Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 49

Mấy ngày sau, Uông Linh còn tới nhà một chuyến, nói với Kim Tú Châu chuyện chị đã từ chối Văn Quân.

Trong lòng chị đương nhiên là về phe Kim Tú Châu, cho nên nói thẳng: “Chị cũng không nói vì Cảnh Chi còn đang đi học cho nên không đồng ý, nói lý do này ra người ta biết thừa là lấy cớ rồi, họ cũng đâu ngốc, đến lúc đó lại chẳng ngoài miệng thì không nói ra gì nhưng lòng nghĩ gì ai biết. Chị mới bảo rằng người lớn trong nhà bọn em trước kia đã tính đến hôn sự của Cảnh Chi rồi, nhưng giờ cả hai đứa đều còn nhỏ tuổi, chờ mấy năm nữa rồi tính.”

“Chờ một thời gian nữa nếu có hỏi thì tìm bừa một lý do nói là hôn sự đó hủy rồi, người ta cũng không đến mức suốt ngày săm soi nhà em đâu, cứ đổ thừa rằng có duyên không phận, em nói xem nghe có hợp lý không?”

Kim Tú Châu gật đầu, cười khách khí với Uông Linh: “Quả nhiên là chị dâu nghĩ chu đáo.”

Cửa phòng trong vẫn mở, Bạch Cảnh Chi ngồi bên bàn học cũng nghe thấy. Tức khắc cô cảm thấy nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, cùng một ý, dùng cách khác nhau nói ra, ý tứ cũng thay đổi.

Trong phòng khách, Uông Linh tức giận nói: “Không thế thì biết làm sao hả? Còn không phải sợ em đắc tội với người ta xong lại giận lây sang chị sao, lần sau chắc chắn chị không bao giờ rớ tới loại chuyện ruồi bu này nữa.”

Kim Tú Châu thầm nghĩ mấy chuyện như này chị làm còn ít chắc.

Nhưng ngoài miệng cô lại nói rất ngọt, “Em hiểu mà, chị cũng có ý tốt thôi, tuy rằng mối đó bên nhà em thấy không hợp, nhưng ân tình của chị em vẫn ghi nhớ.”

Lúc này Uông Linh mới yên tâm cười.

Kim Tú Châu lại nói: “Cô Văn Quân kia là người thế nào? Sao chị lại phải nể nang cô ấy như vậy?”

Giờ Tiền Ngọc Phượng rất ít khi ở đây, rất nhiều chuyện cô cũng không biết.

Uông Linh xua xua tay, sau đó bê tách trà lên uống một ngụm nói: “Thật ra cũng không phải nể nang gì chị ấy, cũng chỉ muốn qua lại thân thiết tí thôi, ai mà biết vợ chồng chị ấy ở bên này bao lâu.”

Nói tới đây chị hạ tông giọng xuống một chút, “Chuyện chồng chị ấy thì chị không biết rõ lắm, nghe có vẻ chỉ là một quân nhân xuất thân bình thường thôi, nhưng nghe đâu bối cảnh nhà cha kế của chị ấy không bình thường. Hình như năm đó mẹ chị ấy tái giá với cha kế, chị ấy và em trai về quê sống, tới khi trưởng thành mới được đón đi. Công việc của chị ấy và em trai hẳn được cha kế sắp xếp, nhưng hiện giờ chị ấy theo quân rồi, công việc cũng đành từ bỏ.”

“Vậy em trai của chị ấy thì sao?”

Uông Linh: “Việc này quả thật là chị cũng bỏ công hỏi thăm một chút, con người cậu ta chắc là không có vấn đề gì, ảnh chụp chị cũng xem rồi, mặt mũi cũng được lắm, công việc cũng không tồi.”

Kim Tú Châu lắc đầu, cảm thấy ở thế giới này phụ nữ thật sự rất ngốc, kết hôn sao có thể chỉ nhìn đàn ông và công việc?

“Như vậy nghe ra người này cũng không ổn cho lắm, toàn dựa vào mẹ và cha kế, làm gì có bản lĩnh tự mình gánh vác? Ở nhà e là cũng không có tiếng nói. Tính tình Cảnh Chi yếu mềm, phải tìm một người có chủ kiến có năng lực, tâm tính kiên định, gia cảnh cũng là thứ yếu thôi.”

Uông Linh nói không lại Kim Tú Châu, dù sao thì cô ấy cũng đã quyết rồi, chị có nói nhiều thêm nữa cũng không thay đổi được gì.

