Thập Niên 60 Quả Phụ Tái Giá

Chương 52

Tầm bảy giờ sáng Giang Minh Xuyên mới về nhà, vẻ mặt mỏi mệt, tối hôm qua hẳn là đã thức cả đêm. Mới một đêm không gặp mà râu ria xồm xoàm, quầng mắt thì đen thui.

Kim Tú Châu và hai đứa nhỏ đã dậy, vì muốn lên huyện cho nên cố ý dậy sớm một chút.

Hạ Nham đã nấu xong bữa sáng, là mì trứng gà còn bỏ thêm ít rau xanh, cách làm chỉ khác Giang Minh Xuyên ở mỗi chỗ là Hạ Nham bỏ nhiều dầu và gia vị hơn, khi nấu còn cho thêm một thìa mỡ heo nên ăn ngon hơn. Mì ăn kèm với dưa muối cũng khá là hợp nhau.

Khi anh về nhà, ba mẹ con đã ăn gần xong rồi.

Giang Minh Xuyên rửa mặt qua loa sau đó đổ hết phần mì của anh trong nồi ra, rồi ngồi vào trước bàn ăn ngấu nghiến.

Phó Yến Yến ăn không nổi nữa, thấy ba ăn ngon lành như vậy bèn chìa cái bát nhỏ của mình sang, sớt qua cho ba hai đũa.

Giang Minh Xuyên quay đầu lại nhìn, lúng búng bảo: “Con ăn đi.”

Phó Yến Yến: “Con no rồi.”

Giang Minh Xuyên cũng không nói gì thêm.

Chỉ có Hạ Nham không nhịn được thò đầu sang chỗ em gái, thì thào hỏi: “Có phải buổi tối em lén ăn vụng đồ ăn vặt không?”

Phó Yến Yến trợn trắng mắt, “Anh cho rằng ai cũng giống anh.”

Đừng tưởng rằng cô bé không biết cậu đang có mưu đồ gì, tính tìm hiểu xem cô bé còn đồ ăn vặt không chứ gì?

Hạ Nham lập tức phủ nhận, “Anh thèm vào ăn vụng.”

Phó Yến Yến nhẹ à một tiếng, hoàn toàn không tin.

Hạ Nham vội vàng quay đầu ngoan ngoãn ăn mì.

Giang Minh Xuyên nghe thấy hai anh em nói chuyện, không nhịn được phì cười, thật đúng là trẻ con.

Anh ăn vài miếng, làm dịu bớt cơn đói mới bưng bát lên uống hai ngụm nước canh.

Kim Tú Châu thấy thế, đột nhiên nhớ ra, mới hỏi một câu, “Là con trai hay con gái thế?”

Giang Minh Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, “Con trai, sáu cân bốn lạng*.”

*Tương đương với ba cân hai lạng của Việt Nam.

“Hả?”

Kim Tú Châu nghe xong có chút thất vọng, hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Giang Minh Xuyên, vẫn chưa tin nổi: “Sao là con trai được?”

Chẳng phải ai cũng bảo Phương Mẫn sẽ sinh con gái sao? Mà ngay cả Phương Mẫn cũng nói, cô ấy rất nhiều lần mơ thấy con gái.

Giang Minh Xuyên còn cảm thấy kỳ quặc hơn, “Chẳng phải sinh ra rồi mới biết trai hay gái sao?”

Kim Tú Châu không có cách nào giải thích với anh, bằng không anh lại bảo là cô phong kiến.

Không biết Giang Minh Xuyên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nghiêm túc vài phần, “Chờ khi em sắp sinh, chúng ta đi bệnh viện trước.”

Chuyện tối hôm qua thật sự đã dọa anh rồi, nếu đổi thành Kim Tú Châu, anh cũng không dám tưởng tượng nữa.

Anh ôm Phương Mẫn ra thẳng bờ sông, dựa theo lời Kim Tú Châu dặn dò, gọi lão Tôn vài lần. Lão Tôn hùng hùng hổ hổ chạy ra hỏi là ai phá đám giấc ngủ của lão, biết là thai phụ sắp sinh, lão không nói hai lời đã lôi thuyền ra đưa bọn anh lên huyện, đó có thể nói là lần anh ngồi thuyền nhanh nhất từ trước tới giờ.

