Chúc Anh đi rồi, Kim Tú Châu thiếu đi một người nói chuyện, con gái cũng đi học, cảm giác bản thân nhàn rỗi hơn hẳn.
Cũng may còn có Phương Mẫn bầu bạn với cô, sau khi cô ấy hết cữ, bé con trông hoàn toàn thay đổi, trở nên trắng trẻo hồng hào, lúc nào cũng toàn mùi sữa. Cậu nhóc cũng đã biết lạ, ngoại trừ Kim Tú Châu, những người khác ai bế cậu cũng khóc, ngay cả Chính ủy Chúc cũng không bế được, anh chỉ có thể bế được một lúc, bế lâu là cậu nhóc sẽ gào mồm lên, giọng còn rất là to.
Nhóc con rất phàm ăn, cứ như thể là có người sắp tới cướp của cậu vậy, Phương Mẫn không đủ sữa, cuối cùng Chính ủy Chúc nhờ chiến hữu gửi cho anh mấy hộp sữa bò để khi thiếu sữa thì cho cậu nhóc uống sữa ngoài, vốn còn lo rằng cậu uống không quen, không ngờ rằng bé con lại chẳng chê bôi gì.
Hơn nữa khi cậu nhóc uống sữa đừng hòng có ai trêu đùa cậu, bằng không cậu sẽ thù rất dai.
Lần trước khi cậu uống sữa, Hạ Nham bèn sờ sờ cánh tay nhỏ của cậu, nhóc con thấy bực mình, hất tay mấy lần mà không được nên về sau mỗi lần Hạ Nham sang chơi, nhóc đều xoay đầu sang hướng khác không thèm để ý, khi Hạ Nham bế thì còn tè cho cậu một bãi.
Hồi trước Phương Mẫn chỉ mong sinh được một đứa con gái ngoan ngoãn mềm mại, không ngờ rằng ngược lại hết cả. Cô sinh ra một tên nhóc con tính tình vô cùng ngang ngược, rõ ràng cô ấy và Chính ủy đều là người mềm mỏng tốt tính, cũng không biết thằng nhóc này giống ai?
Ngược lại Kim Tú Châu lại cảm thấy tính tình như này cũng khá tốt, an ủi cô ấy: “Tính tình ghê gớm một chút sau này sẽ không chịu thiệt gì, là chuyện tốt.”
Phương Mẫn đành phải nghĩ theo chiều hướng ấy.
Nhưng cho dù thế nào, con hát thì mẹ khen hay, trước kia Phương Mẫn không cách nào tưởng tượng sẽ nuôi dưỡng một nhóc con nghịch ngợm như thế nào, nhưng khi thực sự nuôi rồi mới biết tình thương của mẹ là bao la, hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều ôm cậu bé vào trong lòng, ngay cả cái chân ú nu cũng thấy thơm.
Lúc này bụng Kim Tú Châu cũng lớn rồi, Phương Mẫn nói với cô, đợt trước khi nằm viện có một bác sĩ già nói khi mang thai phải vận động nhiều một chút, lúc sinh con sẽ dễ dàng hơn, hồi trước cô ấy vẫn hơi lười biếng.
Kim Tú Châu nghe nói cũng thấy bùi tai, nên giờ sáng tối mỗi ngày cô đều kéo Giang Minh Xuyên ra ngoài tản bộ, đi quanh khu nhà mấy vòng.
Khi Giang Minh Xuyên không có nhà, cô đành chậm rãi đi bộ một mình, nếu bọn trẻ không có nhiều bài tập cũng sẽ đi cùng cô.
Có vài lần Kim Tú Châu còn gặp được Triệu Vận, nhưng lần nào Triệu Vận đi xong là về nhà ngay. Cô ta bọc cả người kín mít, Dương Anh Hùng nói với Kim Tú Châu rằng dì ở nhà toàn hay nổi đóa, còn giấu hết gương trong nhà đi, lúc em gái lén lôi gương ra soi rồi bị dì phát hiện thì thẳng tay đập vỡ luôn, dì còn cắt cả tóc của em gái.
Thảo nào hôm trước con gái đi học về, mang vẻ mặt kỳ quái nói: “Tóc Đường Doanh bị cắt ngắn cũn, trông y như bị chó gặm ấy ạ.”
Lúc ấy cô còn tưởng rằng là trẻ con nghịch ngợm, con bé nghịch nên tự cắt tóc mình như thế.