“Vậy từ chối là đúng rồi, Cảnh Chi còn nhỏ, việc này cũng không gấp. Dù sao sau khi chị đi chuyển lời lại, chị ấy cũng chưa nói gì. Chị nói với chị ấy, sau này nếu gặp được mối nào tốt sẽ lưu ý giúp cho. Chị thấy hình như chị ấy có hơi thất vọng, có lẽ còn rất thích Cảnh Chi.”

Quả thực là Cảnh Chi làm cho người ta thích, nếu không phải con trai chị còn quá nhỏ, chị cũng có ý định này.

“Chị ấy còn nói thêm chẳng qua là em trai chị ấy quá kén chọn thôi, lúc nào cũng muốn so bì với em trai út, nhưng cậu ấy và em út sao có thể so được chứ? Chị đoán cậu em út kia hẳn là con trai của mẹ chị ấy và cha kế.”

Kim Tú Châu gật đầu, cũng cảm thấy vậy.

“Vậy cũng không khó hiểu vì sao tới giờ vẫn chưa kết hôn, lúc nào cũng chỉ muốn hơn được cậu em út kia.”

Mà Uông Linh nói gia cảnh cha kế Văn Quân không bình thường, e là cậu em út kia từ nhỏ đã được hết mực cưng chiều. Việc so bì giữa anh chị em hết sức bình thường, em trai Văn Quân đã lâu thế còn chưa kết hôn là vì muốn tìm một đối tượng điều kiện tốt đè được em trai út. Nếu Bạch Cảnh Chi gả qua, chỉ sợ cũng thành công cụ để cậu ta đấu với em trai, mối này cũng chẳng tốt đẹp gì.

Mà Văn Quân tình nguyện từ bỏ công việc cũng muốn đi theo chồng tới nơi khỉ ho cò gáy này, có thể thấy nội tình của nhà đó rất phức tạp.

Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Kim Tú Châu đã xoay chuyển vài vòng, may mà mình đã từ chối ngay từ đầu.

Cô nói với Uông Linh: “Đúng mà, đây cũng là có duyên không phận, cũng không cần phải nghĩ nhiều.”

Sau đó cô nói sang chuyện khác hỏi: “Chị Tiền làm việc ở nhà ăn thế nào? Đã lâu em cũng không gặp chị ấy.”

Uông Linh vừa nghe hỏi vậy thì cười, “Làm tốt lắm, lần nào gặp chị cũng cảm thấy cô ấy mập lên, chắc là cũng ăn không ít đâu.”

Kim Tú Châu cũng cười.

“Nhưng làm việc rất nghiêm túc, mối quan hệ với mọi người ở nhà ăn cũng rất tốt, ai cô ấy cũng thân thiết được, lần nào tới nhà ăn chị cũng nghe thấy tiếng cô ấy nói chuyện.”

Hiện giờ Tiền Ngọc Phượng phụ trách chia cơm hàng ngày, thỉnh thoảng chị tới muộn, lần nào Tiền Ngọc Phượng cũng giữ lại cho chị một phần cơm. Suất cơm nào cũng có giấu đùi gà hoặc thịt, làm chị thấy ngại không dám ăn cơm cùng lãnh đạo khác, sợ bị người ta phát hiện mình ăn mảnh.

Trong phòng khách tiếng nói chuyện vẫn không ngừng, Bạch Cảnh Chi nghe thấy cả, nghe thấy chị dâu nhận xét về mình rồi nghe việc chị dâu cân nhắc chu toàn thay cô xem sau này cô nên tìm người thế nào, trong lòng thấy cảm động, cảm giác được người nhà bảo vệ thật tốt.

Sau khi Uông Linh về, Bạch Cảnh Chi ra ngoài, ngồi xuống cạnh Kim Tú Châu giúp cô dọn chỗ vải vụn.

Kim Tú Châu ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Nghe thấy cả rồi sao?”

Bạch Cảnh Chi gật đầu, khẽ vâng một tiếng.

Kim Tú Châu bình tĩnh nói: “Tuy rằng em còn nhỏ, nhưng có một số việc cũng nên suy xét, ngày thường đi học ở trường, cũng có thể chú ý xem có bạn học nào điều kiện gia cảnh không tồi không, có thể kết bạn trước đã.”