Nhưng đến huyện cũng tốn không ít thời gian, sau đó anh bế Phương Mẫn tới bệnh viện, khi đến đó rồi, đùi phải của anh giống như bị chặt đứt vậy, nhưng hẳn là Phương Mẫn còn đau đớn hơn. Tới khi cô ấy nằm xuống giường bệnh mới dám khóc thành tiếng, sau đó thì được đẩy vào phòng sinh.

Anh và Trương Thu Lai vẫn luôn chờ ở cửa, khi Chính ủy Chúc đến, trong phòng sinh Phương Mẫn vừa kêu vừa khóc, anh chưa từng thấy Phương Mẫn như vậy bao giờ, cũng chưa từng thấy mặt Chính ủy Chúc trắng bệch tới vậy.

Nói một câu thật lòng, lúc ấy anh ngồi ở ngoài phòng sinh nghe thấy tiếng kêu đau như đứt từng khúc ruột bên trong, thì đã quên mất cơn đau dưới chân mình.

Tới khi bên trong vọng ra tiếng trẻ con khóc, ba người đều chờ tới ngờ nghệch ra cả rồi.

Khi y tá ôm cậu bé ra, tay Chính ủy Chúc cũng run, không dám đón lấy, cuối cùng là anh ôm lấy cậu bé.

Lần sinh này mất tận bốn tiếng đồng hồ.

Anh ngồi trong bệnh viện thêm một lát, thấy trời tảng sáng rồi mới về, trên đường về anh chỉ nghĩ Kim Tú Châu phải làm sao? Anh không muốn cô phải chịu đau như vậy.

Nhưng lúc này anh không dám nói, sợ Kim Tú Châu nghe xong thấy sợ hãi thì không tốt.

Kim Tú Châu thì thấy nhẹ nhõm hơn, nói: “Anh ăn xong rồi đi nghỉ ngơi đi, em với hai con lên bệnh viện huyện một chuyến.”

Giang Minh Xuyên muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ một chút vẫn nói: “Vậy em đi đường cẩn thận.”

Kim Tú Châu thích nhất điểm này của Giang Minh Xuyên, cho dù có đôi khi anh cảm thấy quyết định của cô không chính xác, cũng sẽ gắng thuận theo cô.

“Vâng.”

Ăn mì xong, Giang Minh Xuyên mới mang hết bát đũa vào trong bếp rửa, anh cũng không nghỉ ngơi mà về phòng thay quần áo rồi ra cửa, còn đi trước cả mấy mẹ con Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu cũng về phòng thay bộ quần áo khác, còn lấy ra chỗ đồ sơ sinh và chăn mà cô đã chuẩn bị cho con của Phương Mẫn.

Tối hôm qua chuyện xảy ra quá nhanh, lúc ấy cô cũng không nhớ ra mấy thứ này.

Xếp đồ mang đi vào một cái túi to, sau đó ra phòng khách, Hạ Nham đã bỏ hai bình giữ nhiệt vào trong cặp sách, rồi nhận lấy cái túi Kim Tú Châu đang xách.

Phó Yến Yến chu đáo hỏi: “Có phải cầm mấy thứ như xô chậu không mẹ?”

Kim Tú Châu lắc đầu, “Mấy cái đó là nhiệm vụ của chú Chúc, chú ấy là ba đứa trẻ, dù sao cũng phải làm gì đó chứ?”

Phó Yến Yến gật đầu. Cô bé cảm thấy Kim Tú Châu nói rất có lý.

Chân với cánh tay của ba Giang còn chưa khỏi hẳn, tối hôm qua ôm cô Phương Mẫn đi bệnh viện, còn không biết đã phải chịu đau đớn thế nào.

Hạ Nham đã vọt tới cửa, hớn hở nói với Kim Tú Châu: “Mẹ, con muốn ăn kem.”

“Lúc về sẽ mua cho con.”

“Vâng.”

Phó Yến Yến cũng đi theo, “Chỉ biết ăn.”

Hạ Nham còn chả thấy có gì xấu hổ, nói: “Có cái miệng rộng còn không dùng để ăn sao?”

Kim Tú Châu đóng cửa lại đi cuối cùng, Hạ Nham quay đầu lại nhìn mẹ, vội vàng buông túi trong tay xuống, sau đó chạy về đỡ cô.

Kim Tú Châu trong lòng ấm áp, khen: “Trai gái gì đều tốt cả, cứ nhìn Tiểu Nham nhà ta chu đáo hiểu chuyện mà xem.”

