảo: “Nhà doanh trưởng Giang điều kiện rất tốt, hai vợ chồng vô cùng yêu thương cô em gái đó.”
Chúc Anh vội vàng nói: “Chị có tiền, mấy năm nay cháu cậu gửi tiền lương, chị không tiêu một xu một hào, đều dành dụm lại để sau cho nó cưới vợ.”
Chính ủy Chúc cũng không biết phải giải thích như thế nào với chị, đành phải bất đắc dĩ nói: “Vâng, em biết rồi.”
Nói xong còn vội vàng bổ sung: “Em đi đọc sách một lát, chị cứ bận việc của chị đi.”
Chúc Anh thỏa mãn gật đầu, cảm thấy lần này tới đây không uổng công, không chỉ chăm sóc được cho em trai em dâu, có khả năng còn kiếm được một cô con dâu.
Chị nghĩ đến đây, vội vàng nhắc nhở: “Cậu cũng phải lưu tâm chút đấy, sau này cháu cậu có thể cưới được vợ hay không, nhờ vào cậu cả đấy.”
Chính ủy Chúc: “……” Áp lực này cũng quá lớn rồi.
Không hề đau đầu như Chính ủy Chúc, nhà họ Giang bên cạnh nhờ có Bạch Cảnh Chi về mà vô cùng náo nhiệt.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà đều vây quanh Bạch Cảnh Chi xem cô lấy từng món quà ra.
Trước hết là quà của bọn trẻ, quà của Hạ Nham là khăn quàng cổ, quà của Yến Yến là mũ. Kim Tú Châu nhận được một lọ kem dưỡng da, Giang Minh Xuyên nhận được dao cạo râu, ngoài mấy thứ này, Bạch Cảnh Chi còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Kim Tú Châu bóc lọ kem dưỡng da dùng thử luôn, cô đã từng nghe nói về thứ này, dường như vô cùng đắt. Tuy rằng cô cảm thấy kem dưỡng mình làm dùng tốt nhất, nhưng vẫn rất vui.
Kim Tú Châu còn hỏi: “Mua nhiều như vậy, tiền của em còn đủ tiêu không?” Sợ Bạch Cảnh Chi bớt ăn bớt tiêu, tích cóp tiền mua quà cho cả nhà.
Bạch Cảnh Chi cười tươi hơn, “Đủ mà đủ mà, anh chị cho em nhiều tiền tiêu vặt như vậy, em tiêu không hết đâu. Số tiền này là do em dịch sách cho giáo sư, thầy có gửi nhuận bút, tiền anh chị gửi em tiêu vẫn còn thừa một nửa.”
Học kỳ này dịch sách cho giáo sư, cô kiếm được hai mươi đồng, cô dùng tất cả mua quà cho cả nhà. Cô không động vào số tiền tiêu vặt còn thừa, cảm thấy dùng nó mà mua quà cho cả nhà cứ sao sao ấy, y như là dùng tiền của anh chị để tạo ân tình cho mình.
Đợt này quay lại trường, dọc đường đi cô đã suy nghĩ tới cách mà chị dâu nói với cô, vốn dĩ trong lòng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, nhưng khi tới phòng ngủ mới phát hiện quyết tâm muốn làm nhưng cô lại không thực hiện được. Sau đó cô dứt khoát bỏ việc hỗ trợ người khác nhằm mượn sức họ sau này, chỉ sống cuộc sống của mình.
Điểm duy nhất thay đổi là giờ cô có người nhà làm chỗ dựa, người khác bắt nạt cô, cô đã dám vạch trần thẳng mặt, nói ra bất mãn trong lòng mình.
Mà lần đó anh chị gửi quần áo mới tới, rồi gửi thêm chăn bông và những cái khác, lúc đầu trong kí túc còn có người nói kháy cô, sau chắc thấy hàng ngày cô tới nhà ăn đều ăn món ngon, quần áo mặc cũng càng ngày càng đẹp, những lần bắt nạt cô đã dần dần ít đi.
Còn có hai người bạn cùng phòng lén hỏi cô mua quần áo ở đâu, cô nói là mua ở cửa hàng bách hóa, họ bèn hỏi cô tiền ở đâu mà mua, Bạch Cảnh Chi mới kể chuyện vào dịp Tết anh trai chị dâu tới tìm cô, về sau những người bạn cùng phòng cũng không nói gì.