Bạch Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu tiếp tục nói: “Tuy rằng tổ tiên nhà chúng ta đã từng rất giàu có, danh tiếng tốt, cũng có quen rất nhiều người ở thủ đô, nhưng những mối quan hệ đó không có sự trao đổi ngang hàng về lợi ích, vẫn không đủ tư cách để kết thông gia với người ta. Cho dù sau này có thể nhờ vào các mối quan hệ đó để gả em cho một đối tượng tốt thì cuộc sống sau này của em cũng không dễ chịu, cần em phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết và sức lực để lấy lòng nhà chồng, phải dung nhập vào một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, cho dù có chịu ấm ức gì thì chị và anh trai em cũng không có cách nào làm chỗ dựa cho em được. Như vậy sẽ rất mệt mỏi, chị không hề ủng hộ.”

“Nếu em muốn cuộc sống sau này dễ chịu, tốt nhất vẫn nên chọn một gia đình môn đăng hộ đối, hoặc là nhà trai tự mình có bản lĩnh. Nhưng quan trọng nhất vẫn là phẩm hạnh và năng lực của đối phương, mà tính tình người nhà anh ta cũng không thể tệ được, những mặt khác kém một chút cũng không hề gì.”

“Em đừng cảm thấy giờ tính đến những việc này là sớm, chuyện học tập là hàng đầu nhưng mấy chuyện này cũng quan trọng không kém. Chị Uông có một câu nói không hề sai, không để ý một tí thì đối tượng tốt bị người khác cướp mất rồi, bất kể là nam hay nữ, đối tượng ưu tú đều tương đối khan hiếm, gặp được người tốt là phải lập tức xuống tay ngay, cướp về trước đã rồi tính.”

Đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Chi nghe thấy luận điệu kiểu này, có hơi kinh ngạc nhìn Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu không hề thấy mình nói sai, phụ nữ ở thế giới này có đôi khi quá ư là vô tri xuẩn ngốc, chuyện gì cũng nghe cha mẹ trưởng bối, nhưng mà mấy bậc trưởng bối đó có phải cái gì cũng biết đâu, chỉ nghĩ tới gia cảnh đối phương tốt, công việc tốt, còn con người thế nào thì gần như không hề suy xét.

Giống như trước đó Tiền Ngọc Phượng có kể với cô, ở nhà ăn có một em gái bị bố mẹ gả cho người chồng hiện tại. Cha mẹ chồng đều làm công nhân viên chức, nhưng chồng lại là một tên ngốc. Tuy rằng sau khi kết hôn sắp xếp cho cô ấy một công việc ở nhà ăn nhưng sinh được hai đứa con cũng đều là đứa ngốc cả, cha mẹ chồng một người thì nghỉ việc, một người thì sắp về hưu, cuộc sống sau này căn bản là vô vọng.

Bạch Cảnh Chi đắn đo gật đầu, cảm thấy lời chị dâu nói hẳn là sẽ không sai.

Kim Tú Châu quay đầu sang bên kia, phát hiện con gái đang trợn tròn mắt tò mò nhìn mình, không khỏi phì cười, trêu cô bé: “Sao nào, cũng muốn lấy chồng à?”

Phó Yến Yến cạn lời, “Sau này con không lấy chồng.”

Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Sau này nếu con có thể nuôi sống bản thân, không lấy chồng cũng chả sao, lấy chồng cũng chẳng có gì hay.”

Phó Yến Yến có hơi bất ngờ nhìn cô, nhưng không nói gì

Bạch Cảnh Chi buồn cười, đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt có phần do dự, sau đó mới nhắc tới chuyện cha mẹ nuôi với Kim Tú Châu, “Trước khi về nhà, mẹ nuôi có tìm tới trường, nói rằng dạo gần đây tình hình trong nhà rất tệ, bà ấy và cha nuôi đều mất việc, căn nhà cũng bị thu hồi rồi, giờ em gái không muốn đi học.”

Lúc ấy mẹ nuôi nói rằng sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, cha nuôi đã bị lãnh đạo nhà máy gọi lên nói chuyện. Chuyện nhà họ gây ra ảnh hưởng rất xấu, không thể để ông ấy tiếp tục làm việc trong nhà máy được nữa. Cha nuôi bèn đi tìm một lãnh đạo khác, lãnh đạo này chính là người hồi đó giúp đỡ khi cậu đâm chết người, giúp giữ lại công việc cho cha nuôi.Nhưng lần này còn chẳng có cơ hội biện minh, lãnh đạo kia giờ còn chẳng muốn gặp cha nuôi.