Hạ Nham nghe xong cười ha ha, “Con muốn ăn hai que kem.”

Kim Tú Châu thu hồi nụ cười trên mặt, “Coi như mẹ chưa nói gì.”

Hạ Nham: “……”

Phó Yến Yến đi đằng trước phì cười.

Bởi vì lo cho Kim Tú Châu, cho nên ba mẹ con đi rất chậm, khi tới được bệnh viện huyện đã hơn mười giờ sáng.

Dựa theo địa chỉ Giang Minh Xuyên đưa, ba mẹ con tìm tới phòng 405 trên tầng bốn.

Khi tới nơi, đúng lúc cửa phòng bệnh mở ra, Kim Tú Châu tới gần nhìn thấy Phương Mẫn nằm ở giường trong cùng gần cửa sổ, mặt mũi cô ấy trắng bệch, không thấy một tia huyết sắc, Trương Thu Lai đang ngồi một bên.

Trên hai giường bên cạnh cũng đều có thai phụ, sau khi Kim Tú Châu vào mới nhìn thấy bé con nằm ngay cạnh Phương Mẫn. Mặt mũi cậu nhóc đỏ au, toàn thân nhỏ xíu, người chỉ lộ ra bàn tay và khuôn mặt tí hon. Cậu nhóc đang nhắm mắt ngủ ngon lành.

Kim Tú Châu cảm thấy có hơi không ổn rồi. Trước kia cô thấy trẻ con đều thấy trắng như tuyết, người thì mũm mĩm, trước nay chưa từng gặp đứa nhóc nào nhỏ như vậy.

Tới khi cô đến gần, Phương Mẫn theo bản năng quay đầu nhìn lại, cô ấy tưởng là Chính ủy Chúc, không ngờ lại là Kim Tú Châu.

Ánh mắt cô ấy tức khắc sáng bừng, “Sao sớm thế này em đã tới rồi?”

Từ doanh trại tới đây phải tốn không ít thời gian.

“Mau ngồi đi.”

Hiện giờ cô ấy không còn sức lực, không động đậy nổi, chỉ có thể ra hiệu bảo Trương Thu Lai lấy cho Kim Tú Châu cái ghế.

Trương Thu Lai vội nhường ghế cho Kim Tú Châu.

Kim Tú Châu cũng không khách khí với chị ấy, ngồi xuống, sau đó hơi hơi cúi người nhìn bé con, “Nhỏ thật.”

Hai đứa nhỏ cũng tò mò thò đầu qua nhìn, Hạ Nham hiếu kỳ hỏi: “Sao em trai lại đỏ như vậy ạ?”

Phương Mẫn dịu dàng bảo: “Nuôi thêm mấy hôm là trắng thôi.”

Hạ Nham lại tò mò hỏi: “Em trai tên là gì ạ?”

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Phương Mẫn có phần bất đắc dĩ, cô ấy nói với Kim Tú Châu: “Chị vẫn luôn cho rằng trong bụng là con gái nên đã bàn với Chính ủy từ trước rồi, quyết định đặt tên Chúc Thắng Nam. Sáng nay mới biết là con trai, vợ chồng chị đều ngạc nhiên trợn tròn cả mắt, ý tá qua hỏi đặt tên con là gì, Chính ủy với chị cũng chưa nghĩ ra được. Sau đó hai bọn chị mới nghĩ ra cái tên Chúc Phồn, Phồn trong phồn vinh hưng thịnh.”

Vốn Chính ủy muốn đặt tên con là Chúc Thịnh, nhưng chị gái giường bên cạnh nói nghe giống mắng người, sao lại đặt cho con cái tên kỳ cục này? Hai vợ chồng lại cân nhắc, quả thực khi đọc lên nghe có vẻ giống từ súc sinh, không tốt lắm, sau đó cô ấy mới bảo đặt tên là Chúc Phồn đi.

Kim Tú Châu nghe xong cười, “Chúc Phồn nghe cũng hay, ngụ ý cũng tốt.”

Phương Mẫn cũng đành nghĩ như vậy, “Nhưng chị vẫn thích tên Chúc Thắng Nam hơn.”

Từ khi mang thai tới nay, ai nhìn cô ấy cũng đều nói mang thai con gái, khi mang thai người còn xinh đẹp hơn, những người mang thai con gái mới như vậy.