Tuy giờ bọn họ chẳng chơi thân với cô nhưng cũng đã không nhốt cô ngoài cửa như trước kia.
Sau đó cô chủ động đi tìm thầy giáo, đề nghị chuyện mình muốn thử dịch sách giúp thầy.
Kim Tú Châu nghe chuyện này, gật đầu khen ngợi, “Thật giỏi giang, có thể tự mình làm ra tiền, nhưng chuyện kiếm tiền không vội, hiện giờ việc quan trọng nhất của em là học, bình thường không được để mình quá mệt mỏi.”
Bạch Cảnh Chi nghe mà trong lòng thấy ấm áp, nếu là trước kia, cha mẹ nuôi biết cô có thể kiếm tiền, chắc chắn sẽ bảo cô gắng kiếm thật nhiều tiền để trợ giúp chi tiêu trong gia đình, không giống chị dâu, phản ứng đầu tiên là khen cô rồi còn dặn cô phải lo học tập, không thể để mình bị mệt.
Cho dù nửa học kỳ này dịch sách cho thầy rất mệt, cô cũng nói: “Không mệt, dịch sách cho giáo sư còn giúp củng cố tri thức, em cũng học được rất nhiều thứ.”
Kim Tú Châu cũng không hiểu lắm, nghe vậy lúc này mới yên tâm, “Vậy là được rồi.”
Giang Minh Xuyên không sử dụng quà ngay như Kim Tú Châu, anh cầm dao cạo râu đặt trong tay ngắm nghía thật lâu, lại nhìn em gái trở nên hoạt bát phóng khoáng, trong lòng thấy vô cùng vui mừng và cảm động.
Anh vốn không giỏi ăn nói, chỉ nghĩ học kỳ sau sẽ gửi cho em gái nhiều tiền tiêu vặt hơn.
Buổi tối, Bạch Cảnh Chi lại ngủ cùng Phó Yến Yến. Hai cô cháu nằm trên giường, Bạch Cảnh Chi không nhịn được ôm chặt cháu gái mềm mại vào trong lòng, Phó Yến Yến giãy giụa vài lần cũng không thoát ra được, cuối cùng đành phải bất lực để mặc cho cô út ôm mình.
Cũng không biết là Bạch Cảnh Chi nghĩ đến chuyện gì vui, còn cười thành tiếng, sau đó hào hứng nói: “Về nhà cảm giác thật tốt.”
Phó Yến Yến tính lườm cô út một cái, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ hừ một tiếng.
Bạch Cảnh Chi lại nghĩ đến chuyện của anh trai, bèn hỏi cháu gái, “Ba cháu bị thương nặng lắm à?”
Lúc nãy hỏi, anh nói gần khỏi rồi, cô nhìn thấy anh chống gậy rửa bát, cảm thấy hẳn là không sao nữa rồi.
Phó Yến Yến bình tĩnh nói: “Giờ thì đỡ nhiều rồi.”
Bạch Cảnh Chi gật gật đầu, “Dạo trước mưa nhiều thật, trường cô còn bị ngập.”
Sáng sớm hôm sau Bạch Cảnh Chi đã dậy nấu cơm, hiện giờ cơm sáng vốn đều do Chúc Anh chuẩn bị, nhưng Bạch Cảnh Chi không biết việc ấy. Ở trường cô có thói quen dậy sớm tới thư viện tìm vị trí đẹp cho nên chỉ tầm năm giờ sáng là đã tỉnh giấc, nằm trên giường một lát mà không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nên cô nhẹ chân nhẹ tay xuống giường. Sau đó cô vào đi phòng bếp cầm rổ, chuẩn bị đi Cung Tiêu Xã mua thức ăn về nấu cơm sáng.
Cô cho rằng mình đã dậy sớm lắm rồi, nào ngờ còn có người dậy sớm hơn cô.
Bạch Cảnh Chi gặp được bác gái tối hôm qua ăn cơm ở nhà mình trong Cung Tiêu Xã, mới cười chào hỏi: “Bác cả, bác cũng tới mua đồ ăn sao? Bác dậy sớm thật.”
Chúc Anh quay đầu nhìn thấy Bạch Cảnh Chi, ánh mắt phát sáng, vừa rồi chị còn đang nghĩ không biết cô bé này thích ăn gì? Không ngờ rằng nhanh như vậy đã gặp được, cảm giác đây là duyên phận, vội nói: “Thật trùng hợp, sao lại dậy sớm vậy?”