Sau đó cả nhà chỉ biết dựa vào công việc của mẹ nuôi, nhưng không biết bằng cách nào chuyện trong nhà lại truyền tới nhà máy của mẹ nuôi, tiếp theo đó bà ấy cũng mất việc.

Em gái thì ngày nào cũng ầm ĩ đòi quần áo mới và nhà mới.

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Lúc ấy em gom hết tất cả tiền bạc trên người đưa cho bà ấy, rồi bảo em cũng không giúp được gì cho bà ấy cả, bảo bà ấy tự về nghĩ cách đi.”

Mấy năm nay mẹ nuôi cũng giúp đỡ nhà cậu rất nhiều, lúc cô bảo mẹ nuôi đi nhờ cậu thì bà còn nổi giận, cô cũng không biết mẹ nuôi nổi giận vì cái gì nữa.

“Mẹ nuôi nói có khi gia đình họ phải rời khỏi thành phố S, trước khi đi muốn em về cùng nhau ăn bữa cơm, đợt ấy em đang bận thi cuối kỳ nên không đi.”

Chủ yếu cũng vì không biết phải đối diện với cả nhà họ thế nào, cô luôn có cảm giác nếu không đi, trong lòng cô bọn họ vẫn còn ở vị trí đó, nếu cô đi mọi thứ sẽ thay đổi mất.

Kim Tú Châu nhíu mày, “Chỉ nói muốn em về ăn bữa cơm à?”

Bạch Cảnh Chi vốn còn lo lắng chị dâu sẽ nổi giận, không ngờ chị dâu lại chỉ quan tâm tới việc ăn cơm nhỏ nhặt này, cô nhớ lại, nói: “Vâng, bà ấy chỉ nói vậy.”

Kim Tú Châu lại bảo: “Nếu lần sau lại bảo thế nữa, em cứ nói tới nhà ăn của trường ăn bữa cơm, em mời, em không có thời gian ra ngoài.”

Bạch Cảnh Chi nghi hoặc nhìn về phía chị dâu.

Kim Tú Châu lắc đầu, gương mặt tươi cười nói: “Đông người, bọn họ cũng không dám đưa ra yêu cầu gì quá đáng.”

Lúc nào cũng phải có tâm lý đề phòng, nhưng lời này không cần phải nói với em ấy.

Phó Yến Yến quay đầu nhìn cô út nhà mình, cô bé cảm thấy Kim Tú Châu tính toán không sai, người đơn thuần như cô út sau này tốt nhất vẫn nên tìm một người tâm tư thuần khiết, gia đình đơn giản.

Bạch Cảnh Chi suy ngẫm một hồi rồi gật đầu, đáp vâng.

Buổi sáng Giang Minh Xuyên ra ngoài, hiện giờ tuy vết thương của anh còn chưa khỏi hẳn, nhưng chống gậy đi lại thì không vấn đề gì, lãnh đạo mới gọi anh đi xử lý mấy công việc giấy tờ.

Buổi trưa, Kim Tú Châu ăn cơm xong bèn hẹn Phương Mẫn ra ngoài tản bộ.

Mọi ngày toàn là Chúc Anh giám sát cô ấy đi bộ, giờ Chúc Anh không ở đây, Kim Tú Châu sợ cô ấy không tự giác.

Phương Mẫn ngoan ngoãn đỡ bụng cùng Kim Tú Châu xuống lầu, hai người đi dạo một vòng tới tận nhà ăn và Cung Tiêu Xã. Sau khi mua chút đồ ăn vặt, còn qua chỗ vườn rau xem thử rồi hái một ít rau dưa mang về, tính để buổi tối xào ăn.

Dạo trước Phương Mẫn không nhận đất phần trăm, mấy việc trồng trọt này cô ấy sẽ không động vào. Kim Tú Châu cũng không, nhưng đợt trước Giang Minh Xuyên ăn tối xong sẽ qua đây kiểm tra, thỉnh thoảng anh quên, thím Ngô sẽ làm giúp.

Mấy loại rau này đều do thím Ngô trồng giúp nhà bọn họ.

Hai người vừa đi đến chân cầu thang thì gặp ngay Triệu Vận từ trên tầng đi xuống.