Cô ấy cũng thích con gái, còn vui khi nghe người ta nói thế, còn cùng Kim Tú Châu may rất nhiều quần áo cho bé gái.

Kim Tú Châu cười an ủi nói: “Chị cũng nên thấy hài lòng đi, hai mẹ con bình an, khỏe mạnh là quan trọng nhất, vừa rồi ở trên đường em còn nói con trai nhà em chu đáo hiểu chuyện, chỉ cần là đứa bé ngoan, trai hay gái gì cũng đều tốt cả.”

Phương Mẫn cũng cười, “Nói cũng đúng, mà sinh con đau lắm.”

Kim Tú Châu cúi đầu nhìn cậu nhóc, không để tâm tới lời cô ấy vừa nói. Có đau tới mấy cũng sẽ không bằng khi uống ly rượu độc kia đâu, uống xong rồi, ruột gan như đứt từng khúc.

Trò chuyện một lát, Phương Mẫn mệt nên ngủ mất, cô ấy vừa ngủ thì Chính ủy Chúc tới.

Anh ấy về nhà một chuyến, xách theo túi lớn túi nhỏ rất nhiều thứ, nhìn thấy Kim Tú Châu, anh cảm kích nói: “Tối hôm qua thật sự cảm ơn vợ chồng em.”

Tuy rằng buổi sáng anh cũng đã cảm ơn Giang Minh Xuyên, nhưng anh cũng vô cùng cảm kích Kim Tú Châu. Nghe chị Trương kể, tối hôm qua Kim Tú Châu bình tĩnh nhất, rất nhanh đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy.

Đêm qua khi anh đến bệnh viện, y tá nói may mắn đưa tới kịp thời, chậm một chút nữa e là cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm, anh nghe mà thấy sợ không thôi.

Chỉ một tối anh không ở nhà, vậy mà ngay tối đó xảy ra chuyện.

Kim Tú Châu lắc đầu, “Đừng khách sáo như vậy, em vẫn luôn coi chị Phương Mẫn như chị gái em.”

Chính ủy Chúc biết Kim Tú Châu đang an ủi mình, “Đợi chút nữa ăn cơm rồi hẵng về, anh đi mua cơm trước.”

“Không cần không cần đâu, buổi sáng bọn trẻ đã nằng nặc đòi đi mua vở với bút, em dẫn bọn chúng đi mua đồ trước, anh tới là em an tâm rồi, em đi trước đây.”

Chính ủy Chúc biết Kim Tú Châu không phải người khách khí, cho nên tiễn ba mẹ con ra cửa.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Kim Tú Châu dẫn hai đứa nhỏ tới tiệm cơm quốc doanh mua mấy cái màn thầu và bánh bao, vừa đi vừa ăn, cũng không về nhà luôn mà tới nhà máy chế biến thịt mua mấy cân xương cùng một cân thịt, rồi lại tới viện Trung y mua một ít dược liệu.

Về đến nhà, cô hầm xương cùng với vài vị thuốc.

Tới chạng vạng Giang Minh Xuyên mới về ngửi thấy mùi thuốc, tò mò hỏi: “Em hầm cho Phương Mẫn à?”

Kim Tú Châu lắc lắc đầu, sau đó nhìn anh, “Không phải, khi Phương Mẫn từ bệnh viện về em sẽ nấu cho cô ấy, đây là hầm cho anh.”

“Anh?” Giang Minh Xuyên hơi sửng sốt.

Kim Tú Châu buồn cười nhìn anh, “Tối hôm qua anh ôm cô ấy đi đoạn đường xa như vậy, đừng cho là em không biết, chân lại đau rồi phải không? Hầm để bồi bổ cho anh.”

Giang Minh Xuyên tức thì không biết nói gì.

Kim Tú Châu lấy một cái bát con, dùng muôi múc cho anh một bát canh. Canh có màu nâu, trừ mùi canh xương hầm đặc trưng còn có mùi thuốc bắc nồng đậm.

Trước đây Giang Minh Xuyên vẫn luôn cho rằng Kim Tú Châu chỉ phối thuốc lung tung thôi, sau đó dần dần phát hiện dường như cô thật sự hiểu một chút về y thuật. Như lần này chân anh bị thương vậy, ít nhất phải mất vài tháng, thậm chí nửa năm mới có thể bình phục, nhưng nhờ cô điều trị, chỉ cần hai tháng là anh có thể đi lại được, tối hôm qua còn có thể ôm Phương Mẫn đi tận mười mấy dặm đường.