Lại ngẫm bộ dạng của Triệu Vận hiện giờ, cô thấy không sao hiểu được, cho dù có tức giận thế nào cũng không đến mức trút giận lên con mình.
Tuy rằng hai người chạm mặt mấy lần, nhưng lần nào cũng đều tránh nhau từ xa rồi, mà dạo gần đây không lần nào Kim Tú Châu thấy Triệu Vận cả, sau cũng là Dương Anh Hùng nói với cô rằng dì được ba đưa đi bệnh viện rồi.
Triệu Vận may mắn hơn Phương Mẫn, cô ta được đưa vào viện trước khi chuyển dạ hai ngày.
Dương Anh Hùng còn được ba cậu dẫn vào bệnh viện thăm hai lần, khi về tậm trạng của cậu rất tệ, sau Hạ Nham lén kể với Kim Tú Châu rằng cô Triệu sinh một bé trai, ba của Dương Anh Hùng rất vui.
Hạ Nham còn nói: “Dương Anh Hùng nói, bởi vì cậu ấy là con trai, cho nên ba mới hơi thích cậu ấy, giờ có thêm em trai nhỏ rồi, cậu ấy lo sau này ba không thích cậu ấy nữa.”
Dạo trước Hạ Nham cùng Ngụy Ninh Thanh, Dương Anh Hùng thảo luận chuyện thích em trai hay em gái. Hạ Nham đã nói mình thích em trai, em trai có thể chơi với cậu, còn em gái chỉ luôn đối nghịch với cậu thôi.
Ngụy Ninh Thanh thì không có chuyện phiền não như vậy, cậu chỉ hy vọng ba mẹ có thể sớm quay về.
Chỉ có Dương Anh Hùng nhỏ giọng nói hy vọng dì sẽ sinh em gái, ai cũng bảo trong bụng dì là con trai, lần nào ba nghe xong cũng rất vui.
Trước đây Hạ Nham cũng có nỗi lo như vậy, nhưng hiện giờ thì không, cậu thấy rằng cho dù có thêm nhiều em trai em gái đi nữa thì ba mẹ vẫn sẽ yêu thương cậu giống như bây giờ.
Cho nên hiện giờ cậu cũng không quá mong mỏi mẹ sinh em trai.
Kim Tú Châu gật đầu, cảm thấy Dương Anh Hùng lo lắng như vậy không thừa.
Triệu Vận còn đối xử như thế với đứa con gái mình vẫn luôn yêu thương, thì đối với Dương Anh Hùng có thể được mấy phần tình cảm?
Mà ngay cả với Dương Diệu, từ đầu trước đến giờ cô ta cũng chẳng thể hiện tình cảm gì rõ ràng.
Quả nhiên, sau khi Triệu Vận mang con từ bệnh viện trở về, Hạ Nham nghe thấy ba mẹ trò chuyện về tên đứa bé, mới biết em trai Dương Anh Hùng tên là Dương Siêu* Anh.
*Từ Siêu ở đây có nghĩa là vượt qua.
Vượt Anh, đuổi kịp Mỹ*, hiện giờ rất nhiều người nhắc tới câu khẩu hiệu này.
*Vượt Anh, đuổi kịp Mỹ (Hán Việt: Siêu Anh, cản Mỹ) là khẩu hiệu do Mao Trạch Đông đưa ra vào khoảng năm 1958, trong đó có hai mục tiêu là vượt Anh về sản xuất thép trong 15 năm và đuổi kịp Mỹ trong 50 năm. Thép là ưu tiên hàng đầu của khẩu hiệu này. Đây là khẩu hiệu rất tiêu biểu trong thời kỳ Đại nhảy vọt. Cuối cùng mục tiêu đã đạt được đúng khung thời gian ban đầu. Sản lượng thép của Trung Quốc đã vượt qua Vương quốc Liên hiệp Anh vào những năm 1970 và Mỹ vào năm 1993, trở thành quốc gia sản xuất thép lớn nhất thế giới vào năm 1996.
Kim Tú Châu đương nhiên cũng nghe nhắc tới câu khẩu hiệu này rồi, cô theo bản năng nhíu mày, hỏi con trai, “Tên này do ai đặt?”
Hạ Nham lắc đầu, “Con không biết.”
