Ngày đầu tiên đi học được phát sách, là số sách được thu lại từ học sinh khóa trước, rất cũ mà còn rách tả tơi, nhưng các bạn nhỏ lớp một ai được phát thì vô cùng vui mừng, nhận xong là lũ nhóc châu đầu ghé tai bàn tán.
Trên bục giảng cô giáo hô trật tự vài lần rồi sau đó cầm danh sách lớp bắt đầu điểm danh, khi đọc tới tên bạn nào thì bạn đó đáp có một tiếng.
Lúc gọi đến tên Phó Yến Yến, cô giáo nhìn thêm hai lần, hỏi cô bé, “Mấy tuổi rồi?”
Phó Yến Yến trả lời mạch lạc: “Năm tuổi ạ.”
Cô giáo ừ một tiếng, không nói thêm gì, trong lòng biết trẻ con mới từng đấy tuổi đã đi học đều sẽ học thêm một năm lớp một.
Nhìn cách ăn mặc của học sinh này đoán chừng chắc là con em bộ đội. Con nhà bộ đội và con của dân trong thôn rất dễ phân biệt, cho dù có mặc quần áo rách thì cũng không gầy da bọc xương, ánh mắt cũng sẽ linh hoạt hơn một chút.
Nghĩ đến đây trong lòng cô giáo cảm khái, tuy rằng hiện giờ lũ trẻ ngồi ở chung một lớp, nhưng sau này quỹ đạo cuộc đời lại khác nhau quá nhiều.
Giống như trước đây cô có dạy một học sinh, khi đứa con bị bắt nạt, người cha dẫn con tìm tới tận nhà đối phương. Nếu là con cái của dân trong thôn, gần như cha mẹ sẽ không quan tâm tới những việc này.
Phó Yến Yến không biết cô giáo đang nghĩ gì, khi cô bé ngồi xuống, cô bé thấy tới rất nhiều bạn đang nhìn mình.
Hôm nay cô bé mặc bộ đồ Kim Tú Châu may cho, áo cộc màu lam và quần dài, bộ quần áo không hề có mụn vá, chất vải không được đẹp lắm nhưng mặc rất thoải mái thoáng khí, không hề nóng chút nào.
Cũng may rất nhanh đã đến phiên Đường Doanh. Đường Doanh ăn mặc còn nổi bật hơn cô bé, cô nhóc mặc một bộ váy màu xanh bộ đội, dưới chân đi đôi giày trắng, tóc bện hai bên còn dùng một chiếc dây buộc tóc màu hồng cột lại.
Đường Doanh chờ cô giáo đọc xong tên, chủ động đứng lên nói: “Cô ơi, con ngồi ở đây nhìn không rõ.”
Cô giáo nhìn cô nhóc, sau đó nhìn quanh một vòng lớp rồi bảo cô nhóc đổi chỗ với bạn nam ngồi sau Phó Yến Yến.
Phó Yến Yến nghe vậy, người có hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.
Cho dù thế nào, lần này cũng không giống đời trước.
Buổi sáng có bốn tiết học, sau khi hết tiết Phó Yến Yến ngồi nguyên vị trí không nhúc nhích, bạn học ngồi sau đã đi hết cả rồi, Đường Doanh mới đột nhiên hỏi: “Cậu không đi ăn cơm à?”
Phó Yến Yến quay lại nhìn, bình tĩnh nói: “Anh mình nói sẽ đến tìm mình.”
Đường Doanh nghe vậy à một tiếng.
Vừa nói xong, ba cậu nhóc cao cao xuất hiện ở cửa, Hạ Nham gọi Phó Yến Yến ra ngoài, trên tay ba cậu nhóc đều xách theo hộp cơm.
Phó Yến Yến ra ngoài.
Khi tới cửa, Hạ Nham lại bắt đầu lải nhải, “Em học thế nào? Sáng nay thầy giáo toàn tìm anh, hết tiết không có thời gian qua đây.”
“Cũng tạm.”
“Có chỗ nào thấy không quen không?”
“Cũng tạm.”
“Có đói không?”
“Cũng tạm.”
Hạ Nham hoàn toàn cạn lời, “Cái gì cũng tạm, em không thể nói nhiều hơn một từ à?”
“Cũng tạm được.”
“Ha ha ha ha”
Bên cạnh Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng cùng bật cười, cảm thấy Hạ Nham và em gái cậu ấy vui thật.
Đường Doanh chờ mấy người đi xa mới dám nhìn sang, cô nhóc nghe thấy tiếng họ nói chuyện, cắn cắn môi, sau đó lấy cơm trưa buổi sáng mẹ chuẩn bị từ trước trong ngăn bàn ra.