Từ lần trước gặp được Triệu Vận ở bệnh viện cũng đã cách một khoảng thời gian, Kim Tú Châu nhìn sang, cảm thấy dường như cô ta lại tăng cân không ít.

Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, kéo Phương Mẫn bước sang bên cạnh nhường đường để cô ta đi xuống dưới trước.

Triệu Vận nhìn thấy Kim Tú Châu, mím chặt môi, khi đi ngang qua cô, cuối cùng vẫn không nhịn được dừng lại, hỏi một câu, “Nghe nói chị cũng mang thai?”

Mỗi lần gặp đều thấy cô mặc quần áo rộng thùng thình, nếu không chú ý cũng không nhận ra.

Kim Tú Châu nhớ tới mấy ngày trước Dương Anh Hùng đã nói với cô rằng mình không cẩn thận nói ra chuyện cô mang thai.

Lúc ấy Kim Tú Châu thấy vẻ mặt cậu bé áy náy, còn an ủi cậu rằng không hề gì đâu. Cũng không biết lúc này Triệu Vận đột nhiên nhắc tới là có ý gì? Là tính nhắc nhở cô rằng Dương Anh Hùng đi kể lung tung chuyện nhà cô, hay là châm chọc cô tới giờ mới mang thai?

Cô không cảm thấy câu hỏi của đối phương có ý tốt gì cả.

Kim Tú Châu cũng cười với cô ta, không phủ nhận cũng không thừa nhận, mà nói: “Đã khiến chị phải nhọc lòng rồi, à mà sao nhìn sắc mặt chị xấu vậy, có phải bình thường quá mệt nhọc hay không?” Chỉ thiếu điều nói thẳng ra là lo mà quản việc của bản thân mình đi, đừng quan tâm cô mang thai hay không.

Triệu Vận nghe xong cảm thấy Kim Tú Châu đang cười nhạo mình giờ vừa xấu lại vừa béo, mặt tối sầm lại, nhưng vẫn cười nói: “Ai nhìn cũng bảo lần này tôi mang thai con trai, cho nên lúc có bầu mới không được khỏe, lần trước khi mang thai Doanh Doanh đâu có thế này.”

“Ồ là vậy sao, khi tôi mang thai lại khỏe lắm.”

Kim Tú Châu cười vui vẻ, còn xoay đầu nói với Phương Mẫn: “Thật tốt quá, Minh Xuyên ngày nào cũng nói muốn sinh một đứa con gái giống em, giờ xem như đúng với mong muốn của anh ấy rồi.”

Phương Mẫn nghe không hiểu hai người này nói có ẩn ý gì, cô ấy cúi đầu xoa bụng, dịu dàng nói: “Chị cũng muốn sinh con gái, sau này hai đứa có thể làm chị em tốt.”

Triệu Vận thấy Kim Tú Châu không hề thất vọng lại còn vui sướng hơn, cô ta thầm đoán Kim Tú Châu giả vờ nhưng vẫn vô cùng khó chịu. Cô ta mấp máy môi mấy bận, nhưng không nói được gì đã bỏ đi rồi.

Chờ người đi khuất, Phương Mẫn mới hỏi Kim Tú Châu, “Không phải trước đó hai người còn không ưa nhau sao? Sao lại thành hỏi thăm nhau rồi?”

Kim Tú Châu xí một tiếng, “Ai biết được, nếu cô ấy chủ động bắt chuyện với em, em cũng không tiện ngó lơ, chọc tức người khác xem chừng cũng vui lắm á.”

Nói xong, cô xoay đầu nhìn bóng người đã khuất xa, khẽ cười một tiếng, cô ta thật sự cho rằng mình là người tốt tính sao? Chờ sau này tìm được cơ hội, cô sẽ không thèm làm người tốt đâu.

Phương Mẫn gật đầu, “Cô ấy cũng kỳ lạ thật đấy.”

“Kỳ lạ chỗ nào đâu? Cô ấy biết em tốt với Dương Anh Hùng mới cố ý nói câu đó. Nếu không phải Dương Anh Hùng đã nói trước với em rồi thì chẳng phải trong lòng em sẽ có khúc mắc với cậu bé sao.”

Sau đó mới kể chuyện mấy ngày trước Dương Anh Hùng nói với cô cho Phương Mẫn nghe, Phương Mẫn nghe xong líu lưỡi, “Cô…”

Ngay tức thì cô ấy không tìm được từ phù hợp, hoài nghi có phải Kim Tú Châu nghĩ oan cho người ta không, nhưng ngẫm lại Kim Tú Châu còn thông minh hơn mình nhiều, những chuyện như thế này Kim Tú Châu sẽ không nói bừa.