Kim Tú Châu oán giận phàn nàn với Giang Minh Xuyên, “Sao lại có thể lấy cái tên như vậy? Anh thì tên là Dương Anh Hùng, em trai thì tên là Dương Siêu Anh, nghe như thể muốn vượt qua anh mình vậy.”
Giang Minh Xuyên chỉ cảm thấy là trùng hợp, “Có lẽ người ta không nghĩ nhiều như vậy.”
Kim Tú Châu hừ một tiếng, “Nếu trong lòng bọn họ thực sự có Dương Anh Hùng, ắt sẽ phải nghĩ nhiều như vậy.”
Giang Minh Xuyên không biết nói gì. Tuy rằng lời Kim Tú Châu nói khó nghe, nhưng sự thật đúng là như thế, hai vợ chồng Chính ủy bên cạnh vắt hết óc nghĩ rất nhiều tên cho con, Kim Tú Châu cũng thế, ngày nào cũng lật sách xem.
Trước đó cô còn định đặt tên con là Giang Yến Yến*, Yến Yến nghe cũng nhu hòa, ngụ ý cũng tốt. Nhưng nghĩ đến hai đứa con gái đặt tên trùng nhau, cô bèn không đắn đo gì nữa mà bỏ qua cái tên này.
*Tên của Phó Yến Yến (燕燕), Yến ở đây nghĩ là chim Yến nên ở chương trước cô bé mới chê tên mình xấu. Tên mà Kim Tú Châu định đặt là Yến Yến(晏晏) chỉ người con gái hòa nhã, dịu dàng. Tên vốn lấy từ bài Manh 6 (Thuộc phần Vệ Phong – Quốc Phong - Kinh Thi của Khổng Tử). Hai câu thơ là: “Tổng giác chi yến, Ngôn tiếu yến yến.”. Bản dịch thơ của bác Tạ Quang Phát là “Thưở trái đào ấu thơ đùa nghịch, Đã cùng nhau khúc khích nói cười.”
Giờ theo như cô thấy thì nhà hàng xóm không dùng được tên Thắng Nam, so với những cái tên lấy từ thơ ca đó, lúc đầu cô cảm thấy cái tên Thắng Nam này nghe không hay tí nào, nhưng càng cân nhắc càng thấy rất hay, ai nói phụ nữ không bằng đàn ông, con gái cô chắc chắn là hơn ối đứa con trai khác.
Nhưng hiện giờ hai vợ chồng cũng không có gì dám chắc chắn, có tấm gương Phương Mẫn đằng trước, hai người tính chuẩn bị thêm mấy cái tên cho con trai.
Nhưng kia cũng là chuyện nhà người khác, hai vợ chồng họ không tiện xen vào, việc duy nhất có thể làm là đưa thêm cho Trương Thu Lai tiền và tem phiếu, rồi gọi Dương Anh Hùng cùng sang ăn cơm.
Triệu Vận ở cữ tại nhà, cần tiền cần cả người chăm sóc. Chắc là Triệu Vận nhờ người từ nhà mẹ đẻ lên chăm sóc, mỗi tháng tiền lương của Dương Diệu ngoại trừ số gửi về quê và cho Dương Anh Hùng, còn lại đều đưa cả cho Triệu Vận.
Dưới quê là mẹ đẻ của anh ta, cho dù bà ấy bị anh ta đuổi về quê nhưng không thể nào bỏ mặc được, nên mỗi tháng đều gửi không ít tiền.
Mà hiện giờ Triệu Vận phải cho con bú, cần ăn uống đầy đủ, cũng phải tốn nhiều tiền hơn, vì thế chỉ có thể bớt đi tiền tiêu vặt của con trai lớn.
Dương Diệu cũng bảo con trai về nhà ăn cơn, nhưng chuyện anh ta không biết là mỗi lần Dương Anh Hùng về nhà ăn cơm thì bác gái tới chăm sóc dì luôn cười bảo cậu ăn ít đi một chút, nói cậu đừng có mà ăn hết cả phần của em trai, cậu mà ăn nhiều thì dì sẽ đói bụng, dì mà đói thì em trai cũng đói.
Hiện giờ Dương Anh Hùng cũng đã biết phản kháng, có vài lần cậu đã nhắc tới với Dương Diệu, ba cũng đã nói giúp cậu nhưng thái độ của đối phương với cậu vẫn y như trước, thậm chí còn tranh thủ lúc không có người nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ.