Cô nhóc vốn đang định trao đổi đồ ăn với Phó Yến Yến, cơm mẹ cô nhóc nấu ăn rất ngon.
Giờ Phó Yến Yến đi ăn cùng người khác rồi, vậy cô nhóc không cho bạn ấy ăn nữa, hừ. Cô nhóc không thèm kết bạn với bạn ấy đâu.
Hạ Nham dẫn em gái tới căn cứ bí mật hàng ngày ba cậu nhóc tới ăn cơm, đằng sau trường học có một con dốc thoải, quanh đó có cây có cỏ, còn có gió mát, không hề nóng bức chút nào.
Cậu mở túi ra, lấy ra hai hộp cơm tráng men bên trong, hai anh em mỗi người một cái, Hạ Nham cầm cái thìa cọ cọ mấy cái lên người rồi bưng hộp cơm lên ăn.
Phó Yến Yến vờ như không nhìn thấy, cũng cầm lấy phần của mình ăn.
Ngụy Ninh Thanh và Dương Anh Hùng ngồi bên cạnh, cơm trưa của Dương Anh Hùng do cậu tự chuẩn bị, chỉ có dưa muối và rau, Ngụy Ninh Thanh và Hạ Nham vừa ăn vừa chia đồ ăn của mình cho cậu.
Dương Anh Hùng dường như đã quen rồi, cũng chia một ít dưa muối của mình cho hai người kia.
Phó Yến Yến thấy, cũng chìa bát mình qua.
Dương Anh Hùng sửng sốt một lát, sau đó cười múc cho cô bé hai thìa.
Hạ Nham thấy mà tức giận, “Vậy mà cũng xin được.”
Dương Anh Hùng lại cười rất vui vẻ, cậu cảm thấy em gái không hề chê bai gì mình.
Bốn cô cậu nhóc ăn cơm xong, Hạ Nham dẫn em gái ra con sông nhỏ gần đó rửa sạch sẽ hộp cơm và thìa, sau đó quay trở lại chỗ vừa rồi ăn cơm, nằm xuống cỏ ngủ ngon lành.
Phó Yến Yến thấy bộ dáng thoải mái của ba cậu nhóc như vậy, cũng hơi cạn lời, nhưng cuối cùng cũng mệt quá nên cũng nằm cạnh Hạ Nham ngủ một giấc.
Buổi chiều tan học hai anh em về đến nhà.
Kim Tú Châu và Phương Mẫn đang chuẩn bị cơm tối, Hạ Nham buông cặp sách xuống là vào bếp giúp đỡ, còn đuổi cả Kim Tú Châu và Phương Mẫn ra ngoài, ở trong bếp cậu còn ríu rít nói chuyện vọng ra.
Thỉnh thoảng Kim Tú Châu lại phụ họa một hai câu.
Tới khi con trai nói hết chuyện, Kim Tú Châu mới hỏi con gái ngày đầu tiên đi học thế nào?
Phó Yến Yến trả lời ngắn gọn hơn nhiều, “Cũng tạm ạ.”
Nói xong dường như cô bé cảm thấy nói ngắn gọn quá, lại bổ sung một câu, “Buổi sáng cô giáo đổi chỗ Đường Doanh đến ngồi đằng sau con.”
Kim Tú Châu mất một lúc mới nhớ ra Đường Doanh là ai, gật đầu, “Không sao đâu, con cứ học bài của con thôi, không cần để ý tới người khác.”
“Nhưng nếu có người bắt nạt con, con nhớ phải về nói với cả nhà.”
Phó Yến Yến gật đầu.
Khi nấu xong cơm thì Giang Minh Xuyên về, thấy con gái cũng hỏi mấy câu tương tự.
Phó Yến Yến cũng không chê phiền lặp lại câu trả lời lần nữa.
Nhưng mà Hạ Nham nghe lại thấy phiền, “Ba yên tâm đi, em gái ở trường học rất tốt. Hồi trước con đi học, sao không thấy ba mẹ quan tâm như thế?”
Giang Minh Xuyên tức giận cốc đầu cậu một cái, “Sao mà giống nhau được? Em gái mới bao tuổi thôi?”
Hạ Nham xí một tiếng.
Phương Mẫn bên cạnh thấy buồn cười, cảm thấy mọi người trong nhà Kim Tú Châu tình cảm rất tốt, nếu không nói ra thì người khác chắc chắn cho rằng họ là ruột thịt.
Lúc ăn cơm, Kim Tú Châu hỏi cô ấy, “Chị cả Chúc có nói khi nào thì quay lại không?”
“Chị ấy nói trước khi chị sinh mấy ngày sẽ sang, giờ Tại Dân đã về nhà dưỡng thương rồi, bệnh của hai đứa trẻ còn chưa khỏi hẳn, Chính ủy nói nếu chị ấy không về kịp, anh ấy sẽ tìm người chăm sóc cho chị.”