Cô ấy mới nhẹ giọng hỏi: “Sao mà lại tính kế với một đứa trẻ con cơ chứ?”

Dương Anh Hùng đã đủ khổ rồi.

Kim Tú Châu lại rất bình tĩnh, “Bởi vì cô ấy không muốn thấy nhà bọn em sống yên ổn.”

Phương Mẫn nhíu mày nhìn Kim Tú Châu, Kim Tú Châu đột nhiên cười với cô ấy, “Có một số người không hề muốn thấy người khác sống tốt hơn mình.”

“Trước kia em được nghe cụ già trong thôn kể một chuyện cười, rằng thời cổ đại có một gia đình giàu có, người đàn ông cưới mấy phòng thiếp thất, có hai người thiếp đồng thời vào cửa, một người thiếp rất được sủng ái, người còn lại thì không được vậy. Người không được sủng ái kia rất ghét cô được sủng ái, lần nào thỉnh an chủ mẫu cũng phải đến sớm hơn đối phương. Nhưng sau đó cô nàng phát hiện đối phương càng ngày càng đến muộn, cô ta nghĩ ngợi rồi sau đó quyết định mình phải đi muộn hơn cô kia, cho dù có tới cùng lúc, cũng phải bước vào cửa sau, sau đó bị chủ mẫu chú ý tới, chủ mẫu không dám đối phó với nàng thiếp được sủng ái, cho nên tìm cớ đuổi cô nàng không được sủng ái kia đi.”

Phương Mẫn trước nay chưa từng nghe kể chuyện này, nghe xong mới biết Kim Tú Châu muốn ám chỉ gì, cô ấy gật đầu, “Rất thú vị.”

Kim Tú Châu cười không có bình luận gì.

Thú vị sao? Nếu Phương Mẫn biết, người thiếp không được sủng ái bị chủ mẫu tìm người bán đi, không biết có còn cảm thấy thú vị nữa không.

Đương nhiên, bản thân cô cũng không phải người trong sạch gì, loại thủ pháp mượn đao giết người này, trước kia cô chơi đến nhàm cả rồi.

Phương Mẫn tạm biệt Kim Tú Châu ở cửa, vào nhà cũng không đi ngủ ngay mà vào thư phòng viết lại câu chuyện Kim Tú Châu vừa kể.

Khi viết xong còn viết thêm một dòng: Bạn tốt Tú Châu luôn có rất nhiều câu chuyện ngoài dự đoán, một ngày nào đó có cơ hội phải bắt cô ấy kể bằng hết mới được.

Viết xong cô ấy thỏa mãn gấp sổ ghi chép lại, ngoài bìa quyển sổ có viết mấy chữ “Đôi ba chuyện thường ngày của người vợ lính.”

——

Cuối tháng tám, Bạch Cảnh Chi chuẩn bị khai giảng, cả nhà đưa cô đến ga tàu hỏa trên thành phố. Bạch Cảnh Chi ngồi bên cửa sổ, vẫy tay tạm biệt cả nhà.

Mắt Hạ Nham đỏ hoe, “Cô út ơi, cô tới trường rồi viết thư cho bọn cháu nhé.”

“Ừ.”

Chờ khi xe lửa khuất bóng, cả nhà bốn người mới ra về.

Trên đường về Hạ Nham mè nheo: “Ba ơi, chờ khi nghỉ đông chúng ta đi đón cô út được không? Con còn chưa biết đại học trông như thế nào.”

Giang Minh Xuyên nghĩ ngợi, “Đến lúc đó rồi tính.”

Anh không dám hứa trước, sợ đến lúc đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng trong lòng cảm thấy có thể. Tết năm nay không trở về thủ đô, cũng không cần xin nghỉ phép thêm.

Kim Tú Châu nghe thấy vậy cũng mang vẻ mặt chờ mong, nhưng nghĩ lúc ấy bụng mình đã lớn lắm rồi, cô chắc chắn là không đi được lại ngay tức khắc ỉu xìu, “Ngày nào cũng nghĩ vẩn nghĩ vơ, con cũng sắp khai giảng rồi, bài tập đã làm hết chưa?”

Hạ Nham nghe hỏi vậy tức thì thấy chột dạ,bài tập vẫn còn một ít chưa xong.