Cho nên khi Kim Tú Châu bưng bát canh ra, anh thổi thổi, cũng chưa hỏi gì đã bưng lên uống.

Lúc uống ngụm đầu tiên anh nhíu chặt mày, nhưng vẫn uống hết cả bát.

Ánh mắt Kim Tú Châu có phần đồng cảm, mùi vị có khả năng là không dễ uống, vì tiết kiệm nên cô không mua cam thảo, nhưng không hề làm ảnh hưởng tới hiệu quả.

Cô còn nói: “Mấy ngày tới không được uống nước lạnh, cũng không được ăn trái cây.”

Giang Minh Xuyên gật đầu, biết Kim Tú Châu đều vì muốn tốt cho mình.

Buổi tối khi đi ngủ, Kim Tú Châu còn lấy ra hai miếng thuốc dán vô cùng khó ngửi dán lên chân và cánh tay Giang Minh Xuyên.

Giang Minh Xuyên đã quen rồi, anh cũng không hỏi nhiều. Trước anh có hỏi Kim Tú Châu thì cô nói là học được từ lão trung y trong thôn, anh không biết có phải là thật không, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy có chỗ hơi sai sai.

Phương Mẫn ở bệnh viện năm ngày, chủ yếu là vì sức khỏe của cô ấy hơi yếu, Chính ủy Chúc lo lắng nên để vợ nằm viện nhiều hơn hai ngày.

Kim Tú Châu cũng dẫn bọn trẻ đi thăm cô ấy thêm hai lần, lần nào cũng mang theo đồ ăn ngon.

Mỗi lần tới thăm, mấy người phụ nữ nằm giường bên cạnh đều vô cùng hâm mộ nói: “Cũng chỉ có chị em ruột là tốt, có thể chăm sóc cho nhau.”

Lần trước Kim Tú Châu tới thăm, chị ở giường cạnh còn hỏi hai người có quan hệ gì, Kim Tú Châu mới cười nói một câu là chị em ruột, người ta tưởng thật.

Người phụ nữ kia sinh sau Phương Mẫn hai ngày, nhà cô ấy hẳn là cũng khá giả, người khác toàn nhập viện khi đau đẻ, chỉ có cô ấy còn nhập viện sớm mấy ngày. Vào viện sớm cũng không thành vấn đề, mỗi tội phải tốn thêm tiền thôi.

Nhưng cô ấy không có người vào chăm, ban ngày có một người phụ nữ trung niên vào đưa cơm cho cô ấy, chồng cô ấy chỉ tới vào buổi tối, mặc một bộ đồ bảo hộ lao động màu lam.

Phương Mẫn lần nào cũng muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại không nói gì, nghe người khác nói với sự hâm mộ, trong lòng cô ấy không hiểu sao thấy vui mừng và tự hào.

So với người ở thủ đô kia, Kim Tú Châu còn giống chị gái cô ấy hơn, rất nhiều lần đều chăm sóc cho cô ấy.

Hiện giờ quần áo trên người con cô ấy, trong ngoài đều do Kim Tú Châu may, ngay cả tấm chăn bông nhỏ đắp cũng do Kim Tú Châu tìm người đánh.

Hiện giờ cô ấy chẳng còn hâm mộ người ở thủ đô kia, bởi vì Kim Tú Châu còn đối tốt với cô ấy hơn.

Sau khi Phương Mẫn về nhà, ngày nào Kim Tú Châu cũng hướng dẫn Trương Thu Lai nấu canh, mỗi ngày một món, làm Phương Mẫn uống tới mức mặt mũi hồng hào, nhìn mà thích mắt.

Toàn bộ thời gian mang thai cô ấy cũng chưa hề béo thế này, mà mấy ngày nay tăng cân không ít.

Chờ khi Chúc Anh sốt ruột chạy tới, nhìn thấy em dâu thì đờ cả người ra. Chị nghe thấy em trai gọi điện thoại thông báo rằng Phương Mẫn đã sinh, còn lo lắng hai vợ chồng luống cuống, không chăm sóc được cho bé con, trên đường đi cũng không ngủ nổi, chỉ nghĩ phải mau chóng qua đây đỡ một tay.