“Mọi ngày ở trường cháu quen dậy sớm rồi, không ngủ tiếp được.”
Chúc Anh vội gật đầu, “Điểm này thật giống con trai nhà bác, Tiểu Lăng nhà bác cũng thế, lần nào từ doanh trại về nghỉ phép cũng dậy sớm cả.”
Bạch Cảnh Chi cũng không nghĩ nhiều, nghe thấy vậy cũng khen hùa một câu, “Bác còn có con trai tham gia quân ngũ ạ? Thật tốt quá.”
Ánh mắt Chúc Anh càng sáng, “Đúng không? Tiểu Lăng là con trai lớn của bác, mười tám tuổi đã nhập ngũ rồi, hiện giờ đang là Đại đội trưởng, bình thường nó đều ở trong quân, không mấy khi được về nhà. Em gái nó đã sinh hai đứa con rồi mà nó còn chưa kết hôn đâu.”
Bạch Cảnh Chi nghe tới đây đang cảm thấy quái quái, không rõ vì sao bác gái này lại nói kỹ càng tỉ mỉ với mình như vậy, còn tưởng rằng bác gái này là người quá nhiệt tình, mới cười phụ họa: “Bác đừng quá lo lắng, con trai bác là người có tiền đồ, sau này nhất định sẽ cưới được một người vợ ưu tú.”
Chúc Anh nghe xong càng vui, nhìn Bạch Cảnh Chi che miệng lén cười, “Ấy sao có thể không lo lắng được? Đứa con này của bác cái gì cũng tốt, chỉ không có cơ hội tiếp xúc với con gái thôi, lớn như vậy rồi ngoại trừ em gái, chưa thấy nó nói chuyện với cô gái nào khác.”
Bạch Cảnh Chi cũng cười, sau đó chọn lựa rau dưa trong Cung Tiêu Xã, chuẩn bị mua một ít.
Chúc Anh nhìn thấy, vội bảo cô bỏ xuống, tự mình chọn cho cô rau dưa tươi ngon, tới khi mua thịt cũng vậy, dạy cô chỗ nào là thịt ngon, rồi mua về chế biến thế nào.
Cuối cùng hai người cùng nhau về nhà, dọc đường đi Bạch Cảnh Chi chỉ nghe thấy đối phương khen con trai mình ưu tú biết bao nhiêu.
Có điều Bạch Cảnh Chi lại không thấy phản cảm, cô có thể cảm nhận được rằng bác gái này là người rất tốt. Còn việc bác ấy khen con trai mình suốt, cô cũng có thể hoàn toàn hiểu được, giống như cô vậy, từ sau khi nhận lại anh trai, cô gặp ai cũng muốn khen một lượt người trong nhà mình với người ta.
Có thể thấy bác gái này vô cùng thích anh con trai của bác ta.
Bạch Cảnh Chi tạm biệt bác gái ở cửa, khi vào nhà thì phát hiện anh chị đều đã dậy.
Giang Minh Xuyên ngồi trong phòng khách, dùng một bàn tay không bị thương nâng lên đặt xuống một xô nước để rèn luyện, trong phòng bếp truyền đến tiếng Kim Tú Châu, “Có phải Cảnh Chi ra ngoài rồi không? Hình như lúc sáng sớm em nghe thấy tiếng.”
Giang Minh Xuyên ngẩng đầu lên, “Con bé về rồi.”
Kim Tú Châu lập tức đi từ trong phòng ra, Bạch Cảnh Chi cười chào chị dâu một tiếng, sau đó giải thích: “Mọi ngày ở trường em dậy sớm quen rồi, không ngủ được nên mới tới Cung Tiêu Xã mua chút rau, ở đó còn gặp được bác gái nhà hàng xóm.”
Kim Tú Châu đi tới, “Chị cả Chúc là người tốt, dạo gần đây toàn là chị ấy nấu cơm cho nhà chúng ta ăn, lần trước cũng là chị ấy giúp đến bệnh viện đón anh trai em về nhà.”