Phó Yến Yến không chút do dự bán đứng anh trai, “Hôm qua con nhìn thấy anh ấy chép bài tập của anh Ngụy Ninh Thanh.”

Hạ Nham vừa nghe lập tức chạy vọt lên đằng trước.

Kim Tú Châu ở đằng sau gọi một tiếng, “Hạ Nham!”

Giang Minh Xuyên lắc đầu, “Thằng bé này.”

Phó Yến Yến không khỏi lén cười.

Bạch Cảnh Chi vừa đi, Hạ Nham và Phó Yến Yến cũng khai giảng.

Đây là lần đầu tiên Phó Yến Yến đi học, cả nhà đều rất coi trọng. Con gái năm nay mới năm tuổi, cũng coi như là nhập học sớm. Sáng sớm Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu đã dậy nấu cơm sáng, sau khi ăn xong, cả nhà cùng nhau đưa cô bé tới trường học.

Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đi đằng trước, Phó Yến Yến đi sau, cuối cùng là Hạ Nham, Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng.

Đi được một lát, Dương Anh Hùng lén kéo áo Hạ Nham thì thào: “Ba mẹ cậu còn đưa tới tận trường à?”

Vẻ mặt Hạ Nham có phần khó xử, “Hai người họ nhất định phải tới, như thể sợ mình làm lạc mất em gái ấy.”

Ngụy Ninh Thanh nghe xong phì cười, cảm thấy cả nhà Hạ Nham đều rất thú vị. Trước kia cậu còn cảm thấy chú Giang khá dữ, dạo trước cậu đã từng chứng kiến chú ấy huấn luyện binh sĩ rồi, ai thấy cũng hãi.

Không ngờ sau khi dần dà tiếp xúc mới phát hiện con người chú ấy rất tốt.

Dương Anh Hùng lại thì thào: “Em gái kia của mình hôm nay cũng đi học.”

Hạ Nham hỏi: “Vậy cậu không đi cùng không sao chứ?”

Dương Anh Hùng lắc đầu, “Không sao, con bé đó không thích chơi với mình.”

Hạ Nham à một tiếng, không hiểu cô em gái kia của Dương Anh Hùng lắm. Tuy rằng em gái cậu ngoài miệng nói không thích cậu, còn luôn bắt nạt cậu, nhưng có cái gì tốt cũng sẽ nghĩ đến cậu trước tiên.

Ngụy Ninh Thanh chen vào một câu, cũng thì thầm nói: “Giờ em gái cậu trông giống thủ trưởng ghê.”

Tiền hô hậu ủng đó.

Hạ Nham: “Thật à? Lại khiến con bé vểnh đuôi lên trời rồi.”

Phó Yến Yến đi giữa hoàn toàn cạn lời, đôi mắt chó nào nhìn thấy cô bé đắc ý vậy?

Không thấy là ba mẹ đi đằng trước hoàn toàn không để ý tới cô bé hay sao, còn ba tên ngốc này đi song song đằng sau, chỉ có mình cô bé lẻ loi bị kẹp giữa à?

Nhưng cho dù nói thế nào, đây vẫn là lần đầu tiên Phó Yến Yến được cả nhà cùng nhau đưa đi học, đời trước cô bé chỉ có thể hâm mộ bạn học khác.

Cảm giác này quả nhiên rất tuyệt.

Hôm nay là khai giảng, sau khi tới trường, đã có rất nhiều học sinh ở đó, nhưng cả nhà Kim Tú Châu cùng đến đã gây không ít sự chú ý, bởi vì đây là nông thôn rất ít khi khai giảng còn có người lớn đưa đi, đặc biệt Kim Tú Châu còn là một thai phụ.

Kim Tú Châu thấy trong lớp đông học sinh nên cũng không vào, bèn bảo Giang Minh Xuyên lau khô chỗ ngồi ở bàn đầu tiên. Con gái còn nhỏ, ngồi ở đằng sau chắc chắn là nhìn không rõ bảng.

Hạ Nham đặt cặp sách và đồ đạc của em gái vào trong ngăn bàn, còn tìm tới cho cô bé một hòn đá nhỏ kê dưới chân bàn phía dưới, cái bàn khá cũ rồi, cũng hơi cập kênh.

Phó Yến Yến đứng cạnh bục giảng, nhìn ba và anh trai bận rộn vì cô bé.