Sau đó không biết bác ta nói gì với dì Triệu, giờ dì Triệu thấy cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Trước kia khi gặp cậu, thỉnh thoảng dì Triệu còn nói với cậu một hai câu, giờ thì chẳng nói chẳng rằng, cho dù cậu chủ động chào hỏi cũng không đáp lại.
Thế nên hiện giờ Dương Anh Hùng rất bài xích việc về nhà, luôn cảm thấy mình như người thừa trong nhà.
Kim Tú Châu đều thấy cả những việc này, cho nên ngày nào cũng gọi cậu cùng ăn cơm, ăn cơm xong lại bảo cậu ở lại cùng làm bài tập với Hạ Nham và Phó Yến Yến, tới khi làm bài tập xong rồi, Hạ Nham lại gọi cậu cùng đi ngủ.
Có lẽ là Dương Diệu thấy xấu hổ, cũng xuống tầng dưới tìm con trai hai lần, nhưng Dương Anh Hùng không muốn về, có lần Dương Diệu thực sự nổi giận, nửa đêm hùng hổ lôi con trai đi, Dương Anh Hùng bám chặt tay vào khung cửa, sống chết cũng không muốn về nhà.
Dương Diệu nổi sùng giơ tay lên cho cậu hai bạt tai, Dương Anh Hùng cắn chặt môi, nhưng không hề khóc.
Cuối cùng Dương Diệu bỏ lại một câu, “Tao mặc xác mày.” Rồi bỏ đi thẳng.
Dương Anh Hùng nhìn theo bóng dáng ba, đuổi theo hai bước, sau đó dừng lại không hề di chuyển.
Mấy chuyện này Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên đều không biết, lúc này hai người đang đi tản bộ dưới sân, sau về con trai mới kể với hai vợ chồng.
Giang Minh Xuyên nghe xong chau mày, Kim Tú Châu nhìn anh, uyển chuyển nói: “Chúng ta đã nhận Anh Hùng là con nuôi, Dương Diệu không cần, chúng ta lấy, anh thấy sao?”
Theo quan điểm của cô, đây chẳng phải là chuyện tốt sao, không dưng nhặt được một đứa con trai, đặc biệt tính cách Dương Anh Hùng thế nào thì đều rõ cả rồi, ngoại trừ có hơi tự ti, những điểm khác đều tốt cả.
Cô cũng thấy là Dương Diệu hành xử quá ngu xuẩn, đem so ra thì đứa con trai nhỏ vẫn còn đang quấn tã, con trai lớn thì sắp trưởng thành rồi, vậy mà anh ta còn không cần đứa lớn thích đứa nhỏ?
Ở triều Đại Cảnh, thân phận trưởng tử và đích tử* mới là cao nhất, con trai nhỏ dù có được sủng ái thế nào, cũng không vượt qua được anh cả.
*Trưởng tử: con trai cả, có thể là con chính thê hoặc thiếp thất. Đích tử: con trai của chính thê.
Chỉ có thể nói con người ta vốn hay quên, trước kia Dương Diệu đã hứa hẹn chắc chắn, thời gian qua lâu rồi, cũng đã quên bằng sạch.
Vẻ mặt Giang Minh Xuyên có phần đắn đo, ở trong lòng anh, con cái phải ở bên cha mẹ mới là tốt nhất, thường ngày Dương Diệu đối nhân xử thế cũng coi như đúng mực, chỉ có chuyện của con trai là chẳng phân biệt được phải trái.
Nhưng nghĩ đến Dương Anh Hùng, anh vẫn bảo: “Về sau đây cũng là nhà thằng bé, muốn về khi nào cũng được.”
Hạ Nham nghe được những lời này, vẻ mặt lập tức tươi tỉnh, “Con biết ba mẹ tốt nhất mà.” Nói rồi xoay người chạy biến vào phòng, muốn nói tin tốt này cho Dương Anh Hùng.
Kim Tú Châu cũng nghe thấy, nhưng trong lòng cô cũng không thấy vui, nuôi con nuôi ở chung là một chuyện, còn nuôi con ruột lại là chuyện khác, nếu như đã coi như con trai ruột mà nuôi dưỡng, cô không muốn sau này trưởng thành cậu bé lại quay về báo hiếu cha ruột.
Vậy không phải phí công nuôi dưỡng sao?