Bạch Cảnh Chi đặt rổ lên bàn, lấy ra chỗ đồ ăn vừa mua, nghe chị dâu nói vậy nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, bác ấy nhiệt tình lắm, chỗ thức ăn này toàn bác ấy chọn cho em, bác ấy còn nói với em nhiều lắm, còn nhắc tới bác ấy có người con trai tham gia quân ngũ nữa, cảm giác nhà họ ai cũng giỏi giang.”
Có người làm Chính ủy, còn có tác giả văn học, còn có người làm Đại đội trưởng và Trung đội trưởng, nghe con rể của bác ấy là Trung đội trưởng, con gái làm kế toán trong thôn.
Bàn tay Kim Tú Châu đang lật xem rau dưa chợt ngừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cô em chồng nhà mình.
Em chồng rất xinh đẹp, nửa năm không gặp, tóc đã dài đến gần bả vai. Có lẽ cô bé thấy nóng, buổi sáng dậy đã dùng dây thun buộc lại, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, đôi mắt vừa to vừa sáng, sống mũi cao, cái miệng nhỏ hồng hồng. Cho dù là ở triều Đại Cảnh cũng được coi là một mỹ nhân xuất sắc, mà ở đây lại càng xinh đẹp hiếm thấy.
Trước đó khi Kim Tú Châu nói chuyện với Chúc Anh, thỉnh thoảng có nghe chị ấy nhắc tới con trai, tuy rằng chị ấy chỉ thuận miệng nhắc tới thôi nhưng Kim Tú Châu có nghe ra vài phần ý khác, hình như là buồn lòng vì cô kết hôn sớm quá, bằng không có thể làm mai cô cho con trai lớn của chị ấy rồi. Khiến cho Kim Tú Châu nghe mà dở khóc dở cười.
Nhưng sau đó cô không nghe thấy Chúc Anh nhắc đến nữa, hẳn là lúc ấy chỉ nhất thời cảm khái thôi. Giờ lại nghe Chúc Anh bắt chuyện với em chồng, có thể thấy là lại nhìn trúng em chồng cô rồi.
Kim Tú Châu nhướng mày, có chút tò mò không biết con trai lớn của chị ấy rốt cuộc là xuất sắc tới nhường nào.
Nhưng không đợi Chúc Anh ngả bài với cô, Uông Linh đã cầm tiền lương của Kim Tú Châu tới cửa. Đầu tiên hai người trò chuyện một lát về chuyện dưới nhà máy, sau đó Uông Linh đột nhiên kéo Kim Tú Châu ra ngoài cửa nói nhỏ: “Lần này chị sang đây còn có chuyện khác nữa, Văn Quân ấy em biết không? Chị ấy nói với chị ngày hôm qua nhìn thấy em chồng em, cảm thấy rất xinh đẹp. Nhà chị ấy còn người em trai chưa kết hôn, năm nay hai chín tuổi rồi, hiện giờ đang quản lý Tiệm cơm quốc doanh, muốn giới thiệu cho em chồng em, không biết có được không.”
Kim Tú Châu kinh ngạc nhìn Uông Linh.
Văn Quân thì cô biết, khi Thích Mẫn đi rồi chồng cô ấy được điều sang đây, nghe nói nhà đó rất xa hoa, rất nhiều chị vợ lính thích qua nhà cô ấy chơi, dường như ngày nào cũng mở tiệc trà.
Trước kia mấy chuyện như này toàn tổ chức ở nhà Uông Linh, nhưng giờ Uông Linh khác trước rồi, chị một lòng một dạ nghĩ tới chuyện của nhà máy, ngày nào cũng bận chân không chạm đất. Tiền Ngọc Phượng cũng thế, trước kia chuyện ngồi lê đôi mách nào trong doanh trại chị ta cũng rành, nhưng giờ bận chuyện dưới nhà ăn, khó khăn lắm về nhà một chuyến thì chỉ ở nhà ngủ nướng hoặc sang tìm Kim Tú Châu nói chuyện phiếm, giữa các chị vợ lính có chuyện gì cũng nghe Kim Tú Châu nói mới biết được.
Tuy rằng Kim Tú Châu có nghe nói, nhưng gần như hai người không qua lại, quan hệ nhạt tới mức cho dù có gặp mặt trực tiếp cũng chẳng chào hỏi nhau.
“Hai mươi chín tuổi rồi? Vậy cũng hơi lớn rồi, em chồng em hẵng nhỏ lắm, hơn nữa vẫn là sinh viên, chị dâu, người này có gì khuất tất không đấy?” Kim Tú Châu hết sức không vừa ý.