Chủ yếu cũng vì hai bên gia đình cũng không có trưởng bối nào, trước đó Chính ủy còn khuyên cô ấy chăm viết thư cho cha mẹ hơn nhưng giờ có lẽ Chính ủy đã nhìn ra bố mẹ cũng không quan tâm nhiều tới vợ mình nên không còn khuyên như vậy nữa, chỉ nói để anh ấy nghĩ cách.
Phương Mẫn cũng không biết chồng mình có thể nghĩ ra được cách gì, trưởng bối trong nhà anh ấy càng không được, họ hoàn toàn không có qua lại với ai cả.
Kim Tú Châu cũng lo lắng điểm này, cho nên mới lắm chuyện hỏi thêm một câu, giờ bụng Phương Mẫn đã lớn lắm rồi, trước kia cô có nghe nói, có nhiều người sẽ sinh sớm hơn dự tính.
Cô nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là chờ lần sau Tiền Ngọc Phượng về, chị tới tìm chị ấy hỏi thử xem?”
Phương Mẫn khó hiểu nhìn cô.
“Nhà mẹ đẻ chị ấy ở gần đây, chị nhờ chị ấy tìm giúp chị một người phụ nữ đáng tin cậy, chị trả lương cho người ta, để người ta qua đây đỡ chị một hai tháng, người ngoài có hỏi thì cứ nói là họ hàng.”
Dù sao kiếp trước ở Hầu phủ, mấy tháng trước khi mấy thị thiếp đó sinh con đều tìm bà đỡ và vú nuôi tới.
Hơn nữa, đợt về thủ đô ăn tết tới thăm nhà họ Chương, nhà họ cũng tìm một người bà con xa tới chăm sóc cho ông cụ Chương.
Phương Mẫn nghe xong thì có hơi do dự, “Như vậy có phải không tốt lắm không?” Này có hơi giống hạ nhân thời phong kiến.
“Em nghe chị kể, bên nhà ba mẹ chị cũng có một dì mà?”
“Đó không phải dì, đó là họ hàng dưới quê bên phía cha mẹ ruột của chị gái chị, tới giúp trông hai đứa cháu, ba mẹ chị đều bận rộn, thường ngày không có thời gian giúp chị ấy.”
Nói tới đây, Phương Mẫn có phần thả lỏng hơn một chút.
Khi chị gái cô ấy mang thai, không hề phải lo lắng mấy chuyện này, ba mẹ cô ấy đều đã thu xếp ổn thỏa cho chị ấy.
Kim Tú Châu bình tĩnh nói: “Cũng vì chúng ta không còn cách nào, cho nên mới phải tìm một người đáng tin cậy một chút.”
Nhưng cô cũng không dám chắc chắn, chỉ nói: “Em cũng chỉ đề xuất ý kiến cho chị thôi, chủ yếu vẫn xem chị nghĩ như thế nào.”
Phương Mẫn gật đầu, tính về sẽ nói chuyện này với Chính ủy.
Tới khi cô ấy về rồi, Giang Minh Xuyên mới hỏi Kim Tú Châu, “Có cần tìm cho em một người không?”
Kim Tú Châu sờ bụng, lắc đầu, “Em thì không cần, nhà mình cũng không có chỗ ở, hơn nữa lúc anh không ở nhà, bọn trẻ cũng đỡ em được nhiều việc.”
Cô không giống Phương Mẫn, việc gì cũng không biết, nhiều lúc Chính ủy còn bận hơn Giang Minh Xuyên, cô ấy cũng không có ai để cậy nhờ.
Giang Minh Xuyên gật đầu.
Hẳn là Phương Mẫn cũng thấy lời Kim Tú Châu nói nghe bùi tai, chỉ mấy hôm sau, Chính ủy đã dẫn về một người phụ nữ trung niên trông có vẻ thật thà, nói với người ngoài là chị họ của anh ở dưới quê lên.
Chỉ có Kim Tú Châu biết, đây là người Tiền Ngọc Phượng tìm giúp. Tiền Ngọc Phượng còn phải tới tìm cô hỏi trước, “Vốn dĩ chị cũng không muốn giúp đâu, nhưng đoán chừng có thể là chủ ý của em, nên chị mới đồng ý.”
Dù gì nếu chuyện này mà bị người khác biết, e cũng sẽ gây phiền phức không nhỏ.