Có lẽ trong lòng Dương Diệu cũng nghĩ như vậy, con trai đã lớn, cho dù là hai vợ chồng họ có đối tốt với thằng bé cỡ nào, đó cũng là con ruột của anh ta.
Nhưng nếu Giang Minh Xuyên đã nói như vậy, Kim Tú Châu sẽ không ngăn cản.
Trong phòng, Dương Anh Hùng nghe thấy cha mẹ nuôi nói sau này mình có thể ở lại, nếu nói không cảm động cũng không phải. Nhưng cậu vẫn luôn biết, cha mẹ nuôi nhận mình là con nuôi cũng vì trước đó muốn làm chỗ dựa cho cậu thôi, không phải họ thật sự thiếu con. Cho nên cho tới nay, cậu cũng không mặt mũi nào gọi hai người họ là cha nuôi mẹ nuôi, vẫn gọi là cô chú như trước.
Nhưng giờ Hạ Nham nói với cậu, sau này họ thật sự là người một nhà, trong lòng cậu ngoại trừ hoang mang và sợ hãi thì lại thấy vui sướng và chờ mong nhiều hơn, cậu hoang mang và sợ hãi rằng ba sẽ thật sự bỏ mặc cậu, nhưng lại vui sướng vì về sau đây sắp sửa trở thành nhà cậu.
Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi mang đôi mắt đỏ hoe ra ngoài, sau đó dưới ánh mắt sửng sốt của Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu, cậu quỳ xuống dập đầu lạy hai người họ ba cái.
Giang Minh Xuyên sửng sốt, tới khi kịp phản ứng vội bước qua nâng cậu dậy, cuống lên bảo: “Cháu làm gì vậy? Mau đứng lên.”
Dương Anh Hùng không nghe, nhất quyết phải dập đầu đủ ba cái xong mới đứng lên, khi đứng lên, trên trán cậu đã đỏ một mảng.
Kim Tú Châu nhìn, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Giang Minh Xuyên vỗ vỗ bả vai cậu, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Dương Anh Hùng cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Sau này hai người là ba mẹ của con, không có người khác.”
Giang Minh Xuyên xoa đầu cậu, “Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, mau đi ngủ đi, chỉ cần sau này cháu học tập cho tốt, khi trưởng thành làm người chính trực thiện lương là đã không làm chúng ta thất vọng rồi.”
Dương Anh Hùng gật đầu thật mạnh, xoay người trở về phòng.
Hạ Nham đứng ở cửa chờ cậu, thấy cậu đi tới, cũng chẳng nói câu nào, mãi cho đến khi hai người nằm trên giường, cậu mới an ủi: “Trước đây mình còn thảm hại hơn cậu nhiều, sau đó may mắn gặp được ba.”
Dương Anh Hùng nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng, nước mắt dần dần lăn xuống từ khóe mắt.
Điều Hạ Nham không biết là, trước khi cậu ấy nói tin tức này, Dương Anh Hùng đang chuẩn bị về nhà nhận sai với ba.
Có điều ở trong lòng cậu, nơi đó từ lâu đã không còn là nhà cậu nữa rồi.
Ba đã có vợ mới, bây giờ lại có thêm một đứa con ruột, mình hiện giờ cũng không còn là người thân duy nhất của ông ấy nữa rồi.
Hạ Nham vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác này, người ba trước từng yêu thương mình dần dần xa cách với mình, nhìn ông ấy thân thiết với người khác, cảm giác còn đau khổ hơn so với trước kia bà nội hành hạ cậu, mà ngay cả quyền lợi nói ra nỗi lòng cậu cũng không có.
Cậu không muốn trở về, cũng vì muốn để ba chú ý tới cậu, rõ ràng cậu cũng là con ba, trước kia ba cũng rất tốt với cậu.
Thế nhưng ba không hề để tâm, ông ấy nói về sau không quan tâm tới cậu nữa.
Có lẽ ông ấy đã muốn làm thế từ lâu rồi?
Người lớn vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, bọn họ sinh cậu ra, nhưng lại có thể thốt ra câu từ bỏ là từ bỏ.
——
Vì thế thời gian kế tiếp, Dương Anh Hùng cùng đi học với hai anh em.
Mọi khi Dương Anh Hùng vẫn thường xuyên tới nhà Kim Tú Châu, lúc đầu mọi người cũng không phát hiện, sau cũng chỉ có nhà hàng xóm sát bên cạnh mới dần dà nhận thấy khác thường.