Cô bé đối diện với ánh mắt đánh giá của bạn bè chung quanh, mặt không đổi sắc.

Đúng lúc này, Triệu Vận dẫn con gái tới cửa, nhìn thấy Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu, cô ta có hơi ngạc nhiên, sau đó mím môi, vờ như không thấy đi thẳng vào cửa sau.

Sau khi vào, cô ta dẫn con gái tới ngồi ở bàn cuối, rồi quay người lại dặn dò, tránh đi Giang Minh Xuyên đang lau bàn ở đằng trước.

Đường Doanh không thích ngồi đằng sau, cô nhóc cũng nhìn thấy Phó Yến Yến ở đằng trước. Cô nhóc biết bạn gái này, nhà bạn ấy ở tầng dưới nhà cô nhóc, cả nhà họ đều tới đưa bạn ấy đi học, ngay cả Dương Anh Hùng cũng đi cùng.

Cô nhóc có phần tức giận, buổi sáng cha kế cũng nói sẽ đưa cô nhóc đi học, nhưng mẹ nói không cần. Bằng không cô nhóc cũng có người lau bàn cho mình.

Khi Phó Yến Yến nhìn thấy Đường Doanh, tâm trạng có chút phức tạp, tình cảnh giống hệt đời trước lại xảy ra, chẳng qua bây giờ hai người lại đổi vị trí cho nhau.

Đời trước người ngồi ở bàn cuối là cô bé.

Nhưng Đường Doanh còn may mắn hơn cô bé. Đời trước Kim Tú Châu không hề đưa cô bé đi học, cô bé một mình đến trường, sau đó tự ti ngồi ở bàn sau cùng, nhìn Đường Doanh được rất nhiều người vây quanh che chở.

Cô bé còn nhớ rõ, sau khi người nhà của Đường Doanh về rồi, cô ta còn dẫn theo mấy bạn học mới quen chạy trước mặt cô, cười hì hì hỏi: “Người nhà của cậu đâu? Sao không tới đưa cậu đi học.”

Phó Yến Yến đã quên kiếp trước mình đã trả lời thế nào, chỉ nhớ hình như mình đã rất buồn bã.

Giang Minh Xuyên làm xong thì dẫn Kim Tú Châu đi mất, trước khi đi còn dặn dò con gái có việc gì phải nói với cô giáo và anh trai, sau đó lại dặn dò Hạ Nham phải biết chăm lo cho em gái, không thể để người khác bắt nạt em.

Hạ Nham nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, con tan học là lập tức tới lớp của em.”

Kim Tú Châu vẫy tay tạm biệt con gái, “Ngoan nhé, buổi chiều là có thể về nhà.”

Phó Yến Yến bình tĩnh vâng một tiếng.

Cô bé nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi. Chờ người đi khuất rồi, Hạ Nham mới vỗ bả vai em gái, ra vẻ người lớn bảo: “Đừng buồn, chỉ tạm chia tay một tí thôi, chẳng mấy là có thể gặp lại ba mẹ rồi, em còn có anh.”

Phó Yến Yến: “Im đi.”

Hạ Nham ấm ức, “Em như thế chả đáng yêu tẹo nèo.”

Phó Yến Yến tặng cho cậu cái lườm trắng mắt, sau đó ngồi vào chỗ của mình.

Sau đó mở miệng đuổi người, “Anh có thể đi rồi.”

Hạ Nham: “……”

Bên cạnh Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng nhìn nhau cười trộm. Sau khi đi khỏi, Hạ Nham còn mạnh miệng nói với hai thằng bạn, “Con bé chỉ đang nén nhịn thôi, sợ mình ở lại nhìn thấy bộ dáng khóc nhè của em ấy.”

Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng cùng quay đầu lại nhìn, phát hiện em gái Hạ Nham đang gục đầu lên bàn ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với cánh cửa, nhìn đâu ra bộ dáng đau lòng khóc nhè vậy.

Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng cùng nghiêm túc gật đầu, “Nói cũng có lý.”

Trong lòng Hạ Nham thở phào, cảm thấy vẫn duy trì được thể diện người làm anh.

Hết chương 50.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Nhớ bé ngoan quá.

Giang Minh Xuyên: Để chồng làm bé bự ngoan của em.

Hạ Nham: Ba à, nghe thật gớm.

Phó Yến Yến: Ba à, ba cũng im luôn đi.

Bình Luận (0)
Comment