“Chị không dám tìm người ở dưới đội nhà mẹ chị, sợ nhỡ đâu họ không kín tiếng nói lung tung gì ra ngoài. Chị tìm em gái của lão Trương chỗ nhà ăn bọn chị đấy. Vốn chị ấy là công nhân hợp đồng bên chỗ nhà máy giày, mà mấy năm nay bên đó làm ăn chán lắm, cô ấy đã nghỉ việc hơn nửa năm nay rồi, cũng ở chung nhà với lão Trương luôn. Trước đấy chị còn tò mò hỏi thăm cẩn thận, biết sơ qua con người cô ấy không tồi, cũng chăm chỉ lắm.”
Kim Tú Châu tò mò hỏi: “Mà sao lại sống chung ở nhà họ Trương?”
“Trước đây chồng cô ấy toàn đánh cô ấy thôi, lúc mang thai còn đánh tới mức sảy thai, lúc ấy lão Trương không nhịn được nữa, đón luôn cô ấy về nhà, từ bấy giờ cô ấy vẫn sống cùng nhà lão Trương. Sau này cô ấy cũng không muốn kết hôn nữa.”
Kim Tú Châu gật gật đầu, “Tính cách con người thế nào?”
“Lão Trương nói cũng tốt lắm, sống chung nhiều năm như vậy, cũng không có va chạm gì. Hai đứa con nhà đấy đều thích cô ấy, cũng sống hòa thuận với vợ anh ấy, chị còn tới nhà anh ấy một chuyến xem thử rồi, thấy người ta cũng được lắm nên mới giới thiệu cho Chính ủy Chúc.”
“Vậy là tốt rồi.”
Kim Tú Châu yên tâm hơn chút, cảm ơn Tiền Ngọc Phượng một hồi.
Tiền Ngọc Phượng xách túi lớn túi nhỏ thỏa mãn ra về, hôm Chính ủy Chúc đi tìm chị ta, cũng mang cho chị ta không ít thứ tốt.
Từ sau khi Tiền Ngọc Phượng đi làm, chị ta cảm thấy bản thân mình càng ngày càng có tiền đồ, ngay cả Chính ủy Chúc cũng phải tới tìm chị ta nhờ giúp đỡ.
Về đến nhà, Tiền Ngọc Phượng đem hết mấy thứ này về phòng giấu đi.
Thím Ngô nhìn thấy, bĩu môi, thầm mắng chị ta hẹp hòi. Nhưng giờ thím ấy cũng không dám nói mấy chuyện này ra bên ngoài, sợ Tiền Ngọc Phượng giận lên thì ở hẳn trên thành phố không về nữa.
Buổi trưa hai đứa nhỏ về nhà ăn cơm, ăn xong Tiền Ngọc Phượng cũng không rửa bát mà là Thím Ngô bê mâm bát vào bếp rửa, Đại Nha vốn định đi giúp lại bị Tiền Ngọc Phượng kéo vào phòng.
Ngô Tiểu Quân nhìn thấy, không vui trề môi. Từ sau khi mẹ kiếm được tiền, lại bắt đầu thiên vị chị gái không để ý tới cậu.
Đại Nha đi theo Tiền Ngọc Phượng vào phòng, Tiền Ngọc Phượng lấy đồ ăn ngon Kim Tú Châu đưa cho ra, “Chiều nay mẹ lên thành phố rồi, con giữ lấy mà ăn.”
Đại Nha khẽ vâng một tiếng, không hề cảm thấy mẹ thiên vị mình. Cô bé biết rõ hơn ai khác giờ mẹ chỉ đang giận em trai mà thôi, cố ý làm vậy để em trai thấy.
Nhưng cô bé rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, ít nhất cô bé không cần lo lắng về việc sau này không được đi học tiếp, đồ ăn gì cô bé cũng có một phần cho riêng mình. Cô bé hỏi: “Tuần sau mẹ có về nhà không?”
Tiền Ngọc Phượng bắt đầu thu dọn đồ mang đi, “Không biết, còn phải xem tình hình đã”
Thật ra chị ta cũng không muốn về cho lắm, về nhà cũng không có việc gì, vậy thì cứ ở trong ký túc xá tìm người tám chuyện còn hơn.
Nói xong dường như chị ta nhớ tới gì đó, bèn bảo con gái: “Nếu con nhớ mẹ, có thể lên thành phố tìm mẹ.”
Đại Nha nghe mẹ bảo vậy, ánh mắt sáng lên, cẩn thận hỏi lại: “Có thể ạ?”
“Có gì mà không thể?”
Giờ Tiền Ngọc Phượng có thể kiếm tiền, nói năng cũng tự tin hơn nhiều, “Sáng thứ bảy con lên chỗ mẹ, mẹ dẫn con đi chơi trong thành phố, buổi tối ở cùng mẹ trong ký túc xá, chủ nhật lại về.”