Việc này Chính ủy Chúc cũng không tiện nhắc tới nên mới bảo Phương Mẫn đi hỏi thăm tình hình như thế nào. Phương Mẫn cũng không biết nói vòng vo, hỏi thẳng Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu bèn kể chuyện mấy ngày hôm trước cho cô ấy, “Là thằng bé tự mình lựa chọn nhà bọn em, mà em với Minh Xuyên cũng rất thích nó, chẳng phải bọn em cướp con trai của Dương Diệu. Minh Xuyên nói, thằng bé muốn ở bao lâu thì ở, lúc nào cũng có thể đi.”
Nói xong cô lại thở dài, “Thằng bé cũng đang ở độ tuổi dở dở ương ương, chuyện gì cũng hiểu, nhưng lại không làm được gì, càng không nuôi sống được bản thân, em với Minh Xuyên đều nghĩ có thể giúp được gì thì giúp.”
Phương Mẫn nghĩ tới khoảng thời gian khi mình còn nhỏ mới vừa được đón về thủ đô kia, cha mẹ vừa khách khí vừa lạnh nhạt, chị gái thì vừa oán hận vừa thù địch, dường như cô ấy làm gì cũng sai.
May mắn sau đó gặp được ông ngoại bà ngoại, nếu không e là cũng không có cô ấy như hiện giờ.
Đối với thằng bé Dương Anh Hùng kia mà nói, hai vợ chồng Kim Tú Châu hẳn là giống như ông ngoại bà ngoại của cô ấy khi đó.
Phương Mẫn nói: “Sau này buổi tối không cần đưa nhiều tiền cho chị đâu, nhà bọn em còn phải nuôi mấy đứa trẻ, chút tiền ấy chị với Chính ủy vẫn bỏ ra được.”
Sau khi có con rồi, cô ấy luôn không tự chủ được mà mềm lòng.
Kim Tú Châu cười, “Em biết là chị tốt nhất mà.”
Phương Mẫn thở dài, “Mau trưởng thành là tốt rồi.”
Sau đó Kim Tú Châu lại nói chuyện này với Dương Anh Hùng. Dương Anh Hùng nghe xong cũng không nói thêm gì, nhưng sau đó mỗi ngày tan học về đều sẽ sang nhà bên cạnh giúp Trương Thu Lai chuẩn bị cơm tối.
Cô Kim với cô Phương đều đối tốt với cậu, cậu cũng muốn đối tốt với các cô ấy.
Hạ Nham cũng thấy nên cũng theo cậu cùng sang giúp việc.
Lúc đầu Trương Thu Lai khăng khăng khuyên hai anh em không cần làm vậy, nhưng Kim Tú Châu lại bảo: “Cứ kệ chúng làm, đàn ông con trai phải chăm chỉ cần mẫn một chút, sau này mới không lo chết đói.”
Từ trước đến nay Kim Tú Châu luôn phân rõ thân sơ viễn cận, con nuôi thì có thể chỉ yêu thương, nhưng con trai ruột thì phải vừa yêu thương vừa dạy dỗ, khi dạy dỗ thì không được mềm lòng.
Nhưng Dương Anh Hùng lại thích cuộc sống như vậy hơn, làm cậu cảm thấy không phải mình chỉ được nuôi không, cũng không chỉ vì mình đáng thương nên mới có thể ở lại, cậu cũng có thể giúp đỡ việc nhà.
Quả thực Dương Anh Hùng có thể giúp rất nhiều việc, khi Kim Tú Châu sinh con, cậu và Hạ Nham thay phiên nhau xin nghỉ, tới bệnh viện chăm cô.
Vốn dĩ Kim Tú Châu không đồng ý, nhưng Dương Anh Hùng và Hạ Nham đã bàn bạc kỹ rồi, thành tích của cả hai đều tốt, nghỉ một vài ngày không ảnh hưởng gì nhiều, một đứa ở bệnh viện chăm Kim Tú Châu, một đứa đi học. Dương Anh Hùng nhỏ hơn Hạ Nham một lớp, sau khi cậu tan học sẽ đi chép vở ghi và đề bài tập của Ngụy Ninh Thanh, sau đó đưa tới bệnh viện cho Hạ Nham, buổi tối cả hai cùng học bài.
Kim Tú Châu trở dạ vào ngày 9 tháng 12.