An An cũng hối hận, lo lắng bên chỗ cậu mợ không có ai chăm lo, cảm thấy hẳn là phải để mẹ sang sớm một chút. Khi cô ấy còn nhỏ, cậu rất tốt với cô ấy.

Nào biết Chúc Anh mới vừa vào cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười nói của Kim Tú Châu và Phương Mẫn, trong nhà còn có thêm một người phụ nữ xa lạ.

Nhìn thấy Chúc Anh, chị ấy còn thẹn thùng cười hỏi: “Đây là chị chồng đúng không?”

Chúc Anh không biết đây là ai, chỉ có thể do dự gật đầu, “Chào chị, đồng chí.”

Sau đó chị thả hành lý xuống, đi vào phòng. Trong phòng Kim Tú Châu đang ôm một cậu nhóc trêu đùa, bên miệng cậu nhóc còn vệt sữa, Phương Mẫn thì ngồi trên giường nhìn mỉm cười, trên đầu cô ấy còn đội khăn, đôi mắt sáng lấp lánh.

Phương Mẫn nhìn thấy Chúc Anh, vui vẻ gọi một tiếng, “Chị cả.”

Kim Tú Châu nghe thấy tiếng, theo bản năng xoay người lại.

Chúc Anh thấy Kim Tú Châu đến gần, nhìn thấy cậu nhóc cô đang ôm, hai tay kích động xoa xoa, nhưng không dám vươn ra nhận, “Đây là Tiểu Phồn đó à?”

Phương Mẫn cười đáp vâng, bảo chị tới bế đi.

Chúc Anh vội xua tay, “Không được không được, chị mới vừa xuống xe, trên người toàn bụi.”

Chị thò đầu qua, miệng phát ra vài tiếng chậc chậc, hấp dẫn sự chú ý của cậu nhóc, nhóc con mới nhìn chị một cái, chị không khỏi mỉm cười, “Thằng bé này vừa nhìn đã biết thông minh.”

Phương Mẫn cười dịu dàng, “Em chỉ mong sau này con được sống vui vẻ thôi.”

Bởi vì Chúc Anh đã trở lại, hai nhà lại cùng nhau ăn cơm tối, coi như tiệc đón gió tẩy trần cho chị.

Nhưng cũng không biết có phải Trương Thu Lai sợ bị đuổi đi hay không, hôm sau trời còn chưa sáng chị ấy đã dậy bận rộn rồi, quét tước trong nhà ngoài cửa sạch sẽ, tới khi Chúc Anh dậy, Trương Thu Lai đã mua xong thức ăn, đang nấu cơm sáng ở trong bếp.

Chúc Anh vào giúp đỡ chị ấy, nhưng cũng không còn việc gì để làm, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.

Tới giữa buổi sáng, nhớ ra là phải giặt quần áo cho bé con, nhưng chị tìm một vòng cũng không thấy quần áo bẩn đâu, cuối cùng phát hiện quần áo người lớn trẻ con gì đó đều đang phơi trên ban công.

Chị chớp chớp mắt, nghĩ cả nửa ngày cũng không biết là Trương Thu Lai đã giặt khi nào.

Trong lòng chị có chút mất mát, đây là lần đầu tiên gặp được người còn cần mẫn hơn chị.

Cuối cùng không còn cách nào, thừa dịp Phương Mẫn và bé con ngủ rồi, chị chạy sang nhà hàng xóm tìm Kim Tú Châu nói chuyện, ngày hôm qua đến muộn quá, cũng không rảnh để hỏi là có chuyện gì.

Kim Tú Châu nghe xong hết sức vui mừng, mới kể chuyện của Trương Thu Lai với chị, sau đó bổ sung: “Nếu chị ấy đã chăm chỉ như vậy thì chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe, dạo gần đây hẳn là vất vả lắm?”

Nói tới đây, Chúc Anh đã có chuyện để kể, “Cũng không hẳn, con rể chị bị thương không nhẹ, lúc chị đi vẫn còn nằm trong nhà đấy, hai đứa cháu thì đỡ nhiều rồi, nhưng cả ngày vẫn quấy lắm.”

Chị kể xong lại thở dài thườn thượt, “Bên đây có người hỗ trợ quả thật cũng tốt, dù gì chị cũng không thể ở bên này mãi được.”