Uông Linh không ngờ rằng Kim Tú Châu lại để ý chuyện này, chị có hơi sửng sốt một chút, “Tuổi tác hơi lớn chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Lão Nghiêm nhà chị cũng lớn hơn chị mấy tuổi, chủ yếu là năng lực, tuổi trẻ như vậy đã quản lý Tiệm cơm quốc doanh rồi, tiền lương một tháng tám chín mươi đồng đấy.”
“Công việc tốt như vậy, không biết bao nhiêu người muốn làm mai cho cậu ta, hơn nữa trông dáng dấp cũng được, có khả năng là hơi kén chọn thôi. Từ sau khi người vợ trước qua đời, vẫn chưa kết hôn, cũng không có con. Văn Quân cho chị xem ảnh chụp em trai chị ấy rồi, mặt mũi cũng được lắm, đeo một cặp kính gọng vàng, vừa nhìn đã biết là có học thức, chị nhìn thấy rất ổn nên mới đồng ý tới nhà nói với em một tiếng, nếu không chị cũng chẳng mất thời gian qua đây.”
“Em không biết đâu, giờ rất nhiều cô gái muốn được gả vào thành phố, toàn những cô nương xinh đẹp mà nguyện ý cưới mấy anh chàng xấu mù.”
Kim Tú Châu bị chị ấy nói làm phì cười.
Nhưng quan niệm của Kim Tú Châu vẫn khác Uông Linh, quản lý Tiệm cơm quốc doanh được người ở đây coi là chức vị rất có tiền đồ, nhưng trong mắt Kim Tú Châu cũng chỉ là chưởng quầy của tửu lầu mà thôi. Năm đó trong tay cô có không ít cửa hàng, những người đó đều là hạ nhân, sao có thể làm em rể của cô được.
Em chồng cô tốt xấu gì cũng là một nữ tú tài, lại xinh đẹp, gia thế cũng không tồi, anh trai có chức tước, chị dâu là họa sĩ, gả cho ai chứ không gả cho chưởng quầy của tửu lầu, không cân xứng.
Sợ Uông Linh không vui cô đành khó xử giải thích: “Cũng không phải là em chê bai gì người ta đâu, mà em chồng em vẫn còn đang học đại học, tới khi con bé tốt nghiệp rồi kết hôn, cũng phải sau đó hai ba năm nữa. Khó khăn lắm em với chồng em mới nhận lại con bé, còn muốn giữ em ấy lại một hai năm nữa. Bọn em đã nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ giữ con bé ở gần, tốt nhất là tìm một người trong số chiến hữu của chồng em, hoặc là lính cũ của anh ấy, hiểu gốc gác nhà người ta rồi, không sợ sau này con bé chịu ức h**p.”
Uông Linh cũng chỉ cảm thấy nhà trai điều kiện không tồi, cho nên mới tốt bụng qua đây một chuyến nhắc tới việc này. Nhưng nghe Kim Tú Châu nói là biết cô ấy không đồng ý, ngoài miệng thì nói dễ nghe là không chê bai gì, mà thực lòng chẳng phải là không vừa ý hay sao.
Chị tức giận nói: “Điều kiện tốt như thế đâu có nhiều, nếu chị có con gái chị cũng xuôi rồi ấy.”
Lời này của chị Kim Tú Châu không ủng hộ, “Kết hôn không chỉ cần phải xem điều kiện tốt hay không. Em trai Văn Quân không cần tham gia quân ngũ, nếu đi bộ đội, tuổi lớn như vậy không kết hôn cũng bình thường vì người ta ngày nào cũng ở trong quân. Nhưng anh này điều kiện tốt mà mãi không kết hôn, chị cũng nói, người giới thiệu đối tượng cho anh này rất nhiều, đó đâu phải là kén chọn nữa rồi, chỉ sợ tính tình cũng không tốt lắm. Giữa vợ chồng với nhau làm gì có nhà nào không có mâu thuẫn, em chồng em tính tình mềm yếu, em không muốn con bé bị ức h**p.”
Uông Linh nghe xong cũng không nói được gì, gật đầu, “Vậy thì thôi, lúc về chị bịa cái lý do từ chối giúp em.”
“Vậy phiền chị dâu rồi.”