Trước đó cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trước ngày dự sinh hai ngày cô vào bệnh viện huyện. Lúc này trời rất lạnh, Giang Minh Xuyên và ba đứa trẻ xách theo túi lớn túi nhỏ rất nhiều thứ, nhưng anh không thể nào ở đó suốt với Kim Tú Châu được, buổi tối phải trở lại doanh trại.
Chỉ có Hạ Nham và Dương Anh Hùng ở lại với cô.
Con gái còn nhỏ, Kim Tú Châu bảo cô bé về cùng Giang Minh Xuyên.
Trước khi đi Phó Yến Yến liên tục quay đầu lại lo lắng nhìn cô, đời trước Kim Tú Châu và ba Giang không hề có con, đứa bé này là ngoài ý muốn.
Nhưng cô bé hy vọng, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đây là gia đình mà suốt hai đời khó khăn lắm cô bé mới có được, cô bé hy vọng mọi người trong nhà đều sống tốt.
Giường bệnh bên cạnh không có người nằm, buổi tối Hạ Nham và Dương Anh Hùng ngủ ở đó, nửa đêm Kim Tú Châu cần đi nhà vệ sinh, không cần gọi hai đứa đã dậy đỡ cô.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Hạ Nham đã đi học. Dương Anh Hùng đưa cậu ra cổng lớn, tiện thể mua đồ ăn sáng. Đối diện bệnh viện là một Tiệm cơm quốc doanh, trước khi ba Giang đã để lại cho hai anh em rất nhiều tiền và tem phiếu.
Hạ Nham mua một cặp màn thầu và hai cái bánh bao, cậu ăn một nửa, một nửa kia phần em gái.
Dương Anh Hùng không ăn, cậu mang về ăn cùng Kim Tú Châu.
Hai người tạm biệt ở cổng.
Sau hai ngày, rạng sáng ngày thứ ba Kim Tú Châu bắt đầu đau bụng.
Dương Anh Hùng vô cùng hoảng hốt, nhưng cậu dựa theo lời Kim Tú Châu dặn, cất hết toàn bộ tiền vào người, sau đó ôm theo quần áo của em bé, chờ y tá tới đẩy Kim Tú Châu vào phòng sinh, cậu đi theo không rời.
Trước khi Kim Tú Châu vào phòng, cô tháo đồng hồ đưa cho Dương Anh Hùng.
Dương Anh Hùng sợ đánh mất mới đeo lên cổ tay trái.
Sau đó cậu thường xuyên ngẩng đầu nhìn cửa phòng sinh, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, trong lòng yên lặng khẩn cầu.
Tiếng kêu trong phòng sinh càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành tiếng Kim Tú Châu chửi rủa, dường như cô đã chửi một lượt ba đời nhà ba Giang.
Dương Anh Hùng chưa bao giờ biết cô Kim lúc nào cũng dịu dàng thiện lương lại biết mắng người như vậy.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào đồng hồ, từ bốn giờ sáng đi vào phòng sinh, khi kim đồng hồ vừa vặn chuyển tới vạch bảy giờ rưỡi, bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Nghe thấy tiếng khóc, cả người cậu vô lực xụi lơ xuống.
Rất nhanh đã có y tá ra, nhìn thấy Dương Anh Hùng mới hỏi có quần áo của em bé không?
Dương Anh Hùng vội vàng đưa quần áo cho cô ấy, cô y tá nhận lấy rồi đóng cửa lại.
Sau một lát, y tá mới ôm em bé được mặc quần áo xong đưa cho cậu.
“Sáu cân sáu lạng*, bé gái.”
*Tương đương với ba cân ba của Việt Nam.
Dương Anh Hùng đờ cả người ra. Cậu cứng đờ ôm lấy em bé trong lòng, ngay lập tức cũng không biết phản ứng như thế nào.
Rất nhanh, Kim Tú Châu cũng được đẩy ra, mặt mũi cô trắng bệch.
Dương Anh Hùng đi theo sau cô, sau khi trở lại phòng bệnh, Kim Tú Châu được nâng lên giường bệnh nằm, cô cũng ngủ luôn.
Em bé mà Dương Anh Hùng ôm trong lòng cũng đang ngủ, y tá bảo cậu đặt em bé bên cạnh mẹ, trời có hơi lạnh.