Chị ta càng nghĩ càng thấy ổn thỏa, “Biết lên thành phố đi thế nào không? Trước hết ngồi thuyền lên huyện, sau đó mua vé lên thành phố ở bến cảng huyện, buổi trưa đến nơi mẹ đón con, buổi sáng tầm bảy tám giờ con xuất phát là được.”
Đại Nha cắn môi, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Chờ khi Tiền Ngọc Phượng đi rồi, em trai vào cướp mất đồ ăn của cô bé, cô bé cũng không hề thấy buồn.
Em gái lão Trương tên là Trương Thu Lai, Phương Mẫn sợ người khác nghi ngờ nên gọi luôn chị ấy là chị họ, Kim Tú Châu cũng gọi theo là chị họ.
Chị ấy rất thật thà, nghe thấy hai chị em gọi mình như vậy còn vô cùng luống cuống xua xua tay, ngay tức thì cũng không biết phải đáp lại thế nào.
Tính tình của chị và Chúc Anh dường như trái ngược nhau, chị không thích nói nhiều, chỉ thích vùi đầu làm việc, bảo chị ấy ngồi xuống nghỉ một chút cũng không nghỉ được, chỉ ngồi một lát là lại lén chạy vào bếp lau lau chùi chùi, khiến cho cả căn nhà sáng bóng sạch sẽ từ trên xuống dưới.
Chị ấy cũng không thích lượn lờ trước mặt Phương Mẫn, nếu thật sự không có việc gì thì chỉ ở rịt trong căn phòng nhỏ của mình, không hề gây ảnh hưởng gì cho công việc của Phương Mẫn.
Phương Mẫn lén bảo Kim Tú Châu: “Chị đã bàn với Chính ủy rồi, nếu chị ấy làm tốt, khi nào sinh con xong lại nhờ chị ấy tiếp tục ở lại, dù gì thì chị cả cũng không thể ở đây mãi được,mà bình thường quả thật là chị cũng thiếu người phụ giúp.”
“Tiền lương chị tính theo lương của công nhân nhà máy bên ngoài trả, em thấy được không?”
Trước đó còn hơi lo lắng bị người ngoài biết, nhưng vị chị họ giả này ổn hơn cô ấy nghĩ nhiều, xem chừng là lo lắng suông rồi.
Hai ngày nay, trong nhà nhiều thêm một người mà cô ấy lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Kim Tú Châu nói lại chuyện Tiền Ngọc Phượng đã tìm hiểu với cô ấy, “Vậy chị cứ giữ chị ấy lại đi, tuy rằng anh trai chị dâu của chị ấy rất tốt, nhưng không có việc làm cứ ăn nhờ ở đậu mãi nhà họ làm sao được, trong lòng chị ấy e là cũng thấy khó chịu, anh chị trả lương cũng không thấp, đối với chị ấy mà nói là chuyện tốt.”
Nói xong cô lại bổ sung một câu, “Chị nhìn chị Tiền mà xem, lần nào chị ấy gặp em cũng bảo, từ khi đi làm con người thay đổi hẳn ra.”
Phương Mẫn nghe nói vậy trong lòng cũng an tâm hơn không ít, cô ấy còn sợ Kim Tú Châu bảo cô ấy sắp xếp không ổn.
Kim Tú Châu biết tính tình Phương Mẫn mềm yếu, cho nên ăn cơm xong cô còn cố ý vào phòng bếp nói với Trương Thu Lai mấy câu , “Hai vợ chồng họ đều là người bận rộn, Phương Mẫn cũng nói với em, nếu chị làm tốt, sau này giữ sẽ chị lại làm.”
Trương Thu Lai nghe vậy, đôi mắt sáng bừng lên, vội cảm kích nói: “Cảm ơn Kim nữ sĩ.”
“Cảm ơn em làm gì? Có điều tiền đề là chị phải làm việc chăm chỉ, không ý đồ gì khác. Em cũng biết chị là người tốt, lúc chị Tiền nói chuyện với em, toàn khen chị với anh trai chị tốt, anh trai chị cũng đảm bảo với chị ấy, cam đoan rằng chị là người thật thà.”
Trương Thu Lai gật đầu như giã tỏi, “Chị sẽ không có ý đồ gì khác đâu.”
Chị ấy cũng không hiểu Kim Tú Châu nói ý đồ gì khác nghĩa là gì, chỉ nghĩ mình ngày nào cũng quét tước nhà cửa sạch sẽ, nấu cơm rửa bát các thứ, chờ sau này cô Phương sinh con chị lại giúp trông đứa bé là được. Những việc này chị ấy đã làm mười mấy năm, ở nhà anh chị đã làm, ở đây cũng làm, mà ở đây còn có tiền lương. So với tiền lương công nhân hợp đồng ở nhà máy trước đây thì còn nhiều hơn, chị hài lòng còn không kịp, quan trọng nhất là sẽ không phải làm phiền anh trai chị dâu thêm nữa.