“Này có gì mà phiền hay không phiền, nếu em thấy ngại, vẽ cho chị thêm hai bức là được.”
“Chắc chắn rồi.”
Uông Linh cười phất tay ra về, tới khi xuống lầu rồi, chị càng nghĩ càng cảm thấy Kim Tú Châu nói có như vậy có lý.
Chị cũng bị những điều kiện tốt mà Văn Quân nói làm mờ mắt, không giống Kim Tú Châu, mới nghe chị nói xong đã có thể suy xét nhiều phương diện như vậy, phần bản lĩnh này quả không phải người bình thường nào cũng có.
Về đến nhà, Uông Linh nói việc này với đoàn trưởng Nghiêm trước, sau đó hâm mộ bảo: “Cũng không biết cấu tạo não Kim Tú Châu như thế nào nữa, xoay chuyển quá nhanh, nếu là em chắc chắn là hận không thể lập tức đồng ý với người ta luôn.”
Đoàn trưởng Nghiêm lắc đầu, “Em vẫn nên lo chuyện nhà máy của em đi thôi, đừng có nhúng tay vào chuyện khác, làm không được còn bị người ta ghét cho đấy. Giống như vợ Tiểu Giang nói, nếu em trai cô kia thật sự tốt như vậy, cũng không đến mức kéo dài tới giờ còn chưa kết hôn, còn chẳng phải lính, không có thời gian đi xem mắt với người khác.”
Em gái Giang Minh Xuyên mới về không được mấy ngày đã nhìn trúng con bé rồi, cũng không biết là người ta mưu tính gì nữa, chỉ có bà vợ ngốc nhà mình, vội vàng chạy đi làm cái loại chuyện ruồi bu này.
Uông Linh không kiên nhẫn nói: “Em biết rồi, biết rồi.” Không muốn nghe ông này thuyết giáo tí nào.
Chị xoay người vào thẳng thư phòng, chuẩn bị kiểm tra sổ sách dạo gần đây của nhà máy.
Đoàn trưởng Nghiêm tức giận hừ một tiếng, sau đó nói với con trai đang vùi đầu ăn cơm bên bàn gần đó: “Con nhìn mẹ con xem, có việc cần nhờ ba thì nói ngon nói ngọt, giờ không có việc gì cần nhờ là tỏ cái thái độ này.”
Nghiêm Tinh bĩu môi, “Ba phải tự hiểu chứ, ba cũng không xem ba phiền tới mức nào.”
Nói xong cậu chàng cầm lấy điểm tâm trên bàn chạy biến, chỗ này mẹ mới cầm về từ nhà cô Kim, cậu chàng thích ăn nhất.
“Thằng ranh này đứng lại cho ông!”
——
Kim Tú Châu vào nhà vội nói việc này với Giang Minh Xuyên.
Bạch Cảnh Chi và hai đứa nhỏ cũng ở trong phòng khách, vừa rồi cũng nghe thấy chuyện này này, mặt cô tức thì đỏ lên.
Giang Minh Xuyên nhíu mày.
Kim Tú Châu quay đầu hỏi Bạch Cảnh Chi, “Ý em thế nào? Chị dâu từ chối hộ em rồi, không tức giận chứ?”
Bạch Cảnh Chi vội vàng lắc đầu, “Không có không có, em cảm thấy mình còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy.”
Kim Tú Châu vừa lòng ừ một tiếng, sau đó cẩn thận giải thích với cô ấy: “Em mới về không được mấy ngày, chị kia tên là Văn Quân, chị dâu cũng không quen biết gì chị ta cả, đột nhiên tìm người tới cửa làm mai cho em, chúng ta vẫn nên đề phòng một chút.”
“Nếu đối phương không có vấn đề gì thì đây cũng không xem như một mối hôn nhân tốt, lớn hơn em nhiều tuổi như thế, còn từng kết hôn, em cũng không phải khó gả, sao phải lấy loại đàn ông kén chọn này? Điều kiện của em cũng không hề kém cỏi hơn người khác, giả như sau này em không thể tìm được người nào tốt hơn anh ta thì cũng không quá kém được, chúng ta không chỉ chăm chăm vào gia cảnh mà càng phải chú ý hơn tới phẩm hạnh của đối phương và tính tình người nhà anh ta nữa.”