Sau khi đặt em bé vào ổ chăn, Dương Anh Hùng cũng không dám đi đâu, cậu rất muốn đi gọi điện thoại cho chú Giang, nhưng lại sợ khi mình không ở đây, cô Kim dậy tìm không thấy người.
Cậu nghĩ một chút rồi vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ.
Chờ đến tận chín giờ sáng Kim Tú Châu dậy, Dương Anh Hùng mới ra ngoài gọi điện thoại.
Giữa trưa, Giang Minh Xuyên dẫn theo Trương Thu Lai tới, trên tay xách theo hộp cơm. Em bé vừa mới bú xong đã ngủ rồi, Kim Tú Châu chưa ngủ, đang chờ Dương Anh Hùng mua cơm về.
Cuối cùng cơm mà Dương Anh Hùng mua về để cậu và Giang Minh Xuyên ăn, Kim Tú Châu ăn cơm Trương Thu Lai mang đến.
Kim Tú Châu ở bệnh viện ở ba ngày, ngày xuất viện vừa hay là chủ nhật, không chỉ có Giang Minh Xuyên và ba con đều tới, ngay cả Chính ủy Chúc cũng tới.
Sau khi về đến nhà, chẳng bao lâu Tiền Ngọc Phượng và Uông Linh cũng xách theo túi lớn túi nhỏ sang thăm. Tiền Ngọc Phượng mang theo nửa rổ trứng gà và hai con gà mái, còn đưa sang một cái chăn mới.
Uông Linh xách theo hai hộp sữa mạch nha và hai cuộn vải.
Hai người biết Kim Tú Châu cần nghỉ ngơi cho nên cũng không quấy rầy nhiều, chỉ nhìn em bé một cái, để lại đồ rồi đi luôn.
Không riêng gì bọn họ, lúc chạng vạng, Ngụy Ninh Thanh cũng xách một túi to sang, nói là bà nội dặn cậu mang sang, bên trong có đường đỏ, long nhãn và sữa mạch nha.
Phương Mẫn giờ đang ở nhà trông con, cô ấy không tiện ra ngoài mua, cho nên đưa cho Kim Tú Châu một bao lì xì thật dày.
Chuyện này làm cho Kim Tú Châu nhớ tới Chung Tuyết. Trước khi sinh cô nhận được đồ cô ấy gửi tới, ngoại trừ quần áo mới cho em bé, còn có một phong thư gửi cho cô, bên trong ngoài thư thì có thêm một trăm đồng.
Lúc ấy làm cô bị dọa sợ.
Nhưng sau đó cô lại lần lượt nhận được quà của chiến hữu Giang Minh Xuyên gửi tặng, dần cũng thành quen.
Hiện giờ trong nhà có thêm rất nhiều thứ, tất cả đều nhét hết vào phòng bọn trẻ.
Khi Kim Tú Châu ở cữ thì không cần hai con trai phải thay phiên xin nghỉ. Buổi sáng Giang Minh Xuyên chuẩn bị cơm sáng, ban ngày Trương Thu Lai qua phụ cô, buổi chiều hai con trai về nấu cơm và giúp cô trông con, cũng coi như nhẹ nhàng.
Nhưng buổi tối đầu tiên sau khi từ bệnh viện về, cô đã nghiêm túc nói với Giang Minh Xuyên: “Em cảm thấy bốn đứa con là đủ rồi, nhiều thêm nữa là nuôi không nổi.”
Mấu chốt là vì quá đau, cô thật sự không muốn phải trải qua một lần nữa.
Ban ngày trông con cũng phiền lắm, chỉ có một mình mới là sung sướng.
Giang Minh Xuyên nghe cô nói vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu, “Nghe em cả.”
Anh còn nhớ chuyện lần trước Phương Mẫn sinh, lần này Kim Tú Châu sinh con anh cũng không ở bên cạnh.
Trước đó cô còn nói muốn sinh bảy tám đứa, giờ nghĩ lại thấy giật cả mình.
Hết chương 53.
Tác giả có lời muốn nói:
Kim Tú Châu: Nói chung là, ai biết sinh con đau thế đâu.
Giang Minh Xuyên: Đủ rồi đủ rồi, nhà mình đã đủ náo nhiệt.
Hạ Nham: Vậy mà lại là em gái.
Phó Yến Yến: Em gái cũng khá tốt, về sau mình phải trở thành chị gái tốt.
Em gái: Chị yêu à, nhớ kỹ lời hôm nay nhé.