Tuy rằng trong lòng chị vẫn có chút khó chịu, trước kia hai chị em thân thiết nhất, sau đó em trai tham gia quân ngũ, một năm mới có thể gặp mặt một hai lần, rồi tiếp đó nữa thì mấy năm cũng chẳng gặp được một lần, hiện giờ Tiểu Lăng cũng y như thế.

Trong nhà giờ chỉ còn có chị và An An.

Kim Tú Châu nhìn ra thương cảm trong mắt chị, quan tâm an ủi bảo: “Chị còn rầu vì không được chăm trẻ con hay sao? Chờ xem, mấy năm nữa chị có cháu nội rồi, đến lúc đó xem chị có hối hận vì giờ nghĩ thế không.”

Nói chưa dứt lời, Chúc Anh càng nghe càng khổ sở, “Đừng nói nữa, thằng ranh nhà chị còn không biết khi nào mới có thể kết hôn được.”

Chị cũng không mặt mũi nào nói rằng nó không ưng Bạch Cảnh Chi, chỉ nói giờ thằng bé chưa nghĩ tới chuyện này.

Kim Tú Châu thấy chị không giống như đang nói đùa, trong lòng trầm xuống, lo lắng có phải con trai chị có sở thích đó không. Trước kia đám quyền quý ở triều Đại Cảnh cũng rất thích nuôi dưỡng nam sủng.

Đương nhiên lời này cô không dám hỏi, chỉ cười nói: “Điều này cho thấy con trai chị là người có tâm sự nghiệp, sau này sẽ đạt được thành tựu lớn, không vội, chị xem Chính ủy kết hôn cũng muộn mà, duyên phận chưa tới thôi.”

Chúc Anh gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Có Kim Tú Châu khai thông, Chúc Anh cũng không để bụng chuyện Trương Thu Lai tích cực chủ động, dứt khoát để mặc cho chị ấy ôm đồm hết mọi việc trong nhà, còn chị chỉ lo trò chuyện với Phương Mẫn, thuận tiện giúp cô ấy trông con.

Thỉnh thoảng chị lại sang nhà tìm Kim Tú Châu tâm sự.

Tuy rằng quá cuộc sống rất thoải mái nhẹ nhàng, nhưng ở bên này cũng không giúp được gì, thời gian lâu nhàn rỗi lại càng dễ dàng suy nghĩ vớ vẩn, lo lắng cho con gái dưới quê lo không xuể việc.

Cho nên chờ Phương Mẫn hết cữ chị bèn thu dọn hành lý chuẩn bị đi về.

Lần này tạm biệt, sau này e là cũng rất khó có dịp sang đây, cho nên trước khi đi cho dù có nói thế nào, chị cũng nhất định phải tự mình làm bữa cơm.

Bữa cơm đó thật sự náo nhiệt. Chúc Anh ôm Phó Yến Yến trong lòng, bên trái là Hạ Nham, bên kia là Chính ủy Chúc. Hạ Nham biết bác cả sắp đi, trong lòng không nỡ chia xa, tuy rằng một bàn lớn toàn món ngon, nhưng cậu cũng chẳng vùi đầu ăn giống ngày thường mà thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Chúc Anh, khiến cho bát của chị chẳng mấy chốc mà đầy ú ụ.

Chúc Anh nhìn mà trong lòng ấm áp.

Ăn xong bữa cơm, Kim Tú Châu về nhà trước, lấy ra tấm áo khoác trước đó cô đã may cho Chúc Anh. Chiếc áo đã may xong mà không biết là chị lại về sớm như vậy, nên vẫn chưa mang tặng.

Cô cho rằng Chúc Anh sẽ ở đây thật lâu, tính chờ trời lạnh mới mang ra. Thật ra chiếc áo vẫn không tính là may hoàn chỉnh, cô định sẽ thêu hình chi tiết hơn, nhưng giờ hẳn là không còn kịp rồi.

Chúc Anh cầm chiếc áo, ngay lúc đó cũng không biết nói gì cho phải, chị vốn không ngờ rằng Kim Tú Châu sẽ may áo cho chị.

Nói một câu thật lòng, con trai con gái chị đều hiếu thuận, nhưng trước nay chưa đứa nào từng mua quần áo cho chị, chị cũng không cho chúng mua, cảm thấy rất phí tiền, chị toàn mua loại vải rẻ nhất ở Cung Tiêu Xã rồi may quần áo cho cả nhà.