Kim Tú Châu ừ một tiếng, lại nói tiếp: “Nếu là có người cho chị tiền, bảo chị cầm thứ gì lén nhét vào trong thư phòng hay gầm giường, chị cũng không nên làm.Trước đây đã có người gặp tình huống tương tự rồi, cuối cùng gia đình kia bị người ta tố cáo phải ngồi tù, mà dì kia cũng bị coi như nội ứng rồi bị bắt.”
Mặt Trương Thu Lai trắng bệch, sợ tới mức lắc đầu liên tục, “Chị chắc chắn không làm.”
Vẻ mặt Kim Tú Châu hòa hoãn lại, dịu giọng nói: “Vậy là tốt rồi, em cũng chỉ muốn nhắc nhở chị thôi, ở đây ngoại trừ hai vợ chồng Chính ủy và nhà bọn em, những người khác chị không được tin, nếu vợ chồng Phương Mẫn xảy ra chuyện, chị cũng không có kết cục tốt được đâu.”
Trương Thu Lai vội gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, chị nhớ kỹ rồi.”
Kim Tú Châu nhìn chị ấy cười, “Chị cũng đừng sợ hãi, em chỉ có ý nhắc nhở thôi, nếu sau này có ai hỏi gì chị, trong lòng cũng phải đề phòng trước. Chị làm việc tốt, hai vợ chồng Chính ủy sẽ không bạc đãi chị, chị còn trẻ, tiết kiệm nhiều tiền một chút cũng là chuyện tốt, chờ sau này tích cóp đủ rồi ra ngoài mua lấy một căn nhà, còn sợ sau này mình già rồi hai cháu trai kia không hiếu thuận với chị sao?”
Trương Thu Lai nghe nói vậy, trong lòng hừng hực quyết tâm, dường như đã thấy được tương lai sau này.
Khi Kim Tú Châu ra ngoài, Phương Mẫn tiễn cô ra cửa, nhỏ giọng hỏi: “Em nói với chị ấy gì đó?”
Kim Tú Châu cũng không dối cô ấy, nhắc lại những lời mình vừa nói.
Phương Mẫn nghe xong gật đầu, “May mà có em nghĩ chu đáo.”
Cô ấy nhớ tới chuyện khi Kim Tú Châu lên thủ đô ăn Tết về kể, dường như ba mẹ Chung Tuyết đã bị em trai doanh trưởng Giang tính kế tương tự như vậy, có một số việc không thể không đề phòng.
Kim Tú Châu cười trấn an cô ấy, “Em cố ý nói như vậy thôi, cũng chỉ muốn cho chị ấy bớt ra ngoài một chút, mà có đi thì cũng nên cảnh giác hơn. Thật ra cho dù em không nói, chị ấy cũng không dám làm mấy chuyện đó đâu, chị không cần lo lắng.”
Phương Mẫn nghe Kim Tú Châu nói như vậy, cũng khẽ thở phào, cô ấy tin mắt nhìn người của Kim Tú Châu, “Vậy là tốt rồi.”
Kim Tú Châu về đến nhà, trong phòng khách bọn trẻ đang ngoan ngoãn làm bài tập, hai đứa ăn cơm xong đã về nhà trước, giờ em gái cũng phải bắt đầu làm bài tập rồi.
Buổi tối Giang Minh Xuyên và Chính ủy Chúc đều không về nhà. Mấy ngày trước Chính ủy Chúc đều về rất sớm, có lẽ là sợ Phương Mẫn ở nhà một mình, trong lòng không yên tâm.
Bây giờ trong nhà có thêm người rồi nên anh về muộn hơn.
Ngay cả Giang Minh Xuyên, tuy rằng vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhưng ngày nào cũng bị điều đi xử lý việc giấy tờ, giờ việc càng ngày càng nhiều.
Kim Tú Châu cầm một quyển sách ngồi bên cạnh hai đứa nhỏ đọc, chờ tới tám giờ tối bắt đầu giục bọn trẻ đi ngủ.
Sau khi cô rửa mặt xong cũng vào phòng, lại đợi thêm một lúc Giang Minh Xuyên mới về, thấy cô còn chưa ngủ, anh cũng vội vàng tắm rửa rồi về phòng.
Hai người cùng nhau nằm xuống, Kim Tú Châu hỏi anh khi nào thì trường học xây xong? Trường học trong thôn cách đây xa quá, ngày nào bọn trẻ cũng phải dậy rất sớm, mùa hè còn đỡ, mùa đông thì quá vất vả rồi.
Không giống Hầu phủ khi trước, lớp vỡ lòng được mở trong phủ, bọn trẻ lớn hơn thì đi thư viện.