Bạch Cảnh Chi ngây thơ gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em nghe theo chị dâu.”
Trong suy nghĩ của cô, anh chị làm gì cũng đều muốn tốt cho cô.
Giang Minh Xuyên cũng nói: “Chị dâu em suy xét chu toàn, sau này em gả cho ai, phải qua cửa ải của anh chị trước đã.”
Bạch Cảnh Chi vâng một tiếng, không hề cảm thấy anh chị bá đạo, ngược lại rất vui vì anh chị quan tâm tới mình như vậy.
Bên này đang bàn bạc về chuyện của em gái sau này, bên nhà họ Chúc hàng xóm, Phương Mẫn cũng kể chuyện mình vừa rồi tình cờ nghe lén được trên bàn cơm: “Cảnh Chi đúng là quá xuất chúng, mới trở về đã có người tới cửa tính làm mai.”
Cô ấy nói xong cũng thấy tự hào, dù gì trong lòng cô ấy Bạch Cảnh Chi cũng coi như một nửa học sinh của mình.
Nào biết chồng với chị chồng nghe xong vẻ mặt đều dại ra, đặc biệt là chị chồng, còn dè dặt hỏi lại, “Em thấy Kim Tú Châu nói vậy là thật hay giả? Điều kiện tốt như vậy sao lại từ chối được?”
Theo quan điểm của chị, một tháng mà kiếm được tám chín mươi đồng, đấy là mức thư nhập trên trời rồi, con trai chị tiền lương một tháng hơn bốn mươi đồng, chị đã mừng vểnh đuôi lên trời rồi.
Phương Mẫn không biết tâm tư của chị chồng, nói thẳng đuột ra: “Chắc chắn là thật đấy, hai vợ chồng Kim Tú Châu không để bụng tới mấy chuyện có tiền hay không đâu, trước kia Cảnh Chi đã sống rất khổ cực rồi, chắc là hai người họ muốn giữ em gái bên cạnh.”
Chúc Anh nghe vậy trong lòng tức thì thấy hụt hẫng, con trai chị đóng quân ở phía Bắc, cách nơi này rất xa.
Vì thế cơm nước xong xuôi, hai chị em họ Chúc lại ầm ĩ ở trong bếp.
Chúc Anh sợ Phương Mẫn ở trong thư phòng nghe thấy, mới hạ tông giọng nhỏ nhất mắng em trai không để tâm khiến cho người khác giành nói trước việc này, mà giờ thì hay rồi, dự tính gì cũng vứt xó cả, không cần phải nói nữa.
Chính ủy Chúc cúi đầu mặc cho chị gái mắng, mấy hôm nay anh bận bù cả đầu, hoàn toàn quên béng việc này. Nghe chị mắng, trong lòng vô cùng oan ức, làm như anh nói xong thì việc này thành luôn vậy.
Mắng một hồi, Chúc Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn bắt anh phải đề cập chuyện này với hai vợ chồng Kim Tú Châu, nhỡ đâu lại thành thì sao.
Chính ủy Chúc đồng ý.
Nhưng không đợi Chính ủy Chúc tìm được cơ hội nhắc đến chuyện này, cháu gái anh đã gọi điện thoại nói trong nhà xảy ra chuyện rồi. Lưu Tại Dân đi chống lũ cứu nạn bị thương rồi, bọn trẻ cũng thay nhau ốm, cô ấy thật sự không chống đỡ nổi nữa nên mới gọi điện thoại, muốn để mẹ về đỡ cô ấy một tay.
Chúc Anh nhận được điện thoại, nói với hai vợ chồng em trai một tiếng rồi vội vàng đi thu dọn hành lý chuẩn bị trở về.
Khi chị mới thu dọn được một nửa thì cửa nhà bị gõ vang, Phương Mẫn đi mở cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy một người cao lớn đứng ở đó, hồi lâu cô ấy mới nhận ra, “Kỷ Lăng, sao cháu lại sang đây?”
Hết chương 48.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Chắc chắn sẽ tìm cho em chồng một người trẻ trung đẹp trai khí chất.
Giang Minh Xuyên: Không được, già quá, trông chẳng khác anh mấy.
Hạ Nham: Gì thế? Nhà mình đang nói chuyện gì vậy?
Phó Yến Yến: Đồ ngốc, im đi.
Kỷ Lăng: Anh, chị dâu, em tới đây.