Đây là lần đầu tiên chị nhận được quà người khác tặng.

Cũng là món quà duy nhất từ nhỏ đến lớn chị nhận được.

Đôi mắt Chúc Anh tức thì đỏ hoe, chị cẩn thận v**t v* chiếc áo, “Vải này đẹp quá, sao chị có thể mặc được? Chị mặc chẳng mấy là rách.”

Kim Tú Châu cười, “Rách rồi thì em may cho chị cái mới.”

Chúc Anh cũng cười, chị khoa trương kêu “Ôi chao” một tiếng, sau đó lén lau nước mắt, “Em thế này thì chị biết nói gì bây giờ? Chị chẳng nghĩ ra có gì để tặng cho em cả.”

“Chị nói thế này là quá khách sáo rồi, khoảng thời gian trước ngày nào mà em chẳng ăn cơm chị nấu, cũng đâu thấy chị ghét bỏ gì.”

“Đó thì có gì mà ghét bỏ? Chị còn tiếc không thể mỗi ngày nấu cho em ăn.”

Chị lại cẩn thận v**t v* chiếc áo, sau đó muốn trả lại Kim Tú Châu, “Cái áo này đẹp quá chị mặc không được đâu, tặng cho chị cũng lãng phí, em giữ lại mặc đi, chị là bà già dưới quê rồi, sao có thể mặc cái áo đẹp như này?”

Kim Tú Châu cố ý xụ mặt, “Chị nói như vậy em không vui tí nào, chị là bà già, thế em đây là bà cô tuổi trung niên hả?”

“Phỉ phui, chị không nói nữa.”

Bên cạnh Phương Mẫn thấy hai chị em cứ đưa đẩy tới lui, mới dứt khoát nhận lấy chiếc áo, “Được rồi, em nhận giúp chị, chị không mặc thì để em mặc.”

Câu này khiến cho Kim Tú Châu và Chúc Anh đều bật cười.

Buổi tối Chúc Anh về phòng, cầm chiếc áo ngắm nghía hồi lâu, rồi mới nâng niu gấp lại bỏ vào trong túi.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Chính ủy Chúc đã ra cửa cùng Chúc Anh.

Vốn tưởng rằng nhà hàng xóm cũng chưa dậy, không ngờ rằng nhà bên cạnh nghe thấy tiếng mở cửa thì cũng mở cửa nhà mình ra, thấy hai chị em chuẩn bị đi, mọi người cùng ra tiễn.

Mắt Chúc Anh lại đỏ lên, “Mấy đứa thật là…” Làm chị không biết phải nói gì.

Kim Tú Châu nắm tay chị, dịu dàng nói: “Em tiễn chị tới cổng lớn, sau này cũng không biết tới khi nào gặp lại?”

Trong lòng cô hiểu, cơ hội sau này gặp lại e là không lớn, cho nên mới gọi cả hai đứa nhỏ dậy.

Chúc Anh trong lòng nghẹn ngào, sau đó gật đầu.

Một nhà bốn người tiễn chị tới cổng lớn của doanh trại, chờ tới khi người đi khuất bóng, mới chậm rãi trở về.

Trên đường về, Hạ Nham mới nhẹ nhàng bảo: “Con cứ cảm thấy sau này còn có thể gặp lại bác ấy.”

Phó Yến Yến nhìn cậu một cái không nói gì, cảm thấy cậu chỉ giỏi tưởng tượng thôi. Lần này và đời trước không giống nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy năm nữa ba Giang sẽ rời khỏi đây, khi đó cả nhà họ cũng sẽ đi cùng, rất khó có cơ hội gặp lại bác cả. Đến lúc đó, cậu và Ngụy Ninh Thanh, Dương Anh Hùng cũng phải chia xa.

Nhưng những lời này cô bé không cần thiết phải nói với cậu.

Hết chương 52.

Tác giả có lời muốn nói:

Kim Tú Châu: Cái tên Chúc Thắng Nam không tồi, về sau đặt cho con gái mình.

Giang Minh Xuyên: Trước đây em không nói thế.

Kim Tú Châu: Anh quản em?

Hạ Nham: Giang Thắng Nam - nghe thật hay.

Giang Minh Xuyên: Chúa nịnh nọt.

Phó Yến Yến: Con muốn đổi tên, trong nhà tên con dở nhất.

Bình Luận (0)
Comment