Giang Minh Xuyên cũng không rõ lắm, “Để ngày mai anh đi hỏi thăm một chút.”
Kim Tú Châu ừ một tiếng, “Biết sớm còn chuẩn bị cho tốt.”
Giang Minh Xuyên nói: “Dạo trước trời mưa, quân đội còn vội vàng đi cứu tế, sau đó thì lại hết tiền, có khi phải mấy tháng cuối năm mới xây xong.”
Kim Tú Châu: “Vậy cũng được.”
Giang Minh Xuyên vỗ vỗ lưng cô, “Ngủ đi, sáng mai anh nấu mỳ trứng cho em ăn.”
Kim Tú Châu tức giận nói: “Ngày nào cũng ăn mì sợi, anh chỉ nấu mỗi mì.”
“Vậy làm cơm chiên trứng cho em?”
Kim Tú Châu: “Ngoài hai món này không còn gì khác sao?”
“Thế cơm chiên mỡ heo nhé.”
“Dẹp, vẫn nên ăn mì đi.”
Kim Tú Châu xoay người sang bên kia không thèm để ý đến anh. Cô nhớ đến mấy món trước kia mình thích ăn sủi cảo thủy tinh, mì nấm gà xé sợi, bánh sữa bò …
Giang Minh Xuyên sờ sờ mũi, dém góc chăn cho cô, sau đó cũng nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết ngủ bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, “Doanh trưởng Giang —— Kim nữ sĩ ——”
Giang Minh Xuyên phản ứng nhanh, khi nghe thấy tiếng gõ cửa đã cảnh giác ngồi dậy, vội vàng tròng quần áo lên đi ra ngoài.
Kim Tú Châu xoa xoa đôi mắt, sau đó cũng bò dậy.
Khi tới cửa phòng, hai đứa nhỏ cũng mơ mơ màng màng mở cửa ra xem.
Trong phòng khách, Giang Minh Xuyên đã mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là Trương Thu Lai đang vừa sợ vừa cuống, mới ngẩn người vội hỏi: “Có chuyện vậy?”
Anh cũng biết Trương Thu Lai là người chị Tiền giới thiệu cho Chính ủy, giờ chị ấy đang chăm sóc Phương Mẫn.
Trương Thu Lai cuống quýt vung hai tay loạn xạ, “Sắp sinh, sắp sinh…”
“Gì mà sắp sinh?”
Kim Tú Châu đỡ bụng bước nhanh ra, nghe vậy thì mắng một câu, “Cái đồ ngốc nhà anh, là Phương Mẫn sắp sinh.”
Trương Thu Lai hoảng loạn gật đầu, “Đúng đúng đúng.”
Giang Minh Xuyên cũng luống cuống, “Vậy… Chính ủy Chúc đâu?”
Trương Thu Lai sắp khóc, “Không ở nhà, vừa rồi bị người ta gọi ra ngoài rồi.”
Cho nên chị ấy mới sợ hãi, chị còn chưa quen với cuộc sống ở đây, mà cũng không biết có thể tìm ai, cho nên mới sang nhờ nhà hàng xóm.
Nơi này cách bệnh viện rất xa, chị ấy lại chưa từng sinh con, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Giang Minh Xuyên nhíu chặt mày.
Cửa nhà hàng xóm đang mở, dường như còn có thể nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Phương Mẫn.
Hai đứa nhỏ cũng ra, vẻ mặt đều lo lắng.
Kim Tú Châu bình tĩnh hỏi: “Khi nào bắt đầu đau?”
“Mới vừa… Vừa rồi.”
“Vậy hẳn là không gấp, không sinh nhanh như vậy được đâu.”
Kim Tú Châu quay đầu lại nói với Giang Minh Xuyên nói: “Giờ anh bế Phương Mẫn lên bệnh viện huyện, thường ngày lão Tôn đều ngủ trên thuyền, mà tai ông ấy nghễnh ngãng lắm, anh phải gọi nhiều lần vào.”
Sau đó lại nói với Trương Thu Lai: “Chị đi sắp xếp quần áo của em bé, lấy thêm đèn pin, rồi đi theo Minh Xuyên đi.”
Có thể là Kim Tú Châu bình tĩnh Trương Thu Lai khiến cho cũng bình tĩnh theo, chị ấy nghe Kim Tú Châu sắp xếp, vội gật đầu, sau đó xoay người về nhà thu dọn đồ đạc.
Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên về phòng trước. Giang Minh Xuyên nhanh chóng mặc quần áo, Kim Tú Châu lấy tiền và tem phiếu nhét vào trong túi anh, “Đi đường cẩn thận một chút, đừng làm ngã Phương Mẫn.”
Giang Minh Xuyên nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”
Kim Tú Châu lại bảo Hạ Nham đi tìm Chính ủy Chúc.
Hạ Nham biết thời gian cấp bách, nghe mẹ dặn lập tức chạy ra ngoài.
Kim Tú Châu lại cùng Giang Minh Xuyên sang nhà hàng xóm, Phương Mẫn đang ôm bụng ngồi trên giường, cô ấy cắn chặt môi mà vẫn rên thành tiếng.
Kim Tú Châu vội đến gần dịu giọng trấn an, “Đừng sợ đừng sợ, giờ Minh Xuyên sẽ đưa chị đi bệnh viện, em đã bảo Hạ Nham đi tìm Chính ủy Chúc, anh ấy cũng qua ngay thôi, chị gắng chịu đựng một chút, chúng ta tới bệnh viện trước, đến bệnh viện là ổn thôi.”
Phương Mẫn nắm chặt lấy tay Kim Tú Châu, gắng sức nói được.
Kim Tú Châu bảo Giang Minh Xuyên mau bế cô ấy lên.
Giang Minh Xuyên nhìn cô, sau đó lấy tấm chăn mỏng trên giường quấn lấy Phương Mẫn rồi ôm lên, anh chịu đựng cơn đau dưới chân, ôm lấy cô ấy rồi xoay người ra cửa
May mắn trong khoảng thời gian này Kim Tú Châu vẫn luôn lấy thứ thuốc mỡ hết sức khó ngửi gì đó đắp chân cho anh, tuy rằng vẫn còn đau, nhưng có thể đi được, đến bờ sông hẳn là không thành vấn đề.
Trương Thu Lai một tay xách theo một cái túi to, một tay cầm đèn pin, bước nhanh theo sau Giang Minh Xuyên.
Chờ khi ba người đi rồi, Kim Tú Châu mới đóng cửa nhà Phương Mẫn lại rồi dẫn con gái về nhà.
Phó Yến Yến lo lắng nhìn xuống cầu thang, thì thầm hỏi: “Cô Phương Mẫn sẽ không sao chứ ạ?”
Kim Tú Châu rất chắc chắn ừ một tiếng, “Không sao đâu.”
Phó Yến Yến yên tâm không ít, đời trước hai nhà gần như không qua lại, cô bé không nhớ rõ cô Phương Mẫn thế nào.
Cô bé không dám tưởng tượng, đời trước nếu bên cạnh Phương Mẫn không có Trương Thu Lai và Chính ủy Chúc, cũng không có ba Giang và Kim Tú Châu, vậy thì sẽ phải chịu đau đớn tới khi nào.
Kim Tú Châu bảo con gái về phòng ngủ trước đi, ngày mai xin nghỉ, cùng cô lên bệnh viện thăm Phương Mẫn.
Phó Yến Yến ngoan ngoãn về phòng.
Kim Tú Châu ở phòng khách đợi một lát, chờ Hạ Nham về mới đóng cửa lại.
Hạ Nham thở hổn hển nói: “Chú Chúc đang viết lách gì đó trong văn phòng, lúc con nói với chú ấy, chú ấy cũng cuống lắm, con thấy chạy tới hướng cổng lớn, chắc là tới thẳng bệnh viện rồi.”
Kim Tú Châu gật đầu, “Vậy là tốt rồi, mau đi ngủ, ngày mai con xin nghỉ cho em gái, mẹ dẫn con bé lên bệnh viện huyện xem.”
Hạ Nham nghe vậy thì đáp vâng, cậu xoay người đi về phòng mình, khi đi đến cửa phòng, cậu quay đầu lại ngượng ngùng xoắn xuýt lí nhí bảo: “Mẹ, con cũng muốn đi bệnh viện.”
Kim Tú Châu tức giận nhìn cậu, biết thừa là cậu không muốn đi học, nhưng vẫn nói: “Cũng được, ngày mai nhớ dặn Dương Anh Hùng xin nghỉ cho con và em gái.”
Hạ Nham được cho phép, vui vẻ nhảy nhót vào phòng.
Kim Tú Châu: “Ngủ đi.”
“Vâng.”
Hết chương 51.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Ôi chao, chờ mong con gái nuôi của tôi quá.
Giang Minh Xuyên: Liều mình vì con gái nuôi.
Hạ Nham: Làm em gái thật sướng, không cần đi học.
Phó Yến Yến: Cơ mà, sao mọi người biết em bé là con gái?
Giang Minh Xuyên: Mẹ con nói.
Hạ Nham: Mẹ nói.
Kim Tú Châu: Thím Phương Mẫn của con nói.
Vẻ mặt Phó Yến Yến cạn lời, hóa ra tất cả mọi người đều tự cho là mình đúng.